Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ
-
C105: Tốc độ kết giao
Hầu Mạch lái xe trở về.
Lúc ra ngoài quá vội vàng còn quên cả đeo găng tay, lái xe trong điều kiện thời tiết thế này thật sự làhơi lạnh
Gió lạnh buốt như mang theo dao, cứa từng nhát lên da như róc thịt. Từ vùng ẩm ướt lạnh lẽo về lại nơi khô hanh hơn, hắn thậm chí còn cảm nhận được lỗ mũi của mình khô khốc đến đòi mạng, hít thở thôi cũng thấy không thoải mái.
Hắn kéo hai ống tay áo khoác bao lấy tay mình, vùi cằm vào trong áo, cố gắng lết về đến nhà, nhanh chóng khóa xe lên tầng.
Nhấn mật mã mở cửa đi vào phòng, đầu tiên Hầu Mạch nhìn lướt qua thềm nhà, giày của Tùy Hầu Ngọc vẫn ở đây.
Hắn sợ nhất mỗi khi cậu chạy lung tung bên ngoài. Trời lạnh như vậy, sợ nhất con ma men này thiếp đi ngoài đó, nếu như thế chắc chắn hắn sẽ nổi điên.
Nếu người vẫn còn ở trong nhà, hắn tạm yên tâm một nửa.
Bước vào phòng, nghe thấy tiếng rít cảnh cáo của Đại Ca, hắn đã lờ mờ nhận ra được.
Đến khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc làm phiền Đại Ca đến mức nó xòe cả móng để cào, hắn vẫn không nhịn được cười thành tiếng.
Thời điểm Tùy Hầu Ngọc dỡ xuống tất cả phòng bị, bại lộ bản tính của mình thì cậu chính là một đứa trẻ nghịch ngợm, chắc chắn là loại con sen mà các boss không thích nhất.
Hắn cởi áo khoác ra, gọi: “Ngọc ca, tôi về rồi nè.”
Bên ngoài áo khoác của hắn còn mang theo hơi lạnh, có thể sẽ làm Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn ở trong nhà cảm thấy lạnh. Hầu Mạch khoác áo lên thành ghế sô pha, tiện thể thu dọn đồ vật ngổn ngang trên ghế.
Tiến vào phòng trong nhìn mặt bàn, thấy máy tính bảng vẫn chưa tắt đang tự động phát video dạy học. trên mặt bàn vương vãi một tí vỏ hoa quả và bốn bình rượu trái cây.
Hắn lần lượt cầm lên lắc lắc, tất cả đều hết sạch.
Tùy Hầu Ngọc uống liền tù tì bốn bình, hình như còn nhiều hơn lần trước một chút.
Rốt cuộc Tùy Hầu Ngọc cũng từ bỏ trêu chọc Đại Ca, đứng dậy đi tới trước mặt Hầu Mạch, hung dữ nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Cậu đã đi đâu hả?”
“Tôi nói với cậu rồi mà, tôi về bên nhà bà ngoại đón giao thừa.”
“Tại sao không dẫn tôi theo?”
“Bọn họ chưa tiếp nhận hoàn toàn việc tôi là gay. Hơn nữa, sau Tết họ hàng lui tới nhiều, sẽ có người cằn nhằn bàn tán này nọ, cậu nghe thấy chắc chắn sẽ tức giận, sau đó nếu cậu không nói gì chẳng phải sẽ năm tới sẽ tồi tệ cả năm à?”
Tùy Hầu Ngọc chăm chú nhìn hắn, bước từng bước đến gần.
Hắn chỉ có thể cười đáp lại, thành thật nhận lỗi.
Ngay cả khi đã thương lượng từ trước, Tùy Hầu Ngọc cũng đã đồng ý, nhưng sau đó cậu mất hứng thì đó vẫn là do hắn sai.
Do hắn xử lý chưa chu đáo.
Bị Tùy Hầu Ngọc ép tới, Hầu Mạch chỉ có thể lùi về sau, đến khi dựa lên cái tủ bên cạnh mới chịu dừng lại.
Hắn ngồi nửa dựa lên tủ, đưa tay đỡ Tùy Hầu Ngọc, cầu xin tha thứ: “Ngọc ca, tôi sai rồi.”
Tùy Hầu Ngọc chằm chằm nhìn hắn, ánh mắt lướt qua mặt hắn một vòng, cuối cùng khóa chặt mục tiêu, nói: “Tôi muốn cắn cậu.”
“Được…”
Lời chưa nói hết, Tùy Hầu Ngọc đã hôn lên.
Nụ hôn như đang cố ý trả thù, khẽ cắn môi của hắn, lực cắn không nặng ngược lại làm hắn kích động.
Ngọc ca chủ động hôn hắn đó!
Trái tim giống như khu rừng bị chấn động bởi tiếng nổ, muông chim bay lượn, thỏ rừng chạy nhảy khắp nơi.
Hầu Mạch kinh ngạc và vui mừng đến nỗi ngón tay run rẩy, tố chất cơ thể vốn cực kỳ tốt cũng đột nhiên trở nên vụng về.
Hắn sợ tay mình lạnh, chỉ đành vươn tay ôm lấy người cậu, một tay áp sau ót Tùy Hầu Ngọc chủ động đáp trả.
Rõ ràng là Tùy Hầu Ngọc chủ động trước nhưng cậu lại bị Hầu Mạch hôn đến ngửa đầu ra sau, vô thức đưa tay bắt lấy tay áo hắn mởi đứng vững nổi.
Tiếp theo cậu vươn tay ra, hơi khều khều góc áo Hầu Mạch.
Nhận ra ý định của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch dừng lại, chống hai tay lên tủ, khẽ ngửa người ra đằng sau.
Tùy Hầu Ngọc cũng thuận theo mà tiếp tục…
Hầu Mạch cúi đầu nhìn cậu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Ngọc ca của hắn thế mà lại thèm nhỏ dãi “Phấn hồng.”
Cắn mút đến mức làm hắn nghiến răng vì hơi đau.
Hầu Mạch để Tùy Hầu Ngọc tùy ý quấy rối một lúc rồi nói: “Ngọc ca, nếu cậu cứ như vậy thì tí nữa những gì cậu làm với tôi, tôi sẽ làm lại y chang với cậu đấy.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng chịu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, cười hỏi: “Chỉ bằng cậu ấy hả?”
“Ha!” Hầu Mạch thật sự hưng phấn, khiêng Tùy Hầu Ngọc ném lên giường, “Mình tôi thôi!”
Tùy Hầu Ngọc ngã xuống giường ngước đầu lên, thấy Hầu Mạch đi tới, cậu thản nhiên dứt khoát cởi áo len ra.
Sau đó, Hầu Mạch cúi xuống nhìn cậu, hỏi: “Có phải cậu đánh giá tôi cao quá không?”
“Đánh giá cao cái gì?” Tùy Hầu Ngọc nhếch khóe miệng trêu tức nhìn hắn.
“Tôi chả phải chính nhân quân tử gì đâu.”
Tùy Hầu Ngọc cũng không sợ, ngược lại cậu cười cười, cười đến mức chọc tức Hầu Mạch.
Bộ hắn nhịn dễ lắm hả?
Kết quả hắn nhẫn nhịn đến thế mà còn bị chê cười?
Hắn lặp lại lần nữa: “Ngọc ca, ngày mai tỉnh rượu cậu đừng xấu hổ đấy.”
“Lúc cậu nhát gan thì sẽ xấu hổ hả?”
“…” Hầu Mạch nhìn cậu nửa ngày, quyết định hành động.
Vừa rồi Tùy Hầu Ngọc làm gì với hắn, hắn đều áp dụng lại y chang.
Về sau nhịn không nổi, cái Tùy Hầu Ngọc không làm với hắn, hắn cũng làm luôn, Tùy Hầu Ngọc hơi cự tuyệt hắn vẫn tiếp tục như cũ.
Tùy Hầu Ngọc say rượu nhưng vẫn sót lại một tia kiên trì, cuối cùng cậu đạp Hầu Mạch xuống giường, hỏi: “Tôi biết cậu là gay nhưng cậu là 0 hay 1?”
Hầu Mạch vừa đứng vững nghe thấy câu hỏi này, khẽ giật mình khiếp sợ hỏi: “Sao cậu có thể nghĩ tôi là 0 vậy hả?”
“Cậu vừa trắng vừa hồng phấn kia kìa! Mông còn vểnh nữa! Kết quả cậu bảo với tôi cậu là 1 á?”
“Không phải…” Hầu Mạch phản ứng kịp lúc, “Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu là 1?”
“Tại sao tôi không thể?”
“Sao cậu không nhìn cơ thể nhỏ nhắn của mình đi?”
“Người tôi thế này mà nhỏ hả? Tôi thể lực siêu cường, chỉ cần tôi muốn là có thể đè cậu đến không khép chân lại được đấy?”
Hầu Mạch nghe thế bật cười, quay người tìm bộ đồ ngủ trong nhà Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi bị đá xuống giường hắn lập tức tỉnh táo lại, không định tiếp tục nữa, hiện tại chưa phải thời điểm tốt.
Tùy Hầu Ngọc bị hắn cười đến cực kỳ khó chịu, chân trần bước xuống giường, đuổi theo hỏi: “Cậu cười cái gì? Cậu không phục?”
“Nếu là cậu với người khác, có lẽ còn có thể làm thế… Nhưng với tôi ấy hả, cậu cùng lắm chịu được năm phút, không thể nhiều hơn.”
Tùy Hầu Ngọc nghe vậy, nháy mắt mặt đỏ bừng.
Việc mình ngủ hay không nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu!
Vả lại, cậu chỉ ngủ thiếp đi, không có nghĩa là cậu không được! Cậu nhất định có thể! Cậu có thể làm được!
Nhưng nhìn vẻ mặt cười nhạo của Hầu Mạch, cậu lập tức bùng nổ.
Mấy phút trước còn củi khô lửa bốc.
Mấy phút sau đã gà bay chó sủa.
Tùy Hầu Ngọc tức hổn hển đuổi theo Hầu Mạch đòi đánh một trận, nếu không nhất quyết không chịu bỏ qua.
Hiện tại Hầu Mạch không thể xuống tay với cậu được nên chỉ có thể trốn tránh. Hai người đuổi bắt trong phòng nửa ngày, cuối cùng Hầu Mạch đành phải đè Tùy Hầu Ngọc xuống.
“Ngọc ca, cậu tỉnh táo một chút, chuyện này mai mốt bàn tiếp, giờ cậu đừng tức giận.” Hầu Mạch bắt lấy hai tay Tùy Hầu Ngọc túm lại một chỗ, không để cậu tiếp tục giãy dụa nữa, tiếp theo vận hết sức khống chế ôm người lên giường.
“Vậy cậu để tôi đè…”
“Chuyện này không thương lượng.”
Tùy Hầu Ngọc tức giận, cố gắng giãy dụa tiếp.
Đáng buồn thay cho cậu, năm phút sau người đã ngủ thiếp đi.
Hầu Mạch chống đầu lên tay, quan sát Tùy Hầu Ngọc nằm bên cạnh, bỗng cảm thấy hơi hoang mang.
Không phải là trong giới này “Không nơi nương tựa” và “Hoa nở khắp nơi”* sao? Thế tại sao giờ hắn và Tùy Hầu Ngọc lại tranh nhau cái này chứ?
*Raw: 无一不是,遍地飘零: Hai cụm này đều nói về việc nhiều 0 ít 1.
Vấn đề này giải quyết thế nào bây giờ… Nghĩ thôi đã thấy đau đầu nhức não.
Trong lúc đó.
Tang Hiến bước ra khỏi sân bay, xe người nhà sắp xếp đã đợi sẵn.
Sau khi lên xe, anh không thấy Nhiễm Thuật đâu nên nhấc máy gọi cho tài xế ngồi hàng trước, hỏi: “Nhiễm Thuật còn ở nhà không?”
“Còn, thưa cậu chủ.”
“Thế sao cậu ấy không đến?” “Buổi sáng cậu ấy đến lớp vũ đạo.”
Anh để điện thoại xuống, lại cầm lên nhìn một lượt.
Không có tin nhắn nào.
Xe về đến bãi đỗ, Tang Hiến xuống xe, quản gia kéo hành lý giúp còn anh thì đi ở đằng trước.
Biệt thự của anh được xây theo kiểu bao quanh, một tòa cao ba tầng, một tòa cao năm tầng. Có phòng ngủ của anh, có phòng khách, phòng sách, khuôn viên trồng hoa, phòng tập thể thao, phòng trà và nhiều phòng khác.
Còn có hai tầng dưới lòng đất, trong đó một tầng dùng để cất xe.
Người nhà họ Tang cứ tưởng Tang Hiến là con trai, sẽ đam mê xe pháo này nọ, xây hầm để xe bao lớn. Kết quả, Tang Hiến chẳng có tí hứng thú nào với xe cộ, hầm để xe luôn trống không.
Trong biệt thự có thang máy nhưng chỉ có anh và quản gia có thể dùng, người giúp việc trong nhà đều đi thang bộ.
Ra khỏi thang máy, vừa vào phòng khách đã thấy Nhiễm Thuật đang bưng đĩa cơm đi về phía phòng ăn, cậu quay đầu nhìn thấy anh, nói: “Em, em chuẩn bị đồ ăn cho anh này.”
Vẻ mặt của Tang Hiến khá hơn chút, hỏi: “Em tự làm hả?”
“Đợi đấy mà em tự làm, dì bảo mẫu làm đấy.”
“À, thế vất vả cho em rồi.” Tang Hiến đi qua ngồi xuống, nhìn chằm chằm Nhiễm Thuật, anh luôn cảm thấy sau khi mình trở về Nhiễm Thuật cũng chả có gì khác trước kia, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như cũ.
Sau khi ngồi xuống, Nhiễm Thuật, tỏ ý: “Chúng ta bắt đầu ăn chưa?”
“Có gà rán?” Tang Hiến nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn rồi hỏi.
“Ừm, đúng vậy, tại em không, không biết anh thích ăn cái gì nên đành chọn thứ em thích.”
“…” Tang Hiến ngó mặt bàn, im lặng ròng rã ba mươi giây.
Không biết có thể hỏi bảo mẫu mà!
Một chút thành ý cũng không có.
Cuối cùng, Tang Hiến vẫn động đũa, ở trường học huấn luyện chung với đội tuyển, nhà ăn làm món gì anh ăn món ấy nên từ lâu đã không kén chọn. Ăn thế này cũng không sao, chỉ hơi cảm thấy mất mát.
Giống như cậu không để anh trong lòng vậy.
Thôi được rồi… Nhiễm Thuật cũng không giống người hay để tâm đến người khác.
Anh tránh những món chiên nhiều dầu, ăn ăn một hồi thì nhận được điện thoại video của mẹ Tang, sau khi kết nối liền nghe thấy giọng nói vui sướng của mẹ: “Hiến Hiến! Con về rồi hả?”
“Về rồi ạ.”
“Con muốn sang chỗ mẹ ở vài ngày không? Sắp tới Tết rồi, mọi người sum họp cho náo nhiệt nhé.”
Đây chính là nhà họ Tang, muốn gọi người sang là phải xài điện thoại gọi, không như những gia đình khác muốn gọi người trong phòng chỉ cần căng cuống họng rống lớn một tiếng.
Tang Hiến không quá hứng thú: “Không đi, bên nhà mẹ ồn ào lắm, Nhiễm Thuật sẽ ở cùng con.”
Tết đến có rất nhiều người tới thăm nhà bọn họ, phần lớn là bạn bè hợp tác trên phương diện làm ăn, có lúc bố mẹ của anh không ở nhà, anh ngại phiền.
Mẹ Tang cười bảo: “Thế thôi hai con cùng nhau đón Tết nhé, tí nữa mẹ sẽ ra ngoài, có việc gì thì gọi điện cho bố mẹ.”
“Vâng.”
Tắt video, Nhiễm Thuật hỏi: “Dì không hỏi lý do em không về nhà à?”
“Tại sao phải hỏi? Nhất định là có nguyên nhân nên em mới không muốn về. Em đã không chủ động nói nghĩa là không muốn kể ra, tất nhiên mẹ sẽ không gặng hỏi.”
“Dì thật tốt, rất tốt luôn ấy, nếu là người nhà em chắc chắn sẽ dò hỏi tới cùng.”
Phương diện sinh hoạt thì chẳng thấy quan tâm hỏi han, nhưng hễ đụng tới thứ khác lại quan tâm một cách biến thái.
Cơm nước xong xuôi, Tang Hiến một mình lên tầng.
Bước vào phòng, đầu tiên anh sắp xếp mọi thứ sơ sơ rồi đi tắm.
Ở khu tập huấn thật sự rất lạnh, mỗi ngày chỉ cọ rửa sạch sẽ mồ hôi dính trên người rồi thôi, bây giờ phải tắm rửa cẩn thận mới được.
Khoác ào choàng tắm đi ra, anh cầm điện thoại nhìn, thấy hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Nhiễm Thuật gọi đến.
Anh vừa định gọi lại cho cậu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa, Nhiễm Thuật vội vã hỏi: “Anh có dây cắm sạc không? Loại đầu cắm như thế này nè.”
Tang Hiến liếc qua, trả lời: “Em tìm quản gia hỏi đi, ông ấy có nhiều loại dây cắm lắm.”
“OK.”
Hiển nhiên Nhiễm Thuật cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, vài giọt nước còn lăn xuống phía trong áo choàng tắm.
Hôm nay cậu đi tập nhảy để quên dây sạc ở phòng tập, về đến đây điện thoại đã săp hết pin.
Trước khi tắm rửa cậu gọi điện cho Tang Hiến hỏi mượn dây sạc nhưng gọi mãi mà anh không nhận. Đến lúc tắm xong, mở Wechat ra thấy tin nhắn của Tùy Hầu Ngọc, chưa kịp nhắn lại thì điện thoại tắt nguồn.
Nếu bây giờ cậu không trả lời có khi sẽ khiến Tùy Hầu Ngọc lo lắng nên vội vàng qua đây mượn dây.
Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật chuẩn bị rời khỏi phòng, giữ cửa lại không cho cậu mở.
Nhiễm Thuật khẽ giật mình nhìn cánh cửa, trước mặt là cửa, sau lưng là lồng ngực rắn chắc của Tang Hiến, bị vây trong không giạn chật hẹp thế này khiến cậu không biết nên phản ứng làm sao, thoáng chốc phân vân không biết có nên quay lại đối mặt với anh không.
“Anh, anh có việc gì hả? Để em cắm sạc trước đã được không?” Nhiễm Thuật đưa lưng về phía Tang Hiến, ngửa đầu nhìn anh, kết quả ngửa người hơi quá nên dứt khoát dựa vào ngực người ta luôn.
“Sao lại gấp gáp vậy?” Tang Hiến hỏi, vươn tay vịn cậu.
“Ừm, em nên, nên trả lời tin nhắn của Ngọc ca đã, nếu không cậu ấy lại lo nghĩ cả đêm mất.”
“Hầu Mạch đang ở với cậu ta rồi.”
“Hôm nay, nay Hầu Mạch phải sang nhà bà ngoại ăn tết, không ở nhà, em nên tâm sự với cậu ấy.”
“Tôi thì sao?”
“Anh làm sao cơ?”
“Hôm nay tôi mới về.”
Rốt cuộc Nhiễm Thuật đành xoay người lại nhìn anh, gật đầu: “Em biết.”
“Mỗi vậy thôi ư?”
“Không phải… anh, thế tóm lại hôm nay anh muốn làm gì hả?” Cậu đã sớm phát hiện Tang Hiến hình như hơi không ổn, không nói được cũng không tả được. Không hiểu tên “Tổng tài bá đạo” này u oán cái gì, người không biết còn tưởng tổng tài lưu lạc thành oán phụ nữa.
Tang Hiến chỉ chăm chăm nhìn cậu, bờ môi mím chặt thành một đường, không nói gì cả.
Nhiễm Thuật bất lực trợn trọn mắt, hỏi: “Anh như vậy có tình là làm nũng trong im lặng không?”
“…”
“Được rồi.” Cậu kiễng chân, ôm lấy cổ Tang Hiến mổ lên môi anh một cái, “Giờ được chưa?”
Vừa định rời đi, Tang Hiến áp tới một lần nữa, hai tay nâng cằm Nhiễm Thuật cúi đầu hôn xuống.
Ngay từ lần đầu tiên hôn nhau có lẽ Tang Hiến đã chẳng biết cái gì gọi là chuồn chuồn lướt nước, càng không hiểu cái gọi là lướt qua rồi thôi.
Nụ hôn của anh luôn nồng nhiệt, mê đắm say lòng người.
Nụ hôn kiểu này giống như thuốc độc, đủ để khiến cá bơi dưới nước chết chìm, khiến chim trên bầu trời bay tán loạn.
Lưng cậu đập vào cánh cửa, hoa văn chìm nổi trên cửa làm lưng cậu bị cấn đau, nhưng chỉ có thể dựa vào nó để chống đỡ cơ thể.
Hai tay không biết đặt ở đâu, cuối cùng vươn ra bấu lấy cánh tay Tang Hiến.
Tang Hiến mãi mới buông cậu ra, Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm, tưởng Tang Hiến cuối cùng cũng buông tha cho, vội vàng thở lấy thở để. Ai ngờ anh thế mà bế cậu lên như bế đứa bé, đến khi đầu hai người họ cao bằng nhau, anh lại tiếp tục hôn xuống.
Hóa ra không phải hôn đủ rồi buông mà là cảm thấy cúi đầu hoài mệt.
Trước giờ Nhiễm Thuật không cảm thấy mình thấp, luôn nghĩ mình là nam thần siêu cấp đẹp trai.
Đến lúc đụng phải tên to con thân cao mét chín này mới phát hiện chiều cao có thể chênh lệch nhiều như vậy.
Cậu đành phải vươn hai tay ôm bả vai Tang Hiến để cố định cơ thể, tư thế này vẫn cảm thấy rất vững vàng.
Đến khi bị ném lên giường, cậu vẫn không ngờ rằng tốc độ của Tang Hiến lại nhanh hơn cậu tưởng rất nhiều.
Nhiễm Thuật trố mắt nhìn Tang Hiến móc đồ từ trong tủ đầu giường ra, không khỏi kinh ngạc: “Anh, anh chuẩn bị lúc nào vậy hả? Có phải anh thường xuyên dẫn người về đây đúng không?”
“Không phải em đã ở đây một thời gian rồi sao? Em chưa từng nghe mọi người nhắc tới xưa nay tôi không bao giờ dẫn người về nhà à? Đến Hầu Mạch cũng chỉ mới tới biệt thự của bố mẹ thôi đấy.”
“Vậy, vậy, mấy thứ này anh…” Chuẩn bị lúc nào vậy? Đồ dự phòng lâu dài hả?
“Sau khi em tới đây ở thì đi mua.”
Nhiễm Thuật luống cuống, cậu biết Tang Hiến nghiêm túc nhưng mình còn chưa chuẩn bị tấm lý tốt mà, thế là xoay người định bỏ chạy.
Tang Hiến dùng một tay túm cậu lại, khống chế chặt chẽ, hỏi: “Không phải em đủ tuổi rồi a?”
“Không!”
“Sinh nhật em tôi cũng tham gia, lúc đấy chưa quen, sau này tôi tặng quà bù nhé.”
Nhiễm Thuật cực kì đáng chê trách, vốn có thể chạy thoát thân, kết quả nghe thế lòng hiếu kỳ trỗi dậy, quay đầu hỏi: “Tặng, tặng em cái gì? Tặng em một đôi giày phiên bản giới hạn của anh được không? Em không mua được.”
Cậu thương nhớ đôi giày đó đã lâu rồi, nhiều lần muốn hỏi Tang Hiến cách mua nhưng ngại chưa hỏi.
“Ừm, được.” Tang Hiến lôi cậu lại gần, một lần nữa đè lên hôn.
…
Nhiễm Thuật từng nghĩ tới mình sẽ không tiếp nhận nổi Tang Hiến.
Cũng nghĩ tới mình sẽ ra sức giãy dụa.
Nhưng chưa từng nghĩ tới tình trạng của cậu còn thê thảm hơn nhiều.
Tang Hiến bưng một ly nước ấm đặt ở đầu giường, muốn dìu cậu ngồi dậy uống nước.
Trước đó Nhiễm Thuật khóc đến mức toàn thân vô lực, cơ thể còn cực kỳ đau nhức, mở miệng cất tiếng anh ách mắng chửi người: “Bây giờ anh còn giả vờ làm người cái gì, lúc nãy anh đã làm gì hả? Anh chơi em hăng thêm tí nữa là quay được video luôn rồi đấy. Dùng cái loại chuyên dụng trong thi chạy ý, kiểu gì cũng quay lại được ảnh bóng trên eo của anh.”
*Ý em Thuật là anh ấy ấy nhanh quá phải dùng máy quay chuyên dụng bắt từng khoảnh khắc.
Toàn bộ quá trình Tang Hiến bị chửi từ đầu đến đuôi, không thể tưởng tượng nổi có người bị ba ba ba còn có thể văng tục chửi thề nhanh như gió, nói chuyện lưu loát không hề giống người bị cà lăm, cứ như đang luyện rap.
Tuy nhiên tính tình Tang Hiến cũng chả tốt lành gì, cậu càng mắng ác, anh càng làm mạnh hơn.
Bây giờ Tang Hiến đuối lý, chỉ đành nhỏ giọng trả lời: “Em đừng nói nữa, giọng khàn hết cả rồi.”
“Vì sao em không thể nói, toàn thân em có mỗi chỗ này còn nguyên vẹn! Ai vặn dây cót lúc tắm cho anh đúng không? Hay anh là cái chày giã tỏi chuyển thế hả, đầu thai đến thế kỷ hai mươi mốt có thêm tính năng tự động, nâng cấp thành mô tơ nhỏ phải không? Có đất dụng võ nên anh kích động lắm chứ gì! Eo như vậy sao không đi nhảy Latin đi, còn luyện tennis làm gì cho phí!”
“Ừm.”
“Người ngợm chỗ nào cũng cứng.” Nhiễm Thuật nhớ tới vật cứng rắn hơn đã làm cậu cảm nhận sâu sắc nguyên tối hôm qua, nghiến răng nghiến lợi.
Tang Hiến vươn tay đỡ cậu, nói: “Nếu em thực sự thấy không thoải mái thì để tôi gọi bác sĩ gia đình tới nhé.”
Nhiễm Thuật bị chọc tức tới nỗi uống nước thôi cũng sặc.
Cậu lại hỏi: “Gọi bác sĩ tới rồi sao, em chổng mông cho người ta khám hả?”
“Tôi miêu tả cho bác sĩ.”
“Anh dẹp giùm em cái đi! Anh không cần mặt mũi những em cần. Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài có chẳng phải sẽ thành đêm khuya Nhiễm Thuật trả nợ bạn học khóc đến chết đi sống lại trên giường nhà người ta không hả?”
Đột nhiên Tang Hiến nhận ra điều không đúng, hỏi: “Theo ý của em, tôi chỉ là bạn học thôi sao?”
“Chứ muốn sao! Em là ba ba anh hả? Em không muốn có đứa con bất hiếu như anh đâu.”
“Chúng ta hôn rồi, lăn giường cũng rồi, nhưng giờ em lại bảo chỉ là bạn bè thôi?”
Nhiễm Thuật suy nghĩ, đúng nhỉ, ngập ngừng hỏi: “Thế… Là kim chủ nhé?”
Tang Hiến tức giận đặt ly nước sang một bên, nửa ngày không nói câu nào.
Tức giận rồi lập tức tiến vào trạng thái đá hai phát cũng thả được một quả rắm.
Nhiễm Thuật bỗng hiểu ra điều gì, nghiêng đầu hỏi: “Sao, anh thích em hả?”
Tang Hiến nhìn cậu, cơn cáu kỉnh như miếng bông chặn ở ngực, dần dần phình to như sắp nổ tung nhưng lại chẳng thể làm gì.
Rốt cuộc Nhiễm Thuật phải bò ra cười, lộ tấm lưng trơn nhắn, dấu răng trên vai và cần cổ hiện ra rất rõ rệt.
Bò đến cạnh Tang Hiến, cậu cười hì hì nói: “Thế anh theo đuổi em đi!”
“Trả tiền cho tôi.” Tang Hiến chỉ nói hai chữ.
Nhiễm Thuật nghe thấy hai chữ này, sắc mặt nháy mắt biến đổi: “Móa, tại sao, nếu em đồng ý với anh thì đó coi như tiền tiêu vặt của em đúng không?”
“Ừm.”
“Thật hay giả thế?”
“Chỗ nào cũng được nhé?”
*Beta: Ý là đồng ý rồi thì làm chỗ nào cũng được. 2 anh em nhà này mô đen quá tôi không chạy theo kịp.
“Ở nhà thôi.”
Cuối cùng Tang Hiến cũng chịu cười, rõ ràng chỉ là nụ cười mỉm bình thưởng nhưng Nhiễm Thuật lại thấy nụ cười đậm mùi tổng tài bá đạo.
Sau đó, bác sĩ gia đình nhà Tang Hiến vẫn tới, rút hai ống máu của Nhiễm Thuật, đồng thời thử độ mẫn cảm.
Nhiễm Thuật khó hiểu hỏi: “Làm sao, em làm người yêu của anh còn phải khám xem có bệnh hay không hả?”
Tang Hiến trả lời: “Kiểm tra cơ bản thôi.”
Bốn mươi phút trôi qua, kết quả kiểm tra đã có, Nhiễm Thuật nằm truyền nước trên giường lớn của Tang Hiến.
Bị người ta đè đến mức phải truyền nước…
Viết hoa mỹ là giảm sốt.
Tang Hiến không dám xuất hiện bên cạnh Nhiễm Thuật, chủ yếu là không biết tại sao Nhiễm Thuật nhìn thấy anh là tức đến mức máu chảy ngược lên ống tiêm truyền nước, căng cổ họng khàn đặc mắng chửi người.
Cổ họng của Nhiễm Thuật bây giờ như bãi thủy tinh rải đầy sỏi đá, sau đó dùng chân giẫm lên, âm thanh ma sát nghe cực kỳ khó chịu.
Tang Hiến khổ không thể tả, chỉ còn cách tránh đi, như vậy Nhiễm Thuật có thể nghỉ một lát. Thỉnh thoảng anh sẽ hé cửa thò đầu vào nhìn cậu, xem đã truyền xong nước chưa.
Ở ngay trong nhà mình mà cứ như là ăn trộm, Tang Hiến cảm thấy rất tủi thân.
Quản gia quan tâm hỏi Tang Hiến: “Cậu chủ, có cần tôi chuyển một cái ghế tới để cậu ngồi ở cửa không?”
Tang Hiến hơi xấu hổ, trả lời: “Ấy… Không cần.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook