Sáng Thế Chi Thần Binh
-
Chương 2: Nổi giận
Không có thời gian suy nghĩ, loan đao đã tới sát người. Trường thương trong tay không ngăn cản được, nếu như tiếp tục để mặc như vậy, hắn không chết cũng sẽ phải nằm trên giường vài ngày.
Hạo Thiên khẽ thở dài. Xem ra phải lấy lá bài tẩy của mình ra. Thật không xui xẻo, thật sự quá xui xẻo. Nếu sớm biết vậy, hắn không thèm quan tâm tới chuyện vớ vẩn này. Nếu xui xẻo mọi người cùng nhau xui xẻo. Huyền Binh nhập thể, ai nói ta không có?
Khi thanh loan đao chỉ cần chớp mắt sẽ tới sát người. Một thứ đen xì, bốn cạnh vuông vắn, thoạt nhìn giống như cục gạch xuất hiện ở trước người hắn.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Thanh loan đao va chạm vào cục gạch màu đen kia sau đó liền bắn trở lại. Nam tử cầm loan đao thoáng sững sờ. Sau đó hắn nhìn thấy kiêu binh đối diện cầm cục gạch màu đen trong tay đập về phía hắn. Theo bản năng hắn đỡ lấy.
Keng keng keng...
Keng keng.
Từng tiếng va chạm vang lên. Trước cửa thành xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Một tiểu binh mặc áo giáp bình thường, cầm cục gạch điên cuồng đập xuống. Một thiếu niên mặc trang phục sang trọng cầm thanh loan đao liều mạng chống đỡ. Huyền khí phát ra từng hồi. Tất cả mọi người không phát hiện ra, nữ hài bị phi lễ kia đã lén lút lẩn vào trong đám người.
- Còn muốn chạy sao?
Chuyện đã đến mức này, nếu Hạo Thiên để cho nữ sinh khả nghi này rời khỏi, hắn không phải uổng phí côn sức còn khiến bản thân bị mang tội oan sao?
Trong lúc hai bên tranh đấu, bất kỳ lúc nào hắn cũng chú ý tới nữ sinh khả nghi này. Khi vừa thấy nàng lẩn về phía trong đám người, hắn nhanh chóng rời khỏi vị Anh hùng, xoay người vọt tới.
Nhưng vị anh hùng kia đủ ngoan cường, đâu đồng ý buông tha hắn như vậy!
- Đồ hỗn trướng, ta phải giết ngươi.
Người anh hùng này là học sinh năm hai của học viện Thất Tinh. Nơi đây khắp nơi trong cửa thành đều là học sinh mới. Hắn là học trưởng, hắn không ra mặt thì thôi, một khi đã ra mặt dù thế nào cũng phải làm cho tốt, dù thế nào cũng phải cho thấy các học sinh mới thấy được phong thái nên có của một học trưởng. Đến lúc quay về học viện, hắn có thể gây ra một trận náo động.
Nhưng bây giờ hắn bị một tiểu binh canh gác ở cửa thành đập như vậy, bảo hắn làm sao chịu nổi?
Thoáng cái hắn đã quên mất, hiện tại mình đang là anh hùng. Hiện tại hắn chỉ muốn dạy dỗ cho tên lính quèn này một trận, cứu vãn lại thể diện của mình. Thanh loan đao trên tay hắn lại bay ra ngoài, giống như một vầng trăng sáng chém về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên trơ mắt nhìn nữ sinh kia lẩn vào trong đám người, lại không thể đuổi theo. Nếu không làm bất kỳ động tác gì, kết quả của hắn chính là bị thanh loan đao đang phóng tới chém trúng. Hắn cũng không hy vọng gì vào tấm áo giáp trên người mình. Hắn chỉ có thể cầm cục gạch màu đen trong tay đập về phía thanh loan đao đang bay tới.
Hạo Thiên cũng không quan tâm thanh loan đao kia thế nào, hắn dựa vào lực đẩy, vọt vào trong đám người.
Đám người vây xem cũng khiếp sợ trước sự hung hãn của Hạo Thiên. Tất cả đều tránh đường cho hắn. Đáng tiếc, lúc này không biết nữ sinh kia đã đi đâu.
Hạo Thiên đuổi theo thật xa, nhưng thật sự không tìm thấy được bóng dáng của nàng. Trong lòng hắn chợt trầm xuống.
- Đi tìm chết cho ta.
Ngay thời điểm mặt Hạo Thiên trở nên âm trầm quan sát xung quanh, Anh hùng phía sau lại vọt tới. Thân thể hắn nhảy lên thật cao, loan đao phát ra huyền khí chém về phía vai Hạo Thiên.
Khóe miệng Hạo Thiên co giật vài cái, trực tiếp ném cục gạch màu đen ra. Cục gạch nặng nề đập lên trên đầu của người Anh hùng. Máu tươi bắn ra.
Người anh hùng kêu thảm một tiếng, sau đó rơi xuống.
- A, giết người, giết người. Binh sĩ giết người ngay ngoài đường.
Trong nháy mắt, đám người vây xem cao giọng kêu lên. Không ít nam sinh mới nhập học của học viện Thất Tinh xông tới bao vây Hạo Thiên, chuẩn bị phải thay trời hành đạo.
Chỉ có điều Hạo Thiên thản nhiên nói một câu, khiến mọi người đều thay đổi mục tiêu.
- Hắn còn chưa có chết. Nếu như các ngươi vì thay trời hành đạo không đi cứu người, vậy hắn sẽ chết thật.
- A...
Nghe thấy Hạo Thiên nói vậy, cả đám người lại luống cuống tay chân đi cứu người.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên. Một đội kỵ binh với ngân quang chói mắt vọt tới. Trong đám người lập tức phát ra những tiếng kêu hỗn loạn. Chợt có một vị nam tử cưỡi con ngựa trắng tuyệt đẹp hướng về phía trước, quát hỏi.
- Đây là... Đội kỵ vệ Thất Tinh.
- Nhanh, nhanh nói cho bọn họ biết mọi chuyện. Bọn họ có thể không giống với đám kiêu binh kia. Bọn họ chính là kỵ binh quan địa phương có thể tín nhiệm được. Tất cả đều nắm giữ Huyền Binh bản mạng nhập thể, không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt cho Thất Tinh Thành.
- Đúng, kỵ vệ Thất Tinh đại nhân, chuyện là như vầy.
Lập tức liền có không ít người kể ra mọi chuyện. Đương nhiên, quá trình câu chuyện chính là Hạo Thiên mượn quyền thế muốn giở trò khiếm nhã với một thiếu nữ. Người thiếu niên anh hùng ra tay lại bị binh sĩ thủ thành hung tàn đập tới hôn mê bất tỉnh, hiện tại không biết sống chết ra sao.
- Binh sĩ thủ thành? Người của bộ binh phòng sao?
Kỵ vệ Thất Tinh xuống ngựa nhìn Thiếu niên anh hùng bị trọng thương một chút, sau đó hắn không lưu ý lắm khoát tay áo, bảo người ta đưa đi trị liệu. Tiếp đó hắn nhìn Hạo Thiên. Không đợi Hạo Thiên đáp lời, hắn không hỏi một lời nào đã hạ lệnh:
- Bắt lấy hắn!
- Các vị đội kỵ vệ Thất Tinh, ta thấy các vị vẫn nên nhanh đi điều tra về nữ sinh kia. Nếu không, xảy ra chuyện gì các ngươi cũng sẽ bị trách phạt.
Không ngờ Hạo Thiên lại chủ động đưa hai tay ra cho bọn họ trói lại, còn có lòng tốt nhắc nhở.
- Một binh sĩ thủ thành nho nhỏ còn chưa có tư cách để nói chuyện với ta. Dẫn đi.
Vị kỵ vệ Thất Tinh kia nhún vai nói. Hạo Thiên cứ như vậy bị dẫn đi. Hắn không bị mang đi còn có thể làm gì được?
Hiện tại hắn chỉ là một tiểu binh. Đừng nói là thế giới này, cho dù là ở trong Thất Tinh Thành, hắn ngay cả rắm cũng không phải. Hắn bị đưa đi cũng tốt. Chí ít tương lai nữ sinh kia thật sự làm ra chuyện gì cũng hoàn toàn không có liên quan đến hắn. Không làm được còn được ngợi khen.
Về phần sau khi bị dẫn đi thế nào, thật ra hắn lại không hề lo lắng.
Trải qua hai tháng tìm hiểu thế giới này, hắn biết lãnh đạo trực tiếp của mình chính là một vị lãnh đạo cương trực, thậm chí có chút bao che khuyết điểm. Hơn nữa các loại thế lực Thất Tinh Thành nội đấu, người lãnh đạo trực tiếp này sau khi biết chuyện đã xảy ra, hắn khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Cũng chính bởi vì như vậy, Hạo Thiên mới có thể không chút do dự cho vị Anh hùng kia một cú đánh ngoan độc như vậy.
Mà lúc Hạo Thiên bị áp giải đi, trong một góc khác có đôi mắt căm phẫn nhìn chằm chằm theo dõi hắn, hình như còn có thể nghe được tiếng lẩm bẩm, giống như muốn ném Hạo Thiên vào trong miệng, nghiền thành mảnh vụn.
…
- Ngươi xác định nữ hài kia có vấn đề sao?
- Đúng vậy, binh phòng đại nhân, ta có thể xác định. Ta nghĩ cho dù không xác định ta cũng không có làm sai mới phải. Ta cũng không động tay động chân đối với nàng ta, càng không có thực hiện hành vi bất lịch sự nào đối với nàng ta. Ta chỉ bảo nàng lấy thứ quấn ở bên hông ra cho ta xem mà thôi. Ta cũng không làm trái với quy định của binh sĩ phòng thủ thành. Kết quả nàng ta lại hô phi lễ trước. Sau đó có người tự chủ trương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ta chỉ có thể ra tay với nữ hài kia. Nếu như ta không ra tay, nàng ta sẽ nhân cơ hội chạy mất. Bây giờ chính là như vậy, nàng ta đã chạy thoát!
Quả nhiên, khi Hạo Thiên bị áp giải đi, hắn cũng đã báo cáo về chuyện xảy ra cho lãnh đạo trực tiếp của mình. Vị lãnh đạo trực tiếp kia hỏi mấy vấn đề. Đặc biệt sau khi biết nữ hài kia đột nhiên biến mất không có tung tích, hắn không chút do dự tự mình qua cởi trói cho Hạo Thiên.
Đây là một nam tử trung niên, trên người mang theo khí thế không giận mà uy, thực lực sâu không lường được. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kỵ vệ Thất Tinh vừa dẫn Hạo Thiên tới.
Đại nhân binh phòng Thất Tinh nói:
- Các ngươi còn chưa làm rõ xem chuyện gì xảy ra, đã áp giải người của ta đi. Tất tốt. Cầu mong… cầu mong không xảy ra chuyện gì, nếu không để xem các ngươi ăn nói với thành chủ như thế nào. Còn nữa, người Anh hùng kia, nể tình hắn bị thương, lần này ta không truy cứu. Nhưng nếu quả thật phát sinh chuyện gì, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Người của đội kỵ vệ Thất Tinh cũng biết sợ rằng trong chuyện này thật sự có vấn đề. Dù sao cũng không tìm thấy nữ hài kia. Nhưng trên phương diện khí thế, bọn họ lại không thể thua, vẫn muốn bắt Hạo Thiên về tội động thủ, không quan tâm tới sự can thiệp của vị lãnh đạo trực tiếp kia.
Đại nhân Binh Phòng nghe bọn họ nói, dường như có chút phiền, nói:
- Thật ra binh lính của ta cũng thật sự có chỗ không đúng. Như vậy đi, phạt hắn năm ngày không cần trực, lại giảm nửa tháng lương bổng. Cứ như vậy đi, hi vọng vào lúc diễn ra buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu và hội đấu giá không xảy ra chuyện gì.
Hạo Thiên khẽ thở dài. Xem ra phải lấy lá bài tẩy của mình ra. Thật không xui xẻo, thật sự quá xui xẻo. Nếu sớm biết vậy, hắn không thèm quan tâm tới chuyện vớ vẩn này. Nếu xui xẻo mọi người cùng nhau xui xẻo. Huyền Binh nhập thể, ai nói ta không có?
Khi thanh loan đao chỉ cần chớp mắt sẽ tới sát người. Một thứ đen xì, bốn cạnh vuông vắn, thoạt nhìn giống như cục gạch xuất hiện ở trước người hắn.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Thanh loan đao va chạm vào cục gạch màu đen kia sau đó liền bắn trở lại. Nam tử cầm loan đao thoáng sững sờ. Sau đó hắn nhìn thấy kiêu binh đối diện cầm cục gạch màu đen trong tay đập về phía hắn. Theo bản năng hắn đỡ lấy.
Keng keng keng...
Keng keng.
Từng tiếng va chạm vang lên. Trước cửa thành xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Một tiểu binh mặc áo giáp bình thường, cầm cục gạch điên cuồng đập xuống. Một thiếu niên mặc trang phục sang trọng cầm thanh loan đao liều mạng chống đỡ. Huyền khí phát ra từng hồi. Tất cả mọi người không phát hiện ra, nữ hài bị phi lễ kia đã lén lút lẩn vào trong đám người.
- Còn muốn chạy sao?
Chuyện đã đến mức này, nếu Hạo Thiên để cho nữ sinh khả nghi này rời khỏi, hắn không phải uổng phí côn sức còn khiến bản thân bị mang tội oan sao?
Trong lúc hai bên tranh đấu, bất kỳ lúc nào hắn cũng chú ý tới nữ sinh khả nghi này. Khi vừa thấy nàng lẩn về phía trong đám người, hắn nhanh chóng rời khỏi vị Anh hùng, xoay người vọt tới.
Nhưng vị anh hùng kia đủ ngoan cường, đâu đồng ý buông tha hắn như vậy!
- Đồ hỗn trướng, ta phải giết ngươi.
Người anh hùng này là học sinh năm hai của học viện Thất Tinh. Nơi đây khắp nơi trong cửa thành đều là học sinh mới. Hắn là học trưởng, hắn không ra mặt thì thôi, một khi đã ra mặt dù thế nào cũng phải làm cho tốt, dù thế nào cũng phải cho thấy các học sinh mới thấy được phong thái nên có của một học trưởng. Đến lúc quay về học viện, hắn có thể gây ra một trận náo động.
Nhưng bây giờ hắn bị một tiểu binh canh gác ở cửa thành đập như vậy, bảo hắn làm sao chịu nổi?
Thoáng cái hắn đã quên mất, hiện tại mình đang là anh hùng. Hiện tại hắn chỉ muốn dạy dỗ cho tên lính quèn này một trận, cứu vãn lại thể diện của mình. Thanh loan đao trên tay hắn lại bay ra ngoài, giống như một vầng trăng sáng chém về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên trơ mắt nhìn nữ sinh kia lẩn vào trong đám người, lại không thể đuổi theo. Nếu không làm bất kỳ động tác gì, kết quả của hắn chính là bị thanh loan đao đang phóng tới chém trúng. Hắn cũng không hy vọng gì vào tấm áo giáp trên người mình. Hắn chỉ có thể cầm cục gạch màu đen trong tay đập về phía thanh loan đao đang bay tới.
Hạo Thiên cũng không quan tâm thanh loan đao kia thế nào, hắn dựa vào lực đẩy, vọt vào trong đám người.
Đám người vây xem cũng khiếp sợ trước sự hung hãn của Hạo Thiên. Tất cả đều tránh đường cho hắn. Đáng tiếc, lúc này không biết nữ sinh kia đã đi đâu.
Hạo Thiên đuổi theo thật xa, nhưng thật sự không tìm thấy được bóng dáng của nàng. Trong lòng hắn chợt trầm xuống.
- Đi tìm chết cho ta.
Ngay thời điểm mặt Hạo Thiên trở nên âm trầm quan sát xung quanh, Anh hùng phía sau lại vọt tới. Thân thể hắn nhảy lên thật cao, loan đao phát ra huyền khí chém về phía vai Hạo Thiên.
Khóe miệng Hạo Thiên co giật vài cái, trực tiếp ném cục gạch màu đen ra. Cục gạch nặng nề đập lên trên đầu của người Anh hùng. Máu tươi bắn ra.
Người anh hùng kêu thảm một tiếng, sau đó rơi xuống.
- A, giết người, giết người. Binh sĩ giết người ngay ngoài đường.
Trong nháy mắt, đám người vây xem cao giọng kêu lên. Không ít nam sinh mới nhập học của học viện Thất Tinh xông tới bao vây Hạo Thiên, chuẩn bị phải thay trời hành đạo.
Chỉ có điều Hạo Thiên thản nhiên nói một câu, khiến mọi người đều thay đổi mục tiêu.
- Hắn còn chưa có chết. Nếu như các ngươi vì thay trời hành đạo không đi cứu người, vậy hắn sẽ chết thật.
- A...
Nghe thấy Hạo Thiên nói vậy, cả đám người lại luống cuống tay chân đi cứu người.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên. Một đội kỵ binh với ngân quang chói mắt vọt tới. Trong đám người lập tức phát ra những tiếng kêu hỗn loạn. Chợt có một vị nam tử cưỡi con ngựa trắng tuyệt đẹp hướng về phía trước, quát hỏi.
- Đây là... Đội kỵ vệ Thất Tinh.
- Nhanh, nhanh nói cho bọn họ biết mọi chuyện. Bọn họ có thể không giống với đám kiêu binh kia. Bọn họ chính là kỵ binh quan địa phương có thể tín nhiệm được. Tất cả đều nắm giữ Huyền Binh bản mạng nhập thể, không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt cho Thất Tinh Thành.
- Đúng, kỵ vệ Thất Tinh đại nhân, chuyện là như vầy.
Lập tức liền có không ít người kể ra mọi chuyện. Đương nhiên, quá trình câu chuyện chính là Hạo Thiên mượn quyền thế muốn giở trò khiếm nhã với một thiếu nữ. Người thiếu niên anh hùng ra tay lại bị binh sĩ thủ thành hung tàn đập tới hôn mê bất tỉnh, hiện tại không biết sống chết ra sao.
- Binh sĩ thủ thành? Người của bộ binh phòng sao?
Kỵ vệ Thất Tinh xuống ngựa nhìn Thiếu niên anh hùng bị trọng thương một chút, sau đó hắn không lưu ý lắm khoát tay áo, bảo người ta đưa đi trị liệu. Tiếp đó hắn nhìn Hạo Thiên. Không đợi Hạo Thiên đáp lời, hắn không hỏi một lời nào đã hạ lệnh:
- Bắt lấy hắn!
- Các vị đội kỵ vệ Thất Tinh, ta thấy các vị vẫn nên nhanh đi điều tra về nữ sinh kia. Nếu không, xảy ra chuyện gì các ngươi cũng sẽ bị trách phạt.
Không ngờ Hạo Thiên lại chủ động đưa hai tay ra cho bọn họ trói lại, còn có lòng tốt nhắc nhở.
- Một binh sĩ thủ thành nho nhỏ còn chưa có tư cách để nói chuyện với ta. Dẫn đi.
Vị kỵ vệ Thất Tinh kia nhún vai nói. Hạo Thiên cứ như vậy bị dẫn đi. Hắn không bị mang đi còn có thể làm gì được?
Hiện tại hắn chỉ là một tiểu binh. Đừng nói là thế giới này, cho dù là ở trong Thất Tinh Thành, hắn ngay cả rắm cũng không phải. Hắn bị đưa đi cũng tốt. Chí ít tương lai nữ sinh kia thật sự làm ra chuyện gì cũng hoàn toàn không có liên quan đến hắn. Không làm được còn được ngợi khen.
Về phần sau khi bị dẫn đi thế nào, thật ra hắn lại không hề lo lắng.
Trải qua hai tháng tìm hiểu thế giới này, hắn biết lãnh đạo trực tiếp của mình chính là một vị lãnh đạo cương trực, thậm chí có chút bao che khuyết điểm. Hơn nữa các loại thế lực Thất Tinh Thành nội đấu, người lãnh đạo trực tiếp này sau khi biết chuyện đã xảy ra, hắn khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Cũng chính bởi vì như vậy, Hạo Thiên mới có thể không chút do dự cho vị Anh hùng kia một cú đánh ngoan độc như vậy.
Mà lúc Hạo Thiên bị áp giải đi, trong một góc khác có đôi mắt căm phẫn nhìn chằm chằm theo dõi hắn, hình như còn có thể nghe được tiếng lẩm bẩm, giống như muốn ném Hạo Thiên vào trong miệng, nghiền thành mảnh vụn.
…
- Ngươi xác định nữ hài kia có vấn đề sao?
- Đúng vậy, binh phòng đại nhân, ta có thể xác định. Ta nghĩ cho dù không xác định ta cũng không có làm sai mới phải. Ta cũng không động tay động chân đối với nàng ta, càng không có thực hiện hành vi bất lịch sự nào đối với nàng ta. Ta chỉ bảo nàng lấy thứ quấn ở bên hông ra cho ta xem mà thôi. Ta cũng không làm trái với quy định của binh sĩ phòng thủ thành. Kết quả nàng ta lại hô phi lễ trước. Sau đó có người tự chủ trương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ta chỉ có thể ra tay với nữ hài kia. Nếu như ta không ra tay, nàng ta sẽ nhân cơ hội chạy mất. Bây giờ chính là như vậy, nàng ta đã chạy thoát!
Quả nhiên, khi Hạo Thiên bị áp giải đi, hắn cũng đã báo cáo về chuyện xảy ra cho lãnh đạo trực tiếp của mình. Vị lãnh đạo trực tiếp kia hỏi mấy vấn đề. Đặc biệt sau khi biết nữ hài kia đột nhiên biến mất không có tung tích, hắn không chút do dự tự mình qua cởi trói cho Hạo Thiên.
Đây là một nam tử trung niên, trên người mang theo khí thế không giận mà uy, thực lực sâu không lường được. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kỵ vệ Thất Tinh vừa dẫn Hạo Thiên tới.
Đại nhân binh phòng Thất Tinh nói:
- Các ngươi còn chưa làm rõ xem chuyện gì xảy ra, đã áp giải người của ta đi. Tất tốt. Cầu mong… cầu mong không xảy ra chuyện gì, nếu không để xem các ngươi ăn nói với thành chủ như thế nào. Còn nữa, người Anh hùng kia, nể tình hắn bị thương, lần này ta không truy cứu. Nhưng nếu quả thật phát sinh chuyện gì, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Người của đội kỵ vệ Thất Tinh cũng biết sợ rằng trong chuyện này thật sự có vấn đề. Dù sao cũng không tìm thấy nữ hài kia. Nhưng trên phương diện khí thế, bọn họ lại không thể thua, vẫn muốn bắt Hạo Thiên về tội động thủ, không quan tâm tới sự can thiệp của vị lãnh đạo trực tiếp kia.
Đại nhân Binh Phòng nghe bọn họ nói, dường như có chút phiền, nói:
- Thật ra binh lính của ta cũng thật sự có chỗ không đúng. Như vậy đi, phạt hắn năm ngày không cần trực, lại giảm nửa tháng lương bổng. Cứ như vậy đi, hi vọng vào lúc diễn ra buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu và hội đấu giá không xảy ra chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook