Sai Phi Dụ Tình
-
Chương 47: Cực hình
Tin tức Vương phi bị bắt cóc nhanh chóng truyền đi trong vương phủ, thị vệ trong vương phủ đề phòng nghiêm ngặt hơn. Vài bước lại có một tốp, dò xét cực kỳ nghiêm mật.
Nhưng khinh công của Quỷ Diện thật sự là vô cùng thần kỳ, mặc dù mang theo Lưu Sương, nhưng không hề giảm bớt độ nhẹ nhàng.
Trăng sáng nhô lên cao, gió nhẹ nhẹ thổi, hắn nhẩy từ mái hiên này sang mái hiên khác, nhanh như ảo ảnh. Đợi đến khi thị vệ nhìn thấy hắn, có muốn đuổi theo, cũng đã quá muộn. Hắn giống như Dạ Ưng bay lượn, vô thanh vô tức biến mất khỏi tầm nhìn của thị vệ.
Khi Bách Lý Hàn chạy tới Y Vân Uyển, chỉ còn nhìn thấy một thị vệ đang hôn mê, không nhịn được thở rút một hơi. Trong phòng trống không, dường như vẫn lưu lại hương thơm của nàng, nhưng còn người thì đã mất.
Như có một cơn sóng đập vào ngực hắn, làm hắn lảo đảo lui hai bước, muốn đứng thẳng cũng không được, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
Khinh Y và Tiêm Y hoảng hốt bước lên phía trước đỡ lấy hắn, sợ hãi nói: "Vương gia, ngài không có việc gì chứ?"
Bách Lý Hàn bình ổn tâm thần, hắn không có việc gì thật sao?
Hắn nhất định là không có việc gì , nhưng tại vì sao trái tim hắn lại cảm thấy đau đớn như vậy, giống như có ngàn vạn mũi dao đang lăng trì trái tim hắn.
Tại sao hắn lại có cảm giác quái dị như thế này!
Hồng Ngẫu tỉnh lại từ lâu, đã khóc đến hàng xô nước mắt. Nhìn thấy Bách Lý Hàn vội vã đi tới, Hồng Ngẫu nhào tới, tức giận dùng giọng khàn khàn chất vấn : "Là ngươi hại tiểu thư nhà ta, là ngươi hại tiểu thư nhà ta!"
Hồng Ngẫu trong cơn cuồng nộ thương tâm , chỉ biết nói đúng một câu này.
Khinh Y tiến lên lôi tay áo Hồng Ngẫu, nói: "Hồng Ngẫu, ngươi đừng thương tâm, nếu người kia chưa giết Vương phi ngay tại chỗ, vậy thì sau này cũng sẽ không giết Vương phi . Hắn bắt cóc Vương phi, nhất định là có mục đích. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai bắt cóc Vương phi?"
"Ta không thấy rõ lắm, chỉ nhìn thấy một mặt nạ quỷ." Hồng Ngẫu khóc nức nở nói, "Cầu các ngươi cứu … cứu tiểu thư nhà ta đi!"
Quỷ Diện? Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt!
Cung chủ Thu Thủy Cung đã đích thân ra tay rồi.
Đôi môi mỏng của Bách Lý Hàn mím chặt, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, xiết chặt như thế, nhưng hắn hoàn toàn không phát giác ra.
Bên trong phòng không có gió, nhưng mái tóc đen như mực của hắn bắt đầu tản ra, ngưng đọng trong không trung, bạch y của hắn cũng tự phất phơ dù không có gió , cực kỳ quỷ dị.
Hồng Ngẫu trừng mắt nhìn, đến khi thấy lành lạnh, mới biết rằng đây là sát ý.
Trữ Vương Bách Lý Hàn, động sát ý!
"Truyền lệnh xuống, tra xét toàn thành, dù là địa phương nào cũng không bỏ qua!" Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, thanh âm thấp hàn không có nổi một tia ấm áp.
Hắn nhất định phải cứu nàng trở về, nói như thế nào đi nữa, nàng cũng là vương phi của hắn, không phải sao? Huống chi, hắn đã bắt đầu thích nàng, không phải sao?
Ra khỏi vương phủ, Lưu Sương bị điểm huyệt ngủ, đợi đến khi tỉnh lại, nàng đang ở trong một ngôi nhà nhỏ âm u. Bên trong chất đống củi cỏ khô, cùng với cái bàn cũ nát , trong không khí tràn ngập mùi của bụi bặm, đây đúng là sài phòng rồi. (phòng chứa củi)
Quỷ Diện đứng trước mặt nàng, ánh mắt dừng trên người Lưu Sương, mắt như đầm băng, ở chỗ sâu trong đáy mắt, dường như có phong đao huyết nhận đang lấp lóe.
Trong không khí có hơi thở u lãnh, Lưu Sương đột nhiên cảm thấy lãnh ý kéo tới, trong lòng kinh sợ, chẳng lẽ, Quỷ Diện muốn câu hồn nàng sao?
Quỷ Diện chậm rãi bước đến trước mặt Lưu Sương, cúi người một chút, thò ra một cánh tay từ ống tay áo đen như mực, cánh tay thon dài trắng nõn, rất là đẹp mắt, nhưng đây vốn là cánh tay dùng để giết người. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Cánh tay giết người đó, xoa lên gương mặt trắng như bạch ngọc của Lưu Sương, cảm giác mát lạnh thấm qua làn da, Lưu Sương không nhịn được rùng mình vì lạnh.
Cánh tay đó, từ từ lướt qua từng tấc từng tấc trên gương mặt Lưu Sương, xoa mi mắt Lưu Sương , lại lướt qua đôi môi rất đẹp của Lưu Sương, sau đó, xẹt qua cái cằm nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng, dừng lại trên cổ nàng. Vô cùng nguy hiểm, tùy thời có thể cắt đứt cổ nàng.
Hắn đột nhiên ung dung thở dài một tiếng, nói: "Thật là không ngờ, ngươi ……………. dĩ nhiên giá trị một vạn hai lượng hoàng kim, thật sự là khó tin đúng không! Ngươi ……………. là vụ làm ăn đắt giá nhất mà ta từng tiếp nhận!"
Lưu Sương cả kinh, nàng chưa bao giờ hay biết mạng của mình lại đáng giá như vậy! Nàng vẫn nghĩ chắc bản thân đã vô tình đắc tội với ai đó, người nọ tìm mình trả thù. Nhưng lại có thể ra giá một vạn hai lượng hoàng kim để mua cái mạng này của nàng sao?
Một vạn hai lượng hoàng kim, dù cho nàng có mở y quán chăm chỉ khám bệnh suốt mấy đời cũng không kiếm được nhiều vàng như vậy. Mà người kia, lại không tiếc bỏ ra một vạn hai lượng hoàng kim để mua tính mạng của nàng! Rốt cuộc là ai hả? Chỉ sợ rằng, không phải là một người tầm thường!
"Vì ngươi, làm ta mất đi hai thủ hạ." Hắn mở miệng lần nữa, thanh âm rét căm căm , đột nhiên phất tay áo giải á huyệt cho Lưu Sương .
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Huyệt đạo được giải, Lưu Sương liền tức giận nói.
Nhưng, chưa kịp nói xong, đã thấy sâu trong đáy mắt của Quỷ Diện lóe lên hàn quang rồi biến mất.
Hắn đột nhiên thêm lực trên tay, Lưu Sương cảm giác được một trận đau nhức kéo tới, hô hấp trở nên khó khăn. Tưởng rằng hắn đã chặt đứt cổ của nàng, nhưng không. Cổ mặc dù không đứt, nhưng không biết hắn đã sử dụng thân pháp gì, làm cho lồng ngực nàng đau đớn vô cùng, giống như vạn nghĩ toàn tâm. (vạn con kiến đốt tim)
Lưu Sương cắn chặt hàm răng, mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán dần dần toát ra mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn cố nén đau đớn, không lên tiếng. Thật may Lưu Sương hàng năm đều phải chịu đựng hàn độc phát tác, sự đau đớn này tuy có lợi hại, nhưng so với hàn độc chẳng qua chỉ là tương đương, nàng cảm giác được nàng còn có thể chịu đựng .
Nhưng mà, cơn đau này không đơn giản như nàng tưởng tượng, càng ngày càng nặng.
Lưu Sương cố gắng không được, chống tay xuống cái bàn bên cạnh, nhưng cái bàn trong sài phòng vốn mục nát, không chịu được sức nặng của nàng. Lưu Sương vừa chống lên đã vỡ nát. Lưu Sương bị bất ngờ không kịp phòng ngự, té lăn trên đất.
Co người lại vì quá đau trên mặt đất, Lưu Sương đưa mắt nhìn lên, chứng kiến Quỷ Diện đang nhìn nàng từ trên cao, con ngươi lạnh lẽo vô tình.
Lúc này, Lưu Sương đã xác nhận Quỷ Diện này chính là Thu Thủy Tuyệt không sai. Nếu không tại sao hắn lại nói mất đi hai thủ hạ. Mặc Long và Xích Phượng, chính là thủ hạ của Thu Thủy Tuyệt.
Nàng cũng nhận ra, hắn nhất định sẽ giết nàng. Trước khi giết nàng hắn còn hành hạ nàng, có phải là muốn nàng cầu xin tha thứ không, có phải muốn xem nàng giãy dụa không, hắn làm vậy cho hả giận sao.
Lưu Sương đương nhiên không muốn bị tên sát nhân này coi thường, mặc dù lồng ngực đau như đao cắt, đau đớn khó nhịn, đau đớn chắc không ai có thể chịu đựng được . Nhưng mà Lưu Sương hay vẫn cố run rẩy gian nan vịn tường đứng lên.
Không phát ra dù chỉ một câu rên rỉ, vô luận như thế nào cũng không lên tiếng, dường như chỉ có như vậy, mới có thể biểu lộ sự xem thường và khinh thị Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt .
Khóe môi có máu chảy xuống, rơi trên bạch y, thấm vào lớp vải, lan ra như một đóa hoa, thê lương mà nở. Tay Lưu Sương, gắt gao bám vào vách tường, dường như muốn đập nát bức tường, tuy là như thế, cũng không thể giảm đi sự đau đớn đến phệ cốt .
Nhưng mà, nàng vẫn quật cường như cũ nhìn thẳng vào Thu Thủy Tuyệt.
Trong sài phòng u ám, đôi mắt của nàng sáng long lanh, lộ ra ánh sáng, trong con ngươi không có sự e ngại, không có sự kinh sợ, chỉ có sự khinh thường. Máu tươi bên khóe môi đang cười, nụ cười đùa cợt .
Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng nhìn Lưu Sương, giống như đang nhìn con mồi giãy chết.
Tuy bề ngoài hắn bất động thanh sắc, nhưng nội tâm hắn đang vô cùng kinh dị.
Loại cực hình này, hắn từng dùng với người khác, dù cho là nam tử thân cao bảy thước, cũng phải quỳ xuống mà cầu xin tha thứ, đau đến kêu cha gọi mẹ. Nữ tử này, chỉ dùng tay lau máu, chưa từng thốt ra nửa câu xin tha thứ.
Bề ngoài nhu nhược như vậy, không ngờ lại kiêu hãnh như thế.
Nữ tử như vậy, từ lúc sinh ra hắn lần đầu tiên gặp, không khỏi có chút rung động.
Trái tim lạnh lẽo, không biết vì sao, lại có một tia không đành lòng. Giơ tay áo phất một cái, ma xui quỉ khiến thế nào lại giải thoát nàng khỏi cực hình.
Lưu Sương thở hổn hển té trên mặt đất, cảm thấy tóc dính dính , đúng là đau đến tóat mồ hôi lạnh. Muốn dùng tay lau mồ hôi, nhưng cánh tay chẳng còn chút khí lực nào.
Đợi khí lực dần dần khôi phục, khi ngẩng đầu nhìn lên, Quỷ Diện đã đi đâu không biết…………….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook