Đột nhiên trời nổi lên một trận gió rất lớn, như một cây mâu dài bất chợt đâm lên, đẩy ra tầng mây dày.

Ánh mặt trời tràn xuống qua khe hở giữa các đám mây, xuyên qua mái vòm được chạm rỗng trên sân thi đấu chiếu xuống mặt sân. Bốn cầu thủ chơi dưới ánh dương chiếu rọi, từng động tác phản chiếu ra những chiếc bóng trông giống như đang nhảy vọt lên.

Tùy Hầu Ngọc vẫn tiếp tục giao bóng.

Lần này bọn họ áp dụng đội hình chữ I cấp tiến hơn.

Một trận thi đấu đánh đơn bắt đầu. Về cơ bản, đó là cuộc chiến giữa một cầu thủ chơi ở đường biên dưới và một cầu thủ khác chơi ngay trước lưới.Việc ai có thể kiểm soát được cục diện thì phải xem xem trạng thái của ai tốt hơn.

Người tham gia thi đánh đôi nam đều có chất lượng giao bóng rất cao, muốn giành chiến thắng ở lượt giao bóng của đối thủ khó vô cùng.

Nhưng Khương Duy và Lục Thanh Huy vẫn cố gắng thử, ví dụ như pha bóng này là một pha tiếp bóng cao khu vực sau sân, điểm rơi cực kỳ đẹp, chuẩn xác hướng đến vị trí góc chết.

Nhưng điều bọn họ không ngờ đến là Tùy Hầu Ngọc đã chạy rất nhanh rướn người lên phía trước như một chú mèo nhanh nhẹn, vung vợt về phía trước tạo thành một cú cá nhảy.

Sau đó vợt một phát, pha bóng tưởng chừng như không thể cứu vãn đã bị đánh trả lại.

Sau khi vung vợt, Tùy Hầu Ngọc dùng gót chân giẫm xuống sân, cố gắng “phanh” để nhanh chóng dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía đối diện, lại chạy theo hướng bóng mà vẫn làm rất gọn gàng lưu loát.

Trong quá trình hành động, Tùy Hầu Ngọc đã đến được trước lưới.

Trái bóng xẹt qua đỉnh đầu Tùy Hầu Ngọc, cậu không quay đầu lại mà chỉ nửa ngồi xổm xuống trước lưới.

Không cần nhìn cậu cũng biết Hầu Mạch nhất định sẽ ngăn được pha bóng này. Việc bây giờ cậu phải làm là cố gắng ngồi thấp xuống, không để mình trở thành vật cản đối với Hầu Mạch. Trong trường hợp này, dù Hầu Mạch đánh bóng từ góc độ nào đi nữa thì đều có thể vợt qua lưới.

Bản thân thi đánh đôi là một loại thi đấu đòi hỏi sự phối hợp rất cao, nhiều khi họ đều cố gắng kiếm cơ hội ghi điểm cho cộng sự.

Phối hợp đến mức có ý thức hy sinh bản thân.

Dùng tôi để giúp cậu ấy đạt được kết quả.

Đây cũng là nguyên nhân Hầu Mạch thua khi không chịu phối hợp lúc đánh đôi, Hầu Mạch của lúc đó không bằng lòng giúp đỡ cộng sự.

Lúc này, Hầu Mạch tình nguyện hỗ trợ cậu, cậu cũng tình nguyện giúp Hầu Mạch ghi điểm.

Tùy Hầu Ngọc nhìn trái bóng bay qua đỉnh đầu, dừng ở vị trí mà cả Khương Duy và Lục Thanh Huy đều không đánh đến được.


Chắc chắn ghi điểm.

Cậu thở phào một hơi, xoay người đối diện với Hầu Mạch.

Hầu Mạch nhướng mày với cậu: “Khen bố đi nhanh lên.”

“Cút.”

“Hi hi”, Hầu Mạch bị mắng mà lại rất vui vẻ.

Lục Thanh Huy nhìn đối thủ phía đối diện, quay đầu lại cười nói với Khương Duy: “Bọn nó giỏi thật đấy!”

Người “gặp mạnh ắt mạnh” như Tùy Hầu Ngọc không phải chỉ có một. Sau khi Lục Thanh Huy nhìn thấy màn thể hiện của hai người đối diện cũng hưng phấn theo, sục sôi ý chí chiến đấu.

Khương Duy vẫn luôn nhìn chằm chằm phía đối diện, thuận miệng trả lời: “Ừ, đừng mất cảnh giác.”

Lục Thanh Huy hoạt động vai một chút rồi lại quay trở về vị trí của mình.

Tùy Hầu Ngọc thấy đối phương chuẩn bị giao bóng, cố ý quan sát kỹ mặt bọn họ, sau đó mới quay lại đứng vào vị trí.

Khương Duy và Lục Thanh Huy nhìn hơi giống nhau, lại còn đều đội mũ lưỡi trai, cậu có hơi không phân biệt được hai người này.

Các thành viên đánh đôi hợp tác lâu rồi đôi khi sẽ sinh ra “tướng phu thê”.

Cái gọi là tướng phu thê là bởi vì đã sống với nhau lâu rồi, ăn uống giống nhau, thói quen sinh hoạt giống nhau, dần dần sẽ sinh ra những đặc điểm tương tự.

Khương Duy và Lục Thanh Duy đã là cộng sự đánh đôi từ khi còn học ở trường thể thao không chuyên. Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hằng năm cùng nhau tham gia thi đấu, chiều cao, thể hình, màu da không khác nhau nhiều, vẻ ngoài nhìn cũng giống, Tùy Hầu Ngọc thật sự có hơi không phân biệt nổi.

Một lần phát bóng chưa vào.

Tùy Hầu Ngọc lấy ra một quả bóng khác từ trong túi, nhìn Hầu Mạch ở đằng sau dùng tay ra hiệu, lại lần nữa giao bóng.

Tối qua Hầu Mạch đã vẽ sơ đồ tuyến đường giao bóng và đổi bên, lần này Tùy Hầu Ngọc giao bóng từ góc trong theo sự chỉ huy của Hầu Mạch. Khoảnh khắc trái bóng vượt qua lưới, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đồng thời di chuyển, Hầu Mạch chạy về trước bên trái còn Tùy Hầu Ngọc di chuyển về phía sau bên phải.

Hai người vốn đứng ở vị trí trung tuyến, một trái một phải đồng thời di chuyển cùng lúc giống như cánh hùng ưng xòe rộng.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc lên lưới, vừa đứng vững đã nhận được trái bóng bay thẳng đến từ đối phương.


Cậu nhắm chuẩn thời cơ, tính toán đánh một cú passing shot*.

*Passing shot: cú đánh vượt qua (không bay ở trên) đối thủ đang đứng gần lưới.

Pha bóng kiểu này bay qua, Khương Duy đương nhiên sẽ không dễ gì bỏ qua được, muốn chơi passing shot trước mặt hai người bọn hắn đúng là nằm mơ giữa ban ngày, một pha bóng này bị đánh trả về không thương tiếc.

Khương Duy là một người rất biết chớp lấy thời cơ.

Ai giỏi đánh đôi đều có thể nhanh chóng phân biệt được trạng thái của hai người đối diện. Ai đang di chuyển thì đánh về phía người đó, ai lúc ấy trạng thái không tốt thì đánh về phía người đó, vị trí nào sẽ gây ra khó khăn thì đánh về vị trí đó.

Khương Duy là cao thủ trong lĩnh vực này.

Chất lượng cú volley của Khương Duy rất cao, đừng tưởng nhìn hắn cao lớn như vậy, thế mà kiểm soát bóng vô cùng tinh tế.

Sau khi nhắm chuẩn thời cơ, quả volley lần này đưa bóng đến vị trí mà cả Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đều không thể đỡ được.

Đội của trường trung học Đông Thể ghi điểm.

Hầu Mạch thấy Tùy Hầu Ngọc trong nhất thời nhíu mày thì an ủi ngay, nói: “Ngọc ca, không sao đâu, đánh tiếp nào.”

“Ừ” Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng hoàn hồn, đáp lại một câu, trở về vị trí giao bóng của mình.

Hầu Mạch đi đến cạnh Tùy Hầu Ngọc, che miệng thì thầm với Tùy Hầu Ngọc: “Dùng hết khả năng kéo góc độ của bóng ra, tăng tốc độ bóng mới có thể phá vỡ sự bị động lúc này của cậu.”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Lượt giao bóng mới vẫn theo đội hình chữ I như cũ.

Hầu Mạch dùng tay ra hiệu chỉ huy, Tùy Hầu Ngọc giao bóng từ góc ngoài, sau đó di chuyển về bên trái.

Hầu Mạch di chuyển về phía trước bên phải ở trước lưới để đoạt bóng, nhận thấy Khương Duy muốn đánh một pha bóng cao, dùng bước nhỏ nhanh chóng lui về phía sau, nhắm chuẩn thời cơ nhảy lên chơi một cú smash*.

*Smash: cú đánh được thực hiện khi bóng bay ở trên đầu với lực cực mạnh.

Lục Thanh Huy ở trước lưới vung vợt, đánh bóng trở lại.


Hầu Mạch sớm có phòng bị, vật lộn với Lục Thanh Huy mấy hiệp bóng nhỏ.

Tốc độ của bóng ở cự li gần cực nhanh, chính là một bài kiểm tra năng lực phản ứng và tốc độ. Hầu Mạch dựa vào năng lực phán đoán của bản thân mà từ từ lùi lại trong khi đánh trả, sau khi một pha bóng nữa được đánh sang thì hơi điều chỉnh góc vợt một chút, đánh một cú passing shot đẹp mắt.

Tùy Hầu Ngọc tăng tốc độ giao bóng, cú smash của Hầu Mạch lại càng nhanh không gì sánh được, sau đó đến những pha bóng nhỏ với tiết tấu nhanh, đối phương hoàn toàn không kịp đánh trả, Hầu Mạch ghi điểm.

Hầu Mạch vô cùng am hiểu phương diện đánh đơn, nếu như giao đấu đơn thì hai người ở đối diện đều không phải đối thủ của Hầu Mạch. Trong loại thi đấu mà không cần chú ý phối hợp này, Hầu Mạch có thực lực áp đảo.

Ở lượt giao bóng của Tùy Hầu Ngọc, bọn họ giành chiến thắng.

Hầu Mạch thở phào một hơi.

Thắng ở lượt giao bóng của đội mình, nhất là với ván đầu tiên càng đặc biệt quan trọng. Nếu như mới ván đầu mà đối phương đã thắng ở ngay lượt giao bóng của đội mình, đả kích này đối với cầu thủ sẽ rất lớn.

Tình huống của Tùy Hầu Ngọc đặc biệt, sẽ không sinh ra áp lực, lại còn càng đánh càng hăng, nhưng cái này không đồng nghĩa với việc sau khi cậu ấy bị áp chế sẽ không nảy ra những cảm xúc như tức giận. Nếu tâm trạng Tùy Hầu Ngọc bất ổn, bản thân Tùy Hầu Ngọc cũng rất khó kiểm soát được tính tình của cậu, điều này đối với bọn họ sẽ hết sức bất lợi.

Cho nên Hầu Mạch xem như đã dốc hết sức mình một ván này.

Chính vì để ổn định tâm lý cho Tùy Hầu Ngọc.

Ở lượt giao bóng của Khương Duy, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác bị áp chế.

Chất lượng giao bóng của Khương Duy rất cao, hơn nữa năng lực kiểm soát bóng của hai người bọn họ đều rất mạnh. Chỉ cần đến lượt giao bóng của Khương Duy thì tiết tấu trận đấu sẽ nằm trọn trong tầm kiểm soát của bọn họ.

Hầu Mạch đã lần lượt thử vài loại phương pháp nhưng vẫn chưa thể thắng trong lượt giao bóng của đội đối thủ, ngược lại còn rất chật vật để Khương Duy ghi điểm 4 pha bóng liên tiếp trong ván đấu tiếp theo.

Tùy Hầu Ngọc nhận bóng từ người nhặt bóng, đang kiểm tra chất lượng bóng thì nghe thấy Hầu Mạch đi đến an ủi: “Không sau đâu mà, chúng ta lại đánh tiếp, giữ vững tinh thần.”

“Cậu đang căng thẳng cái gì thế?” Tùy Hầu Ngọc bỏ một quả bóng vào trong túi, hỏi hắn.

“Có căng thẳng gì đâu!”

“Ừ, cậu không căng thẳng vì thi đấu, cậu giống như đang căng thẳng vì tôi hơn?” Tùy Hầu Ngọc đứng vào vị trí đường biên dưới, nhìn vị trí của lòng bàn chân mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Mạch: “Cậu nghĩ tôi yếu ớt quá rồi đấy.”

“Không phải là cậu không muốn thua à?” Hầu Mạch hỏi.

“Đúng rồi, không muốn thua, nhưng cũng không phải thua thì không chịu nổi.” Tùy Hầu Ngọc cười với Hầu Mạch, dáng vẻ vô tư thoải mái: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không tự dưng xông lên đánh nhau đâu. Tôi đỡ hơn nhiều rồi, không dễ phát bệnh nữa.”

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng rời tầm mắt khỏi Tùy Hầu Ngọc, nói: “Được rồi, là tôi lo lắng thái quá.”

Hầu Mạch đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy Tùy Hầu Ngọc cười nói: “Bố ơi cố lên.”

Hầu Mạch suýt thì biểu diễn một màn té ngã trên mặt đất bằng phẳng, lúc đi đến vị trí trước lưới nửa ngồi xổm xuống rồi vẫn còn cười đến nỗi vai rung lên từng đợt.


Hắn chợt nhận ra, thế mà hắn còn căng thẳng hơn cả Tùy Hầu Ngọc, ngược lại thành ra Tùy Hầu Ngọc đang an ủi hắn.

Là hắn lo lắng quá mức rồi.

Trên hàng ghế ngồi của người xem.

Bọn Lưu Mặc và Dương Hồng cũng đến đài khán giả xem thi đấu, cố tình ngồi cạnh đám Đặng Diệc Hành để tiện tám chuyện bất cứ lúc nào.

Vừa nâng mắt lên là thấy được bọn Đường Diệu đang ngồi cách đó không xa.

Bọn Đường Diệu cũng không phải cố ý ngồi gần thế, chủ yếu chỉ vì chỗ ngồi phong thủy này có bóng râm thôi.

Lưu Mặc nhìn sân đấu đột nhiên thấy trong lòng hơi khó chịu, lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc Hầu Mạch này có phải đang coi thường tôi không? Chơi kiểu như thế, hoàn toàn chẳng thèm giữ sức cho buổi chiều gì cả!”

Tang Hiến nghe xong thì cười: “Sao lại không vui thế? Nhỡ đâu cậu nhân cơ hội này mà thắng cậu ấy được một lần thì sao?”

Lưu Mặc lắc đầu nguầy nguậy: “Thắng vậy không văn minh. Tôi và Tiện Hầu là chiến đấu trên tình nghĩa, các cậu không hiểu được đâu.”

Tang Hiến vô cùng tán thành chuyện này: “Cậu đứng hàng đầu trong số những đối thủ mà cậu ấy không muốn gặp nhất.”

Lưu Mặc vừa rất kinh ngạc vừa vui mừng: “Thì ra Tiện Hầu coi trọng tôi đến vậy sao?”

Đám người Tang Hiến không ai nói gì.

Đặng Diệc Hành nhìn một lúc rồi hỏi huấn luyện viên Vương: “Tình thế bây giờ của bọn nó trông có vẻ rất căng thẳng, dường như chỉ thắng được trong lượt giao bóng của mình, không có cách nào giành chiến thắng trong lượt giao bóng của đối thủ, liệu có thể cầm cự tiếp được không?”

Giọng điệu của huấn luyện viên Vương rất nặng nề: “Ở lượt giao bóng của Tùy Hầu Ngọc bọn nó cũng rất miễn cưỡng mới thắng được. Nhưng đến lượt giao bóng của Khương Duy thì đối phương có thể thắng rất nhẹ nhàng, Hầu Mạch đến giờ vẫn chưa có biện pháp đối phó. Hôm qua Hầu Mạch tìm thầy nói chuyện một lúc, cuối cùng cũng chỉ nghĩ đến việc nhờ thầy đưa ra một số khía cạnh mà nó và Tùy Hầu Ngọc cần cải thiện, những cái khác đều chưa bàn bạc gì với thầy.”

Lưu Mặc cũng phải thừa nhận điều này: “Nói cho cùng thì Khương Duy và Lục Thanh Huy đã là hai lão làng giàu kinh nghiệm, ổn định lắm. Khả năng giao bóng của Khương Duy ở lĩnh vực đánh đôi coi như thuộc loại nhất nhì rồi, người bình thường thật sự không đỡ nổi đâu.”

Nhiễm Thuật nhìn mấy người này ngươi một câu ta một câu tám chuyện với nhau, cơ mà chẳng có câu nào nói bọn Tùy Hầu Ngọc có thể thắng, trong lòng không khỏi hơi sốt ruột.

Quay đầu nhìn người bên cạnh, lại cầm ống nhòm nhìn chăm chăm vào Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, cuối cùng nhìn về phía Hầu Mạch mắng: “Con khỉ ngu ngốc này cười cái quần gì? Đừng có cười đến đau sốc cả hông như thế chứ, tình hình gì rồi mà vẫn cười được?”

Khi sốt ruột cũng không còn nói lắp nữa luôn.

Có lẽ là nhờ có ống nhòm, Nhiễm Thuật có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất của hai người trên sân.

Cậu ta nhìn thấy Hầu Mạch sau một pha bóng thì ngầm nói chiến thuật với Tùy Hầu Ngọc, ánh mắt dịu dàng đến nỗi cứ như hắn đang nhìn cô bạn gái nghịch ngợm của mình, không thể không nhíu mày: “Khung cảnh Hầu Mạch và Ngọc ca ở bên nhau nhìn như một bức tranh sơn dầu vậy.”

Đặng Diệc Hành nghe được cái hiểu cái không, hỏi: “Nghệ thuật thế cơ à?”

“Không, chủ yếu là nhiều dầu, ngấy quá rồi đó. Tôi muốn lôi Hầu Mạch ra ngoài.” Nhiễm Thuật trả lời xong thì nghiến răng nghiến lợi, như thể em gái của mình bị người khác trêu ghẹo, hận gần chết luôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương