Sama, Cầu Tiếp Kịch!
Chương 18: Hạ Vũ, em nhớ anh

Chủ đề: Lễ mừng năm mới, các kịch tổ đều đang lấp hố, liệu có ra trong tết âm lịch không?

Lầu chính: Các kịch tổ ơi, tới năm mới rồi, mau cho người ta lễ vật năm mới chứ!

1L: Ủng hộ LZ, cứ canh như vậy tròng mắt của tôi sắp lồi cả ra rồi.

2L: Năm mới rồi, cầu kịch tổ tặng quà!

3L: Kịch tổ nào có can đảm lấp hố trong tết âm lịch mới là tổng công thật sự! Còn lại  đều là thụ ╭(╯^╰)╮

4L: Năm mới rồi, tôi đợi kịch CP của 2S mà tới giờ vẫn chưa ra…

5L: Đồng cảm với 4 ca, tôi tin năm nay không ra thì năm sau sẽ ra, năm sau không ra thì năm sau nữa sẽ ra… Cho dù chờ vô số năm sau, tôi tin một ngày nào đó nhất định sẽ ra…

6L: Phụt, 5 ca thật nghị lực!

7L: Vậy chúc 5 ca sớm ngày hy vọng thành hiện thực XD

8L: Tôi bị 5 ca làm cảm động suýt khóc… 2S mau mau ra kịch đi.

——————————–

Kì thi cuối kỳ của đại học là thời điểm hợp sức của trí nhớ và vận khí, chỉ cần trong những ngày cuối cùng, chọc đúng những phần trọng tâm, cày đi cày lại, rồi đều có thể thành công qua môn.

Bạn trẻ Tô Lý của chúng ta vì cuộc thi này mỗi ngày đều chôn mình trong thư viện cùng làm bạn với cốc cà phê, hận không thể nhét cả cuốn sách vào đầu.

Để thể hiện sự quyết tâm cao độ, Tô Lý đã đổi hết chữ kí QQ và weibo thành: Hăng hái chiến đấu đẫm máu! Trong thời gian này, cái gì cũng tạm thời không tiếp, chuẩn bị đại nhân tới giục âm xin hãy thủ hạ lưu tình.

Hạ Vũ để không quấy rối Tô Lý ôn thi nên trong khoảng thời gian này cũng không tới tìm cậu, chỉ là cứ 12 giờ đêm lại nhắn tin nhắc nhở cậu đi ngủ sớm một chút.

Rốt cục, qua mười ngày chiến đấu bền bỉ, kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc.

Tô Lý thấy cậu mệt mỏi tới mức sắp thoát xác…

Năm nay kì nghỉ rất muộn, lúc chính thức nghĩ đã là hai mươi hai tháng chạp. Rất không mau, hàng năm RP của khoa Tô Lý rất kém, thời gian thi luôn bị xếp đúng ngày cuối cùng mới kết thúc. Theo như Tô Lý hay nói chính là lúc nào cũng xếp cuối, không bao giờ thay đổi!

Tô Lý treo điện thoại, là mẹ cậu gọi tới, giục cậu thi xong thì mau về nhà.

Vé xe về nhà Hạ Vũ đã sớm giúp cậu mua được rồi, chuyến xe đầu tiên lúc tám giờ sáng mai. Bởi vì thời gian rất gấp gáp, Tô Lý vốn tưởng có thể cùng Hạ Vũ ở bên nhau hai ngày cũng không thể.

Trong lòng cậu có chút khó chịu, lần này xa nhau những hai tháng đó… Đối với đôi vợ chồng son mới ở bên nhau mà nói đây chính là chuyện vô cùng phiền muộn.

Thu thập xong xuôi đồ đạc, Tô Lý nằm trên giường nhắn tin cho Hạ Vũ.

Tô Lý: Ngày mai em phải đi rồi…

Hạ Vũ: Em thu dọn xong đồ chưa? Có quên cái gì không.

Tô Lý: Thu thập xong rồi.

Hạ Vũ: Nhớ mang theo đồ ăn thức uống đi, ngồi xe mấy giờ lên, đói bụng có thể ăn một chút.

Tô Lý: Em biết rồi…

Hạ Vũ: Đêm nay em ngủ sớm một chút, sáng mai anh đưa em đi.

Tô Lý: Giờ em mới biết anh…

Hạ Vũ:?

Tô Lý: Thật là dài dòng, sao trước đây em không nhận ra nhỉ.

Hạ Vũ: Em ghét bỏ anh phiền phức sao *khinh bỉ* = =

Tô Lý: ╭(╯^╰)╮

Tô Lý: Nói như kiểu anh giống như mong em sớm trở về nhà đi ﹁_﹁

Hạ Vũ: Bị em phát hiện ra rồi, sau này không cần phải lo lắng tối nấu món gì ngon cho người nào đó hài lòng, ngẫm lại thấy thật thoải mái XD

Tô Lý: Đại diện của ánh trăng khinh bỉ anh ╭(╯^╰)╮

Hạ Vũ: Em từ khi nào đã hóa thân thành Sailor moon đại biểu của tình yêu và chính nghĩ thế?

Tô Lý: Anh mới là Sailor moon, không, là Sailor umbrella 2333333

Hạ Vũ: Chính em nói em là đại diện của ánh trăng mà XD

Tô Lý: = = Không thèm cãi với anh, em muốn đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm. Anh sáng mai cũng không được để em đợi lâu.

Hạ Vũ: Tuân lệnh Sơ Ly sama!

Tô Lý: (_ _). ゜zzZ

Hạ Vũ: Ngủ ngon —-3—-

Tô Lý thấy cái tin nhắn quen thuộc kia mới an tâm đi ngủ.

Khó chịu gì đó cứ quăng sang một bên thôi ╮( ̄▽ ̄”)╭

Nhà Tô Lý không ở C thị mà ở S thị, mà hai thành phố này ở ngay cạnh nhau, chỉ cần ngồi khi hơn 7 giờ là tới được rồi.

Sáng sớm bảy giờ, Hạ Vũ xách một chiếc va li, cùng với Tô Lý hai tay trống trơn xuống lầu.

Mới sáu giờ Hạ Vũ đã tới rồi, bởi vì anh sợ sẽ có tình huống đột xuất trên đường ra bến xe nên không dám chậm trễ.

Tết âm lịch, nhà ga toàn người là người. Tô Lý cùng Hạ Vũ rất lâu mới tìm được cửa số 9. Sau khi sắp xếp tốt hành lí, Hạ Vũ thấy người trước mặt bị lạnh tới đỏ mặt, nhịn không được vươn tay xoa xoa.

“Anh không sợ người ta thấy à.” Tô Lý nói xong câu này liền bỏ chạy lên xe, sau đó ghé vào cửa sổ làm mặt quỷ với anh.

Hạ Vũ đứng tại chỗ cười với cậu, tràn đầy chiều chuộng.

Tám giờ đúng, xe khởi hành.

Tô Lý dính sát mặt vào cửa sổ, ngoái nhìn bóng dáng Hạ Vũ đang xa dần.

Hạ Vũ vô thức chạy theo hai bước, sau đó dừng lại. Đứng tại chỗ nhìn Tô Lý đang dần xa, anh giơ tay hướng cậu cố gắng vẫy, miệng nói gi đó.

Bóng hình Hạ Vũ ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất hẳn, nhìn không thấy. Tô Lý đột nhiên muốn khóc, cậu thấy được Hạ Vũ đã nói gì. Anh nói, anh chờ em trở về.

Vẫn nghĩ rằng cậu sẽ không giống với những người khác, nói chuyện yêu đương sẽ không sướt mướt muốn sống muốn chết, nhưng hiện tại không phải cũng như người ta sao.

Tô Lý nghĩ, mình cũng là người thường, mình rất luyến tiếc Hạ Vũ. Rất luyến tiếc.

Điện thoại di động đột nhiên có tin nhắn, Tô Lý không cần nhìn cũng biết là ai nhắn tới.

Chỉ có bốn chữ.

——- Trên đường cẩn thận.

Ba ngày sau khi về nhà, Tô Lý chìm đắm trong vui sướng ở nhà.

Ngày thứ tư về nhà, cậu thấy có chút buồn chán.

Ngày thứ năm về nhà, cậu nhớ Hạ Vũ.

Đêm trừ tích – đêm 30, Tô Lý cùng ba mẹ đón giao thừa.

Trong khi TV vẫn đang vang lên tiếng đếm ngược tính thời gian xuân tới, Tô Lý lại đi gọi điện thoại cho Hạ Vũ.

Cậu muốn mình là người đầu tiên chúc mừng năm mới Hạ Vũ.

Thẳng cho tới khi tiếng mừng năm mới vang lên, Tô Lý vẫn không gọi điện thoại được cho anh, cậu không bỏ cuộc, tiếp tục gọi lại.

Gọi tới ba lần vẫn là máy bận.

Hạ Vũ đang gọi điện cho ai vậy, sao mà gọi lâu đến thế!

Tô Lý ném di động lên giường, hờn dỗi lăn một bên.

Đột nhiên điện thoại vang lên. Cậu nhanh chóng mở ra xem, là Hạ Vũ.

Lầm bầm trong miệng vài tiếng, giờ mới biết gọi lại cho em a, vừa rồi sao không nghe máy đi. Cứ để anh chờ một lát đấy.

Tô Lý nhìn điện thoại trong tay cứ một mực kêu, ba giây sau đã nghe máy. Vừa nãy cậu gọi ba cuộc, ba giây đó là nghiêm phạt Hạ Vũ ( ̄_ ̄|||)

“Vừa rồi sao không gọi được?” Hai người đồng thành nói ra câu này…

“Anh nãy giờ gọi đều là máy bận à?” Tô Lý ngay lập tức trợn tròn mắt, lẽ nào lúc nãy đường dây bận là vì Hạ Vũ gọi điện cho cậu?

“Đúng vậy, đều là máy bận.”

“Em đã gọi cho anh, cũng là máy bận!”

Tô Lý hiểu ra ngay, hai người cùng lúc gọi điện thoại cho nhau, gọi được mới là lạ.

Nếu không phải cậu tức giận không gọi nữa, phỏng chừng còn lâu mới gọi được. Hai người đúng là rất ngốc mà!

“Tiểu Ly, năm mới vui vẻ, dù giờ đã có chút muộn.”

“Năm mới vui vẻ~ Không muộn, anh là người đầu tiên.” Tô Lý rất vui vẻ, năm nay người đầu tiên chúc cậu là Hạ Vũ.

“Thế nhưng thật đáng tiếc, bên anh thì Tiểu Ly không phải là người đầu tiên…” Hạ Vũ tiếc nuối nói thực cho Tô Lý biết.

“Ai mà dám nhanh hơn em nữa? Nói mau!” Tô Lý mất hứng, không ngờ có người còn sớm hơn mình, sao có thể chứ?

“Tiểu Bạch đó.” Hạ Vũ nở nụ cười…

Nghe được cái tên, Tô Lý biết ngay là mình bị anh lừa, mèo con mà cũng tính là người sao? Nó mà biết nói năm mới vui vẻ sao?

“Dám lừa em, mèo còn mà biết nói sao?” Tô Lý chuẩn bị vạch trần lời nói dối của Hạ Vũ.

“Thật mà, không tin thi để anh bảo Tiểu Bạch nói cho em nghe.”

Nói xong, Hạ Vũ gọi Tiểu Bạch ngồi bên người mình, “Tiểu Ly không tin mày biết chúc mừng năm mới, mau tới nói cho em ấy nghe đi.”

Tiểu Bạch nghe được Hạ Vũ nói rất là hưng phấn.

“Tiểu Ly, em có nghe rõ không?” Hạ Vũ nhắc nhở, sau đó anh đưa di động tới bên miệng mèo con.

“Meo meo meo meo meo meo meo  ~ >▽<” Tiểu Bạch vui sướng kêu liên tiếp, coi như đó là lời chúc tết cho Tô Lý.

Hóa là thực sự có thể sao… Tô Lý đột nhiên rất muốn biết mèo con còn có thể làm cái gì… Trước mặt con mèo này, Tô Lý luôn cảm thấy vô cùng bất lực.

Lễ mừng năm mới, nơi nơi đều rất náo nhiệt. Thế nhưng Tô Lý không muốn ra đường.

Ở trong nhà, Tô Lý chợt nhận ra cậu đã lâu rồi không lên mạng. Vì vậy cậu liền mở máy tính ra xem có chuyện gì mới mẻ không.

Diễn đàn võng phối có thêm vài bộ hài kịch kết thúc, Tô Lý mở ra tải từng cái về, chuẩn bị tối nghe.

Đột nhiên thấy có một kịch tên là 《213 tuyệt đối không 213》, trong đó viết sẽ phát hành trước lễ tình nhân, Tô Lý mới nhận ra, mai là lễ tình nhân rồi thì phải? Lễ tình nhân, một người độc thân thì sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới ngày này…

Tô Lý mở nhóm QQ định chúc mừng các cô gái trong nhóm.

Sơ Ly: Ngày mai là lễ tình nhân rồi, chúc cả nhà ngày lễ vui vẻ *★,°*:. ☆( ̄▽ ̄)/$:*. °★*.

Hồng trà lạnh: Sama!

Trà xanh lạnh: Kích động vây xem sama đã lâu không xuất hiện!

Trà lài lạnh: Sama, cuối cùng cậu cũng nhớ tới chúng tôi rồi ┭┮﹏┭┮

Trà ô long: Sama, không ngờ hôm nay còn chúc phúc chúng ta, nhất định là hôm nay tôi mở nhầm QQ.

Trà hoa cúc: *ngoáy mũi* Người ta đang yêu nên phải khác trước đây. Trước đây sama có bao giờ biết 14/2 là ngày gì sao? Người nào đó không phải từng nói → Lễ tình nhân là gì, có thể ăn được không ﹁_﹁

Sơ Ly: Trà hoa cúc ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ cô!

Trà ô long: Trà hoa cúc thật dũng cảm! Dám trắng trợn lớn mật như vậy, thảo nào giờ đang dãy dụa ở tầng cuối nhóm ﹁_﹁

Trà hoa cúc:Σ(⊙▽⊙” A… Tôi cái gì cũng chưa nói…

Hồng trà lạnh: Tôi không nhìn thấy ﹁_﹁

Trà xanh lạnh: Tôi cũng không nhìn thấy ﹁_﹁

Trà lài lạnh: Trà hoa cúc, cô vừa nói cái gì thế ﹁_﹁

Sơ Ly: Tôi thấy là được rồi. Vốn đang định hôm nay sẽ cho cô quay về làm quản lí viên, nhưng mà Trà hoa cúc, hình như cô thích hợp nhất với tầng dưới cùng ╮( ̄▽ ̄”)╭

Trà hoa cúc: Sama *đáng thương*

Sơ Ly: Làm nũng vô dụng ╭(╯^╰)╮

Trà hoa cúc: *khóc*

Trà hoa cúc: Vậy sama, ngày mai cậu định tặng gì cho nam thần? *âm hiểm*

Trà ô long: Trà hoa cúc thật ngoan…

Hồng trà lạnh: Trà hoa cúc nhất định là cố ý XD

Trà xanh lạnh: Tạt nước lạnh (1) không phải chính là sở trường của Trà hoa cúc sao 233333333

Trà lài lạnh: Trà Xanh, chú ý giỏi nhất không chỉ cái miệng 2333333333

Sơ Ly: Đụng vào chỗ đau của tôi! Trà hoa cúc, tôi ghét cô (>_<)~ ô ô ô…

Trà hoa cúc: *xoa cằm* sama đáng thương, hai người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt lại bị chia xa đã đáng thương lắm rồi, giờ còn không được ở bên nhau trong ngày lễ tình nhân càng thê thảm hơn. Tôi cho cậu mượn vai mà khóc này.

Sơ Ly: Các cô mà không ra cản là tôi đá cô ta ra khỏi nhóm đấy!!!

Trà hoa cúc: Ôm đầu >.<

Quả nhiên chia xa thật đáng ghét mà!

Xem các trang web đều chỉ thấy liên quan tới lễ tình nhân, Tô Lý bị tổn thương sâu sắc, trực tiếp tắt máy tính, mở TV, thế nhưng hình như hôm này các đài truyền hình đều có chung một chủ đề.

Tiết mục giải trí – Chuyên đề lễ tình nhân.

Quyết đoán chuyển kênh!

Phim truyền hình – Có chứa những dòng chữ nhỏ quảng cáo cho lễ tình nhân chạy bên dưới.

Tiếp tục chuyển kinh! Hay là xem quảng cáo đi?

Quảng cáo – Lễ tình nhân tới, cửa hàng hoa QQ giảm giá XXX tệ một đóa hoa hồng.

Chuyển kênh chuyển kênh chuyển kênh!!!!

Vậy thì xem tin tức đi,  tin tức hẳn là không có cái này!

Chuyên mục tin tức – Ngày mai là lễ tình nhân rồi, xin hỏi ngài định cùng phu nhân bla bla bla…

Tô Lý phiền muộn tắt TV.

Tốt nhất là đi ngủ trưa = =

Tô Lý ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được, một mình thực sự là quá cô đơn…

Cậu nhắm mắt lại, nhớ về những ngày ở chung với Hạ Vũ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, lần đầu tiên tới nhà anh, lần đầu tiên ăn thức ăn anh làm, lần đầu tiên cùng anh đi leo núi… Nhiều cái lần đầu tiên như vậy… Tất cả đều là những hồi ức tốt đẹp của cậu cùng với Hạ Vũ.

Tô Lý giờ đây trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Hạ Vũ, càng nhớ càng buồn bã.

Rất muốn gặp anh…

Nghĩ tới cảnh Hạ Vũ tiễn cậu đi, Tô Lý không chịu nổi, vành mắt đỏ rực.

Cậu lấy di động ra, nhắn tin cho Hạ Vũ.

——- Bọn họ đều nói mai là lễ tình nhân, người nào đó ơi, em rất nhớ anh…

Nhắn xong, Tô Lý mới đi ngủ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Tô Lý bị chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn bên ngoài, trời đã tối đen.

Không ngờ cậu ngủ lâu như vậy.

Tô Lý với lấy di động, cũng không xem là ai đã nghe điện luôn.

“Alo, xin hỏi ai vậy?” Thanh âm Tô Lý vừa tỉnh ngủ vang lên.

“Là anh.” Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói quen thuộc của người nọ.

Nghe được hai chữ này, Tô Lý lập tức thanh tỉnh. Là Hạ Vũ!

“Nhà em ở đâu?”

“Tỉnh C thành phố S.”

“Cụ thể.” Thanh âm của anh có chút uể oải.

“Đường S, tiểu thu XX, số nhà 613.” Tô Lý nhanh chóng trả lời, không biết Hạ Vũ hỏi vậy để làm gì?

“Ừ, anh đi bộ xuống hỏi đường đã. Tắt máy trước.” Nói xong, Hạ Vũ đã treo điện thoại.

Tô Lý nhìn chằm chằm vào di động vài giây, đầu vẫn đang suy nghĩ về ý tức trong lời nói của Hạ Vũ.

Đi bộ xuống? Hỏi đường? Hỏi đường gì? Tô Lý có chút không hiểu.

Hỏi đường!!

Tô Lý đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, trực tiếp nghiêng người chạy ra ngoài.

Hạ Vũ tới!

Hạ Vũ tới thăm cậu!

Tô Lý đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm vào cửa.

Mẹ Tô lo lắng, con trai mình hôm nay làm sao thế? Sao lại khác thường thế này?

“Con trai à, con đang đợi ai sao?” Mẹ Tô hỏi thử.

Tô Lý lúc này mới hồi phục tinh thần, có chút kích động khó khống chế nội tâm, “Mẹ, cái kia, Hạ Vũ sắp tới rồi.”

Mẹ Tô sau khi nghe được tên người nọ, lúc đầu chẳng phản ứng gì cả, tới khi hiểu được Hạ Vũ là ai thì có chút trách cứ nói với cậu: “Con sao lại không nói sớm, mẹ còn chưa chuẩn bị cái gì cho cậu ấy.” Nói xong, bà liền chạy vào phòng gọi ba Tô Lý, “Lão Tô, mau đi gọi thức ăn đi, hôm nay có khách tới chơi.”

Tô Lý come out lúc cao trung, trong nhà cũng vì thế mà nháo nhào một trận. Đừng thấy lúc này mẹ Tô thoải mái, trước đây cũng vì Tô Lý mà khóc nhiều lắm.

Cuối cùng, hai người họ biết rằng con trai đời này chẳng chịu quay đầu lại, rốt cục thông suốt, người khác nghĩ gì là chuyện của người ta, nhưng con trai họ chỉ có một người là Tô Lý mà thôi. Chỉ cần cậu hạnh phúc, ở bên ai cả đời cũng được.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ kĩ, mẹ Tô quyết định tôn trọng con mình, nhưng tuyệt đối không được yêu một người xằng bậy, lăng nhăng, không đáng tin.

May mà Tô Lý rất nghe lời, chưa bao giờ ở bên ngoài chơi bời, thẳng tới khi đại học cũng không nghe cậu nói yêu ai.

Cho đến lần trước, Tô Lý đột nhiên gọi điện về, bà mới biết rằng con trai mình đang yêu. Cậu nói đối phương là một người rất yêu tú, giỏi kiếm tiền, giỏi việc nhà, cực kì hoàn hảo. Người này gọi là Hạ Vũ.

Vì vậy, đối với người vợ lần đầu tiên tới nhà của Tô Lý, mẹ Tô vẫn muốn chiêu đãi anh ta một phen.

Mẹ Tô  bận tới tối tăm mặt mũi, Tô Lý cũng nóng ruột khó nhịn chờ Hạ Vũ tới.

Cuối cùng, cậu thực sự không chịu nổi ngồi trong nhà chờ nữa, chuẩn bị chạy xuống dưới lầu đón anh.

Vừa mới tới chân cầu thang, Tô Lý đột nhiên thấy ánh đèn xe quen thuộc ngừng lại, Tô Lý trực tiếp chạy tới, đứng ở bên cửa xe chờ Hạ Vũ.

Hạ Vũ dừng xe, mởi mở cửa đã phát hiện người đứng trước mặt mình, lẳng lặng đứng một chỗ nhìn anh.

Chính là Tô Lý mà anh ngày nhớ đêm mong.

Hạ Vũ đứng im không động, chỉ miên mãn nhìn kỹ người đã lâu không gặp.

Cằm có vẻ nhọn hơn, Tô Lý gầy đi rồi…

Hai người cứ thế đừng tại chỗ nhìn nhau. Cuối cùng, Tô Lý chịu không nổi, nhào vào lòng anh, viền mắt hồng hồng, căn bản mặc kệ người xung quanh có nhìn thấy hay không.

Hạ Vũ cũng gắt gao ôm lấy cậu, đầu chôn ở trên vai Tô Lý.

“Hạ Vũ, em rất nhớ anh.” Thanh âm của Tô Lý rầu rĩ vang lên.

“Anh cũng rất nhớ em, Tô Lý.”

———————————————

Cả tác phẩm ấn tượng nhất cảnh này, Hạ ca tiễn Tiểu Ly, chỉ cần nhìn thêm một chút thôi, một chút nữa cái bóng dáng đang xa dần, cũng đủ làm hai con tim đập thêm một nhịp – “Anh chờ em trở về.”, không phải là một lời hứa mà là một lời khẳng định. Yêu, chắc cũng chỉ đến thế là cùng…

*Chú thích:

(1) Na hồ bất khai đề na hồ (= tạt nước lạnh) = cố ý nói ra khuyết điểm mà người khác muốn che giấu (tục ngữ TQ).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương