Sao Lại Là Nữ Phụ
Chương 49: C49: Tiếp Diễn

Chuỗi ngày kinh hoàng, ngày thứ 4...

Di Thiên bị tiếng ồn ào lay tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh mọi người đứng ngồi không yên, loay hoay tìm cái gì đó, trêm mặt in hẳn lên cảm xúc hoảng loạn, cô ngồi bật dậy, gằng hỏi:

-Chuyện gì vậy?

Một nữ sinh đang khóc nức nở, giọng đứt quảng trả lời cô:

-Hai...hai bạn nữ...không thấy đâu...

-Cái gì?

Di Thiên giật mình, chân không kịp nghĩ lao thẳng vào biệt thự tới phòng ăn, mọi người thấy cô như vậy đều nhanh chóng chạy theo. Cảnh tượng trước cửa phòng ăn làm cô đứng sững, trên mặt đất có rất nhiều mẩu thịt vụng hòa với những mẩu xương đã vỡ nát, không biết những người đằng sau thấy như thế nào nhưng cô có thể khẳng định, trong đó còn có não người nữa, một vệt máu dài kéo về phía trong phòng ăn. Mà căn phòng hôm qua cô đã khóa trái bây giờ đang hé mở, trên cửa còn có rất nhiều vết cào bằng máu.

Cô nuốt nước bọt, có chút hối hận vì hành động quá khích vừa rồi của mình, cô hiện tại không muốn mở cánh cửa kia một chút nào. Nhưng đến cuối cùng Di Thiên vẫn làm, né đi vết tích kinh tởm đó bước vào trong.

Trên bàn ăn, những tên không tặc vẫn nguyên hiện trạng đó, mùi tanh hôi xộc vào mũi làm cô đau dạ dày, nhưng là có chút thay đổi.

Một xác nữ sinh bị cắm xiên qua bằng một cây giáo, tư thế trong giống hệt một con gà, Di Thiên có thể thấy rõ từng bộ phận bên trong của cô ta. Bên cạnh đặt một cây nến ba ngọn, hiện tại chỉ còn một ngọn còn đang bùng cháy, hai cái còn lại đã thay bằng hai cái đầu. Món ăn cũng thật phong phú đi, bốn con mắt đặt trên dĩa sứ bóng loáng còn nhuộm đỏ, một bên tương ớt một bên tương cà còn có hai cây tăm dùng để xuyên qua.


Di Thiên sắc mặt càng ngày càng trắng bệch. Mẹ nó, bây giờ cô khẳng định, kiểu giết người của hung thủ vốn là biến thái kinh tởm như vậy!!

Đằng sau vang lên tiếng khóc thét thê lương gọi tên hai nữ sinh, sau đó vài người còn ngất đi nhưng quân số ít hơn hôm qua. Cô xoay người ra ngoài, mắt bất giác liếc nhìn nắm đấm cửa đã vặn vẹo không thành hình dáng, trên mặt là một bộ dáng bất lực.

Xem ra, không thể tránh khỏi cái chết rồi!!

Sự việc lại tiếp diễn, mọi người tiếp tục trầm mặc, không ai dám ăn bất cứ cái gì hay nói cách khác là ăn không vô. Di Thiên cúi mặt xuống, lại bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau, cô mở miệng hỏi :

-Ai biết danh tính hai bạn nữ lúc nãy không?

Tất cả còn đang trong nỗi sợ hãi, ai cũng không có trả lời cô, Di Thiên khẽ thở dài, thôi để sau vậy.

Ngay lúc này, Nguyên Kỳ bên cạnh trả lời, cậu ta nói một lượt danh tính, tính cách cùng thái độ học tập của hai người họ xong, Di Thiên lại tiếp tục suy nghĩ.

Một người lớp 2-2, một người lớp 2-1, bọn họ tên cùng tính cách hay gia thế một chút liên quan cũng không có. Chuyện gì đây?? Tại sao nhất định lại là hai người họ?

Xem ra phải tìm hiểu kỹ một chút rồi. Nhất là giáo viên lớp 2-2 đang mất tích kia...

Nguyên Kỳ nhìn Di Thiên lo lắng, cô ấy mấy ngày nay đều mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.

Đột nhiên một giọng nữ quát lên cắt đứt suy nghĩ của Nguyên Kỳ :

-Nguyên Kỳ cậu lăn qua đây cho tôi.

Quan Nhiên hét toáng lên, Nguyên Kỳ nhìn cô ta phát hỏa liền ỉu xìu ngoan ngoãn cất bước nghe theo. Vừa thấy Nguyên Kỳ lại gần, Quan Nhiên thản nhiên đạp một cước vào ngực làm cậu ta ngã xuống. Thân thể gầy yếu của Nguyên Kỳ không chịu nổi, cậu ta ôm chỗ bị thương lăn qua lăn lại, cắn chặt răng một tiếng cũng không phát ra.

-Cậu nghe lời cho tôi. Người cậu bảo vệ là tôi chứ không phải con nhỏ đó.

Di Thiên nghe hết câu liền nở nụ cười châm chọc. Haha! Thời khắc này rồi mạng sống ai cũng như ai, chỉ có kẻ ngu mới đem uy quyền ra uy hiếp người khác. Bọn họ bây giờ không còn gì để mất, chỉ có mạng sống là quan trọng, mất một vài người cũng không ảnh hưởng gì.

Y như Di Thiên đoán, mọi người bắt đầu bất mãn với thái độ của Quan Nhiên, một nữ sinh đứng lên chỉ thẳng vào mặt cô ta:


-Quan Nhiên, bấy lâu tôi chịu cô đủ rồi. Đừng có nghĩ lấy ba cô ra uy hiếp người khác, bây giờ ba cô không đáng bằng một chai nước khoáng đâu.

Di Thiên cười khoái trá, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái cho bạn nữ phát ngôn như một cái tát của dư luận vào mặt Quan Nhiên kia. Nói hay lắm girl!!

-Cô...

Quan Nhiên cứng họng, muốn phản bác nhưng nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của vài người liền nhịn xuống, nếu cô ta chống đối hiển nhiên sẽ chết rất thảm. Thẹn quá hóa giận, cô ta mở giọng khinh thường.

-Hừ, tôi muốn xem các người làm được gì? Chẳng phải chỉ là môt thằng ở đợ nho nhỏ, ai mà quan tâm sống chết của nó chứ? Còn các người, nếu như sống sót được ra khỏi đây xem ba tôi có làm gì các người không?

Mọi người im lặng, cô ta nói đúng, bọn họ không nên vì Nguyên Kỳ mà đối đầu với cô ta, nữ sinh kia định lẳng lặng rút tay về liền cảm nhận có một cơn gió vụt qua.

Cái cây phía sau Quan Nhiên xuất hiện một con dao còn đang lung lay, một vệt dài từ má kéo tới mang tai, con dao đâm xuyên qua lỗ tai cô ta tạo thành một khoảng trống đổ máu ướt đẫm cả vai. Quan Nhiên cả kinh ôm đầu khóc thét lên.

Mọi người kể cả Nguyên Kỳ kinh ngạc quay sang nhìn Di Thiên, tay cô vẫn còn ở không trung, hiển nhiên không có ý định che giấu hành động của mình.

Di Thiên ánh mắt sắc lạnh, miệng khẽ nhếch lên giọng điệu chăm chọc xen lẫn không chút độ ấm vang lên:

-Nếu tôi giết cô rồi ném cho cá ăn, ai sẽ nói được gì tôi?

Quan Nhiên lập tức hiểu ý, mắt cô ta phóng đại khuôn mặt không chút biểu tình của Di Thiên, cô ta biết cô gái trước mặt này có thể làm được. Dù có sống sót thì đó cũng chuyện của mấy ngày sau rồi, nếu giờ mình chết ở đây, baba cũng sẽ không có bằng chứng truy cứu bọn họ, với lại nhìn biểu hiện của mọi người cũng chắc chắn không khai ra cô ta.


Quan Nhiên ngậm miệng, không dám thở mạnh liền nghe Di Thiên nói tiếp :

-Xin lỗi đi!

Quan Nhiên mở to mắt kinh ngạc nhìn Di Thiên, Nguyên Kỳ vôi vàng chen miệng vào

-Không...không cần đâu!

Di Thiên đảo mắt qua Quan Nhiên rồi lại nhìn Nguyên Kỳ một lát, cuối cùng buông tha nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người thở phào một hơi. Ở đây còn có thêm một con quái vật nữa!!

Di Thiên bất lực với lũ nhóc này, thái độ đó có khi còn chưa bị hung thủ ra tay liền bị đánh hội đồng rồi. Cô đây là đang nhắc nhở cô ta nên an phận một chút.

Tranh thủ nghỉ ngơi một lát, buổi chiều cô còn có việc phải làm.

2Gl0\t

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương