Ở trường cấp ba Phong Tự, tiết một và hai học một môn, tiết ba và bốn sẽ chuyển sang môn khác.

Đến giờ giải lao, thầy giáo khép sách lại ra khỏi phòng chuẩn bị dạy dỗ hai học sinh bị phạt, kết quả bắt gặp Tùy Hầu Ngọc đang dựa vào Hầu Mạch ngủ ngon lành, cáu đến mức lỗ mũi cũng phải nở to.

Trên hành lang còn có học sinh đi toilet, đi ngang qua bọn họ thấy cảnh này cũng nhịn không được tò mò ngó xem.

Trong dòng người nhốn nháo qua lại, hai nam sinh ngoại hình xuất sắc đứng dựa vào nhau, da thịt trắng nõn, đứng trên hành lang như vật phát sáng tự động thu hút mọi ánh nhìn.

Có mấy nữ sinh giơ tay che miệng cười trộm chạy qua, ánh mắt dừng trên người bọn họ lưu luyến không rời.

“Ngủ khỏe quá ha, chất lượng giấc ngủ thì lại càng tuyệt vời.” Thầy giáo kẹp sách dưới nách, tức giận hừ hừ nhìn bọn họ.

Hầu Mạch dùng cùi chỏ huých huých Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc ngơ ngác mở mắt, thấy giáo viên liền giật mình đứng thẳng dậy, sau khi đứng vững thì quay đầu nhìn Hầu Mạch.

Cậu vừa… ngủ thiếp đi?

Đứng ngủ?

Nhìn xung quanh, rõ ràng là đang giờ giải lao.

Cậu thậm chí không nghe thấy tiếng chuông vang lên mà cứ đứng đấy ngủ?

Cậu ngạc nhiên quên cả chớp mắt, cúi đầu thì thấy gối chữ U trên cổ mình.

Thầy giáo hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Em tên gì?”

Thầy hồi trước là giáo viên Phong Hoa, biết rõ Hầu Mạch tuy chọc người tức giận nhưng học rất giỏi, thầy cũng lười mắng hắn.

Tùy Hầu Ngọc hình như là gương mặt lạ nên thầy mới hỏi.

“Tùy Hầu Ngọc ạ.” Cậu trả lời.

“Tùy Hầu Ngọc à.” Thầy nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mở điện thoại ra xem hình: “Trước kia em đứng nhất Thanh Tự phải không?”

“Vâng.”


“Trong giờ học mà lại như vậy sao?”

“Trước giờ vẫn thế ạ.”

Thầy giáo chưa định buông tha, cầm sách hỏi hai người vài câu, tất cả đều trả lời lưu loát.

Giờ xử lý thế nào đây?

Nhìn nhìn hai đứa học trò, tức giận hồi nãy cũng biến mất hết, ông đành tha cho cả hai.

Trở về phòng học, mấy quân cờ domino đã được Nhiễm Thuật và Tô An Di gom lại giùm, Tùy Hầu Ngọc ngồi vào chỗ của mình mà lông mày vẫn nhíu chặt, nghi ngờ nhìn Hầu Mạch.

Vừa nãy xảy ra chuyện gì?

Sao tự nhiên cậu lại thiếp đi?

Bình thường lúc ngủ cậu rất hay để ý xung quanh, chỉ cần chút tiếng động là tỉnh giấc liền, vậy mà hồi nãy ngủ cực kì sâu.

Hầu Mạch bị nhìn chằm chằm, không hiểu gì hết nên có chút mất tự nhiên.

Rốt cuộc, Tùy Hầu Ngọc chả nói gì, ném trả gối chữ U cho hắn.

Huấn luyện chính thức của học sinh thể dục diễn ra vào buổi chiều.

Đôi khi bọn họ học xong tiết thứ năm, thứ sáu rồi mới đi còn thường thì hay bắt đầu ngay sau giờ ăn trưa, những lúc như thế lớp vắng hẳn một nửa số học sinh.

Hôm nay huấn luyện viên Vương đến dẫn người, tiện thể hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Thế nào, hôm nay em có muốn đi cùng không?”

Hầu Mạch đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng nói: “Cậu ấy có luyện cũng không phải đối thủ của em đâu.”

Tùy Hầu Ngọc ghét nhất là bị khiêu khích, lập tức đồng ý đề nghị của thầy.

Chuyện lúc trước khiến Nhiễm Thuật tò mò, muốn hỏi nhưng không dám, giờ liền vội vàng theo chân Tùy Hầu Ngọc. *từ cái lần đánh tennis với Hầu Mạch nhưng bị thua cả ba ván ấy.

Hầu Mạch cất kĩ khăn mặt và bình nước rồi xách túi đi sau Tùy Hầu Ngọc, trên đường vừa đi vừa chăm chú nhìn gáy người ta.

Cổ Tùy Hầu Ngọc thon dài, màu da trắng nõn, mái tóc xoăn có vài lọn cuộn lại, lúc đi đường đung đưa nom rất vui mắt.


Đến sân tập, huấn luyện viên Vương cố ý muốn khoe học trò mình huấn luyện, sau khi chào hỏi các đội viên xong bèn bảo: “Hầu Mạch, Tang Hiến, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh, các em lên thực hiện chạy bộ cho các bạn xem.”

Nhiễm Thuật khó hiểu: “Chạy thì có gì phải biểu diễn hả thầy?”

Huấn luyện viên mỉm cười căn dặn: “Nhịp chạy của Hầu Mạch có tiết tấu.”

Bốn nam sinh gật nhẹ đầu đứng dậy, bắt đầu chạy trên đường băng.

Một lát sau, huấn luyện viên nói với Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Hai em có thể dùng điện thoại ghi hình cách chạy của bọn họ, quay xong có thể tạm dừng lúc nào cũng được, nếu phát hiện bất cứ động tác nào không đồng đều thì mấy em nói với thầy, thầy phạt người đó chạy thêm một vòng.”

Nhiễm Thuật nhịn không được lầm bầm: “Đến mức đó cơ ạ?”

Tùy Hầu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra quay, trong video bốn người họ từ khoảng cách bước chân, biên độ đánh tay đến tốc độ chạy toàn bộ gần như đồng đều, mắt thường rất khó để nhận ra sự khác biệt.

Nếu soi mói kĩ thì có lẽ là nếp gấp quần áo không giống nhau chăng?

Nhiễm Thuật quay video cứ ba mươi giây tạm dừng một lần, lần nào động tác của bốn người cũng y chang nhau, không có điểm khác biệt.

Đúng là thần kì.

Trong khi Tùy Hầu Ngọc tiếp tục quay phim, Nhiễm Thuật quay sang hỏi: “Học, học sinh thể dục như các bạn ấy phải huấn luyện cho chân không được nhấc lên hả thầy?”

“Hả?” Huấn luyện viên chưa bắt kịp trọng điểm của câu hỏi này.

“Tư thế bọn, bọn họ đi đường toàn bộ đều y chang nhau, từ đánh tay qua lại đến ngay cả lúc đi, chân, chân còn giống như chưa từng nhấc lên. Nhất là Đặng Diệc Hành, lúc đi bộ hình như gót chân cậu ấy đều không chạm đất.”

Huấn luyện viên được hỏi như vậy thì bật cười.

Hóa ra là do ông huấn luyện tuyển thủ đi đường như mấy ông già tản bộ.

“Em còn chưa thấy cách mấy đứa đấy xuống cầu thang sau khi huấn luyện thể lực đâu, thú vị hơn nhiều.” Huấn luyện viên Vương cười đáp.

Tùy Hầu Ngọc đứng bên cạnh đã ghi hình xong toàn bộ quá trình, khi cậu đang tạm dừng để soi kĩ thì mấy học sinh thể dục đi ngang qua đúng lúc nghe được câu hỏi này của Nhiễm Thuật từ trong video.

Đám học sinh thể dục mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Hầu Mạch chỉ Đặng Diệc Hành: “Đâu, mày đi thử cái coi.”


Đặng Diệc Hành khó hiểu, thành thật đi vài bước.

Sau khi Hầu Mạch nhìn xong thì quay sang hỏi Tang Hiến: “Tao cũng đi như vậy hả?”

Tang Hiến trầm giọng trả lời: “Bước mạnh hơn.”

Thẩm Quân Cảnh tiếp lời: “Đúng vậy, đại sư huynh đi đường như sắp sửa đánh nhau ấy.”

Điện thoại huấn luyện viên reo lên, ông tiếp cuộc gọi rồi phân phó Hầu Mạch: “Em hướng dẫn hai đội viên dự bị trước đi.”

Dứt lời liền đi chỗ khác nghe điện thoại.

Nhìn giọng điệu là biết đã sai bảo Hầu Mạch không ít lần.

Hầu Mạch nhịn không được lầm bầm: “Đây coi như là thành viên dự bị luôn à?” Rồi ngoắc Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Lại đây, tôi chỉ hai người vài thứ.”

Đến cũng đã đến rồi, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đi sau lưng Hầu Mạch, thật tâm học hỏi.

Bộ dạng Hầu Mạch giờ phút này chính là dáng vẻ bị ép uổng làm việc, mặt ủ mày chau tùy tiện giới thiệu cho hai người bọn họ: “Có biết sân bãi không? Sân bãi chia làm bốn loại: sân cỏ, sân đất nện, sân cứng và sân thảm. Trường chúng ta có ba loại, không có sân cỏ. Dù gì thì đây là Đông Bắc, chăm sóc sân cỏ yêu cầu rất hà khắc, chi phí cũng rất cao, trường mình không làm đạt tiêu chuẩn được nên đành từ bỏ. Tuy nhiên trường chúng ta cũng coi như hiếm hoi, có hết ba kiểu còn lại.”

Hắn vừa nói vừa chỉ vào sân ở ngoài trời: “Bên này là sân đất nện, chuyên dùng trong các cuộc thi mở rộng.”

Hầu Mạch vừa nói vừa lấy ra hai quả banh tennis trong túi đưa cho Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, tiếp tục hướng dẫn: “Hai cậu có thể dùng giày hoặc đập bóng để cảm thụ sân. Bề mặt sân gồ ghề chứng tỏ lực ma sát lớn, đồng nghĩa với việc tốc độ sẽ bị hạn chế.”

Hắn đập bóng xuống rồi bắt lại, tiếp tục nói: “Cho nên khi bóng chạm đất thì tốc độ sẽ bị giảm, giúp cho cầu thủ thi đấu có không gian chuyển động lớn hơn khi họ dừng gấp và trở về. Lần trước chúng ta đánh trên mặt sân này hẳn cậu cũng nhận ra đúng không? Đánh ở sân này chủ yếu là so khả năng kiềm chế đường dưới với đối thủ.”

Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ: “Ừm.”

Hầu Mạch hỏi: “Trung tâm huấn luyện cậu hay tới dùng loại sân nào?”

“Sao cậu biết tôi hay tới đó?”

“À…” Đột nhiên Hầu Mạch cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng gượng cười cho qua: “Nghe nói vậy.”

“Sân thảm.” Tùy Hầu Ngọc chỉ sang cái sân bên kia: “Giống thế kia.”

Hầu Mạch gật đầu ý bảo đã biết, hắn phân tích cho Tùy Hầu Ngọc: “Chất liệu làm loại sân này không giống nhau, có nơi dùng nhựa, có nơi dùng nylon nên quy luật đường bóng đi thường không chính xác, rất khó nói, phải dựa vào độ gồ ghề và bằng phẳng của sân để điều chỉnh. Cậu chơi quen kiểu sân kia thì về sau lúc đột ngột đổi sân sẽ là một thử thách lớn. Chính vì vậy nên phải luyện khả năng khống chế bóng trên mọi loại sân để khi thi đấu ở bất kì đâu cũng có thể khống chế bóng.”

“Lần trước thi đấu có tính là do tôi chưa quen sân đất nện không?” Tùy Hầu Ngọc hỏi.

“Tính chứ, nữ vương của đội tuyển quốc gia chỉ là chưa quen sân đất nện thôi mà phải không? Tuy nhiên, nguyên nhân phần lớn là do đồ ăn của cậu.”


Nhiễm Thuật nghe xong khó chịu: “Cậu, cậu, chuyện môn luyện cái này thì có gì mà kiêu ngạo? Có giỏi thì so xoạc chân xem!”

Hầu Mạch nhanh chóng nhận thua: “Tài nghệ không bằng, xin thua.”

Nhiễm Thuật “Hứ” một tiếng.

Hầu Mạch dẫn hai người vào phòng tập trong nhà. Bên trong, các đội viên khác đang làm nóng người.

Nhiều ánh mắt ngẩng lên nhìn bọn họ như nhìn người ngoài.

Hầu Mạch giậm mặt sân, giới thiệu: “Đây là sân cứng, hai cậu có thể dùng chân giẫm giẫm mạnh mặt đất để cảm nhận, độ cứng của sân rất cao. Loại sân này thường làm cho tốc độ bắn ngược của bóng nhanh hơn và nẩy cao có quy luật. Tuy nhiên đội tuyển không luyện tập nhiều ở nơi này vì lực phản chấn mạnh của sân rất mạnh sẽ gây tổn thương lớn đến cơ thể nếu huấn luyện lâu dài, cái sân này chỉ để chúng ta làm quen cho biết.”

Tùy Hầu Ngọc nhẹ giọng trả lời tỏ ý đã hiểu, hỏi tiếp: “Vậy còn sân cỏ thì sao?”

“Lực ma sát nhỏ, bóng đi nhanh, cậu thuộc kiểu tuyển thủ chơi đường dưới, khá phù hợp với loại sân này. Hơn nữa, thân thể cậu linh hoạt như khỉ, có gió thổi cái thì có lẽ cậu sẽ thích thi đấu trên sân này nhất.”

“Ồ…” Xem ra mới chơi qua mấy ván mà hắn đã có thể phân tích rõ ràng cách chơi của mình.

Hầu Mạch suy nghĩ rồi lại nói tiếp: “Hai cậu biết thể lệ thi đấu chưa? Giải Grand Slam và giải ATP Masters 1000 nam đánh đôi là năm set thắng ba, đấu đơn thì ba set thắng hai.”

Đối với vụ này, Tùy Hầu Ngọc thờ ơ đáp: “Biết rồi.”

Hầu Mạch buồn bực vò đầu: “Thế còn gì mà nói đâu?”

Hầu Mạch nghĩ nghĩ, đưa vợt của mình cho Tùy Hầu Ngọc: “Cậu cầm vợt thử cho tôi xem.”

Tùy Hầu Ngọc cầm vợt cho Hầu Mạch nhìn.

Hầu Mạch lấy lại vợt, cầm trong tay làm mẫu cho họ nhìn: “Vừa rồi cách cậu cầm là kiểu Continental, thế này là kiểu Eastern, còn như thế này là kiểu Semi-Western. Nhớ lúc trước thi đấu không, lúc đó tôi cầm theo kiểu Semi-Western, có thấy ngón cái không? Đè chặt mặt trên cán vợt, ngón trỏ để ở chỗ này…”

Nhiễm Thuật xem không hiểu, bối rối hỏi: “Mấy, mấy cái nào khác nhau chỗ nào?”

Hầu Mạch giải thích: “Cầm như vậy thuận tiện cho việc xoay cổ tay và phát lực càng thêm linh hoạt.”

Đúng lúc này, huấn luyện viên Vương nghe điện xong trở về, gọi cả ba người bọn họ: “Hầu Mạch, em và Tùy Hầu Ngọc thử bắt cặp đi, để Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh làm đối thủ.”

Hầu Mạch thấy ý đồ của huấn luyện viên bại lộ nhanh như vậy, không thèm quanh co dạm hỏi.

Tùy Hầu Ngọc khó hiểu: “Đánh đôi?”

Cậu từng học tennis, nhưng chỉ đánh đơn, chưa từng đánh đôi bao giờ.

Nụ cười của huấn luyện viên sặc mùi nham hiểm, mở miệng dụ người: “Đúng, đánh đôi, em muốn đánh bại Hầu Mạch trước hết phải hiểu rõ người ta, mà bắt cặp là cách dễ dàng nhất.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương