Hầu Mạch rất nổi tiếng ở trường trung học Đông Thể.

Thậm chí có thể xưng là ác mộng của trường trung học Đông Thể, hoặc là nam sinh mang đến bóng ma cho trường trung học Đông Thể.

Có hai lý do làm cho hắn nổi tiếng. Một là vì Hầu Mạch rất tao[1], tao đến mức làm cho học sinh ở trường trung học Đông Thể hận đến nghiến răng.

[1] tao: từ này có thể hiểu là dâm đãng, phiền phức, buồn bã, v.v. Ở đây mình cho rằng nó mang nghĩa “phiền phức”.

Hai là vì không ai địch nổi Hầu Mạch. Hắn có khả năng tính toán và phán đoán vượt qua người bình thường. Trong tất cả các trận thi đấu đánh đơn với hắn, dường như cả trận đều nằm trong tính toán của Hầu Mạch. Người thi đấu với hắn như bị thao túng trong suốt quá trình, còn có cảm giác đang bị trêu đùa.

Kết thúc trận thi đấu, cảm giác vô cùng thất bại.

Sự tồn tại của hắn như là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với học sinh ở trường trung học Đông Thể.

Tuy rất ghét hắn nhưng không đánh lại hắn.

Cô gái này thuộc đội tennis nữ, cũng đã từng nghe về Hầu Mạch.

Nhưng Hầu Mạch trong truyền thuyết vừa tao vừa đáng ghét, dùng cái miệng đáng ghét của hắn trêu chọc không ít người, gây thù hằn vô số.

Lúc trước cô tưởng tượng hẳn hắn sẽ là một tên 188 centimet đen thui độc ác, trông như người khác đang thiếu nợ hắn. Tại sao người thật lại… trắng như vậy?

Còn đẹp trai nữa chứ?

Hầu Mạch khó khăn về tới ghế của mình, sợ hãi đến mức vẫn còn dùng một tay che mặt.

Tùy Hầu Ngọc thì nhanh chóng xem xét tình trạng của Đại Ca ở trong túi, sợ khi nãy Hầu Mạch đột nhiên ngồi xuống ngồi trúng Đại Ca.

Đối với cái ôm đầy yêu thương của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc gớm đến mức suýt thì đá hắn ra ngoài.

Hầu Mạch nhìn cô gái nọ, hỏi: “Sao thế?”

“Bị bạch tạng, tóc vàng, trông giống người Châu Âu, chính là cậu.” Cô gái xem miêu tả ở trong điện thoại di động rồi lại nhìn Hầu Mạch ở trước mặt, xác nhận.

Hầu Mạch nghe thấy cách miêu tả này thì tức giận vô cùng: “Tôi không giống người Châu Âu, hốc mắt tôi sâu thôi! Với lại, tóc tôi màu đay mà!”

Về phần trắng thì… không cãi được.

Vì hắn trắng nên làn da rất mẫn cảm, sợ phơi nắng, bình thường chống nắng rất cẩn thận. Về phần dưỡng da thì hơi qua loa, chỉ dùng kem dưỡng, không hề dùng sản phẩm dưỡng trắng.

Nhưng hắn vẫn trắng, Hầu Mạch cũng muốn đi nhuộm da nâu lắm nhưng không chắc chắn liệu nó có thể biến thành màu nâu không…

Cô gái không để ý những chi tiết này, hứng thú hỏi: “Sao cậu lại trắng thế? Không hợp lý tí nào!”

Đặng Diệc Hành ở bên cạnh giải thích: “Khả năng trao đổi chất của cậu ấy không giống với người bình thường. Chúng tôi bị cháy da phải dưỡng cả mùa đông mới trắng lại được, nhưng cậu ấy thì không cần, hai tuần là đủ. Với lại, da cậu ấy bây giờ là đang rám nắng.”

Nói xong, hắn đưa tay túm lấy tay áo Hầu Mạch, làm lộ ra bả vai cho cô gái nhìn: “Đây mới là màu da thật của cậu ấy, trắng không.”

Cô gái trợn tròn mắt, kêu lên: “Tôi được trăng tròn chiếu lên còn không trắng bằng cậu ấy.”

Đặng Diệc Hành khoát tay: “Không cùng một loài. Ngọc ca của chúng tôi có tóc xoăn tự nhiên, cậu thấy không? Hai người bọn họ là một cặp đánh đôi sấy-nhuộm-uốn tiêu chuẩn.”

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cùng nhìn về phía Đặng Diệc Hành. Ánh mắt hai người không hề thân thiện tí nào, hận không thể dùng ánh mắt lăng trì hắn, dường như cảm thấy Đặng Diệc Hành hơi khùng.

Đặng Diệc Hành bèn ngậm miệng lại.

Cô gái thoải mái cười to, sau đó tự giới thiệu: “Quên mất phải tự giới thiệu. Tôi tên là Lữ Ngạn Hâm, chuyển từ cầu lông sang tennis, mới chuyển chưa được một năm, vẫn chỉ là nghiệp dư. Rất hân hạnh được biết mọi người.”

Hầu Mạch thấy bà chủ quán đang đi sang đây, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Cậu biết hai người bọn họ là được rồi.”

Nói xong thì đứng dậy giúp chủ quán bưng đồ.

‘Hai người bọn họ’ ám chỉ Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh. Tùy Hầu Ngọc cũng bị loại ra ngoài.

Tùy Hầu Ngọc có thái độ giống với Hầu Mạch. Cậu ngồi ở hàng ghế trước cầm điện thoại xem Wechat, chuyển tin nhắn thoại Nhiễm Thuật gửi tới thành văn bản.

Chuyển xong thì thấy văn bản dài ngoằng kéo hai trang màn hình mới hết.


Cậu với Nhiễm Thuật chat chit không có chuyện gì quá nghiêm túc, hiểu đại khái nội dung là được, không cần quá để ý. Cậu trả lời lại một chữ là Nhiễm Thuật vẫn có thể nói chuyện tiếp.

Tùy Hầu Ngọc trả lời lại một tin: Ò.

Lữ Ngạn Hâm cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Hầu Mạch. Dù sao Hầu Mạch cũng là một nhân vật level đại thần trong truyền thuyết, chỉ lầm bầm: “Ngầu ghê… Ài, cậu đẹp trai ơi, trông cậu gầy đi nhiều quá.”

Cô nói với Tùy Hầu Ngọc như vậy.

Tùy Hầu Ngọc giương mắt nhìn cô, hỏi tiếp: “Tôi á? Gầy á?”

“Lần trước gặp tôi đã cảm thấy cậu gầy rồi, lần này còn gầy hơn.”

Hầu Mạch bưng đồ ăn tối tới, đặt lên bàn để chia cho mọi người, sau khi chia xong thì cầm tay Tùy Hầu Ngọc lên nhìn chăm chú.

Từ trước đến nay, hắn luôn ở chung với Tùy Hầu Ngọc nên không nhận ra Tùy Hầu Ngọc thay đổi ốm hay mập. Nhưng Lữ Ngạn Hâm một tháng rồi mới gặp lại Tùy Hầu Ngọc, hẳn có thể nhìn ra được sự khác biệt.

Hầu Mạch hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Gần đây có cân không?”

“Không.”

“Trong nhà có cân không?” Hỏi xong Hầu Mạch mới nhận ra, hắn rất hay đến chỗ ở của Tùy Hầu Ngọc, bèn tự trả lời: “À, không có.”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

“Tới trường rồi cân thử xem, tôi cũng cảm thấy cậu gầy.”

Tùy Hầu Ngọc ậm ừ hai câu một cách qua loa, nhìn thấy đồ ăn trước mặt thì sắc mặt ngay lập tức thay đổi như nhà có tang, thật lâu không nhúc nhích.

Mì với nước dùng trong suốt, hai quả trứng gà, một đĩa rau xanh. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bông cải xanh ăn chung với rau củ.

Hầu Mạch ngồi ở bên cạnh nói với vậu: “Cậu phải ăn đi, nếu thật sự không ăn được thì tôi cho cậu thêm hai quả trứng gà, nếu không sẽ không chịu nổi đâu.”

Tùy Hầu Ngọc cầm lấy đũa cắm đầu ăn mì, ăn được nửa bát thì không muốn ăn nữa.

Lúc này Hầu Mạch đã lột xong ba quả trứng gà đặt ở trước mặt cậu. Vẻ mặt cậu trở nên đau khổ, uống nước mì, ăn trứng gà, thỉnh thoảng xem điện thoại một chút.

Lúc này, cậu hiếm khi nghe một đoạn tin nhắn thoại Nhiễm Thuật gửi tới, chủ yếu là vì không chuyển sang văn bản được. Cậu ấn nút phát thì nghe thấy Nhiễm Thuật ở đầu bên kia đang ăn, vừa ăn vừa lúng búng nói chuyện.

Cậu gõ chữ trả lời: Cậu ăn gì vậy?

Nhiễm Thuật: [hình ảnh]

Ấn mở hình ảnh thì thấy Nhiễm Thuật đang ăn lẩu.

Tùy Hầu Ngọc nhìn nước dùng trước mặt mình rồi lại nhìn nổi lẩu bên trong hình ảnh của Nhiễm Thuật, tâm lý trở nên suy sụp trong nháy mắt.

Hầu Mạch cũng chú ý tới điện thoại di động của cậu, chỉ vào bàn thịt trong đó nói: “Đây là thịt đỏ à?”

“Cậu ấy không có ý định tham gia thi đấu nên không cần ăn kiêng.”

“Không có tham vọng, chúng ta cũng không can thiệp được.” Hầu Mạch nói xong, chỉ vào salad nói: “Ăn ít rau đi.”

Tùy Hầu Ngọc ăn được hai miếng thì không muốn ăn nữa, buông đũa xuống, cúi đầu chơi điện thoại.

Bà chủ đi tới xem thử, nói: “Đây chưa phải ăn hết sức đúng không! Đồ ăn không ngon à?”

Hầu Mạch giúp cậu giải thích: “Cậu ấy mới ăn thế này lần đầu, không quen.”

Sau đó quay đầu khuyên Tùy Hầu Ngọc: “Ăn thêm chút nữa đi.”

Tùy Hầu Ngọc từ chối vô cùng dứt khoát và kiên quyết: “Không.”

Hầu Mạch lại lấy một đôi đũa sạch sẽ, kẹp đồ ăn, dùng tay khác nâng lên gần miệng Tùy Hầu Ngọc: “Nào, há miệng, a…”

Tùy Hầu Ngọc giương mắt trừng Hầu Mạch, nhưng đã đưa đến bên miệng rồi, không thể không há miệng ăn.

“Ăn thêm ít cái này nữa, nào.” Hầu Mạch lại gắp một đũa đồ ăn đưa qua.


Tùy Hầu Ngọc ghét vô cùng, vẻ mặt dữ tợn, dường như một giây nữa thôi cậu sẽ nhào qua cắn Hầu Mạch.

Kết quả sau một lát do dự, cậu vẫn ăn.

Bà chủ quán cơm cùng ba người khác vây lại xem bà nội Hầu cho cháu ăn. Sứa cháu có vẻ mặt hung dữ nhất lịch sử nhưng cũng là đứa ăn cơm ngoan nhất.

Mãi đến khi bà nội Hầu vớt sợi mì cuối cùng trong chén ra đút vào miệng Tùy Hầu Ngọc xong thì mới hài lòng.

Cơm nước xong xuôi, mọi người tách ra.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cùng nhau về nhà. Ở trên đường, Tùy Hầu Ngọc đeo ba lô mèo ở trước người, ngón tay đặt ở vị trí cửa sổ hình cung, chơi đùa với Đại Ca.

Hầu Mạch vừa động động vai vừa đi bên cạnh cậu, nhìn thấy đường có chỗ nào gập ghềnh thì đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tùy Hầu Ngọc, kéo sang bên cạnh.

Tùy Hầu Ngọc bị kéo cũng không phản ứng gì, dường như vô cùng tin tưởng Hầu Mạch, chắc chắn Hầu Mạch sẽ đưa cậu đến nơi an toàn, sau khi đứng vững lại vẫn tiếp tục cúi đầu chơi đùa với mèo, rồi đi tiếp.

“Cho tôi mượn xe điện của cậu được không?” Hầu Mạch đột nhiên nói.

“Được, cậu đi đổi tiền à?”

“Không phải, ngày mai mẹ tôi đi công ty đối chiếu sổ sách, bình thường đi bằng xe đạp. Mùa thu gió lớn, đi xe đạp rất mệt.”

Tùy Hầu Ngọc lấy chìa khóa từ trong túi ra, ném cho Hầu Mạch: “Cầm đi đi.”

“Cảm ơn.”

Tùy Hầu Ngọc lại đi hai bước rồi hỏi: “Dì có hay phải đi không?”

“Thỉnh thoảng mới đi, hầu hết các công ty là một tuần đi một lần. Có vài công ty thì một tuần đi ba lần.”

“Xe của tôi đã để ở trong trường một tuần rồi, để cho dì đi luôn đi.”

“Không đến mức đó đâu.”

“Không phải tôi đang khách sáo với cậu đâu.”

“Ừm…” Hầu Mạch bỏ chìa khóa vào trong túi. Hắn nở nụ cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, trong mắt tựa như đang có pháo hoa nổ, “Vậy cảm ơn ngươi.”

Sự thật chứng minh, cai trà sữa với thực phẩm chiên dầu sẽ gầy đi thật.

Dù bên trong cơ thể đã rất khá, nhưng cũng sẽ gầy.

Phòng y tế của trung học Phong Đảo có cân sức khỏe. Các học sinh ban thể dục thường xuyên tới, rất quen thuộc với phòng y tế. Thứ hai đầu tuần, Hầu Mạch dẫn Tùy Hầu Ngọc tới.

Tùy Hầu Ngọc đứng trên cân, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm cái mâm tròn, cả hai đều cảm thấy hơi khó tin.

Tùy Hầu Ngọc gầy đi thật, đồng thời tụt hai kí rưỡi trong một tuần, từ 59kg đến 56.5kg.

Vốn đã gầy, bây giờ quả thật là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

*ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề

Tùy Hầu Ngọc không tin nổi, lên xuống mấy lần nhưng số trên cân cũng không thay đổi.

Hầu Mạch cũng leo lên thử một chút, 72kg, vẫn giống như trước đây.

Hầu Mạch nhìn cái cân, lại Tùy Hầu Ngọc, nhịn không được hỏi: “Vô lý quá nhỉ?!”

Bên trong các học sinh ban thể dục, Hầu Mạch đã được xem như là có dáng người mảnh khảnh.

Bây giờ Tùy Hầu Ngọc tới đã dễ dàng phá kỉ lục, chắc chỉ có đội nhảy cao điền kinh mới có thể so với Tùy Hầu Ngọc.


Đây là cái cân cũ, nếu nhìn vào lượng mỡ trên người Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch có thể đau lòng đến mức bật khóc.

Hầu Mạch vẫn chưa từ bỏ ý định, dẫn Tùy Hầu Ngọc đi đến sân huấn luyện, lục tung ở trong kho mới tìm ra được một cái cân điện tử. Sau khi đổi pin, hắn leo lên trên, vẫn 72kg như trước.

Hắn đặt cân điện tử trên sàn nhà, ra hiệu với Tùy Hầu Ngọc: “Cậu lên xem nào.”

Tùy Hầu Ngọc cởi giày ra đứng lên trên, phía trên hiện ra con số 56.5kg, cũng là 113 cân.

Hầu Mạch không hề nghĩ rằng, một nam sinh cao hơn mét tám đứng ở trên cân trọng lượng, cân nặng sẽ bắt đầu bằng con số 5.

Hầu Mạch ngồi xếp bằng trên sàn nhà, im lặng một lát rồi nói: “Biết đâu là do cân không chuẩn? Cậu thử lại lần nữa xem?”

Tùy Hầu Ngọc vô cùng cẩn thận đứng lên trên cân lần nữa, lần này số thay đổi, đột nhiên hiện ra số 56. 4!

Thở một hơi mà cũng mất hai lạng?!

“Người khác uống nước lạnh cũng béo được, cậu thì lại không giống với người bình thường, thở một hơi thôi cũng gầy đi.” Hầu Mạch ngồi trên sàn nhà nhìn Tùy Hầu Ngọc, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Lại đây, ngồi xuống. Ngồi chậm một chút, đừng ngồi nhanh quá lại gầy một hai lạng, tôi không chịu nổi kích thích này.”

Tùy Hầu Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn, nói: “Với lại gần đây tôi ăn kiêng…”

“Đã ăn kiêng còn kén ăn!”

“Ừm, lâu lắm rồi tôi không ăn đồ ngọt.”

“Nếu chăn heo mà gặp con có thể chất như cậu thì chăn đến chết mất.”

Tùy Hầu Ngọc trừng Hầu Mạch một lát, nói tiếp: “Với cả gần đây tôi vận động rất nhiều.”

“Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Cậu cũng ngủ đủ mà nhỉ.”

“Mất ngủ sẽ dẫn đến béo phì.”

“Cậu mất ngủ, ăn đồ ngọt vào lúc nửa đêm, mỗi ngày uống một ly trà sữa nhưng vẫn giữ được thể trạng gầy. Sau khi bỏ hết thói quen xấu thì cậu gầy rục xương? Cậu sửa thói quen một ngày đu xà hai lần một chút được không, thành một ngày một lần, nhịn một chút biết đâu có thể béo lên được một hai kí?”

Tùy Hầu Ngọc hoàn toàn không thèm để ý tới Hầu Mạch.

Hầu Mạch còn đang suy sụp: “Một tuần cậu đã tụt 2 cân! Chúng ta vẫn chưa biết liệu cậu có tiếp tục gầy đi hay không. Chuyện này quả là đáng sợ, dáng người bây giờ của cậu như là rễ cây, gậy trúc vậy! Nếu cậu chỉ học tập, đi học bình thường thì không sao, nhưng bây giờ cậu là học sinh thể dục, nếu đánh tennis rồi bị gãy xương tay thì phải làm sao bây giờ?”

“Béo lên một cân sẽ không gãy xương à?”

“Chỉ số này của cậu hơi đáng sợ.”

Hai người ngồi trên sàn nhà, đều hơi hoang mang.

Tùy Hầu Ngọc đề nghị: “Vậy tôi dùng ít bột tăng cơ thì sao?”

“King Kong Barbie?”

*Chỉ một người đàn bà có chiều cao tương tự Barbie nhưng có một thân hình tràn đầy cơ bắp (theo Baidu)

“…”

“Cơ bắp của cậu ổn rồi, nhưng không có mỡ.” Hầu Mạch lại thở dài một hơi: “Để tôi thảo luận với huấn luyện viên Vương xem có cách gì không.”

Sau khi biết Tùy Hầu Ngọc quá gầy, Hầu Mạch hóa thân thành bà nội Hầu.

Giám sát Tùy Hầu Ngọc một ngày ăn đủ ba bữa, chỉ cần Tùy Hầu Ngọc không ăn, Hầu Mạch sẽ quấy rầy đòi hỏi, vừa dỗ vừa lừa đút Tùy Hầu Ngọc ăn.

Ngày nào Tùy Hầu Ngọc ăn nhiều, hắn còn khen một câu: “Hôm nay ăn nhiều ghê, cậu giỏi quá!”

Lần nào Tùy Hầu Ngọc cũng sẽ trừng Hầu Mạch một chút.

Hồi trước, mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, Hầu Mạch sẽ dẫn Tùy Hầu Ngọc đi vào trong phòng, vẽ sơ đồ sân đấu cho Tùy Hầu Ngọc xem.

Bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Sau khi hai người vừa kết thúc huấn luyện, Hầu Mạch chạy tới đỡ lấy Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống ghế dài, dáng vẻ cẩn thận như đang chăm sóc cho phụ nữ có thai.

Đợi Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống xong, Hầu Mạch lại chạy chậm vào trong phòng kéo bảng đen ra. Hắn kéo ra bên ngoài, đặt ở trước mặt Tùy Hầu Ngọc rồi vẽ lên trên. Vào ban đêm hơi tối, đèn trong sân không tập trung vào chỗ này. Tùy Hầu Ngọc cảm thấy nhìn không rõ, muốn đứng lên nhìn, lại bị Hầu Mạch đè xuống: “Đừng! Cậu ngồi đi, đừng đứng không tí lại gầy mất hai lạng. Tôi sẽ vẽ to hơn một chút, sau đó dùng đèn pin điện thoại chiếu vào cho cậu xem.”

“Cậu làm quá rồi đấy?”

“Rõ ràng là cân nặng của cậu mới quá đáng! Đánh đôi với tôi thôi mà cứ như bị ngược đãi. Nếu cân lại mà giảm xuống 55kg, tôi sẽ biểu diễn một màn nhảy sông cho cậu xem.”

Tùy Hầu Ngọc dựa vào ghế, không muốn nói gì nữa.

Hầu Mạch vẽ bản đồ sân thi đấu, đánh dấu đường đi xong, xoay người định giảng thì nhìn thấy dáng vẻ không vui, không nói gì của Tùy Hầu Ngọc. Hắn chỉ đưa tay vuốt đầu Tùy Hầu Ngọc, giảng tiếp.


Tùy Hầu Ngọc khó chịu một lát rồi vẫn ấn mở chức năng đèn pin của điện thoại, chiếu lên bảng đen, nghiêm túc xem rồi tiêu hóa nội dung mà Hầu Mạch giảng.

Mục tiêu huấn luyện của huấn luyện viên Vương đối với bọn họ là đội hình toàn năng.

Đội hình toàn năng cần tích lũy chiến thuật. Bây giờ hai học bá cùng nhau tổng kết chiến thuật, tốc độ học tập rất nhanh.

Dù Tùy Hầu Ngọc học sau nhưng cái gì cũng hiểu, năng lực học tập và tốc độ phát triển rất đáng sợ, thậm chí cũng không cần Hầu Mạch giảng giải quá kỹ càng.

Ban đêm, khi trở về phòng ngủ, Tùy Hầu Ngọc lại đứng trên cân lần nữa.

Sau khi Hầu Mạch xin phép huấn luyện viên Vương xong, họ đem cân điện tử về phòng ngủ để có thể cân được cân nặng của Tùy Hầu Ngọc vào bất kì lúc nào. Dáng vẻ của Hầu Mạch căng thẳng đến mức nếu Tùy Hầu Ngọc còn giảm cân nữa, hắn sẽ gọi xe cứu thương ngay.

Cậu vừa mới đứng lên cân, cả phòng ngủ đã nhao nhao vây xem. Sau khi nhìn thấy vẫn là 56.5kg như cũ, tất cả mọi người thở dài một hơi.

Chỉ cần không giảm cân nữa là được rồi.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc leo xuống, Nhiễm Thuật leo lên cân, nặng 57.5kg.

Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, lầm bầm: “Ngọc ca, tớ đã gầy lắm rồi.”

Tùy Hầu Ngọc bị bọn họ làm cho hơi lo lắng, chống nạnh nhìn cân, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Gần đây, cậu ăn cơm xong là đi nằm ngay, nghĩ làm vậy có thể béo hơn một chút. Kết quả cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cân nặng, điều này khiến cậu hơi hoang mang, làm sao mới có thể mập lên được một chút đây?

Cậu thay áo ngủ nằm lên giường, lật qua lật lại không ngủ được, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Hầu Mạch vẫn chưa về phòng ngủ.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Hầu Mạch đi trước với huấn luyện viên Vương. Vốn Tùy Hầu Ngọc không hề quan tâm, nhưng đã mười một giờ đêm mà Hầu Mạch vẫn chưa trở lại. Không hiểu tại sao Tùy Hầu Ngọc cảm thấy như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng, nuốt không được mà nhả cũng không ra, vô cùng khó chịu.

Có thể là do lo lắng.

Cậu lấy điện thoại di động ra, mở khung chat với Hầu Mạch nhưng sau một lúc lâu vẫn không gửi tin nhắn.

Ngay vào lúc cậu đang chần chừ, trên màn hình lại xuất hiện tin nhắn của Hầu Mạch: Đến tầng năm, một mình.

Tùy Hầu Ngọc lập tức đứng dậy, mang dép tông vào, đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến đầu cầu thang thì đã thấy Hầu Mạch đang chờ cậu ở đó, còn vẫy tay với cậu.

Cậu đi đến bên cạnh Hầu Mạch. Hầu Mạch cũng không giải thích, chỉ dẫn cậu đi vào trong một phòng ngủ trên tầng năm.

Cậu đi vào, bị hơi nóng phả vào mặt.

Tùy Hầu Ngọc nhìn sang, phát hiện trên mặt đất có một nồi lẩu nhỏ, bên cạnh là rau và thịt.

“Đây là gì?” Tùy Hầu Ngọc rất kinh ngạc.

“Ăn khuya.”

Hầu Mạch đi qua ngồi xổm bên cạnh nồi, nói: “Không có ghế, chúng ta ngồi trên sàn ăn luôn đi. Đây là gia vị mà tôi làm ở căn tin cho cậu, Hầu thị (tên gia vị) có một không hai, lát nữa cậu nếm thử xem.”

“Chúng ta được ăn thịt à?”

“Thịt bò lấy từ căn tin, cái căn tin làm cơm hộp đặc biệt cho chúng ta ấy. Huấn luyện viên Vương mua giúp tôi, tôi cắt thịt, hôm nay công việc chính của tôi chỉ là chờ thịt rã đông.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn lướt qua, đồ ăn không quá đa dạng, là những thứ mà bọn họ ít khi được ăn.

Số lượng không nhiều, hình như chỉ là khẩu phần của một người.

Có điều Tùy Hầu Ngọc vẫn biết, số lượng ít ỏi này đối so với Hầu Mạch nhịn ăn nhịn mặc mà nói, cũng coi như là rất đắt rồi.

Thậm chí còn đắt đến mức làm cho Tùy Hầu Ngọc nảy sinh ra cảm giác tội lỗi.

Hầu Mạch rất giỏi. Một học sinh cấp ba có thu nhập một năm hai mươi vạn chắc chắn là rất hiếm thấy. Nhưng nhà hắn nợ nhiều, năm ngoái chỉ mới dùng tiền thưởng của Hầu Mạch trả được hơn nửa, bây giờ vẫn chưa trả hết nợ.

Sao Hầu Mạch lại tốn tiền vào chuyện như thế này?

“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu.” Tùy Hầu Ngọc móc điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị chuyển khoản cho Hầu Mạch.

“Không cần, tôi mời cậu.”

“Bây giờ mời tôi rồi à? Lúc trước một cái quần lót dùng một lần cũng tính toán rõ ràng lắm mà. Nhanh lên, tôi chuyển cho cậu.”

“Cậu nói câu này thật vô tâm. Người ta nói tôi mời cậu ăn cơm chứ không nói tôi mời cậu mặc quần lót đúng không? Quần lót là quần lót, cơm là cơm.”

Tùy Hầu Ngọc vốn rất nghiêm túc, kết quả lại bật cười “phụt” một tiếng.

Lại cảm thấy hình như khi nãy mình cười giống thiếu nữ quá, vô ý thức cầm điện thoại di động lên che miệng, lén thu lại nụ cười của mình.

Hầu Mạch vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm, thấy được vẻ mặt của cậu thay đổi, đáng yêu đến mức làm cho tim hắn ngứa ngáy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương