Tùy Hầu Ngọc nhìn chằm chằm vào Hầu Mạch, trong mắt thoáng hiện vẻ khác lạ.

Mái tóc màu đay dưới ánh mặt trời trông nhạt hơn, sợi tóc trên đỉnh đầu xõa tung phản sáng, phát ra ánh sáng màu vàng.

Hầu Mạch có ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng. Bởi vì đứng ở nơi khuất bóng nên gương mặt bị bóng râm che phủ, ánh sáng xung quanh dường như muốn nuốt chửng hắn.

“Cậu…” Sau một lúc, Tùy Hầu Ngọc mới tìm lại được giọng nói của mình, “Phun cái gì trên người à?”

Hầu Mạch bị hỏi đến ngơ ngác nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Có bôi gì đâu, chỉ là mỹ phẩm dưỡng da bình thường thôi mà. Kem chống nắng dạng xịt chăng?”

“Thế sao tôi lại buồn ngủ?”

Hầu Mạch cảm thấy câu hỏi này rất hoang đường, hỏi lại: “Cậu hỏi tôi á?”

Hai người giằng co một hồi cũng không đạt được đáp án.

Hầu Mạch cũng không dám đạp xe chở Tùy Hầu Ngọc nữa, chuyện vừa nãy làm hắn vừa nghĩ lại đã thấy sợ hãi.

Hắn xuống xe, dứt khoát đưa xe cho Tùy Hầu Ngọc: “Cậu đạp xe chở tôi, tôi chỉ đường cho cậu. Cậu ngồi đằng trước có làm sao thì tôi còn phát hiện kịp, nếu khi nãy cậu ngửa ra sau rồi ngã xuống đường thì sao hả?! Nếu ngay lúc đó có một cái xe đi ngang qua tông cậu thì tôi biết giải thích thế nào? Nếu cậu chết, không phải sẽ uổng công tóc cậu xoăn thế này à?”

Tùy Hầu Ngọc cũng cảm thấy đuối lý, trong lòng nghĩ mãi mà không hiểu rõ chuyện này, hiếm khi gật đầu đồng ý với Hầu Mạch. Cậu cũng không để ý tới thái độ xấu của Hầu Mạch, đổi sang vị trí chở hắn.

Khi chuẩn bị đạp, Tùy Hầu Ngọc quay đầu nói: “Đây là lần đầu tiên tôi chở người khác.”

“Dù cho có ngồi lần đầu thì cũng an toàn hơn để cậu ngồi sau chán. Xông lên đi thiếu niên, để tôi xem thử cậu có thể vừa đạp vừa ngủ không.”

Tùy Hầu Ngọc kiềm chế tính tình, đạp xe chở Hầu Mạch đi tiếp.

Hầu Mạch ngồi sau cầm điện thoại mở hướng dẫn bằng giọng nói. Hắn vẫn dùng giọng nói của ông chủ Đức Vân, giọng điệu lười nhác chỉ huy Tùy Hầu Ngọc chạy theo hướng nào.

Đến cửa hàng mất khoảng mười lăm phút chạy xe.

Đến cổng, Tùy Hầu Ngọc dùng chân chống xe, nhìn thấy mặt tiền của cửa hàng thì cảm thấy hơi hoang mang, tiệm nát như thế này thì vợt sẽ như thế nào?

Hầu Mạch để ý tới ánh mắt của cậu, đứng bên cạnh giải thích: “Tiệm này do người nhà huấn luyện viên Vương mở đấy.”

Tùy Hầu Ngọc lập tức thở phào một hơi.


Hầu Mạch khóa xe thật kĩ, chỉ vào mấy tòa nhà cách đó không xa nói: “Kia là trường cấp hai của tôi với Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh.” Tùy Hầu Ngọc thấy những tòa nhà đó thì hơi kinh ngạc. Không ngờ rằng chỗ đó lại là trường học, cậu còn tưởng đó là nhà kho hay nhà máy.

Ngôi trường cấp hai kia quả thật quá cũ kĩ. Dường như trong trường không hề có đường nhựa hay thảm cỏ, phòng học cũng cực kì tồi tàn.

“Cùng diêm lậu ốc*, nó xập xệ thật.” Hầu Mạch nói rồi dẫn Tùy Hầu Ngọc đi vào trong cửa hàng.

*Ý chỉ một nơi nhỏ và hẻo lánh.

“Ý tôi không phải như vậy…”

“Hửm?” Hầu Mạch quay đầu nhìn cậu.

“Cũng rất tốt mà.” Cậu trả lời xong thì đi vào cửa hàng dụng cụ thể dục trước.

Câu trả lời này vô cùng mập mờ. Hầu Mạch thật sự cảm thấy rằng mỗi lần tán gẫu với Tùy Hầu Ngọc rất giống như đang làm bài đọc hiểu. Trước kia hắn còn cảm thấy việc Đặng Diệc Hành lắm mồm rất đáng ghét, nhưng bây giờ mới cảm thấy Đặng Diệc Hành rất tốt, ít nhất còn nói rõ ràng.

Bà chủ cửa hàng nhận ra Hầu Mạch, lập tức ra đón, còn hỏi Hầu Mạch: “Hầu Mạch đến đấy à, đây là bạn trai con hả?”

Câu hỏi thẳng thắn này làm cho Tùy Hầu Ngọc kinh hãi.

Hầu Mạch cũng giật nảy mình, nhanh chóng xua tay: “Không không không, không phải. Cậu ấy là thành viên dự bị trong đội con, huấn luyện viên Vương vừa bắt được ạ.”

“À, đồng đội à, dáng vẻ đẹp trai ghê.” Bà chủ vừa nhìn Tùy Hầu Ngọc trong lòng đã thấy thích.

Hầu Mạch gượng cười xấu hổ, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán, nói với bà chủ: “Sư mẫu, cô ngồi trước đi, con giúp cậu ấy chọn là được rồi.”

“Được rồi, hai con chọn đi, cô sẽ nói với huấn luyện viên của các con cho.”

Chờ chủ cửa hàng đi rồi, Tùy Hầu Ngọc mới hỏi Hầu Mạch: “Cô ấy là vợ của huấn luyện viên hả?”

“Ừ. Tính tình sư mẫu rất hào sảng, rộng rãi, là người duy nhất có thể kiềm chế được huấn luyện viên.”

“Chuyện cậu là gay nổi tiếng như vậy à?”

Trong suy nghĩ của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch là một chàng gay vô cùng nổi tiếng.

Mặc dù bản thân hắn toàn phủ nhận điều đó.


“Thật ra cũng không phải là nổi tiếng, lúc tôi mới đến sư mẫu nói trông tôi đẹp trai. Huấn luyện viên Vương ngay lập tức thở dài, nói tiếc rằng tôi là gay. Kết quả chưa đến hai mươi giây cô ấy đã chấp nhận chuyện này, còn trả lời, đẹp như tôi thì cũng dễ tìm bạn trai.”

Tùy Hầu Ngọc không có ý định trò chuyện tiếp, dù sao cũng không hứng thú với chuyện này, cậu đi xem vợt tennis.

Hầu Mạch đứng ở bên cạnh chỉ vào một cái giới thiệu: “Bỏ loại làm bằng nhôm này đi, nặng lắm. Cậu mua cái làm từ sợi cacbon là được. Độ cứng tốt, tính ổn định cũng cao.”

Tùy Hầu Ngọc quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn vào cái có thiết kế ngầu nhất.

Hầu Mạch lập tức ngăn cản: “Đừng chọn mấy cái lòe loẹt đó. Cậu phải xem mặt vợt, chất liệu, tay cầm, trọng lượng, ngoài ra còn có chiều dài và độ cân bằng của vợt ấy.”

“Còn nói gì nữa không?” Tùy Hầu Ngọc quay lại hỏi hắn.

Trình độ tennis của cậu mới ở mức nghiệp dư. Kỹ thuật còn được, chứ mấy cái khác thì không biết rõ lắm. Dù sao thì cậu cũng chỉ yêu thích nên mới học chơi nghiệp dư được vài năm, hơn nữa gần đây còn phải học các môn khác, không có nhiều thời gian luyện tập.

Có kĩ thuật nhưng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.

“Nếu cậu muốn tăng tốc độ và khả năng khống chế cầu thì chọn mặt vợt nhỏ. Chọn mặt vợt lớn thì không sợ đánh hụt, tăng độ chính xác. Kích cỡ tay cầm có từ số một đến số năm, cậu cầm trong tay cảm nhận xem, dựa theo cách cầm lúc trước tôi chỉ ấy. Ngón giữa và ngón trỏ đặt ở đây còn ngón cái ở giữa, cách nhau khoảng một đốt ngón tay là được rồi.”

Tùy Hầu Ngọc đưa tay nắm chặt vợt bóng bàn để cảm nhận, Hầu Mạch đứng sau lưng cậu tiếp tục chỉ bảo: “Về trọng lượng thì cũng phải xem thói quen của cậu. Nếu muốn phát bóng mạnh thì chọn vợt nặng chút, như vậy quán tính sẽ lớn. Nhẹ thì rất dễ hiểu rồi, linh hoạt, hơn nữa cánh tay cầm vợt cũng đỡ mỏi, nhưng nếu đập quá nhẹ thì sẽ dễ dàng bị đối thủ đánh bật.”

Hầu Mạch lấy một cái từ trên giá xuống: “Tôi dùng loại này, tương đối thuận tay. Trọng lượng gì gì đó đều rất ổn, còn bền nữa.”

Tùy Hầu Ngọc lấy cây vợt nhìn thoáng qua, lại nghe được Hầu Mạch đề nghị: “Tay cậu hẳn là nhỏ hơn tôi một chút, chọn một cái vợt loại khác chắc được.”

Hai người bọn họ ở chung với nhau, Hầu Mạch đã quen với việc chỉ có mình hắn lầm bầm lầu bầu, còn có thể thao thao bất tuyệt.

Tùy Hầu Ngọc giơ tay mình lên nhìn, sau đó giơ lên cho Hầu Mạch nhìn, ý muốn nói tay cậu cũng không nhỏ.

Hầu Mạch thản nhiên giơ tay lên, đặt tay mình lên trên tay cậu, áp hai đáy bàn tay với nhau, hai lòng bàn tay đối diện. So sánh như thế thì thấy rõ ràng bàn tay phía dưới của Tùy Hầu Ngọc nhỏ hơn một chút.

Tay Hầu Mạch rất lớn, to như tấm màng. Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được lòng bàn tay Hầu Mạch thô ráp, hẳn là do thường xuyên nắm vợt nên tạo ra vết chai.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay, cậu không ghét mà lại cảm thấy an tâm. Sau đó, một cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến. Nó rất mạnh, chiếm trọn tâm trí Tùy Hầu Ngọc trong nháy mắt.


Cậu vội vàng thu tay lại, lúc này mới tỉnh táo lại, nếu không chắc một giây sau cậu sẽ lại ngủ thiếp đi mất.

Tại sao cứ chạm vào Hầu Mạch thì cơn buồn ngủ sẽ kéo tới?

Tùy Hầu Ngọc băn khoăn nhưng không thể tìm ra lời giải.

Đúng lúc này, huấn luyện viên Vương xuống tầng, giọng lớn đến mức ở đằng xa cũng nghe rõ: “Hai em tới rồi đó à? Không phải hai đứa nước lửa khắc nhau à? Sao lại cùng nhau đi chọn vợt?”

Hầu Mạch giải thích trước: “Cậu ấy đang ở homestay, trùng hợp là một trong những homestay mà mẹ em dọn dẹp. Cậu ấy muốn đi mua vợt nên em dẫn tới thôi ạ.”

“À, gần đây mẹ em vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe ạ.”

“Vậy là được rồi.”

Huấn luyện viên Vương đứng cạnh hai người họ hỏi: “Chọn được chưa?”

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Chắc Hầu Mạch giới thiệu rồi đúng không?” Huấn luyện viên hỏi.

“Vâng.”

“Em nghĩ sao?”

“Em muốn một cái nhẹ, mặt vợt nhỏ và kích cỡ tay cầm không quá to ạ.”

Huấn luyện viên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em xác định cho mình cách chơi chưa?”

“Ừm, sức mạnh với thể lực của em đều ổn, dù có chọn dạng vợt này thì cũng không bị hạn chế gì. Em biết muốn vượt qua người khác trong thời gian ngắn rất khó nên muốn tận dụng ưu thế của mình, phát huy hết mức có thể. Điểm mạnh của em chắc là sự linh hoạt.”

Huần luyện viên Vương đồng ý với suy nghĩ của Tùy Hầu Ngọc, ông nghĩ một hồi rồi đưa một cây vợt cho cậu: “Cầm thử đi, không phải loại quá nhẹ đâu, loại đó chỉ dùng cho nữ sinh thôi. Thầy nghĩ đây là cái phù hợp với yêu cầu của em nhất, chất liệu làm vợt cũng ổn.”

Ông là huấn luyện viên của Tùy Hầu Ngọc, đương nhiên sẽ không giới thiệu hàng tồn kho hay vợt giá cao mà sẽ lựa chọn cái thích hợp nhất cho cậu.

Tùy Hầu Ngọc cầm ở trong tay ước lượng nặng nhẹ, lại thử cầm chặt vợt, cảm thấy cũng được.

Huấn luyện viên Vương lại sang một bên lấy ra mấy cuộn dây quấn cán và băng trán, nói: “Nếu em thấy phù hợp thì để thầy quấn dây lên cán vợt cho.”

“Được, cái này đi ạ.” Tùy Hầu Ngọc đưa qua.

Huấn luyện viên Vương cầm đồ đi lên trên bậc, đồng thời nói với cậu: “Em là học sinh của thầy, thầy lấy giá nhập hàng thôi, dây quấn cán và mấy cái băng trán thầy cho em. Dù sao thì thầy cũng là người kéo em vào đội tennis.”


Tùy Hầu Ngọc hào phóng đáp: “Kiếm chút cũng không sao đâu thầy.”

Huấn luyện viên Vương cười: “Thầy mà đi kiếm tiền từ một đứa trẻ như em hả?”

Hầu Mạch đứng cạnh đó ăn chùa uống chùa nước và trái cây, chen lời: “Kiếm chút đi thầy ơi, cậu ấy nhiều tiền lắm, dám thuê homestay dài hạn cơ mà, người bình thường không làm được đâu.”

Huấn luyện viên Vương cười mắng hắn vài câu rồi hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Hầu Mạch ngay lập tức lắc đầu: “Chưa ạ.”

Tùy Hầu Ngọc chần chừ một chút rồi cũng trả lời: “Chưa ạ.”

“Lên lầu ăn đi, thầy có dặn sư mẫu mấy đứa làm vài món đấy.” Nói xong thì chào hai tên nam sinh rồi bước lên lầu.

Sau khi lên lầu, huấn luyện viên vừa giảng cho Tùy Hầu Ngọc kĩ thuật đánh bóng và cách bảo quản vợt, vừa quấn dây hút mồ hôi cho cây vợt của cậu. Động tác của ông rất chuyên nghiệp, có vẻ thường xuyên làm việc này.

Sau đó, ông hỏi hai tên nam sinh: “Buổi chiều hai đứa có bận gì không? Không thì ở lại cửa hàng của thầy đi, thầy dạy hai các em đánh đôi.”

Huấn luyện viên Vương rất quan tâm chuyện này, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc thì hơi động lòng, muốn thừa thắng xông lên, giữ Tùy Hầu Ngọc lại trong đội tuyển.

Hầu Mạch đang ăn hoa quả trả lời: “Có chứ, bọn em có hẹn rồi.”

Huấn luyện viên Vương hỏi: “Làm gì? Hẹn làm bài tập chung hả?”

“Bọn em hẹn chiều nay đánh nhau một trận.”

Gương mặt huấn luyện viên Vương đen xì: “…”

Tùy Hầu Ngọc che mặt.

Chiều hôm đó, Tùy Hầu Ngọc lại được trải nghiệm một khóa huấn luyện cường độ cao.

Điều kiện dừng lại của huấn luyện viên Vương là khi mồ hôi trên quần áo của cậu và Hầu Mạch có thể nhỏ đầy một chén.

Lần thứ nhất bị mẹ Hầu đi theo xuống lầu, cậu còn có thể hiểu được.

Nhưng lần thứ hai xảy ra chuyện như vậy, cậu bắt đầu nghi ngờ Hầu Mạch cố ý.

Không muốn đánh nhau thì nói thẳng, làm những chuyện như thế này để làm gì?

Thằng chó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương