Đêm lạnh như nước.
Hôm nay là trung thu, mặt trăng ở thành phố X tròn như chiếc bánh trung thu, ánh trăng màu vàng nhạt, mang lại cảm giác ấm áp.

Đây là ngày mọi người trong gia đình đoàn viên, ấy vậy mà Chu Nam lại ngồi một mình.

Lạnh quá! Cô nghĩ như vậy.
Lúc sáng, bà Trương có gọi một cuộc điện thoại ngắn cho cô, ý tứ đại khái là mình rất bận, bảo cô tự ăn bánh trung thu ngắm trăng đi, mẹ không về được.

Mà ba cô thì trước nay đều không về nhà.

Cái nhà này, trước giờ đều vắng vẻ như vây.

Cô có một loại cảm giác kiệt quệ không thể nào vãn hồi, Chu Nam vùi đầu vào gối, nhớ lại quãng thời gian học đại học một năm nay, sự cô độc chiếm lấy nội tâm.
Tinh, Uông Vũ Tây gửi tin nhắn thoại tới: "Nam Nam ngày lễ vui vẻ! Hôm nay bạn trai đưa mình đi ngắm cảnh đêm, chúng mình còn thả đèn nguyện ước nữa, cậu có đi đâu chơi không?" Chu Nam trầm mặc một lát rồi ra vẻ thoải mái nói: "Mình ở nhà xem TV cùng với ba mẹ, ngày lễ vui vẻ."
Đặt di động xuống, căn phòng rơi vào yên tĩnh.


Chu Nam trào phúng cười, không biết là đang trào phúng bản thân dối trá hay là đang trào phúng cuộc sống tẻ nhạt của mình.

Năm nay mới lên năm hai đại học, bạn cùng phòng Châu Khả của cô đã rơi vào mối tình nồng cháy như lửa, theo cách nói của Uông Vũ Tây thì chính là gặp được tình cảm chân thành của cuộc đời.

Cô lướt xem một lượt vòng bạn bè, dường như tất cả mọi người đều có gia đình hạnh phúc, tình duyên suôn sẻ, chỉ có mình cô, cô đơn một mình.

Rất nhiều lúc, cô cũng hy vọng có một ai đó bước tới đồng hành, làm bạn với cô.
Kỳ nghỉ tới cứ ở trường cho rồi.

Nghĩ vậy xong, Chu Nam nhắm mắt rơi vào mộng đẹp.
Hôm sau, sau khi gửi tin nhắn thông báo cho bà Trương, Chu Nam lên đường trở lại trường.

Trở về cái ổ nhỏ trong ký túc xá của mình, khi về tới nơi Chu Nam đột nhiên cảm thấy tinh thần và thể xác được thả lỏng, trong không gian nho nhỏ quen thuộc thuộc về chính mình này, cô có cảm giác an toàn.
Nghỉ ngơi một lát, Chu Nam đột nhiên thấy bối rối không biết bây giờ nên làm gì, vẫn còn hẳn hai ngày nghỉ, không thể cứ đóng mình ở trong ký túc xá một mình được, nghĩ vậy, cô đứng dậy đóng cửa kỹ càng, tính tới rừng cây trong trường đi dạo.

Đại học X xứng đáng là ngôi trường mà bao nhiêu người khát khao, môi trường rất tốt, cây xanh rợp bóng mát, ở giữa còn có một hố nước lớn, trong đó có vài chú vịt thong thả bơi, dường như nó cũng đang nghỉ lễ như con người, Chu Nam đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
Meo~~ một thứ gì đó màu xám đột nhiên nhảy tới dưới chân Chu Nam, là một con mèo.

Chu Nam ngồi xổm xuống, cẩn thận bắt đầu nhìn kỹ nó.

Thật ra, Chu Nam rất thích những động vật nhỏ, đặc biệt là mèo, nhưng mà từ nhỏ ba mẹ đã không cho phép cô được nuôi chúng, hay chạm vào chúng, cho nên cô chưa từng tiếp xúc gần với những bạn nhỏ khả ái này, mềm quá, thoải mái quá, bé mèo này cũng ngoan ngoãn nghiêng đầu cho cô sờ, nó còn nhỏ giọng meo meo meo.

Chu Nam thấy hứng thú, bế nó lên, bắt đầu đối thoại cùng con mèo, thanh âm mềm mại: "Meo meo, có phải mày cũng một mình cho nên mới chạy ra đây giải sầu hay không, mày nhìn mày nè, béo phì luôn đó, ôm mày mà cánh tay tao sắp hỏng luôn rồi này, có phải mày nên cho tao thơm mày một cái để bồi thường hay không..." Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, Chu Nam quay lại, đây là lần đầu tiên cô gặp Tô Hành.
Đó là một đôi mắt trong veo như nước, trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt, khí chất của anh trầm ổn nhưng lại không đồng nhất.

Anh đi tới, Chu Nam ra vẻ lạnh nhạt nhỏ giọng nói: "Cao như vậy làm gì không biết, nhìn anh mà đau cả cổ."
Tô Hành nhướng mày: "Vậy em ôm mèo của tôi làm gì?" Trong giọng nói có sự xa cách cùng đứng đắn.


Chu Nam yên lặng một hồi mới phản ứng lại: "Mèo của anh?"
"Sao vậy, không giống à?" Anh nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng nhận lấy con mèo trong lòng Chu Nam.
Thật khó để tưởng tượng ra việc một nam sinh cao gần 1m9 khí chất khó gần như anh lại thích nuôi mèo.

Anh đứng rất gần, cô có thể thấy rõ khuôn mặt trắng nõn của anh, không chỉ vậy cô còn thấy rõ cả lông mi, ngón tay thon dài vuốt ve thân mèo, nhìn tay anh khiến Chu Nam ngứa ngáy, sờ thế kia hẳn rất thoải mái.
Trong trường có một soái ca như thế này mà sao cô không biết nhỉ? Chu Nam thầm nghĩ trong lòng.
"Nam Nam nhà tôi rất ít khi dính người như thế này." Anh cong cong khoé môi: "Em và nó cũng có duyên đấy."
"Nam Nam? Anh gọi ai vậy?"
"Tất nhiên là mèo của tôi, sao vậy? Không lẽ em cũng tên Nam Nam à?" Anh có chút kinh ngạc.
"Tôi tên Chu Nam, Nam trong đại giang bắc nam(1), là sinh viên năm 2 của Đại học X." Đối với lời giới thiệu nghiêm túc chính thức của Chu Nam, nam sinh cười ra tiếng, tạm dừng một lát rồi nói: "Tô Hành, tên của tôi."
Tô Hành, Chu Nam nhẩm đi nhẩm lại trong lòng mấy lần, lên tiếng nhắc nhở: "Học trưởng, trong trường học không cho nuôi mèo!" Học trưởng? Tô Hành cười trong lòng, không giải thích, nhàn nhạt nói: "Tôi không ở ký túc."
Chu Nam nhìn chằm chằm anh: "Nam Nam đáng yêu quá, tôi rất thích nó." Có lẽ bị ảnh hưởng bởi khí chất mạnh mẽ của anh, Chu Nam có chút khẩn trương, giọng nói cũng hơi cứng nhắc.
Tô Hành liếc mắt nhìn vành tai phiếm đỏ của cô, giọng nói mang theo ý cười: "Tôi có chụp khá nhiều ảnh của nó." Đôi mắt đen nhánh của anh dưới ánh mặt trời gần như toả sáng, chiếu rọi cả gương mặt thanh tú của Chu Nam.

Một lát sau, Chu Nam nói: "Tôi muốn xem." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, thành thật nói: "Tôi có thể thêm anh là bạn tốt không, như vậy sẽ tiện hơn." Ánh mắt Chu Nam đầy mong chờ, Tô Hành suy nghĩ trong lòng một lát rồi lấy di động ra: "Được."
Thêm bạn tốt xong, Tô Hành nghĩ nghĩ rồi nhìn Chu Nam nói: "Tôi đi đây, mang đứa nhóc này đi ăn cơm." Chu Nam rụt rè gật đầu, phất phất tay, quay đầu rời đi.
Trở lại ký túc xá, Chu Nam bình tĩnh lại, tự hỏi sao mình lại bị sắc đẹp làm cho lú lẫn đầu óc thế này.

Chuyện xin phương thức liên lạc như thế này ngày thường nhất định cô sẽ không làm.


Cô mở vòng bạn bè của Tô Hành, lướt lên mấy cái, trong đây đều là ảnh phong cảnh hoặc là ảnh của bé mèo, phong cách đơn giản sạch sẽ, tựa như con người anh.

Trong đầu lướt qua khuôn mặt cùng khí chất của anh, ngón tay thon dài trắng nõn, xương quai xanh cùng đường cong cơ bắp ẩn ẩn sau lớp áo sơ mi trắng.
Chu Nam cười, anh là gu của cô.
Tinh tinh di động vang lên, Chu Nam liếc mắt nhìn qua, là Tạ Nhất Phàm.

Click mở Nam Nam, chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao? Chu Nam tự giễu cười, không trả lời, cô lấy ra một điếu thuốc, thuần thục hút rồi nhả khói.

Dường như theo làn khói bay trong không trung này, phiền não của cô cũng có thể biến mất.
Ba mẹ có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với cô, cô biết, cô chưa bao giờ hút thuốc trước mặt người khác, mỗi lần hút xong đều sẽ nghiêm túc đánh răng sạch sẽ để không lưu lại mùi.

Tuy nhiên, nicotin có thể làm tê liệt hệ thần kinh của con người nhưng lại không thể làm tê liệt được linh hồn yếu ớt bé nhỏ của cô.
_________
(1): Đại giang bắc nam: Có nghĩa là sông lớn bắc và nam dùng để chỉ vùng rộng lớn ở hai bên trung và hạ lưu sông Dương Tử, dùng để chỉ toàn bộ Trung Quốc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương