Sam Trọng Thủy Phúc
-
Chương 3: Mâu thuẫn
Nói đến, Ôn Dương luôn luôn rất chiếu cố tôi, rót nước, mang cơm, giữ chỗ, giúp điểm danh, tập luyện thay, trời lạnh nhắc mặc thêm áo, sinh bệnh chạy quanh săn sóc, cũng sẽ thường xuyên kéo tôi đi rèn luyện, giúp tôi báo danh hoạt động xã đoàn... Mặc dù đều là chút việc nhỏ, nhưng là vô vi bất chí trong cuộc sống hàng ngày.
(vô vi bất chí: tỉ mỉ chu đáo từng vấn đề nhỏ, quan tâm chăm sóc hết khả năng có thể)
Anh đã dạy dỗ một kẻ chỉ biết vùi đầu vào sách như tôi rất nhiều thứ, trong quãng thời gian hơn ba năm chúng tôi cơ hồ cùng tiến cùng lùi, bây giờ nghĩ lại, nếu như không có Ôn Dương, cuộc sống đại học của tôi sợ là sẽ vô vị đến không có nổi nửa điểm gợn sóng.
Nhưng mà sau đó tôi mới biết được, anh chỉ là xuất phát từ đồng tình. (đồng tình ở đây mang nghĩa động lòng thương xót)
Nhờ vào đặc quyền từ chức vụ, Ôn Dương biết được bạn cùng phòng của mình là một người mẹ mất sớm, cha không rõ, dựa vào tiền tiết kiệm của ông bà ngoại sống qua ngày, cho nên anh mới chiếu cố tôi hơn.
Hai chữ đồng tình luôn sẽ chạm đến lòng tự trọng của kẻ đáng thương, người đồng tình thường thường đều là kèm theo thiện ý, cho dù không biết cảm ơn, cũng không nên bởi vậy mà mang lòng oán hận.
Còn tôi lại là lấy oán báo ân, sau khi tỏ tình thất bại liền thẹn quá thành giận, không chấp nhận được kết quả như thế, luôn nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày phải khiến cho anh hối tiếc.
Kiếp trước màn tỏ tình kia là điểm khởi đầu cho nhữg tháng ngày đau khổ của Ôn Dương, cũng là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, hiện giờ tôi không tiếp tục dây dưa nữa, có phải hay không Ôn Dương sẽ có một thế giới thanh tịnh.
Tính ra, diện mạo Ôn Dương cũng không phải đặc biệt xuất chúng, mà là loại “khí chất” hư vô phiếu diểu mọi người thường hay nhắc ấy, dáng người một thước tám lăm cao thẳng thon dài, lúc bước đi hai chân băng thẳng tắp, đường nét sắc bén đến lợi hại, xử sự ôn hòa lễ độ, trên mặt luôn mang theo nét cười nhẹ, tạo cho người ta một cảm giác thân thiết, là loại khí chất tao nhã rất có cá tính.
Tựa như hiện tại, anh đứng dựa lưng vào tủ quần áo, đôi chân thẳng dài đan chéo, ngoái đầu nhìn tôi, triệt để hiển lộ đường đường nét nét trên gương mặt anh tuấn, tim tôi đập nhanh đến không thể khống chế.
Người sống hai kiếp, đã có thể thuần thục kiểm soát cảm xúc bên ngoài của mình, nhưng đối mặt với Ôn Dương vẫn là không thể vận dụng cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
(cưỡi xe nhẹ đi đường quen: dễ dàng giải quyết một vấn đề vì đã có kinh nghiệm từ trước)
“Em lừa anh làm gì, ngược lại anh sao đã trở về rồi? Công ty gần đây thế nào?”
Đời trước Ôn Dương cũng là trở về vào thời gian này, bất quá lúc ấy tôi triệt để bị vây hãm trong cảm xúc tỏ tình thất bại, không thể hỏi nguyên nhân.
Nói đến công ty Ôn Dương, lúc trước bởi vì trong lòng tràn ngập phẫn uất, tôi gây thêm cho anh không biết bao nhiêu rắc rối, thậm chí sau đó còn cậy thế hiếp bức anh, hiện tại nghĩ lại luôn muốn tự đập mình một trận.
Ôn Dương tựa vào tủ đứng, thở dài một tiếng: “Bạn gái Quan Lỗi đến, quả nhân bị đuổi ra khỏi cửa rồi.”
Vì gây dựng sự nghiệp, Ôn Dương sau khi bán đi chính căn biệt thự mà mẹ anh để lại, liền đến cậy nhờ chỗ của Quan Lỗi, hai người hợp tác ở cùng một chỗ cũng thuận tiện.
Nhưng mà... bạn gái Quan Lỗi, Đỗ Nhu sao?
Chính là sớm như vậy đã bắt đầu tác quái, thật đúng là quá thủ đoạn, đầu tiên đem hai người này tách ra, lại tạo chút mâu thuẫn gì đó, vậy liền dễ dàng hơn nhiều.
“Trường học chúng ta ở ngoại thành, không có phương tiện qua lại, tốt nhất là tìm một phòng thuê gần công ty, trước tiên có thể tìm trên mạng xem.” Tôi thuận miệng đề nghị, rồi quay đầu tiếp tục nghịch máy tính, sợ mình lại rụt rè, cũng không dám nói gì thêm.
“Em tính bao giờ thì dọn đi?”
“Em?” Tôi ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.
Ôn Dương nở nụ cười, lần nữa vươn tay xoa xoa đầu tôi, “Em sắp thực tập rồi, sớm muộn gì cũng phải chuyển vào nội thành, chúng ta có thể cùng chia tiền thuê nhà.”
Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dáng kinh ngạc của mình hiện tại, làm sao cũng chưa từng nghĩ tới là cái tình huống như thế này.
Ôn Dương muốn ở chung với tôi?
Nhắc lại thật buồn cười, đời trước bởi vì sau thời gian dài không gặp, tôi nén không nổi nhớ nhung trong lòng, cướp lời trước Ôn Dương ngu ngốc thổ lộ, kết quả lãng phí đi một cơ hội có thể thân cận cùng anh.
Nhưng mà lần này vô luận trong lòng có bao nhiêu kích động, cũng chỉ được phép là kích động mà thôi, không thể ôm thêm bất cứ hy vọng xa vời gì.
Có lẽ là thấy biểu tình của tôi quá mức rối rắm, Ôn Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận nữa, gần đây thật là rất bận, không phải cố ý không liên hệ em.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, vậy Ôn Dương cho là tôi đang giận anh? Kiếp trước tôi là bởi vậy mà tức giận? Có lẽ đi, hiện giờ chỉ nhớ lúc ấy sau khi bị cự tuyệt, cái loại cảm giác trời đất đều sụp đổ đó.
“Hay là thôi đi, em còn chưa xác định được công ty, nếu là cách quá xa lại làm chậm trễ chuyện này, anh cứ tự mình đi xem trước.” Nói xong tôi lại bổ sung, “Em không có giận.”
Ôn Dương nhíu mi, xoay người tới gần, vươn tay đóng laptop lại, dùng ánh mắt thăm dò nhìn tôi, tôi cảm giác hô hấp của mình như đều muốn ngừng, vội lui về phía sau.
Tôi nghe thấy anh khẽ thở dài: “Đến tột cùng là làm sao vậy? Sao có cảm giác như em đang sợ anh?”
Đứng lên, cảm giác ẩn ẩn nóng, từ lúc bước vào ký túc xá vẫn luôn quên chưa cởi áo khoác, còn đang mặc nguyên bộ âu phục kia, hô hấp sắp không thông rồi.
Tôi vội đi mở tủ quần áo, che giấu biểu cảm luống cuống của mình, nói rằng: “Kia thật không có gì, chỉ là em cảm thấy dù sao cũng phải học tự lập, không thể cứ dựa vào anh, hơn nữa em có chút không thích anh luôn thể hiện cái loại ưu ái này, có lẽ chính anh cũng không biết, anh khiến em cảm thấy rất có áp lực, đôi khi thậm chí là tự ti...” Tôi cảm giác nói không nổi nữa, Ôn Dương nhất định rất thất vọng về tôi, anh vẫn luôn tốt với tôi như vậy, kết quả tôi lại nói ra những lời này.
“Vẫn đang giận?” Cách một cánh cửa, tôi nghe thấy anh hỏi.
Tôi sâu kín hít một hơi, tận lực bình tĩnh nói: “Em không muốn lừa anh, em rất cảm kích anh đã luôn chiếu cố em, nhưng đôi khi anh lại tự cho là đúng, căn bản không quan tâm đến ý nguyện của người khác, làm những chuyện tự nghĩ là tốt cho em, cho là mình thật vĩ đại, kỳ thật em căn bản không cần anh đồng tình, anh như vậy thật sự rất...”
“Đây là lời thật lòng của em?” Ôn Dương lên tiếng ngắt lời tôi, thanh âm trầm thấp rõ ràng phảng phất chút giận dỗi.
Cả trán tôi đầy là mồ hôi, cánh tay tìm quần áo cứ một mực run rẩy, tôi cố gắng tự trấn định nói: “Em sớm đã muốn nói với anh, chỉ là ở cùng một ký túc xá ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, em không muốn biến quan hệ thành gượng gạo, hiện tại cũng sắp chuyển đi rồi, có mấy lời không tỏ không...”
Phanh ——
Trong phòng vang lên tiếng sập cửa thật mạnh.
Ôn Dương bỏ đi.
Tôi chậm rãi ngồi sụp xuống, bưng chặt lồng ngực đang mãnh liệt phập phồng, trong lòng lạnh run lên, tựa như chút ấm áp cuối cùng còn lại, đều theo Ôn Dương đi mất rồi.
Tôi muốn tận mắt nhìn Ôn Dương có một cuộc đời hạnh phúc viên mãn, tôi tuyệt không thể biến thành trở ngại của anh...
Ai cũng không thể ngăn cản tôi, bao gồm chính mình.
Tôi cũng không biết mình bất động như vậy bao lâu, thời điểm đứng lên, đã ướt một đầu mồ hôi, ngồi xổm quá lâu khiến chân lảo đảo một chút.
Còn có chính sự phải làm, tôi không thể cứ đắm chìm trong cảm xúc thương xuân bi thu nữa.
Trong thời điểm một người có được loại năng lực hoặc quyền lợi gì đó, lại phải nhịn xuống không sử dụng, thật là một sự tình khó nói.
Vốn dĩ tôi không tính đụng vào thị trường chứng khoán, kiếp trước cuộc sống thay đổi quá nhanh khiến cho tôi mỏi mệt không gánh vác nổi, cả đời này chỉ mong tận lực an ổn hơn một chút, nhưng mà Ôn Dương trở về lần này tôi mới nhớ ra, lúc ban đầu anh gây dựng sự nghiệp cũng không thuận lợi, nếu không cũng sẽ không bị tôi lợi dụng sơ hở, bị tôi gây phiền toái.
Mà muốn tích lũy tài phú thì con đường nhanh nhất chính là thị trường chứng khoán, nhưng với hơn hai vạn tiền vốn hiện tại, dù là tăng gấp đôi cũng chưa đến 5 vạn, không khác gì muối bỏ biển, tôi nghĩ đến căn nhà ông bà ngoại để lại.
Tôi ngồi trước laptop, một mình tính toán, hiện tại không gian tăng trưởng tỉ giá nhà đất có hạn, đã qua thời kì đầu tư tốt nhất, trừ khi lạm phát, bằng không dù để thêm mười năm cũng không chắc có dao động nhiều, mà chiều hướng đại khái của thị trường chứng khoán năm năm sắp tới tôi đều nắm rõ.
Xuất phát từ ích lợi, cho dù không có Ôn Dương, giá trị của căn nhà cũng không lớn, chỉ có một băn khoăn duy nhất, căn nhà đó là của người thân để lại cho tôi, chứa đựng rất nhiều hồi ức.
Nhưng tôi quyết định rồi, cuộc sống đương nhiên sẽ không thể luôn luôn trọn vẹn, có rất nhiều lựa chọn khó cả đôi đường, tôi phải hảo hảo gìn giữ người còn sống.
Tôi trực tiếp mở một tài khoản trên mạng, nhiều nhất 7 ngày có thể thông qua xét duyệt, mà tôi cũng muốn về nhà cũ một chuyến, đăng ký với bên môi giới, tôi tính toán một chút, thời gian bán nhà, thời gian vốn đầu cơ cổ phiếu chảy ngược, chờ tới khi Ôn Dương cần đến tiền thì cũng dư dả.
Tâm tình tôi bỗng biến thành thật tốt, lập tức lên mạng đặt vé tàu ngày mai, đơn giản thu dọn hành lý, tự mãn ngồi xuống ghế xoay mấy vòng, sau khi trọng sinh, lần đầu tiên có loại hùng tâm tráng chí muốn làm một trận lớn.
(hùng tâm tráng chí: tham vọng lớn)
Chỉ là không đợi tôi đắc ý được lâu, Ôn Dương đã đẩy cửa tiến vào, nụ cười của tôi lập tức giằng co trên mặt.
Tôi xấu hổ trắc đầu, hơi né tránh tầm mắt của anh.
Cái này giống như hai người mới vừa lớn tiếng, một người tức giận đến không được, ra bên ngoài đi bộ một vòng, thật vất vả điều chỉnh được cơn giận, trở về phát hiện người kia lại giống như không có việc gì vụng trộm cười, còn có cái gì bực mình hơn?
Tôi có thể cảm giác được Ôn Dương phi thường muốn sập cửa lần nữa, anh đen mặt, mang theo hai hộp cơm tiến vào, ngồi xuống chỗ của mình bắt đầu ăn.
Ngửi mùi tôi liền biết là món mì khô mình thích nhất, bên trên phủ tương vừng và hành thái, khiến cho tham trùng của người ta đều bị câu lên đây, đã bao nhiêu năm chưa được nếm qua. Nhưng mà tôi biết Ôn Dương giận rồi, đương nhiên sẽ không chia cho mình, chẳng sợ có một phần vốn chính là mua cho tôi.
(tham trùng: con bọ tham ăn:))
Tôi nghĩ anh nhất định sẽ quá no, hai hộp đều là xuất lớn.
Quả nhiên, buổi đêm khi ngủ, Ôn Dương một mực xoay người khó chịu.
Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lật người xuống giường, tìm thuốc dạ dày cùng men tiêu hóa, không quản như thế nào, tôi bây giờ không thể nhìn anh chịu đau, tôi không phải là tên tâm thần vặn vẹo trong quá khứ kia nữa, xem anh thống khổ mà lấy làm khoái ý trong lòng.
Tôi bước lên thang gõ gõ mặt giường của anh, đem thuốc cùng nước đưa tới trước mặt Ôn Dương, lúc này đèn đã tắt, nương theo ánh trăng, gương mặt tuấn dật không hề phòng bị của Ôn Dương, rơi vào trong mắt tôi, mi phong khẽ nhíu, khóe miệng mím chặt, mấy lọn tóc mỏng trên trán hơi hỗn độn, hết thảy lọt vào mắt tôi đều là một loại đẹp đến không dám chạm tay.
Ôn Dương mở mắt, nhìn nửa ngày mới vươn tay tiếp nhận rồi uống thuốc.
Trong lòng tôi thả lỏng, bất giác câu lên khóe miệng, người này vẫn là dễ dụ như thế, hoặc nói chỉ cần tôi không đụng vào giới hạn của anh, anh luôn luôn khoan dung với tôi.
Tôi vươn tay muốn nhận lại cốc nước, Ôn Dương lại nhìn tôi không động, không nói một lời, cũng chỉ là nhìn, không có biểu tình nào khác, ánh mắt sáng rực thâm thúy, con ngươi tối đen u lượng tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói.
Tôi không được tự nhiên quay đầu đi, thúc giục một tiếng. Ước chừng một hồi lâu, trong đêm đen tôi nghe thấy thanh âm của Ôn Dương.
“Thực xin lỗi...”
(vô vi bất chí: tỉ mỉ chu đáo từng vấn đề nhỏ, quan tâm chăm sóc hết khả năng có thể)
Anh đã dạy dỗ một kẻ chỉ biết vùi đầu vào sách như tôi rất nhiều thứ, trong quãng thời gian hơn ba năm chúng tôi cơ hồ cùng tiến cùng lùi, bây giờ nghĩ lại, nếu như không có Ôn Dương, cuộc sống đại học của tôi sợ là sẽ vô vị đến không có nổi nửa điểm gợn sóng.
Nhưng mà sau đó tôi mới biết được, anh chỉ là xuất phát từ đồng tình. (đồng tình ở đây mang nghĩa động lòng thương xót)
Nhờ vào đặc quyền từ chức vụ, Ôn Dương biết được bạn cùng phòng của mình là một người mẹ mất sớm, cha không rõ, dựa vào tiền tiết kiệm của ông bà ngoại sống qua ngày, cho nên anh mới chiếu cố tôi hơn.
Hai chữ đồng tình luôn sẽ chạm đến lòng tự trọng của kẻ đáng thương, người đồng tình thường thường đều là kèm theo thiện ý, cho dù không biết cảm ơn, cũng không nên bởi vậy mà mang lòng oán hận.
Còn tôi lại là lấy oán báo ân, sau khi tỏ tình thất bại liền thẹn quá thành giận, không chấp nhận được kết quả như thế, luôn nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày phải khiến cho anh hối tiếc.
Kiếp trước màn tỏ tình kia là điểm khởi đầu cho nhữg tháng ngày đau khổ của Ôn Dương, cũng là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, hiện giờ tôi không tiếp tục dây dưa nữa, có phải hay không Ôn Dương sẽ có một thế giới thanh tịnh.
Tính ra, diện mạo Ôn Dương cũng không phải đặc biệt xuất chúng, mà là loại “khí chất” hư vô phiếu diểu mọi người thường hay nhắc ấy, dáng người một thước tám lăm cao thẳng thon dài, lúc bước đi hai chân băng thẳng tắp, đường nét sắc bén đến lợi hại, xử sự ôn hòa lễ độ, trên mặt luôn mang theo nét cười nhẹ, tạo cho người ta một cảm giác thân thiết, là loại khí chất tao nhã rất có cá tính.
Tựa như hiện tại, anh đứng dựa lưng vào tủ quần áo, đôi chân thẳng dài đan chéo, ngoái đầu nhìn tôi, triệt để hiển lộ đường đường nét nét trên gương mặt anh tuấn, tim tôi đập nhanh đến không thể khống chế.
Người sống hai kiếp, đã có thể thuần thục kiểm soát cảm xúc bên ngoài của mình, nhưng đối mặt với Ôn Dương vẫn là không thể vận dụng cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
(cưỡi xe nhẹ đi đường quen: dễ dàng giải quyết một vấn đề vì đã có kinh nghiệm từ trước)
“Em lừa anh làm gì, ngược lại anh sao đã trở về rồi? Công ty gần đây thế nào?”
Đời trước Ôn Dương cũng là trở về vào thời gian này, bất quá lúc ấy tôi triệt để bị vây hãm trong cảm xúc tỏ tình thất bại, không thể hỏi nguyên nhân.
Nói đến công ty Ôn Dương, lúc trước bởi vì trong lòng tràn ngập phẫn uất, tôi gây thêm cho anh không biết bao nhiêu rắc rối, thậm chí sau đó còn cậy thế hiếp bức anh, hiện tại nghĩ lại luôn muốn tự đập mình một trận.
Ôn Dương tựa vào tủ đứng, thở dài một tiếng: “Bạn gái Quan Lỗi đến, quả nhân bị đuổi ra khỏi cửa rồi.”
Vì gây dựng sự nghiệp, Ôn Dương sau khi bán đi chính căn biệt thự mà mẹ anh để lại, liền đến cậy nhờ chỗ của Quan Lỗi, hai người hợp tác ở cùng một chỗ cũng thuận tiện.
Nhưng mà... bạn gái Quan Lỗi, Đỗ Nhu sao?
Chính là sớm như vậy đã bắt đầu tác quái, thật đúng là quá thủ đoạn, đầu tiên đem hai người này tách ra, lại tạo chút mâu thuẫn gì đó, vậy liền dễ dàng hơn nhiều.
“Trường học chúng ta ở ngoại thành, không có phương tiện qua lại, tốt nhất là tìm một phòng thuê gần công ty, trước tiên có thể tìm trên mạng xem.” Tôi thuận miệng đề nghị, rồi quay đầu tiếp tục nghịch máy tính, sợ mình lại rụt rè, cũng không dám nói gì thêm.
“Em tính bao giờ thì dọn đi?”
“Em?” Tôi ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.
Ôn Dương nở nụ cười, lần nữa vươn tay xoa xoa đầu tôi, “Em sắp thực tập rồi, sớm muộn gì cũng phải chuyển vào nội thành, chúng ta có thể cùng chia tiền thuê nhà.”
Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dáng kinh ngạc của mình hiện tại, làm sao cũng chưa từng nghĩ tới là cái tình huống như thế này.
Ôn Dương muốn ở chung với tôi?
Nhắc lại thật buồn cười, đời trước bởi vì sau thời gian dài không gặp, tôi nén không nổi nhớ nhung trong lòng, cướp lời trước Ôn Dương ngu ngốc thổ lộ, kết quả lãng phí đi một cơ hội có thể thân cận cùng anh.
Nhưng mà lần này vô luận trong lòng có bao nhiêu kích động, cũng chỉ được phép là kích động mà thôi, không thể ôm thêm bất cứ hy vọng xa vời gì.
Có lẽ là thấy biểu tình của tôi quá mức rối rắm, Ôn Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận nữa, gần đây thật là rất bận, không phải cố ý không liên hệ em.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, vậy Ôn Dương cho là tôi đang giận anh? Kiếp trước tôi là bởi vậy mà tức giận? Có lẽ đi, hiện giờ chỉ nhớ lúc ấy sau khi bị cự tuyệt, cái loại cảm giác trời đất đều sụp đổ đó.
“Hay là thôi đi, em còn chưa xác định được công ty, nếu là cách quá xa lại làm chậm trễ chuyện này, anh cứ tự mình đi xem trước.” Nói xong tôi lại bổ sung, “Em không có giận.”
Ôn Dương nhíu mi, xoay người tới gần, vươn tay đóng laptop lại, dùng ánh mắt thăm dò nhìn tôi, tôi cảm giác hô hấp của mình như đều muốn ngừng, vội lui về phía sau.
Tôi nghe thấy anh khẽ thở dài: “Đến tột cùng là làm sao vậy? Sao có cảm giác như em đang sợ anh?”
Đứng lên, cảm giác ẩn ẩn nóng, từ lúc bước vào ký túc xá vẫn luôn quên chưa cởi áo khoác, còn đang mặc nguyên bộ âu phục kia, hô hấp sắp không thông rồi.
Tôi vội đi mở tủ quần áo, che giấu biểu cảm luống cuống của mình, nói rằng: “Kia thật không có gì, chỉ là em cảm thấy dù sao cũng phải học tự lập, không thể cứ dựa vào anh, hơn nữa em có chút không thích anh luôn thể hiện cái loại ưu ái này, có lẽ chính anh cũng không biết, anh khiến em cảm thấy rất có áp lực, đôi khi thậm chí là tự ti...” Tôi cảm giác nói không nổi nữa, Ôn Dương nhất định rất thất vọng về tôi, anh vẫn luôn tốt với tôi như vậy, kết quả tôi lại nói ra những lời này.
“Vẫn đang giận?” Cách một cánh cửa, tôi nghe thấy anh hỏi.
Tôi sâu kín hít một hơi, tận lực bình tĩnh nói: “Em không muốn lừa anh, em rất cảm kích anh đã luôn chiếu cố em, nhưng đôi khi anh lại tự cho là đúng, căn bản không quan tâm đến ý nguyện của người khác, làm những chuyện tự nghĩ là tốt cho em, cho là mình thật vĩ đại, kỳ thật em căn bản không cần anh đồng tình, anh như vậy thật sự rất...”
“Đây là lời thật lòng của em?” Ôn Dương lên tiếng ngắt lời tôi, thanh âm trầm thấp rõ ràng phảng phất chút giận dỗi.
Cả trán tôi đầy là mồ hôi, cánh tay tìm quần áo cứ một mực run rẩy, tôi cố gắng tự trấn định nói: “Em sớm đã muốn nói với anh, chỉ là ở cùng một ký túc xá ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, em không muốn biến quan hệ thành gượng gạo, hiện tại cũng sắp chuyển đi rồi, có mấy lời không tỏ không...”
Phanh ——
Trong phòng vang lên tiếng sập cửa thật mạnh.
Ôn Dương bỏ đi.
Tôi chậm rãi ngồi sụp xuống, bưng chặt lồng ngực đang mãnh liệt phập phồng, trong lòng lạnh run lên, tựa như chút ấm áp cuối cùng còn lại, đều theo Ôn Dương đi mất rồi.
Tôi muốn tận mắt nhìn Ôn Dương có một cuộc đời hạnh phúc viên mãn, tôi tuyệt không thể biến thành trở ngại của anh...
Ai cũng không thể ngăn cản tôi, bao gồm chính mình.
Tôi cũng không biết mình bất động như vậy bao lâu, thời điểm đứng lên, đã ướt một đầu mồ hôi, ngồi xổm quá lâu khiến chân lảo đảo một chút.
Còn có chính sự phải làm, tôi không thể cứ đắm chìm trong cảm xúc thương xuân bi thu nữa.
Trong thời điểm một người có được loại năng lực hoặc quyền lợi gì đó, lại phải nhịn xuống không sử dụng, thật là một sự tình khó nói.
Vốn dĩ tôi không tính đụng vào thị trường chứng khoán, kiếp trước cuộc sống thay đổi quá nhanh khiến cho tôi mỏi mệt không gánh vác nổi, cả đời này chỉ mong tận lực an ổn hơn một chút, nhưng mà Ôn Dương trở về lần này tôi mới nhớ ra, lúc ban đầu anh gây dựng sự nghiệp cũng không thuận lợi, nếu không cũng sẽ không bị tôi lợi dụng sơ hở, bị tôi gây phiền toái.
Mà muốn tích lũy tài phú thì con đường nhanh nhất chính là thị trường chứng khoán, nhưng với hơn hai vạn tiền vốn hiện tại, dù là tăng gấp đôi cũng chưa đến 5 vạn, không khác gì muối bỏ biển, tôi nghĩ đến căn nhà ông bà ngoại để lại.
Tôi ngồi trước laptop, một mình tính toán, hiện tại không gian tăng trưởng tỉ giá nhà đất có hạn, đã qua thời kì đầu tư tốt nhất, trừ khi lạm phát, bằng không dù để thêm mười năm cũng không chắc có dao động nhiều, mà chiều hướng đại khái của thị trường chứng khoán năm năm sắp tới tôi đều nắm rõ.
Xuất phát từ ích lợi, cho dù không có Ôn Dương, giá trị của căn nhà cũng không lớn, chỉ có một băn khoăn duy nhất, căn nhà đó là của người thân để lại cho tôi, chứa đựng rất nhiều hồi ức.
Nhưng tôi quyết định rồi, cuộc sống đương nhiên sẽ không thể luôn luôn trọn vẹn, có rất nhiều lựa chọn khó cả đôi đường, tôi phải hảo hảo gìn giữ người còn sống.
Tôi trực tiếp mở một tài khoản trên mạng, nhiều nhất 7 ngày có thể thông qua xét duyệt, mà tôi cũng muốn về nhà cũ một chuyến, đăng ký với bên môi giới, tôi tính toán một chút, thời gian bán nhà, thời gian vốn đầu cơ cổ phiếu chảy ngược, chờ tới khi Ôn Dương cần đến tiền thì cũng dư dả.
Tâm tình tôi bỗng biến thành thật tốt, lập tức lên mạng đặt vé tàu ngày mai, đơn giản thu dọn hành lý, tự mãn ngồi xuống ghế xoay mấy vòng, sau khi trọng sinh, lần đầu tiên có loại hùng tâm tráng chí muốn làm một trận lớn.
(hùng tâm tráng chí: tham vọng lớn)
Chỉ là không đợi tôi đắc ý được lâu, Ôn Dương đã đẩy cửa tiến vào, nụ cười của tôi lập tức giằng co trên mặt.
Tôi xấu hổ trắc đầu, hơi né tránh tầm mắt của anh.
Cái này giống như hai người mới vừa lớn tiếng, một người tức giận đến không được, ra bên ngoài đi bộ một vòng, thật vất vả điều chỉnh được cơn giận, trở về phát hiện người kia lại giống như không có việc gì vụng trộm cười, còn có cái gì bực mình hơn?
Tôi có thể cảm giác được Ôn Dương phi thường muốn sập cửa lần nữa, anh đen mặt, mang theo hai hộp cơm tiến vào, ngồi xuống chỗ của mình bắt đầu ăn.
Ngửi mùi tôi liền biết là món mì khô mình thích nhất, bên trên phủ tương vừng và hành thái, khiến cho tham trùng của người ta đều bị câu lên đây, đã bao nhiêu năm chưa được nếm qua. Nhưng mà tôi biết Ôn Dương giận rồi, đương nhiên sẽ không chia cho mình, chẳng sợ có một phần vốn chính là mua cho tôi.
(tham trùng: con bọ tham ăn:))
Tôi nghĩ anh nhất định sẽ quá no, hai hộp đều là xuất lớn.
Quả nhiên, buổi đêm khi ngủ, Ôn Dương một mực xoay người khó chịu.
Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lật người xuống giường, tìm thuốc dạ dày cùng men tiêu hóa, không quản như thế nào, tôi bây giờ không thể nhìn anh chịu đau, tôi không phải là tên tâm thần vặn vẹo trong quá khứ kia nữa, xem anh thống khổ mà lấy làm khoái ý trong lòng.
Tôi bước lên thang gõ gõ mặt giường của anh, đem thuốc cùng nước đưa tới trước mặt Ôn Dương, lúc này đèn đã tắt, nương theo ánh trăng, gương mặt tuấn dật không hề phòng bị của Ôn Dương, rơi vào trong mắt tôi, mi phong khẽ nhíu, khóe miệng mím chặt, mấy lọn tóc mỏng trên trán hơi hỗn độn, hết thảy lọt vào mắt tôi đều là một loại đẹp đến không dám chạm tay.
Ôn Dương mở mắt, nhìn nửa ngày mới vươn tay tiếp nhận rồi uống thuốc.
Trong lòng tôi thả lỏng, bất giác câu lên khóe miệng, người này vẫn là dễ dụ như thế, hoặc nói chỉ cần tôi không đụng vào giới hạn của anh, anh luôn luôn khoan dung với tôi.
Tôi vươn tay muốn nhận lại cốc nước, Ôn Dương lại nhìn tôi không động, không nói một lời, cũng chỉ là nhìn, không có biểu tình nào khác, ánh mắt sáng rực thâm thúy, con ngươi tối đen u lượng tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói.
Tôi không được tự nhiên quay đầu đi, thúc giục một tiếng. Ước chừng một hồi lâu, trong đêm đen tôi nghe thấy thanh âm của Ôn Dương.
“Thực xin lỗi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook