Sân Huấn Luyện Điên Ái Lục
-
Chương 8: Ngậm cầu lông đánh cầu lông
Trắng bóng mông thịt vệt đỏ đan xen, đậm nhạt một mảnh diễm lệ, chọc người thương xót mà co rút.
"Bạch bạch!! Ba! Ba!!"
Âm thanh đánh thịt khi nhẹ khi nặng, còn kèm theo tiếng gió trái phải luân phiên.
"Oa a...... Đau quá, ách a, cảm giác hảo kỳ quái ô ô ân......"
Minh Lãng căng thẳng mỗi một dây thần kinh trên dưới toàn thân. Cậu không biết vợt bóng khi nào sẽ lại đây, cũng không biết giây tiếp theo, cánh mông nào của mình sẽ đã chịu công kích. Một bên co rút tiểu huyệt một bên xin tha:
"Giáo luyện không cần đánh...... Em, ô, tiếp tục chơi bóng, được không......"
Cảnh Tuyên Văn gật gật đầu, cuối cùng cố ý "Ba!" dùng sức đánh ra, sau đó thu hồi vợt bóng, ngón cái lung tung ở khóe mắt Minh Lãng ướt dầm dề lau hai cái.
"Kia hảo, thi đấu tiếp tục."
Cảnh Tuyên Văn nói, từ ba lô trong góc tường lấy ra một ống quả cầu hoàn toàn mới, đặt trong tay qua lại đùa bỡn, hướng Minh Lãng chuyển động.
"Xét thấy em ném một trái cầu, như vậy khiến cho thân thể em chứa nó đi. Đem tiểu huyệt lộ ra cho tôi xem."
Minh Lãng tức khắc mặt đỏ lên, cậu chưa từng nghĩ tới, Cảnh giáo luyện thế nhưng muốn đem trái cầu hướng bên trong nhục huyệt nhét vào... Minh Lãng xấu hổ nhắm mắt, tay lại nghe lời tách ra cánh mông, dễ dàng cho Cảnh Tuyên Văn tiến thêm một bước chà đạp.
"Nga? Gấp như vậy sao?"
Cảnh Tuyên Văn hứng thú nhìn tay tiểu nam sinh hơi hơi phát run. Bộ dáng Tiểu Minh đồng học thẹn thùng, thấy cũng không nhiều lắm.
"Em không có......"
Minh Lãng cãi lại, Cảnh Tuyên Văn đã nhanh nhẹn đem trái cầu nho nhỏ để ở kẽ mông cậu, chặt chẽ dán sát huyệt khẩu thịt đô đô. Toàn bộ nơi riêng tư dính d*m thủy lập tức dính lên mặt ngoài quả cầu, đem nó bôi trơn đến ẩm ướt.
Cảnh Tuyên Văn năm ngón tay linh hoạt mà hoạt động vật thể trong tay, hỏi ngược lại:
"Em không có? Kia trên trái cầu...... Là ai lưu nước nha?"
"Ngô...... Em......"
Minh Lãng rên rỉ, quả cầu chuyển động ma sát huyệt khẩu thật sự thoải mái, nhưng không chiếm được an ủi lại bất mãn lên, tao ngứa khó nhịn, lãng thủy giàn giụa. Rất nhanh, nhục huyệt phân bố chất lỏng liền đem toàn bộ tiểu cầu đều làm ướt.
Đầu ngón tay Cảnh Tuyên Văn đỉnh trái cầu, đẩy về phía trước, quả cầu được thủy tuôn liền toàn bộ chui vào nhục động mềm mại. Minh Lãng "A" kêu, tiểu huyệt tham lam dùng sức hút, vách trong chặt chẽ nuốt quả cầu, mấp máy khó nhịn.
"Nha a!...... A!...... Trái cầu vào được ngô ngô......"
Minh Lãng chỉ cảm thấy giữa huyệt một trận bủn rủn, chịu không nổi thở gấp.
"Tiểu Minh đồng học, không phải nói tiếp tục chơi bóng sao?"
Cảnh Tuyên Văn nhặt lên vợt bóng dừng ở một bên đưa tới tay Minh Lãng, lại nhặt lên quần áo rơi đầy đất, hướng Minh Lãng nửa người dưới trơn bóng. Quần lót thật chặt, mông Minh Lãng bị đánh tới sưng đỏ đã nhét không vào, Cảnh Tuyên Văn đành phải trực tiếp tròng lên quần đùi vận động to rộng cho cậu.
Mặc dù là như vậy, vải dệt cọ xát làn da hồng ấn chồng chất, vẫn làm Minh Lãng đau đến hít mấy ngụm khí, gian nan thở hổn hển, mới dọn xong tư thế nghênh chiến.
Bởi vì Minh Lãng thua một lần, quyền lần này phát bóng vẫn là Cảnh Tuyên Văn. Minh Lãng thấy tiểu cầu bay tiến lên, sau đó hăng hái bay về phía chính mình, theo bản năng bước ra đùi phải, nâng cánh tay đánh tiếp. Nháy mắt di chuyển, vách trong tao lãng gắt gao kẹp lấy quả cầu trong cơ thể!
"A a a!! Ân nha......"
Minh Lãng một bên phun ra dâm thanh lãng ngữ, một bên đem cầu đánh trở về. Mặt cầu co dãn nghiền ma nhục đạo mềm dẻo, không ai nhường ai, một lát khiến cho Minh Lãng mềm chân, chỉ muốn nằm sấp trên đất, bắt tay duỗi đến nhục đạo xoa nắn.
Nhưng cậu cũng không có thời gian phát tao, tiểu cầu lại một lần tiếp xúc vách tường, bay qua mặt đất, hướng một góc khác tiến lên. Minh Lãng không kịp tự hỏi, chạy như điên hai bước, đánh cầu:
"Ân a a a a a...... Ngô a ân ân......"
Minh Lãng cao giọng thẳng kêu, quả cầu theo cậu chạy xóc nảy ở huyệt đạo lăn lộn, hung hăng đuổi đến tuyến tiền liệt, cậu sướng đến tức khắc ánh mắt tan rã, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.
"Thật khó chịu...... A ân......"
Khoái cảm tiên dục tử làm dương v*t cậu phấn chấn cương cứng, cao cao đỉnh khởi trước quần đùi, khiến cho quần càng thêm kiên cố đè ép ở mông thịt mềm mụp, bị vợt bóng hung hăng đập quá da thịt. Minh Lãng chỉ có đĩnh eo co mông, mới có thể tận lực không bị quần đùi đụng vào, lại vô hình cấp chính mình gia tăng càng nhiều hạn chế.
"Khó chịu? Kia cũng không thể từ bỏ!" Cảnh Tuyên Văn nửa yêu cầu, nửa cổ vũ nói, thân ảnh trằn trọc xê dịch.
"Ân, ân!...... Giáo luyện ngô......"
Minh Lãng đáp ứng, hai chân phát run, đứng cũng không vững, lại vẫn cắn răng kiên trì. Quả cầu trong huyệt làm cậu chỉ là chạy bộ đã dị thường cố hết sức, càng miễn bàn vung vẩy, cho nên dù Cảnh Tuyên Văn cố ý nhường cậu, cậu vẫn rất nhanh lại thua một trận.
"Tiểu Minh đồng học, lại đây đứng vững!"
Cảnh Tuyên Văn xa xa dẫn đầu lại một lần lấy ra một trái cầu hoàn toàn mới, "Soạt" cởi quần Minh Lãng. Không màng Minh Lãng vô lực giãy giụa, căng ra huyệt khẩu mềm xốp, dễ như trở bàn tay đem trái cầu đâm vào.
"Ô ô......"
Minh Lãng nhẹ giọng khóc thút thít, mắt khát vọng trộm ngắm Cảnh Tuyên Văn. Hai trái cầu vây quanh ở dũng đạo, đem tiểu huyệt căng đến tràn đầy, đầy đầy trướng trướng. Vách trong phồng lên không ngừng phun ra nuốt vào, đem trái cầu đè ép đến hơi hơi biến hình.
Ngô...... Không nghĩ muốn trái cầu, muốn cho giáo luyện cắm vào......
Thi đấu tiếp tục, Minh Lãng dứt khoát quần đùi vận động cũng không mặc, mông quang đại chơi bóng. Tiểu nam sinh nhắm mắt theo đuôi đuổi theo cầu lông giữa không trung. Nhục bổng cao kiều qua lại di động, đỉnh chảy ra dâm dịch vẩy ra khắp nơi. Mông thịt ngậm cầu lông mãnh liệt lay động, Minh Lãng chưa bao giờ giống hôm nay, cảm thấy mông chính mình lớn hơn người thường tiện lợi như vậy.
Cậu một bên vụng về vận động, một bên lo lắng đề phòng co mông, hai trái cầu tùy ý tra tấn nhục bích, làm cậu cơ hồ cầm không được vợt bóng.
"Minh Lãng, chuyên tâm!"
Tiểu nam sinh cẳng chân đảo quanh, nghe được Cảnh Tuyên Văn nói những lời này, lại hít sâu mấy hơi miễn cưỡng chống đỡ chính mình luân hãm trong dục vọng.
Trước mắt hình ảnh cầu bay tán loạn, Minh Lãng cắn chặt răng, hướng bên trái bước ra, dùng vợt bóng vớt lên tiểu cầu sắp chạm đất lần thứ hai. Bước chân cậu mở quá lớn, đùi trần trụi lộ ra hình dạng cơ bắp đẹp đẽ. Tao điểm bị trái cầu trong cơ thể hung ác đâm chọc, Minh Lãng thét chói tai đạt tới cao trào, ngã lăn trên đất, eo mông run rẩy như bị điện giật.
"Ô ô nha a a a! Muốn...... Ân ân a không được......"
Nhục huyệt nháy mắt co chặt, hai trái cầu ướt đẫm cùng d*m thủy, "Phốc xuy phốc xuy" liên tục bài trừ huyệt khẩu, rơi trên đất, nhanh như chớp lăn đi, trên sàn nhà lưu lại hai vệt nước thật dài.
"Nha...... Làm sao bây giờ, thật thoải mái ân a...... Giáo luyện, làm sao bây giờ......"
Cảnh Tuyên Văn từ cao nhìn xuống người xụi lơ trên đất, ngón chân tiểu nam sinh đều cuộn lên, duỗi cánh tay đem người kéo tới, hôn hôn khóe mắt phiếm lệ quang.
"Làm sao bây giờ? Vậy hưởng thụ đi."
"Bạch bạch!! Ba! Ba!!"
Âm thanh đánh thịt khi nhẹ khi nặng, còn kèm theo tiếng gió trái phải luân phiên.
"Oa a...... Đau quá, ách a, cảm giác hảo kỳ quái ô ô ân......"
Minh Lãng căng thẳng mỗi một dây thần kinh trên dưới toàn thân. Cậu không biết vợt bóng khi nào sẽ lại đây, cũng không biết giây tiếp theo, cánh mông nào của mình sẽ đã chịu công kích. Một bên co rút tiểu huyệt một bên xin tha:
"Giáo luyện không cần đánh...... Em, ô, tiếp tục chơi bóng, được không......"
Cảnh Tuyên Văn gật gật đầu, cuối cùng cố ý "Ba!" dùng sức đánh ra, sau đó thu hồi vợt bóng, ngón cái lung tung ở khóe mắt Minh Lãng ướt dầm dề lau hai cái.
"Kia hảo, thi đấu tiếp tục."
Cảnh Tuyên Văn nói, từ ba lô trong góc tường lấy ra một ống quả cầu hoàn toàn mới, đặt trong tay qua lại đùa bỡn, hướng Minh Lãng chuyển động.
"Xét thấy em ném một trái cầu, như vậy khiến cho thân thể em chứa nó đi. Đem tiểu huyệt lộ ra cho tôi xem."
Minh Lãng tức khắc mặt đỏ lên, cậu chưa từng nghĩ tới, Cảnh giáo luyện thế nhưng muốn đem trái cầu hướng bên trong nhục huyệt nhét vào... Minh Lãng xấu hổ nhắm mắt, tay lại nghe lời tách ra cánh mông, dễ dàng cho Cảnh Tuyên Văn tiến thêm một bước chà đạp.
"Nga? Gấp như vậy sao?"
Cảnh Tuyên Văn hứng thú nhìn tay tiểu nam sinh hơi hơi phát run. Bộ dáng Tiểu Minh đồng học thẹn thùng, thấy cũng không nhiều lắm.
"Em không có......"
Minh Lãng cãi lại, Cảnh Tuyên Văn đã nhanh nhẹn đem trái cầu nho nhỏ để ở kẽ mông cậu, chặt chẽ dán sát huyệt khẩu thịt đô đô. Toàn bộ nơi riêng tư dính d*m thủy lập tức dính lên mặt ngoài quả cầu, đem nó bôi trơn đến ẩm ướt.
Cảnh Tuyên Văn năm ngón tay linh hoạt mà hoạt động vật thể trong tay, hỏi ngược lại:
"Em không có? Kia trên trái cầu...... Là ai lưu nước nha?"
"Ngô...... Em......"
Minh Lãng rên rỉ, quả cầu chuyển động ma sát huyệt khẩu thật sự thoải mái, nhưng không chiếm được an ủi lại bất mãn lên, tao ngứa khó nhịn, lãng thủy giàn giụa. Rất nhanh, nhục huyệt phân bố chất lỏng liền đem toàn bộ tiểu cầu đều làm ướt.
Đầu ngón tay Cảnh Tuyên Văn đỉnh trái cầu, đẩy về phía trước, quả cầu được thủy tuôn liền toàn bộ chui vào nhục động mềm mại. Minh Lãng "A" kêu, tiểu huyệt tham lam dùng sức hút, vách trong chặt chẽ nuốt quả cầu, mấp máy khó nhịn.
"Nha a!...... A!...... Trái cầu vào được ngô ngô......"
Minh Lãng chỉ cảm thấy giữa huyệt một trận bủn rủn, chịu không nổi thở gấp.
"Tiểu Minh đồng học, không phải nói tiếp tục chơi bóng sao?"
Cảnh Tuyên Văn nhặt lên vợt bóng dừng ở một bên đưa tới tay Minh Lãng, lại nhặt lên quần áo rơi đầy đất, hướng Minh Lãng nửa người dưới trơn bóng. Quần lót thật chặt, mông Minh Lãng bị đánh tới sưng đỏ đã nhét không vào, Cảnh Tuyên Văn đành phải trực tiếp tròng lên quần đùi vận động to rộng cho cậu.
Mặc dù là như vậy, vải dệt cọ xát làn da hồng ấn chồng chất, vẫn làm Minh Lãng đau đến hít mấy ngụm khí, gian nan thở hổn hển, mới dọn xong tư thế nghênh chiến.
Bởi vì Minh Lãng thua một lần, quyền lần này phát bóng vẫn là Cảnh Tuyên Văn. Minh Lãng thấy tiểu cầu bay tiến lên, sau đó hăng hái bay về phía chính mình, theo bản năng bước ra đùi phải, nâng cánh tay đánh tiếp. Nháy mắt di chuyển, vách trong tao lãng gắt gao kẹp lấy quả cầu trong cơ thể!
"A a a!! Ân nha......"
Minh Lãng một bên phun ra dâm thanh lãng ngữ, một bên đem cầu đánh trở về. Mặt cầu co dãn nghiền ma nhục đạo mềm dẻo, không ai nhường ai, một lát khiến cho Minh Lãng mềm chân, chỉ muốn nằm sấp trên đất, bắt tay duỗi đến nhục đạo xoa nắn.
Nhưng cậu cũng không có thời gian phát tao, tiểu cầu lại một lần tiếp xúc vách tường, bay qua mặt đất, hướng một góc khác tiến lên. Minh Lãng không kịp tự hỏi, chạy như điên hai bước, đánh cầu:
"Ân a a a a a...... Ngô a ân ân......"
Minh Lãng cao giọng thẳng kêu, quả cầu theo cậu chạy xóc nảy ở huyệt đạo lăn lộn, hung hăng đuổi đến tuyến tiền liệt, cậu sướng đến tức khắc ánh mắt tan rã, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.
"Thật khó chịu...... A ân......"
Khoái cảm tiên dục tử làm dương v*t cậu phấn chấn cương cứng, cao cao đỉnh khởi trước quần đùi, khiến cho quần càng thêm kiên cố đè ép ở mông thịt mềm mụp, bị vợt bóng hung hăng đập quá da thịt. Minh Lãng chỉ có đĩnh eo co mông, mới có thể tận lực không bị quần đùi đụng vào, lại vô hình cấp chính mình gia tăng càng nhiều hạn chế.
"Khó chịu? Kia cũng không thể từ bỏ!" Cảnh Tuyên Văn nửa yêu cầu, nửa cổ vũ nói, thân ảnh trằn trọc xê dịch.
"Ân, ân!...... Giáo luyện ngô......"
Minh Lãng đáp ứng, hai chân phát run, đứng cũng không vững, lại vẫn cắn răng kiên trì. Quả cầu trong huyệt làm cậu chỉ là chạy bộ đã dị thường cố hết sức, càng miễn bàn vung vẩy, cho nên dù Cảnh Tuyên Văn cố ý nhường cậu, cậu vẫn rất nhanh lại thua một trận.
"Tiểu Minh đồng học, lại đây đứng vững!"
Cảnh Tuyên Văn xa xa dẫn đầu lại một lần lấy ra một trái cầu hoàn toàn mới, "Soạt" cởi quần Minh Lãng. Không màng Minh Lãng vô lực giãy giụa, căng ra huyệt khẩu mềm xốp, dễ như trở bàn tay đem trái cầu đâm vào.
"Ô ô......"
Minh Lãng nhẹ giọng khóc thút thít, mắt khát vọng trộm ngắm Cảnh Tuyên Văn. Hai trái cầu vây quanh ở dũng đạo, đem tiểu huyệt căng đến tràn đầy, đầy đầy trướng trướng. Vách trong phồng lên không ngừng phun ra nuốt vào, đem trái cầu đè ép đến hơi hơi biến hình.
Ngô...... Không nghĩ muốn trái cầu, muốn cho giáo luyện cắm vào......
Thi đấu tiếp tục, Minh Lãng dứt khoát quần đùi vận động cũng không mặc, mông quang đại chơi bóng. Tiểu nam sinh nhắm mắt theo đuôi đuổi theo cầu lông giữa không trung. Nhục bổng cao kiều qua lại di động, đỉnh chảy ra dâm dịch vẩy ra khắp nơi. Mông thịt ngậm cầu lông mãnh liệt lay động, Minh Lãng chưa bao giờ giống hôm nay, cảm thấy mông chính mình lớn hơn người thường tiện lợi như vậy.
Cậu một bên vụng về vận động, một bên lo lắng đề phòng co mông, hai trái cầu tùy ý tra tấn nhục bích, làm cậu cơ hồ cầm không được vợt bóng.
"Minh Lãng, chuyên tâm!"
Tiểu nam sinh cẳng chân đảo quanh, nghe được Cảnh Tuyên Văn nói những lời này, lại hít sâu mấy hơi miễn cưỡng chống đỡ chính mình luân hãm trong dục vọng.
Trước mắt hình ảnh cầu bay tán loạn, Minh Lãng cắn chặt răng, hướng bên trái bước ra, dùng vợt bóng vớt lên tiểu cầu sắp chạm đất lần thứ hai. Bước chân cậu mở quá lớn, đùi trần trụi lộ ra hình dạng cơ bắp đẹp đẽ. Tao điểm bị trái cầu trong cơ thể hung ác đâm chọc, Minh Lãng thét chói tai đạt tới cao trào, ngã lăn trên đất, eo mông run rẩy như bị điện giật.
"Ô ô nha a a a! Muốn...... Ân ân a không được......"
Nhục huyệt nháy mắt co chặt, hai trái cầu ướt đẫm cùng d*m thủy, "Phốc xuy phốc xuy" liên tục bài trừ huyệt khẩu, rơi trên đất, nhanh như chớp lăn đi, trên sàn nhà lưu lại hai vệt nước thật dài.
"Nha...... Làm sao bây giờ, thật thoải mái ân a...... Giáo luyện, làm sao bây giờ......"
Cảnh Tuyên Văn từ cao nhìn xuống người xụi lơ trên đất, ngón chân tiểu nam sinh đều cuộn lên, duỗi cánh tay đem người kéo tới, hôn hôn khóe mắt phiếm lệ quang.
"Làm sao bây giờ? Vậy hưởng thụ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook