Sai Thế (bản dịch)
-
Chương 39
Thôi Tiểu Tiêu cảm thấy nam nhân che mặt này tuy toàn nói lời không đứng đắn, nhưng lại đầy hiệp khí giang hồ, rõ ràng không phải chuyện của hắn, hắn lại chủ động nghênh chiến, chưa thấy ai chủ động đánh nhau như vậy.
Nhưng nam nhân này hiển nhiên không phải kẻ lừa gạt, trực tiếp phi thân lên, chém ra kiếm khí, lập tức chém ngã vài kẻ mặc trường sam màu đen đang lao tới.
Mấy kẻ mặc trường sam màu đen dường như cũng không cố ý truy đuổi Thôi Tiểu Tiêu, vẻ mặt tức giận vây chật nam tử trẻ tuổi kia như nêm cối, song phương lập tức chiến đấu kịch liệt.
Thôi Tiểu Tiêu vốn có thể nhân cơ hội này xoay người chạy trốn, thế nhưng nam tử say rượu này đã giải vây giúp nàng, nếu như bỏ đi mặc kệ, cũng quá không có nghĩa khí giang hồ rồi.
Nghĩ vậy, Thôi Tiểu Tiêu lật cổ tay, móc ra bốn tờ Hóa Thủy phù, trong khoảnh khắc dẫn ra bốn thủy mãng, tấn công chớp nhoáng bọn người ở chân núi, thừa dịp của bọn hắn bị nước cuốn ngã xuống đất, Thôi Tiểu Tiêu vội vã hướng về phía nam tử kia hô lớn: "Bọn họ nhiều người như vậy, không thể cứng đối cứng, nhanh! Theo ta đi!"
Nam tử kia dường như không định lui, dáng vẻ uể oải vung kiếm trong tay nói: "Nam nhân đỉnh thiên lập địa, nào có lý không đánh lại chạy?"
Thôi Tiểu Tiêu không thích nghe nhất giọng điệu hán tử ra oai như này.
Nàng đi tới, kéo lấy tay áo của nam nhân rồi chạy, vừa chạy vừa nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Chúng ta lẻ loi cô thế, hà tất cá chết lưới rách với bọn chúng? Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Vị hiệp sĩ này, không đi nữa, núi xanh củi khổ này sẽ không giữ được! Hồ lô rượu mà ngươi giữ gìn lát nữa cũng bị người ta chém nát!"
Nam tử trẻ tuổi kia dường như bị lời nói của Thôi Tiểu Tiêu chọc cười, cũng biết nghe lời phải, theo Thôi Tiểu Tiêu cùng nhau chạy, vừa chạy vừa hỏi: ". . . Chúng ta nên trốn đến nơi nào mới có thể bảo vệ núi xanh củi khô này?"
Thôi Tiểu Tiêu đã sớm suy nghĩ xong đường lui, mắt không hề chớp, nàng nói: "Ta mới bò lên từ một chỗ trong sơn cốc, trong sơn cốc kia dường như có rất nhiều hang động rộng lớn, không biết thông đến nơi nào, nơi đó có rừng cây rậm rạp, rất thích hợp ẩn thân, chúng ta trước tránh một chút, đợi trời tối lại nghĩ biện pháp."
Nam tử suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có lý. . . ta không quen thuộc chỗ này, xin cô nương dẫn đường!"
Thôi Tiểu Tiêu không dám dây dưa, trực tiếp hướng đi về hướng mà nàng vừa bò, mà nam nhân phía sau thì lười biếng không nhanh không chậm đi theo sau nàng, nhìn cô nương có dáng người gầy nhỏ hất bím tóc đuôi hồ ly thật dài, lắc tới lắc lui cứ như yêu ma quỷ quái trong rừng xanh. . .
Rất nhanh, nàng đã đi tới nơi mới vừa bò lên, chỉ chỉ vách núi, nói với Ngụy Kiếp: "Hiệp sĩ, ngài đi xuống trước đi!"
Nhưng nam nhân lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn đáy cốc, trầm mặc một chút nói: "Đáy cốc này. . . đừng nhảy xuống thì hơn."
Thôi Tiểu Tiêu cho là hắn sợ độ cao, nàng lười thúc giục nam nhân, chỉ định làm theo biện pháp mà mình đã dùng lúc mới vừa bò lên, bám vào dây leo sinh trưởng trênn vách đá để chậm chậm leo xuống.
Nhưng ai biết nam nhân kia nhìn một hồi, đột nhiên ngay cả chào hỏi cũng không làm, một tay xốc cổ áo của Thôi Tiểu Tiêu rồi nhảy thẳng xuống dưới vách núi. . .
Vách núi này rất cao, Thôi Tiểu Tiêu mới vừa rồi bò nửa ngày mới đi lên. Nhưng là nhảy xuống lời nói, chỉ cần thời khắc võ thuật liền rơi xuống đất.
Bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, làm cho lúc đầu ngón chân của hai người chạm đất, tuy nam nhân vận lực làm giảm lực rơi xuống đất, nhưng vẫn đập mặt đất phủ kín lá rụng thành một cái hố to.
Lúc hai người rơi xuống hố lớn, Thôi Tiểu Tiêu phát hiện mình dưới thân truyền đến cảm giác ướŧ áŧ nhớp nhớp——hình như trong hố này có mấy viên quả trứng cực lớn, mà hai người bọn họ vừa may rơi vào trên mấy quả trứng cực lớn, hiện tại quả trứng này nứt ra rồi, dịch trứng nhất thời chảy ra. . .
Những quả trứng này, mỗi quả đều to bằng quả bí ngô nằm ngang, không thể phân biệt được đó là loại trứng của động vật gì.
Đang lúc nàng quay đầu chuẩn bị nói chuyện với nam nhân, lại sửng sốt, không nói nên lời.
Bởi vì thời điểm vừa nhảy núi, hắc sa trên mặt nam nhân cũng bị gió thổi bay.
Nàng vốn cho rằng nam tử này bởi vì dung mạo xấu xỉ, mà không muốn lộ mặt.
Nhưng giờ vừa nhìn, ngày hôm nay gặp phải giai nhân... thì ra là nàng mới đúng.
Nếu kiểu của Tần Lăng Tiêu là chính đạo mỹ nam, dùng dương cương tuấn mỹ để diễn tả, thì tướng mạo của nam nhân trước mắt xem như là mị hoặc ma đạo.
Trước giờ chưa thấy ai có tướng mạo như vậy, thật khó tưởng tượng thiên hạ có thể có nam tử tà mị tuấn tú như thế!
Đặc biệt là đôi mắt dài lại phát ra ánh sáng màu tím nhạt, sống mũi thẳng cùng đôi môi mỏng cực kỳ hài hòa, ở chỗ sâu trong con ngươi dường như có thể hút hồn phách của con người, khiến người ta lạc bước sa vào trong đó...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook