Sai Thế (bản dịch)
-
Chương 49
Mới vừa rồi khi hai người ở đang lôi kéo, Tần Lăng Tiêu đã cảm giác được nội tức của mình bây giờ cũng không cao hơn bao nhiêu so với nha đầu chết tiệt này.
Chết tiệt thật, dù sao bây giờ là hai trăm năm trước, thân thể của Tần Lăng Tiêu lúc này, nội tức thật sự là quá nông cạn, coi như y am hiểu sâu về phương thức điều tức Kim Đan, cũng cần thời gian cùng cơ duyên mới có thể đề cao nội tức.
Tuy vậy, cũng bởi vì như thế, nên y không cần phải chịu đựng nỗi đau khổ do ma tính phản phệ. Loại không có áp lực nào như vậy thật thoải mái, đã rất lâu rồi Tần Lăng Tiêu mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Tần Lăng Tiêu nhanh chóng cân nhắc lợi hại, vẫn cảm thấy có cơ hội sống lại lần nữa vẫn tốt hơn.
Mà Thôi Tiểu Tiêu, vốn không nên xuất hiện ở niên đại này, nàng bản thân là vì vi phạm thiên cơ mà tồn tại, đương nhiên là vội vã muốn trở về...
Nghĩ vậy, Tần Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, cho dù nàng là biến số cúng không thể quấy rối ý. Y trước phải đưa nàng áp giải về Lăng Vân Các, nhột lại ở hậu sơn. Nếu nàng thức thời, đợi y tru diệt Ngụy Kiếp xong, có thể sẽ tìm cơ hội đưa nàng trở về. Nhưng trước khi đó, quyết không thể để Thôi Tiểu Tiêu tiết lộ thiên cơ, làm rối chuyện tốt của hắn.
Tần Lăng Tiêu đột nhiên dùng tay chộp lấy, muốn bắt được cổ tay của Thôi Tiểu Tiêu, lại điểm huyệt ngủ của nàng. Nếu như hai trăm năm trước Tần Lăng Tiêu, thậm chí không cần động thủ, trong nháy mắt dùng khí châm là bắn xuyên được huyệt vị.
Nhưng là bây giờ Tần Lăng Tiêu hơi chút luống cuống, Thôi Tiểu Tiêu đã nhận ra điều này.
Nàng lúc đả tọa nhiều ngày nay, đều phải đối kháng với Ma châu trong cơ thể, khí độ đan điền dự trữ, nuôi dưỡng thần tốc. Mà mới vừa rồi ở đáy cốc, nàng bởi vì trúng độc rắn, phải vận dụng đan điền khí độ ngự độc, lúc này chính là lúc nội lực cuộn trào mãnh liệt.
Động tác Tần Lăng Tiêu mặc dù nhanh, ở trong mắt Tiểu Tiêu vẫn có hơi chút chậm chạp. Mấy chiêu sau đó, Tiểu Tiêu cũng hiểu, Tần đại tông chủ hiện tại công lực cũng chẳng có bao nhiêu!
Nàng đón đỡ rất nhanh chóng, dứt khoát tung chân đá vào bụng Tần Lăng Tiêu.
Tần Lăng Tiêu lắc mình trốn tránh. Lần này rốt cục miễn cưỡng bắt được mắt cá chân của Thôi Tiểu Tiêu, sau đó nắm lấy bả vai của nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đến cùng có còn muốn trở về hay không?"
Thôi Tiểu Tiêu nhìn Tần Lăng Tiêu tức giận đến mặt đỏ lên, cảm thấy y hiện tại tuy là tu vi không cao, nhưng thật ra lại có nhân khí, không giống như hai trăm năm sau, bộ dáng đức hạnh như trích tiên cầm nắm thiên hạ trong tay.
Nếu Tần Lăng Tiêu cũng muốn trở về, như vậy tất cả đều dễ thương lượng, cho nên trước đó Tiểu Tiêu để y tóm lay tay mình, hai người sẽ thương lượng trong sự ôn hòa nhã nhặn.
Tần Lăng Tiêu cũng biết tạm thời không giữ lại nổi Tiểu Tiêu, cũng không muốn đánh nhau, nghe Tiểu Tiêu thuật lại ngắn gọn các loại kỳ ngộ sau khi gặp mặt Ngụy Kiếp.
Ở trong câu chuyện của Thôi Tiểu Tiêu, Tần Lăng Tiêu hiểu rõ: Bởi vì nguyên nhân là Thôi Tiểu Tiêu, Ngụy Kiếp không bị rắn cắn, đó đã là kết quả tốt nhất rồi!
Đã gọi là tu chân, thiên tư, tiên duyên đều không thể thiếu.
Lần này, Ngụy Kiếp bỏ lỡ cơ hội nhập Ma, sẽ không thể trở thành khôi thủ ma đạo, càng không có năng lực độc thiêu Lăng Vân Các!
Mà y bởi vì sở hữu ký ức tu luyện hai trăm năm, hết thảy đều như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, chỉ cần trải qua thời gian, làm từng bước, vẫn có thể bằng vào thân phận thiếu chủ Lăng Vân Các phi thăng tiên đỉnh.
Lúc đó, coi như đích thân y giết Ngụy Kiếp, cũng sẽ không bị người ta nói y phản cốt thí sư, đạp Ngụy Kiếp xuống để thượng vị!
Thôi Tiểu Tiêu cũng không biết về suy nghĩ của Tần Lăng Tiêu, nghe y hỏi mình có muốn trở về, chỉ là trả lời: "Ta đương nhiên muốn trở về, ngươi có biết tượng thần Chúc Cửu Âm ở đâu không?"
Phong ấn tượng thần là sư phụ Đường Hữu Thuật năm đó niêm phong cất vào kho, nhưng sư phụ chẳng bao giờ lưu lại đôi lời về tượng thần. Nếu Tần Lăng Tiêu cũng đã xuyên trở về, như vậy hết thảy đều dễ làm, chỉ cần y lấy được tượng thần, hai người vẫn tốt hơn một.
Thế nhưng Tần Lăng Tiêu lại nói: " Tượng thần ban đầu là do Ngụy Kiếp tìm về, ta nào biết nó ở nơi nào!"
Tiểu Tiêu nghe xong lời này, không khỏi một hồi thất vọng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đến khi Ngụy Kiếp tìm được Chúc Cửu Âm, mình mới có thể trở về?
Đúng lúc này, có người chạy đến chỗ của bọn hắn, bi phẫn hô: "Không xong rồi! Ngụy Kiếp, cái tên yêu nghiệt đó không biết dùng cách gì, làm cho độc khí tràn ngập trong sơn cốc, mới vừa rồi đoàn người xuống sườn núi truy đuổi hắn, tất cả đều trúng độc bất tỉnh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook