Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!
-
Chương 1
Để tôi kể cho các bác nghe về con vợ tôi, nói đúng hơn là trước khi về làm vợ nó là cô hầu nhà tôi. Tôi gặp nó tình cờ lắm các bác ạ, kì lạ đến mức như là sao hỏa rơi xuống trái đất vậy. Ai cũng bảo nó ngốc, ngây thơ, trong sáng nhưng với tôi nó là cực kì thông minh. Nó chả phải thông minh đến mức giựt lấy trái tim tôi rồi đó sao. Nó lúc nào cũng ngây ngô, nhưng nó có cái tật mê trai đẹp, kiểu bẩm sinh rồi, chả sửa được. Nhiều lúc đi ngoài đường thấy nó khen người con trai khác đẹp tôi ức lắm chứ, nhưng cũng chả làm gì được, tại vì nó quá ngốc, tôi chỉ biết đem nó về ‘xử’ cho ra trò, nhưng cái tật đã thấm vào máu thì chả bỏ được. Các bác cứ xếp hàng rồi tôi từ từ mà kể từng chap một
Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng.
Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh.
‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’
‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’
‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’
‘ Mẹ thách con dám đi đấy’
Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo.
‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’
Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về.
Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức chết đi mà.
Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi.
Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái.
-------------------
‘ Mẹ ơi, dì ơi’
Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới.
‘ Ai thế hả con’
Khải trả lời thành thật.
‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’
Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu.
‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’
Nó đã xuất hiện trong cuộc đời của anh một cách rất bất ngờ. Sự bất ngờ đến không tưởng.
Năm đó, ngày mà nó vô tình đến với anh.
‘ Mẹ bảo bạn Mai qua chơi với nhà mình đi, con thích chơi với bạn ấy lắm.’
‘ Bạn Mai về quê rồi, làm sao mà mẹ bảo sang nhà mình được’
‘ Con không biết đâu, con..con, con bỏ nhà đi cho mẹ coi’
‘ Mẹ thách con dám đi đấy’
Đấy là giọng nói của Chu Cao Khải, một cậu bé 4 tuổi dám thách thức mẹ bỏ nhà ra đi. Mẹ cũng thách thức đứa con trai độc nhất, quý tử nhà bà quen ăn sung mặc sướng rồi, xem không có tiền thì làm ăn được gì?. Cậu bé nói được là làm được, đi vào phòng lôi hết đồ chơi ra bỏ vào balo.
‘ Con ứ thèm chơi với mẹ nữa’
Cậu lôi hết tất cả sữa tươi trong tủ lạnh ra, chui xuống giường lấy ra khoản tiền mà nó giấu quỹ riêng từ mấy năm nay. Xong việc cậu cho tất cả vào balo, đội mũ đi ra khỏi nhà. Dì giúp việc vậy mà nghe lời mẹ cậu răm rắp, không cản cậu lại. Đã thế cậu bỏ đi thật luôn, đừng có mà năn nỉ cậu về.
Giữa trưa hè nắng nóng đổ lửa, ai cũng muốn ở nhà cho dễ chịu thì ngoài đường có một cậu bé khấu khỉnh đi dưới trời nắng. Có mấy chị tốt bụng lại gần hỏi cậu có phải lạc đường không, cậu bực mình chửi thẳng vào mặt mấy chị đấy làm mấy chị sợ quá bỏ đi luôn. Cậu thế mà đã đi được 30 phút rồi, tại sao bà già khó tính ấy vẫn chưa tới đón nhỉ, chả nhẽ bỏ mình luôn à. Tức, tức chết đi mà.
Cậu cứ đi, đi mãi thôi, chợt cậu thấy một chú cún chạy tới liếm liếm chân cậu. Có cảm giác như chú chó muốn kéo cậu đi đâu đó, cậu cũng tò mò nên liền đi theo. Con chó chạy nhanh lắm, cậu phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp. Chạy tới chỗ bóng cây lớn thì chú chó dừng lại, cứ đứng quẩy đuôi. Cậu tới gần thì thấy một em bé được choàng trong chiếc khăn lớn, mặt thì đỏ hoe. Cậu toan bỏ đi nhưng mà em bé khóc dữ dội lắm, cậu thấy thương thương nên đành quay đầu lại. Khải nhìn xung quanh rồi bế bé lên, bé nhìn thấy mặt cậu thì ngừng khóc hẳn, cười toe toét hết cả lên. Cậu lúc đó dường như đã làm sai lệch quỹ đạo vận mệnh của con bé đó rồi.
Ái zà, vấn đề ở đây là cậu quên đường về rồi, nãy mãi chạy theo con chó có thèm nhìn đường đâu cơ chứ. Chú chó như hiểu ý cậu, dẫn cậu ra đường ra chỗ ban đầu. Đúng lúc này thì có chiếc taxi đi tới, cậu liền nhận ra đây là hãng taxi công ty ba. Cậu lục lục túi lấy ra cái thẻ thành viên công ty LF, công ty ba cậu lạ lắm, từ chức giám đốc trở lên thì sẽ phát cho cái thẻ đi taxi công ty miễn phí. Nhưng bọn chúng nhà giàu hết sẩy, cứ thích đi xe nhà để khoe giàu, có ai thèm sử dụng đâu, may mà hôm trước cậu tình cờ chôm được ở phòng ba mấy cái.
-------------------
‘ Mẹ ơi, dì ơi’
Mẹ cậu biết là thể nào Khải cũng về nên chả có gì bất ngờ lắm, nhưng lần này rất bất ngờ vì có xuất hiện thêm một thành viên mới.
‘ Ai thế hả con’
Khải trả lời thành thật.
‘ Dạ, con nhặt được bé dưới gốc cây’
Bà lúc này hốt hoảng hết cả lên, mắng cậu.
‘ Con ơi là con, con muốn có em thì để mẹ bảo ba cố gắng, chứ con sao lại nhặt về thế này con ơi.’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook