Sao Trời Lấp Lánh
Chương 32: Hai tấm danh thiếp

Cảm giác cố ý gây khó dễ này, Bạch Lãng còn nhận ra, chả lý nào Cừu Tiềm lại không cả.

Gã vươn tay nắm tay anh đang đặt bên cạnh, động tác tỏ thái độ rất rõ ràng, “Thôi xin, cậu đừng châm ngòi chúng tôi, không khéo tối nay tôi lại bị phạt đứng ngoài cửa, thảm lắm.”

Hai người vẫn vừa nói vừa cười, nhưng Cừ Toàn cố ý châm ngòi là thật, mà Cừu Tiềm khó chịu cũng không giả.

Uông Doãn và Lâm Công Thành ngồi cạnh thấy vậy, không khỏi bất ngờ với thái độ của Cừu Tiềm, cũng tò mò nhìn sang Bạch Lãng.

Bị Cừu Tiềm nói vậy, Cừ Toàn chỉ nhún vai, “Sự thật rành rành ra, bạn cũ hâm mộ mà cũng không được nói.” – mang danh bạn cũ ra, bao lời nói móc xỉa ban đầu cũng dễ dàng được xí xóa.

Cừu Tiềm cười nhìn Cừ Toàn, kéo tay Bạch Lãng, đan cài mười ngón tay, hôn lên mu bàn tay anh.

“Ngại quá, sau này đành phải để mấy cậu ghen tị rồi.”

Cừ Toàn thở dài như hết chịu nổi, “Nom cậu ta đắc ý ghét chưa kìa, chậc chậc.”

Bầu không khí lại hài hòa như lúc ban đầu, trận sóng ngầm vừa xong như cũng chưa hề tồn tại.

Uông Doãn như đã xác định được điều gì, quyết định đứng ra chuyển chủ đề.

“Nãy mới giới thiệu được một nửa. Tôi là Uông Doãn, đây là danh thiếp của tôi, hân hạnh được làm quen. Cần giúp gì cứ gọi vào số điện thoại bên trên là được.”

Đưa danh thiếp kèm tự giới thiệu không phải chuyện gì quá lạ thường, chẳng qua câu sau đó đã chứng tỏ Uông Doãn thừa nhận mối quan hệ của Bạch Lãng và Cừu Tiềm, cũng để xoa dịu đi thái độ của Cừ Toàn vừa nãy.

Bạch Lãng nhìn vẻ lịch sự và nhã nhặn của Uông Doãn, vừa lúc bắt được ánh mắt hòa giải từ anh ta đến Cừu Tiềm. Bạch Lãng rũ mắt, cảm ơn nhận danh thiếp và coi như không biết gì.

Lâm Công Thành thấy vậy cũng nhanh nhẹn làm theo, thái độ càng thêm thân thuộc.

“Haiz, Cừu Tiềm bảo cậu đi theo Tiểu Hoa, sau này nhờ cậu để ý giúp anh, thấy trên bàn Tiểu Hoa có hoa tươi quả ngọt gì lạ là phải báo ngay cho anh biết.” – rồi hắn đưa danh thiếp và móc cả di động ra, “Di động cậu số bao nhiêu? Cho anh xin.”

Tốc độ nhanh đến nỗi Bạch Lãng phải giật mình, Cừu Tiềm thì bật cười, “Cho đi, hắn ta hữu dụng lắm đấy, mở công ty vệ sỹ, nếu bị chụp trộm hình hay bị hack thì cứ tìm hắn.”

“Ầy vô tư, anh em giúp đỡ lẫn nhau,” – Lâm Công Thành gật đầu, “Nhưng Cừu Tiềm bảo cậu có Nhị Hồng đi theo nên cơ bản cũng xử lý được hết ấy mà. Cậu ta được chính tay anh huấn luyện đấy.”

Bạch Lãng ngạc nhiên, vừa báo số điện thoại vừa liếc nhìn hai tấm card visit.

Vừa nhìn, anh đã không khỏi hoảng hốt.

Đầu tiên là trên tấm danh thiếp của Lâm Công Thành in hàng chữ ‘Vệ sỹ Duy An’ rất lớn, anh biết hiện giờ công ty này mới ở quy mô vừa, nhưng mấy năm sau sẽ là một trong những đầu tàu vệ sỹ nổi tiếng nhất nhì đất nước. Danh hiệu của Lâm Công Thành bên trên là giám đốc, quả là vật họp theo loài, người chơi theo nhóm, bạn của đại gia thì cũng toàn là đại gia xứng vai vừa lứa.

Nhưng tấm card visit của Uông Doãn mới thực sự làm anh dao động.

Uông Doãn là bác sĩ chuyên nội khoa của ‘Bệnh viên Nhân Ái’.

Dù không phải là Viện Đại học Y – nơi anh khám sức khỏe trong kiếp trước, nhưng cũng đủ làm Bạch Lãng phải băn khoăn, anh vẫn chưa biết có nên cho Cừu Tiềm biết về bệnh tình của mình hay không.

Bởi ngay từ đầu, anh đã không quá hy vọng vào sự dài lâu trong lời ‘Thử‘ của Cừu Tiềm. Nếu ba hay năm năm sau, họ chia tay, vậy anh có bệnh hay không cũng đâu còn quan trọng.

Nghĩ thì nghĩ vậy, song sau những thân mật tích góp hàng ngày hàng đêm, cảm xúc của anh với Cừu Tiềm, hay chính những thấm thỏm, bất an trong mối quan hệ của hai người đã dần dần bị nỗi áy náy thay thế.

Nhưng nếu bảo anh phải thừa nhận ngay bây giờ thì chính anh cũng vẫn còn rất nhiều lưỡng lự.

Theo lời bác sĩ Phương Anh Hiệp phụ trách chẩn đoán trong kiếp trước thì căn bệnh của anh là do di truyền, nhẹ thì không nhẹ, nhưng nặng cũng chẳng nặng. Nếu không phải vì tháng ngày cuối cuối đời, anh vi phạm những điều bác sĩ căn dặn và để bản thân lo âu mất ngủ và suy sụp tinh thần, thì theo ông, anh còn phải sống được hơn mười đến hai mươi năm nữa.

Phương Anh Hiệp là chủ nhiệm khoa tim mạch Viện Đại học Y, cũng là bác sĩ đầu ngành cả nước trong chẩn đoán các bệnh về tim. Thế nên sau khi sống lại, anh vẫn tìm đến ông để khám, thực hiện ngay những kiểm tra, theo dõi và chăm sóc cơ thể. Tình hình sức khỏe của anh lần này tốt hơn kiếp trước rất nhiều.

Nên giờ mà thổ lộ những lo lắng nghi ngại về điều mà mười hay hai mươi năm nữa mới xảy ra, thì chỉ khiến sự tình thêm rắc rối mà lòng người thêm phiền muộn hơn mà thôi. Nhưng chuyện gì cũng có ‘nhỡ’, nhỡ sang năm anh đã… thì Cừu Tiềm sẽ thế nào? Những suy nghĩ của anh lúc trước có phải ích kỷ lắm không?

Cứ quanh đi quẩn lại như vậy, quan hệ giữa anh và Cừu Tiềm càng thắm thiết, anh cũng càng phải đấu tranh.

Nên giờ nhìn tấm danh thiếp của Uông Doãn, suýt nữa thôi là anh đã không nén nổi sự phân vân ấy.

Cừu Tiềm ngồi cạnh cũng nhận ra mà lại gần hỏi anh, “Sao thế?”

Bạch Lãng giật mình tỉnh táo, ngẩng đầu cười, “Không có gì.”

Cừu Tiềm nhìn anh đăm đăm, đang định hỏi thì Tiểu Hải gối trên người gã tỉnh.

***

Chỉ thấy Tiểu Hải ngoáy ngó đầu, đưa tay dụi mắt, lò dò tỉnh dậy.

Mới ngủ dậy nên nhóc con còn lơ mơ chưa biết mình đang ở đâu, khuôn mặt dính bẹp trong ngực bố ngơ ngác như nai vàng.

Cừu Tiềm kéo lại chiếc chăn mỏng vừa tuột xuống khỏi người nó, nghiêng đầu hỏi, “Ngủ no chưa?”

Tiểu Hải chớp môi mắt ngái ngủ, cọ dụi vào lòng Cừu Tiềm, mặt nhóc con chun lại mè nheo, “Đau cổ quá…”

“Ai bảo con nằm úp bên trái, giờ xoay sang phải là hết đau.” – Cừu Tiềm vỗ nó.

Tiểu Hải “Ưm” vâng lời đổi bên, thế là nhìn thấy Bạch Lãng ngồi bên phải Cừu Tiềm, mặt cậu nhóc sáng ngời, thỏ thẻ gọi, “Chú A Bạch, chú đã đến rồi ~”

Bạch Lãng xoa nhẹ cổ Tiểu Hải, “Còn đau không?”

Thằng bé nhổm dậy, dang tay, “Chú A Bạch bế con…”

Cừu Tiềm vứt thằng con của mình sang, “Nhanh nhanh, bị con ỉn này đè tê hết cả vai rồi.”

Bạch Lãng đón lấy nhóc con rất tự nhiên.

Tiểu Hải nhào vào lòng Bạch Lãng, ôm cổ anh, còn nhớ ngoái ra cự lại bố, “Con không phải ỉn.”

Cừu Tiềm ‘ờ há’ và bảo, “Nhưng ăn thì y chang.”

“Vì, vì thức ăn ngon mà,” – nhóc tỳ vẫn phải cố cãi cho bằng được, quay ra phụng phịu với Bạch Lãng, “Chú A Bạch, con đói, con muốn ăn bánh thỏ ~”

“Con thử nhịn một hai giây thôi xem nào, con trai.” – Cừu Tiềm lắc đầu.

Cùng có một cô con gái rượu, Lâm Công Thành phá lên cười, “Nhóc con này cũng ngáo ngơ thật, nãy mới còn xấu hổ không cho ai bế, giờ đã tỉnh queo đòi ăn rồi.”

Uông Doãn cũng lấy làm ngạc nhiên, “Tiểu Hải vẫn ở với bảo mẫu mà thân thiết với Bạch Lãng nhỉ?”

Cừu Tiềm vươn vai dang tay khoác lên phần ghế sau lưng Bạch Lãng như muốn khoanh vùng người của mình, một vùng có một lớn một nhỏ.

“Ủa tôi chưa nói à? Giờ chúng tôi đang sống chung.”

Ai nấy đều nghệt ra.

Lâm Công Thành kích động la lên oai oái, “Ghen tị vãi, anh cũng muốn sống với Tiểu Hoa và Nữu Nữu.”

Cừ Toàn vẫn giữ nụ cười của một người chủ nhà, chỉ có đôi mắt khẽ nhìn xuống là không để ai thấy rõ cảm xúc thật sự.

Mất một lúc lâu sau, Cừ Toàn mới nói, “Mọi người đói rồi thì để nhân viên mang đồ ăn lên, đừng để Tiểu Hải bị đói.”

***

Trên bàn cơm, chẳng biết vì trùng hợp hay hữu ý mà đề tài câu chuyện chỉ xoay quanh Tân Đảo. Chủ yếu là Cừ Toàn dẫn chuyện, hồi tưởng chuyện ngày trước cho tới bây giờ, mọi người cùng quê chung đề tài, còn Bạch Lãng thì chủ yếu ngồi nghe, không nói chen vào.

Mà thật ra thì anh cũng chẳng rảnh rỗi để nói chuyện. Tiểu Hải nịn cả ngày trời, giờ đang ríu ra ríu rít kể cho anh nghe. Từ bắt đầu ra khỏi nhà ra sao đến chơi vui thế nào trước khi cu cậu ngủ, Tiểu Hải đều kể hết cho Bạch Lãng.

Món ăn trên bàn chủ yếu là hải sản tôm cua nghêu sò, muốn ăn cũng khá là rườm rà.

Bạch Lãng vừa phải nghe Tiểu Hải báo cáo, tay vừa phải nhanh tay bóc vỏ bỏ mai.

Tiểu Hải ngồi giữa Cừu Tiềm và Bạch Lãng, Bạch Lãng bận rộn hầu hạ tiểu phật gia, đại gia Cừu Tiềm cũng được ăn ké mấy con tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, thế là nhận trách nhiệm gắp rau cho cả ba người. Phân công công việc nhịp nhàng, làm đám người ngồi cùng bàn nom mà ghen nổ đom đóm mắt.

Tiểu Hải kể chuyện ngô nghê, giọng bi ba bi bô rất đáng yêu. Lâm Công Thành ngồi cạnh nghe câu được câu chăng cũng thích thú bắt đầu nghe chăm chú. Nhất là khi cu cậu phát biểu cảm nghĩ lúc đổi đồ bơi, hỏi chúng ta không buồn ngủ vì sao phải cởi truồng, làm Lâm Công Thành cười nắc nẻ.

Bất giác, đề tài Tân Đảo đã bị bỏ lại, mọi sự chú ý đều đổ dồn về Tiểu Hải.

Có vẻ như sự có mặt của cả Bạch Lãng và Cừu Tiềm đã làm cu cậu mạnh dạn hơn, bắt đầu đồng ý giao tiếp với các chú mới quen.

Lâm Công Thành tự nhận có con gái nên giàu kinh nghiệm giao lưu với trẻ, đứng ra tranh việc hỏi.

“Chào cậu bé, cháu mấy tuổi rồi?” – ông chú kỳ cục hỏi.

“5 tuổi ạ.”

“Cháu tên là gì?”

“… Cừu Tiểu Hải ạ.” – Tiểu Hải hoang mang quá, nãy chú ý còn gọi tên mình cơ mà.

“Bình thường hay làm gì?”

Tiểu Hải ngơ ngác, Bạch Lãng phiên dịch, “Hỏi con làm gì sau khi đi học về.”

“Dạ, con xem hoạt hình, ăn cơm, làm bài tập, tắm, nghe kể chuyện và ngủ ạ.”

Tiểu Hải nắn nắn các đầu ngón tay, ngoan ngoãn thông báo lịch trình.

“Còn làm bài tập nữa cơ à? Con mới năm tuổi, con viết cái gì.” – Lâm Công Thành tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Con, con biết viết tên, cả đếm số nữa! Chú A Bạch dạy con.”

“Wow, giỏi quá. Thế ở trường đã thích bạn gái nào chưa?”

“Hỏi cái này làm gì, thằng bé có phải ông đâu mà hỏi.” – Uông Doãn ngồi nghe quyết định chen vào.

“Nhưng nó là con của lão Cừu mà,” – Lâm Công Thành lắc tay.

Quả nhiên Tiểu Hải thật thà đáp.

“Con thích A Tán ạ, nhưng A Tán không phải bạn gái.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương