Đã hơn 3 ngày từ khi cô cùng Shinji được cứu, Di Thiên sống rất nhàn hạ ở làng chai hẻo lánh này. Sáng sớm giúp các dì khuâng một chút đồ lên thuyền rồi lại lo chăm sóc cậu nhóc kia, đến buổi chiều thì giúp phân loại đồ biển cùng kiểm kê thu chi, cuộc sống rất chi là mĩ mãn.Nhưng chỉ có một chuyện là dư một cái đinh trong thịt, cái gai trong mắt của cô, chính là cái cậu X kia nửa điểm mặt mũi cũng không thấy.

Như thường lệ, sau khi dỗ ngủ Shinji, Di Thiên lại tiếp tục kiểm tra hàng hóa. Đang xem xét kết quả lợi nhuận thì dì Trần cầm một khay dụng cụ tới, thuốc sát trùng có, băng gạc có, vải quấn có,...hiển nhiên là những thứ dùng để trị thương. Cô một mặt thắc mắc hỏi "không lẽ có tàu bị đắm?"

Vừa vặn thấy Di Thiên nhìn qua, dì Trần rất tự nhiên đem khay đồ kia trao tận tay cô, còn không quên cười hì hì :

-Nhờ cháu mang thuốc đến cho X hộ dì, căn nhà nhỏ thứ ba bên trái. Cảm ơn!

Di Thiên nhíu mày, sao dì ấy đang làm công việc yên lành thì ném cho cô? Bộ mặt lại là "tiểu nhân cười trộm" như vậy?.Vừa định từ chối thì dì Trần xoay người, vươn vai,ngáp một hơi kéo dài:

-Ây dô, xem cái lưng này, đau nhức muốn rã ra rồi a, tấm thân già này hiển nhiên sắp vứt đi rồi-Nói xong, tiêu sái rời đi.

Sao dì không nhờ con vứt luôn nó đi hộ?

Dù sao cũng muốn nhìn xem X kia một bộ dáng thế nào, Di Thiên theo hướng dẫn bước tới căn nhà. Vừa chạm chân tới cửa, mùi máu tanh xộc vào mũi,cô chần chờ giây lát, có khi nào vừa bước tới lại có vật lạ bay vào đầu không?

Một giọng nói không chút biểu cảm từ trong vọng ra

-Ai?

Lại thêm một cái mặt "như bánh tráng úng nước". Một Từ Thịnh còn chưa đủ, đã bồi thêm một tiểu Từ Thịnh, giờ còn tặng kèm luôn nữa sao? Đến siêu thị giảm giá còn không có đãi ngộ này nha!

-Tôi mang thuốc cho anh.

Thật lâu sau, giọng nói lạnh như băng lại phát ra

-Vào đi!


Lại thêm một thanh niên tích chữ như vàng!

Di Thiên đẩy cửa bước vào, một bộ dáng lịch sự đem cửa đóng lại, đem khay thuốc đặt ở một bên bàn, lúc này mới nhìn đến hắn.

Trên người mặc độc một chiếc quần dài, lõa nửa thân trên, chiếc áo dính đầy máu còn bị vứt sang một bên, tuy quần áo dính máu nhưng trên người hắn một vết thương cũng không có!

Đây là cao thủ trong cao thủ đi! Vậy cô còn mang mấy thứ thừa thãi này đến đây làm gì?

Khi nhìn tới khuôn mặt, Di Thiên hơi sững người, tự giác dời ánh mắt đi. Đánh giá bài trí trong phòng, đây là căn nhà rất nhỏ, giống như ở tạm bợ vậy, chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng tắm, nhưng lại rất gọn gàng. Vật dụng trong nhà có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng vũ khí cá nhân thì tuyệt không ít.

Không cần biết hắn vì sao phải đeo mặt nạ, cô cũng không quan tâm, ai mà không có bí mật. Cái cô quan tâm là thứ đang treo trên tường kia.

Một cái đai lưng cất giấu ám khí! Giống y như đúc cái Hà Yến kiếp trước tạo ra dành riêng cho Di Thiên, cũng là một trong sáu món đồ độc nhất vô nhị.

Cảm nhận một đạo ánh mắt đang nhìn mình, Di Thiên xoay người lại, cười tao nhã với hắn:

-Xem ra tôi hơi thừa thãi!

X không trả lời cô, cũng không dời tầm mắt, bị nhìn như vậy Di Thiên có hơi chột dạ.

-Cô sống rất tốt?

-Phải cảm ơn anh cứu tôi trước, tôi đã khá hơn- Di Thiên nhanh chóng trả lời, cô cũng không ngốc đến không hiểu ý tứ của hắn, đây là muốn kể công?

Di Thiên lại như có như không quét mắt về phía cái đai lưng kia, như hạ quyết định trong lòng, cô lại hướng mắt về phía hắn:

-Anh...có thể đấu với tôi một trận không?


X ngước mặt lên, do hắn đeo mặt nạ nên cô không nhìn ra biểu cảm, nhưng có thể thoáng qua một chút kinh ngạc.

-Điều kiện?

Đúng là nói chuyện với người thông minh kéo dài tuổi thọ a!

-Tôi muốn thứ đó-Vừa nói cô vừa chỉ tay vào cái đai lưng.

Một trận trầm mặc...

Đến khi cô nghĩ hắn sẽ không đồng ý, X mới lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này.

-Được!

Chỉ như vậy? Không có điều kiện thua sao?

X đứng dậy, đi ra phía bên ngoài. Di Thiên cũng nối gót theo sau, cô không muốn hỏi, sợ hắn mất hứng lại thay đổi, dù sao có lợi vẫn là cô.

Vì đây là bãi biển lại vào xế chiều nên người qua lại không ít. Vừa nhìn thấy hai người đi ra, liền một bộ dáng bát quái, chạy vào nhà xách ghế ra ngồi xem cho nó tiện. Mắt gắt gao nhìn hai người đang chuẩn bị làm cái gì.

X đứng đối diện cô tầm 5 mét, gió biển lùa vào làm cảm giác nóng rát xuất hiện làm Di Thiên có chút khó chịu, nhưng vẫn không biểu cảm ra ngoài. Hắn đứng bên đó, chậm rãi mở miệng:

-Chỉ cần cô làm tôi sử dụng tay trái, cô thắng.

Cái gì? Hắn chê cô quá kém hay đang quá tự tin vào năng lực của mình đi?


-Vậy xin anh hạ thủ lưu tình!

Nói xong, Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao tới, như muốn biểu đạt sự tức giận trong lòng cô, xoay người dồn lực hướng tay trái hắn đá tới.

Dưới lớp mặt nạ, X khẽ cười "Mới như vậy đã nổi giận?". Rồi nhanh chóng dùng tay phải vững vàng chặn đứng một cước của cô.

Di Thiên chỉ nghe oanh một tiếng, một trận đau nhức từ chân truyền lên làm cô lảo đảo, sau đó rất thức thời lùi xuống ba bước, đánh giá tình huống trước mặt.

Hắn thậm chí chân còn không nhúc nhích, một chiêu mà đã làm chân cô tê dại,nhìn đến cánh tay tuy không lộ ra cơ bắp nhưng rất hữu lực kia, cô khẽ thở dài. So với thể trạng lúc trước, thân thể này đã rất kém rồi, lại nói tên X kia, là sát thủ nhưng rõ ràng thuộc dạng cận chiến, muốn quật ngã được hắn, có lẽ không thể rồi.

Nhưng không muốn bỏ cuộc sớm như thế, Di Thiên dùng tất cả kĩ năng có thể đem ra dùng. Sau gần một tiếng đồng hồ chiến đấu, cô một thân mồ hôi nhễ nhại, chống hai tay lên đầu gối, vẻ mặt không phục nhìn hắn. Mặt trời đang dần xuống,tia sáng màu cam yếu ớt chiếu lên những giọt mồ hôi chảy dài xuống bên má, mái tóc uốn nhẹ bay trong gió, ánh mắt sáng trong suốt kiên cường của cô làm hắn có chút kinh diễm.

Quệt đi những giọt nước trên mặt, Di Thiên rất muốn bỏ cuộc.Cô đã tới mức gần như toàn thân đau nhức mà X cũng chỉ di chuyển né tránh thuần phục, tay phải linh hoạt chặn đứng mọi đồn tấn công dồn dập của cô, tay trái thủy chung vẫn không nhúc nhích.

Được rồi, sắm vai quân tử không thành thì mình chuyển sang chế độ tiểu nhân.

Ngay lúc tưởng chừng như cô bỏ cuộc thì hắn lại thấy cô tiến đến. Lại là chiêu thức ban đầu, dùng chân trái của cô đá ngang tay trái của hắn, ngay lúc gần chạm vào, một bàn tay to bắt lấy chân cô, ghìm chặt. Thái độ như muốn nói cô nên bỏ cuộc đi.

Di Thiên thử rút chân về, nhưng làm thế nào cũng không động. X chỉ thấy cô cười một cái, rồi đột nhiên nhún chân phải, mượn lực từ cánh tay đang ghì chặt chân cô như điểm tựa, phi người lên khỏi mặt đất, chân phải hướng mang tai hắn.

X cả kinh, buông Di Thiên ra thì cô lập tức ngã xuống nhưng hắn chưa chắc thoát đước cú đá kia. Đành phản xạ theo bản năng, dùng tay trái chặn đứng thứ đang lao đến.

Di Thiên nhảy xuống, vui vẻ nhảy cẫng lên, chưa bao giờ cô cảm thấy chân dài có lợi như hôm nay a.

Nhận ra mình vừa mới làm gì, X lắc đầu cười khổ, cô gái này cũng quá giảo hoạt đi, nếu như hắn không đủ mạnh giữ chân cô thì sao đây?

Dân chúng không biết như thế nào đột nhiên đứng dậy, đồng loạt vỗ tay, không biết đại biểu cho chúc mừng Di Thiên hay đang cười nhạo X cũng có ngày này.

Đem đai lưng ném về phía Di Thiên, X nói gọn lỏn:

-Như đã hứa, của cô.


Di Thiên nhanh chóng đỡ lấy nó, ôm như trân bảo. Cuối cùng thì cũng có được a, công sức bỏ ra thật không uổng phí.

Như nhớ tới điều gì, Di Thiên buộc miệng hỏi:

-Cái này,anh lấy từ đâu ra vậy?

-Không biết.

Câu trả lời phũ phàng như vậy, Di Thiên lập tức ngậm miệng, người ta không muốn nói thì mình cũng không nên mặt dày tra hỏi.

Đánh giá X từ trên xuống dưới một lượt, Di Thiên hài lòng gật đầu :

-Chỉ cần có tiền, cái gì anh cũng làm?

X do dự một chút, vẫn là gật đầu, nhìn cô ta chin chắn như vậy, chắc không phải xem anh là nam sủng đi.

-Vậy vệ sĩ cho tôi thì thế nào? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả.

Dạo này rình rập quá nhiều nguy hiểm, hơn nữa trong tay còn có một đứa bé, có người bảo vệ vẫn hơn. Người này rất mạnh, cô dám cam đoan, trận thắng lúc nãy đương nhiên là do may mắn. Hiện tại cô cần một hậu thuẫn vững chắc, mà những người như thế này tuyệt đối cần thiết,dùng tiền để đổi lấy sự hợp tác tin tưởng cũng rất đáng giá.

-Được, nhưng tôi nói trước sẽ không túc trực bên người cô.

Không ngờ anh ta đáp ứng nhanh như vậy, Di Thiên vẫn là thỏa mãn, cười đáp trả:

-Không sao, chỉ cần không trơ mắt nhìn tôi chết là được.

-Thành giao!

Tuy không thấy biểu cảm của hắn nhưng Di Thiên cảm nhận được hắn tựa hồ rất vui vẻ.

Chẵng lẽ thỏa mãn ước mơ làm vệ sĩ bấy lâu nay hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương