Cả đêm không cách nào yên giấc, hôm sau thức dậy lại phải chiến đấu cật lực, đó chính là cuộc sống ở trường cấp ba trọng điểm, cho dù Đinh Dật không muốn đối mặt với hai mẹ con Chu Văn Bân, nhưng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.

Gặp mặt trả sách lại cho Văn Tĩnh, bà vẫn nhã nhặn đúng mực, vẻ tươi cười thậm chí còn có phần yêu thương, nếu không phải chính tai nghe thấy, Đinh Dật tuyệt đối sẽ không tin đó là người nói ra những lời khiến cô trằn trọc mất ngủ cả đêm qua, hóa ra đây là người lớn, những chuyện mà người lớn làm lại khiến cho năng lực phán đoán của cô kém chính xác.

Chu Văn Bân vẫn mặt như chạm ngọc, mắt tựa sao mờ [1]. Thiếu niên thanh lịch, vừa xuất hiện tại cửa ra vào dường như đã tập trung tất cả ánh sáng, khiến người ta không kìm được hướng ánh mắt về nơi đó, nhìn cậu ấy bước vào cửa, đi qua bục giảng, đi tới chỗ ngồi, kéo ghế, ngồi xuống. Cùng một động tác, vậy mà khi cậu ấy làm lại trở nên phóng khoáng, đẹp mắt đến thế, đẹp đến mức khiến người ta đau lòng.

[1] Nguyên văn: Diện như quán ngọc, mục tự hàn tinh.

Ánh mắt của cậu ấy hóa ra chẳng hề ẩn chứa tình cảm, chỉ là trời sinh có phần sáng hơn người khác, giọng nói của cậu ấy cũng không phải chỉ ân cần với một mình cô, khi cậu cười nói với Lý Tịnh ngồi cùng bàn, ngữ điệu cũng trầm thấp và dịu dàng như thế.

Hóa ra đều giống nhau, cả vật, cả người cũng vậy, chỉ có cô không giống mà thôi. Trong tiết Lịch sử, Đinh Dật không đủ kiên nhẫn nghe thầy giáo giảng một lần nữa về ý nghĩa của cách mạng, cô lấy sổ nhật ký ra ghi lại tâm trạng lúc bấy giờ, bao nhiêu năm sau, cuộc cách mạng này có lẽ cũng có thể phân tích ra ý nghĩa của nó.

Viết nhật ký xong lại không khỏi đa cảm, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông ngoại, cô đã xin thầy chủ nhiệm cho nghỉ giờ tự học buổi tối, mọi người muốn tề tựu đông đủ cả nhà để chúc thọ ông.

Buổi chiều mẹ đã xin phép về sớm chạy về nhà mẹ đẻ, sau khi tan học, Đinh Dật đi thẳng tới tòa nhà công ty đợi ba tan tầm, vốn ba muốn đến trường đón cô, để cô có thể vẫn tham gia giờ tự học, nhưng hôm nay cô đâu còn tâm tư, hơn nữa, cô cũng không muốn gây sự chú ý khi đi cùng ba trong trường.

Đinh Phụng Lĩnh còn một số công việc cần xử lý, cô thư ký mang đến cho cô một đống đồ ăn vặt và tạp chí để giết thời gian, Đinh Dật uể oải chẳng hào hứng chút nào, nói cảm ơn xong chỉ cầm cuốn tạp chí ngẩn người trước hòn non bộ trên bệ cửa sổ. Hòn non bộ làm thật đẹp, nước chảy róc rách, núi xanh tươi mát, người đi đường, ông già thả câu, thậm chí cả chim bay cá nhảy cũng vô cùng sống động, đường núi quanh co, xen kẽ nhiều đình đài lầu gác, nhìn lâu lại khiến người ta muốn đắm chìm trong đó làm ẩn sĩ. Người thiết kế chắc hẳn là người trong lòng bao trọn cả núi non [2], núi này thậm chí còn có điểm giống núi Thạch Long.

[2] Nguyên văn “hung trung hữu khưu hác”: Ý chỉ lúc vẽ tranh hay viết văn, trong lòng đã nắm chắc ý niệm nghệ thuật sâu xa mà mình muốn thể hiện.

Bỗng nhiên bị một tiếng cười làm bừng tỉnh, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn, là cô thư ký đang nói chuyện với một cô gái trẻ, cô gái kia mặc áo khoác trắng, gương mặt đẹp sắc sảo, dáng người yểu điệu, trên tay cầm một chiếc hộp được bọc khéo léo.

“Bí thư Đinh ở trong kia còn một số văn bản chưa ký duyệt xong, chúng ta cứ ở đây chờ một lát, đây là con gái của bí thư Đinh – Đinh Dật, Tiểu Dật, đây là chị Thạch Mạn Quân ở bệnh viện công ty, cũng là học trò của ông ngoại em.”

Thạch Mạn Quân hơi giật mình, Đinh Dật đã tiến lên chào hỏi: “Chào chị Thạch.”

Thạch Mạn Quân cười ngượng ngùng: “Chào Tiểu Dật, không ngờ con gái của bí thư Đinh đã lớn thế này, còn rất xinh đẹp nữa.”

“Chị Thạch đang đợi ba em sao?”

“Đúng vậy, à, thực ra cũng không phải, hôm nay mừng thọ thầy Kỷ, chị vốn cũng muốn đi chúc thọ nhưng nghe nói ông chỉ tổ chức tiệc với người nhà, cho nên chị muốn gửi chút quà nhờ bí thư Đinh mang tới.”

“Em thay mặt ông ngoại cảm ơn chị Thạch, thực ra chị Thạch không cần phiền vậy đâu, mừng thọ ông ngoại em cũng là chút tấm lòng của con cháu trong nhà, ông rất không muốn kinh động đến người khác, đặc biệt là người ngoài.” Đinh Dật nhận món quà từ tay cô gái, Thạch Mạn Quân hai tay trống trơn bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, cười nói với Đinh Dật: “Vậy thì làm phiền em, không còn chuyện gì thì chị xin phép đi trước, giúp chị hỏi thăm cô nhà thầy nhé.”

“Vâng, chị Thạch đi cẩn thận.”

Thạch Mạn Quân vừa cất bước, Đinh Phụng Lĩnh cũng đẩy cửa đi ra, có lẽ đã xong việc chuẩn bị xuất phát, ông hỏi thư ký Tiểu Vương: “Vừa rồi có người tìm tôi?”

“Là Thạch Mạn Quân ở bệnh viện công ty, nhờ bí thư mang quà tới cho bác sĩ Kỷ, đã đưa cho Tiểu Dật rồi ạ.”

Đinh Phụng Lĩnh không hề hỏi nhiều, dẫn Đinh Dật đi ra thang máy, thời gian đã không còn sớm.

Đinh Dật ôm hộp quà rầu rĩ theo sau, Đinh Phụng Lĩnh nhanh chóng phát hiện con gái có gì đó không ổn, lên xe ông liền hỏi: “Tiểu Dật, con có tâm sự?”

Đinh Dật tựa đầu quay ra ngoài cửa sổ: “Ba, nếu như ba cảm thấy một người rất thông minh lại xinh đẹp, vậy ba có thích người đó không?”

Đinh Phụng Lĩnh cười ha ha: “Ai? Vừa thông minh lại xinh đẹp? Nếu như con gái bảo bối của ba là như vậy thì chắc chắn ba sẽ thích.” Thấy Đinh Dật vẫn đang nhíu mày, ông lại hỏi một câu: “Chẳng lẽ có người không thích con gái của ba?”

“Đâu chỉ không thích, người ta còn rất ghét con.” Sự đánh giá của Văn Tĩnh khiến Đinh Dật cảm thấy cực kỳ tủi thân, từ trước tới giờ cô chưa từng bị người lớn nào mắng một cách thực sự nghiêm khắc, những lời nói tối hôm qua cứ quanh quẩn trong đầu cô, không thể nào xua đi được.

“Ai? Ai ghét con?”

“Haiz, ba không cần biết đó là ai, dù sao thì cũng chính là có người ghét con, cực kỳ ghét.” Đinh Dật nói hơi có vẻ trách móc, như thể làm thế thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, ác mộng đêm qua cũng có thể tan biến bớt, cô không thể nói ra được: đó chính là mẹ của người mà con thích, cho nên, không biết chừng ngay cả cậu ấy cũng ghét con, còn nghiêm trọng hơn cả không thích, trước kia rõ ràng cậu ấy từng nói cô vừa xinh đẹp lại hoạt bát. Sống mũi cay cay, Đinh Dật không thể đè nén được cảm giác tổn thương trong lòng.

Đinh Phụng Lĩnh thở dài, thay đổi giọng điệu đùa giỡn ban đầu, nghiêm mặt nói: “Tiểu Dật, con đã bao giờ nghe câu ‘Bất dĩ vật hỷ, bất dĩ kỷ bi’ [3] chưa, đừng để bản thân quá phiền muộn vì những cảm xúc của cá nhân. Người khác ghét con, có thể là lỗi của con, cũng có thể nguyên nhân là từ phía họ, nếu là lỗi của con thì phải tự kiểm điểm xem mình có làm gì gây ảnh hưởng đến người khác, còn nếu như không phải, nếu người đó ghét con chỉ đơn thuần là vì khuynh hướng cảm xúc của cá nhân, vậy thì không cần phải để ý tới, con không thể quá lưu tâm đến ánh mắt người khác, sau này lớn hơn một chút, con sẽ càng hiểu sâu sắc hơn đạo lý này.”

[3] Không vì những người, sự việc bên ngoài mà vui, không vì bản thân mà buồn.

Đinh Dật chỉ mơ hồ hiểu, không để ý ư, cô cũng rất muốn không để ý, thế nhưng để làm được thì đâu có dễ dàng như vậy.

“Hoặc là, lùi một bước để tiến hai bước, con cũng nên biết ‘hỉ nộ bất lộ’, cảm xúc gì cũng thể hiện ra mặt để người khác nhìn thấu, đôi khi sẽ khiến con rơi vào hoàn cảnh bị động, ví dụ như hôm nay, con rầu rĩ không vui tới tham gia mừng thọ ông ngoại sẽ khiến mọi người nghĩ như thế nào? Cho rằng con không muốn vì ông mà bị chậm trễ việc học tập sao? Hay là vì con ghét cậu mợ?”

Đinh Dật vốn đang ngẫm nghĩ lời ba nói, nghe đến đó lập tức cao giọng phản bác: “Không phải như thế, con không có ý đó, mọi người nhà ông ngoại sao có thể nghĩ như vậy, họ sẽ không đâu.”

Đinh Phụng Lĩnh cười xòa: “Mọi người đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng nếu là người xa lạ thì có thể sẽ hiểu lầm, vừa rồi ba nhìn sắc mặt u ám của con, còn tưởng là mình đã đắc tội với công chúa nhỏ nhà chúng ta rồi chứ, làm ba hoảng sợ mất một lúc.”

Đinh Dật bĩu môi: “Ba đâu có vẻ hốt hoảng gì đâu? Rõ ràng chỉ toàn giáo huấn con!”

“Trong lòng ba hoảng hốt hay không sao có thể để con nhìn ra, con gái ngoan, đây gọi là ‘hỉ nộ bất lộ’.”

Tiệc tối thực sự rất tưng bừng, hai cậu và dì út đều đưa người nhà đến, bà ngoại cùng với con gái và con dâu nấu một bàn tiệc phong phú, trong bữa ăn mọi người nâng chén chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, hiếm có dịp cả nhà quây quần đông đủ, ông ngoại dường như rất vui, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì chợt hỏi mẹ: “Dạo này chưa kịp hỏi con, thời gian đi Đức thực hiện chuyên đề kia đã quyết định chưa?”

Mọi người không hiểu chuyện gì, mẹ do dự mở lời: “Con nghĩ khả năng con đi được không cao lắm, con đang thương lượng với viện trưởng Giang xem có thể thay người được không.”

Ông ngoại lập tức nói: “Lần trước Tiểu Giang đã nói với ba, hiện tại ở khoa tim mạch bác sĩ già thì già quá, trẻ thì trẻ quá, giờ lại đang vào thời điểm bận rộn, căn bản không chọn được người phù hợp, chuyên đề lần này con đi rất thích hợp, cậu ấy sẽ để ba làm bớt công việc của con, nếu như thành công được thì sẽ là một sự đột phá trong hướng đi này, đối với bệnh viện hay với cá nhân con đều có lợi.”

Mẹ giữ im lặng, ông ngoại lại nói tiếp: “Có phải con lo sau khi đi rồi không có ai trông nom Tiểu Dật? Con yên tâm, sau này Tiểu Dật có thể ở đây với ba, có ba với mẹ con chăm sóc cho nó, con còn gì phải lo lắng nữa.”

Mẹ hơi nhíu mày, đáp: “Không cần phải như vậy, chỗ này hơi xa trường học, Tiểu Dật ở nhà vẫn thuận tiện hơn. Con chỉ lo bây giờ Tiểu Dật mới lên cấp ba, bài vở nhiều, công việc của Phụng Lĩnh lại bề bộn, con đi rồi, hai cha con đã quen được chăm sóc sẽ không thích ứng được, lần này đi ít nhất hai năm, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới kỳ thi Đại học của Tiểu Dật thì rất đáng tiếc.”

Đinh Dật thấy mình trở thành gánh nặng thì lập tức tỏ thái độ: “Mẹ không cần lo lắng, con cam đoan sẽ không để việc học tập bị ảnh hưởng, cũng không cần ở nhà bà ngoại, tự con có thể chăm sóc cho mình, mẹ cứ yên tâm mà đi.”

Trong chuyện này Kỷ Vân vốn cũng rất mâu thuẫn, cơ hội lần này rất hiếm có, có thể nâng cao kĩ năng nghiệp vụ được hay không, có thể chứng thực được chức danh giáo sư hay không, phụ thuộc rất nhiều vào thành quả của chuyên đề nghiên cứu lần này, bà thật sự không nỡ từ bỏ. Nhưng là một người vợ, một người mẹ, trong nhà cũng có quá nhiều việc không thể bỏ bê, nghe được lời cam đoan chân thành của con gái, Kỷ Vân cảm thấy có một chút vui mừng.

Sau quá trình bàn bạc sôi nổi và kỹ càng tỉ mỉ với người trong cả gia đình, lại thêm sự khẳng định và ủng hộ từ chồng và con gái, Kỷ Vân quyết định thẳng tiến đến Berlin (thủ đô của Đức), tham gia tổ nghiên cứu chuyên đề.

Gần tới ngày đi, Đinh Dật cùng với ba đều cố gắng hàng ngày về sớm, thời gian cả nhà đoàn tụ cứ qua một khắc lại ít đi một khắc, ai nấy đều rất quý trọng. Có điều công việc của ba bận quá, có một số tiệc xã giao không thể thoái thác được, Đinh Dật nhân đó tâm sự một chút chuyện mẹ con với mẹ.

“Mẹ không ở cạnh, sau này còn phải quan tâm nhiều hơn tới sức khỏe của ba, nhắc nhở ông ấy khi đi tiệc xã giao thì đừng uống quá nhiều rượu, cũng đừng làm việc quá khuya.”

“Ha ha, mẹ nói với ba là được rồi mà, ba là ba, làm sao con dám quản lý được?”

“Thôi thôi, cô đừng có ra vẻ, mấy năm nay mẹ đã nhìn thấu từ lâu, nhóc con cô mới là thái thượng hoàng, ba cô có chuyện gì mà không chiều theo ý cô chứ? Cô nói một câu còn có tác dụng hơn mẹ nói mười câu.”

“Mẹ, mẹ quá đáng, nói cứ như con không hiểu chuyện lắm ấy.” Hai mẹ con cười ầm ĩ cả nhà.

Cười xong rồi, Đinh Dật chui vào lòng mẹ, nằm im lặng trên ghế sa-lông, đừng nói là hai năm, cô còn chưa bao giờ rời xa ba mẹ đến hai tháng, lời hứa khi đó cũng chỉ vì sự mâu thuẫn và không cam lòng trong mắt mẹ.

Nhưng lần này mẹ đi xa, có lẽ không nỡ nhất chính là ba, tình cảm của hai người nhiều năm qua vẫn luôn tốt đẹp. Nghĩ đến ba, Đinh Dật bỗng nhiên nhớ tới Thạch Mạn Quân xinh đẹp từng gặp ở văn phòng thư ký lần trước, chợt cảm thấy hơi bất an, không kịp suy nghĩ đã ngồi thẳng dậy hỏi: “Mẹ, mẹ có quen Thạch Mạn Quân ở bệnh viện công ty không?”

Kỷ Vân hơi ngẩn ra: “Mẹ biết người này, cô ấy hình như là một trong những thực tập sinh cuối cùng mà ông ngoại con hướng dẫn, sao con lại biết cô ấy?”

“Không có gì, chỉ là tình cờ gặp, chị ấy còn nhờ con mang hộ quà đến cho ông ngoại.” Đinh Dật suy nghĩ một chút rồi nói, nhìn trên mặt mẹ vẫn còn vẻ nghi ngờ, cô lại mỉm cười: “Con gặp chị ấy ở công ty ba, trong công ty tập đoàn có người đẹp như vậy, hàng ngày mẹ cứ yên tâm nha.”

Kỷ Vân cũng cười: “Nhóc con hư này, sao lại đổ lên người ba con?”

“Mẹ, từ trước đến giờ mẹ thật sự chưa từng lo lắng sao? Nhìn ba còn trẻ hơn tuổi, lại đẹp trai như vậy, thực sự là hạc giữa bầy gà so với mấy ông già trong đám quan chức của công ty, ngộ nhỡ bị cô gái xinh đẹp trẻ trung nào đó để ý thì làm thế nào?”

“Sao con càng nói càng không có chừng mực, ba của con không phải loại người đó!” Giọng điệu của Kỷ Vân rất kiên định, bà nhìn con gái, lại bổ sung thêm: “Ba của con cho dù rất đắc ý vì có một cô con gái xinh đẹp, nhưng bản thân lại không phải người chú trọng vẻ bề ngoài, thời trẻ, có một cô gái xinh gấp mười lần mẹ theo đuổi ba con, ba con không hề lay động, ông ấy là người rất trọng tình cảm.”

Đây là lần đầu tiên mẹ nhận xét về ba trước mặt cô, tướng mạo của ba là kiểu anh tuấn rất gây ấn tượng với người đối diện, đến tuổi trung niên, sự nghiệp thành công lại khiến ông có thêm sự quyến rũ của một người đàn ông thành đạt. Mẹ thì là kiểu phụ nữ có khí chất, vẻ ngoài lại đơn thuần, ba đã giành được rất nhiều, bao năm qua tình cảm vợ chồng sâu đậm, khi còn trẻ đương nhiên cũng có một câu chuyện vô cùng lãng mạn.

Đinh Dật cảm thấy trong lòng ấm áp, vì sự tin tưởng giữa ba mẹ, vì tình cảm gắn bó giữa các thành viên trong gia đình, cô cảm thấy yên tâm và an toàn, cũng cảm thấy biết ơn ba mẹ đã tạo nên cho cô một gia đình hòa thuận êm ấm. Mẹ, mẹ cứ yên tâm, cho dù mẹ đi tới chân trời góc bể, cũng không người nào có thể gây tổn hại cho gia đình chúng ta.

Hết chương 12

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương