Sao Mày Chậm Hiểu Thế?
-
Chương 6: Hội thao
Vài lời lảm nhảm của tác giả:
A, cuối cùng cũng viết được thêm 1 chap. Bữa giờ có nhiều thứ cám dỗ quá nên không thêm được chap nào, ta thực xin lỗi a~~ Tại vì tay nghề còn yếu kém và không có khiếu hài hước, nên viết truyện chưa được tốt và cũng khá là lãng nhách @@ Ta sẽ ít viết mấy cái có yếu tố hài @@ đợi sau này tay nghề nâng cao thì sẽ cố gắng viết ~~
Tuy chap này hơi tệ, nhưng mong mọi người bỏ ít thời gian ra đọc, tại vì đây cũng coi như là chap kết thúc phần trẻ con, chuẩn bị mở ra những phần sâu sắc, lúc đó đối với ta cũng sẽ dễ dàng hơn, và ta sẽ cố hơn nữa.
Cuối cùng, nữ phụ cũng có chút đất diễn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vèo, thời gian chẳng bao giờ chờ đợi ai cả. Chớp mắt, nó và cậu đã là học sinh lớp 9. Hai đứa nó vẫn thế, luôn thân thiết, dính nhau như sam và không lúc nào là sống đúng với cái tên ” Băng Lãnh ” kia.
Cậu và nó, luôn là trung tâm của ngôi trường này, luôn được mặc định là một cặp đẹp đôi, dù nó luôn miệng phủ định, nói rằng chúng nó chỉ là bạn bè. Cậu nghe nó phủ định thì bực mình vô cùng, nhưng đành nhịn, vì cậu đã hứa là khi nào lên lớp 10 cậu mới nói tình cảm của mình ra.
Mọi người trong trường thì đương nhiên không tin lời nó, nhưng không tin thì đã sao? Chỉ cần là bọn nó chưa kết hôn thì cơ hội vẫn còn đầy. Nên là các bạn nữ thì luôn cố gắng lấy lòng cậu, cố gắng thật đẹp trước mặt cậu và luôn ganh đua với nó từng tí một. Các bạn nam thì tìm đủ mọi cách để lấy sự chú ý của nó, nhưng cũng chả cần thiết lắm, vì nó khác cậu, nó rất thích chơi với bạn bè, nhưng chỉ chơi với mấy thằng con trai thôi, vì trong mắt nó, lũ con gái thật phiền phức và lắm chuyện. Mặc dù nó cũng là con gái đấy, nhưng tự nó thấy rằng, bọn con gái kia thật là một lũ bỏ đi, và còn lâu mới có thể tuyệt vời được như nó. Và, trừ bạn bè từ thời mẫu giáo còn cởi truồng tắm mưa, thì những người bạn sau này của nó chỉ có trai, tuyệt đối không có gái.
Còn Vương Hoàng Lãnh cậu, ngoài nó và lũ bạn mất nết từ đời thuở nào kia, thì tuyệt nhiên không còn một người bạn nào khác.
Ngày ngày, cậu luôn luôn phải hao phí công sức để canh chừng nó khỏi đám vệ tinh xung quanh, luôn luôn phải bực dọc và nguyền rủa nó trong lòng. Giống như hiện tại. Nó quăng cậu một xó và đi chơi với dàn nam sủng của mình. Cậu đã bao nhiêu lần lấy cớ rằng nó quá thân thiết thì sẽ làm tổn thương mấy tên chết tiệt kia vì nó không có tình cảm gì với đám người đó, cậu đã lấy một cái cớ mà nghe qua thì thật sự rất trượng nghĩa, để nó có thể tránh xa mấy tên con trai ra một chút. Nhưng nó cứ ngu ngốc:
” – Tao đã nói với mày rồi, bọn nó chỉ coi tao là bạn thôi, không có thích tao đâu mà lo. Bọn nó mà thích tao í thì đã lo lấy lòng tao rồi suốt ngày thư tình thư tiếc rồi. Mày cứ lo làm quái gì mấy chuyện chẳng bao giờ xảy ra. ”
Mỗi lần như thế, cậu chỉ lườm nó và trong đầu đều cùng là một suy nghĩ: ” Ngu như heo í. Bọn nó mà công khai theo như lời mày nói thì chả phải là tự đào hố chôn mình à? Cái con nào mà đứng giữa sân trường tuyên bố, thằng nào mà tỏ tình hay gửi thư tình thì nó sẽ không thèm nhìn mặt, là con nào nói câu đó? Giờ lại ngu ngốc mà đi nói mấy câu vô nghĩa kia. ” Rồi nối tiếp đó sẽ là một nụ cười với một suy nghĩ khác: ” Mà thôi, ngu ngốc thế cũng tốt, đợi sau này, ông xã đào tạo bà xã sau. Lúc đó thông minh cũng không muộn. ”
Vào những lúc đó, cậu lại thấy tư vị ngọt ngào tràn đầy trong lòng mình. Phải, cậu rất mong chờ đến ngày được gọi nó một tiếng vợ, được làm chỗ dựa của nó, được cùng nó thiết kế nhà mới cho gia đình nhỏ của Phạm Băng Du và Vương Hoàng Lãnh,….ngoài ra, cậu còn có một mong ước vô cùng lớn nữa là được cùng nó…………….tạo người, gia tăng dân số. Hê hê, suy nghĩ trước cho tương lai cũng đâu có gì là xấu phải không.
Nhưng đấy là chuyện của tương lai, còn bây giờ là chuyện của hiện tại. Chuyện là cũng chả có chuyện gì. À không, chuyện là sắp đến hội thao được tổ chức hằng năm của trường Royal ( tên trường ) này rồi. Vâng, là hội thao! Là hội thao! Y chang như trong mấy bộ anime hay manga ấy, chính là hội thao hằng năm trong truyền thuyết. Dù sao ngôi trường Royal này là ngôi trường áp dụng cách giáo dục của nước ngoài mà, nên mấy cái sự kiện hay lễ hội là thường xuyên diễn ra.
Còn 14 ngày nữa thì tới hội thao. Một cái lịch thật lớn được treo trên bảng thông báo, với 14 ngày được đếm ngược. Tất cả mọi người, từ học sinh đến giáo viên đều rất mong chờ cái hội thao này. Đây là một trong những sự kiện vui nhất của trường Royal.
Trong vòng 14 ngày này, chuyện học chỉ là một phần, chuyện chơi cũng chỉ là một phần, chuyện chuẩn bị cho hội thao mới là chính. Vì là ngôi trường có quy mô lớn, nên các sự kiện đương nhiên cũng sẽ lớn và việc chuẩn bị thì……ai dà, khỏi nói chắc ai cũng biết. Nhưng đây cũng là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất của học sinh trường Royal.
Tất cả học sinh và giáo viên trong những ngày này đều vô cùng tất bật. Người nhỏ làm việc nhỏ, người lớn làm việc lớn. Mấy đứa cấp 1 và khối 6,7,8 chủ yếu lo các chi tiết nhỏ về trang trí và lo về các vật dụng cho lớp mình. Còn lại các khâu quan trọng, từ việc đóng gỗ, trang trí, làm cổng,…đều do khối 9 và cấp 3 lo liệu.
Giáo viên thì lo chuyện của giáo viên. ~~
Và có một điều là, dù lao động có mệt mỏi đến thế nào, chỉ cần có cậu và nó ở đó thì chắc chắn mệt mỏi sẽ càng thêm mệt mỏi. Tay chân đã mệt mỏi, thế nhưng cả tai và tinh thần cũng bị khủng bố mà dẫn đến mệt mỏi thêm.
Nó và cậu, những việc như thế này, đương nhiên là sẽ rất hăng hái. Nhưng dù kết quả đạt được có tốt đến đâu thì quá trình làm cũng sẽ chẳng bao giờ có thể thật sự nghiêm túc. Hiện những học sinh lo các khâu quan trọng đều đang ở hội trường và bắt tay vào làm việc, tổ hợp Băng Lãnh dĩ nhiên là cũng sẽ có mặt. Dù có giỏi thế nào, làm việc tốt tới đâu, nhưng hai đứa nó từ nay về sau đừng hòng mong chờ sẽ được giao cho một công việc thật oách. Bao nhiêu năm nay, chứng kiến bọn nó quậy phá và những lần giả vờ xin xỏ, hứa sẽ ngoan ngoãn, mọi người đã quá dị ứng rồi. Một lần bọn nó phá, quả thật là khiến mọi người đến chết đi sống lại. Vì vậy nên, hiện tại, Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng Du được giao một công việc mà tất cả mọi người đều chắc chắn rằng chúng nó sẽ không thể làm gì để quậy phá, đó chính là, kiểm tra tất cả các dụng cụ để chuẩn bị cho hội thao. Từ bóng, rổ, xà, nệm,….đều cần được kiểm tra và chỉnh sửa, làm mới một cách kĩ lưỡng.
Nhưng sự thật luôn phũ phàng. Điều mọi người chắc chắn đã hoàn toàn bị vứt vào sọt rác. Cậu và nó, thế nhưng đã biến công việc nhàm chán này trở nên vô cùng thú vị.
– Ê, thử lấy gậy bóng chày đánh bóng rổ coi sao mày. – Nó vô cùng hứng khởi, tay cầm một quả bóng rổ và một cây gậy bóng chày.
– Tao cũng chưa thử bao giờ, đưa gậy đây, thử xem sao. – Cậu đã đồng ý với cái trò nhí nhố của nỏ.
Vì hai đứa nó đứng một góc và nói khá nhỏ, nên hầu hết mọi người không chú ý. Và chúng nó bắt đầu. Cậu cầm gậy bóng chày, chuẩn bị tư thế, chỉ cần nó ném quả bóng rổ tới là ” bốp “, cú đánh huyền thoại xuất hiện.
1,2,3 nó đã ném quả bóng, cậu nắm chặt cây gậy, chỉ một chút nữa thôi, và ” bốp “, cú đánh huyền thoại đã thật sự xuất hiện. Quả bóng phóng rất nhanh trong sự kinh ngạc của mọi người, trong niềm hân hoan của hai đứa nó, và nhanh chóng đập vào bức tường đối diện, rồi lại bật lại, đập thẳng vào mặt thầy thể dục đứng gần đó.
Thầy thể dục ngã xuống đất, quả bóng nảy xuống đất, và nhắm ngay ” bảo bối ” của thầy mà đập vào, rồi mới dừng lại. Mắt thầy mở to, tay ôm ” bảo bối “, khuôn mặt hằn nguyên hình tròn của quả bóng, môi tái nhợt, rống lên thật to:
– Vương Hoàng Lãnh, Phạm Băng Du lên phòng giám thị ngay cho tôi!!!!! – Rồi lại rên lên – Tương lai của tôi, phong độ của tôi.
Hai đứa nó không nhúc nhích, đứng đơ ra nhìn thầy. Trong đầu tưởng tượng ra một quả bóng đầu hói, mặt đỏ, tay ôm phía dưới và thút thít: ” Tương lai của tôi, sự trong trắng của tôi. “, không nhịn được mà cười phá lên, không biết điều mà bồi thêm:
– Không sao đâu thầy, phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi. Dù thầy không có phong độ, đầu thì hói lại còn yếu sinh lí đi chăng nữa, chỉ cần có đẳng cấp, thầy chắc chắn sẽ không ế đâu. – Nói rồi, chạy vụt đi.
– Hai trò đứng lại cho tôi!!! – Thầy thể dục tức giận mà rống to.
Nhưng bọn nó thà là lên phòng giám thị ngồi viết kiểm điểm còn hơn là dại dột mà ở lại với thầy.
14 ngày trôi qua nhanh chóng, hôm nay chính là ngày diễn ra hội thao. Sau vụ việc ngày hôm đó, bọn nó bị kiểm điểm và được đưa vào sổ đen của thầy thể dục hói – gọi tắt là thầy Hói. Cũng may thầy Hói dạy cấp 1, không là tụi nó chết chắc.
Ngày hôm nay vô cùng rộn ràng và nhộn nhịp. Các lớp xếp thành hàng, cầm những tấm băng rôn, la hét, hô khẩu hiệu thể hiện tinh thần. Các bậc phụ huynh tay cầm điện thoại, máy ảnh, máy quay phim, nhanh chóng thu những khoảnh khắc này lại.
Trong hàng của lớp nó, nó và cậu đứa cầm cờ, đứa cầm hai cái nắp xoong, chạy ra từng lớp, vừa vẫy cờ, vừa vỗ hai cái nắp, miệng hét to:
– 9A tất chiến tất thắng! 9A tất chiến tất thắng! 9A tất chiến tất thắng! – Ầm ầm, thực sự rất đinh tai nhức óc.
Thành viên 9A, đầu cúi thật thấp, không dám ngẩng đầu nhìn ai. Đã thế lại còn Kỷ Vân và Trúc Linh từ hàng khán giả, tay cầm pháo giấy và loa, vừa bắn vừa hét:
– 9A vô địch, tiểu Lãnh và tiểu Du vô địch, còn lại đều là vô dụng. – Lời vừa nói ra, bao nhiêu viên đạn đều chĩa vào người hai cô. Nhưng hai cô vẫn tiếp tục, hoàn toàn không chú ý đến ai, khiến cho hai ông chồng ngồi bên cạnh như Nguyên Hoàng và Khắc Huy đây không biết nên nói gì.
Và rồi, tiếng trống khai mạc vang lên. Không khí đã sôi nổi nay lại sôi nổi gấp mười. Qua một khoảng thời gian, các phần thi nhỏ của học sinh cấp 1 và khối 6,7,8 đã kết thúc. Toàn bộ thời gian còn lại là của khối 9 và cấp 3.
Bốn lớp nay chia ra làm hai đội, đội trắng và đội xanh. Đội trắng gồm khối 9 và 12, khối 10 và 11 là đội xanh.
Các phần thi diễn ra nhanh chóng. Đầu tiên là trò bóng ném, mỗi đội sẽ có 30 người tham gia. Sau khi tranh đấu quyết liệt, đội xanh đã thắng với số điểm chỉ nhích hơn đội trắng 1 điểm. Các phần thi tiếp theo lần lượt diễn ra,nào là: cuộc chiến đồ ăn, bơi lội, xe đạp chậm, thổi bóng,…..Số điểm của hai đội không ngừng thay đổi.
Và hiện tại là phần thi chạy tiếp sức, với các thử thách mỗi năm mỗi khác. Mỗi đội cử 6 thành viên tham gia. 3 người 1 nhóm, tiếp sức cho nhau. Nó ở nhóm A và cậu ở nhóm B, đều cùng ở vị trí cuối cùng.
Chướng ngại vật đầu tiên là nhảy xà và lăn trên bóng. Cứ leo lên bóng, nhích được một chút thì lại ngã. Ngã xong rồi lại leo lên tiếp và cứ thế tiếp diễn. Kéo dài thật dài. Chướng ngại vật thứ hai là ăn bánh và đi trên cà kheo.
– Vâng, hiện giờ là chướng ngại vật thứ hai.Tất cả các ứng cử viên khi đến chỗ chiếc bánh, phải ăn hết bánh mới được chạy tiếp. Có 1 bánh nhân ngọt, 1 bánh mặn và hai cái bánh còn lại là vị bí ẩn với những nguyên liệu, ầy, không thích hợp để làm bánh cho lắm. Nhưng phải ăn xong, mới được đi tiếp và mỗi người sẽ lấy 1 đôi cà kheo, và đi qua bể nước để đến chỗ các ứng cử viên tiếp theo. – Tiếng MC vang lên.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng đã đến lượt các ứng cử viên số ba. Hiện cậu đang dẫn đầu, người thứ hai là một anh lớp 11, còn nó và người còn lại vẫn đang chờ đồng đội. Chỉ tại hai chiếc bánh quái quỷ kia.
Cuối cùng, đồng đội của nó cũng tới, nó vội chạy. Một lúc sau, người cuối cùng mới bắt đầu chạy.
Thật kì lạ, đoạn đường cuối cùng này lại khá suôn sẻ. Cho đến khi xuất hiện bốn túp lều.
– Chủ đề của vòng cuối chính là cosplay. Mỗi bạn sẽ chọn một túp lều, mặc trang phục được Ban Tổ Chức chuẩn bị sẵn và chạy về đích.
Bốn người ngơ ngác chạy vào, sau một hồi thì đi ra. Cậu mặc bộ đồ tôm chiên và phải nhảy như nhảy bao bố về đích, tay cũng bị trói chặt trong bộ trang phục, trông ngố vô cùng. Anh chàng lớp 11 thì mặc bộ đồ cướp biển, nhìn vô cùng lãng tử và nhẹ nhàng, nhưng tiếc thay, dưới chân lại bị xích lại, và bộ xích này có khối lượng là 200kg. Nó, với bộ bikini, nhẹ nhàng đi ra, trong sự vui mừng của lũ con trai. Hàng loạt máu mũi xịt ra. Còn cậu thì vô cùng tức giận, chỉ muốn cuốn nó lại, không cho ai nhìn cả. Người cuối cùng, một học sinh nam lớp 10, mặc bộ trang phục thủy thủ mặt trăng, trông…..không có từ gì để diễn tả.
Bốn người, cố gắng chạy về đích. Và với bộ trang phục đó thì kết quả nam chính của chúng ta sẽ không thể nào là vô địch được, mà chỉ đứng ba thôi. Anh chàng cướp biển đứng cuối. Nàng thủy thủ mặt trăng ở vị trí thứ hai. Và người chiến thắng đương nhiên là nó – nữ chính của chúng ta.
Mọi người reo hò, đội nó reo hò, lớp nó reo hò. Cứ thế reo hò cho đến phần thì cuối cùng, hai người ba chân. Cho đến lúc này, điểm số của hai đội là bằng nhau.
Mỗi đội có 3 nhóm. Trong đó, cậu với nó một nhóm và cô bé Mỹ An ( trong chap 4 ) với một bạn nữ khác một nhóm.
Thật kì lạ, nó không hiểu sao, Mỹ An cứ nhìn nó chằm chằm. Còn cậu, nắm chặt tay nó, đề phòng Mỹ An làm chuyện gì với nó. Mỹ An chỉ nhếch miệng, không nói gì.
Và phần thi cuối cùng bắt đầu, cậu và nó phối hợp rất ăn ý. Cho đến khi, nó bỗng dưng kêu lên và ngã khuỵu xuống. Mọi người hốt hoảng.
– Du, mày sao thế? Chân bị sao vậy? – Cậu vô cùng lo lắng.
– Không biết, giống như có cái gì đó đâm vào chân phải. – Nó nén đau, trả lời.
Cậu bỏ giày của nó ra, và liền bị màu đỏ của máu dọa cho sợ. Cái quái gì thế này? Sao lại có đinh trong giày nó? Lúc này, cậu nhớ ra, trước khi chuẩn bị vào phần thi cuối nó có đổi giày, lại nhớ tới ánh mắt và nụ cười của Mỹ An, cậu nhíu mày. Ngẩng mặt lên, thấy Mỹ An đang quay đầu lại nhìn nó, hai đứa nó đều hiểu ra mọi chuyện.
– Du, để tao đưa mày tới phòng y tế. – Cậu gằn giọng. – Còn cậu ta, nhất định tao sẽ cho cậu ta biết cái giá phải trả là gì.
– Không, tao trước muốn thắng đã, rồi xuống phòng y tế sau cũng được. Còn Mỹ An kia, hừ, khó có thể bỏ qua.
– Nhưng…..
– Tao không sao hết, vẫn rất ổn, chỉ trừ việc chân rất đau thì còn lại vẫn ổn. – Nó thầm khinh bỉ mình. Chỉ đâm vào chân, mấy chỗ kia không ổn mới là lạ. – Nhưng giờ tao làm sao chạy đây.
-Được rồi, chiều mày vậy. Chỉ cần mày muốn thì đương nhiên tao có cách. – Nói rồi, cậu bế bổng nó lên và chạy thật nhanh về đích.
Mọi người ồ lên, nhìn hai đứa nó. MC không biết nên nói gì:
– Cái này có gọi là phạm luật không?
– Đương nhiên là không. Chân của Du bị thương mà, ông còn muốn gì đây hả MC? – Đội nó và các fan nam gào ầm lên.
– Tôi chỉ là buột miệng thôi mà. – Toát mồ hôi hột.
Hừ, đối với cậu mà nói, mấy cái chạy này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc, mà bọn nó đã dẫn đầu và về đích. Với sự bênh vực của các fan và đồng đội, nó và cậu vẫn được tính điểm và đã đem chiến thắng về cho đội trắng. Nó được đưa vào phòng y tế một cách nhanh chóng.
Hội thao ngày hôm đó đã kết thúc.
A, cuối cùng cũng viết được thêm 1 chap. Bữa giờ có nhiều thứ cám dỗ quá nên không thêm được chap nào, ta thực xin lỗi a~~ Tại vì tay nghề còn yếu kém và không có khiếu hài hước, nên viết truyện chưa được tốt và cũng khá là lãng nhách @@ Ta sẽ ít viết mấy cái có yếu tố hài @@ đợi sau này tay nghề nâng cao thì sẽ cố gắng viết ~~
Tuy chap này hơi tệ, nhưng mong mọi người bỏ ít thời gian ra đọc, tại vì đây cũng coi như là chap kết thúc phần trẻ con, chuẩn bị mở ra những phần sâu sắc, lúc đó đối với ta cũng sẽ dễ dàng hơn, và ta sẽ cố hơn nữa.
Cuối cùng, nữ phụ cũng có chút đất diễn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vèo, thời gian chẳng bao giờ chờ đợi ai cả. Chớp mắt, nó và cậu đã là học sinh lớp 9. Hai đứa nó vẫn thế, luôn thân thiết, dính nhau như sam và không lúc nào là sống đúng với cái tên ” Băng Lãnh ” kia.
Cậu và nó, luôn là trung tâm của ngôi trường này, luôn được mặc định là một cặp đẹp đôi, dù nó luôn miệng phủ định, nói rằng chúng nó chỉ là bạn bè. Cậu nghe nó phủ định thì bực mình vô cùng, nhưng đành nhịn, vì cậu đã hứa là khi nào lên lớp 10 cậu mới nói tình cảm của mình ra.
Mọi người trong trường thì đương nhiên không tin lời nó, nhưng không tin thì đã sao? Chỉ cần là bọn nó chưa kết hôn thì cơ hội vẫn còn đầy. Nên là các bạn nữ thì luôn cố gắng lấy lòng cậu, cố gắng thật đẹp trước mặt cậu và luôn ganh đua với nó từng tí một. Các bạn nam thì tìm đủ mọi cách để lấy sự chú ý của nó, nhưng cũng chả cần thiết lắm, vì nó khác cậu, nó rất thích chơi với bạn bè, nhưng chỉ chơi với mấy thằng con trai thôi, vì trong mắt nó, lũ con gái thật phiền phức và lắm chuyện. Mặc dù nó cũng là con gái đấy, nhưng tự nó thấy rằng, bọn con gái kia thật là một lũ bỏ đi, và còn lâu mới có thể tuyệt vời được như nó. Và, trừ bạn bè từ thời mẫu giáo còn cởi truồng tắm mưa, thì những người bạn sau này của nó chỉ có trai, tuyệt đối không có gái.
Còn Vương Hoàng Lãnh cậu, ngoài nó và lũ bạn mất nết từ đời thuở nào kia, thì tuyệt nhiên không còn một người bạn nào khác.
Ngày ngày, cậu luôn luôn phải hao phí công sức để canh chừng nó khỏi đám vệ tinh xung quanh, luôn luôn phải bực dọc và nguyền rủa nó trong lòng. Giống như hiện tại. Nó quăng cậu một xó và đi chơi với dàn nam sủng của mình. Cậu đã bao nhiêu lần lấy cớ rằng nó quá thân thiết thì sẽ làm tổn thương mấy tên chết tiệt kia vì nó không có tình cảm gì với đám người đó, cậu đã lấy một cái cớ mà nghe qua thì thật sự rất trượng nghĩa, để nó có thể tránh xa mấy tên con trai ra một chút. Nhưng nó cứ ngu ngốc:
” – Tao đã nói với mày rồi, bọn nó chỉ coi tao là bạn thôi, không có thích tao đâu mà lo. Bọn nó mà thích tao í thì đã lo lấy lòng tao rồi suốt ngày thư tình thư tiếc rồi. Mày cứ lo làm quái gì mấy chuyện chẳng bao giờ xảy ra. ”
Mỗi lần như thế, cậu chỉ lườm nó và trong đầu đều cùng là một suy nghĩ: ” Ngu như heo í. Bọn nó mà công khai theo như lời mày nói thì chả phải là tự đào hố chôn mình à? Cái con nào mà đứng giữa sân trường tuyên bố, thằng nào mà tỏ tình hay gửi thư tình thì nó sẽ không thèm nhìn mặt, là con nào nói câu đó? Giờ lại ngu ngốc mà đi nói mấy câu vô nghĩa kia. ” Rồi nối tiếp đó sẽ là một nụ cười với một suy nghĩ khác: ” Mà thôi, ngu ngốc thế cũng tốt, đợi sau này, ông xã đào tạo bà xã sau. Lúc đó thông minh cũng không muộn. ”
Vào những lúc đó, cậu lại thấy tư vị ngọt ngào tràn đầy trong lòng mình. Phải, cậu rất mong chờ đến ngày được gọi nó một tiếng vợ, được làm chỗ dựa của nó, được cùng nó thiết kế nhà mới cho gia đình nhỏ của Phạm Băng Du và Vương Hoàng Lãnh,….ngoài ra, cậu còn có một mong ước vô cùng lớn nữa là được cùng nó…………….tạo người, gia tăng dân số. Hê hê, suy nghĩ trước cho tương lai cũng đâu có gì là xấu phải không.
Nhưng đấy là chuyện của tương lai, còn bây giờ là chuyện của hiện tại. Chuyện là cũng chả có chuyện gì. À không, chuyện là sắp đến hội thao được tổ chức hằng năm của trường Royal ( tên trường ) này rồi. Vâng, là hội thao! Là hội thao! Y chang như trong mấy bộ anime hay manga ấy, chính là hội thao hằng năm trong truyền thuyết. Dù sao ngôi trường Royal này là ngôi trường áp dụng cách giáo dục của nước ngoài mà, nên mấy cái sự kiện hay lễ hội là thường xuyên diễn ra.
Còn 14 ngày nữa thì tới hội thao. Một cái lịch thật lớn được treo trên bảng thông báo, với 14 ngày được đếm ngược. Tất cả mọi người, từ học sinh đến giáo viên đều rất mong chờ cái hội thao này. Đây là một trong những sự kiện vui nhất của trường Royal.
Trong vòng 14 ngày này, chuyện học chỉ là một phần, chuyện chơi cũng chỉ là một phần, chuyện chuẩn bị cho hội thao mới là chính. Vì là ngôi trường có quy mô lớn, nên các sự kiện đương nhiên cũng sẽ lớn và việc chuẩn bị thì……ai dà, khỏi nói chắc ai cũng biết. Nhưng đây cũng là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất của học sinh trường Royal.
Tất cả học sinh và giáo viên trong những ngày này đều vô cùng tất bật. Người nhỏ làm việc nhỏ, người lớn làm việc lớn. Mấy đứa cấp 1 và khối 6,7,8 chủ yếu lo các chi tiết nhỏ về trang trí và lo về các vật dụng cho lớp mình. Còn lại các khâu quan trọng, từ việc đóng gỗ, trang trí, làm cổng,…đều do khối 9 và cấp 3 lo liệu.
Giáo viên thì lo chuyện của giáo viên. ~~
Và có một điều là, dù lao động có mệt mỏi đến thế nào, chỉ cần có cậu và nó ở đó thì chắc chắn mệt mỏi sẽ càng thêm mệt mỏi. Tay chân đã mệt mỏi, thế nhưng cả tai và tinh thần cũng bị khủng bố mà dẫn đến mệt mỏi thêm.
Nó và cậu, những việc như thế này, đương nhiên là sẽ rất hăng hái. Nhưng dù kết quả đạt được có tốt đến đâu thì quá trình làm cũng sẽ chẳng bao giờ có thể thật sự nghiêm túc. Hiện những học sinh lo các khâu quan trọng đều đang ở hội trường và bắt tay vào làm việc, tổ hợp Băng Lãnh dĩ nhiên là cũng sẽ có mặt. Dù có giỏi thế nào, làm việc tốt tới đâu, nhưng hai đứa nó từ nay về sau đừng hòng mong chờ sẽ được giao cho một công việc thật oách. Bao nhiêu năm nay, chứng kiến bọn nó quậy phá và những lần giả vờ xin xỏ, hứa sẽ ngoan ngoãn, mọi người đã quá dị ứng rồi. Một lần bọn nó phá, quả thật là khiến mọi người đến chết đi sống lại. Vì vậy nên, hiện tại, Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng Du được giao một công việc mà tất cả mọi người đều chắc chắn rằng chúng nó sẽ không thể làm gì để quậy phá, đó chính là, kiểm tra tất cả các dụng cụ để chuẩn bị cho hội thao. Từ bóng, rổ, xà, nệm,….đều cần được kiểm tra và chỉnh sửa, làm mới một cách kĩ lưỡng.
Nhưng sự thật luôn phũ phàng. Điều mọi người chắc chắn đã hoàn toàn bị vứt vào sọt rác. Cậu và nó, thế nhưng đã biến công việc nhàm chán này trở nên vô cùng thú vị.
– Ê, thử lấy gậy bóng chày đánh bóng rổ coi sao mày. – Nó vô cùng hứng khởi, tay cầm một quả bóng rổ và một cây gậy bóng chày.
– Tao cũng chưa thử bao giờ, đưa gậy đây, thử xem sao. – Cậu đã đồng ý với cái trò nhí nhố của nỏ.
Vì hai đứa nó đứng một góc và nói khá nhỏ, nên hầu hết mọi người không chú ý. Và chúng nó bắt đầu. Cậu cầm gậy bóng chày, chuẩn bị tư thế, chỉ cần nó ném quả bóng rổ tới là ” bốp “, cú đánh huyền thoại xuất hiện.
1,2,3 nó đã ném quả bóng, cậu nắm chặt cây gậy, chỉ một chút nữa thôi, và ” bốp “, cú đánh huyền thoại đã thật sự xuất hiện. Quả bóng phóng rất nhanh trong sự kinh ngạc của mọi người, trong niềm hân hoan của hai đứa nó, và nhanh chóng đập vào bức tường đối diện, rồi lại bật lại, đập thẳng vào mặt thầy thể dục đứng gần đó.
Thầy thể dục ngã xuống đất, quả bóng nảy xuống đất, và nhắm ngay ” bảo bối ” của thầy mà đập vào, rồi mới dừng lại. Mắt thầy mở to, tay ôm ” bảo bối “, khuôn mặt hằn nguyên hình tròn của quả bóng, môi tái nhợt, rống lên thật to:
– Vương Hoàng Lãnh, Phạm Băng Du lên phòng giám thị ngay cho tôi!!!!! – Rồi lại rên lên – Tương lai của tôi, phong độ của tôi.
Hai đứa nó không nhúc nhích, đứng đơ ra nhìn thầy. Trong đầu tưởng tượng ra một quả bóng đầu hói, mặt đỏ, tay ôm phía dưới và thút thít: ” Tương lai của tôi, sự trong trắng của tôi. “, không nhịn được mà cười phá lên, không biết điều mà bồi thêm:
– Không sao đâu thầy, phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi. Dù thầy không có phong độ, đầu thì hói lại còn yếu sinh lí đi chăng nữa, chỉ cần có đẳng cấp, thầy chắc chắn sẽ không ế đâu. – Nói rồi, chạy vụt đi.
– Hai trò đứng lại cho tôi!!! – Thầy thể dục tức giận mà rống to.
Nhưng bọn nó thà là lên phòng giám thị ngồi viết kiểm điểm còn hơn là dại dột mà ở lại với thầy.
14 ngày trôi qua nhanh chóng, hôm nay chính là ngày diễn ra hội thao. Sau vụ việc ngày hôm đó, bọn nó bị kiểm điểm và được đưa vào sổ đen của thầy thể dục hói – gọi tắt là thầy Hói. Cũng may thầy Hói dạy cấp 1, không là tụi nó chết chắc.
Ngày hôm nay vô cùng rộn ràng và nhộn nhịp. Các lớp xếp thành hàng, cầm những tấm băng rôn, la hét, hô khẩu hiệu thể hiện tinh thần. Các bậc phụ huynh tay cầm điện thoại, máy ảnh, máy quay phim, nhanh chóng thu những khoảnh khắc này lại.
Trong hàng của lớp nó, nó và cậu đứa cầm cờ, đứa cầm hai cái nắp xoong, chạy ra từng lớp, vừa vẫy cờ, vừa vỗ hai cái nắp, miệng hét to:
– 9A tất chiến tất thắng! 9A tất chiến tất thắng! 9A tất chiến tất thắng! – Ầm ầm, thực sự rất đinh tai nhức óc.
Thành viên 9A, đầu cúi thật thấp, không dám ngẩng đầu nhìn ai. Đã thế lại còn Kỷ Vân và Trúc Linh từ hàng khán giả, tay cầm pháo giấy và loa, vừa bắn vừa hét:
– 9A vô địch, tiểu Lãnh và tiểu Du vô địch, còn lại đều là vô dụng. – Lời vừa nói ra, bao nhiêu viên đạn đều chĩa vào người hai cô. Nhưng hai cô vẫn tiếp tục, hoàn toàn không chú ý đến ai, khiến cho hai ông chồng ngồi bên cạnh như Nguyên Hoàng và Khắc Huy đây không biết nên nói gì.
Và rồi, tiếng trống khai mạc vang lên. Không khí đã sôi nổi nay lại sôi nổi gấp mười. Qua một khoảng thời gian, các phần thi nhỏ của học sinh cấp 1 và khối 6,7,8 đã kết thúc. Toàn bộ thời gian còn lại là của khối 9 và cấp 3.
Bốn lớp nay chia ra làm hai đội, đội trắng và đội xanh. Đội trắng gồm khối 9 và 12, khối 10 và 11 là đội xanh.
Các phần thi diễn ra nhanh chóng. Đầu tiên là trò bóng ném, mỗi đội sẽ có 30 người tham gia. Sau khi tranh đấu quyết liệt, đội xanh đã thắng với số điểm chỉ nhích hơn đội trắng 1 điểm. Các phần thi tiếp theo lần lượt diễn ra,nào là: cuộc chiến đồ ăn, bơi lội, xe đạp chậm, thổi bóng,…..Số điểm của hai đội không ngừng thay đổi.
Và hiện tại là phần thi chạy tiếp sức, với các thử thách mỗi năm mỗi khác. Mỗi đội cử 6 thành viên tham gia. 3 người 1 nhóm, tiếp sức cho nhau. Nó ở nhóm A và cậu ở nhóm B, đều cùng ở vị trí cuối cùng.
Chướng ngại vật đầu tiên là nhảy xà và lăn trên bóng. Cứ leo lên bóng, nhích được một chút thì lại ngã. Ngã xong rồi lại leo lên tiếp và cứ thế tiếp diễn. Kéo dài thật dài. Chướng ngại vật thứ hai là ăn bánh và đi trên cà kheo.
– Vâng, hiện giờ là chướng ngại vật thứ hai.Tất cả các ứng cử viên khi đến chỗ chiếc bánh, phải ăn hết bánh mới được chạy tiếp. Có 1 bánh nhân ngọt, 1 bánh mặn và hai cái bánh còn lại là vị bí ẩn với những nguyên liệu, ầy, không thích hợp để làm bánh cho lắm. Nhưng phải ăn xong, mới được đi tiếp và mỗi người sẽ lấy 1 đôi cà kheo, và đi qua bể nước để đến chỗ các ứng cử viên tiếp theo. – Tiếng MC vang lên.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng đã đến lượt các ứng cử viên số ba. Hiện cậu đang dẫn đầu, người thứ hai là một anh lớp 11, còn nó và người còn lại vẫn đang chờ đồng đội. Chỉ tại hai chiếc bánh quái quỷ kia.
Cuối cùng, đồng đội của nó cũng tới, nó vội chạy. Một lúc sau, người cuối cùng mới bắt đầu chạy.
Thật kì lạ, đoạn đường cuối cùng này lại khá suôn sẻ. Cho đến khi xuất hiện bốn túp lều.
– Chủ đề của vòng cuối chính là cosplay. Mỗi bạn sẽ chọn một túp lều, mặc trang phục được Ban Tổ Chức chuẩn bị sẵn và chạy về đích.
Bốn người ngơ ngác chạy vào, sau một hồi thì đi ra. Cậu mặc bộ đồ tôm chiên và phải nhảy như nhảy bao bố về đích, tay cũng bị trói chặt trong bộ trang phục, trông ngố vô cùng. Anh chàng lớp 11 thì mặc bộ đồ cướp biển, nhìn vô cùng lãng tử và nhẹ nhàng, nhưng tiếc thay, dưới chân lại bị xích lại, và bộ xích này có khối lượng là 200kg. Nó, với bộ bikini, nhẹ nhàng đi ra, trong sự vui mừng của lũ con trai. Hàng loạt máu mũi xịt ra. Còn cậu thì vô cùng tức giận, chỉ muốn cuốn nó lại, không cho ai nhìn cả. Người cuối cùng, một học sinh nam lớp 10, mặc bộ trang phục thủy thủ mặt trăng, trông…..không có từ gì để diễn tả.
Bốn người, cố gắng chạy về đích. Và với bộ trang phục đó thì kết quả nam chính của chúng ta sẽ không thể nào là vô địch được, mà chỉ đứng ba thôi. Anh chàng cướp biển đứng cuối. Nàng thủy thủ mặt trăng ở vị trí thứ hai. Và người chiến thắng đương nhiên là nó – nữ chính của chúng ta.
Mọi người reo hò, đội nó reo hò, lớp nó reo hò. Cứ thế reo hò cho đến phần thì cuối cùng, hai người ba chân. Cho đến lúc này, điểm số của hai đội là bằng nhau.
Mỗi đội có 3 nhóm. Trong đó, cậu với nó một nhóm và cô bé Mỹ An ( trong chap 4 ) với một bạn nữ khác một nhóm.
Thật kì lạ, nó không hiểu sao, Mỹ An cứ nhìn nó chằm chằm. Còn cậu, nắm chặt tay nó, đề phòng Mỹ An làm chuyện gì với nó. Mỹ An chỉ nhếch miệng, không nói gì.
Và phần thi cuối cùng bắt đầu, cậu và nó phối hợp rất ăn ý. Cho đến khi, nó bỗng dưng kêu lên và ngã khuỵu xuống. Mọi người hốt hoảng.
– Du, mày sao thế? Chân bị sao vậy? – Cậu vô cùng lo lắng.
– Không biết, giống như có cái gì đó đâm vào chân phải. – Nó nén đau, trả lời.
Cậu bỏ giày của nó ra, và liền bị màu đỏ của máu dọa cho sợ. Cái quái gì thế này? Sao lại có đinh trong giày nó? Lúc này, cậu nhớ ra, trước khi chuẩn bị vào phần thi cuối nó có đổi giày, lại nhớ tới ánh mắt và nụ cười của Mỹ An, cậu nhíu mày. Ngẩng mặt lên, thấy Mỹ An đang quay đầu lại nhìn nó, hai đứa nó đều hiểu ra mọi chuyện.
– Du, để tao đưa mày tới phòng y tế. – Cậu gằn giọng. – Còn cậu ta, nhất định tao sẽ cho cậu ta biết cái giá phải trả là gì.
– Không, tao trước muốn thắng đã, rồi xuống phòng y tế sau cũng được. Còn Mỹ An kia, hừ, khó có thể bỏ qua.
– Nhưng…..
– Tao không sao hết, vẫn rất ổn, chỉ trừ việc chân rất đau thì còn lại vẫn ổn. – Nó thầm khinh bỉ mình. Chỉ đâm vào chân, mấy chỗ kia không ổn mới là lạ. – Nhưng giờ tao làm sao chạy đây.
-Được rồi, chiều mày vậy. Chỉ cần mày muốn thì đương nhiên tao có cách. – Nói rồi, cậu bế bổng nó lên và chạy thật nhanh về đích.
Mọi người ồ lên, nhìn hai đứa nó. MC không biết nên nói gì:
– Cái này có gọi là phạm luật không?
– Đương nhiên là không. Chân của Du bị thương mà, ông còn muốn gì đây hả MC? – Đội nó và các fan nam gào ầm lên.
– Tôi chỉ là buột miệng thôi mà. – Toát mồ hôi hột.
Hừ, đối với cậu mà nói, mấy cái chạy này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc, mà bọn nó đã dẫn đầu và về đích. Với sự bênh vực của các fan và đồng đội, nó và cậu vẫn được tính điểm và đã đem chiến thắng về cho đội trắng. Nó được đưa vào phòng y tế một cách nhanh chóng.
Hội thao ngày hôm đó đã kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook