Sách Đạn Tinh Anh
Chương 60

Mấy ngày nay, Hawkins cho Sean một loại ảo giác y là một người rất dễ ở chung, khiến anh quên đi rằng y là một gã điên.

Lại hơn mười phút qua đi, Sean cảm thấy nước đã nguội dần, không thích hợp tiếp tục ngâm mình, anh mới đứng dậy lau khô thân thể.

Anh sẽ không ngốc đến mức chỉ choàng khăn tắm đi ra để cho Hawkins thị gian mình, mà là mặc đầy đủ y phục, “võ trang hạng nặng” mới đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, anh liền thấy Hawkins đang tựa trên tường ngay bên cạnh, ánh mắt y, trong vẻ ngoài trầm tĩnh hàm chứa một ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt, Sean biết tuyệt đối không thể để người này có được một lần, vì có được lần thứ nhất, người này sẽ dễ dàng lấy được lần thứ hai, lần thứ ba, buổi tối hôm nay nhất định phải đặc biệt cẩn thận.

"Tôi tắm xong rồi, anh chậm rãi nhé." Sean nói xong liền muốn đi qua bên người y, Hawkins lại giữ anh lại.

"Sean, cậu tức giận?"

Bây giờ lại nói tức giận gì gì đó không khỏi có vẻ làm kiêu, nhưng nếu nói không tức giận lại có chút xin lỗi chính mình.

"Anh có thích bị người khác đè lên thành bể bơi fuck không?"

Hawkins chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, "Như vậy ở trên giường là có thể ?"

"Hôm nay không được." Sean bất kể y chắn đường, đẩy bật y ra, trèo lên giường ôm PSP bắt đầu chơi.

Trong phòng tắm truyền lại tiếng nước chảy, Sean nghĩ thầm rằng tối nay anh hẳn là có thể yên tĩnh một chút .

Khi Hawkins đi ra, Sean mới nhớ tới chuyện gì, anh nói với y: "Này, sáng sớm mai tôi phải bay đi Boston ."

Hawkins nhìn anh, bầu không khí thoải mái vốn có lập tức đông lạnh lại.

"Không phải tôi cố ý bỏ anh lại, vé máy bay tôi đã đặt xong trước khi đến New York. Rick hiện tại sống ở Boston." Sean khẩn trương giải thích.

"Cho tôi số chuyến bay, bay chậm lại một chuyến, ngày mai tôi và cậu cùng đi."

Sean biết kết cục sẽ là như vậy, vì thế anh cho y biết số chuyến bay rồi lại tiếp tục vùi đầu vào PSP.

Nhờ phúc Hawkins, Sean không cần vội vã chạy đến sân bay đi chuyến bay sớm đặc biệt, mà là ngủ thẳng đến 11h sáng. Lúc anh tỉnh lại, Hawkins đang nằm bên cạnh anh đọc báo.

"Này, Hawkins.......... Anh có cảm thấy dường như chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật không?" Sean nhìn nhìn vào cằm Hawkins và hỏi.

"Đây vốn là phòng dành cho tuần trăng mật." Hawkins buông tờ báo, hôn lên trán Sean. (Ngọt ngán nha hai chàng! =v=)

A .......... Thì ra là vậy, thế nhưng anh còn chưa chú ý đến.......... Sean bất giác thấy buồn cười.

Hawkins đứng dậy, thu thập hành lý gọn gàng. Y làm việc không giống Sean. Sean chỉ cần có khe hở liền đem tất cả đồ đạc nhét vào, tùy tiện nhét lung tung, thường thì muốn tìm thấy gì đó anh đều phải dốc cả túi hành lý ra, còn Hawkins thì lại rất ngăn nắp trật tự, ngay cả khăn mặt của Sean đều phải lấy máy sấy sấy khô, gấp cẩn thận rồi mới bỏ vào.

Sean chống tay lên đầu, ngón tay gõ lên đệm, đột nhiên có ý nghĩa rằng có một người vợ như Hawkins kỳ thực chưa hẳn đã không tốt, nếu anh muốn Hawkins nấu cơm cho mình, người này nhất định sẽ mua sách dạy nấu ăn ở trong bếp dốc lòng nghiên cứu.......... Khoan đã, ý tưởng này thật sự là rất đáng sợ!

"Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đó là có thể ra sân bay ."

Sean lôi linh hồn lơ lửng của mình về, nhìn lại khuôn mặt anh tuấn có góc có cạnh của Hawkins, làm sao có hương vị của một bà nội trợ hiền lành đảm đang?

Ba giờ sau, họ ngồi trên chuyến bay đi Boston, lại là khoang hạng nhất.

Sean có thể tùy ý duỗi thẳng chân tay, các kênh truyền hình cho hành khách lựa chọn cũng không ít.

"A, quả nhiên khoang hạng nhất vẫn thoải mái hơn cả!" Có điều đường bay ngắn mà mua vé khoang hạng nhất tựa hồ có chút xa xỉ, Sean liếc nhìn Hawkins đang ở một bên lật tạp chí, đốt tiền a ..........

Khi máy bay vững vàng tiến vào hành trình bay, tiếp viên hàng không mang đồ uống và trái cây ra.

Sean mới uống được một hớp, đèn cảnh báo liền sáng, yêu cầu tất cả hành khách cài thắt lưng an toàn.

Lúc này, một người đàn ông mặc chế phục, vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên cạnh Hawkins, cúi đầu hỏi: "Xin hỏi ngài là EOD Trung úy - Howard Hawkins phải không?"

Hawkins buông tạp chí, "Đúng vậy."

"Mời ngài theo tôi đi một lát, được không?"

Sean bỗng nhiên cảm thấy có chuyện nghiêm trọng đã phát sinh, Hawkins lại ở ngay trước mặt người đàn ông kia hôn anh một cái rồi mới đứng dậy.

Người đàn ông đưa Hawkins đến gian dành riêng cho tiếp viên, hạ thấp giọng nói: "Vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại từ mặt đất, cuộc gọi đó cho chúng tôi biết trên máy bay có bom."

Hawkins cau mày, "Bom ở đâu?"

"Ở trong hành lý gửi theo máy bay của một vị hành khách, hành lý này không lên máy bay theo cách thông thường nên không có nhãn vận chuyển, mà là phần tử khủng bố cải trang thành nhân viên khuân vác chuyển nó lên." Ở gian bên cạnh, hai tiếp viên hàng không dường như cũng đã biết tin tức này, sắc mặt họ đã tái nhợt, nhìn về phía Hawkins. "Rất có thể quả bom mà phần tử khủng bố đưa lên máy bay là loại bom chịu áp lực, khi máy bay bay đến một độ cao cố định, quả bom sẽ bắt đầu hoạt động, và khi máy bay hạ xuống một độ cao nhất định, nó sẽ phát nổ.......... Nhưng máy bay không thể nào cứ bay mãi không dừng, hiện tại cũng không thể mời chuyên gia phá bom lên máy bay .........." (Thế người đứng trước mặt ông là ai? =”=)

"Các người tra xét thông tin cá nhân của hành khách?"

"Đúng vậy, chúng tôi được biết ngài là sĩ quan nghĩa vụ có thời hạn của EOD, hơn nữa từng phá giải rất nhiều bom, cho nên.........."

"Hành lý kia đâu?" Hawkins không định lãng phí thời gian.

"Nhân viên công tác của chúng tôi đã xuống khoang hành lý tìm nó lại đây."

"Cho tôi kéo, nhíp, tua-vít và hết thảy công cụ có thể dùng để tháo dỡ bom mà các anh có." Hawkins lạnh nhạt nói, "Mặt khác, gọi người bạn đồng hành của tôi đến đây."

Khi Sean mang theo đầy bụng ngờ vực đi vào gian phòng dành riêng cho nhân viên phi hành đoàn, anh không khỏi ngây dại.

"Tôi nghĩ.......... Trở lại Mỹ sẽ không còn gặp lại thứ đồ chơi này nữa .........." Sean thấy Hawkins ngồi xổm trên sàn, trước mặt y là va li hành lý, bên trong đặt thứ gì không cần phải nghĩ anh cũng biết.

Trái tim trầm xuống, anh bỗng nhiên có một loại cảm giác "Vì sao mình vĩnh viễn đều không thoát khỏi nó được" đầy nản lòng.

Trên quả bom có một mặt đồng hồ tiêu biểu cho loại bom chịu áp lực, trên đồng hồ, kim khẽ rung động, tùy theo máy bay cao thấp xóc nảy mà rung động.

"Máy bay hạ thấp đến một độ cao nhất định, nó sẽ phát nổ." Hawkins giải thích. Sean nhăn mày lại, anh bỗng nhiên có cảm giác đây là lời nhắn gửi của Montero James. Bởi lẽ bình thường thì phần tử khủng bố chỉ cần chế tạo loại bom phát nổ khi máy bay lên đến một độ cao nhất định mà không phải đợi cho đến khi máy bay lại hạ thấp xuống, nghĩa là cho bọn họ chơ hội để hóa giải. Hawkins nhìn thấy sự biến sắc của Sean bèn nói: "Cậu đoán không sai, thứ này quả thực là sự khiêu khích của Montero. Chúng ta phải hóa giải nó."

Sean hít sâu, bất kể anh có bao nhiêu không muốn nghe đến bất cứ thứ tin tức nào liên quan đến Montero thì giờ phút này anh cũng phải tự điều chỉnh mình trở về trạng thái cảnh giác căng thẳng như khi còn ở Baghdad, anh cũng ngồi xổm xuống, cùng Hawkins mở vỏ quả bom, xem xét mạch điện.

Một tiếp viên hàng không đi vào, run giọng nhắc nhở: "Dầu mà máy bay dự trữ chỉ đủ để máy bay tiếp tục dừng ở độ cao này 30’, vì thế .........."

Sean quay đầu lại nói: "Cô chỉ cần đi ra ngoài chấn an hành khách, cho bọn họ biết lý do máy bay không thể đáp xuống sân bay đúng giờ là được, sau đó không cần quay lại đây."

Sean tìm một cái bút, chặn ngang cửa lại.

"Đầu tiên liệu chúng ta có thể bóc tách thiết bị cảm ứng áp lực khỏi quả bom được không?"

"Không thể, thiết bị cảm ứng và quả bom được nối bằng một đường dây liên tiếp, một khi cắt đứt dây bom sẽ tự động kích nổ."

"Shit!" Sean biết không có thời gian buồn bực, anh lấy giấy vẽ lại sơ đồ mạch điện.

"Điều này rất kỳ lạ, dựa theo loại phương thức nối tiếp này, thiết bị dẫn nổ không thể khống chế quả bom." Sean cau chặt lông mày, kiểm tra lại lần nữa để khẳng định sơ đồ mạch điện của mình không hề sai sót.

"Bình tĩnh, Sean. Để chúng ta cùng nhau nghĩ xem tình huống nào có thể khiến sơ đồ mạch điện thành lập." Hawkins duỗi ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn trên lông mày Sean.

Sean không ngừng phân tích, Hawkins trầm ngâm suy nghĩ xem có cách nào vô hiệu hóa thiết bị cảm ứng để máy bay có thể đáp xuống an toàn.

"Hawkins! Tôi nghĩ ra rồi!" Ánh mắt Sean sáng rực lên, "Vị trí này có hai sợi dây hoàn toàn tách rời, chúng không có tác dụng gì với sơ đồ mạch điện, chỉ được tạo ra để làm nhiễu sự phán đoán của chúng ta."

Hawkins nhìn anh, khóe môi khẽ nhích lên, "Đúng vậy, giả thiết này có thể giải thích được mọi sự kỳ quái trong mạch điện."

"A —— Tôi hận Montero.......... Bom của hắn hoặc là mạch điện rắc rối khiến người ta không biết bắt đầu từ đâu, hoặc là hắn sẽ chơi những trò như thế này khiến người ta đau đầu!"

"Vậy bây giờ chúng ta cần tìm ra hai sợi dây vô dụng trong mạch điện là cái nào."

"Theo tôi sợi này và sợi này ....... là có khả năng cao nhất." Sean nhẹ nhàng đẩy ra hai sợi dây.

"Kiểm nghiệm một chút đi." Hawkins dùng mũi kéo thật cẩn thận cắt lớp nhựa bọc ngoài, Sean nói không sai, bên trong rỗng ruột.

"Tốt, một sợi đã bị loại trừ." Hawkins dùng đầu ngón tay gẩy nhẹ một sợi dây khác lên, Sean bỗng đè lấy tay y.

"Từ từ.........." Sean lấy ra bản vẽ, đánh một dấu X trên một sợi dây, sau đó tiếp tục suy ngẫm chốc lát, "Nếu sợi dây này là giả, tôi cảm thấy một sợi khác có thể là thật."

"Được." Hawkins rất kiên nhẫn cắt lớp vỏ nhựa, phán đoán của Sean vẫn chính xác. "Như thế này thì mạch điện đã được thành lập.”

"Nếu thiết bị cảm ứng áp lực là một mạch nối tiếp, chúng ta liền thử dỡ bỏ thiết bị dẫn nổ một lần đi." Sự căng thẳng khẩn trương khiến Sean bắt đầu đổ mồ hôi.

Hawkins đưa tay lau mồ hôi cho Sean, "Đừng lo lắng, còn lại cứ giao cho tôi."

Sau đó, Hawkins liền đặt toàn bộ sức chú ý lên quả bom.

Sean bỗng nghĩ, liệu có thể là Montero đi theo Hawkins như một cái bóng, chứ không phải Hawkins truy đuổi Montero hay không? Có lẽ cho dù đã về nước, cũng không có nghĩa là họ sẽ được hưởng thụ sự yên lặng.

Tim anh nhảy lên kinh hoàng, giờ phút này cùng khi còn ở Baghdad hoàn toàn bất đồng.

Nếu là trước đây, khi phán đoán bom không thể tháo dỡ, bọn họ còn có thể mau chóng rút ra đến khoảng cách an toàn, mà ở trên chiếc máy bay này, họ không có chỗ để lùi.

Không gian nhỏ hẹp này dường như càng ngày càng oi bức, Sean biết hết thảy cảm giác lạnh trong anh đều do tâm lý mà ra. Mỗi khi Hawkins cắt đứt một sợi dây, lưỡi kéo tựa hồ cứa lên trái tim anh, thần kinh anh cũng phải run rẩy theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương