Sao Boss Còn Chưa Trốn?
-
Chương 17: Hôn cái thì làm sao!
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Pear Val
Nhan Lộ Thanh vốn dĩ ngồi bên cạnh Cố Từ chơi điện thoại, nhưng ngồi thế quá mệt mỏi, ngồi đến đau eo đau lưng đau cả mông. Hỏi nhé: Bên cạnh có một cái giường, ai sẽ không chịu được cám dỗ mà ngồi trên đất? Dù sao cũng chẳng phải Nhan Lộ Thanh. Cho nên, cô rất nhanh đã lẳng lặng chui vào trong túi ngủ.
Lúc lướt video, Nhan Lộ Thanh không bật loa lên, cũng liên tục kiểm tra xem Cố Từ có dấu hiệu muốn dậy hay không. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình lo hão rồi – Cố Từ ngủ một giấc thẳng cánh, chắc là vì hôm qua bị thương lại không được ngủ ngon.
Thỉnh thoảng Nhan Lộ Thanh lướt đến video quay mấy anh đẹp trai, cũng chỉ bấm like cái cho nó lịch sự. Để câu fame, hầu như video hot nào cô cũng bình luận, nhưng mà mấy video khoe nhan sắc thì cô ưu tiên các gái xinh hơn, không cảm nhận được vẻ đẹp của mấy anh con giai – không cảm nhận được, đương nhiên linh cảm bình luận cũng không có.
Không phải cô có ý kiến với con trai, chủ yếu là mấy anh này quay video đầy filter còn không bằng ngày nào cũng nhìn mặt Cố Từ đơn thuần tự nhiên không trang điểm, đấy, như thế làm sao có thể có hứng bình luận được chứ?
Trong lúc anh còn đang ngủ, Nhan Lộ Thanh còn đang suy nghĩ xem đăng cái video của anh lên kèm với bài nhạc nào đó trong một giây sẽ kiếm được mấy chục vạn gan.
Tóm lại, nhân lúc Cố Từ ngủ trưa, Nhan Lộ Thanh thu hoạch khá phong phú.
Tuy không thăng cấp đến mức có thể thấy được hình ảnh, nhưng tích tiểu thành đại, chẳng chóng thì chầy mấy ngày nữa sẽ xem được.
Mà nhắc đến chuyện bình luận trên Douyin, Nhan Lộ Thanh cũng không biết vì sao cô không đăng một video nào, chỉ thường xuyên ló mặt đăng comment cũng có thể có fan.
Còn không ít người tag cô vào trêu chọc...
[Không có @Thánh mẫu bỏ trốn comment, tui không tính đây là video đứng đầu. [đầu chó]]
[Video này chắc chắn sẽ hot! @Thánh mẫu bỏ trốn vô comment lên top đi chế ơi]
[Video này comt thế nào đây? Mau mau cho người ta chép với, người ta cũng muốn lên top @Thánh mẫu bỏ trốn]
Nhưng cô cũng không để trong lòng, thỉnh thoảng thấy nội dung buồn cười cô mới rep lại.
Đăng lên bình luận cuối cùng, ngón tay Nhan Lộ Thanh có hơi mệt mỏi, xoay người đổi tư thế khác nghỉ ngơi.
Không ngờ rằng mới quay được nửa người đã thấy Cố Từ đang mở to mắt nhìn mình.
"Cậu dậy rồi?"
Nhan Lộ Thanh không sợ đánh thức anh nữa, động tác mạnh hơn, nhanh chóng trở mình. Cô đối mặt với anh: "Sao? Ngủ ngon không?"
Khá ngon.
Chỉ là tỉnh ngủ nhìn trúng phải cảnh không được "ngon" cho lắm.
Nhưng Cố Từ không nói lời nào, vì chính anh cũng đang muốn tẩy não.
Cố Từ tỉnh lại đúng lúc mặt trời xuống núi, Nhan Lộ Thanh quơ cái ba lô lại, hai người ăn qua loa rồi lại ngồi chờ trong hốc cây.
Tuy rằng giờ đã có thể liên hệ với bên ngoài, nhưng từ chiều, Nhan Lộ Thanh không biết mình gửi định vị bao nhiêu lần, không lần nào gửi được, Tiểu Hắc ở đầu bên kia cũng phải kêu một tiếng tà đạo.
Nhan Lộ Thanh cũng cảm thấy rất tà đạo.
Sáu tiếng đồng hồ này trôi qua rồi sáu tiếng đồng hồ nữa trôi qua, rốt cuộc là cấp mấy thế?
Không phải sau 48 giờ mới xong đấy chứ?
Ánh trăng thả xuống, trong hốc cây vang lên tiếng thông báo Douyin. Nhan Lộ Thanh chợt liếc mắt lên, bỗng dưng thấy được một cái bóng đen ngoài miệng lỗ.
Lúc đó cô chỉ liếc qua rồi rời tầm mắt đi, bóng đen gần cô vừa nãy cũng biến mất.
Nhưng thêm vài giây nữa, đầu cô tự động replay lại hình ảnh bóng đen kia, lúc đó cô mới ý thức được...
"... Cố Từ!"
Hốc cây đột ngột có giọng nữ cố ý đè thấp.
Cố Từ nghe thấy, ngẩng đầu lên, nhận ra Nhan Lộ Thanh vốn ngồi đối diện đã đứng dậy, bước vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay cô nhắm thẳng đến cổ tay áo anh mà kéo. Cố Từ nhìn cô – mắt đã mở rất to, giọng cũng hoảng hốt, "Cố Từ, làm sao đây? Hình như tớ vừa thấy sói."
-
"Thấy ở đâu?"
"Ngoài kia, tớ vừa thấy được một cái bóng lướt qua, chắc cách chúng ta khoảng mười mét."
"Đừng sợ." Cố Từ quay đầu lại nhìn cô, "Cậu xác định trước giờ mình đã từng gặp sói hay chưa."
"Chưa thấy thật, nhưng thấy ảnh rồi." Nhan Lộ Thanh nhớ lại, "Tớ cảm thấy đấy là sói, tai với miệng cực kì giống trong ảnh, hơn nữa chúng ta còn đang trong rừng rậm không người..."
Cô càng nghĩ càng hoảng: "Cậu nói xem, vì sao ban ngày chúng ta ra ngoài không thấy ai? Chẳng lẽ đã bị ăn thịt hết rồi?"
Nhan Lộ Thanh thở bên tai anh, nghe ngứa cả tai. Không chỉ có như thế, cô còn sợ đến mức bắt đầu ăn nói lung tung, càng nói càng thái quá: "Vừa rồi tớ lướt mạng có thấy nói trăng đêm nay rất tròn, sao có thể trùng hợp thế được. Chúng ta gặp được sói, chẳng lẽ tí nữa sẽ có người sói biến hình dưới trăng? Làm sao đây làm sao đây Cố Từ làm sao đây..."
Cô nói rất nhanh, vẫn là giọng không giống như nói đùa. Kiểu nghiêm túc này càng khiến cô ăn nói chẳng đâu vào đâu.
"Nhan Lộ Thanh," Cố Từ hơi nghiêng mặt, nửa giống như đang cảnh cáo, nửa giống như đang nói đùa, "Đừng chọc cười tôi."
Tiếng của anh áp xuống rất thấp, khiến người ta nghe ra được âm sắc trẻ trung của thiếu niên. Nhan Lộ Thanh nghe anh gọi tên mình, đầu óc hoảng loạn "Tui sắp chết" mới bình tĩnh lại.
Cuối cùng thì cũng yên.
Cố Từ gỡ ngón tay đã xoắn chặt của cô, chống đất làm bộ đứng dậy, "Tôi ra ngoài kia xem một chút, cậu ở đây đừng có đi đâu."
"Không..." Nhan Lộ Thanh sốt ruột giữ chặt anh, "Đừng đi! Lỡ nó thấy cậu thì làm sao giờ?"
Cố Từ muốn cười.
"Thế thì làm gì?" Anh thong thả hỏi lại, "Cậu nói cho tôi không phải để tôi đi kiểm tra à?"
"Không phải." Nhan Lộ Thanh sửng sốt một chút, "Tớ nói cho cậu là vì..."
Vì ở đây chỉ có anh?
Hình như không phải thế.
Nếu ở đây có mười người hay một trăm người, cô cũng sẽ nói cho Cố Từ.
Cô quá hoảng loạn, gặp phải chuyện khiến mình sợ hãi sẽ lập tức muốn gọi Cố Từ ngay, dường như làm vậy mới có thể cảm thấy yên tâm một chút.
Bởi lẽ anh có vẻ khó khăn nào cũng giải quyết được, không gì là không làm được, có ma lực thần kì khiến người khác muốn dựa vào.
Nhan Lộ Thanh không nói, Cố Từ cũng không ép cô, quay đầu đi định đứng dậy.
"Tớ cũng đi." Nhan Lộ Thanh giữ chặt anh, "Cùng đi đi."
"..."
Ngay từ đầu Cố Từ đã biết không thể nào có sói.
Có thể cô thật sự đã thấy gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không có một con sói đơn độc ở chỗ này.
Nhưng anh vẫn dừng lại, ngồi xuống đất, quay sang nhìn đôi mắt đã bị dọa đến đẫm nước của cô.
"Cậu nói chắc chắn là có sói."
"Ừ."
Anh nhẹ giọng: "Cậu nghĩ rằng nếu có sói thật, cậu đi với tôi sẽ có thể trở về?"
"..."
Hỏi xong, Nhan Lộ Thanh đang hơi bình tĩnh lại chuẩn bị sợ thêm lần nữa.
"Không được," Cô túm lấy tay áo anh, bắt đầu vô ý thức run rẩy, giọng cũng run lên, nhưng vẫn nói, "Có đi thì cùng đi."
Nhan Lộ Thanh trong hốc cây nửa sống nửa chết như đang đóng phim thần tượng, ai ngờ Cố Từ đưa cô đến miệng hốc cây rồi cũng không chỉ đơn giản là "nhìn một chút." Anh chẳng nói chẳng rằng mà mang đèn pin đi ra luôn, Nhan Lộ Thanh không phản ứng kịp, không cản được.
Cứ thế, Cố Từ đi tới chỗ bóng đen đang đứng yên phía đối diện.
Qua mấy giây, anh không mất một miếng thịt nào quay về phía cô huơ huơ chiếc đèn pin, giống như đang gọi cô.
Nhan Lộ Thanh kiềm nén cảm giác mềm chân mà đi ra ngoài, lúc gần đến nơi, ngẩng đầu lên thấy được gương mặt cười cười của Cố Từ: "Nào cô Nhan, phiền cô đến đây một chút."
"..."
Anh dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô, "Hôm nay tôi làm thầy giáo dạy cho cậu một khóa."
Ánh mắt y như ánh mắt thương hại của người lớn khi nhìn trẻ em thiểu năng trí tuệ trong quảng cáo giáo dục những trẻ em đó.
"Đây là chó." Cố Từ chỉ trên mặt đất, đèn pin chiếu tới bóng đen, nhấn từng chữ một: "Tên khoa học: chó chăn cừu Border Collie. Tốt nhất là nhắc lại và học thuộc lòng đi."
"..."
Chú chó bị nhầm thành sói này bị thương ở chân, sau khi Nhan Lộ Thanh thấy được nó thì nó đã ngã ngay xuống tại chỗ. Nhan Lộ Thanh không thấy được nó ngã xuống, tưởng nó đã chạy đi đâu, cho nên mới hiểu lầm.
Lông chú ta rất đẹp, thuần chó Border Collie, nhưng cực kì bẩn, vết thương trên đùi hình như là do xích sắt mài ra quanh năm suốt tháng.
Cố Từ kéo nó đến hốc cây. Hai người dùng thuốc Cố Từ dùng hôm qua và băng vải băng chân cho nó. Nó không phản kháng một chút nào, còn vẫy đuôi.
"Hình như nó biết là chúng ta cứu nó. Vết thương sâu như thế còn không giãy dụa, cũng không kêu đau..." Nhan Lộ Thanh không nhịn được, cảm thán, "Đúng là giống chó thông minh nhất có khác."
"Cố Từ, vừa nãy cậu nói chắc nó không chịu bị buộc bằng xích sắt nên tự chạy thoát đúng không nhỉ?" Cô hứng thú đề nghị, "Hay là chúng ta mang nó về nuôi đi?"
Lời nói rất tự nhiên, có khả năng chính cô cũng không phát hiện.
Cố Từ đơ một chốc.
Nhưng rất mau, anh hoàn hồn lại, động tác không dừng, còn cười cười, "Cô Nhan này, mời cô đi tra cá tính và chỉ số thông minh của Border Collie, chó với sói còn không phân biệt được, dễ mà cô không trị nổi nó."
"..."
Nhan Lộ Thanh không thể phản bác, đêm nay thật quê chữ ê kéo dài, mặt mũi quăng thẳng đến tận nhà của Ultraman – chỉ cần Cố Từ tồn tại một ngày, chuyện mất mặt này sẽ không quên được.
Nhưng, bị động chịu nã chết, không bằng chủ động ra trận.
Nhan Lộ Thanh thản nhiên nói: "Cố Từ, tớ quyết định nuôi nó, cũng tiện lấy tên rồi."
Anh hỏi: "Tên gì?"
"Lang." Nhan Lộ Thanh sờ đầu nó, "Về sau tên nó là Lang, biệt danh Lang Lang."
"...Được."
Cố Từ ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt đầy ý cười, hiếm lắm mới khen cô một lần, "Cô Nhan dũng cảm nhận sai thế này thật khiến người khác khâm phục."
Bôi thuốc xong, vừa hay 9 giờ.
Bên tai Nhan Lộ Thanh truyền đến tiếng người quen thuộc và của những người khác.
Tiếng của đội cứu hộ.
Hôm qua 9 giờ lăn xuống, hôm nay 9 giờ tìm được, vừa tròn 24 giờ.
Xong.
Nghe được âm thanh kia, thời gian trong hốc cây như ngừng lại chốc lát.
Giống như có một đường ranh giới vô hình, không khí trước và sau khi nghe thấy tiếng của đội cứu hộ hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Một giây trước chỉ có hai người ầm ĩ với nhau, thiếu niên dùng giọng ôn hòa mỉa mai thiếu nữ vô tri, còn thiếu nữ lấy tên cho chó tưởng được khen hay.
Một giây sau đã phải đi rồi.
Cố Từ cúi đầu nhìn Lang, Nhan Lộ Thanh không thấy rõ mặt anh, cũng không rõ trong chớp mắt ấy mình có cảm giác gì.
Cô xoa xoa đầu Lang, nghe tiếng người càng ngày càng rõ, đột nhiên cười ra tiếng:
"Cố Từ, sắp phải rời khỏi đây rồi, vui không?"
"..."
Cố Từ ngồi dậy, rũ nửa mắt nhìn cô.
Nhan Lộ Thanh giống như là chỉ thuận miệng hỏi, biểu cảm bình thường như đang nói chuyện phiếm.
Đèn pin chiếu nửa mặt cô, khiến Cố Từ nhớ đến lúc cô đưa anh hết thuốc này đến thuốc khác dưới ánh trăng.
Lúc đầu tóm lấy tay cô, Cố Từ không đoán được sẽ có xảy ra một loạt chuyện như thế này – hoặc nói cách khác, anh cũng không đoán được khi mình đã cảm thấy có gì đó là lạ lại vẫn kéo tay cô không buông, còn lăn xuống dưới cùng cô.
Hai đời, anh cực ít làm chuyện không có dự đoán trước, chỉ dùng đầu óc.
Kéo Nhan Lộ Thanh, coi như là một chuyện.
Ở trong hốc cây này đến hai ngày, lại là một chuyện nữa.
Chẳng qua...
Vẫn nên ít làm những chuyện như thế thì hơn, bình thường cũng không có kết quả tốt.
"Đương nhiên." Cố Từ cười với cô, độ cong gãi đúng chỗ ngứa, "Còn cậu?"
Nhan Lộ Thanh sửng sốt.
Anh nói đương nhiên.
Cũng là "Được rời khỏi đây, đương nhiên vui vẻ."
Đúng, được cứu, được rời đi cái hốc cây gì cũng không có này, rời đi nơi hoang vu này, ai mà không vui?
Nhưng thật ra, đó là được rời khỏi cô.
Rốt cuộc cô hỏi cái câu ngu học này ra để làm cái quái gì nhỉ???
Nhan Lộ Thanh chớp chớp mắt, trong lòng dường như có gì đó đã tan vỡ. Thật mau, cô chỉnh lại cảm xúc kỳ quái, cười lên với Cố Từ.
"Ừa, tớ cũng thế." Cô cười rạng rỡ hơn Cố Từ nhiều, mắt cong cả lên, "Vui thật á, rốt cuộc cũng có thể ra ngoài rồi."
Nói xong, cô lập tức đứng dậy ra ngoài.
Sau đó, theo style rất Nhan Lộ Thanh, như học sinh tiểu học lạc đường tìm được nhóm của mình, cô gọi lớn: "Chú cảnh sát ơi! Tụi – cháu - ở - đây – nè!"
-
Hai người trên núi cuối cùng cũng được cứu trợ sẽ có biểu hiện gì?
Khóc một dòng sông? Ôm lấy người thân?
Nhan Lộ Thanh không biết, cô chỉ cảm thấy biết ơn người ta. Theo lý thuyết mà nói, hẳn là nên kích động một chút, nhưng cô không có, Cố Từ lại càng không.
Hơn nữa, trạng thái tinh thần của cả hai cũng khá, thậm chí còn nhiều thêm một chú chó. Lúc dẫn nó đến, bạn cùng lớp lẫn Đại Hắc và Tiểu Hắc đều mắt tròn mắt dẹt.
"Nếu không phải quần áo hai cậu bị rách, còn băng bó," Hai chị em Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên trợn mắt há mồm với cô, "Tụi tui còn tưởng hai người đánh lẻ đi chơi riêng một ngày một đêm."
Đại Hắc và Tiểu Hắc cũng thế, nhìn như sắp khóc đến nơi, thấy người rồi lại cố gắng gượng: "Hai người..."
Nhan Lộ Thanh chịu thua: "Hai người chúng tôi tốt hơn mọi người tưởng tượng một chút."
Lúc cả hai mất tích và chưa liên lạc được, mọi người đều ăn không ngon ngủ không yên, sáng nay liên lạc được rồi mới tạm thời nhẹ nhàng thở ra, giờ mới yên tâm hoàn toàn.
Người xung quanh tóm lấy cả hai, nói như bắn súng liên thanh:
"Hai ông bà làm cái trò gì mà tụt về sau xa thế hả!"
"Đúng! Có chuyện gì không thể nói trước mặt tụi này! Có chuyện gì không thể làm trước mặt tụi này!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook