~*~

Những ngày tiếp theo, Đinh Dật không còn mất ăn mất ngủ như hồi chuẩn bị thi tuyển thẳng, ngã một lần khôn ra một chút, bây giờ cô có kế hoạch, có trình tự từng bước dần dần tiến đến mục tiêu. Đầu tiên cô lập ra một thời gian biểu học tập và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, sau đó bắt buộc bản thân phải chấp hành. Ngay cả thời gian xem phim hoạt hình hàng ngày cũng hi sinh, bởi vì mỗi buổi tối cô đều phải tập thể dục, cô không định bỏ phí ba mươi phần trăm điểm thành tích thể dục.

Tiếp theo là chủ động từ bỏ tật xấu kén ăn, mẹ đề nghị món gì là cô ăn món đó, khiến cho Kỷ Vân vô cùng mừng rỡ.

Đến tối, ba mẹ đều bị cô đuổi ra khỏi thư phòng, cô cũng không cho phép bọn họ xem ti vi hay nói chuyện lớn tiếng, cô tạo ra một không gian học tập tốt nhất cho mình.

Thẩm Trường Đông đã giành được tư cách tuyển thẳng nên bây giờ việc đi học cũng chỉ là theo thủ tục, cậu bị Đinh Dật túm đi làm đinh tráng, giúp cô xử lý hết tất cả những việc lặt vặt trong lớp, tóm lại, tất cả đều vây quanh sự kiện thi chuyển cấp của Đinh đại tiểu thư.

Cứ như vậy qua một thời gian ngắn, vào một buổi tối nào đó, trong lúc đang đi bộ tập thể dục, Kỷ Vân không kìm được khẽ giọng hỏi con gái: “Tiểu Dật, con thiếu tiền lắm à?” Bà tự nhận mình là người mẹ tiên tiến của thế kỷ mới, không hề hẹp hòi với con cái trong chuyện tiền tiêu vặt.

Đinh Dật hiên ngang lẫm liệt: “Con phải bắt đầu khai thác món tiền đầu tiên của đời mình, chủ tịch Mao đã dạy chúng ta, con người không thể dễ dàng thỏa mãn với hiện tại!”

Hai vấn đề này đâu có giống nhau, nhưng thấy con gái hăng hái học tập, bà cũng không nên đưa ra ý kiến phản đối, đành phải tối tối ra ngoài tản bộ cùng hàng xóm láng giềng để bồi dưỡng tình cảm.

Chớp mắt đã vào cuối xuân, thời gian ban ngày dài hơn, buổi chiều sau khi tan học, Đinh Dật cùng với La Bình đổ mồ hôi như mưa trên sân tập. Nhảy xa, đá cầu, chạy nhanh năm mươi mét, gập bụng, vân vân, mỗi môn đều tập một lượt, ông mặt trời vẫn cười híp mắt quan sát con người, dường như ông vẫn còn cách rất xa quê nhà ở rặng núi phía Tây.

Tình trạng hôm nay không tồi, hai người đều tương đối hài lòng với thành tích luyện tập, xong xuôi bèn tìm một chỗ nghỉ ngơi trên bậc thang bên cạnh sân tập.

La Bình gầy yếu mong manh, bình thường đã không thích vận động, hôm nay lại tập cả buổi khiến cả cơ thể mỏi rã rời, mồ hôi vã ra như tắm, lúc này cô đang dùng tay quạt gió. Đinh Dật thì hết nhìn đông lại nhìn tây, trông thấy cách đó không xa, trên sân bóng rổ có một người ném trúng liền ba phát, cô không kìm được trầm trồ tán thưởng, nam sinh cao ráo vừa ném trúng bỗng quay đầu lại nhìn về phía các cô rồi cười, hé ra một hàm răng trắng sáng. Cậu ta thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn, không giống học sinh trong trường bọn họ, sân bóng và cơ sở vật chất của trường khá tốt nên sau giờ học thường có người ở bên ngoài vào đây chơi bóng.

La Bình phát hiện bạn cùng lớp là Thẩm Trường Đông đang đứng giữa đội bóng rổ, cô không nén được xúc động: “Được tuyển thẳng đã là tốt lắm rồi, không cần phải lo thi cấp ba. Lúc đấy tớ cũng muốn đăng ký, nhưng khi biết được tin thì chậm mất rồi, đã hết hạn.” Đinh Dật nghe vậy cảm thấy hơi áy náy, để tránh có quá nhiều học sinh xuất sắc đi sang nơi khác nên trường đã không thông báo chuyện Nhất Trung tổ chức thi tuyển thẳng, bác Thẩm trai biết được tin từ một nguồn khác nên mới nhanh chân đăng ký cho hai người, đến lúc họ tới trường nói chuyện với các bạn khác thì đã không kịp nữa. Thành tích của La Bình không tồi, thậm chí còn khá hơn Thẩm Trường Đông một chút, nếu cô kịp đăng ký thì chưa hẳn là không có cơ hội.

Bởi vậy Đinh Dật vội vàng nói vài lời an ủi: “Tớ thì có cơ hội nhưng cũng đã bỏ phí rồi, không phải sao? Tỉ lệ đỗ đại học của hai trường không chênh lệch nhiều lắm, về cơ sở vật chất thì Nhất Trung còn không bằng Nhất Cao đâu, nghe nói còn phải ở trọ trong trường, phương pháp giáo dục khép kín toàn bộ, chán lắm, cứ để tên Thẩm Trường Đông kia chịu khổ một mình đi.”

La Bình mỉm cười nói: “Nhưng mà ban khoa học xã hội của Nhất Trung tốt, tỉ lệ đỗ đại học không chênh lệch nhiều nhưng số người vào các trường tiếng tăm thì vẫn là Nhất Trung hơn.” So với Đinh Dật, La Bình yêu thích các môn khoa học xã hội hơn.

Đinh Dật cười ha ha: “Hóa ra cậu cũng muốn thi Nhất Trung à, thầy chủ nhiệm mà biết chắc đau lòng lắm, nhưng mà lại giảm đi một đối thủ cạnh tranh học bổng với tớ, cái này đáng ăn mừng!”

La Bình dở khóc dở cười nhìn cô: “Nếu như hai chúng ta đều đỗ thì sẽ phải xa nhau, cậu không cảm thấy buồn chút nào à? Xa tớ thì không nói, còn cậu ấy đã đi theo cậu nhiều năm như vậy, làm tùy tùng không có công lao nhưng cũng rất vất vả, cậu thực sự vô tình thế sao?” Nói xong cô hất cằm về phía Thẩm Trường Đông đang đứng trong sân bóng.

Đinh Dật ồm chầm lấy La Bình, cười hì hì nói: “Nói thật tớ cũng không nỡ xa mỹ nhân như cậu, nhưng mà mỹ nhân cậu có phải đã đọc nhiều sách cổ quá hay sao mà nói chuyện văn vẻ thế, Thẩm Trường Đông đi theo tớ bao giờ, theo tớ thấy thì cơ bản không ngoại trừ hai khả năng, một là đi theo tớ để được bảo vệ, hoặc chính là tìm cơ hội để trả thù, nói thật với cậu, tớ với cậu ta có một mối thù.”

Đinh Dật cười hi hi chẳng đoan trang chút nào, La Bình cũng không nói thêm gì nữa, cô nghỉ ngơi một lát, đang định về nhà thì lại bị Đinh Dật kéo đi chơi đu.

Trong một góc của sân tập có một cái ghế đu lớn được làm từ một tấm sắt và một sợi dây xích cũ kỹ, các học sinh lớp lớn thường thích đứng trên miếng sắt đó rồi dùng chân đẩy mạnh, Đinh Dật cũng là một trong những người chơi giỏi, nhưng thường xuyên có rất nhiều người xếp hàng bên cạnh xích đu nên cô không có đủ kiên nhẫn để đợi. Bây giờ đã không còn sớm, Đinh Dật nhìn thoáng qua mấy nam sinh chơi xong đang thu dọn đồ để đi về, cô vội vàng kéo La Bình đi chiếm chỗ.

Đinh Dật để La Bình chơi trước, nhưng La Bình nhìn chiếc xích đu bằng sắt to đùng màu đen xù xì, mãi không dám ngồi lên. Đinh Dật chẳng còn cách nào đành phải lau tấm sắt để cô bạn ngồi lên, sau đó bắt đầu kéo đu.

Chỉ một lát sau La Bình đã đòi xuống để cho Đinh Dật chơi, Đinh Dật nắm hai bên dây xích sắt, nhảy phóc đứng lên trên chỗ ngồi, không cần La Bình đẩy hộ, cô nhún chân đẩy cho bàn đu di chuyển, mỗi lần chiếc xích đu văng về phía sau cô lại nhún một lần để phát lực, sau mấy lần như vậy, chiếc đu bắt đầu vào quỹ đạo. La Bình vỗ tay hoan hô, Đinh Dật càng đu càng cao, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi tạo thành một góc gần như ngang với thanh xà phía trên, cô bạn bắt đầu cảm thấy lo lắng, lớn tiếng bảo Đinh Dật giảm tốc độ lại.

Đinh Dật làm như không nghe thấy, vừa tiếp tục duy trì tốc độ vừa cười khanh khách, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc xé tan không gian trầm lắng yên tĩnh trên sân tập, phía cuối chân trời, ráng chiều đỏ rực như lửa chậm chạp không chịu biến mất, như thể đang vỗ tay khích lệ cho cô bé tràn đầy sức sống giống như ngọn lửa đó.

Màn biểu diễn xuất sắc của Đinh Dật nhanh chóng thu hút không ít người vây xem, bên sân bóng rổ, có lẽ trận đấu đã kết thúc, họ tản ra theo từng tốp nhỏ, có người đi về luôn, có người lại đi về phía bên này.

La Bình chào hỏi Thẩm Trường Đông, vừa lúc nhìn thấy nam sinh cao cao ném bóng rổ khi nãy cũng đi tới, da cậu ta hơi đen, cả gương mặt có cảm giác như ánh mặt trời, đến gần mới thấy cậu ta không chỉ có một hàm răng trắng, tướng mạo cũng rất anh tuấn, ánh mắt cậu ta dán vào Đinh Dật đang ở trên xích đu, cậu ta hét lớn: “Em gái, em đu giỏi quá!”

Đinh Dật trông thấy có nhiều người cổ vũ thì càng đắc ý, cô thả lỏng một tay đang nắm dây xích, cả cơ thể vòng qua bên dây xích còn lại, hành động của cô khiến mọi người nín thở rồi lại tiếp tục trầm trồ khen ngợi. Những tiếng vỗ tay tán thưởng qua đi là giọng nói hổn hển của Thẩm Trường Đông: “Đinh Dật, cậu điên rồi à, xuống mau, phải về nhà rồi!”

Nhìn sắc trời đã tối, Đinh Dật không dùng sức nữa, để tốc độ của chiếc xích đu từ từ chậm đi, cho đến khi sắp dừng lại, cô định nhảy xuống như mọi khi rồi nói một câu cảm ơn hoàn mỹ, không ngờ chân bỗng nhiên bị trượt, bàn chân đạp vào khoảng không, chân phải khuỵu xuống. Thẩm Trường Đông thấy thế vội vàng bước lên đỡ cô nhưng vẫn không kịp, một bên đầu gối và hai bàn tay Đinh Dật đã mài xuống đất.

Mọi người hoảng sợ kêu lên rồi nhanh chóng đi tới dìu cô, Đinh Dật rên rỉ đau đớn, La Bình đỡ cô ngồi dậy rồi xem xét vết thương. Bàn tay không sao, chỉ bị xước da, đầu gối chân bên phải thì vô cùng thê thảm, mài rách cả quần, vết thương ban đầu trắng bệch sau đó máu bắt đầu tuôn ra rất nhiều, trên đó còn bị găm những mảnh đá vụn, nhìn vào có cảm giác rất đáng sợ. La Bình rơm rớm nước mắt, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là: “Thôi xong rồi, chân Đinh Dật vừa dài vừa đẹp như vậy, sau này lại không thể mặc váy, thật đáng thương.”

Thẩm Trường Đông nhíu mày, nói to với La Bình đang ngẩn người ngồi một bên: “Khăn tay.”

La Bình hơi sững sờ: “Cái gì?”

“Đưa khăn tay của cậu đây, tôi giúp cậu ấy cầm máu đã!” La Bình cũng giống rất nhiều nữ sinh khác trong lớp, có thói quen mang khăn tay trong người, nghe vậy cô vội vàng lấy khăn ra, do quá sợ hãi nên bây giờ cô hoàn toàn không biết nên làm gì.

Thẩm Trường Đông nhẹ nhàng gạt những mẩu đá vụn khỏi vết thương của Đinh Dật rồi buộc chiếc khăn tay vào đầu gối cô, tiếp đó cậu dìu cô dậy xốc lên lưng cõng đi, từng động tác liên tục lưu loát, như thể đã từng tập luyện rất nhiều lần.

Đinh Dật tựa đầu vào lưng Thẩm Trường Đông, yên lặng không nói câu nào, ngay cả kêu đau cũng không, La Bình cầm cặp sách của cả ba người đi theo phía sau.

Sân tập nằm dưới một dãy bậc thang rất cao, Thẩm Trường Đông cõng Đinh Dật cao gầy trên lưng có hơi khó nhọc, nam sinh cao ráo ban nãy thấy vậy bèn bước tới: “Trường Đông, để anh cõng em ấy giúp cho.”

Thẩm Trường Đông thở hổn hển nói: “Cảm ơn Ngô sư huynh, tự em cõng được rồi.” Giọng điệu lễ phép lại ẩn chứa sự khăng khăng không thể nào nghi ngờ. Nam sinh kia không nói gì nữa, chỉ tiếp tục đi theo phía sau hai người, đề phòng chẳng may có chuyện gì xảy ra.

Phòng y tế trong trường đã hết giờ làm việc, Thẩm Trường Đông đành phải đưa Đinh Dật tới một phòng khám nhỏ ở ngoài trường để khử trùng vết thương và băng bó đơn giản một chút, bác sĩ ở phòng khám nói chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo, khi đó ai nấy mới yên tâm, quyết định đưa Đinh Dật về nhà để cho mẹ cô xem có cần đưa tới bệnh viện hay không.

Kỷ Vân thấy con gái lại bị thương, vốn định mắng mấy câu nhưng nhìn thấy miệng vết thương lớn bôi đầy thuốc đỏ, bà lại đau lòng không nỡ, vội vàng lấy dụng cụ y tế ra để xử lý lại. Kỷ Vân tuy không phải bác sĩ khoa ngoại nhưng trong nhà có tương đối đầy đủ dụng cụ và thuốc men, tất cả đều là chuẩn bị cho con gái. Động tác của bà nhanh thoăn thoắt, trong lòng thầm nghĩ may là da của Đinh Dật không dễ để lại sẹo, vết thương dù lớn cũng có thể hồi phục, nếu như từng chiến tích huy hoàng của cô đều lưu lại trên cơ thể thì căn bản đứa trẻ này đã không còn nhận ra được nữa.

Sáng hôm sau, đầu gối Đinh Dật sưng phồng lên, lúc đi chân hơi khuỵu xuống là đau gần chết, vừa phải lo miệng vết thương sẽ lại bị nứt ra. Những cái này chỉ cần chịu đựng rồi cũng qua, nhưng đúng lúc chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến cuộc thi thể dục, cứ thế này sẽ lỡ mất việc tập luyện! Đinh Dật nghĩ tới là lại thấy bực dọc.

Thấy chân Đinh Dật bị thương không đi được nhanh, ăn sáng xong, Thẩm Trường Đông đến đón cô sớm để cùng tới trường. Đinh Dật không nói một lời, rầu rĩ để kệ cậu dìu ra ngoài, Thẩm Trường Đông do dự một chút mới nói: “Hay là cậu nghỉ ngơi một hôm đi? Tớ xin phép cô giáo giúp cho.”

“Nghỉ ngơi, tớ có thể nghỉ ngơi sao? Cậu tưởng tớ là cậu đấy à! Cậu đã được tuyển thẳng rồi, muốn nghỉ ngơi thế nào chả được, tớ không tốt số như vậy!”

Thẩm Trường Đông nghe vậy không nói thêm gì nữa, dìu cô ủ rũ lên đường. Đinh Dật vừa nói xong những lời đó bỗng cảm thấy hối hận, cô nhìn thấy đôi mày kiếm của Thẩm Trường Đông đang nhíu chặt lại. Cậu mới mười lăm tuổi, giữa hai hàng lông mày đã có một nếp nhăn nhỏ, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú càng tạo thêm cảm giác tang thương (không hề nói quá, Đinh Dật hồi ấy cũng mười lăm tuổi thực sự cảm thấy đó chính là cảm giác tang thương…), mà dường như mỗi lần cậu nhíu mày đều có liên quan tới cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Dật bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, cô dừng bước không chịu đi tiếp. Thẩm Trường Đông quay đầu ân cần hỏi: “Sao vậy, chân đau à? Có cần tớ cõng cậu không?”

Đinh Dật không kìm được nữa bật khóc lớn khiến Thẩm Trường Đông hoảng sợ, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, đang nghĩ xem có nên đưa cô quay về nhà không thì thấy Đinh Dật nức nở nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, tớ không nên nói cậu như vậy, là tự tớ thi không tốt sao có thể trách cậu, có phải cậu cảm thấy tớ rất vô dụng không? Bình thường thì rất liều lĩnh, nhưng cứ vào thời khắc quan trọng lại như xe bị tuột xích.”

Bình tĩnh nhìn lại thì gần đây biểu hiện của Đinh Dật đúng là như những lời mà cô hình dung, hiếm khi cô tự mình hiểu được như vậy. Nhưng nhìn cô đang bị thương, hai mắt đẫm lệ, câu “Đúng vậy” trong miệng Thẩm Trường Đông mãi cũng không nói ra được. Khi không có vẻ hăng hái khí phách thường ngày, Đinh Dật cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, dáng người mỏng manh còn thấp hơn cậu nửa cái đầu, cô cũng chẳng khác gì những nữ sinh bình thường. Lúc này gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, cặp mắt phượng tinh nghịch mọi khi giờ đang ngập nước mắt, tạo cho người ta cảm giác nhỏ bé đáng yêu. Nhỏ bé đáng yêu? Trước ngày hôm nay, Thẩm Trường Đông chưa từng nghĩ rằng cụm từ này có thể dùng để liên hệ với Đinh Dật.

Thở dài một hơi, Thẩm Trường Đông mở miệng: “Cậu đâu có vô dụng, cậu quá hữu dụng ấy chứ, chiếc xích đu đó không dành cho con gái chơi, nếu có chơi thì cũng phải đợi nó dừng hẳn rồi mới xuống, cậu bỗng nhiên nhảy ra như vậy, nhảy thành công thì rất oai phong, nhảy không được thì chẳng phải sẽ thành thế này à? Sao phải phô trương làm gì?”

Đinh Dật ngừng thút thít, cô đúng là hơi phô trương, cô không cảm thấy mình sẽ thua bất kỳ ai ở bất kỳ phương diện nào, bây giờ vẫn như vậy, vì thế cô lên tiếng phản bác: “Có phải tớ không đủ sức đâu, chẳng qua lúc đưa chân ra thì bị trượt nên mới mất điểm tựa, không tin thì chờ tớ khỏi, tớ nhảy lại cho cậu xem, chắc chắn không thành vấn đề.”

Thẩm Trường Đông cũng không nhịn được nữa liền phát hỏa: “Đinh Dật, sao cậu cứ không chịu hiểu, thừa nhận thất bại khó như vậy sao? Người trưởng thành ai chẳng có thất bại? Cậu không thể nào làm tốt được tất cả mọi việc, cuộc thi là vì cậu bị bệnh, ngã là vì căn bản cậu không nên phô trương chỉ vì những tiếng vỗ tay và tán dương của mọi người, những cái thất bại này rất bình thường, vì sao cậu không thể tự mình đối diện? Cho dù cậu có ưu tú thông minh thì cũng không thể nào vượt qua được tất cả mọi người!”

Sau này lớn lên, Đinh Dật mới phát hiện những đạo lý này đúng một cách chết tiệt, nhưng phô trương hiếu chiến đã là bản tính không dễ dàng bong tróc của cô, ngày đó đang thời thanh xuân khí thế bừng bừng, cô sẽ không vì mấy câu của Thẩm Trường Đông mà thay đổi. Khi ấy cô bị chèn ép bởi cơn giận dữ hiếm thấy của Thẩm Trường Đông, hơn nữa vừa mới gặp thất bại, không còn mặt mũi nào mà phản bác, cho nên trông có vẻ như cô đã chịu nghe theo lời cậu. Nhưng trong cuộc sống sau này Thẩm Trường Đông mới phát hiện, lúc ấy nếu cậu nói với một cái đầu trâu thì nó còn hiểu được ý của cậu hơn là Đinh Dật.

Hết chương 5

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương