Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
-
Chương 16
Ti-ti-vate (Động từ): Thực hiện đôi chút những thay đổi hoặc bổ sung trong nhà vệ sinh.
Kẻ bị mắc kẹt trong một phòng tắm như tôi ít nhất cũng có thời gian để chỉnh trang… Tôi thề là trông tóc mình chưa bao giờ lịch sự đến vậy!
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Khi đang ăn bữa khuya vào đêm hôm đó, Blake nhận ra mình sẽ rất thích thú với việc giết quách Quý cô Caroline Trent đi. Anh cũng nhận ra rằng đây chẳng phải cảm xúc gì mới mẻ. Nàng không chỉ khiến cuộc sống của anh rối tung mà còn làm đảo lộn mọi thứ và chẳng thể tưởng tượng nổi số lần khiến anh như ngồi trên đống lửa.
Thế nhưng anh lại rộng lượng nghĩ rằng có lẽ giết là một động từ hơi mạnh. Anh không quá kiêu hãnh tới mức không thừa nhận việc nàng đã trở nên gắn bó với cuộc sống của mình, dù chỉ một chút. Nhưng anh chắc chắn muốn bịt miệng nàng lại.
Đúng thế, một cái rọ mõm là ý kiến không tồi. Như thế thì nàng sẽ chẳng thể nói. Hay ăn.
"Tôi hỏi này, Blake", Penelope hỏi với vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, "Đây là xúp sao?".
Anh gật đầu.
Cô ấy nhìn vào thứ nước dùng gần như trong suốt trong bát mình. "Thật à?"
"Nó có vị như nước muối", anh kéo dài giọng, "Nhưng bà Mickle đã quả quyết với em rằng đó là xúp".
Penelope do dự đặt chiếc thìa xuống, rồi hớp một ngụm rượu vang khá dài. "Tôi không cho rằng cậu còn lại chút bánh nướng nào từ bữa chiều của mình nhỉ?"
"Em có thể đảm bảo với chị rằng hai người chúng ta chia nhau một cái bánh là điều bất khả thi nhất."
Nếu Penelope thấy những gì anh nói chỉ là chuyện kỳ lạ vặt vãnh cô ấy cũng sẽ không nói ra. Thay vào đó, cô ấy đặt thìa xuống và hỏi, "Perriwick có mang cho cậu thêm chút gì không? Một chiếc bánh mì chẳng hạn".
Blake lắc đầu.
"Có phải cậu lúc nào cũng ăn quá... nhẹ vào buổi tối không?"
Anh lại lắc đầu.
"Ồ. Vậy thì đây hẳn là một dịp đặc biệt chăng?"
Anh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, vì vậy chỉ cầm một chiếc thìa khác lên và khuấy mạnh bát xúp. Chắc chắn là trong này phải có một chút giá trị dinh dưỡng nào đó.
Nhưng sau đó, trước nỗi kinh ngạc của anh, Penelope bịt tay lên miệng, mặt đỏ bừng và nói, "Ôi, tôi xin lỗi!".
Anh từ từ đặt chiếc thìa xuống và hỏi, "Chị nói gì?".
"Dĩ nhiên đây là một dịp đặc biệt. Tôi đã quên béng mất. Tôi xin lỗi!"
"Penelope, chị đang nói về cái quái gì thế?"
"Marabelle."
Một cảm giác kỳ lạ như bị ai đó bóp nghẹt lấy lồng ngực dâng lên trong Blake. Tại sao tự nhiên Penelope lại nói về cái chết của vị hôn thê của anh lúc này? "Marabelle làm sao?", anh hỏi, giọng lạnh lùng.
Nàng chóp mắt. "Ôi! Ôi, nghĩa là cậu không nhớ sao? Thôi quên đi. Quên những gì tôi vừa nói đi!"
Blake nhìn chị mình đầy nghi ngờ khi cô ấy tấn công bát xúp như thể nó là lộc Thánh ban. "Vì Chúa, Penelope, hãy nói bất cứ điều gì chị vừa nghĩ đến."
Cô ấy cắn môi đầy do dự. "Hôm nay là ngày 11 tháng 7, Blake." Giọng Penelope rất nhẹ và tràn đầy tiếc thương.
Anh nhìn chị gái mình chằm chằm một lúc với vẻ đầy khó hiểu, rồi chợt nhớ ra.
Ngày 11 tháng 7.
Ngày giỗ của Marabelle.
Anh đột ngột đứng dậy khiến chiếc ghế đổ nhào. "Gặp lại chị vào ngày mai", anh nói, gọn lỏn.
"Chờ đã, Blake! Đừng đi!" Cô ấy vội vã đứng lên và đuổi theo em trai khi anh ra khỏi phòng. "Cậu không nên ở một mình lúc này."
Anh dừng lại, nhưng không xoay người để đối mặt với chị mình. "Chị không hiểu đâu, Penelope. Em lúc nào cũng cô đơn."
Hai tiếng sau, Blake đã say bí tỉ. Anh biết say xỉn sẽ chẳng giúp mình cảm thấy khá hơn nhưng vẫn ngoan cố nghĩ rằng càng uống nhiều bao nhiêu, anh sẽ cảm thấy nguôi ngoai đi bấy nhiêu.
Phương pháp này không hiệu quả.
Làm sao anh lại quên mất điều đó? Mỗi năm anh đều đánh dấu sự ra đi của nàng bằng một thông báo đặc biệt, làm điều gì đó để tôn vinh cái chết của nàng theo cái cách mà anh đã cố gắng và thất bại trong việc tôn vinh cuộc sống của nàng. Năm đầu tiên là những bông hoa trên mộ nàng. Anh biết nó tầm thường, nhưng nỗi đau buồn vẫn còn nguyên đó và anh còn quá trẻ nên chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Năm tiếp theo, anh trồng một cái cây tại đúng nơi mà nàng đã ra đi để tưởng nhớ nàng. Bằng cách nào đó, nó có vẻ phù hợp hơn một chút, khi còn là một cô gái nhỏ, Marabelle có thể trèo cây nhanh hơn bất cứ cậu bé nào trong quận.
Những năm tiếp theo được đánh dấu bằng việc hiến một ngôi nhà cho các tổ chức từ thiện, tặng các cuốn sách cho ngôi trường cũ của nàng, và một tờ chi phiếu ngân hàng vô danh cho cha mẹ nàng - những người đã luôn phải vật lộn để kiếm sống.
Nhưng năm nay... anh chẳng có gì.
Anh vấp ngã trên đường xuống bãi biển, chống một tay để giữ thăng bằng khi tay kia vẫn nắm chặt chai whisky. Khi bước đến cuối đường mòn, anh ngồi phịch xuống đất một cách thiếu lịch lãm. Ở đây có một đám cỏ trước khi mặt đất cứng nhường đường cho bãi cát mịn nổi tiếng của Bournemouth. Anh ngồi đó, nhìn chằm chằm ra con kênh, tự hỏi mình định làm cái chết tiệt gì với bản thân.
Anh ra ngoài để tìm chút không khí trong lành và sự giải thoát. Anh không muốn Penelope hay những câu hỏi đầy ý nghĩa của cô ấy xâm nhập vào nỗi đau của mình. Nhưng không khí mằn mặn của biển chẳng giúp cơn đau của anh nguôi ngoai nhiều lắm. Và nó thậm chí còn nhắc anh nhớ về Caroline. Nàng đã về nhà buổi chiều hôm đó với mùi của biển trên mái tóc và vệt nắng trên làn da.
Caroline. Anh đau đớn nhắm mắt lại. Anh biết rằng Caroline chính là lý do khiến mình lãng quên Marabelle.
Blake dốc thẳng chai rượu vào cổ họng. Rượu đốt cháy một đường xuống dạ dày, nhưng anh đón chào cơn đau đó. Cảm giác nguyên vẹn và xấu xa, và bằng cách nào đó dường như phù hợp. Đêm nay anh không cảm thấy mình có chút nào giống một quý ông.
Anh nằm dài trên bãi cỏ và nhìn lên bầu trời. Đêm nay có trăng nhưng ánh sáng của nó chẳng đủ để khiến những ngôi sao bị lu mờ. Trông chúng thật hạnh phúc ở trên kia, lấp lánh như thể chẳng bận tâm chút nào về thế giới này. Anh gần như cảm thấy chúng đang nhạo mình.
Anh chửi thề. Anh đang trở nên mơ mộng hão huyền. Hoặc là ủy mị. Hoặc cũng có thể đó chỉ là do anh đã uống quá nhiều. Anh ngồi dậy và nhấp thêm một ngụm nữa. Chất lỏng làm mụ mị giác quan và xáo trộn tâm trí anh - thứ có lẽ là lý do khiến anh không nghe thấy tiếng bước chân cho đến khi chúng gần như ở sát cạnh mình. "Ai?", anh lắp bắp, vụng về chống khuỷu tay để nâng người dậy.
"Ai?"
Caroline tiến về phía trước, ánh sao lấp lánh trên mái tóc màu nâu nhạt của nàng. "Là em."
"Em làm gì ở đây?"
"Em thấy anh từ cửa sổ của mình", nàng mỉm cười gượng gạo. "Em xin lỗi, là từ cửa sổ của anh."
"Em nên về đi."
"Có lẽ thế."
"Anh không phù hợp để bầu bạn với em lúc này."
"Không", nàng đồng ý. "Anh say thật rồi. Nhưng chẳng tốt chút nào khi uống say với cái dạ dày rỗng không."
Anh bật ra một tràng cười trống rỗng. "Và toàn bộ lỗi lầm là từ chiếc dạ dày rỗng tuếch của anh sao?"
"Anh rất biết cách làm người khác thấy ác cảm, đúng không?"
"Thưa cô, tôi đảm bảo với cô rằng mình nhớ dai khủng khiếp đấy." Anh nhăn mặt với câu nói của mình. Trí nhớ của anh đã luôn làm việc hiệu quả cho đến đêm nay.
Nàng cau mày. "Em mang cho anh một chút thức ăn."
Anh không nói gì suốt một lúc, rồi mở lời bằng một giọng rất nhỏ, "Quay về đi!".
"Tại sao anh lại buồn như vậy?"
Anh không nói, chỉ dùng tay áo lau miệng sau khi tu một ngụm whisky lớn nữa.
"Em chưa từng thấy anh uống nhiều như thế này trước đây."
"Có rất nhiều thứ em không biết về anh."
Nàng lại tiến về phía trước thêm một bước, ánh mắt nàng khiến anh phải nhìn đi nơi khác. "Em biết về anh nhiều hơn những gì anh nghĩ."
Câu nói này đã thu hút sự chú ý của anh. Mắt anh nhất thời bùng lên ánh lửa tức giận, rồi trở nên trống rỗng khi nói, "Vậy thì thật đáng tiếc cho cô".
"Đây, anh nên ăn chút gì đó." Nàng đưa cho anh thứ được bọc trong chiếc khăn ăn bằng vải. "Nó sẽ hút hết whisky."
"Đó là điều cuối cùng mà tôi muốn."
Nàng ngồi xuống cạnh anh. "Như thế này chẳng giống anh chút nào, Blake."
Anh quay sang nhìn nàng, đôi mắt xám sáng rực đầy dữ dội. "Đừng có nói rằng như lai này giống hay không giống tôi", anh rít lên, "Cô không có quyền".
"Là bạn của anh", nàng dịu dàng nói, "Em có quyền".
"Hôm nay", Blake tuyên bố cùng cái vung tay mất thăng bằng, "Là ngày 11 tháng 7".
Caroline không nói câu nào; nàng không biết phải nói gì với một tuyên bố rõ ràng như thế.
"Ngày 11 tháng 7", anh lặp lại. "Nó sẽ xuống mồ cùng với sự ô nhục về truyền thuyết của Blake Ravenscroft, là cái ngày anh ta... là cái ngày tôi..."
Nàng rướn người về phía trước, kinh hoàng và xúc động trước những âm thanh nghẹn ngào trong giọng anh. "Là ngày gì, Blake?", nàng thì thầm.
"Là ngày mà tôi đã để một người phụ nữ phải chết."
Nàng tái mặt trước nỗi đau đớn trong giọng anh. "Không. Đó không phải lỗi của anh."
"Làm thế quái nào mà cô biết được chứ?"
"James đã nói với em về Marabelle."
"Tên khốn thích can thiệp vào chuyện của người khác."
"Em mừng vì anh ấy đã làm thế. Nó khiến em hiểu nhiều hơn về anh."
"Cô muốn biết nhiều hơn làm quái gì chứ?", anh hỏi đầy cảnh giác.
"Bởi vì em y...", Caroline dừng lại, kinh hoàng trước những gì nàng đã suýt nói ra. "Vì em thích anh. Vì anh là bạn của em. Cả cuộc đời em đã chẳng có nhiều bạn, có lẽ vì thế mà em nhận ra rằng tình bạn đặc biệt đến thế nào."
"Tôi không thể làm bạn của em", anh nói, giọng khắc nghiệt khủng khiếp.
"Anh không thể ư?", nàng nín thở, chờ đợi câu trả lời.
"Em không muốn tôi trở thành bạn của em."
"Anh nghĩ rằng em là người quyết định điều đó hay sao?"
"Vì chúa, người phụ nữ này, phải làm gì mới khiến em lắng nghe đây? Tôi nhắc lại lần cuối là tôi không thể trở thành bạn của em. Tôi sẽ không bao giờ là bạn của em."
"Sao lại không?"
"Bởi vì tôi muốn em."
Nàng buộc mình không được để bản thân bị lấn át. Anh đã quá thẳng thừng, quá trần trụi với nhu cầu của mình, nó gần như khiến nàng sợ hãi. "Đó là lời của rượu", nàng nói nhanh.
"Em nghĩ như thế sao? Em biết quá ít về đàn ông rồi, bé cưng của tôi."
"Em hiểu rõ anh."
Anh cười lớn. "Chẳng bằng một nửa tôi biết về em, Quý cô Trent thân mến của tôi."
"Đừng có nhạo báng em", nàng thì thầm.
"À, nhưng tôi đã quan sát em. Tôi có nên chứng minh điều đó không? Tất cả những điều tôi biết, tất cả những thứ nhỏ nhặt tôi nhận ra. Tôi có thể viết kín cả một trong những cuốn sách mà em yêu thích."
"Blake, em nghĩ là anh nên..."
Nhưng anh đã ngắt lời nàng bằng một ngón tay đặt lên môi nàng. "Tôi sẽ bắt đầu từ đây", anh thì thầm, "từ miệng em".
"Miệng e..."
"Sụyt. Tới lượt tôi." Tay anh bắt đầu lướt lên những đường nét tinh tế trên môi nàng. "Thật đầy đặn! Thật hồng hào! Em chưa bao giờ tô son, đúng không?"
Nàng lắc đầu, nhưng chuyển động này lại mang đến sự tra tấn đầy xúc cảm lên những ngón tay anh đang chà xát trên làn da nàng.
"Không", anh thì thầm. "Em không cần phải làm thế. Tôi chưa từng thấy bất cứ đôi môi nào như thế này trước kia. Tôi đã bao giờ nói với em rằng chúng là điều đầu tiên tôi chú ý ở em chưa?"
Nàng ngồi bất động, quá lo lắng để có thể lắc đầu một lần nữa.
"Cánh môi dưới của em thật đáng yêu, nhưng còn cái này...", anh lại lướt ngón tay lên bờ môi trên của nàng, "thật tinh tế. Nó đang cầu xin được hôn. Thậm chí khi tưởng em là Carlotta... tôi cũng vẫn muốn được phủ môi mình lên môi em. Chúa ơi, tôi đã ghét chính mình về điều đó."
"Nhưng em không phải Carlotta", nàng thì thầm.
"Tôi biết. Như thế còn tệ hơn nhiều. Bởi vì giờ đây, tôi gần như có thể biện minh cho việc thèm muốn em. Tôi có thể..."
"Blake?", giọng nàng dịu dàng nhưng khẩn cấp, và nàng đã nghĩ rằng mình sẽ chết nếu anh không thực hiện ý nghĩ đó.
Nhưng anh chỉ lắc đầu. "Tôi lạc đề rồi." Anh rê những ngón tay lên đôi mắt nàng, lướt nhẹ trên mi mắt khi nàng khép chúng lại. "Đây là một điều khác mà tôi biết về em."
Nàng cảm thấy môi mình hé ra, và hơi thở ngày càng ngắt quãng.
"Đôi mắt em hệt như thiên đường. Chỉ sẫm màu hơn mái tóc của em một chút." Anh lại rê những ngón tay trên từng đường nét của nàng. "Nhưng tôi nghĩ mình thích chúng mở hơn là nhắm lại."
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:40.
Nàng mở choàng mắt ra.
"À, thế này tốt hơn nhiều. Màu sắc tinh tế nhất trên đời này. Em đã từng đến biển bao giờ chưa?"
"Chưa kể từ khi em còn là một cô bé."
"Nơi đây nước biển có màu và tối tăm, nhưng khi em tránh khỏi vết nhơ của vùng đất này, nước biển trở thành một màu trong vắt. Em có biết tôi đang nói về điều gì không?"
"Em... em nghĩ là có."
Anh bất ngờ nhún vai và buông nàng ra. "Nó vẫn chẳng thể sánh được với đôi mắt em. Tôi từng nghe rằng nước biển thậm chí còn hấp dẫn hơn ở những vùng nhiệt đới. Đôi mắt em chính xác là màu của đại dương chạy dọc theo đường viền xích đạo."
Nàng do dự mỉm cười. "Em muốn được trông thấy đường xích đạo." .
"Em yêu, em không nghĩ rằng ít nhất thì em nên thử thăm Luân Đôn trước hay sao?"
"Giờ thì anh lại trở nên tàn nhẫn rồi, và anh không thực sự có ý như thế, đúng không"
"Tôi không ư?"
"Không", nàng nói, cố tìm kiếm trong mình một chút cam đảm mà nàng cần để nói rõ ràng với anh. "Anh không tức giận với em mà tức giận với chính bản thân mình, và em chỉ là một cái cớ thuận tiện mà thôi."
Đầu anh hơi nghiêng về phía nàng. "Em nghĩ rằng mình rất tinh ý, phải không?"
"Làm sao em có thể trả lời câu hỏi này?"
"Em rất tinh ý, nhưng tôi lại nghĩ rằng nó không đủ để cứu rỗi chính em khỏi tôi." Anh cúi người về phía trước với một nụ cười đầy nguy hiểm. "Em có biết tôi muốn em nhiều đến thế nào không?"
Giọng nàng nghẹn ngào, nàng lắc đầu.
"Tôi muốn em nhiều đến nỗi đêm nào cũng thao thức, cơ thể căng cứng và nhức nhối vì dục vọng."
Cổ họng nàng khô khốc.
"Tôi muốn em nhiều đến mức mùi hương trên cơ thể em cũng có thể khiến da tôi nhức nhối vì khao khát."
Môi nàng hé ra.
"Tôi muốn em quá nhiều..." Màn đêm tràn ngập tiếng cười giận dữ của anh.
"Chết tiệt, tôi muốn em nhiều đến mức quên mất cả Marabelle."
"Ôi không, Blake. Em xin lỗi."
"Miễn cho tôi khỏi sự thương hại của em đi."
Nàng bắt đâu đứng dậy. "Em sẽ đi. Đó là những gì anh muốn, và rõ ràng là anh không có tâm trạng để trò chuyện."
Nhưng anh đã giữ lấy nàng và kéo nàng trở lại. "Em không nghe tôi nói gì sao?"
"Em nghe rõ từng từ", nàng thì thầm.
"Tôi không muốn em đi."
Nàng im lặng.
"Tôi muốn em."
"Blake, đừng."
"Đừng gì chứ? Đừng hôn em ư?" Anh lao tới và hôn mạnh lên môi nàng.
"Quá muộn rồi!"
Nàng nhìn anh trừng trừng, không chắc mình nên sợ hãi hay phấn chấn. Nàng yêu anh, giờ đây nàng đã chắc chắn về điều đó. Nhưng anh lại đang hành động chẳng giống anh chút nào.
"Đừng chạm vào em sao?" Tay anh trượt trên bụng nàng và lướt dọc hông nàng. "Anh đã đi quá xa để có thể làm được điều đó rồi"
Môi anh tìm thấy hàm của nàng, sau đó là cổ nàng, cắn nhẹ lên tai nàng. Nàng thật ngọt ngào và thuần khiết, nàng có mùi thơm tựa mùi bọt xà phòng anh đùng để cạo râu. Anh tự hỏi nàng đã làm gì với cơ thể mình trong phòng tắm của anh, rồi quyết định rằng mình chẳng quan tâm đến chuyện đó nhiều lắm. Hẳn là phải có gì đó cực kỳ hài lòng khi mùi hương của anh đang vương vấn trên cơ thể nàng.
"Blake", nàng nói, giọng thiếu hắn sự thuyết phục. "Em không chắc đây liệu có phải là những gì anh muốn hay không."
"Chà, anh đảm bảo", anh trả lời với một nụ cười nam tính. "Anh rất chắc chắn." Anh vừa ấn môi lên mình môi nàng vừa tháo tung mái tóc nàng ra. "Em không cảm thấy anh chắc chắn như thế nào hay sao?"
Môi anh lướt trên môi nàng và nuốt lấy nói đầu tiên lưỡi anh lướt dọc theo răng nàng, sau đó tiến đến làn da mềm mại bên trong hai má nàng.
"Anh muốn chạm vào em", anh nói, phả hơi thở mềm mại lên môi nàng. "Ở khắp mọi nơi."
Chiếc váy nàng mặc lúc này khá mỏng manh và chỉ có vài nút gài cùng dây buộc, anh chỉ tốn mấy giây cho việc kéo nó qua đầu nàng, để lại nàng chơ vơ với chiếc váy lót mỏng tang. Cơ thể anh lại căng cứng một lần nữa khi anh móc những ngón tay dưới những dây đai mỏng giữ chặt lớp vải lụa mềm mại.
"Anh đã mua chiếc váy này đúng không?", anh hỏi, giọng khàn đến mức chẳng thể nghe rõ.
Nàng gật đầu, hổn hển khi một bàn tay to lớn của anh phủ lên ngực mình. "Khi anh đưa cho em chiếc váy này, nó nằm trong một trong những chiếc hộp anh mang về từ thị trấn."
"Tốt", anh nói, rồi đẩy quai áo xuống một bên vai nàng. Lưỡi anh tìm thấy lớp ren khâu thanh lịch ôm lấy những đường nét tinh tế trên ngực nàng, và rê theo lớp ren để đẩy nó xuống, chỉ dừng lại khi chạm đến vùng hồng hào quanh nụ hoa của nàng.
Nàng thì thầm tên anh khi anh hôn lên vầng hào quang màu sẫm, sau đó, nàng gần như hét lên khi anh khép miệng trên nụ hoa và bắt đầu mút vào.
Caroline chưa bao giờ cảm thấy bất cứ thứ gì nguyên sơ và tuyệt vời như thế - thứ ciác đang cuộn tròn nơi bụng dưới của nàng. Khoái cảm và dục vọng đâm chồi trong nàng, lan tỏa ra từng phần trên cơ thể nàng, trên da thịt nàng. Nàng tưởng rằng mình đã khao khát anh khi anh hôn nàng buổi sáng hôm đó, nhưng nó chẳng là gì so với những thôi thúc đang nuốt chửng lấy nàng lúc này.
Nàng cúi đầu nhìn anh mải mê với bầu ngực mình. Chúa lòng lành, anh thực sự đang ngấu nghiến nàng.
Nàng cảm thấy nóng, rất nóng, nàng nghĩ rằng hẳn là khắp nơi trên cơ thể mình đang bốc cháy ở mỗi chỗ anh chạm vào nàng. Một bàn tay khác của anh đã yên vị tân bắp chân nàng, đầu gối anh dùng một lực nhẹ nhàng để tách hai chân nàng ra. Anh đặt trọng lượng của mình lên giữa chúng, và bằng chứng cho nỗi khao khát của anh đang cương cứng, áp chặt vào nàng đầy thân mật.
Tay anh di chuyển lên cao hơn, qua đầu gối nàng, dọc theo làn da mềm mại của nàng ở phía đùi trong, sau đó dừng lại một chút, như thể cho nàng một cơ hội cuối cùng để từ chối.
Nhưng Caroline đã đi quá xa để có thể dừng lại. Nàng không thể từ chối anh làm mọi điều mà chính nàng cũng muốn. Có lẽ nàng là một kẻ buông thả, cũng có thể nàng thật đáng xấu hổ, nhưng trên hết, nàng cần những đụng chạm xấu xa từ tay anh, miệng anh. Nàng muốn cảm nhận sức nặng của anh áp lên nàng trên mặt đất. Nàng muốn nghe những nhịp đập gấp gáp của trái tim anh, và hơi thở hổn hển, ngắt quãng của anh.
Nàng muốn trái tim anh và cũng muốn cả tâm hồn anh. Nhưng trên hết, nàng muốn hiến dâng chính mình cho anh, để hàn gắn tất cả những vết thương hằn sâu trong anh. Cuối cùng, nàng cũng đã tìm được nơi mình thuộc về - với anh - và nàng muốn cho anh thấy niềm hạnh phúc tương tự.
Và vì thế, khi những ngón tay của anh tìm đến nơi riêng tư nhất của nàng, đã chẳng có một lời từ chối hay kháng cự nào vuột khỏi môi nàng. Caroline hiến dâng bản thân cho niềm khoái lạc trong khoảnh khắc này; nàng rên rỉ tên anh, ôm chặt lấy vai anh khi anh khai lên dục vọng của nàng trong những vòng xoáy tàn nhẫn.
Nàng bám chặt lấy anh khi không còn kiểm soát nổi bản thân mình, những áp lực bên trong cơ thể nàng giống như một cơn sốt triền miên. Nàng cảm thấy căng thẳng, cứng người khi đạt đến giới hạn, và khi anh trượt một ngón tay vào trong nàng, ngón cái của anh tiếp tục tra tấn những nhục dục trên làn da nóng bỏng của nàng.
Thế giới của nàng lập tức bùng nổ.
Nàng nảy lên phía dưới anh, hông nàng rướn khỏi mặt đất và thực sự cùng nâng anh lên. Nàng hét tên anh, điên cuồng vươn tới anh khi anh lăn khỏi nàng.
"Không", nàng hổn hển, "Trở lại đi".
"Suỵt..." Anh vuốt ve tóc nàng, sau đó là má nàng. "Anh ở đây."
"Trở lại với em đi."
"Anh quá nặng với em."
"Không. Em muốn cảm nhận anh. Em muốn...", nàng nuốt xuống. "Em muốn làm anh hài lòng."
Vẻ mặt anh căng thẳng. "Không, Caroline."
"Nhưng..."
"Anh sẽ không cướp điều đó từ em", giọng anh chắc chắn. "Lẽ ra anh không nên hành động như vừa rồi, nhưng anh sẽ còn đáng nguyền rủa hơn nếu cướp mất sự trinh trắng của em."
"Nhưng em muốn hiến dâng nó cho anh", nàng thì thầm.
Anh bất ngờ đẩy nàng ra một cách tàn bạo. "Không, em sẽ phải giữ điều đó cho chồng mình. Em quá tốt đẹp để có thể lãng phí điều đó cho một ai khác."
"Em...", những từ ngữ của nàng vỡ vụn, không sẵn sàng để kiềm chế bản thân nói với anh rằng nàng đã hy vọng anh sẽ là người chồng đó.
Nhưng rõ ràng là anh đã đọc được những suy nghĩ của nàng khi xoay người khỏi nàng và nói, "Anh sẽ không cưới em làm vợ. Anh không thể cưới em".
Nàng vơ lấy quần áo của mình, gửi một lời cầu nguyện đến Chúa rằng nàng sẽ không khóc. "Em chưa từng nói anh phải cưới em."
Anh xoay người lại. "Em có hiểu anh nói gì không?"
"Em khá thành thạo tiếng Anh", giọng nàng nghẹn ngào. "Em biết tất cả những từ ngữ to tát, anh nhớ chứ?"
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, nó không thực sự cứng cỏi như những gì nàng hy vọng. "Chúa ơi, anh không bao giờ muốn làm em bị tổn thương."
"Có lẽ hơi muộn một chút rồi."
"Em không hiểu. Anh sẽ không thể nào kết hôn. Trái tim anh đã thuộc về người khác."
"Trái tim anh thuộc về một phụ nữ đã chết", nàng nói trắng ra. Ngay lập tức nàng đưa tay lên bịt miệng, kinh hoàng bởi giọng điệu ác độc của mình. "Thứ lỗi cho em!"
Anh nhún vai hờ hững khi đưa cho nàng đôi dép đi trong nhà. "Chẳng có gì phải xin lỗi cả. Anh đã lợi dụng em. Vì thế anh xin lỗi. Anh chỉ hy vọng là mình đủ lý trí để dừng lại khi làm điều đó."
"Ôi, Blake", nàng buồn bã nói. "Cuối cùng thì anh sẽ phải cho phép bản thân thoát khỏi những tổn thương đó thôi Marabelle đã ra đi rồi. Còn anh vẫn ở đây, và vẫn có những người yêu anh."
Đó gần như một lời tuyên bố rằng nàng rất sẵn lòng để làm thế. Nàng nín thở, chờ đợi một câu trả lời từ anh, nhưng anh chỉ đưa cho nàng chiếc dép còn lại.
"Cảm ơn", nàng lẩm bẩm. "Em vào nhà đây."
"Ừ." Nhưng khi nàng đã không rời đi ngay lập tức, anh nói. "Em có định ngủ trong phòng tắm không?"
"Em thực sự chưa nghĩ về điều đó."
"Anh sẽ để em dùng giường của anh nhưng không tin là Penelope sẽ không xông vào và kiểm tra anh cả đêm. Chị ấy thường quên mất cậu em trai bé nhỏ của mình đã lớn rồi."
"Thật tốt khi có chị gái."
Anh nhìn đi nơi khác. "Lấy vài chiếc gối và chăn từ giường của anh đi. Anh chắc là em có thể thoải mái hơn với chúng."
Nàng gật đầu và bắt đầu rời đi.
"Caroline?"
Nàng xoay người, hy vọng bùng lên trong ánh mắt.
"Đừng quên khóa cửa phòng."
Kẻ bị mắc kẹt trong một phòng tắm như tôi ít nhất cũng có thời gian để chỉnh trang… Tôi thề là trông tóc mình chưa bao giờ lịch sự đến vậy!
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Khi đang ăn bữa khuya vào đêm hôm đó, Blake nhận ra mình sẽ rất thích thú với việc giết quách Quý cô Caroline Trent đi. Anh cũng nhận ra rằng đây chẳng phải cảm xúc gì mới mẻ. Nàng không chỉ khiến cuộc sống của anh rối tung mà còn làm đảo lộn mọi thứ và chẳng thể tưởng tượng nổi số lần khiến anh như ngồi trên đống lửa.
Thế nhưng anh lại rộng lượng nghĩ rằng có lẽ giết là một động từ hơi mạnh. Anh không quá kiêu hãnh tới mức không thừa nhận việc nàng đã trở nên gắn bó với cuộc sống của mình, dù chỉ một chút. Nhưng anh chắc chắn muốn bịt miệng nàng lại.
Đúng thế, một cái rọ mõm là ý kiến không tồi. Như thế thì nàng sẽ chẳng thể nói. Hay ăn.
"Tôi hỏi này, Blake", Penelope hỏi với vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, "Đây là xúp sao?".
Anh gật đầu.
Cô ấy nhìn vào thứ nước dùng gần như trong suốt trong bát mình. "Thật à?"
"Nó có vị như nước muối", anh kéo dài giọng, "Nhưng bà Mickle đã quả quyết với em rằng đó là xúp".
Penelope do dự đặt chiếc thìa xuống, rồi hớp một ngụm rượu vang khá dài. "Tôi không cho rằng cậu còn lại chút bánh nướng nào từ bữa chiều của mình nhỉ?"
"Em có thể đảm bảo với chị rằng hai người chúng ta chia nhau một cái bánh là điều bất khả thi nhất."
Nếu Penelope thấy những gì anh nói chỉ là chuyện kỳ lạ vặt vãnh cô ấy cũng sẽ không nói ra. Thay vào đó, cô ấy đặt thìa xuống và hỏi, "Perriwick có mang cho cậu thêm chút gì không? Một chiếc bánh mì chẳng hạn".
Blake lắc đầu.
"Có phải cậu lúc nào cũng ăn quá... nhẹ vào buổi tối không?"
Anh lại lắc đầu.
"Ồ. Vậy thì đây hẳn là một dịp đặc biệt chăng?"
Anh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, vì vậy chỉ cầm một chiếc thìa khác lên và khuấy mạnh bát xúp. Chắc chắn là trong này phải có một chút giá trị dinh dưỡng nào đó.
Nhưng sau đó, trước nỗi kinh ngạc của anh, Penelope bịt tay lên miệng, mặt đỏ bừng và nói, "Ôi, tôi xin lỗi!".
Anh từ từ đặt chiếc thìa xuống và hỏi, "Chị nói gì?".
"Dĩ nhiên đây là một dịp đặc biệt. Tôi đã quên béng mất. Tôi xin lỗi!"
"Penelope, chị đang nói về cái quái gì thế?"
"Marabelle."
Một cảm giác kỳ lạ như bị ai đó bóp nghẹt lấy lồng ngực dâng lên trong Blake. Tại sao tự nhiên Penelope lại nói về cái chết của vị hôn thê của anh lúc này? "Marabelle làm sao?", anh hỏi, giọng lạnh lùng.
Nàng chóp mắt. "Ôi! Ôi, nghĩa là cậu không nhớ sao? Thôi quên đi. Quên những gì tôi vừa nói đi!"
Blake nhìn chị mình đầy nghi ngờ khi cô ấy tấn công bát xúp như thể nó là lộc Thánh ban. "Vì Chúa, Penelope, hãy nói bất cứ điều gì chị vừa nghĩ đến."
Cô ấy cắn môi đầy do dự. "Hôm nay là ngày 11 tháng 7, Blake." Giọng Penelope rất nhẹ và tràn đầy tiếc thương.
Anh nhìn chị gái mình chằm chằm một lúc với vẻ đầy khó hiểu, rồi chợt nhớ ra.
Ngày 11 tháng 7.
Ngày giỗ của Marabelle.
Anh đột ngột đứng dậy khiến chiếc ghế đổ nhào. "Gặp lại chị vào ngày mai", anh nói, gọn lỏn.
"Chờ đã, Blake! Đừng đi!" Cô ấy vội vã đứng lên và đuổi theo em trai khi anh ra khỏi phòng. "Cậu không nên ở một mình lúc này."
Anh dừng lại, nhưng không xoay người để đối mặt với chị mình. "Chị không hiểu đâu, Penelope. Em lúc nào cũng cô đơn."
Hai tiếng sau, Blake đã say bí tỉ. Anh biết say xỉn sẽ chẳng giúp mình cảm thấy khá hơn nhưng vẫn ngoan cố nghĩ rằng càng uống nhiều bao nhiêu, anh sẽ cảm thấy nguôi ngoai đi bấy nhiêu.
Phương pháp này không hiệu quả.
Làm sao anh lại quên mất điều đó? Mỗi năm anh đều đánh dấu sự ra đi của nàng bằng một thông báo đặc biệt, làm điều gì đó để tôn vinh cái chết của nàng theo cái cách mà anh đã cố gắng và thất bại trong việc tôn vinh cuộc sống của nàng. Năm đầu tiên là những bông hoa trên mộ nàng. Anh biết nó tầm thường, nhưng nỗi đau buồn vẫn còn nguyên đó và anh còn quá trẻ nên chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Năm tiếp theo, anh trồng một cái cây tại đúng nơi mà nàng đã ra đi để tưởng nhớ nàng. Bằng cách nào đó, nó có vẻ phù hợp hơn một chút, khi còn là một cô gái nhỏ, Marabelle có thể trèo cây nhanh hơn bất cứ cậu bé nào trong quận.
Những năm tiếp theo được đánh dấu bằng việc hiến một ngôi nhà cho các tổ chức từ thiện, tặng các cuốn sách cho ngôi trường cũ của nàng, và một tờ chi phiếu ngân hàng vô danh cho cha mẹ nàng - những người đã luôn phải vật lộn để kiếm sống.
Nhưng năm nay... anh chẳng có gì.
Anh vấp ngã trên đường xuống bãi biển, chống một tay để giữ thăng bằng khi tay kia vẫn nắm chặt chai whisky. Khi bước đến cuối đường mòn, anh ngồi phịch xuống đất một cách thiếu lịch lãm. Ở đây có một đám cỏ trước khi mặt đất cứng nhường đường cho bãi cát mịn nổi tiếng của Bournemouth. Anh ngồi đó, nhìn chằm chằm ra con kênh, tự hỏi mình định làm cái chết tiệt gì với bản thân.
Anh ra ngoài để tìm chút không khí trong lành và sự giải thoát. Anh không muốn Penelope hay những câu hỏi đầy ý nghĩa của cô ấy xâm nhập vào nỗi đau của mình. Nhưng không khí mằn mặn của biển chẳng giúp cơn đau của anh nguôi ngoai nhiều lắm. Và nó thậm chí còn nhắc anh nhớ về Caroline. Nàng đã về nhà buổi chiều hôm đó với mùi của biển trên mái tóc và vệt nắng trên làn da.
Caroline. Anh đau đớn nhắm mắt lại. Anh biết rằng Caroline chính là lý do khiến mình lãng quên Marabelle.
Blake dốc thẳng chai rượu vào cổ họng. Rượu đốt cháy một đường xuống dạ dày, nhưng anh đón chào cơn đau đó. Cảm giác nguyên vẹn và xấu xa, và bằng cách nào đó dường như phù hợp. Đêm nay anh không cảm thấy mình có chút nào giống một quý ông.
Anh nằm dài trên bãi cỏ và nhìn lên bầu trời. Đêm nay có trăng nhưng ánh sáng của nó chẳng đủ để khiến những ngôi sao bị lu mờ. Trông chúng thật hạnh phúc ở trên kia, lấp lánh như thể chẳng bận tâm chút nào về thế giới này. Anh gần như cảm thấy chúng đang nhạo mình.
Anh chửi thề. Anh đang trở nên mơ mộng hão huyền. Hoặc là ủy mị. Hoặc cũng có thể đó chỉ là do anh đã uống quá nhiều. Anh ngồi dậy và nhấp thêm một ngụm nữa. Chất lỏng làm mụ mị giác quan và xáo trộn tâm trí anh - thứ có lẽ là lý do khiến anh không nghe thấy tiếng bước chân cho đến khi chúng gần như ở sát cạnh mình. "Ai?", anh lắp bắp, vụng về chống khuỷu tay để nâng người dậy.
"Ai?"
Caroline tiến về phía trước, ánh sao lấp lánh trên mái tóc màu nâu nhạt của nàng. "Là em."
"Em làm gì ở đây?"
"Em thấy anh từ cửa sổ của mình", nàng mỉm cười gượng gạo. "Em xin lỗi, là từ cửa sổ của anh."
"Em nên về đi."
"Có lẽ thế."
"Anh không phù hợp để bầu bạn với em lúc này."
"Không", nàng đồng ý. "Anh say thật rồi. Nhưng chẳng tốt chút nào khi uống say với cái dạ dày rỗng không."
Anh bật ra một tràng cười trống rỗng. "Và toàn bộ lỗi lầm là từ chiếc dạ dày rỗng tuếch của anh sao?"
"Anh rất biết cách làm người khác thấy ác cảm, đúng không?"
"Thưa cô, tôi đảm bảo với cô rằng mình nhớ dai khủng khiếp đấy." Anh nhăn mặt với câu nói của mình. Trí nhớ của anh đã luôn làm việc hiệu quả cho đến đêm nay.
Nàng cau mày. "Em mang cho anh một chút thức ăn."
Anh không nói gì suốt một lúc, rồi mở lời bằng một giọng rất nhỏ, "Quay về đi!".
"Tại sao anh lại buồn như vậy?"
Anh không nói, chỉ dùng tay áo lau miệng sau khi tu một ngụm whisky lớn nữa.
"Em chưa từng thấy anh uống nhiều như thế này trước đây."
"Có rất nhiều thứ em không biết về anh."
Nàng lại tiến về phía trước thêm một bước, ánh mắt nàng khiến anh phải nhìn đi nơi khác. "Em biết về anh nhiều hơn những gì anh nghĩ."
Câu nói này đã thu hút sự chú ý của anh. Mắt anh nhất thời bùng lên ánh lửa tức giận, rồi trở nên trống rỗng khi nói, "Vậy thì thật đáng tiếc cho cô".
"Đây, anh nên ăn chút gì đó." Nàng đưa cho anh thứ được bọc trong chiếc khăn ăn bằng vải. "Nó sẽ hút hết whisky."
"Đó là điều cuối cùng mà tôi muốn."
Nàng ngồi xuống cạnh anh. "Như thế này chẳng giống anh chút nào, Blake."
Anh quay sang nhìn nàng, đôi mắt xám sáng rực đầy dữ dội. "Đừng có nói rằng như lai này giống hay không giống tôi", anh rít lên, "Cô không có quyền".
"Là bạn của anh", nàng dịu dàng nói, "Em có quyền".
"Hôm nay", Blake tuyên bố cùng cái vung tay mất thăng bằng, "Là ngày 11 tháng 7".
Caroline không nói câu nào; nàng không biết phải nói gì với một tuyên bố rõ ràng như thế.
"Ngày 11 tháng 7", anh lặp lại. "Nó sẽ xuống mồ cùng với sự ô nhục về truyền thuyết của Blake Ravenscroft, là cái ngày anh ta... là cái ngày tôi..."
Nàng rướn người về phía trước, kinh hoàng và xúc động trước những âm thanh nghẹn ngào trong giọng anh. "Là ngày gì, Blake?", nàng thì thầm.
"Là ngày mà tôi đã để một người phụ nữ phải chết."
Nàng tái mặt trước nỗi đau đớn trong giọng anh. "Không. Đó không phải lỗi của anh."
"Làm thế quái nào mà cô biết được chứ?"
"James đã nói với em về Marabelle."
"Tên khốn thích can thiệp vào chuyện của người khác."
"Em mừng vì anh ấy đã làm thế. Nó khiến em hiểu nhiều hơn về anh."
"Cô muốn biết nhiều hơn làm quái gì chứ?", anh hỏi đầy cảnh giác.
"Bởi vì em y...", Caroline dừng lại, kinh hoàng trước những gì nàng đã suýt nói ra. "Vì em thích anh. Vì anh là bạn của em. Cả cuộc đời em đã chẳng có nhiều bạn, có lẽ vì thế mà em nhận ra rằng tình bạn đặc biệt đến thế nào."
"Tôi không thể làm bạn của em", anh nói, giọng khắc nghiệt khủng khiếp.
"Anh không thể ư?", nàng nín thở, chờ đợi câu trả lời.
"Em không muốn tôi trở thành bạn của em."
"Anh nghĩ rằng em là người quyết định điều đó hay sao?"
"Vì chúa, người phụ nữ này, phải làm gì mới khiến em lắng nghe đây? Tôi nhắc lại lần cuối là tôi không thể trở thành bạn của em. Tôi sẽ không bao giờ là bạn của em."
"Sao lại không?"
"Bởi vì tôi muốn em."
Nàng buộc mình không được để bản thân bị lấn át. Anh đã quá thẳng thừng, quá trần trụi với nhu cầu của mình, nó gần như khiến nàng sợ hãi. "Đó là lời của rượu", nàng nói nhanh.
"Em nghĩ như thế sao? Em biết quá ít về đàn ông rồi, bé cưng của tôi."
"Em hiểu rõ anh."
Anh cười lớn. "Chẳng bằng một nửa tôi biết về em, Quý cô Trent thân mến của tôi."
"Đừng có nhạo báng em", nàng thì thầm.
"À, nhưng tôi đã quan sát em. Tôi có nên chứng minh điều đó không? Tất cả những điều tôi biết, tất cả những thứ nhỏ nhặt tôi nhận ra. Tôi có thể viết kín cả một trong những cuốn sách mà em yêu thích."
"Blake, em nghĩ là anh nên..."
Nhưng anh đã ngắt lời nàng bằng một ngón tay đặt lên môi nàng. "Tôi sẽ bắt đầu từ đây", anh thì thầm, "từ miệng em".
"Miệng e..."
"Sụyt. Tới lượt tôi." Tay anh bắt đầu lướt lên những đường nét tinh tế trên môi nàng. "Thật đầy đặn! Thật hồng hào! Em chưa bao giờ tô son, đúng không?"
Nàng lắc đầu, nhưng chuyển động này lại mang đến sự tra tấn đầy xúc cảm lên những ngón tay anh đang chà xát trên làn da nàng.
"Không", anh thì thầm. "Em không cần phải làm thế. Tôi chưa từng thấy bất cứ đôi môi nào như thế này trước kia. Tôi đã bao giờ nói với em rằng chúng là điều đầu tiên tôi chú ý ở em chưa?"
Nàng ngồi bất động, quá lo lắng để có thể lắc đầu một lần nữa.
"Cánh môi dưới của em thật đáng yêu, nhưng còn cái này...", anh lại lướt ngón tay lên bờ môi trên của nàng, "thật tinh tế. Nó đang cầu xin được hôn. Thậm chí khi tưởng em là Carlotta... tôi cũng vẫn muốn được phủ môi mình lên môi em. Chúa ơi, tôi đã ghét chính mình về điều đó."
"Nhưng em không phải Carlotta", nàng thì thầm.
"Tôi biết. Như thế còn tệ hơn nhiều. Bởi vì giờ đây, tôi gần như có thể biện minh cho việc thèm muốn em. Tôi có thể..."
"Blake?", giọng nàng dịu dàng nhưng khẩn cấp, và nàng đã nghĩ rằng mình sẽ chết nếu anh không thực hiện ý nghĩ đó.
Nhưng anh chỉ lắc đầu. "Tôi lạc đề rồi." Anh rê những ngón tay lên đôi mắt nàng, lướt nhẹ trên mi mắt khi nàng khép chúng lại. "Đây là một điều khác mà tôi biết về em."
Nàng cảm thấy môi mình hé ra, và hơi thở ngày càng ngắt quãng.
"Đôi mắt em hệt như thiên đường. Chỉ sẫm màu hơn mái tóc của em một chút." Anh lại rê những ngón tay trên từng đường nét của nàng. "Nhưng tôi nghĩ mình thích chúng mở hơn là nhắm lại."
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:40.
Nàng mở choàng mắt ra.
"À, thế này tốt hơn nhiều. Màu sắc tinh tế nhất trên đời này. Em đã từng đến biển bao giờ chưa?"
"Chưa kể từ khi em còn là một cô bé."
"Nơi đây nước biển có màu và tối tăm, nhưng khi em tránh khỏi vết nhơ của vùng đất này, nước biển trở thành một màu trong vắt. Em có biết tôi đang nói về điều gì không?"
"Em... em nghĩ là có."
Anh bất ngờ nhún vai và buông nàng ra. "Nó vẫn chẳng thể sánh được với đôi mắt em. Tôi từng nghe rằng nước biển thậm chí còn hấp dẫn hơn ở những vùng nhiệt đới. Đôi mắt em chính xác là màu của đại dương chạy dọc theo đường viền xích đạo."
Nàng do dự mỉm cười. "Em muốn được trông thấy đường xích đạo." .
"Em yêu, em không nghĩ rằng ít nhất thì em nên thử thăm Luân Đôn trước hay sao?"
"Giờ thì anh lại trở nên tàn nhẫn rồi, và anh không thực sự có ý như thế, đúng không"
"Tôi không ư?"
"Không", nàng nói, cố tìm kiếm trong mình một chút cam đảm mà nàng cần để nói rõ ràng với anh. "Anh không tức giận với em mà tức giận với chính bản thân mình, và em chỉ là một cái cớ thuận tiện mà thôi."
Đầu anh hơi nghiêng về phía nàng. "Em nghĩ rằng mình rất tinh ý, phải không?"
"Làm sao em có thể trả lời câu hỏi này?"
"Em rất tinh ý, nhưng tôi lại nghĩ rằng nó không đủ để cứu rỗi chính em khỏi tôi." Anh cúi người về phía trước với một nụ cười đầy nguy hiểm. "Em có biết tôi muốn em nhiều đến thế nào không?"
Giọng nàng nghẹn ngào, nàng lắc đầu.
"Tôi muốn em nhiều đến nỗi đêm nào cũng thao thức, cơ thể căng cứng và nhức nhối vì dục vọng."
Cổ họng nàng khô khốc.
"Tôi muốn em nhiều đến mức mùi hương trên cơ thể em cũng có thể khiến da tôi nhức nhối vì khao khát."
Môi nàng hé ra.
"Tôi muốn em quá nhiều..." Màn đêm tràn ngập tiếng cười giận dữ của anh.
"Chết tiệt, tôi muốn em nhiều đến mức quên mất cả Marabelle."
"Ôi không, Blake. Em xin lỗi."
"Miễn cho tôi khỏi sự thương hại của em đi."
Nàng bắt đâu đứng dậy. "Em sẽ đi. Đó là những gì anh muốn, và rõ ràng là anh không có tâm trạng để trò chuyện."
Nhưng anh đã giữ lấy nàng và kéo nàng trở lại. "Em không nghe tôi nói gì sao?"
"Em nghe rõ từng từ", nàng thì thầm.
"Tôi không muốn em đi."
Nàng im lặng.
"Tôi muốn em."
"Blake, đừng."
"Đừng gì chứ? Đừng hôn em ư?" Anh lao tới và hôn mạnh lên môi nàng.
"Quá muộn rồi!"
Nàng nhìn anh trừng trừng, không chắc mình nên sợ hãi hay phấn chấn. Nàng yêu anh, giờ đây nàng đã chắc chắn về điều đó. Nhưng anh lại đang hành động chẳng giống anh chút nào.
"Đừng chạm vào em sao?" Tay anh trượt trên bụng nàng và lướt dọc hông nàng. "Anh đã đi quá xa để có thể làm được điều đó rồi"
Môi anh tìm thấy hàm của nàng, sau đó là cổ nàng, cắn nhẹ lên tai nàng. Nàng thật ngọt ngào và thuần khiết, nàng có mùi thơm tựa mùi bọt xà phòng anh đùng để cạo râu. Anh tự hỏi nàng đã làm gì với cơ thể mình trong phòng tắm của anh, rồi quyết định rằng mình chẳng quan tâm đến chuyện đó nhiều lắm. Hẳn là phải có gì đó cực kỳ hài lòng khi mùi hương của anh đang vương vấn trên cơ thể nàng.
"Blake", nàng nói, giọng thiếu hắn sự thuyết phục. "Em không chắc đây liệu có phải là những gì anh muốn hay không."
"Chà, anh đảm bảo", anh trả lời với một nụ cười nam tính. "Anh rất chắc chắn." Anh vừa ấn môi lên mình môi nàng vừa tháo tung mái tóc nàng ra. "Em không cảm thấy anh chắc chắn như thế nào hay sao?"
Môi anh lướt trên môi nàng và nuốt lấy nói đầu tiên lưỡi anh lướt dọc theo răng nàng, sau đó tiến đến làn da mềm mại bên trong hai má nàng.
"Anh muốn chạm vào em", anh nói, phả hơi thở mềm mại lên môi nàng. "Ở khắp mọi nơi."
Chiếc váy nàng mặc lúc này khá mỏng manh và chỉ có vài nút gài cùng dây buộc, anh chỉ tốn mấy giây cho việc kéo nó qua đầu nàng, để lại nàng chơ vơ với chiếc váy lót mỏng tang. Cơ thể anh lại căng cứng một lần nữa khi anh móc những ngón tay dưới những dây đai mỏng giữ chặt lớp vải lụa mềm mại.
"Anh đã mua chiếc váy này đúng không?", anh hỏi, giọng khàn đến mức chẳng thể nghe rõ.
Nàng gật đầu, hổn hển khi một bàn tay to lớn của anh phủ lên ngực mình. "Khi anh đưa cho em chiếc váy này, nó nằm trong một trong những chiếc hộp anh mang về từ thị trấn."
"Tốt", anh nói, rồi đẩy quai áo xuống một bên vai nàng. Lưỡi anh tìm thấy lớp ren khâu thanh lịch ôm lấy những đường nét tinh tế trên ngực nàng, và rê theo lớp ren để đẩy nó xuống, chỉ dừng lại khi chạm đến vùng hồng hào quanh nụ hoa của nàng.
Nàng thì thầm tên anh khi anh hôn lên vầng hào quang màu sẫm, sau đó, nàng gần như hét lên khi anh khép miệng trên nụ hoa và bắt đầu mút vào.
Caroline chưa bao giờ cảm thấy bất cứ thứ gì nguyên sơ và tuyệt vời như thế - thứ ciác đang cuộn tròn nơi bụng dưới của nàng. Khoái cảm và dục vọng đâm chồi trong nàng, lan tỏa ra từng phần trên cơ thể nàng, trên da thịt nàng. Nàng tưởng rằng mình đã khao khát anh khi anh hôn nàng buổi sáng hôm đó, nhưng nó chẳng là gì so với những thôi thúc đang nuốt chửng lấy nàng lúc này.
Nàng cúi đầu nhìn anh mải mê với bầu ngực mình. Chúa lòng lành, anh thực sự đang ngấu nghiến nàng.
Nàng cảm thấy nóng, rất nóng, nàng nghĩ rằng hẳn là khắp nơi trên cơ thể mình đang bốc cháy ở mỗi chỗ anh chạm vào nàng. Một bàn tay khác của anh đã yên vị tân bắp chân nàng, đầu gối anh dùng một lực nhẹ nhàng để tách hai chân nàng ra. Anh đặt trọng lượng của mình lên giữa chúng, và bằng chứng cho nỗi khao khát của anh đang cương cứng, áp chặt vào nàng đầy thân mật.
Tay anh di chuyển lên cao hơn, qua đầu gối nàng, dọc theo làn da mềm mại của nàng ở phía đùi trong, sau đó dừng lại một chút, như thể cho nàng một cơ hội cuối cùng để từ chối.
Nhưng Caroline đã đi quá xa để có thể dừng lại. Nàng không thể từ chối anh làm mọi điều mà chính nàng cũng muốn. Có lẽ nàng là một kẻ buông thả, cũng có thể nàng thật đáng xấu hổ, nhưng trên hết, nàng cần những đụng chạm xấu xa từ tay anh, miệng anh. Nàng muốn cảm nhận sức nặng của anh áp lên nàng trên mặt đất. Nàng muốn nghe những nhịp đập gấp gáp của trái tim anh, và hơi thở hổn hển, ngắt quãng của anh.
Nàng muốn trái tim anh và cũng muốn cả tâm hồn anh. Nhưng trên hết, nàng muốn hiến dâng chính mình cho anh, để hàn gắn tất cả những vết thương hằn sâu trong anh. Cuối cùng, nàng cũng đã tìm được nơi mình thuộc về - với anh - và nàng muốn cho anh thấy niềm hạnh phúc tương tự.
Và vì thế, khi những ngón tay của anh tìm đến nơi riêng tư nhất của nàng, đã chẳng có một lời từ chối hay kháng cự nào vuột khỏi môi nàng. Caroline hiến dâng bản thân cho niềm khoái lạc trong khoảnh khắc này; nàng rên rỉ tên anh, ôm chặt lấy vai anh khi anh khai lên dục vọng của nàng trong những vòng xoáy tàn nhẫn.
Nàng bám chặt lấy anh khi không còn kiểm soát nổi bản thân mình, những áp lực bên trong cơ thể nàng giống như một cơn sốt triền miên. Nàng cảm thấy căng thẳng, cứng người khi đạt đến giới hạn, và khi anh trượt một ngón tay vào trong nàng, ngón cái của anh tiếp tục tra tấn những nhục dục trên làn da nóng bỏng của nàng.
Thế giới của nàng lập tức bùng nổ.
Nàng nảy lên phía dưới anh, hông nàng rướn khỏi mặt đất và thực sự cùng nâng anh lên. Nàng hét tên anh, điên cuồng vươn tới anh khi anh lăn khỏi nàng.
"Không", nàng hổn hển, "Trở lại đi".
"Suỵt..." Anh vuốt ve tóc nàng, sau đó là má nàng. "Anh ở đây."
"Trở lại với em đi."
"Anh quá nặng với em."
"Không. Em muốn cảm nhận anh. Em muốn...", nàng nuốt xuống. "Em muốn làm anh hài lòng."
Vẻ mặt anh căng thẳng. "Không, Caroline."
"Nhưng..."
"Anh sẽ không cướp điều đó từ em", giọng anh chắc chắn. "Lẽ ra anh không nên hành động như vừa rồi, nhưng anh sẽ còn đáng nguyền rủa hơn nếu cướp mất sự trinh trắng của em."
"Nhưng em muốn hiến dâng nó cho anh", nàng thì thầm.
Anh bất ngờ đẩy nàng ra một cách tàn bạo. "Không, em sẽ phải giữ điều đó cho chồng mình. Em quá tốt đẹp để có thể lãng phí điều đó cho một ai khác."
"Em...", những từ ngữ của nàng vỡ vụn, không sẵn sàng để kiềm chế bản thân nói với anh rằng nàng đã hy vọng anh sẽ là người chồng đó.
Nhưng rõ ràng là anh đã đọc được những suy nghĩ của nàng khi xoay người khỏi nàng và nói, "Anh sẽ không cưới em làm vợ. Anh không thể cưới em".
Nàng vơ lấy quần áo của mình, gửi một lời cầu nguyện đến Chúa rằng nàng sẽ không khóc. "Em chưa từng nói anh phải cưới em."
Anh xoay người lại. "Em có hiểu anh nói gì không?"
"Em khá thành thạo tiếng Anh", giọng nàng nghẹn ngào. "Em biết tất cả những từ ngữ to tát, anh nhớ chứ?"
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, nó không thực sự cứng cỏi như những gì nàng hy vọng. "Chúa ơi, anh không bao giờ muốn làm em bị tổn thương."
"Có lẽ hơi muộn một chút rồi."
"Em không hiểu. Anh sẽ không thể nào kết hôn. Trái tim anh đã thuộc về người khác."
"Trái tim anh thuộc về một phụ nữ đã chết", nàng nói trắng ra. Ngay lập tức nàng đưa tay lên bịt miệng, kinh hoàng bởi giọng điệu ác độc của mình. "Thứ lỗi cho em!"
Anh nhún vai hờ hững khi đưa cho nàng đôi dép đi trong nhà. "Chẳng có gì phải xin lỗi cả. Anh đã lợi dụng em. Vì thế anh xin lỗi. Anh chỉ hy vọng là mình đủ lý trí để dừng lại khi làm điều đó."
"Ôi, Blake", nàng buồn bã nói. "Cuối cùng thì anh sẽ phải cho phép bản thân thoát khỏi những tổn thương đó thôi Marabelle đã ra đi rồi. Còn anh vẫn ở đây, và vẫn có những người yêu anh."
Đó gần như một lời tuyên bố rằng nàng rất sẵn lòng để làm thế. Nàng nín thở, chờ đợi một câu trả lời từ anh, nhưng anh chỉ đưa cho nàng chiếc dép còn lại.
"Cảm ơn", nàng lẩm bẩm. "Em vào nhà đây."
"Ừ." Nhưng khi nàng đã không rời đi ngay lập tức, anh nói. "Em có định ngủ trong phòng tắm không?"
"Em thực sự chưa nghĩ về điều đó."
"Anh sẽ để em dùng giường của anh nhưng không tin là Penelope sẽ không xông vào và kiểm tra anh cả đêm. Chị ấy thường quên mất cậu em trai bé nhỏ của mình đã lớn rồi."
"Thật tốt khi có chị gái."
Anh nhìn đi nơi khác. "Lấy vài chiếc gối và chăn từ giường của anh đi. Anh chắc là em có thể thoải mái hơn với chúng."
Nàng gật đầu và bắt đầu rời đi.
"Caroline?"
Nàng xoay người, hy vọng bùng lên trong ánh mắt.
"Đừng quên khóa cửa phòng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook