Sao Mày Chậm Hiểu Thế?
-
Chương 19: Con trai hay con gái đều được!
Chuyện quan trọng!
Bộ này ta dự định sẽ viết ngắn nên chắc không còn kéo dài quá lâu đâu. Sẽ cố nhanh chóng hoàn thành trong tháng 8 ( có kha khá ngoại truyện đó )
Ta định xong bộ này sẽ viết ngay bộ khác, cái bộ trưởng thành hồi trước ta nói đó, nghĩ cũng ra một ít nội dung rồi!
Nhưng giờ có mấy bạn bảo muốn ta viết luôn cả bộ ” Hãy nói cho em biết thế nào là yêu! “, tại vì nhiều bạn muốn nên làm ta cũng phải suy nghĩ. Giờ lên hỏi ý mọi người thử, tại căn bản bộ đó ta viết mấy đoạn ngắn để cho con Du nó thông minh ra 1 tí thôi nên nội dung là hoàn toàn không có =)))
Nhưng nếu mọi người muốn thì ta sẽ suy nghĩ thử, sẽ cố gắng thử viết.
Nói chung là muốn hỏi ý kiến, cũng chả phải chuyện gì quan trọng lắm >
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều, ở cái bàn trong góc của quán cafe, Hoàng Oanh và Mỹ An đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn khoảng 30 tuổi, cao lớn, làn da ngăm đen và chằng chịt những vết sẹo.
Hắn liếc nhìn hai cô bé ngồi đối diện mình, mỉm cười hỏi:
– Bao nhiêu tuổi rồi?
– Anh hỏi làm gì? – Hoàng Oanh cáu kỉnh. Nhỏ có nhìn như thế nào thì vẫn thấy tên này không đáng tin!
– Này cô bé, ở đây cô bé không có quyền lớn tiếng với tôi đâu! Hiểu không? Tôi mới là người có quyền ở đây, dù có là khách hàng đi chăng nữa, nhưng xin lỗi, trong thế giới ngầm này, không hề có cái câu ” Khách hàng là Thượng đế ” đâu! Biết điều thì ngoan ngoãn một chút!
– Đang học lớp 10! – Mỹ An trả lời, trong khi Hoàng Oanh vẫn còn đang cứng đờ. Mỹ An cũng rất sợ nên tốt nhất ngoan ngoãn vẫn hơn. Nhỏ cứ nghĩ người lão Hồng giới thiệu thì cũng hám gái như lão và sẽ chiều chuộng, nhỏ nhẹ với nhỏ, đâu ngờ rằng hắn ta lại đáng sợ thế này!
– Lớp 10 sao? Bọn trẻ con thời nay ghê nhỉ? Được rồi, người đâu, kế hoạch đâu, đưa đây?
Mỹ An im lặng đưa ảnh nó ra.
Hắn lặng lẽ cầm bức ảnh lên xem xét. Rất xinh đẹp!
– Hừm, vậy là ghen tị với sắc đẹp của cô bé này sao? Mà phải, cũng đúng thôi, người ta vừa đẹp người vừa đẹp nết mà! Dù hai đứa bây có làm gì thì vốn cũng không thể đánh bại được! – Đông – tên hắn – vốn là một người thích nói thẳng những gì mình nghĩ và cũng rất thích xiên xỏ người khác. Lần này lại gặp được hai con bé lớp 10 hư hỏng này, cái thú vui nói xiên xỏ người khác lại nổi lên.
Nhưng mà cũng là nói đúng sự thật thôi mà? Hắn tự thấy mình chẳng có gì sai cả!
– Rốt cuộc anh có làm không? Chúng tôi gọi anh tới không phải để anh dạy đời! – Hoàng Oanh cố gắng kiềm chế để không cầm ly nước hắt vào hắn. Người ngoài cuộc thì hiểu cái gì? Tại sao toàn nghĩ xấu và đổ lỗi cho nhỏ và Mỹ An, tại sao không một ai nghi ngờ bộ mặt thật của Băng Du dù chỉ một lần?
– Có tiền thì sẽ làm! Sẽ mất rất nhiều tiền, xác định trả nổi không? Tôi làm ăn uy tín, nên đương nhiên cái giá không hề rẻ!
– Bao nhiêu?
– 1 tỷ thôi!
– Cái gì? Anh đùa tôi à? Chỉ là bắt một con bé mà 1 tỷ? Anh giỡn mặt với tôi đấy chắc? Bọn tôi chỉ là học sinh lớp 10! – Vẫn là Hoàng Oanh mất bình tĩnh trước.
– Đó vốn là cái giá rất rẻ rồi! Không thích thì tìm người khác, lúc đấy bị bắt thì đừng khóc lóc!
Hoàng Oanh thật sự không kiềm chế nổi rồi! Hắn là ai mà dám phách lối với nhỏ chứ? Định cầm ly nước lên thì Mỹ An đã nắm lấy tay nhỏ. Nhỏ quay qua nhìn, Mỹ An chỉ bình tĩnh nói:
– 1 tỷ phải không? Được! Quyết định vậy đi! – Quay qua Hoàng Oanh đang trợn mắt nhìn mình. – Mọi việc tí nữa bàn sau, cậu cứ bình tĩnh đi!
– Tốt! Kế hoạch cụ thể là gì?
– Về thời gian, khi nào chuẩn bị xong, tôi sẽ báo trước cho anh hai ngày. Về việc dụ con nhỏ đó ra chỗ vắng người, tôi sẽ lo liệu. Phiền người của anh đứng đó sẵn để lo việc chụp thuốc mê. Khi đã bắt được rồi, tôi có thể cho đàn em của anh chơi với nó một chút, chơi xong thì còn lại sẽ là việc của tôi! Đúng rồi, anh bảo con nhỏ đó xinh đẹp mà nhỉ? Thế để nó hầu hạ anh một chút cũng rất tốt!
Đông cười khinh khỉnh nhìn hai nhỏ, nhưng khi nhắc đến một người nào đó, giọng hắn dịu lại và tràn đầy yêu thương:
– Xin lỗi nhưng tôi có vợ rồi! Kế hoạch là vậy phải không? Tôi biết rồi! Khi nào gọi điện báo cho tôi thì nhớ gửi luôn trước 500 triệu. 500 triệu còn lại, khi nào xong chuyện tôi sẽ lấy! Vậy, đi trước!
– Được!
Đông vừa rời khỏi quán cafe, Hoàng Oanh đã vội hỏi Mỹ An:
– 1 tỷ, cậu định lấy ở đâu ra? Thuê người khác cũng được, việc gì cứ nhất thiết phải thuê hắn ta?
– Tin tôi đi! Chọn hắn ta là một sự lựa chọn đúng đắn và an toàn! Cậu cũng không muốn bị bắt mà phải không?
– Nhưng…tiền…?
– Mỗi người một nửa.
– Dù là thế tôi biết lấy đâu ra 500 triệu?
– Chẳng phải bố mẹ cậu rất chiều cậu hay sao?
– Chuyện này khác! Mỹ An, chuyện này không đơn giản là chiều hay không chiều!
– Thế thì hãy làm giống tôi! Trộm! Hãy trộm tiền của bố mẹ cậu, tôi trộm tiền của bố mẹ tôi! Vậy đi! Tôi đã liều rồi, thì cậu cũng liều đi! Hãy nghĩ tới thành quả sau này của chúng ta!
~~
Và đây là cảnh tượng trong nhà tắm phòng cậu.
Hai con người đang vật một con chó.
– Fufu ngoan nào! Tắm nhanh lắm, tắm cho sạch. 10 phút thôi, không lâu đâu! – Nó và cậu đang tìm mọi cách dụ dỗ bé chó Ngao nhà mình.
– Khổ! Hồi xưa mua quách con chó Phóc thì giờ nhấc một phát là xong rồi, cần gì phải vật vã thế này. – Nó than ngắn thở dài.
– Là đứa nào thích chó Ngao, nằng nặc đòi mua cho bằng được? Không phải mày à?
– Mày không thích, không đòi mua chắc mà đổ thừa tao? – Nó chống nạnh, nhìn cậu.
Cậu thấy vậy cũng đứng thẳng người, chuẩn bị tư thế cãi nhau.
Hai đứa vừa định bắt đầu thì nghe tiếng cào cửa và tiếng kêu ” ư ử ” của ai đó. Fufu nhân lúc bọn nó lơ là đã vội vàng chạy trốn. Cũng may là cậu cao tay, khi vào phòng tắm đã khóa cửa lại.
– Hehe, cưng ơi, trứng mà đòi khôn hơn vịt sao? Có biết câu ” Hổ phụ sinh hổ tử. ” không? Con là con, papa mới là papa, nghe chưa?
– Gâu gâu gâu, grrr! – Fufu gầm gừ nhìn cái thằng tự nhận là papa rồi ngoảnh mặt đi, làm ai đó đau lòng, quay sang chui vào lòng nó.
– Bà xã à, con trai chúng ta khinh thường anh kìa! Híc híc!
Nó cố nén cười, nén cả cảm giác lâng lâng vì được cậu ôm lại, đẩy đẩy cậu ra, rồi bảo:
– Được thằng bố vô tích sự như anh, nó chỉ mới khinh cho là may lắm rồi! Nào Fufu, ngoan, tắm xong mama cho đi dạo nhé, rồi tối về cho ăn thịt bò xào nấm nhé! Ngoan ra đây mama yêu nào!
– Ẳng! – Fufu im lặng chui vào lòng nó rồi trong lúc được nó bế vào bồn tắm, Fufu nhìn cậu, thè lưỡi ra, một cách đầy thách thức.
Cậu trợn mắt nhìn nó.
” Đồ con bất hiếu! Mày tưởng mày hơn papa mày à? Mày chỉ là con thôi, papa mới là chồng của mama! Đã rõ vị trí chưa? ”
Rồi cậu âm thầm giơ ngon giữa lên, bĩu môi nhìn ” con trai “.
Fufu được nó tắm cho, im lặng hưởng thụ, lâu lâu còn nhìn cậu, sủa ” gâu gâu ” vài tiếng.
Cậu không nói gì, chỉ âm thầm ghi hận. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Tắm xong, cả gia đình lại đi dạo. Vừa đi vừa ăn kem. Cậu, ngoài việc ăn kem còn có nghĩa vụ cầm kem, thỉnh thoảng cúi xuống đút cho thằng ” con trai “. Đấy, nhìn nó phè phỡn kìa, chỉ muốn đấm cho 1 phát!
– Sau này nếu có con, mày muốn con trai hay con gái? – Bỗng dưng nghĩ tới vấn đề mà vợ chồng thường hỏi nhau, nó hỏi cậu.
– Trai hay gái đều được! Là con trai thì hai bố con tao sẽ bảo vệ vợ tao, là con gái thì tao sẽ bảo vệ hai mẹ con cô ấy! – Cậu lại một lần nữa công khai ăn cắp câu nói của mấy thằng nam chính trong ngôn tình. Hừm, cậu muốn thay cụm từ ” cô ấy ” thành ” mày ” lắm, nhưng thôi, chưa đến thời cơ.
– Ồ! – Chính nó sẽ là mụ vợ ấy, chắc chắn!
– Miễn sao đừng có là đứa con vô tích sự và bất hiếu như thằng này là được rồi! – Nói xong, cậu giơ chân ra đá mông ai đấy ở dưới đất.
Fufu bị đá thì sủa mấy tiếng rồi rúc vào chân nó, mắt long lanh. Nó cúi xuống ôm Fufu, xoa xoa.
– Ngoan, thương thương, không đau, không đau! Thằng kia, mày coi chừng đấy, dám đá Fufu của tao! – Nó vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy ánh mắt kiêu ngạo của con tiểu quỷ kia đang nhìn mình.
Thua một con chó 5 tháng tuổi. Hừ! Cậu nhất định sẽ báo thù!
Về đến nhà, nằm chơi đến giờ ăn cơm, trong lúc ăn cơm, Kỷ Vân nhìn Fufu đang ăn thịt bò xào nấm, chép miệng:
– Này, bọn bây là papa và mama, thế ông bà già này lên chức ông bà luôn à? Mới 41 tuổi đã có cháu bế rồi!
– Mẹ đừng nói chuyện dễ gây hiểu lầm thế!
– Mẹ chỉ nói sự thật thôi mà, nhỉ, cháu trai yêu Fufu của bà?
– Gâu gâu!
– Cháu đích tôn của bà, haha! – Trúc Linh cực kì thích cụm từ này.
– Là cháu đít nhôm! – Nguyên Hoàng và Khắc Huy cũng rất hào hứng khi bàn đến vấn đề cháu chắt.
– Gâu gâu!
– Đấy! Cháu bà thông minh quá! Giỏi, giỏi! Thưởng thêm cho miếng thịt nè!
– Gâu gâu!
Và buổi ăn diễn ra cực vui vẻ giữa ông bà nội, ông bà ngoại và cháu đít nhôm. Và trạng thái của hai nhân vât chính:
-…
Buổi tối, đang nằm trên giường xem Phineas and Ferb, nó nhận được tin nhắn từ ” Ông Trời “.
” Chủ nhật hai anh em mình đi xem phim nhé? Phim kinh dị, anh đặt vé rồi! Nhé Du! T^T ”
” Vâng, được ạ! ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tui cũng biết là nó chóng vánh T^T
Bộ này ta dự định sẽ viết ngắn nên chắc không còn kéo dài quá lâu đâu. Sẽ cố nhanh chóng hoàn thành trong tháng 8 ( có kha khá ngoại truyện đó )
Ta định xong bộ này sẽ viết ngay bộ khác, cái bộ trưởng thành hồi trước ta nói đó, nghĩ cũng ra một ít nội dung rồi!
Nhưng giờ có mấy bạn bảo muốn ta viết luôn cả bộ ” Hãy nói cho em biết thế nào là yêu! “, tại vì nhiều bạn muốn nên làm ta cũng phải suy nghĩ. Giờ lên hỏi ý mọi người thử, tại căn bản bộ đó ta viết mấy đoạn ngắn để cho con Du nó thông minh ra 1 tí thôi nên nội dung là hoàn toàn không có =)))
Nhưng nếu mọi người muốn thì ta sẽ suy nghĩ thử, sẽ cố gắng thử viết.
Nói chung là muốn hỏi ý kiến, cũng chả phải chuyện gì quan trọng lắm >
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều, ở cái bàn trong góc của quán cafe, Hoàng Oanh và Mỹ An đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn khoảng 30 tuổi, cao lớn, làn da ngăm đen và chằng chịt những vết sẹo.
Hắn liếc nhìn hai cô bé ngồi đối diện mình, mỉm cười hỏi:
– Bao nhiêu tuổi rồi?
– Anh hỏi làm gì? – Hoàng Oanh cáu kỉnh. Nhỏ có nhìn như thế nào thì vẫn thấy tên này không đáng tin!
– Này cô bé, ở đây cô bé không có quyền lớn tiếng với tôi đâu! Hiểu không? Tôi mới là người có quyền ở đây, dù có là khách hàng đi chăng nữa, nhưng xin lỗi, trong thế giới ngầm này, không hề có cái câu ” Khách hàng là Thượng đế ” đâu! Biết điều thì ngoan ngoãn một chút!
– Đang học lớp 10! – Mỹ An trả lời, trong khi Hoàng Oanh vẫn còn đang cứng đờ. Mỹ An cũng rất sợ nên tốt nhất ngoan ngoãn vẫn hơn. Nhỏ cứ nghĩ người lão Hồng giới thiệu thì cũng hám gái như lão và sẽ chiều chuộng, nhỏ nhẹ với nhỏ, đâu ngờ rằng hắn ta lại đáng sợ thế này!
– Lớp 10 sao? Bọn trẻ con thời nay ghê nhỉ? Được rồi, người đâu, kế hoạch đâu, đưa đây?
Mỹ An im lặng đưa ảnh nó ra.
Hắn lặng lẽ cầm bức ảnh lên xem xét. Rất xinh đẹp!
– Hừm, vậy là ghen tị với sắc đẹp của cô bé này sao? Mà phải, cũng đúng thôi, người ta vừa đẹp người vừa đẹp nết mà! Dù hai đứa bây có làm gì thì vốn cũng không thể đánh bại được! – Đông – tên hắn – vốn là một người thích nói thẳng những gì mình nghĩ và cũng rất thích xiên xỏ người khác. Lần này lại gặp được hai con bé lớp 10 hư hỏng này, cái thú vui nói xiên xỏ người khác lại nổi lên.
Nhưng mà cũng là nói đúng sự thật thôi mà? Hắn tự thấy mình chẳng có gì sai cả!
– Rốt cuộc anh có làm không? Chúng tôi gọi anh tới không phải để anh dạy đời! – Hoàng Oanh cố gắng kiềm chế để không cầm ly nước hắt vào hắn. Người ngoài cuộc thì hiểu cái gì? Tại sao toàn nghĩ xấu và đổ lỗi cho nhỏ và Mỹ An, tại sao không một ai nghi ngờ bộ mặt thật của Băng Du dù chỉ một lần?
– Có tiền thì sẽ làm! Sẽ mất rất nhiều tiền, xác định trả nổi không? Tôi làm ăn uy tín, nên đương nhiên cái giá không hề rẻ!
– Bao nhiêu?
– 1 tỷ thôi!
– Cái gì? Anh đùa tôi à? Chỉ là bắt một con bé mà 1 tỷ? Anh giỡn mặt với tôi đấy chắc? Bọn tôi chỉ là học sinh lớp 10! – Vẫn là Hoàng Oanh mất bình tĩnh trước.
– Đó vốn là cái giá rất rẻ rồi! Không thích thì tìm người khác, lúc đấy bị bắt thì đừng khóc lóc!
Hoàng Oanh thật sự không kiềm chế nổi rồi! Hắn là ai mà dám phách lối với nhỏ chứ? Định cầm ly nước lên thì Mỹ An đã nắm lấy tay nhỏ. Nhỏ quay qua nhìn, Mỹ An chỉ bình tĩnh nói:
– 1 tỷ phải không? Được! Quyết định vậy đi! – Quay qua Hoàng Oanh đang trợn mắt nhìn mình. – Mọi việc tí nữa bàn sau, cậu cứ bình tĩnh đi!
– Tốt! Kế hoạch cụ thể là gì?
– Về thời gian, khi nào chuẩn bị xong, tôi sẽ báo trước cho anh hai ngày. Về việc dụ con nhỏ đó ra chỗ vắng người, tôi sẽ lo liệu. Phiền người của anh đứng đó sẵn để lo việc chụp thuốc mê. Khi đã bắt được rồi, tôi có thể cho đàn em của anh chơi với nó một chút, chơi xong thì còn lại sẽ là việc của tôi! Đúng rồi, anh bảo con nhỏ đó xinh đẹp mà nhỉ? Thế để nó hầu hạ anh một chút cũng rất tốt!
Đông cười khinh khỉnh nhìn hai nhỏ, nhưng khi nhắc đến một người nào đó, giọng hắn dịu lại và tràn đầy yêu thương:
– Xin lỗi nhưng tôi có vợ rồi! Kế hoạch là vậy phải không? Tôi biết rồi! Khi nào gọi điện báo cho tôi thì nhớ gửi luôn trước 500 triệu. 500 triệu còn lại, khi nào xong chuyện tôi sẽ lấy! Vậy, đi trước!
– Được!
Đông vừa rời khỏi quán cafe, Hoàng Oanh đã vội hỏi Mỹ An:
– 1 tỷ, cậu định lấy ở đâu ra? Thuê người khác cũng được, việc gì cứ nhất thiết phải thuê hắn ta?
– Tin tôi đi! Chọn hắn ta là một sự lựa chọn đúng đắn và an toàn! Cậu cũng không muốn bị bắt mà phải không?
– Nhưng…tiền…?
– Mỗi người một nửa.
– Dù là thế tôi biết lấy đâu ra 500 triệu?
– Chẳng phải bố mẹ cậu rất chiều cậu hay sao?
– Chuyện này khác! Mỹ An, chuyện này không đơn giản là chiều hay không chiều!
– Thế thì hãy làm giống tôi! Trộm! Hãy trộm tiền của bố mẹ cậu, tôi trộm tiền của bố mẹ tôi! Vậy đi! Tôi đã liều rồi, thì cậu cũng liều đi! Hãy nghĩ tới thành quả sau này của chúng ta!
~~
Và đây là cảnh tượng trong nhà tắm phòng cậu.
Hai con người đang vật một con chó.
– Fufu ngoan nào! Tắm nhanh lắm, tắm cho sạch. 10 phút thôi, không lâu đâu! – Nó và cậu đang tìm mọi cách dụ dỗ bé chó Ngao nhà mình.
– Khổ! Hồi xưa mua quách con chó Phóc thì giờ nhấc một phát là xong rồi, cần gì phải vật vã thế này. – Nó than ngắn thở dài.
– Là đứa nào thích chó Ngao, nằng nặc đòi mua cho bằng được? Không phải mày à?
– Mày không thích, không đòi mua chắc mà đổ thừa tao? – Nó chống nạnh, nhìn cậu.
Cậu thấy vậy cũng đứng thẳng người, chuẩn bị tư thế cãi nhau.
Hai đứa vừa định bắt đầu thì nghe tiếng cào cửa và tiếng kêu ” ư ử ” của ai đó. Fufu nhân lúc bọn nó lơ là đã vội vàng chạy trốn. Cũng may là cậu cao tay, khi vào phòng tắm đã khóa cửa lại.
– Hehe, cưng ơi, trứng mà đòi khôn hơn vịt sao? Có biết câu ” Hổ phụ sinh hổ tử. ” không? Con là con, papa mới là papa, nghe chưa?
– Gâu gâu gâu, grrr! – Fufu gầm gừ nhìn cái thằng tự nhận là papa rồi ngoảnh mặt đi, làm ai đó đau lòng, quay sang chui vào lòng nó.
– Bà xã à, con trai chúng ta khinh thường anh kìa! Híc híc!
Nó cố nén cười, nén cả cảm giác lâng lâng vì được cậu ôm lại, đẩy đẩy cậu ra, rồi bảo:
– Được thằng bố vô tích sự như anh, nó chỉ mới khinh cho là may lắm rồi! Nào Fufu, ngoan, tắm xong mama cho đi dạo nhé, rồi tối về cho ăn thịt bò xào nấm nhé! Ngoan ra đây mama yêu nào!
– Ẳng! – Fufu im lặng chui vào lòng nó rồi trong lúc được nó bế vào bồn tắm, Fufu nhìn cậu, thè lưỡi ra, một cách đầy thách thức.
Cậu trợn mắt nhìn nó.
” Đồ con bất hiếu! Mày tưởng mày hơn papa mày à? Mày chỉ là con thôi, papa mới là chồng của mama! Đã rõ vị trí chưa? ”
Rồi cậu âm thầm giơ ngon giữa lên, bĩu môi nhìn ” con trai “.
Fufu được nó tắm cho, im lặng hưởng thụ, lâu lâu còn nhìn cậu, sủa ” gâu gâu ” vài tiếng.
Cậu không nói gì, chỉ âm thầm ghi hận. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Tắm xong, cả gia đình lại đi dạo. Vừa đi vừa ăn kem. Cậu, ngoài việc ăn kem còn có nghĩa vụ cầm kem, thỉnh thoảng cúi xuống đút cho thằng ” con trai “. Đấy, nhìn nó phè phỡn kìa, chỉ muốn đấm cho 1 phát!
– Sau này nếu có con, mày muốn con trai hay con gái? – Bỗng dưng nghĩ tới vấn đề mà vợ chồng thường hỏi nhau, nó hỏi cậu.
– Trai hay gái đều được! Là con trai thì hai bố con tao sẽ bảo vệ vợ tao, là con gái thì tao sẽ bảo vệ hai mẹ con cô ấy! – Cậu lại một lần nữa công khai ăn cắp câu nói của mấy thằng nam chính trong ngôn tình. Hừm, cậu muốn thay cụm từ ” cô ấy ” thành ” mày ” lắm, nhưng thôi, chưa đến thời cơ.
– Ồ! – Chính nó sẽ là mụ vợ ấy, chắc chắn!
– Miễn sao đừng có là đứa con vô tích sự và bất hiếu như thằng này là được rồi! – Nói xong, cậu giơ chân ra đá mông ai đấy ở dưới đất.
Fufu bị đá thì sủa mấy tiếng rồi rúc vào chân nó, mắt long lanh. Nó cúi xuống ôm Fufu, xoa xoa.
– Ngoan, thương thương, không đau, không đau! Thằng kia, mày coi chừng đấy, dám đá Fufu của tao! – Nó vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy ánh mắt kiêu ngạo của con tiểu quỷ kia đang nhìn mình.
Thua một con chó 5 tháng tuổi. Hừ! Cậu nhất định sẽ báo thù!
Về đến nhà, nằm chơi đến giờ ăn cơm, trong lúc ăn cơm, Kỷ Vân nhìn Fufu đang ăn thịt bò xào nấm, chép miệng:
– Này, bọn bây là papa và mama, thế ông bà già này lên chức ông bà luôn à? Mới 41 tuổi đã có cháu bế rồi!
– Mẹ đừng nói chuyện dễ gây hiểu lầm thế!
– Mẹ chỉ nói sự thật thôi mà, nhỉ, cháu trai yêu Fufu của bà?
– Gâu gâu!
– Cháu đích tôn của bà, haha! – Trúc Linh cực kì thích cụm từ này.
– Là cháu đít nhôm! – Nguyên Hoàng và Khắc Huy cũng rất hào hứng khi bàn đến vấn đề cháu chắt.
– Gâu gâu!
– Đấy! Cháu bà thông minh quá! Giỏi, giỏi! Thưởng thêm cho miếng thịt nè!
– Gâu gâu!
Và buổi ăn diễn ra cực vui vẻ giữa ông bà nội, ông bà ngoại và cháu đít nhôm. Và trạng thái của hai nhân vât chính:
-…
Buổi tối, đang nằm trên giường xem Phineas and Ferb, nó nhận được tin nhắn từ ” Ông Trời “.
” Chủ nhật hai anh em mình đi xem phim nhé? Phim kinh dị, anh đặt vé rồi! Nhé Du! T^T ”
” Vâng, được ạ! ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tui cũng biết là nó chóng vánh T^T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook