Sai Ở Giới Tính, Đúng Ở Tình Yêu
-
Chương 39-1
Lại một ngày mới đến với Nhu, sau một giấc mơ dài đằng đẵng ngày hôm quá thì cô tỉnh dậy với vẻ mặt mệt mỏi.
“ Dậy rồi à!!”
Tiểu Thiên đang ngồi ở chiếc ghế cạnh đó đang cầm cuốn tạp chí mà trang bì có hình của Mễ Lạc, hơi hụt hẫng nhưng cô nghĩ rằng không có cô thì Lạc vẫn sống tốt và hoàn thành những ước mơ của anh, từ giờ có lẽ cô và Lạc sẽ chỉ là những người bạn tốt. Giờ là đến lượt cô tự tạo hạnh phúc cho bản thân của mình!!
“ Ừ!! Hôm qua chắc tôi say lắm nhỉ, giờ đầu óc quay cuồng không nhớ gì luôn”
Tiểu Thiên vẫn tiếp tục giở báo
“ Đúng rồi đấy!!! Cô say không biết gì cả, làm tôi phải cõng một đoạn khá xa để bắt taxi đấy!!”
Nhu cười gượng rồi đi ra khỏi giường
“ Cảm ơn cậu hôm qua đã ở bên tôi!!!”
Tiểu Thiên gật đầu
“ Tôi về đây!!”
Nhu quay đi, lúc này Thiên đứng dậy ôm chầm từ sau Nhu
“ Hãy đứng im một chút thôi, tôi sẽ chỉ sai nốt lần này!! Tôi sẽ chỉ ôm em nốt lần này với tư cách là một người thích em!!! Sau đó chúng ta hãy quên hết mọt chuyện và trở lại làm bạn!!! Tôi đã từng ước rằng em là của tôi dù chỉ là một lần!!! Nhưng dường như kẻ đến sau không bao giờ là kẻ thắng cuộc được nhỉ!! Tôi đã từng nói ra hết những lời tôi từng giấu trong lòng và rồi em đã từ chối tôi!! Dù thời gian chúng ta bên cạnh nhau không lâu nhưng tôi có cảm giác với em khác biệt hoàn toàn so với những người con gái mà tôi đã từng quen trước đây!! Em ngoài rất mạnh mẽ, kiên quyết, co thể hi sinh vì người mình yêu mà bỏ qua hạnh phúc của bản thân mình. Du Tiêu Nhu – tôi thích em!! Trước đó tôi chỉ muốn tiếp cận em vì Lạc đã nhờ tôi tìm hiểu về mọi thứ đã làm em bỏ rơi cậu ấy!! Ban đầu tôi cũng nghĩ em như những người con gái khác nhưng sau khi gặp em bởi ngày đầu tiên tôi cảm nhân được trong tâm hồn em luôn có một sự chân thành!! Tôi đã cố thôi không nghĩ về em nhưng tôi lại chẳng thể không để tâm đến!! Nhìn em phải tự mình vượt qua lại làm tôi không tài nào bỏ mặc em được!! Biết trước rằng tôi sẽ không có cơ hội nhưng tôi chỉ muốn làm những điều mà tôi cảm thấy không nạng trong lòng!! Và có lẽ đây cũng là ngày cuối ta...”
Nhu liền quay người lại
“ Cậu định đi đâu?? Cậu lại định bỏ mặc tôi ở lại đây sao?? Cậu không còn ở đây thì tôi biết trải lòng cùng ai trong những lysc cảm thấy chán nản nhất?? Ai sẽ cho tôi mượn bờ vai và nói câu hãy làm nhữngg điều tôi cho là đúng nữa đây?? Cậu đi vì tôi không chấp thuận mối quan hệ trên bạn bè với cậu sao?? Cậu nói rằng ta vẫn làm bạn vậy tại sao cậu phải né tránh tôi như vậy......”
Tiểu Thiên bịt môi Nhu lại
“ Đừng nói gì cả!! Em chưa nghe tôi nói hết cơ mà!! Tôi ra đi không phải vì em không chấp nhận tình cảm của tôi vì tôi biết còn Cao Nam Phong nữa!! Cao Nam Phong đã làm mọi cách để tách em ra khỏi Mễ Lạc mà tim em vẫn mãi hướng về cậu ấy!! Tôi biết giữa tôi và em sẽ không có kết quả nên tôi cũng chưa từng mong mỏi em đáp trả tình cảm này lại cho tôi!! Lần này tôi trở về Úc cũng chỉ là để học tiếp những gì tôi đnag bỏ dở bên đó thôi, và sang bên đó tôi sẽ bớt nhớ về em hơn!! Tôi sẽ có nhiều cơ hội mới cho mình hơn!! Và chúng ta vẫn là bạn mà, chỉ làm không được gặp gỡ nhau như bây giờ nữa thôi!! Vẫn còn mạng xã hội cho chúng ta cơ mà!! Tôi tin em làm được, tôi tin em sẽ vượt qua được!! Tôi hứa bất cứ khi nào em cần tôi sẽ quay trở lại đây cho em ượn bờ vai này của tôi!! Tôi không chắc sẽ làm em vui nhưng tôi chắc chắn sẽ làm em thoải mái và là một điểm tựa để khóc than!! Mạnh mẽ lên....”
Nhu rưng rưng nước mắt
“ Cậu nói thật chứ!! Cậu sẽ đến cạnh tôi mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống? Cậu sẽ đến lúc tôi cần một điểm tựa!!??”
“ Đúng vậy!!! Vậy nên hai ta cần phải mạnh mẽ vượt qua mọi thứ, không cái gì không thể làm nếu như đủ nghị lực!! Tôi tin sẽ làm được!! Đừng khóc!! Em khóc là tôi không nỡ bỏ em lại đây để tiếp tục việc học của mình đâu!!”
Nhu lau nước mắt đi
“ Thôi được rồi!! Nhưng cậu phải móc nghéo với tôi đã!!”
Nh dơ ta ra – Thiên cũng móc hứa với cô!! Rồi hai người họ cười với nhau bằng nụ cười không muốn đối phướng xa khỏi tầm mắt của mình!!! Nhu ra về, Thiên đưa cô về nhà!! Cậu cuống mở của cho cô vào nhà. Nhu vẫy tay chào, vừa mở cổng định bước vào thì Thiên gọi
“ Khoan đã” – cậu chạy lại gần
“ Sao vậy”
“ Tôi có một thỉnh cầu với em!!”
“ Đó là gì vậy?”
“ Ngày mai tôi đi em đừng đến tiễn tôi được không?”
“ tại sao lại không cho tôi tiễn cậu!!”
“ chỉ là tôi sợ mình lại nhụt chí thôi!!! Hãy làm như thế nhé!! Cảm ơn em đã cho tôi những giây phút tuyệt vời mà chưa bao giờ tôi thấy được trong suốt cuộc đời đã sống!! Vào nhà đi, tôi đi đây!!”
Nhu bước vào và đóng cử lại, Thiên cũng đi ra xe và lái xe đi!!
Nhu thở dài rồi đi lên phòng thay quần áo tắm rửa rồi vào bệnh viện với Cao Nam Phong
“ Dậy rồi à!!”
Tiểu Thiên đang ngồi ở chiếc ghế cạnh đó đang cầm cuốn tạp chí mà trang bì có hình của Mễ Lạc, hơi hụt hẫng nhưng cô nghĩ rằng không có cô thì Lạc vẫn sống tốt và hoàn thành những ước mơ của anh, từ giờ có lẽ cô và Lạc sẽ chỉ là những người bạn tốt. Giờ là đến lượt cô tự tạo hạnh phúc cho bản thân của mình!!
“ Ừ!! Hôm qua chắc tôi say lắm nhỉ, giờ đầu óc quay cuồng không nhớ gì luôn”
Tiểu Thiên vẫn tiếp tục giở báo
“ Đúng rồi đấy!!! Cô say không biết gì cả, làm tôi phải cõng một đoạn khá xa để bắt taxi đấy!!”
Nhu cười gượng rồi đi ra khỏi giường
“ Cảm ơn cậu hôm qua đã ở bên tôi!!!”
Tiểu Thiên gật đầu
“ Tôi về đây!!”
Nhu quay đi, lúc này Thiên đứng dậy ôm chầm từ sau Nhu
“ Hãy đứng im một chút thôi, tôi sẽ chỉ sai nốt lần này!! Tôi sẽ chỉ ôm em nốt lần này với tư cách là một người thích em!!! Sau đó chúng ta hãy quên hết mọt chuyện và trở lại làm bạn!!! Tôi đã từng ước rằng em là của tôi dù chỉ là một lần!!! Nhưng dường như kẻ đến sau không bao giờ là kẻ thắng cuộc được nhỉ!! Tôi đã từng nói ra hết những lời tôi từng giấu trong lòng và rồi em đã từ chối tôi!! Dù thời gian chúng ta bên cạnh nhau không lâu nhưng tôi có cảm giác với em khác biệt hoàn toàn so với những người con gái mà tôi đã từng quen trước đây!! Em ngoài rất mạnh mẽ, kiên quyết, co thể hi sinh vì người mình yêu mà bỏ qua hạnh phúc của bản thân mình. Du Tiêu Nhu – tôi thích em!! Trước đó tôi chỉ muốn tiếp cận em vì Lạc đã nhờ tôi tìm hiểu về mọi thứ đã làm em bỏ rơi cậu ấy!! Ban đầu tôi cũng nghĩ em như những người con gái khác nhưng sau khi gặp em bởi ngày đầu tiên tôi cảm nhân được trong tâm hồn em luôn có một sự chân thành!! Tôi đã cố thôi không nghĩ về em nhưng tôi lại chẳng thể không để tâm đến!! Nhìn em phải tự mình vượt qua lại làm tôi không tài nào bỏ mặc em được!! Biết trước rằng tôi sẽ không có cơ hội nhưng tôi chỉ muốn làm những điều mà tôi cảm thấy không nạng trong lòng!! Và có lẽ đây cũng là ngày cuối ta...”
Nhu liền quay người lại
“ Cậu định đi đâu?? Cậu lại định bỏ mặc tôi ở lại đây sao?? Cậu không còn ở đây thì tôi biết trải lòng cùng ai trong những lysc cảm thấy chán nản nhất?? Ai sẽ cho tôi mượn bờ vai và nói câu hãy làm nhữngg điều tôi cho là đúng nữa đây?? Cậu đi vì tôi không chấp thuận mối quan hệ trên bạn bè với cậu sao?? Cậu nói rằng ta vẫn làm bạn vậy tại sao cậu phải né tránh tôi như vậy......”
Tiểu Thiên bịt môi Nhu lại
“ Đừng nói gì cả!! Em chưa nghe tôi nói hết cơ mà!! Tôi ra đi không phải vì em không chấp nhận tình cảm của tôi vì tôi biết còn Cao Nam Phong nữa!! Cao Nam Phong đã làm mọi cách để tách em ra khỏi Mễ Lạc mà tim em vẫn mãi hướng về cậu ấy!! Tôi biết giữa tôi và em sẽ không có kết quả nên tôi cũng chưa từng mong mỏi em đáp trả tình cảm này lại cho tôi!! Lần này tôi trở về Úc cũng chỉ là để học tiếp những gì tôi đnag bỏ dở bên đó thôi, và sang bên đó tôi sẽ bớt nhớ về em hơn!! Tôi sẽ có nhiều cơ hội mới cho mình hơn!! Và chúng ta vẫn là bạn mà, chỉ làm không được gặp gỡ nhau như bây giờ nữa thôi!! Vẫn còn mạng xã hội cho chúng ta cơ mà!! Tôi tin em làm được, tôi tin em sẽ vượt qua được!! Tôi hứa bất cứ khi nào em cần tôi sẽ quay trở lại đây cho em ượn bờ vai này của tôi!! Tôi không chắc sẽ làm em vui nhưng tôi chắc chắn sẽ làm em thoải mái và là một điểm tựa để khóc than!! Mạnh mẽ lên....”
Nhu rưng rưng nước mắt
“ Cậu nói thật chứ!! Cậu sẽ đến cạnh tôi mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống? Cậu sẽ đến lúc tôi cần một điểm tựa!!??”
“ Đúng vậy!!! Vậy nên hai ta cần phải mạnh mẽ vượt qua mọi thứ, không cái gì không thể làm nếu như đủ nghị lực!! Tôi tin sẽ làm được!! Đừng khóc!! Em khóc là tôi không nỡ bỏ em lại đây để tiếp tục việc học của mình đâu!!”
Nhu lau nước mắt đi
“ Thôi được rồi!! Nhưng cậu phải móc nghéo với tôi đã!!”
Nh dơ ta ra – Thiên cũng móc hứa với cô!! Rồi hai người họ cười với nhau bằng nụ cười không muốn đối phướng xa khỏi tầm mắt của mình!!! Nhu ra về, Thiên đưa cô về nhà!! Cậu cuống mở của cho cô vào nhà. Nhu vẫy tay chào, vừa mở cổng định bước vào thì Thiên gọi
“ Khoan đã” – cậu chạy lại gần
“ Sao vậy”
“ Tôi có một thỉnh cầu với em!!”
“ Đó là gì vậy?”
“ Ngày mai tôi đi em đừng đến tiễn tôi được không?”
“ tại sao lại không cho tôi tiễn cậu!!”
“ chỉ là tôi sợ mình lại nhụt chí thôi!!! Hãy làm như thế nhé!! Cảm ơn em đã cho tôi những giây phút tuyệt vời mà chưa bao giờ tôi thấy được trong suốt cuộc đời đã sống!! Vào nhà đi, tôi đi đây!!”
Nhu bước vào và đóng cử lại, Thiên cũng đi ra xe và lái xe đi!!
Nhu thở dài rồi đi lên phòng thay quần áo tắm rửa rồi vào bệnh viện với Cao Nam Phong
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook