Sao Không Đi Cùng Thuyền
8: Tần Gia Nữ


Nam Y do dự một chút rồi gật gật đầu.
Quả thật, nàng cùng Chương Nguyệt Hồi cũng không có hôn ước, cũng không thề non hẹn biển, lúc hắn ta đi rất vội vàng, chỉ để lại một cái vòng ngọc giá trị xa xỉ cùng đôi câu vài lời, nhưng nàng tin tưởng mình nhận ra được tình cảm giữa bọn họ không giống ở trong những năm tháng cầu nhỏ nước chảy kia.

Nếu không, làm sao hắn ta có thể cho nàng tín vật quý giá như vậy?
Cho dù nàng còn tỉnh tỉnh mê mê đối với tình yêu, nhưng cũng nhận định mình muốn gả cho Chương Nguyệt Hồi, hắn ta là người thân cuối cùng của nàng trên thế giới này.
Dựa vào tín niệm như vậy, nàng đã đi trăm ngàn dặm đường tìm hắn, nếu ngay cả chút nhớ mong này cũng không có, nàng thật sự không còn nơi nào để đi cả.
Nàng không muốn cùng Tần đại nương tử giải thích quá nhiều nên đành nhận hắn ta là tình lang của mình, giảm bớt giải thích một ít miệng lưỡi.

Cho dù Tần gia đáng ghét hay là hòa ái, nàng cũng không muốn có quá nhiều liên lụy với bọn họ.
"Vậy mẫu thân phái người đi tìm hắn, ngươi cứ an tâm ở trong Tần phủ tĩnh dưỡng sức khỏe đi,” Tần đại nương tử đưa tay hiền lành sờ sờ khuôn mặt Nam Y, "Năm đó ta tuổi trẻ cường thịnh đã mắc nợ Tiểu Oanh Tiên, cũng làm cho huyết mạch Tần gia lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm.

May mắn ngươi bình an lớn lên, tướng mạo đĩnh đạc đàng hoàng.

Hôm nay...!Ta muốn bù đắp, ngươi có đồng ý cho mẫu thân cơ hội này không?"
Nam Y có sự kháng cự tự nhiên đối với phụ nhân mặt mũi hiền lành này, trong nhiều năm mắng chửi của mẫu thân, đại nương tử này có khuôn mặt như lão yêu bà cùng tâm địa như rắn rết, Nam Y chỉ tin một nửa lời của bà ta, nhưng Chương Nguyệt Hồi là điểm yếu của nàng.

“Thật sự......!Có thể giúp ta đi tìm hắn không?”
“Đương nhiên, phụ thân ngươi cũng đã gật đầu rồi, ngươi muốn cái gì, ông ta đều sẽ đi thực hiện giúp ngươi.”
Nam Y vẫn mang theo một tia cảnh giác, nhưng mồi này thật sự quá lớn quá thơm, nàng vẫn gật đầu.
“Tần đại nương tử, ta còn có một chuyện.

Ta muốn đi Lịch Đô phủ một chuyến.”
"Lịch Đô phủ đã bị người Kỳ chiếm lĩnh, trong Hổ Quỳ sơn cũng đều là Kỳ binh, hơn nữa mấy ngày nay còn có tuyết lớn, đi qua một chuyến cũng không dễ dàng.

ngươi nói cho mẫu thân biết, ngươi muốn đi Lịch Đô phủ làm cái gì?"
Nam Y chớp chớp mắt, nhanh chóng suy nghĩ bịa ra một lý do thoái thác: "...!Trước khi chết nương ta có một nguyện vọng, bà muốn đi Quá Vũ Lâu ở Lịch Đô phủ mua một phần điểm tâm, ta nghĩ đây là ký ức rất quan trọng của bà, ta muốn giúp bà hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ này, thay bà nếm thử hương vị kia.”
“Vậy ngươi hãy nói cho mẫu thân biết ngươi muốn mua gì, mẫu thân nói với cha ngươi để ông ấy sai người đi mua giúp ngươi.”
“Đại nương tử, người có thể lấy giấy bút viết xuống không? Ta sợ có chút phức tạp nên sẽ quên.”
Tần đại nương tử hòa nhã lấy giấy bút tới.
Nam Y thuật lại: "Mua một phần bột đậu lọc, làm thành hình hoa đào.

Hoa đòa xưa nay chỉ có năm cánh hoa, nhưng ta lại muốn hình dạng sáu cánh.”
Mấy ngày sau, thời điểm Nam Y nhìn thấy phụ thân Tần Nhạc, rốt cục biết vì sao nàng không có bất kỳ tín vật gì nhưng người Tần gia không chút hoài nghi đối với thân phận của nàng.
Trước kia hàng xóm láng giềng đều nói nàng lớn lên giống Tiểu Oanh Tiên, thật ra nàng chỉ có hình dáng khuôn mặt giống nương, mặt mày của nàng càng giống Tần Nhạc hơn, xương mày nàng cao cao, ánh mắt đoan chính thâm thúy, bởi vậy cũng không có tướng hồ ly mị hoặc của Tiểu Oanh Tiên.
Đây có lẽ chính là huyết thống mạnh, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn ngoan cố ấn xuống một dấu ấn ở trên người nàng.
Chỉ tiếc, bọn họ cũng không quen thuộc chút nào, gặp mặt thậm chí còn có chút xấu hổ.
Tần Nhạc còn có chút khẩn trương, mở hộp thức ăn trước mặt ra, trên mặt lộ ra nụ cười gượng gạo.
“Con muốn bột đậu lọc, ta trực tiếp phân phó hạ nhân mua cho con từ Lịch Đô phủ.

Chẳng qua đường về không ngắn nên điểm tâm đã lạnh thấu rồi.”
“Đây là mua ở Quá Vũ Lâu ư?”
“Đúng thế, mẫu thân con còn cố ý viết tờ giấy dặn dò qua… Con xem, trên hộp thức ăn này còn có khắc bảng hiệu Quá Vũ Lâu.


Chẳng qua hình dáng sáu cánh hoa đào không có khuôn, cho nên cũng không dễ làm, nhân bánh bên trong này đều lộ ra.”
Nhân bánh bị lộ ra? Có lẽ bột đậu lọc làm sáu cánh hoa đào không được tốt, cho nên cũng tượng trưng cho kế hoạch đã bị tiết lộ.

Trong đầu Nam Y nhanh chóng hiện lên ý niệm này, nàng nhìn nhìn chữ trên hộp thức ăn, làm bộ xem hiểu gật gật đầu, nghĩ thầm cái này hẳn không sai được, tính ra cũng đã đưa đến rồi, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng rơi xuống.
“Đa tạ Tần lão gia.”
Một câu "Tần lão gia" xa lạ làm cho Tần Nhạc càng cứng ngắc, nhưng ông ta không có bản lĩnh xuân phong hóa vũ như đại nương tử nhà mình, chỉ có thể giả bộ không nghe thấy.
“Nam Y à, còn có một chuyện rất trùng hợp.

Ta đang muốn phái người đi Phù Phong quận tìm tung tích vị hôn phu của con, liền biết được đại doanh Phù Phong quận có một chi đội ngũ đến Hổ Quỳ Sơn, ta cùng tri phủ Lịch Đô phủ đó cũng có giao tình uống rượu, liền nhờ ông ta hỏi thăm một phen, biết được trong đội ngũ này đang có một giáo úy tên là Chương Nguyệt Hồi.”
“Thật sao?”
Nam Y cả kinh lập tức đứng lên, sau đó ý thức được mình dường như quá đường đột, lại xấu hổ ngồi trở về, nhưng trong mắt trên mặt tràn đầy chờ đợi.
Tần Nhạc nhanh chóng nhìn lướt qua khuôn mặt của Nam Y, sau đó dời ánh mắt, chỉ vòng tay trên cổ tay Nam Y.
"Đương nhiên là thật, ta còn đặc biệt đi cùng ông ta gặp mặt một lần, hắn ta nói, hắn ta đưa cho con một cái vòng tay làm tín vật, chính là cái trên tay này đúng không?"
Trên mặt thận trọng của Nam Y lộ ra nụ cười sáng lạn nhất mấy ngày qua: "Đúng thế! Thật sự là hắn.

Ta có thể gặp hắn không?”
"Ngươi cùng hắn đều đã sắp thành hôn rồi, làm sao có thể lén lút gặp mặt?"
Người còn chưa tới, thanh âm Tần đại nương tử đã bay vào trong phòng.

Nghe được thanh âm này, Tần Nhạc dường như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy đón phu nhân ngồi xuống.

“Cái gì mà thành hôn?" Nam Y không hiểu ra sao.
“Đến đây, để mẫu thân nói tỉ mỉ với ngươi.”
“Thứ nhất, hắn ở trong quân, không tiện một mình ra ngoài, chẳng qua ba ngày sau hắn ta được nghỉ ngơi.”
“Vậy ba ngày sau ta đi gặp hắn trước.”
“Thứ hai, mẫu thân nghĩ, hôm nay loạn thế, gặp lại đã là không dễ dàng, qua hôm nay sẽ không có ngày mai, không bằng nhân dịp ba ngày sau hắn ta nghỉ ngơi, các ngươi bèn thành hôn thành phu thê, ngày sau các ngươi muốn gặp mặt cũng sẽ dễ dàng hơn."
Nam Y mở to hai mắt, chuyện tình lang là nàng bịa ra, sao lại đến bước thành hôn thế này? Đây thật sự là ý của Chương Nguyệt Hồi ư? Hắn ta nguyện ý cưới nàng sao?
Tần đại nương tử thấy vẻ mặt nàng vẫn không thả lỏng, hòa ái từ trong mâm lấy ra một miếng bột đậu lọc, nhét vào trong tay Nam Y.
“Nào, ăn điểm tâm trước rồi chúng ta từ từ nói.

Ngươi xuất giá từ Tần gia, chúng ta chuẩn bị đồ cưới cho ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi bị nhà bọn họ coi thường.”
Nam Y vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Lớp ngoài của bánh bột đậu lọc trong tay vẫn mềm nhũn.

Từ Lộ Dương thành đi tới đi lui Lịch Đô phủ, trên đường đi qua Hổ Quỳ sơn, gió tuyết lớn như vậy, cho dù bên ngoài hộp thực phẩm bọc vải bông, bột đậu lọc kia cũng nên đông cứng chứ, sao có thể vẫn mềm như thế được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương