Xế chiều hôm đó, thành viên tennis của các đội lại làm nóng người, lúc dãn cơ còn rên lên một tiếng, động tác kéo duỗi như vậy nhìn chẳng khác nào mấy con zombie công thành.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch ngồi trên chiếc ghế dài, tay bưng hộp cơm đã nguội, vừa ăn vừa bị đám bên kia trêu chọc.

Hồi trước Hầu Mạch còn bày đặt nói không thích đánh đôi, không cần đồng đội. Giờ cứ vào học là tay cầm tay đi ngủ cùng với đồng đội mới, ăn trưa cũng phải có đôi thì bảo sao không trêu chọc cho được?

May đó là Hầu Mạch, chứ là người khác chắc chắn sẽ không chịu được mấy kiểu khích khích này.

Hầu Mạch vừa ăn vừa dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn đồng đội của mình, lại còn rảnh rang đảo mắt sang xem Tùy Hầu Ngọc đã ăn được bao nhiêu.

Tùy Hầu Ngọc vốn kén ăn, nếu ăn uống không hợp vị thì sẽ không chịu ăn nhiều. Bình thường để tránh việc ăn không đủ no, cậu chọn rất nhiều đồ, cái này không ngon thì cái kia ngon.

Nhưng bây giờ thì không thế nữa, cơm của học sinh thể dục được thống nhất, các món còn không nhiều. Chưa kể cơm này đã nguội, Tùy Hầu Ngọc mới ăn hai thìa là không muốn ăn nữa rồi.

“Cậu ăn nhiều thêm chút đi không chiều nay không chịu nổi huấn luyện đâu, mà sao tôi cứ thấy cậu gầy đi ấy nhỉ?” Hầu Mạch nhìn thoáng sang hộp cơm của Tùy Hầu Ngọc, có một món cậu thích ăn mà bây giờ đã hết rồi.

Hầu Mạch gắp lấy một món trong hộp của mình bỏ vào phần cơm hộp của Tùy Hầu Ngọc để cậu ăn nhiều thêm một chút.

“Không muốn ăn gì hết.” Tuy Hầu Ngọc đành phải ăn thêm hai miếng: “Mới có hai ngày thì gầy được bao nhiêu đâu?”

Hầu Mạch lấy phần cơm hộp bên cạnh mình, mở ra rồi chỉ vào bên trọng: “Cậu gắp luôn đồ ăn trong này đi, tôi ăn hai hộp cơ.”

“Ờm.”

“Đồ ăn khác cậu cũng phải ăn hai phần, cơm của chúng ta được cân đối rất khoa học để phù hợp phát triển lâu dài, cơ thể cần bổ sung dinh dưỡng nên là cậu phải ăn nhiều vào đấy.”

“Ừm.”

Bình thường thì khẩu phần của nam sinh đã rất lớn, học sinh thể dục còn phải nghiêm túc hơn.

Rất nhiều nam sinh ăn được đến hai, ba suất một lúc. Bình thường Tùy Hầu Ngọc kén ăn cũng ăn được hai suất rồi. Sức ăn của Hầu Mạch cũng không thể nói là quá lớn, một phần là được rồi.

Hôm nay những người khác còn lấy cho bọn họ tới ba phần.

Cơm bị nguội nên ăn uống cũng không được ngon, còn gặp phải Tùy Hầu Ngọc kén ăn nên ba phần đồ ăn cũng không quá đủ.

Đột nhiên ngay lúc đó cả đội xôn xao, Thẩm Quân Cảnh hào hứng hô lên: “Tới rồi tới rồi! Về phía của chúng ta kìa!”


Đặng Diệc Hành đi theo giải thích: “Sau này em gái Tô sẽ là trợ lý của chúng ta đó, hôm nay là ngày đầu tiên ẻm tới.”

Tô Di An cầm dù che nắng đi về phía sân tennis. Mới đi tới gần mà cả một đám hưng phấn không thôi, đến khi Tô Di An vào sân đã tràn ngập tiếng reo hò.

Đội bọn họ đã có con gái rồi!

Là nữ! Còn sống! Lại còn xinh đẹp nữa!

Huấn luyện viên Vương mắng hai tiếng rồi mới gọi Tô Di An sang một bên, đưa cho cô một bản kê rồi dạy cô cách ghi chép.

Tô Di An cứ đủng đa đủng đỉnh, chăm chú nghe huấn luyện viên Vương nói chưa tới mười phút đã hiểu.

Huấn luyện viên Vương đưa cho Tô Di An một cái ghế để cô ngồi ngay bóng râm, ghi chép lại tình huống của các thành viên.

Sau khi Tô Di An ngồi xuống thì các thành viên cũng quên luôn nhân cách vừa trêu chọc người mới hồi nãy, tinh thần hưng phấn định bụng sẽ thể hiện một chút trước mặt mỹ nữ, mới làm nóng người thôi đã hưng phấn lắm rồi.

Hầu Mạch với Tùy Hầu Ngọc dùng cơm xong xuôi, đem hộp đồ ăn ra bãi rác phân loại.

Sau khi trở lại sân cũng chưa vận động ngay vì mới cơm nước xong. Hầu Mạch cứ thế dẫn Tùy Hầu Ngọc đi vòng ra phía sau sân huấn luyện.

Phía trong nhà thi đấu cũng có nhiều đội tennis nữ, bây giờ họ đang tập luyện.

Hầu Mạch không định quấy rầy họ mà kéo Tùy Hầu Ngọc né sang một bên.

Nhưng có vài cô gái huýt sáo với hai người họ, Hầu Mạch nhịn không được phải bật ngón giữa lên với đám đó. Đám nữ sinh lập tức cười ha ha, rõ ràng gan cô nào cô nấy đều to cả.

Trong đó còn có một người hô với Hầu Mạch: “Đừng có ảo tưởng sức mạnh ba ơi, bọn tôi nhìn người bên cạnh kia kìa.”

Hầu Mạch cười khẩy với đám nữ sinh một cái rồi tóm lấy Tùy Hầu Ngọc kéo vào trong người, dùng cơ thể của mình chắn cho Tùy Hầu Ngọc, thể hiện cho mấy người đó biết anh đẹp trai mà họ nhìn là đồng đội của hắn.

Hầu Mạch còn chọc thêm, cười híp mắt rồi dùng khẩu hình miệng nói: “Của tôi đấy.”

Động tác đó kéo theo một tràn tiếng lao nhao lao nhao.

Hầu Mạch đẩy tới bảng đen rồi lấy cây bút vẽ lên bảng: “Chờ lát tiêu cơm, chúng ta sẽ học cách lên lưới trước. Như tôi đã nói, cậu nhìn chỗ này đi, đối diện sẽ áp dụng đánh bóng thẳng, từ điểm R công kích đến khu vực này, chúng ta gọi là khu hẹp. Phạm vi hoạt động của cậu và tôi sẽ ở giữa L1 và L2, cũng chính là phạm vi này…”

Hầu Mạch vừa nói vừa sẽ một khung hình luôn, vừa viết vừa đánh dấu.


Đến khi hắn nói xong xuôi thì quay đầu hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Hiểu chưa?”

“Ừm.” Tùy Hầu ngọc gật đầu.

“Có vẻ là chưa, lát ra sân thực hành là hiểu, tôi sẽ cho cậu những kí hiệu tay làm ám ngữ.” Hầu Mạch quay người lại, làm động tác tay phía sau lưng.

Sau khi xem tranh biếm họa của Hầu Mạch rồi lại nhìn tay hắn, cậu cảm thấy tay hắn giống như một thứ hàng mỹ nghệ được điêu khắc rất tinh tế, vết chai trong lòng bàn tay lộ ra vừa nổi bật lại mang vẻ dễ thương.

Hầu Mạch vừa làm động tác vừa nói ý nghĩa của động tác tay này.

Tùy Hầu Ngọc nhìn qua loa một cái, cuối cùng ánh mắt đảo quanh mông của Hầu Mạch.

Hầu mạch quay đầu lại hỏi hắn: “Có nhớ kỹ được không?”

“Ừ.”

“Ánh mắt của cậu có vẻ hơi sai sai nhỉ?”

“Mông của học sinh thể dục ai cũng căng vậy à?”

“…”

Hầu Mạch đơ người quay lại, họ nhẹ một tiếng, không biết phải trả lời như nào.

Tùy Hầu Ngọc khẽ cười, hiếm mà thấy được Hầu Mạch ngại ngại như vậy nên cậu mới đánh sang chuyện khác: “Tôi phải tỏ ra đồng ý hay từ chối như nào?”

“Cậu thấy làm sao tiện là được?”

“Hô lên với cậu hả?”

“Cũng được đó, bây giờ là tiện nhất rồi, sau này thi đấu thành thục hơn thì lại trao đổi tìm ra cách khác, giờ cứ luyện như vậy đi.”

“Được.”


Luyện tập lên lưới cũng cần sự ăn ý rất cao.

Lúc họ bắt đầu giao bóng thì phải trao đổi thế nào mới hiệu quả, ví như lúc bóng bay về phía Tùy Hầu Ngọc thì bọn họ cần áp dụng chiến thuật gì, có thể giành được lưới hay không vân vân.

Huấn luyện viên Vương đích thân huấn luyện cho họ, lại còn rất ngạo mạn lấy một chọi hai, thế mà nhiều khi còn khiến bọn họ trở tay không kịp.

Phía bên kia, Nhiễm Thuật và Tang Hiến vẫn còn đang luyện tập cùng với những tân binh lớp mười.

Nhiễm Thuật tập một lát đã thấm mệt, chủ yếu là do dạo gần đây mặt trời độc quá nên hắn không chịu được, thế là mò đi tìm Tô An Di: “Tôi mệt quá, lát nữa tập tiếp.”

Tang Hiến quay đầu thoáng nhìn Nhiễm Thuật một cái, không hề ngăn lại.

Mặc dù bây giờ họ là cộng sự nhưng vẫn chưa hiểu nhau nhiều lắm.

Cả hai không hề có Wechat của đối phương.

Nhiễm Thuật quen kiểu đại thiếu gia rồi nên mới tập một chút đã thấy mệt, thế là tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chỉ cần huấn luyện viên Vương không tới thì cậu sẽ cứ ngồi như vậy.

Từ trước tới nay Tang Hiến cũng không quan tâm mấy chuyện đấy.

Hai tân học sinh lớp mười đang tập với họ quay lại hỏi Tang Hiến: “Có tiếp tục nữa không ạ?”

Hai chọi một, có hơi khó.

“Tiếp đi.” Tang Hiến cầm vợt rồi chuẩn bị trận tiếp theo. Trận đấu bắt đầu, dù đối diện là hai người thì hắn vẫn không hề thua kém, một địch hai chả có vấn đề gì.

Nhưng với Nhiễm Thuật mà nói thì do đối diện cùi bắp quá.

Nhiễm Thuật uống hơn nửa bình nước rồi mắt vặn nắp lại, phàn nàn với Tô An Di: “Mệt muốn chết.”

Tô An Di miễn cưỡng che dù cho Nhiễm Thuật rồi hỏi: “Cậu làm vậy có ảnh hưởng tới Tang Hiến không?”

“Cậu ta là vậy đấy. Có ý định đánh đôi đâu, đa số thời gian đều tập đơn, chỉ là tình cờ giúp tớ đối phó với huấn luyện viên thôi.” Nhiễm Thuật nói xong thì nhìn Tang Hiến trên sân đang tấn công như hổ, nhỏ giọng nói với Tô An Di: “Cậu nhìn đi, thể hình cậu ta giống huấn luyện viên nhỉ? Dáng người này…”

“Dáng của huấn luyện viên thể hình đồ sộ lắm đấy.” Tô An Di không thích mấy người con trai giống con gái quá, cô thấy dáng người của Tang Hiến rất vừa vặn, mang lại cảm giác an toàn.

Nhiễm Thuật dùng khăn mặt trên vai lau mồ hồ, cầm điện thoại chụp Tang Hiến phía đối diện, sau đó mở taobao rồi tải lên thanh tìm kiếm hình ảnh.

Lần nào gặp Tang Hiến cũng thấy hắn mang bộ bao tay, Nhiễm Thuật không kiềm nổi sự tò mò, cái bao đấy đắt lắm nhỉ? Ngày nào cũng thấy đeo?

Cuối cùng lúc tìm xong thì phát hiện cái bao tay đấy 99k.

Với cái kiểu thích khoa trương của như cậu thì thứ gì quý lắm cậu mới mang mãi như vậy. Cái bao đấy rẻ mà, mắc gì ngày nào cũng đeo? Bộ dính trên cổ tay hay gì?


Nhiễm Thuật nghĩ mãi không ra nên cũng không tìm nữa, để di động ở chỗ Tô An Di rồi ló đầu ra xem huấn luyện viên Vương có đấy không, không khéo bốn mắt nhìn nhau thì chết.

Hắn ngoan ngoãn đứng dậy rồi ra luyện tập chung với Tang Hiến.

Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, Tùy Hầu Ngọc cầm đồ rửa mặt rồi đi vào nhà tắm cùng với Tang Hiến, định sẽ đi theo đám học sinh thể dục dội nước cái rồi ra.

Nào ngờ vừa đi đến cổng thì cậu đã bị một đám cản lại: “Ngọc ca ơi, đừng đi chung với tụi em, kỳ lắm luôn đó!”

Những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, kỳ lắm kỳ lắm.”

Tùy Hầu Ngọc khó chịu không tả được: “Sao lại kỳ?”

Mặt Đặng Diệc Hành cũng khó xử, vừa cản Tùy Hầu Ngọc vừa đưa ta một tấm thẻ khác: “Kỳ thật mà, đây là thẻ giáo viên nè, tôi giúp cậu sang bên phòng giáo viên tắm nhé.”

Tùy Hầu Ngọc không nhận mà nhìn Đặng Diệc Hành chằm chằm, hệt như nếu không cho cậu một lý do thích hợp thì cậu sẽ không bỏ qua đâu.

Đặng Diệc Hành thế thế cũng run rẩy trong lòng.

Đặng Diệc Hành nhỏ giọng giải thích: “Học sinh thể dục bọn tôi cứ lúc rảnh là sẽ so lớn với nhỏ, mà còn nhìn kỹ lắm, cậu không hợp đâu.”

Lúc này Tùy Hầu Ngọc mới chịu, thế là cầm thẻ Đặng Diệp Hành đi.

Nhiễm Thuật tính đi theo Tùy Hầu Ngọc đến phòng giáo viên, kết quả bị Đặng Diệc Hành lôi lại.

Nhiễm Thuật hỏi một cách quái lạ: “Tôi, không đi được sao?”

“Theo lý thuyết thì cậu là bạn thân của Ngọc ca đi cũng được, nhưng mà…” Đặng Diệc Hành lầm bà lầm bầm, sau đó cảm nhận được ánh mắt giết người của Tùy Hầu Ngọc nên tranh thủ giải thích: “Đại sư huynh ấy à… không thích người khác nhìn đâu.”

Tùy Hầu Ngọc cũng biết vì Hầu Mạch trắng hồng nên không thích tắm cùng với người ta, lần trước cậu tắm chung với hắn, sau đó hắn lặn đâu mất tăm.

Nhiễm Thuật xì một cái, Hầu Mạch mà thấy kiểu gì cũng kể lể.

Tùy Hầu Ngọc cầm thẻ bỏ vào túi rồi dắt Nhiễm Thuật xuống lầu: “Tụi mình đi qua kia tắm, đừng tắm chung với bọn họ nữa.”

Nhiễm Thuật cũng lười cãi, vừa theo Tùy Hầu Ngọc xuống lầu vừa mắng: “Clgt, vớ vẩn thế nhỉ.”

Đặng Diệc Hành thở dài: “Khổ tâm quá đi mà.”

Thẩm Quân Cảnh vỗ vai Đặng Diệc Hành an ủi: “Không sao đâu.”

Đặng Diệc Hành cũng không chấp nhất nữa, đi theo đám Thẩm Quân cảnh và học sinh thể dục vào phòng tắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương