Edit: Time, Xoài, Thanh Vỹ
Beta: Cy

Ngày đó, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ chụp rất nhiều ảnh.

Sau khi về nhà, hai người cùng tìm một chỗ rửa tất cả số ảnh đó cùng với những tấm chụp riêng lưu trong điện thoại của cô, sau đó làm một bức tường dán đầy ảnh dưới sự tích cực vận động của Nhan Lộ Thanh.
Cô dự định làm một hình trái tim thật lớn, nhưng vì số lượng ảnh quá ít nên còn rất nhiều chỗ trống chưa được lấp đầy.
Đón sinh nhật lần này xong, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng bước vào năm học mới.
Năng lực tự chủ của cô cũng không tệ lắm, tốt xấu gì thì từ nhỏ đến lớn cũng được mọi người gọi là học sinh giỏi, giờ lên lớp có thể tập trung nghe giảng, giờ tự học cũng nghiêm túc làm bài.

Nhưng một khi chuông tan học đã reo, có thời gian rảnh rỗi, cô luôn không thể ngăn được suy nghĩ của mình bay đến trên một người khác.
Khao khát được biến thành chim nhỏ bay đến tòa tháp nơi công chúa trú ngụ.
Mà lúc này, nàng công chúa nào đó vẫn còn đang nghỉ hè, cho nên ngày nào cũng nhàn rỗi thảnh thơi, ngày nào cũng đến đón chim nhỏ tan học.
Để tránh thu hút sự chú ý của người khác, Nhan Lộ Thanh dời địa điểm gặp mặt của hai người đến một nơi khác xa quán trà sữa hơn.
Vì không muốn về nhà sớm nên mỗi lần Cố Từ tới đón cô, cả hai đều sẽ lượn một vòng gần đó rồi mới quay về.

Gần đó có một công viên nhỏ, khi nào trời đẹp sẽ cùng nhau vào đi dạo.
Cố Từ luôn thích uống nước đá bất kể mùa nào trong năm, mùa hè càng uống nhiều hơn.

Nguyên một kỳ nghỉ đông, Nhan Lộ Thanh kiên trì khuyên anh không được uống như vậy, tuy lúc còn trẻ không cảm thấy gì, nhưng sau này nhất định sẽ bị đau dạ dày.
Trong lúc Cố Từ nghỉ hè, thói quen này miễn cưỡng bị cô thay đổi.
Lúc Cố Từ khai giảng, thời tiết ở bên Nhan Lộ Thanh ngày càng ấm hơn.
Từ khi cả hai đều vào năm học mới, tan trường hôm nào cũng vội vội vàng vàng về nhà như thể bị đuổi giết.

Cố Từ có thể có nhiều cách để không phải làm nhiều bài tập, nhưng Nhan Lộ Thanh thì không được, cô lại không tham gia giải đấu nào, cho nên lúc ở trường học có thể làm được bao nhiêu bài thì làm bấy nhiêu, tranh thủ chút thời gian sau khi về nhà có thể cùng anh trò chuyện hay chơi game, hoặc là chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản ở cùng nhau vậy thôi.
Nhiệt độ ở hai thế giới ngày càng khớp nhau.
Bức tường ảnh ngày càng có thêm nhiều ảnh hơn.
Thỉnh thoảng, vào những lúc rất ngẫu nhiên, ngày nghỉ của cả hai vừa vặn trùng nhau, hai người sẽ ra ngoài tìm cửa hàng gần tiểu khu này để ăn chút gì đó.

Ăn xong, bọn họ sẽ vào rừng cây trong công viên nhỏ hóng gió một lát, thuận tiện… nắm tay, ôm nhau, hôn môi.
Đối với chuyện hôn môi này, trong lòng Nhan Lộ Thanh rất muốn chửi thề.
Hôn môi cũng chỉ là chạm nhẹ một chút, hoặc là giữ lâu hơn một chút, cũng sẽ không quá lâu.

Rõ ràng chẳng hề diễn ra giống trong ti vi, nhưng không hiểu sao trong một thời gian dài lần nào cô cũng mặt đỏ tim đập nhanh, chẳng có tiến bộ gì.
Nhan Lộ Thanh khai giảng vào tháng ba, lần họp lớp đầu tháng tư, giáo viên chủ nhiệm nhắc tới chuyện phân ban của lớp 11.
Tuy rằng lúc ấy còn chưa tới cuối học kỳ, nhưng không ít học sinh đã quyết định xong phương hướng.

Đúng lúc khi đó vừa mới thi thử xong, việc học tập không quá nặng nề, cho nên trong lớp bỗng bắt đầu nổi lên trào lưu viết sổ lưu bút.
Quan hệ với mọi người của Nhan Lộ Thanh khá tốt, tiết học nào cô cũng bận rộn viết cho mọi người, nhưng có hôm cùng bạn bè đi xem cửa hàng văn phòng phẩm, tìm thấy được một cuốn sổ lưu bút rất ngắn gọn, lại cực kỳ phù hợp thẩm mỹ của mình nên liền mua về.
Có điều ngoại trừ bạn bè thân thiết, cô lại lười chủ động nhờ người khác viết cho mình.

Vì quá thân thiết, mấy đứa bạn kia lại viết linh ta linh tinh, mấy trang đầu trong sổ lưu bút căn bản là không thể xem nổi.
Nhan Lộ Thanh mang sổ lưu bút về nhà, vốn nghĩ muốn cứ vậy đóng lại cất đi, nhưng rồi lại nảy ra ý tưởng, lật một trang mới để Cố Từ viết.
So với lũ bạn học không nghiêm túc, Cố Từ là lười viết những nội dung không quan trọng.

Thông tin cá nhân ở phần đầu đều không động tới, bắt đầu ngay từ mục “Điều thích nhất”.
Nhưng không phải câu hỏi nào anh cũng trả lời, mà là chọn câu mình thích để trả lời.
Anh đều không điền những câu ví dụ như “Thích ngọt hay chua nhất?”, “Thức ăn yêu thích nhất”, “Trò chơi yêu thích nhất”…
Chỉ duy nhất một câu: “Thích chó hay mèo nhất?”
Anh viết lên giấy một chữ.
[Chó.]
Nhan Lộ Thanh quan sát toàn bộ quá trình, có hơi ngạc nhiên: “Anh thế mà lại thích chó á?”
Cô còn tưởng mèo mới hợp với tính cách và phong thái của anh hơn chứ.
Ngòi bút của Cố Từ hơi ngừng lại: “Trước kia không thích con nào cả.”
Nhan Lộ Thanh tò mò: “Vậy sao tự dưng lại thích chó rồi?”
“Anh không muốn nói đâu.” Dừng một chút, anh cười bổ sung: “Em cũng sẽ không muốn biết.”
“???”
Nhan Lộ Thanh đang muốn hỏi, Cố Từ dời mắt xuống, đột nhiên hỏi cô: “Tiểu khu em ở tên gì?”
“Lâm Cảnh.” Nhan Lộ Thanh còn thuận miệng nói chi tiết hơn: “Căn hộ 401, tầng 2, số 18, tiểu khu Lâm Cảnh.” Cô kéo dài giọng, cố ý nói: “Anh nhất định phải nhớ kỹ đấy, đây là “nhà” của chúng ta.”
Cố Từ cười một tiếng: “Ừ.”
Sau đó cô thấy ngòi bút của anh chuyển đến một câu hỏi khác ở bên dưới.
“Địa điểm thích nhất là?”
[Thành phố Hoài Du, Tiểu khu Lâm Cảnh 18-2-401.]
“…”
Không ai nói lời nào, nhưng nhìn chằm chằm câu trả lời kia, trong lòng Nhan Lộ Thanh dâng lên từng gợn từng gợn sóng, tê dại mềm nhũn.
Tiếp tục nhảy tới cột câu hỏi khác.
“Nguyện vọng sinh nhật muốn hoàn thành?”
Từ công chúa vẫn dùng phong cách lãng mạn, vô cùng vô cùng lãng mạn.
[Chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày.]
Nhắc đến nguyện vọng sinh nhật, Nhan Lộ Thanh lại nghĩ tới năm ngoái ở thế giới này, sinh nhật ngày 12 tháng 11 của anh khi đó, hình như cô có lỡ lời nợ anh một món quà sinh nhật.
Bọn họ khi đó chỉ là quan hệ bạn cùng phòng mới quen nhau chưa bao lâu.
Tuy là bạn cùng phòng, nhưng lại là bạn cùng phòng đặc biệt nhất của Nhan Lộ Thanh từ trước đến giờ.
“Thế anh rốt cuộc muốn quà sinh nhật gì?” Cô hỏi: “Cũng được vài tháng rồi, bây giờ anh đã nghĩ ra chưa?”
Cố Từ nâng mí mắt nhìn cô: “Không phải anh vừa mới viết sao?”
“Cái đó là nguyện vọng, còn em nợ anh là quà tặng.” Nhan Lộ Thanh mở to hai mắt, nhấn mạnh: “Sao có thể giống nhau được, quà tặng là vật thật, thấy được sờ được.”
“Quà tặng…” Anh hơi ngừng một lát rồi nói: “Vậy thì hứa với anh một chuyện đi.”
Nhan Lộ Thanh ừ một tiếng: “Hứa gì?”

Cố Từ gõ gõ tay xuống sổ lưu bút của cô, đuôi mắt hơi cong lên, nhắc lại câu vừa rồi anh mới viết xuống.
“Chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày.”
“…”
Không thể không thừa nhận, hôm nay chim nhỏ Nhan bị cuốn vào từng câu nói đường mật của Từ công chúa đến nỗi khó mà chống đỡ nổi.
Quà tặng là một lời hứa.
Nếu đã là lời hứa, vậy nhất định không thể chỉ có nói suông được.
Nhan Lộ Thanh lập tức đi tìm tờ giấy, viết xuống những lời này.

Cô vốn chỉ định viết một câu, nhưng không hiểu sao không dừng được, lại hí hoáy viết nhiều thêm.
Cuối cùng còn trịnh trọng ký tên mình lên.
Cô viết xong rồi đưa cho Cố Từ: “Tặng anh.”
Sau khi Cố Từ nhận lấy, Nhan Lộ Thanh lại chợt nghĩ đến điều gì đó: “Dù sao cũng là quà tặng, hay là em đi tìm chỗ đóng khung để treo lên nhé?”
“…” Cố Từ nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Hay là anh lại bày thêm cho nó ít hoa quả, đốt thêm nén nhang?”
Chim nhỏ Nhan tức muốn hộc máu, đấm nhẹ anh một cái: “Anh nói như thể người viết nó xảy ra chuyện rồi không bằng! Em vẫn rất khỏe đấy!”
Sau đó cô lại bảo Cố Từ viết nốt lời nhắn cuối dành cho cô trong sổ lưu bút: “Coi như anh vừa viết thư tình xong, hôm nay khéo nói như vậy, viết câu nào là hay câu đó.”

Khoảng thời gian đó quả thực như niềm vui bất ngờ.
Khi đó không một ai biết, tình cảm nhìn có vẻ vô cùng ngây ngô non nớt lại cắm rễ sâu nhất, chôn tận nơi đáy lòng.
*
Ngoại trừ kỳ nghỉ đông lần trước bị Nhan Lộ Thanh phát hiện điểm kỳ lạ, cánh cửa kia sau đó cũng không xuất hiện thêm hiện tượng bất thường nào.
Không biết tại thời gian trôi quá nhanh, hay do những ngày như vậy thường khiến người khác dễ vơi đi rất nhiều cảnh giác và lo âu.
Có rất nhiều khi Nhan Lộ Thanh lỡ quên đi những giới hạn giữa hai người họ.

Mỗi ngày về đến nhà nhìn thấy Cố Từ, trong đầu cô đã bất giác suy nghĩ rất nhiều chuyện về tương lai.
Vẫn là tháng tư, tiết trời hài hòa dễ chịu, một ngày nọ sau khi trào lưu viết sổ lưu bút đã qua đi.
Hôm đó, mọi thứ đều diễn ra như bình thường, sau khi cả hai thức dậy thì lần lượt đi đến trường.

Mỗi giờ giải lao, Nhan Lộ Thanh còn chạy vào nhà vệ sinh gửi tin nhắn cho anh, quyết định buổi tối sẽ đến quán ăn ở tầng dưới dùng bữa.
Cô hào hứng về nhà, mở cửa phòng ngủ, những tưởng sẽ thấy người bên trong như thường lệ…
Trong khoảnh khắc đó, giống như có vật gì làm hoa mắt, Nhan Lộ Thanh lập tức nhắm mắt lại.
Không thể nói rõ là đau mắt hay nhức đầu, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Tới khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt trở thành một mảnh đen kịt, vài giây sau, toàn bộ cảnh vật mới dần dần rõ ràng.
Đây là gian phòng ngủ nhỏ, phong cách bài trí giống với phòng khách của căn nhà này, tuy có hơi cũ nhưng đồ vật đều nguyên vẹn, có giường, có tủ quần áo, ngoài ra thì không có quá nhiều không gian trống.
Bên trên vật dụng trong nhà phủ không ít bụi bặm, ngay cả ga trải giường trên giường cũng có một màu xám mờ dễ thấy.
Nhan Lộ Thanh ngẩn người trong giây lát mới chậm rãi bước tới mép giường.
Cô cảm thấy đầu óc mình thật sự trống rỗng, dường như chẳng chứa gì ở bên trong.
Nơi này là chỗ ở tạm thời của cô, nhưng phòng ngủ này… sao lại trông như từ trước đến này chưa từng có người ở thế nhỉ?
Câu hỏi vừa nhảy ra trong đầu, cảnh tượng ngày Nhan Lộ Thanh vừa mới dọn vào đột nhiên hiện lên một cách sống động trong tâm trí.
Cô quét dọn phòng khách và phòng vệ sinh trước, cuối cùng vì quá mệt mỏi bèn giũ chăn nằm lên ghế sô pha.
Nhan Lộ Thanh lại tự nói chuyện với chính mình ở trong lòng.
Cho nên bắt đầu từ ngày đó, cô vẫn luôn ngủ trên sô pha à?
Vậy ban nãy cô có chuyện gì vậy? Tại sao lại đột nhiên choáng váng?
Hình như gần đây bản thân cũng không tốn quá nhiều thời gian cho việc học mà.
Nghĩ đến điều này, Nhan Lộ Thanh lại sững sờ.
Không tốn quá nhiều thời gian? Không tốn thời gian thì sao có thể thi tốt như vậy? Không tốn thời gian, vậy thời gian khi đó đều dùng vào việc gì?
Nhan Lộ Thanh xoay một vòng trong phòng ngủ, xoa đầu mình rồi bước ra, quay lại phòng khách.
Cô lại suy nghĩ, hình như ban nãy mình đang cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó…
Cô lập tức kiểm tra điện thoại, mở Wechat, phát hiện hộp thoại trên cùng là tin nhắn trong nhóm chat lúc 3 giờ chiều.
Nhan Lộ Thanh nhớ giấc ngủ của mình thường rất tốt, cũng rất thoải mái.
Nhưng thật sự nằm trên đó, thật giống như cứ có gì đó không đúng lắm, ghế sô pha cộm cộm khiến cô mỏi eo đau lưng.
Đêm nay, lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh ngủ không ngon.
Nửa đêm, tới khi cô quả thực buồn ngủ không chịu được mới khép mắt, rồi sau đó nằm mơ miên man suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong lúc rửa mặt, soi gương phát hiện viền mắt mình một vòng đỏ hoe, còn hơi sưng.
Bạn bè nhận ra cô không ổn lắm, sau khi được hỏi, Nhan Lộ Thanh đành nói thật: “Tớ cũng không biết sao nữa, tự dưng tối qua không ngủ được, cực kỳ cấn người, với cả cảm giác chỗ ấy… có gì đó kỳ kỳ.”
Thu Noãn Lâm: “Vậy cũng vừa đúng lúc, tớ nghe nói ký túc xá đã sửa xong rồi, rất có khả năng hôm nay sẽ ra thông báo toàn trường, chúng ta sắp có thể vào ở rồi!”
Những gì cô ấy nói đều đúng.
Chuyện sau đó tựa như ấn nút tua nhanh, tòa kỳ túc xá vốn bị động đất làm cho hư hại được khôi phục hoàn toàn, một số học sinh lớp 10 và 11 lại dọn đến, trước sau chỉ mất cùng lắm là hai ngày.
Cuối cùng Nhan Lộ Thanh đi đến tiểu khu Lâm Cảnh xem mình có lạc mất đồ hay không, viện trưởng ở dưới tầng chờ cô.

Cô cất chìa khoá cẩn thận, kiểm tra lại phòng ốc một lần, cuối cùng lúc đóng cửa vẫn không nhịn được nhìn về phía cửa phòng ngủ hơi cũ nát kia.
Rõ ràng một đêm đó ở đây rất khó chịu.
Giống như trong trí nhớ của bản thân, lúc trước mình cũng không nhiều cảm tình với nơi này lắm, cùng lắm cũng chỉ là nơi dừng chân mà thôi.
Cô thậm chí còn không ở gian phòng ngủ nhỏ kia lần nào.
Tại sao nhìn cánh cửa phòng ngủ này, nghĩ đến việc chuyển đi…
Bỗng nhiên, muốn khóc như vậy.
*
Tình huống khoảng thời gian lúc trước đặc biệt, mọi người ai cũng học ngoại trú, trường học sợ một số học sinh về nhà không kịp nên hủy bỏ tiết tự học buổi tối.

Nhưng từ hôm nay trở đi, tiết tự học buổi tối sẽ quay lại ngay tháng đầu tiên của lớp 10.
Sau khi sắp xếp tốt ký túc xá xong cũng gần kết thúc khóa học buổi chiều, cách tiết tự học buổi tối còn khoảng bốn năm chục phút, Thu Noãn Lâm và hai nữ sinh cùng khối nhưng khác lớp lôi kéo Nhan Lộ Thanh đi uống trà sữa.
Mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm giống thường ngày, Nhan Lộ Thanh cũng tự nhiên như bình thường, cuối cùng lúc còn lại hai mươi phút, bọn họ đứng dậy rời tiệm trà sữa.
Sau khi ra khỏi cửa, Nhan Lộ Thanh không đi về hướng trường học mà tự nhiên đi về hướng ngược lại, rẽ qua góc đường.
Cô vừa nâng mắt nhìn đèn đường ở góc phố, đột nhiên dừng chân lại, bỗng dưng sửng sốt.
Bên dưới đèn đường trống trơn, không có gì cả.
Cũng giống như sự trống rỗng trong lòng cô vậy.

“Không phải chứ, cậu chạy đi đâu thế?”
Sau lưng truyền đến giọng nói của bạn bè.
“Hay là cậu thấy anh đẹp trai nào à?”
“Chúng ta còn phải đến tiết tự học buổi tối đó, chẳng phải hôm nay thầy Lý nói không ai được đến muộn à? Để hôm khác ngắm trai đẹp được không?”
Nhan Lộ Thanh hồi phục tinh thần lại.
“…Tới ngay đây.”
Sau đó lần nữa quay đầu đi về phía bạn bè của mình.
Cô đang tìm gì?
Đèn đường đó… lại là sao nhỉ?
Đến một tháng cuối cùng của năm lớp 10, Nhan Lộ Thanh vẫn luôn tồn tại tình trạng này.
Đôi khi cảm thấy mình hơi khó hiểu, như thể trong tiềm thức muốn làm chuyện gì đó, rồi lại không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt và học tập hằng ngày, cô cũng dần dần bắt đầu chấp nhận hiện tượng này.
Sau khi trường cấp ba số một Hoài Du sửa chữa xong, năm lớp 10 của Nhan Lộ Thanh nhanh chóng kết thúc, hiện tượng này cũng dần dần mờ nhạt.
Lớp 11 Nhan Lộ Thanh tiếp tục là học sinh nội trú, không khí học tập của lớp 12 càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng ít thời gian tự do kiểm soát hơn.
Cuối cùng, hình như cô cũng không còn nhớ nổi nơi gọi là tiểu khu Lâm Cảnh nữa rồi.
Chỉ là đôi lúc đi ngang đều sẽ nhìn một cái, sau đó nghĩ: Ồ, khi ấy động đất mình đã từng ở đây.
Xung quanh tiểu khu này có rất nhiều quán ăn, tất nhiên cô đều biết quán nào ngon, quán nào không thể ăn, nhưng lại nói không nên lời là vì nguyên nhân gì.
Việc cô chơi game giỏi đã nổi tiếng khắp khu ký túc xá nữ, mọi người đều hỏi cô sao đi rừng lợi hại như vậy, nhưng chính bản thân cô cũng không biết tại sao nữa.
Lưu bút của cô toàn tìm các em gái xinh đẹp viết, nhưng trong số đó lại có một trang rất kỳ lạ.
Người đó không viết một chút tư liệu cá nhân nào, cũng không điền hết toàn bộ câu hỏi, chỉ điền một vài chỗ mà thôi.
Người đó thích chó.
Nơi yêu thích là [Thành phố Hoài Du, tiểu khu Lâm Cảnh 18-2-401], chính là nơi cô đã từng ở.
Điều ước sinh nhật là [Chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày.].
Lời nhắn cuối cùng [Năm mới vui vẻ, anh thích em.].
Nhan Lộ Thanh xem đến nỗi bàng hoàng.
Mấy câu nói đó y như của một người biến thái theo đuổi người khác vậy.
Nhưng cô lại không cảm thấy phản cảm.
Chỉ là… chữ viết của tên biến thái này quá đẹp, sao có thể viết ra loại chữ đẹp như vậy được nhỉ?
Theo lý mà nói thì Nhan Lộ Thanh cảm thấy trang này phải xé xuống, dù sao cũng không hợp với mấy trang của các bạn học khác trong lớp.
Chỉ là cô làm thế nào cũng không xuống tay được.
Là vì chữ viết quá đẹp sao?
Là vì lời tỏ tình cuối cùng của người này quá hợp gu của cô à?
Thôi được rồi, người theo đuổi biến thái, coi như anh may mắn.

Cứ như vậy.
Năm 2019, năm 2020, năm 2021, kết thúc kỳ thi đại học cô ngồi máy bay vào đại học rồi sau đó ngoài ý muốn đầu bị đập đến hôn mê, lại học thêm một tháng của năm nhất nữa, mãi cho đến hiện tại.
Tháng mười năm 2021.
Thành phố Hoài Du, tiểu khu Lâm Cảnh 18-2-401, cách nhau thời gian hai năm rưỡi, cuối cùng cô lại lần nữa trở về.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, ký ức tràn về như thuỷ triều, gần như nhấn chìm con người.
Cô nhớ tới chàng trai đó.
Không biết bắt đầu từ khi nào khuôn mặt Nhan Lộ Thanh đã đầy nước mắt.

Trong tầm mắt mơ hồ cô đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, trước mặt vẫn cứ là căn phòng ngủ nhỏ xám xịt.
Vậy là tất cả đã kết thúc.
Cố Từ…
Cô thật sự không bao giờ được gặp lại anh nữa sao?
*
Makka Pakka chưa bao giờ trải nghiệm qua nhân sinh thăng trầm như thế.
Nó rất thích ký chủ đầu tiên mà nó nhận chính thức, nhưng tri thức mà nó từng học qua bảo với nó rằng bọn nó không thể để lộ quá nhiều cảm xúc của bản thân đối với ký chủ được, thân là sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất của giới này, Makka Pakka khống chế rất tốt.
Nhưng ký chủ của nó thật sự quá đáng yêu.
Lúc ký chủ tự đặt tên Maria cho mình, nó đã cố nín cười rồi.

Ai ngờ sau đó Maria lại bắt đầu làm ra hành động khôi hài hơn, cô nàng công khai bình luận trên mạng, trong lòng Makka Pakka phải mặc niệm vài lần, sau đó ngồi trong văn phòng của mình cười lớn tiếng hồi lâu, khiến cách vách ai cũng qua đây hỏi nó rốt cuộc có chuyện gì thế.
Sau đó nữa, vì một lần tốt bụng cứu giúp nữ chính nên Maria bị hệ thống trừng phạt.

Lúc ấy tuy rằng Makka Pakka hiểu cơ chế của hệ thống, nhưng trong lòng vẫn mắng chửi hệ thống một trận.
Sau khi sự trừng phạt kia kết thúc, Makka Pakka đột nhiên phát hiện một lỗi nhân vật, đó là vai phụ có quan hệ mật thiết với kí chủ của nó – Cố Từ.
Nó không thấy được hành động của Cố Từ, không nhìn rõ động cơ của Cố Từ, những kỹ năng có ích giống như tín hiệu bị che mất khi Cố Từ ở đó, không còn chút tác dụng nào.
Vì vậy Makka Pakka đã từng cảm thấy ảo não, đau khổ, uất ức, tức giận, không nhịn được chửi thề mấy lần.
Nhưng sau khi biết được nguyên nhân vì sao Cố Từ có thể chặn nó, toàn bộ những cảm xúc ấy đều biến mất không còn nữa.
Makka Pakka thích nghe nhất là những tin đồn về Boss sống lại, bởi vì nghe nói chỉ có Boss sống lại ở thế giới gốc mới có thể khiến hệ thống bó tay.
Dù sao đó là lãnh đạo trực tiếp áp bức mình mà, hơn nữa Makka Pakka cảm thấy bọn họ có rất nhiều quy định quá mức biến thái, tốt nhất phải có người chà xát nhuệ khí của bọn họ! Mỗi lần nghe đàn anh đàn chị kể sự tích của Boss sống lại, nó đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Tuyệt đối không ngờ rằng mình có thể gặp một Boss như thế này.
Makka Pakka vẫn luôn cảm thấy ký chủ Maria của mình là cô gái rất rất không được bình thường.
Lại không ngờ cô ấy có thể không bình thường đến mức độ này – khiến một Boss sống lại điên cuồng vì cô ấy!
Nói là điên cuồng vì cô ấy hình như có hơi quá.
Nhưng Makka Pakka cảm thấy rất khó dùng từ hình dung khác để miêu tả hành động của vị Boss kia.
Sau hôm không thấy Maria đó, hệ thống không được sống một ngày yên ổn nào nữa.
Nhân viên đều lén xem trò cười của nó, ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra cả đám đã truyền miệng nhau một chuỗi thành tựu tuyệt vời của nó như “Hôm nay Boss lại tới xử lý nó”, “Hôm nay hệ thống lại quăng đồ trong văn phòng tiếp”, “Boss đẹp trai quá à”…
So với bọn họ, Makka Pakka càng rõ Cố Từ cuối cùng đang thật sự làm gì hơn.
Không biết vì sao cơ thể của Maria ở thế giới này đã không còn nữa, nhưng mối liên kết kia vẫn chưa được tháo gỡ.

Chắc là do khoảnh khắc Cố Từ tiến hành bước cuối cùng cắt đứt mọi liên hệ đã có tác dụng, khiến trình tự bị gián đoạn ở đâu đó.

Makka Pakka và Cố Từ cũng tạm thời bị trói buộc với nhau vào ngày hôm đó.
Lần nọ, nó nghe thấy Cố Từ nói với hệ thống: “Tao biết tất cả các diễn biến, nên tao sẽ sửa lại tất cả các diễn biến đó.”
Hệ thống rõ ràng bị hoảng sợ, hỏi anh có ý gì.
“Cô ấy đã từng nói với tao rằng mày không cho phép có người sửa cái gọi là “tình tiết”.” Giọng nói của anh rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại phảng phất ý cười: “Tao tới thử xem có sửa được hay không.”
Sau đó anh thật sự làm như vậy.
Makka Pakka chính mắt chứng kiến anh dùng ba ngày để phá bỏ từng việc vốn dĩ đã dựa theo cốt truyện ban đầu, dần dần đổi diễn biến theo hướng khác.

Bắt đầu từ công ty của cậu anh, anh chấm dứt hợp đồng đang tiến hành dang dở để sửa lại quyết định hợp tác ban đầu.
Tình tiết của bối cảnh lớn này là rút dây động rừng, bản thân thế giới không ngừng vận hành, mỗi một xí nghiệp có vô số người, hệ thống không có uy lực đến nỗi có thể thay đổi con đường kinh doanh của vô số các xí nghiệp đó.
Anh còn nhờ Makka Pakka kiểm tra rất nhiều nội dung, sau đó lựa chọn giải pháp tốt nhất.

Lúc ấy còn có một tuần nữa là đến kỳ nghỉ đông, trong kỳ nghỉ này nữ chính làm thêm ở cửa hàng tiện lợi thì vô tình gặp được nam chính, trong kỳ nghỉ này hai người ở cửa hàng đã xảy ra rất nhiều chuyện diễn biến theo cốt truyện.
Cố Từ mua đứt cửa hàng mà nữ chính muốn làm thêm, trực tiếp đóng cửa hàng, sau đó tất cả tình tiết xảy ra của nam nữ chính ở cửa hàng đó đều trở thành phế thải.
Makka Pakka có thể tưởng tượng được hệ thống tuyệt vọng đến mức nào.
Hệ thống không có cách nào để trừng phạt Cố Từ cả, nhưng cơ chế giả thiết nó đặt ra vẫn cứ tồn tại như cũ, nên những cơ chế đó sẽ tự “phạt” chính bản thân nó.
Chỉ là…
Tuy rằng xem đến sảng khoái ngất trời, nhưng nó cũng rất lo lắng cho vị Boss này.
Makka Pakka đã từng nói là liên kết với Maria vẫn tồn tại, muốn khiến anh yên tâm hơn.
Nhưng biểu cảm của Cố Từ cũng chỉ lạnh nhạt rồi gật đầu với nó bảo đã biết, sau đó lại tiếp tục vội vàng “phá hỏng” thế giới, “thay đổi” thế giới.
Lúc trước Maria thường xuyên lẩm bẩm là thương Cố Từ chỗ này rồi chỗ kia, sao Từ công chúa của cô ấy quá thảm, quá gầy, đúng là một đứa nhỏ đáng thương.
Makka Pakka rất muốn nói với Maria rằng bây giờ anh ấy càng thảm hơn, càng gầy hơn, tuy rằng mạnh đến nỗi khiến hệ thống phát điên, bó tay không có cách nào, nhưng cũng… càng đáng thương hơn lúc trước nữa.
Một tháng sau ngày ấy, hôm nọ lúc Cố Từ đi qua con đường kia một lần nữa, sắc mặt anh tái nhợt, như đã cực kỳ mệt mỏi, cả người rõ ràng trông rất mệt mỏi, hơn nữa hình như trên người thiếu thứ gì đó.
Dù sao Makka Pakka cũng là nhân viên trực thuộc, nó cảm thấy đồ vật đó đến từ phòng điều khiển của chủ mình.
Là hệ thống không nhịn được nên cho anh thứ gì sao?
Sau đó Makka Pakka cũng không nhịn được mà mở miệng đi hỏi, Cố Từ không giấu nó mà thẳng thắn trả lời: “Ừ, ký ức của tao.”
“…”
Sau đó Makka Pakka sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng Cố Từ biến mất sau cánh cửa phòng đóng lại.
*
Trong phòng ngủ gần như không có đồ trang trí gì, chỗ nào cũng rất đơn giản, mặt tường hoàn hảo không có gì hư hao, giường có vẻ lớn và mềm mại, trong không khí có mùi hương nhàn nhạt tươi mát.
Đã là rạng sáng rồi.
Cố Từ đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay lấy nước và thuốc bên cạnh giường, đưa đến miệng rồi nuốt xuống.
Thứ vừa lấy về ban nãy hình như hiệu lực cũng không nhanh lắm, anh cầm lấy quyển sách trên ngăn tủ kế bên lên lật từng tờ.
Đây là quyển sách mà người máy kia đưa cho anh.
Nó nói đây là do Nhan Lộ Thanh lúc trước tự mình lén viết, tuy rằng nói đúng ra thì không phải viết cho anh, nhưng anh vẫn nên đọc nó.
Toàn bộ đều là viết tay.
Có thể thấy Nhan Lộ Thanh viết rất vội, chữ của cô không tính là quá đẹp, đặc biệt khi viết nhanh thì bắt đầu dính vào nhau, lại càng không đẹp hơn nữa.
Quyển vở này không biết đã được lật đi lật lại bao nhiêu lần rồi, góc cuối của mỗi trang đều hơi cong lên.
Ít nhất thì nét chữ của trang đầu tiên vẫn còn có thể xem…
“Nhan Lộ Thanh, nếu cô mở cuốn này ra nhưng không nhớ cái này là gì thì tiếp tục lật ra phía sau.

Không nhầm đâu, cái này là viết cho cô đó.

Không biết đến khi nào đó, có khả năng bản thân tôi sẽ bị mất trí nhớ.”
Trang thứ hai thì bắt đầu bung lụa…
“Cô chắc biết bản thân là người xuyên sách chứ? Cô ở trên máy bay xảy ra chuyện, gần như muốn ngỏm củ tỏi luôn, sau đó cô xuyên qua một cuốn tiểu thuyết.

Bên trong có hệ thống chó má luôn bắt cô làm này làm nọ, có một người máy ngốc nghếch gọi là Makka Pakka vẫn luôn giúp đỡ cô (Tuy rằng chỉ là việc râu ria), còn có người đẹp tên là Cố Từ vẫn luôn cứu cô (Chuyện này mới thực sự có ích nè! gzcyyds! (ý nghĩa của chữ này, tôi sẽ giải thích ở sau~))
“Hiện tại xảy ra chút sự cố, không rõ bởi vì gì mà hệ thống chó má đếm ngược thời gian trừng phạt, tôi đoán có khi nào nó sẽ xóa kí ức của tôi, cho nên tôi dành thời gian viết cuốn sách này.”
Trang thứ ba đã rồng bay phượng múa…
“Mặc kệ hệ thống chó má kia làm gì, cô đều không được… Thôi bỏ đi, cô thật sự không làm lại cái hệ thống chó má đó được đâu, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bị khống chế mà thôi.

Hu hu hu, sờ đầu.

Nhưng đừng sợ! Bởi vì thế nên tôi mới viết cho cô mấy dòng này! Ngay cả khi cô thực sự quên, cô phải nhìn vào những lời này và tin vào những chuyện mà tôi đã từng nói với cô.

Cô chắc chắn nhận ra ký tự mà chú chó của cô xếp đúng không? Thế giới này sẽ không ai bắt chước được, đừng lo lắng!”
“Việc cô xuyên qua đây chắc cô phải nhớ rõ, tôi nghĩ nếu quên cũng là quên những khoảng thời gian ở cùng một người.

Do đó, tôi nói hết tất cả cho cô nghe, lúc cô vừa mới xuyên qua, vì đã đọc tiểu thuyết gốc, khi đó cô rất đau lòng cho nhân vật Cố Từ này…”
Đoạn sau phần tự thuật và chữ viết rất lộn xộn…
“…Lúc cô rơi xuống hốc cây, cô nghĩ mình đã sắp chết, sau đó phát hiện bản thân chỉ đau mắt cá chân, mà Cố Từ đã làm gì, anh ấy bẻ lại cánh tay đã trật của mình, rồi đến mắt cá chân của cô, sau lưng anh ấy đều là máu.”
“Tất nhiên, cô là đứa bé lanh lợi nên cô đã phát hiện! Cô băng bó cho anh ấy! Sau đó hai người ngủ chung với nhau! (Thật hoài niệm…)”
“Hai người còn ở hốc cây nhặt được chú chó Border Collie thuần chủng (Là giống chó mà IQ chắc chỉ thấp hơn cô một chút ấy, cô nhìn phòng khách đi, đó là chú chó Border Collie ấy), cô đặt tên cho nó là Sói.

Nhặt được nó không bao lâu thì hai người được mọi người tìm thấy, lúc ấy cô thực sự rất vui vẻ, nhưng thật ra cũng không vui chút nào.”
“Cô tiếc nuối khoảng thời gian ở chung với anh ấy.”
“Tất nhiên, Cố Từ cũng thế, chỉ là con người của anh ấy vừa khó chịu, vừa kiêu ngạo lại vừa xấu tính, anh ấy có thể thừa nhận sao? Haiz.”
“Lúc ấy cô tự cho bản thân có bàn tay vàng, lại không thể nào đọc được suy nghĩ của Cố Từ, cô lại rất lo lắng, gấp đến mức không màng đến thủ đoạn, muốn đi học “thôi miên đại pháp” của bí kíp giang hồ để chất vấn suy nghĩ trong lòng anh ấy.”
“Cô thật sự đã đi học, là thôi miên nhưng sau đó lại bị phản thôi miên… Ha ha, nhớ đến chuyện này tôi cũng chỉ biết cười he he:).”
“Nhưng… khoảng thời gian kia, ác mộng làm phiền cô lâu ngày đã biến mất.”
“Mặc dù chưa từng hỏi, nhưng nhất định có liên quan đến Cố Từ.”
“Nhận thức được bản thân thích anh ấy từ khi nào? Là sau việc cô thu dọn hành lý cho anh ấy, làm loạn cào cào cả lên, anh ấy đã đi công tác và dán hai tờ ghi chú lên bàn trà của cô.

Một là kênh phim cô thường xem, trang kia ghi rằng khi anh ấy không ở đó thì cô nhất định phải kiêng rượu.

Lúc trước mỗi lần cô say, anh ấy đều đến đón cô về nhà.”
“Đột nhiên cô bị cảm động, cô cho rằng lá chắn phòng ngự của mình là bức tường sắt, nhưng thật ra chỉ cần hai tờ ghi chú ấy của Từ công chúa đã khiến cô chịu không nổi rồi.”
“Anh ấy thật sự tốt.

Haiz, tôi cũng không biết miêu tả thế nào để cô hình dung ra anh ấy tốt thế nào, thật ra anh ấy không cần tôi khen, cô có mắt, chắc chắn sẽ thấy được anh ấy tốt thế nào.”
“Cô nhớ không? Lúc đầu cô bị mọi người xem thành kẻ bị tâm thần, trong lòng cô thỉnh thoảng tự an ủi bản thân, nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Chỉ có anh ấy biết cô không phải.

Anh ấy đã biết từ lâu, anh ấy không chỉ biết cô không bị tâm thần, anh ấy còn biết cô không phải là người của thế giới này.”

“Anh ấy hôn rất giỏi, biết hôn vô cùng, những cái khác thì không biết.”
“Anh ấy sẽ tỏ vẻ thảm hại với cô, nói với cô rằng bản thân anh ấy có chỗ nào không được không thoải mái, nhưng những chuyện đó cơ bản chỉ là chuyện nhỏ, chuyện thảm thật sự thì anh ấy sẽ không để lộ ra, chỉ giữ trong lòng.

Hừ hừ, quả là người đẹp Từ công chúa mạnh mẽ biết bao nhiêu.”

“Đầu óc và miệng của anh ấy đều cực kỳ cực kỳ cực kỳ đỉnh, cô sẽ không quên cô đã bị cà khịa rất nhiều lần như vậy đâu nhỉ? Không quên đúng không???”

“Cô đã xuyên qua đây vào ngày 17/09.”
“Bản thân cô cũng không nhớ ngày này.”
“Nhưng vào lúc anh ấy tỏ tình, vì lo lắng cô sẽ nghĩ miên man nên anh ấy đã nói với cô rằng anh ấy thích cô.

Người anh ấy thích là cô – người xuất hiện trước mặt anh ấy vào ngày 17/09.”

“Cmn, viết đến nỗi tôi muốn khóc luôn rồi á.”
Cuối cùng chỉ còn một tờ, chữ viết trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả trang đầu.
“Tôi mãi mãi thích Cố Từ.”
“Viết đến đây, thật ra tôi cảm thấy… Mặc kệ có thứ này hay không, cô đều sẽ thích anh ấy.

Mặc kệ cô có mất đi kí ức hay không, mặc kệ có tìm được cách trở về hay không.”
“Nhưng tôi sợ anh ấy sẽ buồn.”
“Nhan Lộ Thanh, cô cố gắng lên, đừng quên anh ấy được không?”
*
Những kí ức đó dần tìm về trong lúc ngủ, hình ảnh đặc biệt trở nên rõ nét.
Lần đầu thấy cánh cửa kia ở phòng ngủ.
Cảnh tượng ngủ chung với một cô gái, ở giữa có một vách ngăn.
Lần đầu tiên đạp xe chở người khác.
Bắt đầu quan tâm đến thế giới của cô, vì thế lại đi dạo trong gió lạnh rất lâu, chỉ trong một ngày mà đưa đón một người đến tận ba lần.
Rất ghét người nói nhiều ồn ào, ban đầu không thích nghe cô nói lời vô bổ, sau này lâu rồi bắt đầu không có những lời nói vô bổ kia thì lại thấy không quen.
Lần đầu được thông báo “Tôi sẽ đi trễ”.
Thế nhưng còn trả lời rằng “Tôi sẽ chở cô đi”.
Lần đầu đưa cô gái đến chơi bóng rổ cùng bạn bè.
Lần đầu tiên trong căn phòng được trang trí một vật vô cùng nữ tính như bông hoa màu trắng kia… Nhưng căn phòng đó đã hoàn toàn thay đổi, không thể nhận ra từ lâu rồi.
Lần đầu thích một người đến thế.

Sau khi Cố Từ khai giảng lớp 11 không lâu thì đã đến mùa thu.
Hôm đó anh nhận được tin của Nhan Lộ Thanh, cô muốn đi ăn ở quán ăn dưới tầng kia.

Bởi vì quán ăn kia gần, không cần phải lấy xe, anh về đến nhà đậu xe rồi lên lầu mở cửa.
Đôi mắt với đầu đột nhiên đau đớn.
Cố Từ phản ứng được gì đấy, anh chống lại sự khó chịu, gần như mở mắt vào khoảnh khắc ý thức được điều đó.
Muộn rồi.
Trong phòng ngủ, vô số đồ vật đều biến mất.
Mặt khác cái bàn kia, những thứ thuộc về cô gái như dây buộc tóc, tất cả ảnh chụp trên tường… Còn có vô số dấu vết thể hiện có người từng ở đây, toàn bộ đều biến mất.
Bao gồm bức tường đối diện giường kia, sạch sẽ như lúc đầu, không còn cánh cửa bất thường đối với nơi này nữa.
Danh bạ trong điện thoại ít đi một người.
Khung chat biến mất, ảnh chụp cũng không còn.
Đầu bỗng đau buốt…
Lần đầu Cố Từ cảm giác trên thế giới này tồn tại một thứ vô hình, không thể nhìn thấy tác động lên người mình.
Người vẫn bình thường.
Duy chỉ có đoạn ký ức có liên quan đến cô, khi thì xuất hiện, khi thì mơ hồ.
Ngày tết Dương lịch đó.
Ký ức về cô trước nay chưa từng rõ rệt, Cố Từ đi vào tiệm xăm một mình, xăm lên tay một dòng chữ.
18-2-401 tiểu khu Lâm Cảnh thành phố Hoài Du.
Người xăm hình cười ha hả nói: “Chưa từng nghe đến nơi này.”
Cố Từ cười: “Đúng thế, không phải ở đây.”
“Thế ở đâu?”
“Ở một thế giới khác.”
Ban đầu nhìn khuôn mặt quá xinh đẹp, trả lời cũng nhiệt tình, sau lại nghĩ tinh thần anh có vấn đề, thợ xăm cũng không nói nữa mãi cho đến khi dòng chữ được xăm xong.
Hình xăm chưa bao giờ biến mất, cũng có rất nhiều tác dụng.
Nhưng chung quy vẫn không thắng nổi thời gian, cũng không thắng nổi cảm giác vô hình này, thời gian mơ hồ càng nhiều hơn, thời gian rõ ràng thì lại dần dần ít đi.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Anh cũng không bị hư hại gì, cũng không bệnh, trừ việc giấc ngủ trở nên kém đi, sức khỏe không bằng trước kia, người trong nhà cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Chỉ là từ khi đó trở đi, tất cả cơn ác mộng của anh đều là một khoảng không màu trắng.
*
Có một lần uống rượu, kí ức bỗng trở nên rõ rệt.
Anh nghĩ cả đời dài như vậy, chẳng qua em chỉ xuất hiện nửa năm mà thôi.
Vì sao… Vì sao lại không thể quên được em.
Vài năm sau, trải nghiệm nhiều hơn nhưng tình huống thế này vẫn như cũ.
Bị hãm hại không rõ, gia đình bị hủy hoại, anh có thể đoạt lại, cũng đã trả thù đến cùng.
Duy chỉ có một người.
Ngoại trừ ban đêm nằm mơ, anh có tìm vẫn không thể tìm thấy được.

Trong khoảng thời gian này, Cố Từ đã đọc cuốn sách mà Nhan Lộ Thanh đã kể, cũng đọc kĩ bên trong viết những gì về anh.
Nguyên văn không viết toàn bộ những trải nghiệm trong cuộc đời của anh, thậm chí có thể nói bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Nhưng phần được viết ra kia cũng xem như là sự thật.
Kết cục mà cô ngàn lần không muốn đề cập đến là chương 86 ở sách gốc…
[Tết Dương lịch năm ấy, Cố Từ được phát hiện chết trong phòng ngủ.
Không có di ngôn, không có biểu cảm đau khổ, cơ thể xinh đẹp kia càng không có một vết thương ngoài da nào.
Cơ thể anh tựa vào bức tường trắng như tuyết trong phòng ngủ, khóe miệng hơi cong lên, tư thế thả lỏng hơi cúi đầu, nhìn qua giống một người đẹp đang ngủ.
Chỉ là ngủ không bao giờ tỉnh lại.]
*
Khi đó, anh đã quên rất nhiều năm, cuối cùng chớp mắt nhớ lại rất nhiều hình ảnh.
Xung quanh là vườn trường đầy hơi thở thanh xuân, bản thân ngồi trên xe, phía sau là đèn đường.
Khi đó còn đang là thiếu niên, mỗi khung cảnh đều vô cùng rực rỡ.
Có cô gái tung tăng chạy rất nhanh đến trước mặt anh, thở hồng hộc, miệng giòn tan gọi tên anh: “Cố Từ!”
Cô mặc bộ đồng phục màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt ươn ướt, cười rộ lộ hàm răng trắng tinh.
“Xin lỗi, xin lỗi, khi nãy thầy dạy quá giờ.” Giọng nói của cô dịu dàng dễ nghe, cười hì hì hỏi: “Anh đợi em lâu rồi phải không?”
Đúng vậy.
Anh chờ em… đã lâu lắm rồi.*Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ nói thế này nghe có hơi già mồm, nhưng tôi đã khóc đấy.
Tiếp theo toàn là đường đường đường đường đường đường đường đường đường.

He he he he he, tôi lấy đầu mình đảm bảo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương