Sau khai giảng, lớp mới thực sự có thể dùng câu nói trong tiểu phẩm của Triệu Lệ Dung để hình dung, đó chính là: “Siêu sao hội tụ, củ cải họp bàn.” Lớp Tám năm thứ hai, mỗi một học sinh đều là những con người ưu tú đến từ các lớp khác nhau, bây giờ bọn họ chính là niềm hi vọng của trường, hai năm nữa, họ sẽ là bộ mặt của trường, vì thế các giáo viên tổ trưởng bộ môn đều phối hợp một cách tối đa nhất.

Thực ra chuyện có nên phân chia lớp chọn hay không vẫn luôn là vấn đề bị đem ra tranh luận rất nhiều. Việc phân lớp chọn là để tập trung các học sinh xuất sắc, tập trung giáo viên có năng lực, tạo cho họ một không gian học tập tốt nhất, cũng tránh việc ở lại lớp thường sẽ tạo áp lực cho các học sinh có thành tích trung bình.

Nhưng cách làm này cũng có mặt trái: học sinh xuất sắc bị tách khỏi lớp bình thường của mình sẽ có cảm giác bị vứt bỏ, cả kỷ luật lẫn không khí học tập đều có xu hướng sa sút đi. Mặt khác, đối với học sinh lớp chọn, khi ở lớp cũ vốn đã là học sinh khá giỏi, họ đã quen với việc vượt xa các học sinh khác, nhưng khi 50 học sinh giỏi tụ tập vào một chỗ vẫn có thể phân cao thấp, vốn là học sinh giỏi nhưng có khả năng biến thành trung bình, thậm chí còn là kém, để tiếp nhận được sự thay đổi có tính đả kích này thì cần phải có sức chịu đựng nhất định. Thường sẽ có những học sinh không thể nào tiếp sự thật nên chẳng thể gượng dậy nổi, thậm chí là cam chịu, còn có người vì thế mà sinh ra chứng ức chế.

Nguyễn Thúy vào lớp này với thứ hạng 45 nên hơi thấp thỏm lo sợ, Đinh Dật vừa phải an ủi bạn, còn vừa phải bận tâm chuyện của riêng mình.

Lớp mới còn có một chuyện khá kì quặc, đó chính là vô cùng nhiều cán bộ lớp. Lớp bọn họ bây giờ tổng cộng có sáu lớp trưởng, năm bí thư chi đoàn, các chức vụ nhỏ khác nhiều vô kể, từ đó để chọn ra cán bộ lớp mới cũng là một việc đau đầu.

Vì vậy thầy chủ nhiệm Tiêu Khắc Kiệm đã nghĩ ra một phương pháp càng kì quặc hơn, các lớp trưởng và bí thư sẽ sử dụng biện pháp cạnh tranh, người được đề cử sẽ lên bục diễn thuyết, toàn bộ học sinh tiến hành bỏ phiếu, người có số phiếu cao nhất sẽ đắc cử. Chức vụ bí thư của Đinh Dật trước đây vốn là do Trương Lạc Thiên nửa cưỡng ép bổ nhiệm, lúc này cô lập tức chủ động rút khỏi cuộc chạy đua, không ngờ Tiêu Khắc Kiệm đanh mặt nói cô không có tinh thần trách nhiệm, không có chí tiến thủ, không có ý thức tập thể, thẳng tay bác bỏ đề nghị của cô, bắt cô quay về đóng cửa suy ngẫm rồi nhanh chóng chuẩn bị.

Cán bộ lớp của trường cấp ba thực ra chính là cái loa của thầy giáo, lao tâm lao lực mà chẳng được cái gì, lại còn không có quyền tự chủ, Đinh Dật cảm thấy bản thân không hề thích hợp, lớp trưởng Ngô Khiêm ở lớp cũ mới là cán bộ học sinh mẫu mực. Bởi thế cho dù bị từ chối xin rút nhưng Đinh Dật cũng không để tâm, cái số không quá ẩm ương nhưng cô tự biết người ghét mình cũng không ít, bỏ phiếu công khai, chưa chắc cô có thể thắng.

Bắt đầu buổi tranh cử, Đinh Dật lên đầu tiên, sau khi nói một bài cảm ơn thầy giáo, cảm ơn các bạn vô cùng nhảm nhí, cô đi xuống để thưởng thức phần diễn thuyết của các ứng cử khác.

Lớp mới không thiếu học sinh có tài hùng biện, nhất là các nam sinh, giọng nói trầm bổng du dương, phong cách trình bày khảng khái như thể đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng phản ứng nhiệt liệt nhất thuộc về bài diễn thuyết của người đẹp Nghê Ái Lan, cô ấy trước đây là bí thư của lớp Ba.

Cô ấy ăn mặc rất duyên dáng, nụ cười tươi mát ngọt ngào, thái độ thì vô cùng ân cần thân thiết như em gái nhà bên. Cô ấy tự thuật lý lịch trước kia của mình thật tỉ mỉ, dùng những ngôn từ vô cùng thiết tha bày tỏ mình không hề bận tâm đến kết quả tranh cử, nếu có may mắn được chọn thì cũng chỉ muốn làm chút chuyện giúp mọi người mà thôi.

Đinh Dật nhìn bóng hình xinh đẹp trên bục giảng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Chu Văn Bân kia chắc chắn là thích cô ấy, lần trước đã mười giờ đêm mà cậu ta vẫn không đưa cô về, còn buổi tối hôm đó cậu ta đi cùng Nghê Ái Lan thì cùng lắm chỉ mới tám giờ mà thôi.

Hóa ra cậu ta thích kiểu như vậy, Đinh Dật nghĩ thầm, bây giờ Nghê Ái Lan có dịu dàng ân cần đến đâu thì cũng không thể khiến cô có ấn tượng tốt được, cô nhớ rất rõ cái hôm gặp phải bọn côn đồ đó, dáng vẻ Nghê Ái Lan giục giã Chu Văn Bân đi mau khi chuyện chẳng liên quan tới mình, cho dù Lâm Lâm không phải là bạn học đi chăng nữa thì đó cũng không phải hành động nên có của một cô gái thiện lương.

Đinh Dật quay đầu nhìn Chu Văn Bân, phát hiện cậu ta đang nhìn người trên bục diễn thuyết vô cùng chăm chú, cô bỗng cảm thấy hơi chua xót, dù gì bản thân cũng không muốn làm, tại sao không giúp người khác hoàn thành mong ước. Vì vậy cô đặt bút viết vào phiếu bầu: Lớp trưởng Dương Thụ Tiềm, Bí thư chi đoàn Nghê Ái Lan.

Sự thật một lần nữa chứng minh sự sáng suốt và vĩ đại của Đinh đại tiểu thư, hai người kia đều có được số phiếu bầu rất cao. Sau khi tan học, Đinh Dật bị Tiêu Khắc Kiệm gọi vào văn phòng.

“Đinh Dật, lợi hại lắm, cũng biết giả vờ kém cỏi để chống đối, học kỳ trước em cũng dùng tài diễn thuyết này để giành giải nhất cuộc thi hùng biện ‘Hương Cảng trở về’ sao?”

Nếu như người hỏi là Trương Lạc Thiên, có lẽ Đinh Dật sẽ đáp lại là: “Thầy, đó là em yêu nước, bây giờ Hương Cảng đã trở về thuận lợi rồi, tổ chức cũng không cần đến em nữa.”

Thế nhưng Tiêu Khắc Kiệm thì khác, đây chính là kiểu người hỉ nộ bất lộ như lời ba nói. Nghe nói ngày xưa thầy là sinh viên thiếu niên, mười chín tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, do có dính dáng tới phong trào học sinh sinh viên nổi tiếng thời đó nên mới bị điều về làm giáo viên ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này. Nhưng vàng ở đâu thì vẫn cứ sáng, mấy năm trước, sau khi được điều từ đó về đây, chẳng mấy chốc thầy đã trở thành nhân vật đi đầu trong lĩnh vực giáo dục.

Truyền thuyết về thầy rất nhiều, có người nói thầy chính là máy tính sống, phiếu điểm của cả khóa hơn năm trăm học sinh chỉ cần liếc mắt là có thể đọc làu làu. Còn có người nói, lúc thầy mới về trường dạy học sinh năm ba, vì trẻ tuổi, đẹp trai lại độc thân, thư tình của nữ sinh trong lớp gửi cho thầy nhiều như tuyết rơi, sau đó do quá lộn xộn, trường học bất đắc dĩ phải ra lệnh cho thầy trong vòng một tháng phải giải quyết xong vấn đề cá nhân, mà thầy vì không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của nữ sinh nên đã vội vàng cưới một người vợ dưới quê, hai người cực kỳ không hợp.

Từ xưa tới nay thầy ăn nói vô cùng cẩn trọng, bởi vậy càng làm cho người đối diện không nắm bắt được, ngang ngược bá đạo như Đinh Dật đứng trước mặt thầy cũng không dám làm càn, hơn nữa nghe những lời thầy vừa nói, Đinh Dật không thể không nghi ngờ trong đó đã bao hàm yếu tố tức giận.

Đang do dự tìm từ ngữ, chợt thấy bóng dáng thanh tú diễm lệ của Nghê Ái Lan tiến vào văn phòng, cô nhanh trí lập tức nói: “Thầy Tiêu, em cảm thấy bí thư chủ yếu là phối hợp với lớp trưởng làm những việc cần sự tỉ mỉ và rõ ràng, bạn Nghê Ái Lan tính tình cẩn thận, quan hệ với bạn bè lại rất tốt, làm việc với Dương Thụ Tiềm thích hợp hơn em nhiều, em rất hiểu điều này nên mới cam tâm rút lui.” Nhìn đi, tấm lòng của cô bao la chừng nào, tình địch ở ngay trước mắt mà còn phải nghĩ cách nâng người ta lên rồi dìm mình xuống, không biết Tiêu Khắc Kiệm có cân nhắc tặng cho cô một bông hồng nhỏ hay không.

Đang nói thì Nghê Ái Lan đã đi tới, khẽ khàng chào hỏi Tiêu Khắc Kiệm: “Thầy Tiêu, thầy tìm em ạ?” Ánh mắt cô ấy đong đưa, nhân thể mỉm cười với Đinh Dật coi như chào hỏi, Đinh Dật cũng nhếch miệng xem như đáp lại.

Tiêu Khắc Kiệm nhìn hai nữ sinh, nói: “Đinh Dật, em là học sinh ngoại trú, vì thế tương đối ít tiếp xúc với các bạn trong lớp, đặc biệt là các bạn nữ. Kết quả bình bầu lần này cũng có thể nói lên một vài vấn đề, số phiếu của em rõ ràng chưa được một phần ba số thành viên, điều này là vô cùng hiếm thấy đối với một học sinh có thành tích nhất nhì lớp, em cần phải nhìn lại bản thân, sau này mọi người đều là bạn cùng lớp, Nghê Ái Lan, thỉnh thoảng em cũng nên chỉ dẫn cho bạn.”

Nghê Ái Lan vội nói không dám, còn nói thật sự cảm thấy bất ngờ khi số phiếu của mình cao như vậy, đồng thời liên tục tán dương sự xuất sắc của Đinh Dật.

“Nữ sinh có thành tích tốt trong lớp ban Tự nhiên không nhiều, trước mắt thì hai em coi như đang dẫn đầu, nhưng càng về sau, nữ sinh năm hai càng dễ sinh ra cảm giác ngại khó, nếu có thời gian thì các em nên giúp đỡ nhau.”

Lời nói này tuy hơi mang sắc thái phân biệt đối xử nhưng cũng là sự thật, trong mười người đứng đầu lớp chỉ có hai nữ sinh là Đinh Dật và Nghê Ái Lan.

“Nghê Ái Lan học đều, thầy yên tâm hơn một chút, còn Đinh Dật thì hơi thất thường, môn tiếng Anh rõ ràng yếu hơn, Nghê Ái Lan, em có thời gian thì kèm thêm cho bạn.”

Nghe thấy vậy, không chỉ Đinh Dật thấy nóng mặt mà Nghê Ái Lan cũng hơi mất tự nhiên, cô ấy đứng thứ bảy trong lớp, vẫn cách khá xa so với Đinh Dật đang đứng đầu.

Nhưng trái lại, lần này Đinh Dật đã phần nào tin rằng Tiêu Khắc Kiệm chính là máy tính sống, trên tay thầy không có bất kỳ phiếu điểm hay tài liệu nào, vậy mà có thể nhớ rõ môn tiếng Anh Nghê Ái Lan cao hơn cô năm điểm, còn cô vì do để tâm so sánh nên mới nhớ, Tiêu Khắc Kiệm chỉ tiện thể mà thôi, nếu như cô nhớ không lầm, mấy kì thi trước đây Nghê Ái Lan đều đứng trong vòng bảy tám thứ hạng đầu, ổn định hơn nhiều so với cô có lúc đã từng rớt xuống tận thứ hai mươi lăm.

Tất cả đều là sự thật, lời thầy cô bao giờ cũng là lời hay, cô bạn kia cũng rất thân mật đồng tình, nhưng rốt cuộc những lời đó vẫn làm tổn thương lòng tự trọng của Đinh Dật. Tranh cử bị thua, cô có thể tự nói với bản thân đó là do cô cạnh tranh mà không muốn thắng, quan hệ với mọi người không tốt là vì cá tính của cô quá mạnh mẽ, nhưng thành tích học tập xưa nay vẫn là niềm kiêu ngạo của cô mà giờ cũng bị đả kích, sa sút đến độ cần người khác kèm cặp, hơn nữa “người khác” đó lại là Nghê Ái Lan, Đinh Dật không thể chịu đựng được.

Đầu nóng dễ làm ra chuyện điên rồ, chân lý này quả thực lần nào cũng đúng với Đinh Dật, trong lúc nhất thời đầu óc mơ màng mà cô đã nhận lời đề nghị của Tiêu Khắc Kiệm đảm nhiệm chức ủy viên tuyên truyền.

Chưa đến nửa phút sau cô lập tức hối hận, nhìn xem cô đã làm cái gì? Tự biến mình thành cấp dưới của tình địch!

Không chỉ có thế, làm ủy viên tuyên truyền đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm với cái bảng thông báo ở cuối lớp, mà Đinh Dật viết bảng rất xấu, trong lớp không ai đọc ra được.

Trước kia giáo viên Ngữ văn của trường cấp hai đã nói “Nét chữ là bộ mặt của mỗi người” hay “Nét chữ nết người”, khi đó có người nói tiếp: “Nếu thật sự nói như vậy thì Đinh Dật chính là người xấu nhất trong lớp chúng ta.”

Mặc dù nam sinh nói câu đó sau khi tan học đã bị đánh cho một trận tơi tả, chuyện chữ viết của tiểu bá vương Đinh Dật vô cùng xấu vẫn bị truyền ra ngoài, gần như cả trường đều biết.

Đinh Dật từng cảm thấy rất nhục nhã, cô cầm quyển dạy viết chữ điên cuồng luyện mấy ngày, nhưng hiệu quả quá thấp, viết nhanh một chút là lại quay về như lúc ban đầu. Đinh Dật vốn không phải là người kiên nhẫn, việc luyện chữ dường như lại không có đường tắt, nhiều lần như thế cô cũng đành từ bỏ. Cậu út nói tương lai sẽ là thời đại thống trị của máy tính, nếu như tất cả mọi người đều dùng máy tính gõ chữ thì chữ của cô xấu một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng hôm nay, Tiêu Khắc Kiệm lại cho cô làm ủy viên tuyên truyền, cô thực sự nghi ngờ mình đang bị trừng trị.

Theo thường lệ, đầu học kỳ mới phải cho ra một tờ báo tường, vì bạn bè mới còn chưa quen thuộc nên Đinh Dật đứng trên bục giảng hỏi xem có ai vẽ tranh giỏi không, hoan nghênh gia nhập tổ làm báo. Nhưng không biết các bạn trong lớp sợ ảnh hưởng đến việc học hay là có lí do gì khác mà không một ai đáp lại, vài người hơi thay đổi sắc mặt nhưng chỉ nhìn quanh một chút rồi lại cúi đầu xuống, chẳng ai để ý tới Đinh Dật đang mang dáng vẻ vô cùng chờ mong. Chỉ có Nguyễn Thúy có lòng giúp đỡ, nhưng chữ của cô bạn vừa mềm mại lại vừa nghiêng, không có độ thanh đậm, chỉ có thể giúp vẽ một chút đường viền trang trí.

Vừa ra quân đã bất lợi, Đinh Dật càng chán nản, đành phải tự dành ra một buổi tối trang trí cho tờ báo, bỏ công chọn những bài văn hay có độ dài phù hợp, bây giờ chỉ cần tìm một bạn nào chữ đẹp chép lại lên bảng đen nữa là xong, cô đã định nếu thật sự không tìm được ai thì sẽ đi mượn vở bài tập của giáo viên dạy Văn, xem ai chữ đẹp thì cưỡng chế phân chia nhiệm vụ.

Sống mười sáu năm, Đinh Dật chưa từng chính thức mở miệng cầu xin người khác, biện pháp đầu tiên mà cô nghĩ đến vẫn là ngang ngược ép buộc.

Từ khi mẹ ra nước ngoài, buổi trưa cô không về nhà nữa mà ở lại trường ăn cơm. Do tối hôm trước phải thức khuya trang trí tờ báo mà trưa hôm sau Đinh Dật cảm thấy mệt mỏi rã rời, Nguyễn Thúy bèn cho cô mượn chìa khóa tới phòng cô bạn nghỉ ngơi, để tiết kiệm thời gian, ngay đầu học kỳ mới Nguyễn Thúy đã xin ở trọ trong trường.

Có lẽ là về sớm quá nên trong phòng không có người, tổng cộng có tám chiếc giường ngủ, mỗi chiếc dùng rèm ngăn cách thành một không gian riêng nho nhỏ. Đinh Dật tìm được giường Nguyễn Thúy chui vào, rèm đã ngăn lại ánh sáng bên ngoài, chỉ một lát cơn buồn ngủ liền ập tới.

Trong ánh sáng mơ hồ, dường như có người mở cửa, ai đó lên tiếng hỏi: “Cửa mở, Nguyễn Thúy về rồi à?” Giọng nói rất quen thuộc, hình như là Nghê Ái Lan, Đinh Dật chẳng buồn quan tâm đến cô ấy, tiếp tục vùi đầu ngủ.

“Đâu có, vừa rồi tớ còn thấy cậu ấy đang ở lớp đọc sách mà, chắc là ai đi vệ sinh xong không khóa cửa.” Giọng nói này rất chói tai, Đinh Dật hơi bất mãn khi bị quấy rầy giấc ngủ, nhưng đây là phòng của người ta, người ngoài như cô không nên nhiều chuyện, phải nhịn, ngủ tiếp.

“Nguyễn Thúy chăm chỉ lắm, trưa rồi mà còn không về phòng.” Là giọng Nghê Ái Lan.

“Đứng thứ sáu từ dưới đếm lên, còn có thể không chăm sao? Nếu không thì sơ sảy một chút là học kỳ sau sẽ bị đẩy xuống lớp thường, ha ha, cậu nói xem, nếu như cậu ta bị đẩy xuống thì có phải Đinh Dật ngay cả một người để trò chuyện cũng không có?” Cười trên nỗi đau của người khác, nội dung và cả giọng nói đều chua ngoa như nhau.

“Cũng không thể nói vậy, lần trước tranh cử Đinh Dật có mười hai phiếu mà, ít nhất vẫn có mười hai người quen biết cậu ta.” Giọng nói dịu dàng, là Nghê Ái Lan.

“Vậy cũng kém hơn một nửa so với hai mươi tám phiếu của cậu. Mười hai phiếu, rõ ràng vẫn còn người không nhìn ra bộ mặt thật của cậu ta. Thật không hiểu trường mình nghĩ gì, loại nữ sinh câu kết với xã hội đen đó mà cũng tuyển vào, cậu nói xem, cậu ta sở dĩ không ở trọ trong trường có phải là để tiện ở chung với bọn xã hội đen kia không?” Những lời này thành công túm Đinh Dật từ bên cạnh Chu công trở lại, ở chung? Xã hội đen? Đâu ra những chuyện này thế?

“Tớ không biết, người con trai đó kéo cậu ta nói là cùng nhau về nhà, nhưng cũng không chắc chắn là ở chung, dù sao trong nhà còn có người lớn mà.” Nghê Ái Lan nhẹ nhàng phản bác.

“Cái này cậu không biết rồi, mấy tháng trước mẹ Đinh Dật đã ra nước ngoài, bố cậu ta bận rộn như thế làm gì có thời gian mà quản cậu ta, hừ, thiên kim đại tiểu thư thật là tốt đẹp, không biết ông bố làm bí thư của cậu ta mà biết được thì sẽ như thế nào. Nhưng cũng may mọi người trong lớp chúng ta đều biết được cậu ta là loại nào, nếu như loại người đó mà cũng được hoan nghênh trong lớp Tám thì chúng ta đi đầu vào tường.”

“Vậy thì các người đi đập đầu vào tường luôn đi!” Đinh Dật giật phăng tấm rèm quát to khiến cho hai nữ sinh kia tức thì hóa đá.

Hết chương 17

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương