Sao Rơi
Chương 20: Chương 20


"Núi Hư Minh mà chúng ta tham quan lần này cách thành phố ba tiếng đồng hồ lái xe, đỉnh núi chính cao 1645 mét so với mực nước biển, là danh lam thắng cảnh cấp 4A quốc gia, đồng thời là thánh địa ngàn năm của Phật giáo và Đạo giáo..."
Hướng dẫn viên du lịch rất tận tâm giới thiệu địa điểm tham quan, nhưng trên xe bus quá ồn ào, hầu như không một ai chú tâm nghe trên loa xe đang phát nội dung gì.
Thẩm Hòe Tự và Kỷ Xuân Sơn ngồi song song cùng ghế, Đoàn Triết ngồi cách hai người một lối đi nhỏ.
"Thẩm Hòe Tự." Đoàn Triết duỗi cổ kiến nghị với Thẩm Hòe Tự đang triệt để chết tâm, "Nghe nói trên núi có cái miếu linh lắm, hay là mày đi gieo một quẻ thử đi."
Thẩm Hòe Tự vốn đang dựa đầu vào cửa sổ xe, nghe thấy câu này lập tức quay mặt làm khẩu hình ra hiệu cậu ta mau câm miệng.

Cứ nghĩ gặp sự cố trên xe bus đã là cực hạn rồi, nữ thần vận mệnh liền cho anh nếm trải cảm giác thế nào mới gọi là chó cắn áo rách.

Tối hôm đó Thẩm Hòe Tự đứng trước cửa, đầu tiên là phát hiện trong túi mình không có chìa khóa nhà, sau đó biết được Triệu Văn Nhân đang tăng ca ở công ty.

Anh có nhà mà không thể về đành phải vào tiệm cơm gần đó tùy tiện ăn bữa cơm tối lót dạ, kết quả tiệm ăn kia không đảm bảo vệ sinh nên bị chột bụng cả đêm, ngày hôm sau đương nhiên dậy trễ.
Vì chờ anh mà Kỷ Xuân Sơn cũng đi học trễ nửa tiếng đồng hồ, hai người cùng nhau nghe lão Trương "hát" cho một trận.
Đó còn chưa phải chuyện kinh khủng nhất.
Sáng nay ra cửa Thẩm Hòe Tự lo lắng mình tiếp tục đi trễ, quá nôn nóng nên lấy nhầm ba lô.

Cái anh xách đi không phải ba lô đồ dùng mà mẹ cẩn thận soạn cho, mà là...!cặp sách ngày thường đeo đi học, bên trong chất đầy sách giáo khoa và đề bài ôn tập.

Đến khi phát hiện ra thì xe bus đã lăn bánh mất rồi.
Chuyện xui xẻo lũ lượt kéo tới, thư tình của Tưởng Mộng Nam vẫn chưa chuyển hộ cho người ta.
Đoàn Triết biết anh đáng thương nhưng thật sự quá buồn cười, giọng nói nghẹn đến mức biến âm: "Đi chơi còn đem theo một ba lô sách giáo khoa, nếu lão Trương mà biết kiểu gì cũng phải tặng mày một tấm cờ thưởng."
"Buồn vui của nhân loại chẳng tương đồng, chỉ cảm thấy quá ầm ĩ." Thẩm Hòe Tự không còn lưu luyến cuộc đời nhắm mắt lại.
Kỷ Xuân Sơn vốn đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy bèn tháo một bên tai nghe xuống, trìu mến cho Đoàn Triết một cái đấm yêu.
"Tình bạn giữa chúng ta không chịu nổi một cú đả kích thế này đâu." Đoàn Triết bất bình lên án, "Kỷ Xuân Sơn, đồ phản bội!"
Ngày đó Thẩm Hòe Tự vừa ra khỏi cửa lớp, ủy viên phụ trách sinh hoạt đã tiến vào.

Kỷ Xuân Sơn nghe nói chỉ có thể ở ghép hai người một lều, không nghĩ ngợi gì đã điền tên Thẩm Hòe Tự vào chỗ trống, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt đầy trông mong của Đoàn Triết.
Kỷ Xuân Sơn ném cho cậu ta một túi bò khô, Đoàn Triết nhận đủ phí bịt miệng đành hậm hực không lên tiếng nữa.
"Công ty tổ chức du lịch sẽ cung cấp đồ ăn thức uống và bộ vật dụng sinh hoạt dùng một lần, thật ra không cần tự chuẩn bị gì cả." Kỷ Xuân Sơn an ủi.
Lời này nghe cực kỳ có lý làm Thẩm Hòe Tự dễ chịu hơn một chút, tay phải anh đỡ lưng ghế, nửa người trên lướt qua Kỷ Xuân Sơn duỗi tay trái về phía Đoàn Triết: "Tao cũng muốn ăn."
Đoàn Triết xé bao bì ném một miếng bò khô vào miệng nhai răng rắc: "Tự sang mà lấy."
Thẩm Hòe Tự "xì" một tiếng, lại nhoài thân trên về phía trước.

Tay Đoàn Triết nhanh nhẹn né ra sau.
Thẩm Hòe Tự đang muốn đứng dậy, Kỷ Xuân Sơn đã nâng tay lên giật lại túi bò khô đưa đến trước mặt Thẩm Hòe Tự.
"Kỷ Xuân Sơn, cậu sai lắm rồi nhé." Đoàn Triết bị lấy mất phí bịt miệng tức khắc ăn nói không thèm lựa lời, "Sao lại thiên vị có một bên?"
Thẩm Hòe Tự mỹ mãn móc ra một đống bò khô: "Mày thì biết cái đếch gì, đây gọi là hành hiệp trượng nghĩa."
Kỷ Xuân Sơn tỏ vẻ tán đồng.
Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu điểm đến xong lập tức đẩy lưu trình đến phân đoạn giao lưu trên xe: "Nếu mọi người đều thấy hứng thú rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ để gia tăng tình đoàn kết giữa bạn bè với nhau nhé ——"
Thẩm Hòe Tự miệng nhai khô bò dời lực chú ý lên người hướng dẫn viên, tò mò không biết trò chơi tập thể lần này có thể xấu hổ đến trình độ nào.
"Quy tắc trò chơi rất đơn giản, người đầu tiên đặt một câu hỏi, người thứ hai đáp, người thứ hai lại hỏi, người thứ ba lại đáp.

Không thể hỏi những câu mọi người đều biết rõ như tuổi giới tính vẫn vân, cũng không được hỏi những câu mang tính chất quá riêng tư."
"Ví dụ như," Hướng dẫn viên du lịch chỉ vào hai cậu bạn ngồi gần nhất, "Cậu hỏi bạn cậu có thích ăn táo không, cậu ta trả lời thích hoặc không, sau đó lại hỏi người tiếp theo một câu khác.

Mọi người đã hiểu hết chưa?"
Trên xe vang lên vài tiếng "Hiểu rồi" thưa thớt.
Hướng dẫn viên du lịch hiển nhiên đã quen với cảnh đàn gảy tai trâu này, sắc mặt bất biến như thể không quan tâm mình bị toàn bộ người trên xe làm lơ, chỉ mải đẩy nhanh tiến trình trò chơi.

Thẩm Hòe Tự cực kỳ bội phục.
Đoàn Triết nhỏ giọng châm biếm: "Trò chơi kiểu này thì gia tăng tình cảm bạn bè chỗ nào."
Vừa dứt lời, hai mắt cậu ta đột nhiên sáng lên, vội vàng móc điện thoại gửi tin nhắn.
Thẩm Hòe Tự lấy chiếc di động rung bần bật trong túi ra.
Đoàn Triết: [ Hay để tao giúp mày hỏi nhé? ]
Thẩm Hòe Tự mờ mịt không hiểu cậu ta đang muốn bày trò gì.
Thẩm Hòe Tự: [ Ý mày là sao? ]
Đoàn Triết: [ Hỏi Kỷ Xuân Sơn ý! Hỏi cậu ta xem có thích Tưởng Mộng Nam thật không! ]
Thẩm Hòe Tự đột nhiên cảnh giác lên, lỡ như Kỷ Xuân Sơn nói thích thật thì chẳng phải gián tiếp thông báo cho toàn thế giới biết anh đã hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chơi rồi sao?
Thẩm Hòe Tự: [ Không tốt lắm đâu, đây là chuyện riêng tư.

]
Đoàn Triết: [ Xem tao ra tay đây.

]
Trong lòng Thẩm Hòe Tự có kháng cự nhưng đúng là rất hiếu kỳ, nội tâm rối rắm như cuộn tơ vò.

Vị trí của bọn họ gần phía trên nên chẳng bao lâu sau đã đến lượt Đoàn Triết.
Đoàn Triết tràn đầy tự tin nhận micro, xoay người về hướng Kỷ Xuân Sơn nghiêm trang đặt câu hỏi: "Kỷ Xuân Sơn, cậu có người mình thích chưa?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, cả xe đột ngột rơi vào bầu không khí yên lặng rất quỷ quái.
Không biết là ai đột nhiên bật ra một câu: "Đoàn Triết, cậu định tỏ tình người ta à?"

Mọi người cười vang một trận.
Đoàn Triết nói xong mới nhận ra câu hỏi này đúng là quá thâm hiểm, khuôn mặt hết đỏ lại trắng, ngón chân suýt nữa moi lủng cả sàn xe.
Thẩm Hòe Tự cạn lời, vội cúi đầu nhắn tin cho Đoàn Triết: [ Câu này mày hỏi hay không có gì khác nhau đâu? ]
Kỷ Xuân Sơn lại không để Đoàn Triết xấu hổ quá lâu, giọng hắn không lớn nhưng câu chữ rất rõ ràng: "Có."
Trên xe rơi vào yên tĩnh vài giây, nháy mắt sau đã nhao nhao lên.

Thẩm Hòe Tự ngoảnh mặt đi, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Quả nhiên.
Di động lại rung lên, là Đoàn Triết trả lời: [ Thất sách rồi, tao tưởng cậu ta sẽ nói không có.

]
Thẩm Hòe Tự:...
Ngu không tả được.
"Thẩm Hòe Tự, cậu có thích ngắm sao không?"
"Hả?" Lúc này Thẩm Hòe Tự mới nhớ ra trò chơi còn đang tiến hành, đến phiên anh phải trả lời câu hỏi của Kỷ Xuân Sơn.
Câu hỏi này không khó, lại còn có chút lãng mạn, anh thoải mái đáp: "Thích."
Kỷ Xuân Sơn dường như rất vừa lòng với câu trả lời này, một lần nữa đeo tai nghe lên, ý cười nhàn nhạt trên mặt kéo dài rất lâu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương