Hầu Mạch sửng sốt trong giây lát còn đám bạn của hắn thì ngay lập tức nổi trận lôi đình: “Cho mày mặt mũi mà mày không biết xấu hổ à?”

Lớp này có rất nhiều học sinh ban thể dục khiến cho bọn họ cảm thấy mạnh mẽ hơn, đứng bật dậy như định đánh nhau.

Nhiễm Thuật không phục, không cam lòng quay mặt xuống hỏi: “Sao, làm sao?”

Tính tình Nhiễm Thuật vốn cũng rất kiêu ngạo nên chưa bao giờ sợ những chuyện như thế này.

Chủ nhiệm lớp lấy tay gõ lên mặt bàn, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc trước, hẳn là rất thường xuyên nhìn thấy cảnh như thế này: “Coi tôi như chết rồi phải không?”

Đám học sinh ban thể dục rất ngại vị giáo viên chủ nhiệm này, thế là ngoan ngoãn ngồi xuống.

Dù sao thầy ấy cũng là chủ nhiệm lớp cũ của họ.

Nhiễm Thuật cười lạnh, lén giơ ngón giữa lên, sau đó mắng vài câu rồi lè lưỡi ra khiêu khích.

Dù Ngọc ca của cậu không thể một đấu với một trăm, nhưng lấy một chọi mười cũng không thành vấn đề, có cl mới sợ bọn mày ấy?

Tùy Hầu Ngọc từ lâu đã quen với việc Nhiễm Thuật như vậy nên cũng không cản lại.

Trong mắt người khác, Tùy Hầu Ngọc thậm chí còn hơi nuông chiều Nhiễm Thuật.

Có một số học sinh ban thể dục quay đầu lại nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, lẩm bẩm: “Cậu ta là người tên là Tùy Hầu Ngọc à? Không phải người ta bảo cậu ta xấu lắm sao? Sao trông… giống như cái bánh sữa đậu viên thế.”

Một vài học sinh thể dục khác cũng nhận xét: “Ừm, cậu ta có một khuôn mặt làm nguời khác khó tức giận.”

Hầu Mạch vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười, sau khi ngồi xuống thì nói một cách đứng đắn: “Thầy ơi, em thật sự rất ngoan, nhưng tính tình của bạn này thật sự rất không tốt. Em thấy khó chịu quá đi, hu hu.”

Thầy giáo là một người thẳng như thép, chịu không được cậu chàng cao lớn này ‘hu hu’ một cách kì lạ, lạnh lùng nói: “Đừng có gây chuyện.”

Hầu Mạch thở dài: “Yên tâm đi, em không gây chuyện đâu.”

Coi như là giữ thể diện cho chủ nhiệm lớp.

Bắt chước Tùy Hầu Ngọc tức giận cũng chẳng hay ho gì.

Thầy giáo cũng quen Hầu Mạch, vì vậy nói: “Em đến lớp mười cũng là lớp thể dục rồi, không cần phải đến lớp mười bảy.”

Câu nói đó cho thấy Hầu Mạch là một người học rất giỏi.


Lớp mười là lớp khoa học tự nhiên giỏi nhất khối.

Hầu Mạch vẫn dùng giọng điệu yếu ớt, giọng nói rất trầm, mang theo cảm giác sần sần, nghe vào tai thì rất đinh tai nhức óc: “Không có hứng ạ, lần này có thi tốt cũng không có học bổng, em không muốn lãng phí giấy mực.”

Bạn bè của Hầu Mạch không chịu nổi nữa: “Đại sư huynh, mày thật sự lại lên một tầm cao mới rồi.”

Hầu Mạch cười cười, không trả lời.

Phần giới thiệu bản thân vẫn tiếp tục, nhưng đến lượt một người nữa thì dừng lại.

Người ngồi bên cạnh Tang Hiến nói: “Thầy ơi, Tang Hiến ngủ rồi.”

Thầy giáo lười gọi Tang Hiến dậy, bèn nói: “Các em khác tiếp tục đi.”

Chờ đến khi cả lớp giới thiệu xong về mình, thầy giáo mới viết tên của mình lên bảng: Âu Dương Cách.

Họ kép.

Còn có cảm giác rất giang hồ.

Nhưng mọi người lại thích gọi Cách Cách hơn.

Thầy Âu Dương Cách đang định nói gì đó thì thấy một nhóm người đi đến trước cửa.

Dẫn đầu là một nữ giáo viên, dẫn hai học sinh ban đầu học trường Phong Hoa đến trước cửa lớp, nhìn vào phòng học, cuối cùng chỉ vào người Tùy Hầu Ngọc nói: “Thầy chủ nhiệm, học sinh đó là học sinh mà tôi đưa tới, tôi có thể bảo đảm là tóc em ấy xoăn tự nhiên.”

Đây là cô giáo Lý, một người phụ nữ xinh đẹp, bề ngoài như một ngự tỷ đúng chuẩn, là chủ nhiệm lớp cũ của Tùy Hầu Ngọc lúc học ở trường cấp ba Thanh Tự.

Giáo viên chủ nhiệm đẩy mắt kính, nhìn Tùy Hầu Ngọc nói: “Em ấy cắt tóc ngắn lại được không?”

Cô giáo Lý thở dài: “Không được đâu, lúc trước em ấy từng cắt tóc ngắn, xấu kinh khủng, đỉnh đầu giống như mấy con giun đất đang bò vậy.”

Sau khi Tùy Hầu Ngọc nghe cách miêu tả này xong thì kinh ngạc ho một tiếng, đột nhiên cảm thấy bản thân không được khỏe.

Nhiễm Thuật nghe xong liền suy sụp: “Chị Linh! Chị, chị đừng có miêu tả lung tung được không?”

Sau khi nhìn thấy Nhiễm Thuật, cô giáo Lý bèn nói với thầy Âu Dương Cách: “Thầy nên kê một cái bàn riêng bên cạnh, cho Nhiễm Thuật ngồi cạnh bàn giáo viên, nếu không em ấy sẽ gây họa cho mọi nguời.”

Nhiễm Thuật lớn tiếng phản đối, bị cô giáo Lý liếc một cái, lập tức dùng hai tay làm một hình trái tim trên đỉnh đầu mình.


Hầu Mạch nghe thấy bạn tốt của mình lẩm bẩm: “Tóc xoăn tự nhiên như thế này cũng hay ghê, tao còn tưởng do trước kia bị bỏng, tóc mái xoăn trông cũng đẹp vãi.”

“Có khi là dùng sáp vuốt tóc?”

“Không thấy, không thấy tóc nó cứ bồng bềnh à, không dùng sáp vuốt tóc đâu, xoăn tự nhiên thật đấy.”

“Đm… Mặt đã đẹp trai rồi, tóc cũng xoăn đẹp tự nhiên…”

Hầu Mạch nghe xong thì cảm thấy rất vui.

Thầy Âu Dương Cách thấy cô giáo Lý đi rồi thì lấy bút, mở sổ ghi chép ra, chuẩn bị thông báo một số việc sau khi trường học được sát nhập. Nói được một nửa thì cô giáo Lý lại đến, lần này dẫn theo cả hiệu trưởng, trịnh trọng khẳng định tóc của Tùy Hầu Ngọc là xoăn tự nhiên từ xưa đến giờ.

Tùy Hầu Ngọc rất ngạc nhiên, cảm giác mình như một con khỉ cho người ta đến tham quan.

Bên này còn đang giới thiệu thì đột nhiên có người chạy tới nói với cô giáo Lý: “Cô ơi, nãy giờ cô mở loa ở bên lớp chúng em, những gì cô nói chúng em cũng đã nghe được hết rồi.”

“A a a, cô sẽ quay về ngay.” Cô giáo Lý nhanh chóng đóng cửa.

Âu Dương Cách thở dài một hơi, nhìn sổ ghi chép tìm xem khi nãy mình đã nói đến đâu rồi, còn thản nhiên nói: “Thằng tóc vàng ngồi ở cuối lớp cũng là vàng tự nhiên.”

Hầu Mạch nhấn mạnh: “Thầy, tóc em là màu sợi đay.”

“Có khác gì nhau hả?”

Bạn tốt Hầu Mạch nói: “Đừng làm khó Cách Cách, Cách Cách không có bạn gái, thậm chí còn không phân biệt được màu son, làm sao mà phân biệt được màu sắc của tóc đây?”

Âu Dương Cách “chậc” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, sau khi đối mặt với nhau, lại tiếp tục nói: “Tùy Hầu Ngọc đúng không?”

Trước mặt thầy đặt hồ sơ của Tùy Hầu Ngọc, đang đọc rất nhanh.

Sau khi biết Tùy Hầu Ngọc là học sinh lớp mình, cô giáo Lý cố ý đi tìm Âu Dương Cách. Âu Dương Cách buộc phải nghe cô Lý giới thiệu về tính cách của Tùy Hầu Ngọc hơn mười phút đồng hồ.

Tùy Hầu Ngọc “Vâng” một tiếng.

Âu Dương Cách nói với cậu: “Em làm lớp trưởng đi.”

“Em không muốn.” Tùy Hầu Ngọc từ chối không chút suy nghĩ.


Cậu ghét nhất là rắc rối, không muốn làm chuyện gì cả thành ra từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm lớp trưởng.

“Em không cần phải làm gì đâu, tuân theo quy định là được. Sau này em ngủ trong lúc học, cả lớp có thể ngủ theo em. Em không ngủ thì không ai được phép ngủ.”

Âu Dương Cách nói xong thì chỉ vào Nhiễm Thuật hỏi: “Nhiễm Thuật phải không?”

Nhiễm Thuật nhanh chóng trả lời: “Vâng.”

Âu Dương Cách nói tiếp: “Em làm lớp phó, em đi theo giúp đỡ Tùy Hầu Ngọc. Nếu có ai trong lớp không nghe lời thì em mắng người đó.”

Nhiễm Thuật sững sờ, sau đó vui vẻ gật nhẹ đầu.

Chủ nhiệm lớp này hơi tinh quái.

Tùy Hầu Ngọc có chứng mất ngủ, luôn tràn đầy năng lượng, mỗi ngày ngủ không quá năm tiếng, không bao giờ ngủ vào ban ngày.

Hơn nữa nếu để Nhiễm Thuật đi mắng chửi ai đó, có khi có thể mắng người đó đến chết thật.

Âu Dương Cách nói tiếp: “Hầu Mạch, em làm lớp phó học tập đi.”

Hầu Mạch hoàn toàn không hiểu nổi: “Sao tự nhiên lại?”

Âu Dương Cách trả lời: “Em chịu trách nhiệm thu bài tập của các học sinh ban thể dục, ai không nộp thầy sẽ tìm em để giải quyết.”

Học sinh thể dục ngay lập tức than khóc, bọn họ dần dần cảm thấy có lẽ sắp xếp của Âu Dương Cách không hề đơn giản, chỉ không rõ bên trong là thủ đoạn gì, vì thế bèn đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, muốn tìm được đáp án cho bằng được.

Sau khi sắp xếp những thứ khác xong, Âu Dương Cách nói: “ Lát nữa lớp trưởng ghi lại danh sách lớp, rồi ghi lại kích cỡ quần áo, cột cuối cùng của mỗi người thì viết tên trường học vào là được.”

Sau khi sát nhập trường học, trường học phải làm lại đồng phục.

Trường Thanh Tự sẽ phát đồng phục thể dục của trường Phong Hoa, trường Phong Hoa thì phát đồng phục kiểu Tây của trường Thanh Tự.

Tùy Hầu Ngọc không muốn làm nhưng Nhiễm Thuật đã tung ta tung tăng đi lấy bảng danh sách rồi, cuối cùng cũng phải đồng ý làm.

Tùy Hầu Ngọc giao luôn việc này lại cho Nhiễm Thuật.

Cậu phải tìm cơ hội nói chuyện với thầy chủ nhiệm để từ chối việc làm lớp trưởng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu gào truyền đến từ phòng học bên cạnh, âm thanh lớn đến mức thậm chí có người hét lên.

Âu Dương Cách đi nghe ngóng xong thì nói: “Xem ra là phòng bên cạnh cũng đã biết tin tức đó.”

Nhiễm Thuật rất tò mò, hỏi: “Biết, biết cái gì ạ?”

Sau khi chuẩn bị xong, Âu Dương Cách mới cảnh cáo: “Không được gây rắc rối.”


Hầu Mạch và Âu Dương Cách nhìn nhau, hắn đã biết trong mắt Âu Dương Cách có ý gì, đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, một lát sau ho nhẹ rồi nói: “Không gây rắc rối.”

Những lời này đúng là dành cho học sinh thể dục mà thầy đã quá quen thuộc, nhưng coi như cũng có chút tác dụng.

Bầu không khí trong lớp trở nên căng thẳng hơn.

“Trường học sắp xếp cho các em và học sinh mới cùng nhau huấn luyện quân sự trong năm ngày.” Cuối cùng, Âu Dương Cách nói.

Sau khi thầy nói xong, dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn phải kêu lên: “Cái quái gì cơ?”

“Năm lớp mười chúng em đã huấn luyện quân sự rồi, giờ năm lớp mười một lại phải huấn luyện lại nữa sao?”

Âu Dương Cách vất vả trấn tĩnh các học sinh lại, tiếp tục nói: “Năm lớp mười các em huấn luyện quân sự nửa tháng, năm lớp mười một huấn luyện quân sự có năm ngày, coi như là cơ hội để làm quen với những người bạn học mới, bồi dưỡng tinh thần đoàn đội. Năm lớp mười các em cũng không huấn luyện quân sự với những bạn học bây giờ mà.”

Nhiễm Thuật lo lắng nói: “Thầy giáo, có huấn luyện quân sự cùng bọn họ hay không không quan trọng. Quan trọng là em không muốn có tinh thần đồng đội với bọn họ, việc huấn luyện quân sự này thật vô lý!”

Hầu Mạch cũng cùng suy nghĩ với cậu ta, nói: “Không cần thiết, quả thật rất lãng phí thời gian.”

Âu Dương Cách không quan tâm bọn chúng phản đối cái mẹ gì, chỉ nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tùy Hầu Ngọc, ngoài làm lại đồng phục, trường học cũng đã quyết định sẽ phát thêm áo rằn ri cộc tay.”

Tùy Hầu Ngọc thò tay cầm lấy bản thống kê, xé luôn rồi giơ tay lên. Mảnh giấy rơi lả tả, nhẹ nhàng rơi xuống, bộ dạng thích thú của cậu không hề phù hợp chút nào với bầu không khí căng thẳng lúc này.

Những học sinh thể dục vốn không thích Tùy Hầu Ngọc bắt đầu huýt sáo.

Âu Dương Cách nhìn bọn học sinh rồi đột nhiên bật cười.

Hắn vừa cười, toàn bộ học sinh đều im lặng.

Âu Dương Cách đột nhiên nói: “Quên tự giới thiệu, tôi là giáo viên thể dục, cũng phụ trách lớp năng khiếu của trường. Hạng mục huấn luyện chủ yếu là tán đả, nếu có ý kiến gì thì chúng ta gặp nhau ở phòng tán đả.”

Một học sinh thể dục nhỏ giọng nhắc nhở Tùy Hầu Ngọc: “Người anh em, tất cả giáo viên trường chúng tôi đều đã từng tham gia các cuộc thi giành được giải thưởng đấy, không phải chỉ dọa cậu đâu.”

Tùy Hầu Ngọc không phản ứng lại.

Hầu Mạch đi sau Tùy Hầu Ngọc đột nhiên mở miệng nói: “Cách Cách còn là chủ nhiệm giáo dục đạo đức ở trường tôi, bình thường không có tiết thì thích ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, rất có thể sau này sẽ là bạn cùng bàn của cậu đấy.”

Nhiễm Thuật cho rằng đã chiếm được một nơi phong thủy đắc địa, trợn tròn mắt nhìn Hầu Mạch.

Ngay cả Tùy Hầu Ngọc cũng bị sốc trong giây lát, kinh ngạc nhìn Hầu Mạch.

Lại nhìn Âu Dương Cách, dường như đám người này không hề nói giỡn.

Thầy giáo này trông cũng có vẻ khó tính lắm.

Thầy giáo khoát tay, đưa lại một tờ đơn, Nhiễm Thuật quay đầu lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, đứng dậy lấy tờ đơn rồi đi ra sau thở dài, xem như là đã chấp nhận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương