Sai Ở Giới Tính, Đúng Ở Tình Yêu
-
Chương 34
Nhu không nói được gì thêm đi vào nói chuyện và bảo lãnh Nam Phong ra ngoài, ra được đồn cảnh sát cậu ta hít một hơi dài
“ Ngồi trong đó có một lúc mà đã cảm thấy ngột ngạt thật, giờ mới biết ở ngoài không khí nó lại thoải mái đến vậy!!”
“ Anh thấy thoải mái sao? Còn tôi thì không thoải mái một chút nào!! Chắc anh vui nhỉ”
Cô bỏ đi, cậu ta nói lớn
“ Coi như em vẫn không thể bỏ mặc anh được”
“ Chẳng qua tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một người vợ sắp cưới trên hợp đồng với anh thôi, không có thêm một lần nào nũa đâu”
Nhu bỏ đi nghĩ “ Sao anh ta không chịu để cho mình được yên chứ” Rồi lại bước tiếp. Và cô chợt nhớ ra rằng chuyện Thiên định nói với cô, rút trong túi sách điện thoại ra
“ Alo!! Thiên à!! Lúc nãy cậu muốn nói với tôi chuyện gì về Lạc với Cao Nam Phong thế?”
Cậu ta lắp bắp như đang còn suy nghĩ xem có nên nói hay không
“ À... thật ra là tôi chỉ muốn nói là hai người họ hình như ghét nhau hay sao thôi”
Nhu cười gượng
“ À!! Cái đó thì dường như ai cũng có thể thấy mà!!! Chỉ có chuyện đó thôi sao???”
“ À ừ!! Tôi cúp máy đây”
“ À khoan cúp máy đã, tôi hỏi chuyện này được không??”
“ Ừ hỏi đi!!”
“ Mễ Lạc đi có nói gì với cậu không??”
“ À đấy, quên mất chuyện đó. Lạc có nhờ tôi gửi một flie gì đó cho cậu, lên facebook tôi gửi qua cho nhé!!”
“ Ok!! Gửi nhanh nhé!!!”
Nhu trở về nhà và lên facebook mở file mà Thiên đã gửi cho mình. Cô chần chừ mãi mới ấn vào đó. Hiện ra một video, Lạc đang ngồi trước một ống kính máy quay, có vẻ đây là một đoạn video nói trước khi anh đi
“ Nhu à!! Sau khi em xem video này thì có lẽ anh đang trên máy bay rồi!! Anh cũng không muốn rời bỏ nơi này đi như lần trước nữa!! Nhưng bắt buộc bản thân anh nghĩ mình nên phải rời đi đến một nơi có thể quên được những kí ức buồn và làm lại một cuộc sống mới. Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không làm em được hạnh phúc, xin lỗi để em phải hi sinh cho anh quá nhiều, xin lỗi vì em đã để em phải khóc, xin lỗi em vì tất cả!! Anh đã từng hứa với bản thân mình sau khi từ Úc trở về là phải để em hạnh phúc, nhưng anh cảm thấy bản thân thật bất tài, anh đã không giữ được lời hứa với của mình” Mễ Lạc lấy tay gạt nước mắt đi rồi tiếp tục nói “ Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh thêm một lần nữa, cảm ơn em đã đến bên anh một lần nữa, cảm ơn em vì tất cả...”
Đang xem thì đoạn video bị nhiễu cô không xem được gì nữa, có lẽ do bị hỏng
Cô khóc, khóc nhỏ thôi nhưng trong tuyệt vọng, cô ôm lấy lồng ngực mình
“ Em xin lỗi!!”
(Một lần nữa hai con người lại làm bản thân phải nợ nần và xin lỗi nhau. Đúng như trong một cuốn tiểu thuyết về cuộc sống mà tôi đã từng đọc “ Đến với nhau là một cái duyên, còn ở bên nhau được hay không là một cái nơ. Trong cuộc sống không ai là người quá sức hoàn hảo, một người biết hi sinh, một người biết nhường nhịn. Có thể trong tay hai người yêu thương nhau không có cái gì, nhưng vì tình yêu họ có thể cố gắng. Nếu tình yêu của hai người là thật lòng thì việc hi sinh bản thân vì người kia là bình thường”)
Nhu cũng vậy!! Cô nghĩ mình không hề đặt niềm tim của bản thân sai chỗ và cô không hề yêu sai người. Cô có thể khóc lóc hết ngày này qua ngày khác nhưng bản thân cô thấy điều mình làm cho người mình yêu thương có gì là sai??? Cô không phải người bất chấp số phận mà rời bỏ mọi thứ, cô chỉ đang cố duy chì những thứ nên tồn tại. Có thể nhiều người biết nhìn vào cô mà nói cô NGU nhưng không, những người đồng cảm sẽ không nghĩ vậy. Hi sinh vì người mình yêu nó hoàn toàn đúng không hề sai.
Giờ thì không còn ai bên cạnh cô ôm cô vào lòng, qua ngày mai cô là một cô dâu, bước trên một lễ đường trải đầy những bông hoa mà hồi bé cô vẫn hàng mong ước nhưng nghịch lí thay lại không phải người cô yêu.. Nỗi đau như cào xé nát trái tim cô, thu mình vào một góc tối cô khóc cùng vài tiếng nấc nho nhỏ rồi cô hòa mình vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cô ngủ nhưng trong lòng vẫn còn đang vướng bận với nhưng nỗi ưu tư phiền muộn bủa vây. Người buồn cảnh có vui bao giờ đâu?? Mọi thứ xung quanh dường như cũng buồn theo con người hiện giờ, sự tĩnh mịch lên đến tột cùng nghe thấy gió thoang thoảng hun hút, tiếng lá cây rơi xuống đất.... Mọi thứ trở nên tĩnh mịch đau buồn lạ thường
“ Du Tiêu Nhu – không được khóc, mày phải mạnh mẽ” những câu nói đó vẫn thoang thoảng đâu đó trong đầu cô. Cô vẫn kiên cường chống chọi lại mọi gai góc của tận cùng những nỗi đau này.......
Nước mắt rơi..... đến lúc ngủ mà vẫn thấy nước mắt cô rơi đẫm gối, một con người đang cố giả vờ mạnh mẽ gai góc để tồn tại trong hai chữ “ Yêu Thương”
“ Ngồi trong đó có một lúc mà đã cảm thấy ngột ngạt thật, giờ mới biết ở ngoài không khí nó lại thoải mái đến vậy!!”
“ Anh thấy thoải mái sao? Còn tôi thì không thoải mái một chút nào!! Chắc anh vui nhỉ”
Cô bỏ đi, cậu ta nói lớn
“ Coi như em vẫn không thể bỏ mặc anh được”
“ Chẳng qua tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một người vợ sắp cưới trên hợp đồng với anh thôi, không có thêm một lần nào nũa đâu”
Nhu bỏ đi nghĩ “ Sao anh ta không chịu để cho mình được yên chứ” Rồi lại bước tiếp. Và cô chợt nhớ ra rằng chuyện Thiên định nói với cô, rút trong túi sách điện thoại ra
“ Alo!! Thiên à!! Lúc nãy cậu muốn nói với tôi chuyện gì về Lạc với Cao Nam Phong thế?”
Cậu ta lắp bắp như đang còn suy nghĩ xem có nên nói hay không
“ À... thật ra là tôi chỉ muốn nói là hai người họ hình như ghét nhau hay sao thôi”
Nhu cười gượng
“ À!! Cái đó thì dường như ai cũng có thể thấy mà!!! Chỉ có chuyện đó thôi sao???”
“ À ừ!! Tôi cúp máy đây”
“ À khoan cúp máy đã, tôi hỏi chuyện này được không??”
“ Ừ hỏi đi!!”
“ Mễ Lạc đi có nói gì với cậu không??”
“ À đấy, quên mất chuyện đó. Lạc có nhờ tôi gửi một flie gì đó cho cậu, lên facebook tôi gửi qua cho nhé!!”
“ Ok!! Gửi nhanh nhé!!!”
Nhu trở về nhà và lên facebook mở file mà Thiên đã gửi cho mình. Cô chần chừ mãi mới ấn vào đó. Hiện ra một video, Lạc đang ngồi trước một ống kính máy quay, có vẻ đây là một đoạn video nói trước khi anh đi
“ Nhu à!! Sau khi em xem video này thì có lẽ anh đang trên máy bay rồi!! Anh cũng không muốn rời bỏ nơi này đi như lần trước nữa!! Nhưng bắt buộc bản thân anh nghĩ mình nên phải rời đi đến một nơi có thể quên được những kí ức buồn và làm lại một cuộc sống mới. Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không làm em được hạnh phúc, xin lỗi để em phải hi sinh cho anh quá nhiều, xin lỗi vì em đã để em phải khóc, xin lỗi em vì tất cả!! Anh đã từng hứa với bản thân mình sau khi từ Úc trở về là phải để em hạnh phúc, nhưng anh cảm thấy bản thân thật bất tài, anh đã không giữ được lời hứa với của mình” Mễ Lạc lấy tay gạt nước mắt đi rồi tiếp tục nói “ Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh thêm một lần nữa, cảm ơn em đã đến bên anh một lần nữa, cảm ơn em vì tất cả...”
Đang xem thì đoạn video bị nhiễu cô không xem được gì nữa, có lẽ do bị hỏng
Cô khóc, khóc nhỏ thôi nhưng trong tuyệt vọng, cô ôm lấy lồng ngực mình
“ Em xin lỗi!!”
(Một lần nữa hai con người lại làm bản thân phải nợ nần và xin lỗi nhau. Đúng như trong một cuốn tiểu thuyết về cuộc sống mà tôi đã từng đọc “ Đến với nhau là một cái duyên, còn ở bên nhau được hay không là một cái nơ. Trong cuộc sống không ai là người quá sức hoàn hảo, một người biết hi sinh, một người biết nhường nhịn. Có thể trong tay hai người yêu thương nhau không có cái gì, nhưng vì tình yêu họ có thể cố gắng. Nếu tình yêu của hai người là thật lòng thì việc hi sinh bản thân vì người kia là bình thường”)
Nhu cũng vậy!! Cô nghĩ mình không hề đặt niềm tim của bản thân sai chỗ và cô không hề yêu sai người. Cô có thể khóc lóc hết ngày này qua ngày khác nhưng bản thân cô thấy điều mình làm cho người mình yêu thương có gì là sai??? Cô không phải người bất chấp số phận mà rời bỏ mọi thứ, cô chỉ đang cố duy chì những thứ nên tồn tại. Có thể nhiều người biết nhìn vào cô mà nói cô NGU nhưng không, những người đồng cảm sẽ không nghĩ vậy. Hi sinh vì người mình yêu nó hoàn toàn đúng không hề sai.
Giờ thì không còn ai bên cạnh cô ôm cô vào lòng, qua ngày mai cô là một cô dâu, bước trên một lễ đường trải đầy những bông hoa mà hồi bé cô vẫn hàng mong ước nhưng nghịch lí thay lại không phải người cô yêu.. Nỗi đau như cào xé nát trái tim cô, thu mình vào một góc tối cô khóc cùng vài tiếng nấc nho nhỏ rồi cô hòa mình vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cô ngủ nhưng trong lòng vẫn còn đang vướng bận với nhưng nỗi ưu tư phiền muộn bủa vây. Người buồn cảnh có vui bao giờ đâu?? Mọi thứ xung quanh dường như cũng buồn theo con người hiện giờ, sự tĩnh mịch lên đến tột cùng nghe thấy gió thoang thoảng hun hút, tiếng lá cây rơi xuống đất.... Mọi thứ trở nên tĩnh mịch đau buồn lạ thường
“ Du Tiêu Nhu – không được khóc, mày phải mạnh mẽ” những câu nói đó vẫn thoang thoảng đâu đó trong đầu cô. Cô vẫn kiên cường chống chọi lại mọi gai góc của tận cùng những nỗi đau này.......
Nước mắt rơi..... đến lúc ngủ mà vẫn thấy nước mắt cô rơi đẫm gối, một con người đang cố giả vờ mạnh mẽ gai góc để tồn tại trong hai chữ “ Yêu Thương”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook