Sam Trọng Thủy Phúc
-
Chương 84: Bắt cóc
Cảnh trí trong quán rượu biến hóa không nhỏ, hoàn toàn tu sửa lại rồi, cách điệu, còn mời dàn nhạc, dù sao cũng là quán bar sạch, ca khúc mềm nhẹ, không giống loại nhạc ầm ĩ ồn ào.
Quan trọng là sinh ý đã tốt hơn không ít, còn mời thêm hai nhân viên chạy bàn thanh tú, ngay cả bartender cũng có đến hai người.
Tôi bước đến quầy bar, gõ gõ lên chiếc bàn bóng loáng màu đen, nói với bartender: “Lão bản, phiền cho một ly sắc tím mê tình.”
“Chờ chút...” Phương Thế cầm một cái ly xoay người, vừa dứt lời liền nhìn thấy tôi, sau đó lông mày bất giác nhíu lại, tựa hồ đang lục lọi lại ký ức trong đại não.
Tôi cười nói: “Đã lâu không gặp, Phương Thế...”
“Thạch Sam?” Phương Thế nghi hoặc hỏi, thấy tôi ngồi xuống, hắn cảm thán, “Thật đúng là đã lâu không gặp, cậu lại gầy hơn rồi.”
Tôi tiếp nhận cốc sô đa Phương Thế đưa tới, nói: “Anh thì không hề thay đổi, nhưng chỗ này ngược lại biến hóa không ít.”
Nói đến cái này, vẻ mặt Phương Thế đều là đắc ý cùng kiêu ngạo: “Không tồi đi, đây là tâm tư suốt hai năm của tôi, tôi nếu mà thật tâm muốn làm một chuyện, nào có gì là không được?”
Không biết vì sao tôi lại nghe ra trong câu này một hương vị tức giận, tôi nghĩ nghĩ nói: “Cũng chưa ai nói anh làm không được.”
Phương Thế cầm lấy một chén rượu, “Ngay cả cậu còn nói như vậy, cái tên gia hỏa kia nhưng vẫn khinh thường tôi, nói tôi cái gì cũng làm không xong, cậu hẳn là người có quyền lên tiếng nhất, cậu xem hiện tại tôi...”
Phương Thế tựa hồ ý thức được cái gì, ngẩng đầu cười cười, “Lúc trước cậu nói muốn xuất ngoại, đây là vừa mới trở về?”
Kỳ thật tôi không quen nghe người ta nói nửa chừng, hỏi tiếp thì có vẻ như là làm thân, liền thuận theo trả lời: “Đã gần hai tháng rồi, hai người thì sao, đều tốt?”
Phương Thế đưa ly rượu vừa pha chế xong cho tôi: “Tôi thì rất tốt, cậu nhìn nơi này là biết. Năm kia đối thủ của Lâm Duệ bị tung ra một scandal, tự nhận lỗi rồi rút lui, sự nghiệp đến bây giờ còn chưa phục hồi, Lâm Duệ hiện tại đang ngồi vững trên ngai vàng ở Vệ Thị, người mới cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn, có đôi khi ngươi chưa cần làm gì, đối thủ đã tự mình ngã ngựa.”
“Scandal?”
“Ân, ngoại tình bị người ta vạch trần, con đường của bọn họ chính là như vậy, không có gì gọi là riêng tư, hình tượng cá nhân rất quan trọng, bất quá chỉ cần tránh những thứ cấm kỵ thì có thể mọi sự đại cát, nhưng biết rõ như vậy còn muốn tìm đường chết, không trách được người khác.”
Tôi gật gật đầu, cầm lấy cái ly nhấp một ngụm, hương vị quen thuộc, khiến tôi tìm lại được một ít cảm giác trước kia.
Tôi nghiêng thân tự vào quầy bar, vừa nhìn khung cảnh trong quán, vừa nói chuyện phiếm cùng Phương Thế: “Có thể là dụ hoặc trong cái vòng luẩn quẩn kia quá lớn, đôi khi giấu được một lần, liền cho rằng có thể thoát lần thứ hai, tâm lý mạo hiểm tránh né, rất nhiều người đều có.”
Phương Thế đặt cái ly xuống bàn thật mạnh: “Dụ hoặc thì ở đâu cũng có, tình cảm dù tốt cỡ nào, cũng có một ngày phai nhạt, cái gì mà cả đời, lúc chia tay chỉ biết đều là vô nghĩa.”
Tâm tình Phương Thế hiển nhiên đang không tốt lắm.
Tôi dừng một chút, nghĩ đến lời Giang Ninh, lại quay đầu nhìn về phía hắn, do dự nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Thế tựa hồ ý thức được mình vừa thất thố, lại lần nữa cầm lấy cái ly, cười cười: “Không có gì, người kia sắp chạy đi kết hôn mà thôi. Lâm Duệ nói, tôi là đang mở ra hình thức oán phu, gặp người quen liền nhịn không được nhắc tới mấy câu, cậu nhưng đừng chê tôi phiền, thật lâu rồi mới trở về, tôi còn phải trông cậy vào đại khách hàng này quan tâm chăm sóc nhiều hơn.”
“Sao có thể?” Tôi cũng không biết nên an ủi người như thế nào, nói một câu sau đó nghẹn nửa ngày không ra một câu thứ hai, nghĩ đến hắn mấu chốt trong trong lời nói của hắn, nghi ngờ hỏi, “Kết hôn? Sắp đi nước ngoài?”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Phương Thế dừng một chút, sau đó giải thích, “Không phải kết hôn cùng nam nhân, là cùng nữ nhân, nữ nhân hắn cũng có thể —— mẹ kiếp, đến giờ tôi mới biết được loại người không có tiết tháo, cặn bã không biết giới hạn này.”
Tôi cúi đầu nhìn chất lỏng sặc sỡ trong ly, tình cảm rất mỏng manh, không ai có thể cam đoan achắc chắn sẽ đi đến cùng, rất nhiều người cũng đã quen với phương thức hợp hợp tan tan này, chỉ là có vài người lại thừa nhận không nổi.
Oán niệm của Phương Thế rất sâu, phát tiết cảm xúc tiêu cực một trận mới có lợi, bệnh lâu thành y, đây cũng xem như thu hoạch trong lúc trị liệu tại Mỹ, tôi bắt đầu thử dẫn dắt Phương Thế nói tiếp.
Phương Thế thật rất thích người kia, đối phương đưa ra lý do là gia đình ngăn cản, nhưng mà ngay từ thời điểm hai người cùng một chỗ đã nên suy xét đến hết thảy, nếu lúc chia tay mới nói, Phương Thế không cách nào tiếp thu, một chốc hẳn là thực khó nghĩ thông suốt, bất quá coi như là trong phạm trù thất tình bình thường, không cần quá lo lắng.
Thời gian chính là một liều thuốc hay.
“Đến bao giờ, chúng ta mới có thể giống như ở Mỹ, có hôn nhân đồng tính hợp pháp, không bị người ta nhìn với ánh mắt thành kiến.” Phương Thế nhìn cái chén bị lau bóng đến phát sáng ở trước mặt, biểu tình cô đơn.
Tôi cúi đầu, thản nhiên cười cười: “Ở Mỹ tuy rằng tự do hơn nhiều, hôn nhân đồng tính cũng đã hợp pháp, nhưng kỳ thị thì vẫn còn, trong mắt đa số người, chúng ta vẫn là kẻ ngoại tộc. Kỳ thật tuy rằng không thay đổi được cái nhìn của người khác, nhưng vẫn có thể cải biến chính mình, chỉ cần có thể nhìn rộng ra, suy nghĩ của người khác liền không quan trọng nữa.”
“Nói thì không sai, chỉ là trong xã hội này của chúng ta, ở đâu có thể sống được tiêu sái như vậy. Cậu xem Lâm Duệ, cũng là minh tinh, người khác chỉ cần an phận thủ thường không dính thói quen xấu gì là được, Lâm Duệ lại vô duyên vô cớ có thêm một tầng băn khoăn, hiện tại chúng tôi đều tụ tập trong lén lút, tôi đã rất lâu không thấy hắn đến đây.” Nói xong Phương Thế đổi cái ly đã trống rỗng trong tay tôi, lại đưa đến một ly Cocktail.
Tôi tiếp nhận rượu, nói: “Một ly cuối cùng, hiện giờ không thể so với lúc trước, quá lượng sẽ say.”
Đây cũng là là di chứng của đợt trị liệu, không biết là cái loại thuốc loạn thất bát tao gì cải biến thể chất của tôi, khiến cho công năng thận chuyển kém, cái gọi là tửu lượng cao của tôi đã một đi không trở lại.
“Thật?” Phương Thế vẻ mặt nghi hoặc.
Tôi cười nói: “Lừa anh làm gì, thân thể tôi không còn được như lúc trước, thật sự chỉ uống được mấy ly, hiện tại sinh ý của anh tốt như vậy, cũng không thiếu tiền vài chén của tôi đi?”
Chân mày Phương Thế hơi nhíu lại: “Nói rõ, cậu xuất ngoại đã làm những gì, biến bản thân thành bộ dạng này?”
Tôi xoa xoa lên mặt, cười nói: “Sao, biến dạng rồi? Rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Kia thật ra không đến mức đó, chỉ là gầy chút, nói đến cái này.”
Khuỷu tay Phương Thế chống lên quầy bar, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, “Cậu là ngốc sao? Băng ghi âm cậu giao cho Lâm Duệ trước khi xuất ngoại sao không xử lý giọng của mình, nếu có người truy cứu, cậu phải làm thế nào, tính cả đời không về nước sao?”
Động tác trên tay tôi ngừng lại, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Là hai người giúp tôi xử lý băng ghi âm?”
“Không thì sao, nếu đưa cả lên, cậu còn trở lại được hay không? Không nói cái này tôi còn không nghĩ ra, tôi cảm giác đầu óc cậu quả thật quá không linh động.”
Tôi dở khóc dở cười, ngẩng đầu hỏi: “Tôi đây làm sao, để lão ngài đánh giá cao như thế?”
“Cậu còn không tin? Khi Lâm Duệ giúp cậu làm việc kia, cái người cậu gọi là thẳng nam đó tìm đến Lâm Duệ, hỏi tôi cậu ở đâu? Có chỗ nào là một mình đơn phương như cậu nói, cậu là không biết, lúc ấy người kia nhìn như sắp điên rồi?”
“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ từng lời của hắn ngày đó, hắn hỏi chúng tôi phải làm thế nào mới giao ra tin tức của cậu, có phải muốn hắn quỳ xuống cầu xin mới được?”
Phương Thế thở dài, “Cậu nói, nếu không phải bị bức đến cùng đường, ai có thể nói ra lời như vậy, nhưng đó chẳng phải làm khó chúng tôi sao? Cho dù không có những lời cậu dặn dò lúc trước, chúng tôi căn bản cũng không biết cậu đi đâu, nhìn như là Vương mẫu nương nương chuyên chắn nhân duyên người khác.”
Bàn tay cầm ly rượu khẽ phát run, tôi nghĩ thời điểm đó Ôn Dương rất có thể sẽ tới tìm bọn Lâm Duệ, nhưng tôi không biết anh thế nhưng lại làm đến nông nỗi này.
“Người ta có chỗ nào là không thích cậu? Rõ ràng chính là thích đến chết đi sống lại, chuyện lưỡng tình tương duyệt này, kết quả bị cậu biến thành giống như đơn phương tương tư, tự dằn vặt cái gì a?”
Tôi cúi đầu, tâm tình bất định xoay xoay cái ly, “Không phải —— không phải như anh nghĩ, ba năm rồi, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.” Thanh âm run run, nói ra không hề có khí lực.
“A?” Phương Thế vuốt cằm, đột nhiên cười một cái, sau đó ghé sát vào tôi, vẻ mặt vô cùng ái muội, “Nếu như vậy, vừa vặn hai chúng ta đều đang độc thân, cậu xem chúng ta cùng một chỗ nương tựa vào nhau, thế nào?”
Cơn gió này xoay không khỏi quá nhanh đi? Tôi ngẩng đầu biểu tình kinh ngạc, “Đùa cái gì vậy?”
Phương Thế đứng thẳng dậy, lắc đầu nói: “Tình yêu bị các người biến thành như vậy cũng thật khiến người ta nổi điên, thay đổi cái gì a? Người cũng đã đuổi đến đây rồi, đợi cậu ba năm, si tình a, đừng có không biết đủ.”
“Cái gì?”
“Quay đầu lại, hướng ba giờ, sắc mặt rất u ám, chốc nữa đoán chừng cần phải hảo hảo giải thích rồi.”
Phương Thế cầm lấy cái ly tiếp tục công việc, vẻ mặt vân đạm phong khinh, giống như kẻ vừa rồi mới tố cáo với tôi căn bản không phải hắn.
Tôi quay đầu lại, chờ thấy rõ ràng, không khỏi dâng lên hoảng hốt.
Ôn Dương sao lại ở đây?
Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng mãi cho đến khi người đã ở trước mặt, thân thể vẫn cứng ngắc bất động, vô thức nhìn sang Phương Thế.
Phương Thế lại cười vẻ mặt vô cùng vui sướng: “Vậy các người tán gẫu, tôi đi chào khách.”
Tôi giật giật môi, không biết nên nói gì, đáng chết nơi này lại là gay bar, tôi nên giải thích làm sao.
Ôn Dương cũng không cho tôi thời gian nghĩ nhiều, biểu tình thản nhiên: “Theo tôi ra ngoài.”
Tôi bị Ôn Dương kéo rời quán bar.
Tôi cúi đầu, đi theo phía sau anh, bởi vì hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, thoáng bốc lên dũng khí lành làm gáo vỡ làm muôi.
Đột nhiên Ôn Dương ngừng lại, tôi không phản ứng kịp, đầu trực tiếp đâm vào lưng anh.
Ôn Dương xoay người, cũng không nói lời nào, tôi lại bị anh nhìn sinh ra hoảng hốt.
Qua một hồi lâu, anh đột nhiên đưa tay nắm cằm tôi, thanh âm trầm thấp: “Quả nhiên là nói dối hết bài này đến bài khác, rốt cục câu nào của em là thật? Hay em đang lừa gạt cả tôi cùng Giang Ninh?”
Sắc trời đã về khuya, nửa khuôn mặt Ôn Dương như ẩn hiện trong ánh sáng mờ nhạt, hết thảy đều không đủ chân thực, hoàn cảnh phát ra một hương vị nguy hiểm.
Lòng tôi run lên, rốt cục bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Ôn Dương, em...”
Giây tiếp theo, Ôn Dương nắm lấy cánh tay tôi, kéo thật mạnh vào trong ngực, khí tức ấm áp phảng phất qua tai, thoang thoảng mang theo men rượu: “Từ giờ trở đi, giải thích của em một câu tôi cũng sẽ không nghe, em đã có thể tán tỉnh bốn phương tứ hướng, vậy chấp nhận tôi hẳn cũng không vấn đề gì đi.”
Tôi căng thẳng: “Ôn Dương, anh hiểu lầm rồi, em không có...”
“ cho là mình rất lợi hại sao? Thích nói dối, chơi trò mất tích, lật lọng, không để ý đến cảm thụ của người khác, tự cho là đúng làm hết thảy cho tôi. Tôi cho tới bây giờ, chưa từng gặp qua người ác độc như vậy. Tôi cho tới bây giờ, thật hận mình không thể coi như chưa từng quen biết em.”
Thân thể tôi băng cứng, lời Ôn Dương một chữ cũng không sai, nhưng trong lòng vẫn bốc lên khó chịu.
Khiến cho Ôn Dương khổ sở không phải ý muốn ban đầu của tôi, tôi nghĩ phải nói xin lỗi, lại bị Ôn Dương hung hăng giữ trong ngực, giọng nói anh trở nên ám ách: “Nhưng mà mẫu thân từng nói, nếu có một người bất chấp mọi giá toàn tâm toàn ý với tôi, nhất định phải giữ chặt người đó, cho nên em có lừa gạt tôi hay không, có thích tôi hay không, em là người như thế nào tôi đều không cần biết, chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi là được.”
Trái tim tôi nhảy dựng, nghe thấy thanh âm lộn xộn của chính mình: “... Không phải, Ôn Dương, em làm những điều đó đều là... có mục đích, em...”
“Tôi không phải đang hỏi ý kiến em.” Ôn Dương kéo tôi ra từ trong lồng ngực, lại vươn tay nắm cằm tôi, nói, “Tôi sẽ không bao giờ để em trốn thoát nữa, sẽ dựa theo cách của tôi để xử lý mối quan hệ này, tất cả đều là em tự tìm.”
Giây tiếp theo, thân thể tôi bay lên không, trời đất điên đảo, tôi bị Ôn Dương khiêng lên. Tôi mạnh giật mình tỉnh lại, bắt đầu giãy dụa phản kháng, cuối cùng luôn dễ dàng bị anh nhàn nhã trấn áp.
“Ôn Dương, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, em sẽ biết ngay lập tức, em có thể hét, tôi không cản, càng nhiều người nhìn càng tốt.”
Những lời này, lập tức khiến tôi ngừng giãy dụa, Ôn Dương hiện tại đã coi như là một nửa nhân vật của công chúng, nếu bị người có ý đồ nhìn thấy, sợ là sẽ gặp phải phong ba.
Dù là như thế, một đoạn đường ngắn vẫn dẫn tới không ít hiếu kỳ, tôi xấu hổ nhắm mắt lại, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Đến khi vào xe, tôi vội hỏi: “Ôn Dương, chuyện không phải như anh nghĩ, em chỉ tới đó ngồi một chút, em và Phương Thế —— ngô —— “
Ôn Dương đột nhiên đẩy tôi vào cửa sổ xe, nghiêng người hôn lên, động tác thập phần thô bạo, trong miệng ẩn ẩn truyền đến đau đớn, động tác giãy dụa thoạt nhìn không đáng kể của tôi cũng bị anh áp xuống.
Một nụ hôn chấm dứt, anh nắm cằm tôi, lại hung hăng hôn một cái, sau đó khàn khàn mở miệng: “Còn nói nữa, chúng ta không cần chờ đến khi trở về.”
Cả người tôi cứng đờ, lúng túng cuộn người lại, không dám phát thêm một lời.
Có lẽ nếu giống như lần trước, Ôn Dương nổi giận thì tốt rồi, anh sẽ không nỡ thương tổn tôi, vẫn luôn là như thế, cho dù là tôi làm gì sai, anh cũng sẽ tha thứ.
Dọc đoạn đường này tôi không ngừng tự an ủi mình, đè nén lại lo lắng khó hiểu trong lòng.
Thẳng đến khi bị đưa đến biệt thự, tôi rốt cục đã tin lời anh nói, anh sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của tôi nữa.
Nơi này không phải tiểu khu của chúng tôi, mà là căn biệt thự tôi giúp Ôn Dương mua khi trước.
Ôn Dương muốn làm gì?
Chờ đến khi bị người hung hăng ném lên giường, tôi mới ý thức được nguy hiểm thật sự.
“Anh muốn làm gì?” Cho dù trong lòng ẩn ẩn đã có suy đoán, nhưng tôi vẫn không thể tin được Ôn Dương sẽ làm như vậy với mình.
Ôn Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con mồi đã sa lưới.
Sau đó, tôi thấy anh đứng bên giường bắt đầu cởi quần áo, bắt đầu từ cà-vạt, sau đó là áo khoác, áo sơmi, cổ áo rộng mở, lộ ra một đoạn da thịt màu mật ong, cử chỉ tao nhã thong dong.
Lòng tôi run lên, cuống quít đứng dậy hướng vế phía cửa tính bỏ chạy, nhưng chưa được bao xa, đã bị Ôn Dương ôm lấy từ phía sau. Cảnh sắc trước mắt tôi lần lượt biến hóa, bị Ôn Dương bế ngang, lại vứt thật mạnh xuống giường.
Tiếp theo, Ôn Dương liền áp lên.
Quan trọng là sinh ý đã tốt hơn không ít, còn mời thêm hai nhân viên chạy bàn thanh tú, ngay cả bartender cũng có đến hai người.
Tôi bước đến quầy bar, gõ gõ lên chiếc bàn bóng loáng màu đen, nói với bartender: “Lão bản, phiền cho một ly sắc tím mê tình.”
“Chờ chút...” Phương Thế cầm một cái ly xoay người, vừa dứt lời liền nhìn thấy tôi, sau đó lông mày bất giác nhíu lại, tựa hồ đang lục lọi lại ký ức trong đại não.
Tôi cười nói: “Đã lâu không gặp, Phương Thế...”
“Thạch Sam?” Phương Thế nghi hoặc hỏi, thấy tôi ngồi xuống, hắn cảm thán, “Thật đúng là đã lâu không gặp, cậu lại gầy hơn rồi.”
Tôi tiếp nhận cốc sô đa Phương Thế đưa tới, nói: “Anh thì không hề thay đổi, nhưng chỗ này ngược lại biến hóa không ít.”
Nói đến cái này, vẻ mặt Phương Thế đều là đắc ý cùng kiêu ngạo: “Không tồi đi, đây là tâm tư suốt hai năm của tôi, tôi nếu mà thật tâm muốn làm một chuyện, nào có gì là không được?”
Không biết vì sao tôi lại nghe ra trong câu này một hương vị tức giận, tôi nghĩ nghĩ nói: “Cũng chưa ai nói anh làm không được.”
Phương Thế cầm lấy một chén rượu, “Ngay cả cậu còn nói như vậy, cái tên gia hỏa kia nhưng vẫn khinh thường tôi, nói tôi cái gì cũng làm không xong, cậu hẳn là người có quyền lên tiếng nhất, cậu xem hiện tại tôi...”
Phương Thế tựa hồ ý thức được cái gì, ngẩng đầu cười cười, “Lúc trước cậu nói muốn xuất ngoại, đây là vừa mới trở về?”
Kỳ thật tôi không quen nghe người ta nói nửa chừng, hỏi tiếp thì có vẻ như là làm thân, liền thuận theo trả lời: “Đã gần hai tháng rồi, hai người thì sao, đều tốt?”
Phương Thế đưa ly rượu vừa pha chế xong cho tôi: “Tôi thì rất tốt, cậu nhìn nơi này là biết. Năm kia đối thủ của Lâm Duệ bị tung ra một scandal, tự nhận lỗi rồi rút lui, sự nghiệp đến bây giờ còn chưa phục hồi, Lâm Duệ hiện tại đang ngồi vững trên ngai vàng ở Vệ Thị, người mới cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn, có đôi khi ngươi chưa cần làm gì, đối thủ đã tự mình ngã ngựa.”
“Scandal?”
“Ân, ngoại tình bị người ta vạch trần, con đường của bọn họ chính là như vậy, không có gì gọi là riêng tư, hình tượng cá nhân rất quan trọng, bất quá chỉ cần tránh những thứ cấm kỵ thì có thể mọi sự đại cát, nhưng biết rõ như vậy còn muốn tìm đường chết, không trách được người khác.”
Tôi gật gật đầu, cầm lấy cái ly nhấp một ngụm, hương vị quen thuộc, khiến tôi tìm lại được một ít cảm giác trước kia.
Tôi nghiêng thân tự vào quầy bar, vừa nhìn khung cảnh trong quán, vừa nói chuyện phiếm cùng Phương Thế: “Có thể là dụ hoặc trong cái vòng luẩn quẩn kia quá lớn, đôi khi giấu được một lần, liền cho rằng có thể thoát lần thứ hai, tâm lý mạo hiểm tránh né, rất nhiều người đều có.”
Phương Thế đặt cái ly xuống bàn thật mạnh: “Dụ hoặc thì ở đâu cũng có, tình cảm dù tốt cỡ nào, cũng có một ngày phai nhạt, cái gì mà cả đời, lúc chia tay chỉ biết đều là vô nghĩa.”
Tâm tình Phương Thế hiển nhiên đang không tốt lắm.
Tôi dừng một chút, nghĩ đến lời Giang Ninh, lại quay đầu nhìn về phía hắn, do dự nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Thế tựa hồ ý thức được mình vừa thất thố, lại lần nữa cầm lấy cái ly, cười cười: “Không có gì, người kia sắp chạy đi kết hôn mà thôi. Lâm Duệ nói, tôi là đang mở ra hình thức oán phu, gặp người quen liền nhịn không được nhắc tới mấy câu, cậu nhưng đừng chê tôi phiền, thật lâu rồi mới trở về, tôi còn phải trông cậy vào đại khách hàng này quan tâm chăm sóc nhiều hơn.”
“Sao có thể?” Tôi cũng không biết nên an ủi người như thế nào, nói một câu sau đó nghẹn nửa ngày không ra một câu thứ hai, nghĩ đến hắn mấu chốt trong trong lời nói của hắn, nghi ngờ hỏi, “Kết hôn? Sắp đi nước ngoài?”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Phương Thế dừng một chút, sau đó giải thích, “Không phải kết hôn cùng nam nhân, là cùng nữ nhân, nữ nhân hắn cũng có thể —— mẹ kiếp, đến giờ tôi mới biết được loại người không có tiết tháo, cặn bã không biết giới hạn này.”
Tôi cúi đầu nhìn chất lỏng sặc sỡ trong ly, tình cảm rất mỏng manh, không ai có thể cam đoan achắc chắn sẽ đi đến cùng, rất nhiều người cũng đã quen với phương thức hợp hợp tan tan này, chỉ là có vài người lại thừa nhận không nổi.
Oán niệm của Phương Thế rất sâu, phát tiết cảm xúc tiêu cực một trận mới có lợi, bệnh lâu thành y, đây cũng xem như thu hoạch trong lúc trị liệu tại Mỹ, tôi bắt đầu thử dẫn dắt Phương Thế nói tiếp.
Phương Thế thật rất thích người kia, đối phương đưa ra lý do là gia đình ngăn cản, nhưng mà ngay từ thời điểm hai người cùng một chỗ đã nên suy xét đến hết thảy, nếu lúc chia tay mới nói, Phương Thế không cách nào tiếp thu, một chốc hẳn là thực khó nghĩ thông suốt, bất quá coi như là trong phạm trù thất tình bình thường, không cần quá lo lắng.
Thời gian chính là một liều thuốc hay.
“Đến bao giờ, chúng ta mới có thể giống như ở Mỹ, có hôn nhân đồng tính hợp pháp, không bị người ta nhìn với ánh mắt thành kiến.” Phương Thế nhìn cái chén bị lau bóng đến phát sáng ở trước mặt, biểu tình cô đơn.
Tôi cúi đầu, thản nhiên cười cười: “Ở Mỹ tuy rằng tự do hơn nhiều, hôn nhân đồng tính cũng đã hợp pháp, nhưng kỳ thị thì vẫn còn, trong mắt đa số người, chúng ta vẫn là kẻ ngoại tộc. Kỳ thật tuy rằng không thay đổi được cái nhìn của người khác, nhưng vẫn có thể cải biến chính mình, chỉ cần có thể nhìn rộng ra, suy nghĩ của người khác liền không quan trọng nữa.”
“Nói thì không sai, chỉ là trong xã hội này của chúng ta, ở đâu có thể sống được tiêu sái như vậy. Cậu xem Lâm Duệ, cũng là minh tinh, người khác chỉ cần an phận thủ thường không dính thói quen xấu gì là được, Lâm Duệ lại vô duyên vô cớ có thêm một tầng băn khoăn, hiện tại chúng tôi đều tụ tập trong lén lút, tôi đã rất lâu không thấy hắn đến đây.” Nói xong Phương Thế đổi cái ly đã trống rỗng trong tay tôi, lại đưa đến một ly Cocktail.
Tôi tiếp nhận rượu, nói: “Một ly cuối cùng, hiện giờ không thể so với lúc trước, quá lượng sẽ say.”
Đây cũng là là di chứng của đợt trị liệu, không biết là cái loại thuốc loạn thất bát tao gì cải biến thể chất của tôi, khiến cho công năng thận chuyển kém, cái gọi là tửu lượng cao của tôi đã một đi không trở lại.
“Thật?” Phương Thế vẻ mặt nghi hoặc.
Tôi cười nói: “Lừa anh làm gì, thân thể tôi không còn được như lúc trước, thật sự chỉ uống được mấy ly, hiện tại sinh ý của anh tốt như vậy, cũng không thiếu tiền vài chén của tôi đi?”
Chân mày Phương Thế hơi nhíu lại: “Nói rõ, cậu xuất ngoại đã làm những gì, biến bản thân thành bộ dạng này?”
Tôi xoa xoa lên mặt, cười nói: “Sao, biến dạng rồi? Rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Kia thật ra không đến mức đó, chỉ là gầy chút, nói đến cái này.”
Khuỷu tay Phương Thế chống lên quầy bar, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, “Cậu là ngốc sao? Băng ghi âm cậu giao cho Lâm Duệ trước khi xuất ngoại sao không xử lý giọng của mình, nếu có người truy cứu, cậu phải làm thế nào, tính cả đời không về nước sao?”
Động tác trên tay tôi ngừng lại, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Là hai người giúp tôi xử lý băng ghi âm?”
“Không thì sao, nếu đưa cả lên, cậu còn trở lại được hay không? Không nói cái này tôi còn không nghĩ ra, tôi cảm giác đầu óc cậu quả thật quá không linh động.”
Tôi dở khóc dở cười, ngẩng đầu hỏi: “Tôi đây làm sao, để lão ngài đánh giá cao như thế?”
“Cậu còn không tin? Khi Lâm Duệ giúp cậu làm việc kia, cái người cậu gọi là thẳng nam đó tìm đến Lâm Duệ, hỏi tôi cậu ở đâu? Có chỗ nào là một mình đơn phương như cậu nói, cậu là không biết, lúc ấy người kia nhìn như sắp điên rồi?”
“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ từng lời của hắn ngày đó, hắn hỏi chúng tôi phải làm thế nào mới giao ra tin tức của cậu, có phải muốn hắn quỳ xuống cầu xin mới được?”
Phương Thế thở dài, “Cậu nói, nếu không phải bị bức đến cùng đường, ai có thể nói ra lời như vậy, nhưng đó chẳng phải làm khó chúng tôi sao? Cho dù không có những lời cậu dặn dò lúc trước, chúng tôi căn bản cũng không biết cậu đi đâu, nhìn như là Vương mẫu nương nương chuyên chắn nhân duyên người khác.”
Bàn tay cầm ly rượu khẽ phát run, tôi nghĩ thời điểm đó Ôn Dương rất có thể sẽ tới tìm bọn Lâm Duệ, nhưng tôi không biết anh thế nhưng lại làm đến nông nỗi này.
“Người ta có chỗ nào là không thích cậu? Rõ ràng chính là thích đến chết đi sống lại, chuyện lưỡng tình tương duyệt này, kết quả bị cậu biến thành giống như đơn phương tương tư, tự dằn vặt cái gì a?”
Tôi cúi đầu, tâm tình bất định xoay xoay cái ly, “Không phải —— không phải như anh nghĩ, ba năm rồi, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.” Thanh âm run run, nói ra không hề có khí lực.
“A?” Phương Thế vuốt cằm, đột nhiên cười một cái, sau đó ghé sát vào tôi, vẻ mặt vô cùng ái muội, “Nếu như vậy, vừa vặn hai chúng ta đều đang độc thân, cậu xem chúng ta cùng một chỗ nương tựa vào nhau, thế nào?”
Cơn gió này xoay không khỏi quá nhanh đi? Tôi ngẩng đầu biểu tình kinh ngạc, “Đùa cái gì vậy?”
Phương Thế đứng thẳng dậy, lắc đầu nói: “Tình yêu bị các người biến thành như vậy cũng thật khiến người ta nổi điên, thay đổi cái gì a? Người cũng đã đuổi đến đây rồi, đợi cậu ba năm, si tình a, đừng có không biết đủ.”
“Cái gì?”
“Quay đầu lại, hướng ba giờ, sắc mặt rất u ám, chốc nữa đoán chừng cần phải hảo hảo giải thích rồi.”
Phương Thế cầm lấy cái ly tiếp tục công việc, vẻ mặt vân đạm phong khinh, giống như kẻ vừa rồi mới tố cáo với tôi căn bản không phải hắn.
Tôi quay đầu lại, chờ thấy rõ ràng, không khỏi dâng lên hoảng hốt.
Ôn Dương sao lại ở đây?
Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng mãi cho đến khi người đã ở trước mặt, thân thể vẫn cứng ngắc bất động, vô thức nhìn sang Phương Thế.
Phương Thế lại cười vẻ mặt vô cùng vui sướng: “Vậy các người tán gẫu, tôi đi chào khách.”
Tôi giật giật môi, không biết nên nói gì, đáng chết nơi này lại là gay bar, tôi nên giải thích làm sao.
Ôn Dương cũng không cho tôi thời gian nghĩ nhiều, biểu tình thản nhiên: “Theo tôi ra ngoài.”
Tôi bị Ôn Dương kéo rời quán bar.
Tôi cúi đầu, đi theo phía sau anh, bởi vì hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, thoáng bốc lên dũng khí lành làm gáo vỡ làm muôi.
Đột nhiên Ôn Dương ngừng lại, tôi không phản ứng kịp, đầu trực tiếp đâm vào lưng anh.
Ôn Dương xoay người, cũng không nói lời nào, tôi lại bị anh nhìn sinh ra hoảng hốt.
Qua một hồi lâu, anh đột nhiên đưa tay nắm cằm tôi, thanh âm trầm thấp: “Quả nhiên là nói dối hết bài này đến bài khác, rốt cục câu nào của em là thật? Hay em đang lừa gạt cả tôi cùng Giang Ninh?”
Sắc trời đã về khuya, nửa khuôn mặt Ôn Dương như ẩn hiện trong ánh sáng mờ nhạt, hết thảy đều không đủ chân thực, hoàn cảnh phát ra một hương vị nguy hiểm.
Lòng tôi run lên, rốt cục bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Ôn Dương, em...”
Giây tiếp theo, Ôn Dương nắm lấy cánh tay tôi, kéo thật mạnh vào trong ngực, khí tức ấm áp phảng phất qua tai, thoang thoảng mang theo men rượu: “Từ giờ trở đi, giải thích của em một câu tôi cũng sẽ không nghe, em đã có thể tán tỉnh bốn phương tứ hướng, vậy chấp nhận tôi hẳn cũng không vấn đề gì đi.”
Tôi căng thẳng: “Ôn Dương, anh hiểu lầm rồi, em không có...”
“ cho là mình rất lợi hại sao? Thích nói dối, chơi trò mất tích, lật lọng, không để ý đến cảm thụ của người khác, tự cho là đúng làm hết thảy cho tôi. Tôi cho tới bây giờ, chưa từng gặp qua người ác độc như vậy. Tôi cho tới bây giờ, thật hận mình không thể coi như chưa từng quen biết em.”
Thân thể tôi băng cứng, lời Ôn Dương một chữ cũng không sai, nhưng trong lòng vẫn bốc lên khó chịu.
Khiến cho Ôn Dương khổ sở không phải ý muốn ban đầu của tôi, tôi nghĩ phải nói xin lỗi, lại bị Ôn Dương hung hăng giữ trong ngực, giọng nói anh trở nên ám ách: “Nhưng mà mẫu thân từng nói, nếu có một người bất chấp mọi giá toàn tâm toàn ý với tôi, nhất định phải giữ chặt người đó, cho nên em có lừa gạt tôi hay không, có thích tôi hay không, em là người như thế nào tôi đều không cần biết, chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi là được.”
Trái tim tôi nhảy dựng, nghe thấy thanh âm lộn xộn của chính mình: “... Không phải, Ôn Dương, em làm những điều đó đều là... có mục đích, em...”
“Tôi không phải đang hỏi ý kiến em.” Ôn Dương kéo tôi ra từ trong lồng ngực, lại vươn tay nắm cằm tôi, nói, “Tôi sẽ không bao giờ để em trốn thoát nữa, sẽ dựa theo cách của tôi để xử lý mối quan hệ này, tất cả đều là em tự tìm.”
Giây tiếp theo, thân thể tôi bay lên không, trời đất điên đảo, tôi bị Ôn Dương khiêng lên. Tôi mạnh giật mình tỉnh lại, bắt đầu giãy dụa phản kháng, cuối cùng luôn dễ dàng bị anh nhàn nhã trấn áp.
“Ôn Dương, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, em sẽ biết ngay lập tức, em có thể hét, tôi không cản, càng nhiều người nhìn càng tốt.”
Những lời này, lập tức khiến tôi ngừng giãy dụa, Ôn Dương hiện tại đã coi như là một nửa nhân vật của công chúng, nếu bị người có ý đồ nhìn thấy, sợ là sẽ gặp phải phong ba.
Dù là như thế, một đoạn đường ngắn vẫn dẫn tới không ít hiếu kỳ, tôi xấu hổ nhắm mắt lại, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Đến khi vào xe, tôi vội hỏi: “Ôn Dương, chuyện không phải như anh nghĩ, em chỉ tới đó ngồi một chút, em và Phương Thế —— ngô —— “
Ôn Dương đột nhiên đẩy tôi vào cửa sổ xe, nghiêng người hôn lên, động tác thập phần thô bạo, trong miệng ẩn ẩn truyền đến đau đớn, động tác giãy dụa thoạt nhìn không đáng kể của tôi cũng bị anh áp xuống.
Một nụ hôn chấm dứt, anh nắm cằm tôi, lại hung hăng hôn một cái, sau đó khàn khàn mở miệng: “Còn nói nữa, chúng ta không cần chờ đến khi trở về.”
Cả người tôi cứng đờ, lúng túng cuộn người lại, không dám phát thêm một lời.
Có lẽ nếu giống như lần trước, Ôn Dương nổi giận thì tốt rồi, anh sẽ không nỡ thương tổn tôi, vẫn luôn là như thế, cho dù là tôi làm gì sai, anh cũng sẽ tha thứ.
Dọc đoạn đường này tôi không ngừng tự an ủi mình, đè nén lại lo lắng khó hiểu trong lòng.
Thẳng đến khi bị đưa đến biệt thự, tôi rốt cục đã tin lời anh nói, anh sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của tôi nữa.
Nơi này không phải tiểu khu của chúng tôi, mà là căn biệt thự tôi giúp Ôn Dương mua khi trước.
Ôn Dương muốn làm gì?
Chờ đến khi bị người hung hăng ném lên giường, tôi mới ý thức được nguy hiểm thật sự.
“Anh muốn làm gì?” Cho dù trong lòng ẩn ẩn đã có suy đoán, nhưng tôi vẫn không thể tin được Ôn Dương sẽ làm như vậy với mình.
Ôn Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con mồi đã sa lưới.
Sau đó, tôi thấy anh đứng bên giường bắt đầu cởi quần áo, bắt đầu từ cà-vạt, sau đó là áo khoác, áo sơmi, cổ áo rộng mở, lộ ra một đoạn da thịt màu mật ong, cử chỉ tao nhã thong dong.
Lòng tôi run lên, cuống quít đứng dậy hướng vế phía cửa tính bỏ chạy, nhưng chưa được bao xa, đã bị Ôn Dương ôm lấy từ phía sau. Cảnh sắc trước mắt tôi lần lượt biến hóa, bị Ôn Dương bế ngang, lại vứt thật mạnh xuống giường.
Tiếp theo, Ôn Dương liền áp lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook