Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn
Chương 65: Thi cấp tỉnh

"Ừm, hơn nữa phía dưới cũng không mặc, anh muốn xem à?"

Tui cố tình cởi nó ra trước khi lên giường anh đấy.

Hơn nửa đêm, câu nói này của Hạ Thanh Hồi là một sự cám dỗ trần trụi đối với anh.

Còn để cho anh đi ngủ hay không đây 

"..."

Hạ Thanh Hồi nhìn thấy Đan Vân Triệt nuốt nước bọt nhiều lần và thậm chí không thể nói được cái gì.

Mục đích của cậu đã đạt được, vẻ mặt đắc ý nhìn Đan Vân Triệt.

Vẻ mặt đầy khát vọng mà không thể hiện ra ngoài của anh quá là đáng yêu.

Hạ Thanh Hồi vội vàng chụp màn hình lại, chuẩn bị dùng nó làm màn hình khóa.

"Ngày mai có lớp huấn luyện, em như vậy sao anh ngủ được đây?"

"Anh cho là chỉ có mình anh ngủ không được à? Sáng mai tôi mà dậy không nổi thì phải cúp học đây này..."

"Sao lại ngủ không được?"

Hỏi gì thừa vậy hả?

"Bởi vì... muốn lột trần anh ngay bây giờ!"

"Được, thỏa mãn em."

Nói xong, Đan Vân Triệt lần lượt cởi bỏ bộ đồ ngủ mỏng trên người, hạ máy ảnh xuống và để lộ xương quai xanh cho cậu nhìn. Anh biết rõ Hạ Thanh Hồi thích nhất là cắn chỗ này của mình.

Hạ Thanh Hồi hối hận rồi.

Đúng thật là không nên trêu chọc Đan Vân Triệt như vậy. Lần này đến lượt mình nuốt nước bọt rồi... 

...thật xảo quyệt.

Đan Vân Triệt thật sự quá xảo quyệt.

Hạ Thanh Hồi trực tiếp đặt điện thoại lên trước ngực, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, trong lòng hận không thể lôi anh từ trong màn hình ra ngoài.

Hai ngày sau, Hạ Thanh Hồi rốt cục tỉnh táo lại và cố gắng hết sức để đắm  vào việc học. Mặc dù vẫn không thể ngừng nghĩ về anh ấy.

Không khí học tập trong lớp dần trở nên sôi nổi hơn.

Đan Vân Triệt không có ở đây thế nên trong giờ nghỉ, ngày càng có nhiều bạn học đến hỏi bài cậu.

Từ Nguyên, "Hồi ca, câu hỏi thứ hai trong đề thi cuối kỳ vừa rồi mày làm thế nào vậy? Có thể giải thích cho tao nghe  được không?"

Hạ Thanh Hồi lấy phiếu trả lời ra, nhìn vào quá trình giải quyết vấn đề của mình rồi nói, "Nè, nhìn từ góc độ này thì mày chắc chắn không thể làm được, đưa bút tao mượn cái."

Từ Nguyên ngoan ngoãn đưa bút đỏ cho cậu. 

Hạ Thanh Hồi sợ mình giải thích không đủ cho Từ Nguyên hiểu được cốt lõi, vì vậy cậu xé một mảnh giấy nháp và nhanh chóng viết ra toàn bộ quá trình, "Đây, cứ viết như thế này, không có vấn đề gì lớn."

Từ Nguyên cầm lấy thưởng thức một phen, không khỏi khâm phục, "Hồi ca giỏi vãi, tao không nghĩ tới luôn á? Mà tao thấy càng ngày mày càng giống đại thần rồi đó! Không hổ là hạng 36 toàn thành phố, boss thứ hai của lớp!"

Hạ Thanh Hồi sợ hãi vỗ đầu cậu ta, "À, quên hỏi nữa, thi cuối kỳ sao rồi, có tiến bộ hơn hồi thi tháng không?" 

Từ Nguyên có chút ngượng ngùng nói, "He he tiến bộ 200 hạng, còn không phải là do ngồi trước hai học sinh giỏi sao! Hồi ca, tao tuyên bố, mày chính là người thứ hai mà Từ Nguyên tao kính nể!"

"Cái gì? Không phải số 1 à?"

"Số một vĩnh viễn là đại thần....! Hồi ca, mày đẹp trai như vậy, chắc không để ý đâu ha ~ "

Hạ Thanh Hồi làm bộ muốn đánh người, Từ Nguyên vô thức bảo vệ đầu mình.

"Vậy tao đây sẽ cần nhắc tha cho mày một mạng."

"Hồi ca mạnh mẽ!"

Dựa theo yêu cầu của giáo viên, lớp trưởng viết số ngày đếm ngược đến kỳ thi Đại Học lên bảng đen, lúc nào cảm thấy học một mình mệt mỏi, Hạ Thanh Hồi sẽ ngẩng đầu nhìn nó, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng hiệu suất cao nhất hoàn thành nhiệm vụ học tập. Đôi khi còn có thể hoàn thành vượt mức cần thiết.

Đan Vân Triệt trước khi đi có để lại cho cậu một vài quyển sách phụ đạo, lúc đến cantin cũng sẽ cầm theo để vừa ăn cơm vừa xem ví dụ mẫu.

Vì không quấy rầy Đan Vân Triệt tập huấn, đã vài ngày rồi cậu không liên lạc với anh. Thẳng đến khi cậu thấy trang web Giáo dục của tỉnh đăng tin tức liên quan đến cuộc thi. Thời gian là xế chiều ngày mai, vừa lúc là chủ nhật.

Nhanh như vậy?! Mấy ngày nay cậu toàn vùi đầu học tập nên không chú ý thời gian lắm. Lần này thi xong hẳn là hôm sau có thể trở về rồi.

Đàn chị Giản Ninh từng nói, độ khó của thi cấp tỉnh sẽ hơn cấp thành phố một bậc, mặc dù Hạ Thanh Hồi biết Đan Vân Triệt rất lợi hại, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng thay anh

.... Nếu lúc thi có thể ở bên cạnh anh ấy thì tốt rồi.

Nhớ tới câu nói của anh lần trước khi chuẩn bị thi: "Tôi muốn nhìn thấy cậu dưới khán đài."

Chỉ nghĩ đến nhìn thấy một mình cậu. Hạ Thanh Hồi càng nghĩ càng thấy khổ sở.

Cậu chợt nghĩ, hôm nay là thứ bảy, tỉnh lị là thành phố A. Cách thành phố S nói xa không xa, nói gần cũng không gần. Rối rắm hồi lâu, cậu đưa ra một quyết định.

Cậu muốn đi thành phố A. Muốn ở bên cạnh Đan Vân Triệt. Dù bây giờ Đan Vân Triệt có đang ở Châu Âu thì cậu cũng muốn bay qua cùng anh. Và tất nhiên là không muốn để biết Đan Vân Triệt rồi.

Chuyến tàu cao tốc chạy suốt tám giờ, vị trí của cậu vừa vặn gần cửa sổ nên cứ mãi ngắm nhìn phong cảnh bên. Cảnh vật chuyển từ đêm tới ngày, từ thành thị đến nông thôn. Sông núi, đồng ruộng, cao ốc, đèn màu. Cậu muốn ngắm nhìn tất cả cảnh đẹp trên thế giới.

Cùng Đan Vân Triệt. 

Sau khi xuống xe, cậu nhìn đồng hồ rồi vào trang web giáo dục nhiều lần để xác nhận địa điểm cụ thể của cuộc thi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì còn tận hai giờ.

Tới kịp.

Hình thức thi đấu của cuộc thi cấp tỉnh rất khác so với cuộc thi cấp thành phố, chỉ có thí sinh và giám khảo chuyên môn mới được có mặt tại điểm thi, còn những nhân sự không liên quan chỉ có thể đợi ở phòng chờ bên ngoài.

Trong phòng chờ có nhiều màn hình, có thể phát sóng trực tiếp các trận đấu. Phòng chờ rất rộng,  dù vậy thì lúc Hạ Thanh Hồi vào, bên trong gần như đã kín chỗ. 

Chỗ này rộng vầy mà còn nhiều người, sao tìm được bạn trai mình đây?

Chắc không có ai vào nữa đâu nhờ?

Hạ Thanh Hồi tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Đột nhiên, bên người có thêm một người. Là dàn chị Giản Ninh. Cậu có chút kinh ngạc nói, "Đàn chị? Sao chị...?"

"Không phải chị đã nói là trận đấu năm nay chị nhất định phải tới xem rồi à, mau quên như vậy?"

"À... ha ha, em mới nhớ ra."

"Hiện tại vẫn còn một ít thời gian, các thí sinh chắc là còn đang ôn tập. Nhưng mà nãy chị nhìn thử một vòng chẳng thấy thanh niên họ Đan đâu, chắc là đi chỗ nào khác rồi."

"À ừm." Hạ Thanh Hồi hơi thất vọng.

"Chị, thi tỉnh khó lắm sao?"

"Ừm... phải nói thế nào đây, những thí sinh tới đây tranh tài đều là những người đạt huy chương vàng thành phố, tức là tinh hoa của tỉnh. Vì vậy để chọn ra nhân tài có năng lực nhất, độ khó của các câu hỏi nhất định sẽ cao hơn so với đề cấp thành phố."

Tinh hoa của tỉnh.

Đúng thật là, núi này cao có núi khác cao hơn. 

Trình độ của Đan Vân Triệt và những thí sinh khác chênh lệch như thế nào,  không ai cũng không có cách nào dự đoán được.

"Thi tỉnh thì chỉ có một người duy nhất đạt được huy chương vàng, đây là tấm vé qua cửa Thanh-Bắc. Tất nhiên cũng sẽ có huy chương bạc và huy chương đồng, nhưng sẽ được đề cử ở những trường khác không cùng cấp bậc. Với trình độ của Đan Vân Triệt mà nói, nếu không được giải thưởng cao nhất khẳng định sẽ không cam lòng."

Chỉ có một người cầm được huy chương vàng.

Hạ Thanh Hồi trầm mặc không nói chuyện. Giản Ninh nhận ra sự lo lắng của cậu, nói tiếp, "Nhưng...không cần phải căng thẳng như vậy. Theo những gì mà chị biết được khi tiếp xúc với em ấy, chị có tự tin nói rằng Đan Vân Triệt là người tài năng nhất mà chị từng biết, chúng ta có lẽ chỉ cần tin tưởng mà thôi."

"Em biết, em tin cậu ấy."

"Nè, cứ nói về người ta hoài, em thì sao? Thứ hạng hiện tại ở trường thế nào?? A đúng rồi, chị chợt nhớ, thi cuối kỳ lần trước em được hạng mấy?"

"Ừm... hạng 36 toàn hành phố."

Nhưng giọng điệu của Hạ Thanh Hồi không hề tự hào chút nào, thậm chí còn có vẻ như đang bất mãn.

"Để chị đoán xem... Đàn em Đan hạng một đúng không?"

"Đúng vậy."

"Ha ha ha, thật ra em không cần phải lo lắng đâu, chị nhớ hồi 11 điểm của chị thấp hơn em nhiều, hình như chỉ có hơn 100 điểm thôi?"

"À, thật sao?"

Giản Ninh vỗ vỗ vai cậu, "Ừ, vẫn còn thời gian, chị cảm thấy em cũng rất có tiềm năng, đừng tự cảm thấy mình cách họ Đan quá xa."

Hạ Thanh Hồi gật đầu.

"Chị ra  có chút việc, lát nữa sẽ quay lại xem đàn em thi đấu, chị đi nhé."

"Vâng, lát nữa gặp lại."

Thời gian đã cận kề, trong lòng Hạ Thanh Hồi có chút sốt ruột, muốn đứng dậy đi tìm anh lần nữa. Trùng hợp thay, ngay lúc này lại thấy Đan Vân Triệt đang đứng cách đó không xa. 

Hầu hết thí sinh đã sớm tiến vào sân đấu rồi, chỉ còn mỗi Đan Vân Triệt chưa chịu đi. Anh đứng ở đó trong chốc lát, lấy điện thoại ra.

Hạ Thanh Hồi vừa định gọi điện cho anh thì thấy thông báo cuộc gọi đến, vì vậy lập tức ấn nghe.

"Hạ Thanh Hồi."

"Tôi đây, bạn trai."

"Anh chuẩn bị vào thi."

Hạ Thanh Hồi cảm giác âm thanh của anh  mình rất gần nên kiễng chân lên nhìn xung quanh. Ánh mắt rất nhanh liền tập trung vào một bóng lưng quen thuộc. Đan Vân Triệt đang cầm điện thoại đưa lưng về phía cậu.

Hạ Thanh Hồi chậm rãi đến gần anh, cố gắng không để anh chú ý, tiếp tục nói chuyện với anh, "Tôi biết."

"Anh muốn nghe giọng em."

Chỉ vậy thôi, bước vào phòng thi có thể nghe thấy giọng nói của cậu, vậy là thõa mãn rồi.

"Anh, có nhớ tôi không?"

"Nhớ," Đan Vân Triệt nuốt ngụm nước miếng, trầm giọng, "Nhớ phát điên."

"Vậy..." Hạ Thanh Hồi đi thêm vài bước rồi ngừng lại, "Quay lại đi."

Đan Vân Triệt giật mình, chậm rãi xoay người.

Hạ Thanh Hồi đang đứng trước mặt nở một nụ cười với anh. Đan Vân Triệt còn cho là mình nhìn lầm, điện thoại để bên tai vài giây mới buông ra, "Sao em lại tới đây?"

Hạ Thanh Hồi trợn mắt, lộ ra lúm đồng tiền, "Này, không phải anh vừa mới nói nhớ tôi phát điên sao?"

Tuy nhiên Đan Vân Triệt không nói lời nào, nhưng ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.

Cậu cao thấp đánh giá Đan Vân Triệt  sau đó giơ tay chỉnh lại đầu tóc rối bời của anh, nói, "Mặc kệ những thí sinh khác có giỏi đến đâu, bạn trai của tôi là lợi hại nhất! Không cần sợ bọn họ!"

Đan Vân Triệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, trầm mặc. Lúc này, nhân viên công tác  bên trong thò đầu ra, "Các thí sinh, đến giờ thi rồi."

Hạ Thanh Hồi nghiêng đầu đáp lại, "Được rồi, bây giờ tụi em vào đây."

Sau đó cậu xoay người Đan Vân Triệt đây anh đi về phía trước, "Được rồi được rồi, nhanh vào đi anh Triệt. Tôi chờ anh ở ngoài, xem anh thi đấu đấy."

Mãi đến khi đẩy anh ra cửa, Hạ Thanh Hồi mới chịu lùi lại và giữ khoảng cách với anh. Mà đôi mắt Đan Vân Triệt chưa từng rời khỏi người cậu.

"Sao còn nhìn tôi? Vào nhanh đi."

Đan Vân Triệt lúc này mới miễn cưỡng quay đầu lại. Vừa đi được một bước, lại nghe thấy Hạ Thanh Hồi gọi một tiếng, "Đan Vân Triệt!"

Đan Vân Triệt lập tức đứng yên tại chỗ.

Hạ Thanh Hồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, dừng lại một chút, "Tôi yêu anh."

__Hết chương__

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương