Săn Tim Nàng
-
Chương 145: Tên khắc chữ Hoành
Nhạc Hoành đã không còn nhớ nổi tính tình trẻ con quật cường lúc đó của Ân Sùng Quyết nữa, nàng chỉ biết, loài hoa yếu ớt nhất cũng có thể sinh sôi trên nền đất băng giá của Đại Chu, nàng đã thích nơi nào … Thương Sơn, Vân Đô, Huy Thành …
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu thấy Nhạc Hoành ngây ngốc, giơ tay vung vẩy trước mắt nàng, “Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Nhạc Hoành lấy lại tinh thần nói, “Nếu muốn sớm đi vào thành, thì phải nhanh chân đi.”
Vân Tu nhíu lại mày kiếm muốn nói lại thôi, Nhạc Hoành nhìn bộ dáng do dự của hắn, quay đầu nói: “Thiếu phu nhân, có câu Vân Tu đã nhịn từ lâu, nếu huynh đệ họ Ân phải chết, cô sẽ làm thế nào?”
Nhạc Hoành không trả lời Vân Tu, ngẩng đầu lên nhìn ráng trời xa xa, mây đỏ cuồn cuộn ngập trời, chim tước nhào lộn trên không như bức tranh nơi chân trời, tiếng hót xa xưa quanh quẩn.
Nhạc Hoành lấy Kim Lưu cung từ bụng Bạch Long ra, lấy một Kim Vũ tiễn, vung tay kéo cung, buông lỏng đầu ngón tay, Kim Vũ tiễn theo đó bay vút đi … Vân Tu nhìn chăm chú vào hướng mũi tên, còn chưa kịp chớp mắt, tiếng chim tước gào thét đã rơi nhào xuống sông Hoài mênh mông cuồn cuộn, bị nước lớn cuốn đi về phía xa xa …
Lương Quốc, Lương Đô, Phượng Loan điện.
“Ngày mùng 8 tháng 6 là một ngày hoàng đạo.” Ân Sùng Quyết ngẩng đầu nhìn đại ca đang ngồi thẳng thắn trên điện, “Thần đệ đã tìm vài vị thầy bói nổi tiếng ở Lương Đô, đều nói ngày mùng 8 tháng 6 là tốt nhất, còn nửa tháng nữa là tới, cũng kịp thời gian có thể chuẩn bị lễ đăng cơ cho hoàng thượng. Hoàng thượng thấy thế nào?”
Ân Sùng Húc rũ khóe mắt lãnh đạm nói “Đệ cảm thấy tốt thì cứ thế mà làm.”
Ân Sùng Quyết lại liếc mắt nhìn Ân Khôn ở bên cạnh, cúi đầu ho khan, “Vậy ý tứ của cha thế nào?”
“Chọn ngày hay lắm.” Ân Khôn cao giọng nói, “Ngày mùng 8 tháng 6, làm lễ đăng cơ, … nhưng không cần quá xa hoa …. Cần phải đúng mực, biết chưa?”
“Sùng Quyết biết ạ.” Ân Sùng Quyết quyết tự tin cười nói, “Lương đế mới qua đời không lâu, có rất nhiều lão thần tiền triều ở đây, cũng không thể tổn thương lòng họ được, con biết phải làm thế nào. Lương đế và đám người hoàng tộc, cũng nên chọn quy cách an táng của thân vương, ở hoàng lăng Kỷ thị vùng ngoại ô … hành động này cũng rất được bách tính khen ngợi, thay chúng ta tích góp không ý dân tâm.”
“Kỷ Minh cũng an táng như bọn chúng sao?” Ân Sùng Húc khẽ nhíu mày.
“Sở vương Kỷ Minh vì tổ quốc mà hy sinh ở Phượng Loan điện …. Đương nhiên cũng phải hậu táng, hoàng thượng …” Ân Sùng Quyết cẩn thận đáp.
“Tai hoạ của muôn dân là do Kỷ Minh dựng lên, hắn vốn không nên được chết tử tế, hậu táng như vậy, thật sự là quá hời cho kẻ tiểu nhân hèn hạ như hắn rồi.” ánh mắt Ân Sùng Húc không ngừng phẫn nộ, “Trước khi làm việc sao đệ không bàn với ta?”
“Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết lớn mật đáp, “Sở vương là cừu địch của chúng ta, nhưng với con dân Lương Quốc mà nói, Sở vương chính là anh hùng thủ thành hộ quốc... Cứ coi như chúng ta hận hắn chỉ muốn lột da rút gân băm thành trăm mảnh, thì cũng phải để ý đến... con dân Lương Quốc tiền triều...”
Ân Sùng Húc căm tức nhìn chằm chằm khuôn mặt ngang ngược trẻ tuổi của Ân Sùng Quyết, đứng dậy đến gần hắn nói “Đệ gọi ta là huynh trưởng, cầu xin ta xưng đế … Đệ làm chuyện gì cũng không nói với ta? Vậy còn muốn ta ngồi đây làm gì?”
Lưng Ân Sùng Quyết chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, quỳ xuống cúi đầu nói: “Thuộc hạ không dám! Hoàng thượng thứ tội!”
Ân Sùng Húc nhíu chặt mày kiếm, phất tay áo ngồi lại long ỷ, không muốn liếc mắt nhìn đệ đệ nữa. Hắn không cho phép. Ân Sùng Quyết cũng không dám đứng dậy, cứng ngắc quỳ gối trước mặt đại ca không nhúc nhích.
Giờ Tuất, bên ngoài điện Phượng Loan.
“Trải qua chuyện mẹ con Mục Dung, dường như đại ca vẫn canh cánh trong lòng với con, sợ rằng sau này chuyện gì cũng từ chối.” Ân Sùng Quyết xoa xoa tay thầm nghĩ, “Cha phải che chở con nhiều hơn.”
Ân Khôn cười khan nói, “Đại ca con là vì chưa nghĩ thông suốt, cho nên mới oán giận chúng ta. Quyền lực sẽ khiến con người ta mê mệt, sau khi đăng cơ không lâu, Sùng Húc sẽ quen với vị trí long ỷ kia, sẽ khó mà dời đi được. Đến lúc đó, nó mới có thể hiểu cho chúng ta, tự nhiên cũng sẽ cảm kích đệ đệ tốt là con thôi.”
“Chỉ mong như cha nói.” Ân Sùng Quyết cong khóe miệng nói, “Nếu con liệu không sai, Sài Chiêu hẳn đã tập kết nhân mã, sẽ chỉ huy xuôi Nam vượt qua sông Hoài...”
Ân Khôn bình tĩnh vuốt râu nói: “Giờ này ngày này chúng ta còn sợ hắn sao? Tinh binh cường tướng đều ở dưới trướng Ân gia, cho dù hắn cử toàn quốc lực, cũng bất quá là lấy trứng chọi đá, Đại Chu hơn phân nửa là hoang vu, không trù phú như phía Nam, Sài Chiêu không kéo dài được.”
“Con chỉ sợ hắn không đến.” Ân Sùng Quyết cười ha ha nói, “Hắn dám đến, con sẽ trừ đi hậu hoạ của Ân gia, hắn muốn nhất thống thiên hạ, ai lại không muốn chứ, Sùng Quyết và cha đều ngày ngày ghi nhớ?”
Ân Khôn hài lòng nhìn con trai út, không ngừng gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo của Ân Sùng Quyết dừng ở ánh trăng trên cao, nghịch nghịch ngón tay nói, “Con đã phái trọng binh canh giữ ở Ung Thành, Sài Chiêu dám đến, nhất định sẽ không qua được Ung Thành. Lần trước đại hoạ bên sông Hoài hắn không chết, nhưng lần này hắn không còn cơ hội sống đâu.”
Ân Sùng Quyết càng nghĩ càng đắc ý, giơ tay lên miệng thổi hiệu lệnh, cười nói: “Sài Chiêu là kẻ biết nhìn người, hắn sớm đã đề phòng con, nhưng hắn lại quá tin tưởng đại ca, hắn cho rằng đại ca sẽ thực sự cả đời chất phác thuần lương sao? Thật là buồn cười.” Ân Sùng Quyết chỉ vào lồng ngực khác thường của mình cười nói: “Tim còn có thể khác bên thì sao đảm bảo lòng người không thay đổi chứ? Hắn đi chuyến này nhất định thất bại thảm hại.”
Đôi mắt cáo già của Ân Khôn nhìn con trai, ông thực sự quá yêu mến đứa con trai điên cuồng tự phụ này, nhìn trong mắt Ân Sùng Quyết tựa như ông có thể nhìn thấy đại nghiệp đế vị thiên thu vạn đại của Ân gia, cho dù là ai cũng không có cách lay động.
Ân Khôn nhíu mi, chắp tay sau lưng tời khỏi, Ân Sùng Quyết cúi đầu cười, đi theo sát phía sau phụ thân.
Bên ngoài hoàng cung Lương Quốc.
Màn đêm đen nghịt, Nhạc Hoành và Vân Tu cùng dắt ngựa nhẹ nhàng bước đi, buổi tối ở Lương Đô rất ngay ngắn thứ tự, người bán mì vằn thắn ở góc đường đang định tắt lò, thấy bên đường có một nam một nữ đi tới, vẫn khách khí gật đầu, tiếp tục bận rộn.
Đương nhiên Nhạc Hoành biết bản lĩnh của cha con họ Ân, những người xuất thân từ đoàn ngựa thồ mà chẳng qua chỉ hơn 10 ngày đã có thể xử lý LươngĐô thoả đáng như vậy, chỉ tiếc một núi không thể có hai hổ, loạn thế sao có thể tồn tại song hùng?
“Cũng đói bụng rồi.” Vân Tu nhìn chằm chằm sạp bán mì xoa bụng nói, “Hay là trả thêm cho ông ấy một chút, bảo ông ta nấu cho chúng ta một ít?”
“Vân Tu ngươi nghe xem?” Nhạc Hoành bỗng nói.
Vân Tu ngừng thở nghiêng tai lắng nghe, “Là … là hiệu lệnh của trạm canh … hình như ta đã nghe ở đâu rồi…”
“Ngươi đã từng nghe ở bên ngoài Ân Gia Bảo.” Nhạc Hoành nhìn phía Lương cung, nàng biết người kia ở đây, “Bọn họ quả nhiên ở trong hoàng cung…”
“Trên đường đi người dân ở đây đều nói, Ân Sùng Húc sắp đăng cơ.” Vân Tu nói, ánh mắt vẫn không dời khỏi ông chủ tiệm mì chuẩn bị dọn hàng về nhà, nuốt nước miếng nói, “Cũng sắp rồi.”
Vân Tu chợt ngừng nói, tựa sét đánh kéo Nhạc Hoành vào góc tường, “Có người đến!”
Trên đường lớn vọng đến tiếng bước chân, ngõ nhỏ tối tăm che chở cho Vân Tu và Nhạc Hoành, tận đến khi tiếng bước chân dần đi xa, Vân Tu mới cảnh giác ngó qua, thì ra là một đội lính tuần ban đêm, tay cầm binh khí đi về phía trước.
Nhạc Hoành cũng quay đầu nhìn lại, thấy đội quân sĩ mặc quần áo binh lính Đại Chu, không khỏi nhíu mày, “Đêm nay ta muốn gặp đại ca, chúng ta đi thôi?”
“Đêm nay?” Vân Tu cả kinh nói.
“Đi theo ta.” Nhạc Hoành sờ sờ cung tên giấu dưới bụng Bạch Long, kéo cương ngựa hướng về phía hoàng cung Lương Quốc.
Vân Tu lại quay đầu nhìn chòng chọc ông lão bán mì, ảo não nói: “Ngày mai ông nội đây nhất định sẽ ăn mì vằn thắn, cứ chờ đấy.”
Nhạc Hoành và Vân Tu đi đến bên tường hoàng cung, dọc theo tường mà đi một lúc lâu, Vân Tu nhìn trước ngó sau, thấp giọng nói, “Lương cung lớn như vậy, cho dù chúng ta ở trong cung, cũng khó mà tìm gặp ngay được, huống chi là ở bên ngoài cung, cách tường cao thành dày, chúng ta nói thế nào Ân Sùng Húc cũng không nghe được …. Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô nghĩ ra cách gì chưa?”
Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn mái hiên Lương cung cao cao, chỉ vào chóp mái cao nhất nói, “Vân Tu ngươi biết đó là nơi nào không?”
Vân Tu theo hướng Nhạc Hoành nhìn lại, lắc đầu nói, “Trong mắt Vân Tu thấy đều giống nhau cả, Vân Tu không biết đâu.”
“Đó là Phượng Loan điện.” Nhạc Hoành thu hồi tầm mắt nói, “Giống như điện Trạch Thiên của Đại Chu ta, Lương đế lâm triều hàng ngày đều ở đó … là nơi tổ chức lễ đăng cơ.”
—— “Phượng Loan điện...” Vân Tu tặc lưỡi nói, “Được lắm Phượng Loan điện.”
“Đại hoạ chính là xuất phát từ long ỷ trong đại điện kia.” Nhạc Hoành nắm chặt cung tên lạnh lẽo thấp giọng nói. “Trạch Thiên đại điện, Phượng Loan điện... Đều giống nhau. Ta đoán, người của Ân gia đêm khuya không ngủ, cũng sẽ chỉ ở Phượng Loan điện mật nghị đại sự...”
Mắt Vân Tu chợt loé sáng, vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân thực sự là thông minh, chuyện này cũng có thể đoán ra được? Sao mà đầu óc Vân Tu không nghĩ ra được chứ?”
“Là tiếng hiệu của đoạn ngựa thồ …” Nhạc Hoành tự lẩm bẩm, “Dẫn ta nhân lúc đêm khuya tới đây … có lẽ là có ý gì đó … bây giờ ta đánh cược … tất cả đặt vào đại ca, có thể thấy ….”
“Thấy cái gì?” Vân Tu nhìn hộp cung tên trong tay Nhạc Hoành, “Là tên trúc Ân Sùng Húc gọt cho thiếu phu nhân?”
Nhạc Hoành cắn răng gật đầu nói: “Ta dùng nó để đánh cược, Vân Tu nhận lấy.” lời còn chưa xong, Nhạc Hoành đã rút ra một cây tiễn, đem hộp tiễn ném vào tay Vân Tu, giật lấy Kim Lưu cung trên lưng Bạch Long, lùi ra phía sau mấy bước nhắm thẳng mái ngói Phượng Loan điện cách đó hơn 10 trượng.
—— “Đại ca...nhất định huynh phải thấy nó!”
Nhạc Hoành nín hơi kéo Kim Lưu cung, tên trúc nhẹ, tầm bắn kém xa Kim Vũ tiễn, Nhạc Hoành vung tay giật cánh cung, phỏng đoán độ mạnh của cung, đầu ngón tay buông lỏng, tên trúc thẳng mái Phượng Loan điện bay đi.
Vân Tu không giám la lên tiếng, nhưng lồng ngực không ngừng gào thét, “Tốt quá, quá tốt” lòng bàn tay vỗ không ngừng.
—— “Đại ca!” Nhạc Hoành khẽ gọi một tiếng, quay người qua, bóng đêm che đi khuôn mặt tới nhợt có chút mồ hôi của nàng, Nhạc Hoành vô lực dựa vào tường thành, thuận thế ngồi trượt xuống, ngón tay bám chặt vào cỏ dại dưới đất che giấu hoảng loạn trong lòng.
Vân Tu biết Nhạc Hoành cũng có chút sợ, nàng có cứng cỏi đến mấy cũng không thể chặt đứt được nội tâm của một cô gái, Vân Tu đứng nhìn trán đầy mồ hôi của Nhạc Hoành, lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Phượng Loan điện.
Mỗi một đêm sau khi bước vào Lương cung, Ân Sùng Húc đều ngồi ở Phượng Loan điện khá lâu, hắn muốn nhanh chóng quen với đại điện xa hoa này, hắn sợ ngày đăng cơ, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy sự sợ hãi của hắn, hắn không còn đường thối lui.
Giờ Tý đã qua, Ân Sùng Húc liếc long ỷ trên đại điện, hướng phía bên ngoài đi ra. Gió đêm thổi tan mây đen, lộ ra ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nhiều ngày chưa giãn ra của Ân Sùng Húc.
Bầu trời khẽ vang lên tiếng tên bay đến, rất nhẹ khó mà khiến người ta phát hiện ta, cũng chỉ có bên ngoài đại điện trống rỗng, một thân một mình Ân Sùng Húc có thể nghe thấy.
Ân Sùng Húc còn chưa nhìn rõ mũi tên, thì nó đã rơi vào thềm đá Phượng Loan điện, rơi theo bậc thang bằng đá đến chân của hắn …
Ân Sùng Húc kinh ngạc nhìn cây tên bằng trúc dưới chân, nhìn chằm chằm hồi lâu mới cúi người nhặt lên, mới nhìn thấy chữ “Hoành” quen thuộc ở chuôi tên, trái tim như ngừng đập, trời đất ngừng quay…
“Hoành … Hoành…” Ân Sùng Húc nắm tên trúc mà sợ run, giống như là muốn bóp nát nó vậy, “Không thể nào, không có khả năng! Hoành … A Hoành … tại sao có thể là muội, sao có thể là muội!”
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu thấy Nhạc Hoành ngây ngốc, giơ tay vung vẩy trước mắt nàng, “Nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Nhạc Hoành lấy lại tinh thần nói, “Nếu muốn sớm đi vào thành, thì phải nhanh chân đi.”
Vân Tu nhíu lại mày kiếm muốn nói lại thôi, Nhạc Hoành nhìn bộ dáng do dự của hắn, quay đầu nói: “Thiếu phu nhân, có câu Vân Tu đã nhịn từ lâu, nếu huynh đệ họ Ân phải chết, cô sẽ làm thế nào?”
Nhạc Hoành không trả lời Vân Tu, ngẩng đầu lên nhìn ráng trời xa xa, mây đỏ cuồn cuộn ngập trời, chim tước nhào lộn trên không như bức tranh nơi chân trời, tiếng hót xa xưa quanh quẩn.
Nhạc Hoành lấy Kim Lưu cung từ bụng Bạch Long ra, lấy một Kim Vũ tiễn, vung tay kéo cung, buông lỏng đầu ngón tay, Kim Vũ tiễn theo đó bay vút đi … Vân Tu nhìn chăm chú vào hướng mũi tên, còn chưa kịp chớp mắt, tiếng chim tước gào thét đã rơi nhào xuống sông Hoài mênh mông cuồn cuộn, bị nước lớn cuốn đi về phía xa xa …
Lương Quốc, Lương Đô, Phượng Loan điện.
“Ngày mùng 8 tháng 6 là một ngày hoàng đạo.” Ân Sùng Quyết ngẩng đầu nhìn đại ca đang ngồi thẳng thắn trên điện, “Thần đệ đã tìm vài vị thầy bói nổi tiếng ở Lương Đô, đều nói ngày mùng 8 tháng 6 là tốt nhất, còn nửa tháng nữa là tới, cũng kịp thời gian có thể chuẩn bị lễ đăng cơ cho hoàng thượng. Hoàng thượng thấy thế nào?”
Ân Sùng Húc rũ khóe mắt lãnh đạm nói “Đệ cảm thấy tốt thì cứ thế mà làm.”
Ân Sùng Quyết lại liếc mắt nhìn Ân Khôn ở bên cạnh, cúi đầu ho khan, “Vậy ý tứ của cha thế nào?”
“Chọn ngày hay lắm.” Ân Khôn cao giọng nói, “Ngày mùng 8 tháng 6, làm lễ đăng cơ, … nhưng không cần quá xa hoa …. Cần phải đúng mực, biết chưa?”
“Sùng Quyết biết ạ.” Ân Sùng Quyết quyết tự tin cười nói, “Lương đế mới qua đời không lâu, có rất nhiều lão thần tiền triều ở đây, cũng không thể tổn thương lòng họ được, con biết phải làm thế nào. Lương đế và đám người hoàng tộc, cũng nên chọn quy cách an táng của thân vương, ở hoàng lăng Kỷ thị vùng ngoại ô … hành động này cũng rất được bách tính khen ngợi, thay chúng ta tích góp không ý dân tâm.”
“Kỷ Minh cũng an táng như bọn chúng sao?” Ân Sùng Húc khẽ nhíu mày.
“Sở vương Kỷ Minh vì tổ quốc mà hy sinh ở Phượng Loan điện …. Đương nhiên cũng phải hậu táng, hoàng thượng …” Ân Sùng Quyết cẩn thận đáp.
“Tai hoạ của muôn dân là do Kỷ Minh dựng lên, hắn vốn không nên được chết tử tế, hậu táng như vậy, thật sự là quá hời cho kẻ tiểu nhân hèn hạ như hắn rồi.” ánh mắt Ân Sùng Húc không ngừng phẫn nộ, “Trước khi làm việc sao đệ không bàn với ta?”
“Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết lớn mật đáp, “Sở vương là cừu địch của chúng ta, nhưng với con dân Lương Quốc mà nói, Sở vương chính là anh hùng thủ thành hộ quốc... Cứ coi như chúng ta hận hắn chỉ muốn lột da rút gân băm thành trăm mảnh, thì cũng phải để ý đến... con dân Lương Quốc tiền triều...”
Ân Sùng Húc căm tức nhìn chằm chằm khuôn mặt ngang ngược trẻ tuổi của Ân Sùng Quyết, đứng dậy đến gần hắn nói “Đệ gọi ta là huynh trưởng, cầu xin ta xưng đế … Đệ làm chuyện gì cũng không nói với ta? Vậy còn muốn ta ngồi đây làm gì?”
Lưng Ân Sùng Quyết chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, quỳ xuống cúi đầu nói: “Thuộc hạ không dám! Hoàng thượng thứ tội!”
Ân Sùng Húc nhíu chặt mày kiếm, phất tay áo ngồi lại long ỷ, không muốn liếc mắt nhìn đệ đệ nữa. Hắn không cho phép. Ân Sùng Quyết cũng không dám đứng dậy, cứng ngắc quỳ gối trước mặt đại ca không nhúc nhích.
Giờ Tuất, bên ngoài điện Phượng Loan.
“Trải qua chuyện mẹ con Mục Dung, dường như đại ca vẫn canh cánh trong lòng với con, sợ rằng sau này chuyện gì cũng từ chối.” Ân Sùng Quyết xoa xoa tay thầm nghĩ, “Cha phải che chở con nhiều hơn.”
Ân Khôn cười khan nói, “Đại ca con là vì chưa nghĩ thông suốt, cho nên mới oán giận chúng ta. Quyền lực sẽ khiến con người ta mê mệt, sau khi đăng cơ không lâu, Sùng Húc sẽ quen với vị trí long ỷ kia, sẽ khó mà dời đi được. Đến lúc đó, nó mới có thể hiểu cho chúng ta, tự nhiên cũng sẽ cảm kích đệ đệ tốt là con thôi.”
“Chỉ mong như cha nói.” Ân Sùng Quyết cong khóe miệng nói, “Nếu con liệu không sai, Sài Chiêu hẳn đã tập kết nhân mã, sẽ chỉ huy xuôi Nam vượt qua sông Hoài...”
Ân Khôn bình tĩnh vuốt râu nói: “Giờ này ngày này chúng ta còn sợ hắn sao? Tinh binh cường tướng đều ở dưới trướng Ân gia, cho dù hắn cử toàn quốc lực, cũng bất quá là lấy trứng chọi đá, Đại Chu hơn phân nửa là hoang vu, không trù phú như phía Nam, Sài Chiêu không kéo dài được.”
“Con chỉ sợ hắn không đến.” Ân Sùng Quyết cười ha ha nói, “Hắn dám đến, con sẽ trừ đi hậu hoạ của Ân gia, hắn muốn nhất thống thiên hạ, ai lại không muốn chứ, Sùng Quyết và cha đều ngày ngày ghi nhớ?”
Ân Khôn hài lòng nhìn con trai út, không ngừng gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo của Ân Sùng Quyết dừng ở ánh trăng trên cao, nghịch nghịch ngón tay nói, “Con đã phái trọng binh canh giữ ở Ung Thành, Sài Chiêu dám đến, nhất định sẽ không qua được Ung Thành. Lần trước đại hoạ bên sông Hoài hắn không chết, nhưng lần này hắn không còn cơ hội sống đâu.”
Ân Sùng Quyết càng nghĩ càng đắc ý, giơ tay lên miệng thổi hiệu lệnh, cười nói: “Sài Chiêu là kẻ biết nhìn người, hắn sớm đã đề phòng con, nhưng hắn lại quá tin tưởng đại ca, hắn cho rằng đại ca sẽ thực sự cả đời chất phác thuần lương sao? Thật là buồn cười.” Ân Sùng Quyết chỉ vào lồng ngực khác thường của mình cười nói: “Tim còn có thể khác bên thì sao đảm bảo lòng người không thay đổi chứ? Hắn đi chuyến này nhất định thất bại thảm hại.”
Đôi mắt cáo già của Ân Khôn nhìn con trai, ông thực sự quá yêu mến đứa con trai điên cuồng tự phụ này, nhìn trong mắt Ân Sùng Quyết tựa như ông có thể nhìn thấy đại nghiệp đế vị thiên thu vạn đại của Ân gia, cho dù là ai cũng không có cách lay động.
Ân Khôn nhíu mi, chắp tay sau lưng tời khỏi, Ân Sùng Quyết cúi đầu cười, đi theo sát phía sau phụ thân.
Bên ngoài hoàng cung Lương Quốc.
Màn đêm đen nghịt, Nhạc Hoành và Vân Tu cùng dắt ngựa nhẹ nhàng bước đi, buổi tối ở Lương Đô rất ngay ngắn thứ tự, người bán mì vằn thắn ở góc đường đang định tắt lò, thấy bên đường có một nam một nữ đi tới, vẫn khách khí gật đầu, tiếp tục bận rộn.
Đương nhiên Nhạc Hoành biết bản lĩnh của cha con họ Ân, những người xuất thân từ đoàn ngựa thồ mà chẳng qua chỉ hơn 10 ngày đã có thể xử lý LươngĐô thoả đáng như vậy, chỉ tiếc một núi không thể có hai hổ, loạn thế sao có thể tồn tại song hùng?
“Cũng đói bụng rồi.” Vân Tu nhìn chằm chằm sạp bán mì xoa bụng nói, “Hay là trả thêm cho ông ấy một chút, bảo ông ta nấu cho chúng ta một ít?”
“Vân Tu ngươi nghe xem?” Nhạc Hoành bỗng nói.
Vân Tu ngừng thở nghiêng tai lắng nghe, “Là … là hiệu lệnh của trạm canh … hình như ta đã nghe ở đâu rồi…”
“Ngươi đã từng nghe ở bên ngoài Ân Gia Bảo.” Nhạc Hoành nhìn phía Lương cung, nàng biết người kia ở đây, “Bọn họ quả nhiên ở trong hoàng cung…”
“Trên đường đi người dân ở đây đều nói, Ân Sùng Húc sắp đăng cơ.” Vân Tu nói, ánh mắt vẫn không dời khỏi ông chủ tiệm mì chuẩn bị dọn hàng về nhà, nuốt nước miếng nói, “Cũng sắp rồi.”
Vân Tu chợt ngừng nói, tựa sét đánh kéo Nhạc Hoành vào góc tường, “Có người đến!”
Trên đường lớn vọng đến tiếng bước chân, ngõ nhỏ tối tăm che chở cho Vân Tu và Nhạc Hoành, tận đến khi tiếng bước chân dần đi xa, Vân Tu mới cảnh giác ngó qua, thì ra là một đội lính tuần ban đêm, tay cầm binh khí đi về phía trước.
Nhạc Hoành cũng quay đầu nhìn lại, thấy đội quân sĩ mặc quần áo binh lính Đại Chu, không khỏi nhíu mày, “Đêm nay ta muốn gặp đại ca, chúng ta đi thôi?”
“Đêm nay?” Vân Tu cả kinh nói.
“Đi theo ta.” Nhạc Hoành sờ sờ cung tên giấu dưới bụng Bạch Long, kéo cương ngựa hướng về phía hoàng cung Lương Quốc.
Vân Tu lại quay đầu nhìn chòng chọc ông lão bán mì, ảo não nói: “Ngày mai ông nội đây nhất định sẽ ăn mì vằn thắn, cứ chờ đấy.”
Nhạc Hoành và Vân Tu đi đến bên tường hoàng cung, dọc theo tường mà đi một lúc lâu, Vân Tu nhìn trước ngó sau, thấp giọng nói, “Lương cung lớn như vậy, cho dù chúng ta ở trong cung, cũng khó mà tìm gặp ngay được, huống chi là ở bên ngoài cung, cách tường cao thành dày, chúng ta nói thế nào Ân Sùng Húc cũng không nghe được …. Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô nghĩ ra cách gì chưa?”
Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn mái hiên Lương cung cao cao, chỉ vào chóp mái cao nhất nói, “Vân Tu ngươi biết đó là nơi nào không?”
Vân Tu theo hướng Nhạc Hoành nhìn lại, lắc đầu nói, “Trong mắt Vân Tu thấy đều giống nhau cả, Vân Tu không biết đâu.”
“Đó là Phượng Loan điện.” Nhạc Hoành thu hồi tầm mắt nói, “Giống như điện Trạch Thiên của Đại Chu ta, Lương đế lâm triều hàng ngày đều ở đó … là nơi tổ chức lễ đăng cơ.”
—— “Phượng Loan điện...” Vân Tu tặc lưỡi nói, “Được lắm Phượng Loan điện.”
“Đại hoạ chính là xuất phát từ long ỷ trong đại điện kia.” Nhạc Hoành nắm chặt cung tên lạnh lẽo thấp giọng nói. “Trạch Thiên đại điện, Phượng Loan điện... Đều giống nhau. Ta đoán, người của Ân gia đêm khuya không ngủ, cũng sẽ chỉ ở Phượng Loan điện mật nghị đại sự...”
Mắt Vân Tu chợt loé sáng, vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân thực sự là thông minh, chuyện này cũng có thể đoán ra được? Sao mà đầu óc Vân Tu không nghĩ ra được chứ?”
“Là tiếng hiệu của đoạn ngựa thồ …” Nhạc Hoành tự lẩm bẩm, “Dẫn ta nhân lúc đêm khuya tới đây … có lẽ là có ý gì đó … bây giờ ta đánh cược … tất cả đặt vào đại ca, có thể thấy ….”
“Thấy cái gì?” Vân Tu nhìn hộp cung tên trong tay Nhạc Hoành, “Là tên trúc Ân Sùng Húc gọt cho thiếu phu nhân?”
Nhạc Hoành cắn răng gật đầu nói: “Ta dùng nó để đánh cược, Vân Tu nhận lấy.” lời còn chưa xong, Nhạc Hoành đã rút ra một cây tiễn, đem hộp tiễn ném vào tay Vân Tu, giật lấy Kim Lưu cung trên lưng Bạch Long, lùi ra phía sau mấy bước nhắm thẳng mái ngói Phượng Loan điện cách đó hơn 10 trượng.
—— “Đại ca...nhất định huynh phải thấy nó!”
Nhạc Hoành nín hơi kéo Kim Lưu cung, tên trúc nhẹ, tầm bắn kém xa Kim Vũ tiễn, Nhạc Hoành vung tay giật cánh cung, phỏng đoán độ mạnh của cung, đầu ngón tay buông lỏng, tên trúc thẳng mái Phượng Loan điện bay đi.
Vân Tu không giám la lên tiếng, nhưng lồng ngực không ngừng gào thét, “Tốt quá, quá tốt” lòng bàn tay vỗ không ngừng.
—— “Đại ca!” Nhạc Hoành khẽ gọi một tiếng, quay người qua, bóng đêm che đi khuôn mặt tới nhợt có chút mồ hôi của nàng, Nhạc Hoành vô lực dựa vào tường thành, thuận thế ngồi trượt xuống, ngón tay bám chặt vào cỏ dại dưới đất che giấu hoảng loạn trong lòng.
Vân Tu biết Nhạc Hoành cũng có chút sợ, nàng có cứng cỏi đến mấy cũng không thể chặt đứt được nội tâm của một cô gái, Vân Tu đứng nhìn trán đầy mồ hôi của Nhạc Hoành, lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Phượng Loan điện.
Mỗi một đêm sau khi bước vào Lương cung, Ân Sùng Húc đều ngồi ở Phượng Loan điện khá lâu, hắn muốn nhanh chóng quen với đại điện xa hoa này, hắn sợ ngày đăng cơ, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy sự sợ hãi của hắn, hắn không còn đường thối lui.
Giờ Tý đã qua, Ân Sùng Húc liếc long ỷ trên đại điện, hướng phía bên ngoài đi ra. Gió đêm thổi tan mây đen, lộ ra ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nhiều ngày chưa giãn ra của Ân Sùng Húc.
Bầu trời khẽ vang lên tiếng tên bay đến, rất nhẹ khó mà khiến người ta phát hiện ta, cũng chỉ có bên ngoài đại điện trống rỗng, một thân một mình Ân Sùng Húc có thể nghe thấy.
Ân Sùng Húc còn chưa nhìn rõ mũi tên, thì nó đã rơi vào thềm đá Phượng Loan điện, rơi theo bậc thang bằng đá đến chân của hắn …
Ân Sùng Húc kinh ngạc nhìn cây tên bằng trúc dưới chân, nhìn chằm chằm hồi lâu mới cúi người nhặt lên, mới nhìn thấy chữ “Hoành” quen thuộc ở chuôi tên, trái tim như ngừng đập, trời đất ngừng quay…
“Hoành … Hoành…” Ân Sùng Húc nắm tên trúc mà sợ run, giống như là muốn bóp nát nó vậy, “Không thể nào, không có khả năng! Hoành … A Hoành … tại sao có thể là muội, sao có thể là muội!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook