Sao Rơi
-
Chương 83: Chương 83
"Album..." Suy nghĩ trong đầu Kỷ Xuân Sơn rơi vào hỗn loạn, hình như trong album ảnh lưu trữ những thứ rất quan trọng.
Lâm Nhất quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Xuân Sơn.
Hắn ngơ ngẩn một lát, nghe những lời này mà không cảm nhận nổi bao nhiêu đau khổ, lồ ng ngực dường như đã trống rỗng nhưng không hiểu vì sao lại vừa ngột ngạt vừa căng tức, hàm dưới bị cắn chặt đến tê dại.
Hắn không dị nghị gì với những sắp xếp của Kỷ Chấn Hoa, chỉ nói: "Con phải đến trường, vẫn còn giữ...!chìa khóa xe đạp của bạn."
Kỷ Chấn Hoa vươn tay: "Lấy chìa khóa ra đây, ba trả giúp con."
Kỷ Xuân Sơn nhíu mày kiên trì: "Con muốn, tự mình đi."
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua hắn biểu đạt cảm xúc một cách rõ ràng, Vương Thục Lan khuyên Kỷ Chấn Hoa: "Để con nó đi đi, em sẽ đưa nó đến trường rồi chở về nhà."
*
Kỷ Xuân Sơn uống thuốc xong, theo Vương Thục Lan cùng đi vào trường học.
Sau ngày Thẩm Hòe Tự nói muốn hắn cách xa một chút, Kỷ Xuân Sơn đã tìm lão Trương xin đổi chỗ ngồi.
Nhưng lực thủy triều của Nhân Mã A* quá mãnh liệt, chút khoảng cách này chẳng khác nào kiến càng rung cây.
Thần trí của Kỷ Xuân Sơn tựa như sắp bị hố đen ăn thịt, bị kéo giãn, phân tách rồi nuốt chửng sạch sẽ.
Mãi đến sau giờ tan học ngày hôm qua, hắn đứng dưới cây hòe già gửi tin nhắn nhưng vẫn không nhận được một câu trả lời.
Mỗi khi thông báo tin nhắn mới vang lên, trái tim hắn lại nhấc cao một lần, để rồi sau đó lập tức thất vọng thả rơi xuống đất.
Sau đó nữa hắn bắt đầu không dám bấm mở xem tin nhắn mới.
Nếu không xem thì vẫn có thể tiếp tục ôm ấp hy vọng.
Thế nhưng hắn lại không nhịn được, cứ cách một lúc lại phải xem xét một lần, rồi lại nghênh đón cơn hụt hẫng lớn hơn nữa.
Cũng may, dưới tác dụng của thuốc men, những phiền não từng khiến hắn bối rối đều bắt đầu trở nên không còn quá quan trọng.
Giữa giờ giải lao hắn trả lại chìa khóa xe cho Lý Khiết, thành thật xin lỗi vì xe đạp của cô đã bị hắn cất ở trạm xe bus bên cạnh trường học.
Trông hắn quá sức tiều tụy, vì thế Lý Khiết không hề trách cứ phàn nàn gì hắn.
Kỷ Xuân Sơn học xong tiết cuối cùng ở trường trung học số 6, sau đó đứng trước cửa phòng học nhìn xuống dãy bàn cuối cùng.
Thẩm Hòe Tự đang nhíu mày, ngồi yên rũ mắt nhìn chằm chằm xuống mặt bàn học.
Kỷ Xuân Sơn nhận ra bản thân quả thật không hề ngầu một chút nào.
Hắn không có cách nào lấy thân phận người xa lạ yên lặng ở bên cạnh người này, càng không có dũng khí chính mắt trông thấy người đó tiếp xúc thân mật với một người khác, bắt đầu một tình yêu mới.
Hắn đứng ở vị trí lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Hòe Tự, yên lặng nói lời cáo biệt anh từ tận đáy lòng.
"Tôi đi đây, trả lại cho cậu cuộc sống bình thường như cũ."
*
Thời gian điều trị còn dài hơn trong tưởng tượng của Kỷ Chấn Hoa.
Mùa xuân năm tiếp theo rốt cuộc Kỷ Xuân Sơn có thể quay trở lại trường học.
Nhưng khối lượng chương trình lớp 12 quá nặng nề, Kỷ Chấn Hoa đành sắp xếp cho hắn học lại lớp 11 ở một trường trung học khác.
Lúc Kỷ Xuân Sơn giao phiếu điền nguyện vọng thi đại học cho giáo viên chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm sửng sốt phải gọi hắn lên xác nhận lại lần nữa.
"Lão Kỷ nói em định thi ngành Hàng không vũ trụ, em muốn điền thế này thật sao?" Thầy giáo giao phiếu vào tay Kỷ Xuân Sơn, "Cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi, nguyện vọng thi đại học không phải trò đùa đâu."
"Thầy Vương, em nghĩ kỹ rồi ạ." Kỷ Xuân Sơn đặt lại phiếu lên bàn làm việc.
Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nói: "Vậy em nói cho thầy nghe, vì sao lại muốn điền như thế này."
Kỷ Xuân Sơn lưu loát trả lời: "Chuyên ngành này dễ kiếm việc làm, ngành nghề phổ biến, thu nhập trung bình cao, lại có nhiều cơ hội phát triển bản thân."
"Đã bàn bạc với cha mẹ chưa?" Chủ nhiệm lớp lại hỏi.
Kỷ Xuân Sơn đáp: "Đã thương lượng rồi ạ, bọn họ đều đồng ý."
Chủ nhiệm lớp không hỏi nữa, thu lại tờ đơn đăng ký nguyện vọng rồi gật đầu với hắn: "Được, vậy em về lớp đi."
Trước khi xoay người, Kỷ Xuân Sơn liếc nhìn lần cuối tờ đơn đăng ký nguyện vọng thi đại học.
Thời gian hắn gặp lại và chia xa người kia, thấm thoắt đã trôi qua hai năm.
Người đó không còn cần hắn đưa lên trời ngắm sao nữa.
Thế nhưng hắn vẫn muốn tiến lại gần mơ ước của người đó thêm một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook