Sao Băng Không Xuất Hiện
87: Có Thể Đừng Rời Xa Không


“Anh Thắng ạ?”
Trong lòng Đức Minh không được vui lắm, vì vốn dĩ cậu đã không có thiện cảm với Thắng từ trước.

Hơn nữa, cậu không thích Thắng nói chuyện với cậu bằng điện thoại của Vân An, càng không thích kiểu chào hỏi đầy cợt nhả này của anh ta.
[Còn nhớ mấy năm trước, cậu và tôi có một trận chung kết bị bỏ dở không?]
“Nhớ.”
[Bây giờ tôi muốn tỉ thí với cậu.]
Đức Minh lười trả lời, nét mặt cậu hiện rõ sự khó chịu: “Không rảnh.”
[Đừng cúp máy vội.]
Động tác trên tay Đức Minh dừng lại, miễn cưỡng đặt điện thoại áp bên tai một lần nữa.
[Cậu thử đánh với tôi một trận.

Không có cúp hay huy chương đâu.

Nhưng phần thưởng là con An được không?]
Hô hấp của Đức Minh gấp rút hẳn, tâm trạng đột ngột bị kích động, nên tông giọng cứng rắn lớn hơn: “Chị An đâu?”
[Đừng nóng.] Thắng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tăng lực đạo bóp chặt cổ Vân An.

Đến nỗi hít thở cũng khó khăn, cô muốn “ê” “a” một chữ càng không thể.
[Anh mới đánh nó vài cái, nó lăn ra đất bất tỉnh nhân sự rồi.

Cậu mà không đến là có nước đi nhặt xác nó đấy nhé.]
***

Thắng tên đầy đủ là Nhâm Phúc Thắng, anh em máu mủ với Nhâm Phúc Khiêm.

Ba của Vân An là Trình Thạc Xuân, người cảnh sát đã chuyển công tác trong bất lực vì không có bằng chứng khép tội hung thủ.

Mà cái túi bánh bơ đậu phộng Vân An nhờ Đức Minh đưa lại cho Đăng Khoa là loại bánh mà chị gái cậu thích ăn nhất.
Đó là toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Đăng Khoa và Hải Uyên vào tối qua trên đường trở về.
Vân An giao túi bánh đó cho cậu, cậu và Hải Uyên đã đưa ra một giả thuyết rằng, Vân An có liên quan đến vụ án của chị cậu, và đang ngầm ra ám hiệu gì đó.
Thế nhưng, nếu Vân An biết hung thủ thật sự là ai và định một mình đối đầu với gã thì quá nguy hiểm.
Cậu và Hải Uyên không biết được Vân An đang có dự định gì, nên hôm nay cả hai thống nhất đến công ty rất sớm để gặp Vân An hỏi rõ đầu đuôi sự việc.
Hai người nằng nặc muốn đi sớm, nên Hồng Khánh không kịp chuẩn bị bữa sáng mà đưa cô đi.

Vì vậy bây giờ anh đang đi mua đồ ăn sáng cho cả ba nên mới vắng mặt.
Đăng Khoa và Hải Uyên đem ghế ra gian bếp ngồi, người nhâm nhi ly trà, người ôm ly cà phê, cùng đợi Vân An đến.
Đã hơn 6 giờ 30 sáng, nhân viên công ty chưa đến đông, Vân An cũng chưa đến.
Có lẽ vì chỉ khi gặp sự cố ngoài ý muốn như bệnh hay hư xe, Vân An mới đến sau 6 giờ 30.

Vậy nên trong lòng Hải Uyên cứ cồn cào khó chịu, hình như có một linh cảm không lành.
Ting!
Điện thoại Đăng Khoa bỗng nhiên đổ thông báo.
Điều đầu tiên cậu chú ý là thời gian lúc tin nhắn được gửi đi và lúc đến, chênh lệch nhau hơn gần một tiếng đồng hồ.
Hóa ra là vì tin nhắn được đính kèm hơn một chục tệp ảnh, nên quá trình gửi mất khá nhiều thời gian.
Đức Minh phóng to từng tấm ảnh được Vân An gửi đến, tá hỏa tới nỗi đôi đồng tử cậu giãn nở, cơ miệng hóa đá không nói thành lời.
Mà ngay chính lúc này, Hải Uyên cũng nhận được một cuộc gọi của Đức Minh.
Thông qua chiếc điện thoại, Hải Uyên có thể nghe thấy tiếng còi xe ing ỏi, tiếng mưa lộp bộp, tiếng gào thét của gió, và cả thanh âm dõng dạc mang theo run sợ của Đức Minh: “Chị An gặp chuyện rồi.


Em đang đến đó.

Chị gọi cảnh sát và cứu thương giúp em.”
Hải Uyên điếng cả người, ngay tức khắc đứng bật dậy, nói với Đăng Khoa: “An có chuyện rồi.”
Cả hai tức tốc lao vào thang máy.

Đợi thang máy rề rà từ tầng 5 xuống tầng trệt mà chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.
Cánh cửa thang máy vừa mở, vừa hay gặp Hồng Khánh đang cầm mấy hộp thức ăn.
Anh có chút bất ngờ hỏi: “Đi đâu?”
Hải Uyên chỉ cảm thấy thời gian bây giờ còn quý hơn vàng hơn bạc, không có thời gian giải thích với anh, nhưng cũng không muốn đánh lẻ anh lại.
Cô vỗ vai Đăng Khoa nói: “Chị với anh đến đó.

Em cố gắng liên lạc với bác Xuân, sợ giờ này bác còn ngủ đấy.”
Đăng Khoa gật đầu rồi chạy vụt đi.
Còn Hồng Khánh vẫn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì: “Không ăn sáng à?”
Hải Uyên kéo anh chạy đi, khẩn trương nói: “Ăn uống gì tầm này nữa? Chở em đi đánh lộn mau lên!”
***
Người ta hay chế giễu bằng câu “ngồi buồn cắt móng tay” quả không sai.
Trong lúc Vân An đang khóc hết nước mắt vì sợ Đức Minh đến thật, thì tên khốn trước mặt cô lại ung dung bấm móng tay vứt đầy xuống sàn.
“Khóc làm gì lắm? Đợi lát nữa tao đánh nó bầm dập đến sống dở chết dở rồi khóc cũng chưa muộn mà?”
Phía bên ngoài bắt đầu dồn dập tiếng đập cửa.

“Chị An, chị có trong đó không?”
“Chị An.”
“An, em là Minh đây.”
Thắng đắc ý nhìn Vân An đang ầng ậc toàn nước mắt, điệu mỉa mai: “Nó đến kìa.

Chắc nó phải yêu mày lắm mới đến nhanh như thế nhỉ?”
Miệng Vân An bị một miếng băng keo đen sì dính vào, không thể mở miệng nói được.

Cô chỉ biết lắc đầu, dùng ánh mắt hoảng loạn để cầu xin hắn đừng mở cửa.
Đương nhiên, Thắng không để cho cô toại nguyện.
Hắn đứng nép vào một bên, với tay mở cửa.
Cửa nhanh chóng mở toang ra, bóng dáng nhỏ nhắn co rúm một góc của Vân An trực tiếp đập vào mắt Đức Minh.
“An!” Cậu vội vã nhào đến.
Đức Minh đỏ mắt ôm lấy Vân An.

Rồi vừa vụng về, gấp gáp cởi dây thừng trói cô, vừa nhỏ nhẹ trấn an cô: “Đừng sợ, đừng sợ, em đây rồi.”
Thắng không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng ánh mắt của Vân An phản chiếu hình ảnh của hắn đang lù lù đứng một góc, khiến Đức Minh không thể không bộc phát cơn thịnh nộ trong lòng.
Cậu nén giận, nhẹ nhàng gỡ miếng băng keo dính trên miệng cô, suýt xoa bên má bị sưng đỏ và khóe môi rớm máu.
Vân An run run lắp bắp từng chữ: “Ai… ai cho em… đến đây?”
Đức Minh dịu dàng lau nước mắt cho Vân An, nói: “Ngoan, đừng khóc, em đến đây vì chị mà.”
Cậu để ý đến cái còng số 8 đang giam Vân An lại, nhìn loạn xung quanh, nhưng không thấy chìa khóa.
Đức Minh đứng dậy, cuộn trào sóng ngầm trong đáy mắt, lạnh nhạt hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Thắng lắc đầu cười cợt: “Anh nói với chú rồi mà? Ai thắng thì có được nó.”
Ngay tức khắc, Vân An dùng bên tay không bị còng của mình níu góc áo Đức Minh, lí nhí nói: “Đừng… đừng đánh được không? Chị không muốn em…”
Một lần nữa, bàn tay ấm áp của Đức Minh đặt lên đầu cô: “Em giỏi lắm, sẽ không sao đâu.

Đợi em đánh chết thằng chó này xong, em đưa chị đi bệnh viện.”
Vân An biết mình không khuyên được Đức Minh, bởi nếu là cô, cô cũng sẽ có lựa chọn giống cậu.

“Cẩn thận…”
Đức Minh nở một nụ cười ôn hòa đáp lại cô.
Vân An từng si mê nó, nhưng bây giờ cô lại thấy sợ.
Cô sợ đây sẽ là lần cuối cùng được thấy cậu cười.
Đức Minh và Thắng lao vào nhau như hai con sói đói đang giành mồi.

Ai cũng dùng toàn lực để ra đòn, ai cũng dính đòn của đối thủ.
Dần dần, nhà của Vân An biến thành một bãi chiến trường.
Ly sứ, bàn ghế, ti vi, nồi chảo, dụng cụ làm bếp bị tác động, rơi đổ bể đầy dưới sàn.
Một bên mắt của Thắng bầm lên một mảng tím đỏ, trán hắn trầy xước thấy rõ, miệng rít lên vì đau.
Đức Minh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Gò má cậu vừa bầm vừa bị rách, môi cũng đã bắt đầu rỉ máu.
Tường nhà Vân An cách âm rất tốt, nên với âm lượng lộn xộn thế này, nếu người nhà bên có áp sát tai vào tường thì may ra mới loáng thoáng nghe được.
Một kẻ khinh thường chính đối thủ của mình sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Lúc Đức Minh vì liên tiếp dính phải một cú đấm và đá của Thắng mà ôm bụng ngã ra đất, Thắng đã khinh bỉ cho rằng, cùng lắm thì hai người bất phân thắng bại thôi.
Nhưng hắn sai hoàn toàn rồi.
Đức Minh ngã xuống nhưng không bật dậy vội, mà khua chân khiến Thắng mất thăng bằng, đập đầu vào thành bếp rồi đổ người xuống đất.
Đức Minh móc trong túi quần hắn một cái chìa khóa, đạp vào giữa mặt hắn một cái: “Mày thua rồi thằng chó.”
Cậu nhanh chóng gỡ còng tay cho Vân An, cô lập tức ôm chầm lấy cậu.
Tiếng nấc nghẹn nói không thành lời của Vân An hóa thành từng lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng cậu.
Đức Minh ôm Vân An đỡ cô dậy.
Nhưng đột nhiên cô buông cậu ra.
Vân An giơ tay về phía trước ôm trọn dưỡi dao nhọn đã bị rỉ sét.
Gã đàn ông cười nham nhở, rồi gia tăng lực đạo, lưỡi dao lập tức đâm phập vào người Vân An.
“Bọn mày phải thua tao!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương