Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
-
Chương 28: Gắt gao gần sát anh
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Em nói gì?” Long Tư Hạo nhìn cô, thấy sắc mặt cô đỏ hồng liền biết là vì uống rượu.
Anh mím môi, âm thanh trầm thấp vang lên: “Em say rồi.”
Lê Hiểu Mạn có chút tùy hứng lắc đầu: “Tôi không uống rượu,đi thôi, chúng ta đi chỗ phía trước được không?”
Phía trước cách đó không xa có một khách sạn cao cấp 5 sao, cô kéo anh đến đại sản khách sạn vàng xanh rực rỡ, sau đó đi thẳng đến quầy lễ tân, đặt túi xách lên bàn sau đó cầm chi phiếu và chứng minh thư ra, ánh mắt lờ mờ nhìn cô gái quầy lễ tân: “Chúng tôi thuê phòng, phiền toái nhanh lên một chút. Thuê một phòng lớn, giường lớn, co dãn tốt, chúng tôi dễ làm việc.”
Long Tư Hạo bị cô kéo đi nghe thấy cô nói thẳng thừng như thế, đôi môi giật giật,thấy mặt cô ngày càng đỏ, ánh mắt lờ mờ cũng hiểu rượu tác dụng chậm đã bắt đầu phát tác mới nói ra lời như vậy.
Cô gái đứng quầy lễ tân nhìn Lê Hiểu Mạn say khướt lại nhìn dung mạo tuấn mỹ của Long Tư Hạo, sửng sốt một chút, gương mặt hoa si nhìn anh mãi mới lắp bắp hỏi: “Tiên sinh… trước… muốn… muốn…”
Không chờ cô ta nói xong thì anh đã nhìn cô ta yêu cầu một gian phòng tổng thống.
Lập tức anh kéo Lê Hiểu Mạn say khướt đi vào phòng tổng thống xa hoa sau đó kéo cô vào phòng tắm.
“Em uống say rồi, tôi xả nước cho em tắm rửa.” anh nhìn cô sau đó bắt đầu xả nước cho cô.
Lê Hiểu Mạn lờ mờ nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, đột nhiên tiến lên từ phía sau ôm lấy anh.
Long Tư Hạo ngẩn ra, thân thể cứng ngắc, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên: “Lê Hiểu Mạn…”
Anh tách ngón tay trắng nõn của cô ra, xoay người nhìn khuôn mặt đỏ ửng không thôi của cô: “Đi tắm rửa đi, cho tỉnh rượu một chút.”
“Tôi không…” Lê Hiểu Mạn tức giận lắc đầu, cô nhìn anh, lại ôm cổ anh, thân thể mềm mại dựa gần anh, âm thanh khóc nức nở, như muốn lên án: “Hoắc Vân Hy còn đi ngoại tình rồi… vì sao tôi không thể chứ? Tôi cũng muốn thế… không phải chúng ta từng có một lần sao?”
Cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo trượt từ mặt anh xuống lồng ngực to lớn của anh, ngón tay run rẩy cởi cúc áo bằng kim cương trên tây phục của anh, một chiếc, hai chiếc…
Sau đó đến cúc áo sơ mi bằng tơ tằm.
Mãi đến khi lồng ngực tráng kiện của anh hiện ra, cô mới ngừng tay run rẩy sờ ngực anh.
Cả người Long Tư Hạo cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đáy mắt lóe lên cảm xúc dị thường, anh nhíu mày như hạ quyết tâm thật lớn sau đó nắm chặt đôi tay không an phận của cô.
“Hiểu Hiểu, được rồi, đừng náo loạn nữa.” âm thanh của anh trầm thấp mà khàn khàn, tràn đầy từ tính và mị hoặc.
Lê Hiểu Mạn lắc đầu, mím chặt môi nói: “Không, tôi cứ muốn anh đấy…”
Cô dán mặt vào lồng ngực gợi cảm của anh, bàn tay nhỏ tranh thủ nắm tay anh, sau đó đặt lên cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.
“Em nói gì?” Long Tư Hạo nhìn cô, thấy sắc mặt cô đỏ hồng liền biết là vì uống rượu.
Anh mím môi, âm thanh trầm thấp vang lên: “Em say rồi.”
Lê Hiểu Mạn có chút tùy hứng lắc đầu: “Tôi không uống rượu,đi thôi, chúng ta đi chỗ phía trước được không?”
Phía trước cách đó không xa có một khách sạn cao cấp 5 sao, cô kéo anh đến đại sản khách sạn vàng xanh rực rỡ, sau đó đi thẳng đến quầy lễ tân, đặt túi xách lên bàn sau đó cầm chi phiếu và chứng minh thư ra, ánh mắt lờ mờ nhìn cô gái quầy lễ tân: “Chúng tôi thuê phòng, phiền toái nhanh lên một chút. Thuê một phòng lớn, giường lớn, co dãn tốt, chúng tôi dễ làm việc.”
Long Tư Hạo bị cô kéo đi nghe thấy cô nói thẳng thừng như thế, đôi môi giật giật,thấy mặt cô ngày càng đỏ, ánh mắt lờ mờ cũng hiểu rượu tác dụng chậm đã bắt đầu phát tác mới nói ra lời như vậy.
Cô gái đứng quầy lễ tân nhìn Lê Hiểu Mạn say khướt lại nhìn dung mạo tuấn mỹ của Long Tư Hạo, sửng sốt một chút, gương mặt hoa si nhìn anh mãi mới lắp bắp hỏi: “Tiên sinh… trước… muốn… muốn…”
Không chờ cô ta nói xong thì anh đã nhìn cô ta yêu cầu một gian phòng tổng thống.
Lập tức anh kéo Lê Hiểu Mạn say khướt đi vào phòng tổng thống xa hoa sau đó kéo cô vào phòng tắm.
“Em uống say rồi, tôi xả nước cho em tắm rửa.” anh nhìn cô sau đó bắt đầu xả nước cho cô.
Lê Hiểu Mạn lờ mờ nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, đột nhiên tiến lên từ phía sau ôm lấy anh.
Long Tư Hạo ngẩn ra, thân thể cứng ngắc, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên: “Lê Hiểu Mạn…”
Anh tách ngón tay trắng nõn của cô ra, xoay người nhìn khuôn mặt đỏ ửng không thôi của cô: “Đi tắm rửa đi, cho tỉnh rượu một chút.”
“Tôi không…” Lê Hiểu Mạn tức giận lắc đầu, cô nhìn anh, lại ôm cổ anh, thân thể mềm mại dựa gần anh, âm thanh khóc nức nở, như muốn lên án: “Hoắc Vân Hy còn đi ngoại tình rồi… vì sao tôi không thể chứ? Tôi cũng muốn thế… không phải chúng ta từng có một lần sao?”
Cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo trượt từ mặt anh xuống lồng ngực to lớn của anh, ngón tay run rẩy cởi cúc áo bằng kim cương trên tây phục của anh, một chiếc, hai chiếc…
Sau đó đến cúc áo sơ mi bằng tơ tằm.
Mãi đến khi lồng ngực tráng kiện của anh hiện ra, cô mới ngừng tay run rẩy sờ ngực anh.
Cả người Long Tư Hạo cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đáy mắt lóe lên cảm xúc dị thường, anh nhíu mày như hạ quyết tâm thật lớn sau đó nắm chặt đôi tay không an phận của cô.
“Hiểu Hiểu, được rồi, đừng náo loạn nữa.” âm thanh của anh trầm thấp mà khàn khàn, tràn đầy từ tính và mị hoặc.
Lê Hiểu Mạn lắc đầu, mím chặt môi nói: “Không, tôi cứ muốn anh đấy…”
Cô dán mặt vào lồng ngực gợi cảm của anh, bàn tay nhỏ tranh thủ nắm tay anh, sau đó đặt lên cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook