Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ
-
C47: Trận đấu đầu tiên hạ
Lại một tràng pháo tay khác của khán giả vang lên.
Các thành viên của trường trung học Phong Đảo đang theo dõi trận đấu cầm cờ của trường trên tay, đứng hẳn lên để vẫy.
Vừa rồi, Hầu Mạch tung một cú sút trước lưới và bán một lỗ hổng, đối thủ xử lý quá chậm, hắn ghi điểm một cách tuyệt đẹp.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đều là những người chơi rất thông minh.
Ngay từ đầu hai người đã dự đoán trước việc chiến thắng nên họ càng tự tin hơn vào lối chơi của mình, thậm chí còn cải thiện cách chơi trong suốt trận đấu.
Khi đối thủ nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục chơi như vậy, thì họ bất ngờ thay đổi chiến thuật, giống như cua gấp một cái làm bọn hắn không kịp trở tay.
Hồ Khánh Húc đã vô thức lui về vị trí bên cạnh để phòng thủ, nhưng lại phát hiện ra một chỗ trống phía trước.
Phương pháp tiếp bóng của Hầu Mạch rất xảo quyệt.
Cộng thêm đồng đội của hắn lại phối hợp cực tốt với sự xảo quyệt này. Trong đánh đôi, đường bóng của Hầu Mạch đa dạng hơn, rất khó đoán.
Bực bội nhất là đối thủ không đoán được hướng di chuyển của Hầu Mạch nhưng Hầu Mạch lại có thể đoán được phản ứng của bọn họ.
Cũng không có gì lạ khi mỗi lần Lưu Mặc nhắc đến Hầu Mạch thì đều gọi hắn là Tiện Hầu. (con khỉ hèn hạ)
Hầu Mạch quay lại, đập tay ăn mừng với Tùy Hầu Ngọc.
“Đánh nhanh thắng nhanh nào.” Hầu Mạch nhắc nhở.
“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc mím môi, đáp lại bằng giọng mũi.
“Vững tâm.”
“Biết rồi.”
“Tại sao cậu không nhìn tôi?”
“Hả?!”
Tùy Hầu Ngọc trừng mắt tức giận nhìn Hầu Mạch, lại nhìn thấy Hầu Mạch cười với mình: “Thế mới phải chứ, đang nhìn rồi này.”
“Cậu có biết cậu rất hèn hạ hay không?” Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch làm cho tức đến bật cười.
“Vừa rồi vẻ mặt của cậu hơi cứng ngắc.”
“Vừa xong làm mất điểm là do tôi nghiêng người nhiều quá với đứng hơi gần phía trước.”
“Đừng nghĩ về cái đấy, bây giờ không phải lúc để nghĩ. Tập trung vào trận đấu nào.” Hầu Mạch nói, đột nhiên tiến lại gần và hỏi: “Hay là cậu muốn được cạo lông?”
“Cút đi.”
“Được rồi.” Lời của Hầu Mạch đặc biệt cợt nhả, giọng điệu ác ý, sau đó bước đến vị trí giao bóng nói: Tôi phát bóng, cậu chờ đi.”
Bọn họ mới tập luyện với nhau một thời gian ngắn. Lúc trước chỉ tập trung luyện tập cách di chuyển của Tùy Hầu Ngọc sau khi phát bóng, điều này khiến thời gian dành cho Hầu Mạch luyện phát bóng ít dần.
Dưới điều kiện luyện tập như thế, để hai người họ tham gia thi đấu thì không phải là không trâu bắt chó đi cày hay sao.
Tùy Hầu Ngọc gật đầu, ngồi xổm trước lưới, chờ.
Hầu Mạch cầm bóng, suy nghĩ một lúc trước khi trực tiếp phát bóng.
Tùy Hầu Ngọc nghiêm túc nhìn về phía đối diện, đã sẵn sàng đỡ bóng bất cứ lúc nào nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng reo hò vang dội. Cũng có thể nói đây là lần cổ vũ mạnh mẽ nhất trận đấu này.
Trận đấu bắt đầu nóng lên!
Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch còn cười với cậu, so với một tay kéo còn ngu ngốc hơn.
ACE*!
* Ace (tiếng Việt: cú ace, giao bóng ăn điểm trực tiếp) là một cú giao bóng hợp lệ, giúp người giao bóng ghi điểm bởi vì đối thủ không thể chạm được vợt vào bóng để đánh trả cú giao bóng đó.
Phát bóng ghi bàn.
Cú phát bóng khiến đội đối phương mất cảnh giác, trở tay không kịp. Bóng chạm vào khu vực cấm trong tầm nhìn của bọn ho. Tuy đã cố gắng cứu bóng nhưng lại không thể chạm vợt vào nó.
Kiểu phát bóng này có thể nói là bí kíp võ công thất truyền trong thế giới tiên hiệp, chỉ nhìn chứ không thể có được.
Nó đòi hỏi người phát bóng phải có đủ tốc độ, khả năng kiểm soát lực và chiến thuật!
Hầu Mạch cực am hiểu về đánh đơn và là một trong những người giỏi nhất.
Hầu Mạch ít luyện tập phát bóng cũng vì lí do này, hắn phát đã quá ổn định rồi. Đôi khi hắn không cần phối hợp với Tùy Hầu Ngọc sau khi phát bóng vì hắn có thể ghi điểm trực tiếp.
Sự kinh khủng của cú phát bóng từ Hầu Mạch đã được đồn đãi từ rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên Dương Hồng và Hồ Khánh Húc được chứng kiến.
Họ chưa bao giờ nghĩ tới việc trong sân có tận hai đối thủ mà còn có người phát thành công cú ACE.
Đây chỉ là cuộc thi cấp tỉnh dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, không phải cuộc thi tầm cỡ thế giới như Grand Slam hay Masters, đối thủ của họ cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi!
Sao lại giỏi vậy chứ?
Là do Hầu Mạch quá giỏi hay là do bọn họ quá dở?
Trong phút chốc, hai người bọn họ đều rơi vào trạng thái mờ mịt.
Hầu Mạch lấy trong túi ra một quả bóng khác, quan sát đối thủ rồi chuẩn bị phát bóng lần nữa.
Dương Hồng đứng trước lưới gần như nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chặp Hầu Mạch không hề chớp mắt.
Vài giây trước hắn đã biết mình sẽ thua ván này nhưng không muốn thua quá thê thảm, chủ yếu là vì không muốn nhìn đối thủ khoe mẽ như vậy.
Tuy nhiên, trong khi đối mắt với Hầu Mạch, trong nháy mắt Dương Hồng thấy nụ cười ranh mãnh của hắn. Ánh mắt Hầu Mạch lóe lên một tia xấu xa rồi hắn lấy bóng–phát bóng.
Lần đầu tiên Hầu Mạch phát bóng ACE đã khiến khán giả la hét.
Giờ lại thêm một cú ACE nữa khiến trận đấu như bùng nổ.
Giống như mặt đất đột nhiên nóng lên, hoặc là tiền từ trên trời rớt xuống, nếu không thì sẽ không náo nhiệt đến như vậy.
Trong trận đấu đôi mà liên tục phát hai cú ACE một lúc. Nghe thì vô lý nhưng lại thực ra rất thuyết phục.
Mà thật sự là nó đã xảy ra ngay tại đây, trước mắt bao nhiêu người.
Dương Hồng là người thẳng tính, tâm tình suy sụp, tức giận nói: “Đ* m* nó!”
Lúc này hắn mới biết cái gì gọi là tức giận, trong cổ họng tự nhiên nóng lên, nếu không cắn chặt răng thì sẽ trực tiếp ói ra một vựa máu.
Hồ Khánh Húc nhanh chóng bước tới, vỗ vai Dương Hồng: “Không sao đâu, Hầu Mạch luôn luôn như vậy đó.”
Đúng vậy, Hầu Mạch luôn luôn như vậy.
Thi đấu với hắn giống như đang bị đạp lên. Hầu Mạch cho đối thủ biết sự khác biệt giữa thiên tài và bùn đất.
Không chừa cho ai một chút mặt mũi nào.
Khác nhau một trời một vực, vượt qua kiểu gì?
Sau khi Tùy Hầu Ngọc quay lại nhìn Hầu Mạch, cậu đột nhiên cảm thấy lúc mình đánh đơn với Hầu Mạch, Hầu Mạch chắn chắn là nhường cậu.
Bằng không thì Hầu Mạch xuất sắc như vậy, bọn họ có thể ngày đêm chiến đấu.
Tất cả những cú giao bóng sau của Hầu Mạch đều bị đánh trả lại, nhưng bọn họ vẫn có lợi thế hơn.
Hầu Mạch giao bóng với tốc độ và lực độ mà sẽ khiến hắn và Tùy Hầu Ngọc thoải mái. Hắn cũng kiểm soát bóng rất tốt nữa.
Áp lực phía bên kia rất lớn, những sai lầm cũng dần dần xuất hiện.
Cuối cùng, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc thắng liên tiếp hai ván.
Họ đã giành được chiến thắng đầu tiên.
Tùy Hầu Ngọc lo lắng về việc xảy ra với Huấn luyện viên Vương và Tô An Di nên đã nhanh chóng rời đi.
Hầu Mạch vốn dĩ muốn nhận xét Lưu Mặc mấy câu nhưng khi thấy Tùy Hầu Ngọc lo lắng, hắn liền không qua chào hỏi nữa, làm cử chỉ gọi điện thoại cho Lưu Mặc sau đó đi theo Tùy Hầu Ngọc đến chỗ xảy ra chuyện.
Hầu Mạch đi theo nhắc nhở: “Một lát nữa còn phải đi làm xét nghiệm nước tiểu.”
“Ừ, biết rồi. Tôi muốn đi xem, tôi sợ sẽ có chuyện không may.”
Sau khi Tùy Hầu Ngọc nói chuyện với Nhiễm Thuật qua điện thoại, Nhiễm Thuật nói lắp bắp cả buổi cũng nói không rõ đầu đuôi nên Tùy Hầu Ngọc dứt khoát đi đến phòng khách.
Nhiễm Thuật vẫn theo dõi trận đấu trong hiệp một. Sau đó, hình như cậu ta nghe được tin gì đó nên cũng đi theo, chắc là biết có chuyện không hay xảy ra.
Một số đồng đội trong phòng chờ hơi lúng túng. Điều khiến Tùy Hầu Ngọc ngạc nhiên nhất là Lữ Ngạn Hâm cũng ở đây.
Cô đang giúp Đặng Diệc Hành xoa xoa cổ tay, xoa rất mạnh, vừa xoa vừa chửi rủa: “Cậu rất là giỏi, lại là một người đàn ông thực thụ, anh hùng cứu mỹ nhân, sao lại không ngã chết cơ chứ?! Bà đây có nhờ cậu không?”
Tùy Hầu Ngọc bước vào và hỏi: “Sao vậy?”
Đặng Diệc Hành ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, không trả lời mà lại hỏi: “Các cậu thắng hay thua?”
“Thắng.” Hầu Mạch lười biếng trả lời.
Hắn bước tới tìm một chiếc khăn để lau mồ hôi, nhưng lúc mở túi ra thì lại không thấy. Nhìn xung quanh lại thấy khăn của mình được bọc trong túi chườm đá để xoa tay cho Đặng Diệc Hành.
Hầu Mạch nhìn Đặng Diệc Hành hỏi: “Bị thương à?”
Đặng Diệc Hành cười khổ.
Chưa kịp hỏi chính xác chuyện gì đang xảy ra, Huấn luyện viên Vương đã cáu kỉnh đẩy cửa bước vào, rống lên: “Thằng nhóc Nhiễm Thuật này, em có ăn kiêng không?”
Nhiễm Thuật bị Huấn luyện viên Vương làm cho hết hồn, ngây ngốc đáp: “Không ạ…”
“Tuyệt!” Huấn luyện viên Vương giận muốn tái phát bệnh bao tử, vừa nghĩ xong liền vỗ trán mắng Nhiễm Thuật: “Bây giờ em làm xét nghiệm nước tiểu trước. Đi ngay, chen ngang vào mà làm.”
Nhiễm Thuật khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Em là người dự bị, em không biết hay sao? Là người thay thế cho các trường hợp đặc biệt, nếu không đối thủ sẽ không đánh mà thắng, khán giả cũng sẽ chẳng có gì để xem. Thầy viết tên em với Tang Hiến lên rồi.”
Nhiễm Thuật trợn mắt hoảng sợ hỏi: “Hả? Em, em chơi?”
“Đúng, em. Em thi đấu!” Huấn luyện viên Vương vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía Tang Hiến: “Đưa cậu ấy đi.”
Tang Hiến nhanh chóng mang Nhiễm Thuật ra ngoài.
Nhiễm Thuật vẫn đang giãy giụa, nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc cầu cứu. Tùy Hầu Ngọc cũng không có cách nào, cậu thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này cậu mới hỏi: “Tô An Di đâu?”
“Thầy đi làm bản tường trình đã.” Huấn luyện viên Vương đáp.
“Làm bản tường trình?!” Tùy Hầu Ngọc sửng sốt, hỏi từng chữ.
“Đừng lo lắng, không sao đâu. Cô ấy chỉ cần phối hợp điều tra, hơn nữa ban tổ chức cũng khẳng định là cô ấy phòng vệ chính đáng.”
Huấn luyện viên Vương lo lắng, đi theo Tang Hiến và Nhiễm Thuật chờ đợi kết quả, cũng không tiếp tục giải thích.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đi xét nghiệm nước tiểu, Thẩm Quân Cảnh đi theo kể lại những việc đã xảy ra, còn lại Lữ Ngạn Hâm chăm sóc cho Đặng Diệc Hành.
Đặng Diệc Hành biết Lữ Ngạn Hâm cũng tham gia cuộc thi lần này, tối qua hắn đưa Thẩm Quân Cảnh và Lữ Ngạn Hâm đến sảnh tầng một để trò chuyện. Gần đây, Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm đã trò chuyện rất vui vẻ trên WeChat, giờ họ đã trở thành bạn bè với nhau.
Lúc nãy Tô An Di đến để trao đổi với họ về cuộc đấu đôi. Lữ Ngạn Hâm liếc một cái thì đã nhìn trúng Tô An Di, muốn hỏi ID WeChat củaTô An Di, như thể đang muốn làm bạn với cô.
Lữ Ngạn Hâm là người u mê nhan sắc, coi trọng ngoại hình trăm phần trăm, sau khi nhìn thấy Tô An Di thì không thể dời mắt đi chỗ khác.
Sau khi khai mạc trận đấu quần vợt, trận đấu đầu tiên là đôi nam, trận đấu nữ được sắp xếp ở phía sau, Lữ Ngạn Hâm có cơ hội liền đến gặp Tô An Di để trò chuyện.
Hai cô gái có ngoại hình xinh xắn, cao ráo, vóc dáng chuẩn đi bên nhau luôn gây ra nhiều sự chú ý.
Hai người họ đang trò chuyện cùng nhau, định xem trận đấu giữa Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc. Trên đường đi họ tình cờ gặp một nhóm khán giả đang đi vệ sinh, tiến đến hỏi ID WeChat của họ.
Họ không cho. Một trong số những người đàn ông đó đã nói với họ bằng giọng điệu gay gắt, cho rằng họ trông không giống phụ nữ nghiêm túc, còn bày đặt giả vờ dè dặt cái gì? Đáng ghét hơn là bọn họ còn nói sẽ đưa ra giá gấp đôi.
Khi đó, Đặng Diệc Hành và Thầm Quân Cảnh đang khởi động ở gần đó, nghe thấy tiếng động liền đi đến ngăn họ lại, sau đó thì xảy ra cãi vã.
Sau cuộc xung đột, Đặng Diệc Hành đã ngăn những người này lại để Tô An Di với Lữ Ngạn Hâm đi trước.
Kết quả là Đặng Diệc Hành bị người khán giả kia xô ngã, đập cổ tay xuống.
Trong suốt quá trình Tô An Di rất lạnh lùng không nói gì nhưng ngay khi nhìn thấy vết thương của Đặng Diệc Hành cô liền trở nên tức giận, sau đó ra tay dạy dỗ mấy người này.
Tô An Di một mình đánh ba người. Ba người đàn ông kia bị cô đánh đến la hét kêu cha gọi mẹ. Đây không phải là điều khiếnThẩm Quân Cảnh khiếp sợ, điều thực sự gây sốc là kỹ năng chửi của Tô An Di. Thực sự là rất thô tục, Thẩm Quân Cảnh nghe mà hận không thể tiến lên bịt miệng Tô An Di lại.
Nhưng kể có có bịt miệng rồi, tiếng mắng chửi của Tô An Di sẽ thành thế này “beep, beep, beep——.”
Thẩm Quân Cảnh trong lúc kể lại vẫn còn sợ hãi, hỏi: “Lúc em Tô chửi người đều tàn nhẫn như vậy à?”
Tùy Hầu Ngọc thở dài nhẹ nhõm rồi nói: “Thực ra cô ấy là người hay chửi. Đoạn Tạm Tự Kinh cô ấy mắng người ta còn được ghi lại và bị nhà trường xử phạt rồi. Cô giáo Lý đã yêu cầu cô ấy chửi ít lại. Nếu không nhịn được thì đừng nói, từ đó về sau cô ấy rất ít khi nói chuyện, sợ rằng mình sẽ vô tình mà chửi tục.”
“Thì ra là như vậy?” Thẩm Quân Cảnh bị sốc lên tận óc rồi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook