Sách Đạn Tinh Anh
-
Chương 53
"Vậy xem như tôi là Sean Elvis không tốt sao?" Sean biết, những lời này đã là câu trả lời cho nghi vấn của Jill. Bọn họ là những người theo chủ nghĩa duy vật, sẽ không tin có chuyện linh hồn chuyển hoán, kiếp trước kiếp này.
Thế nhưng những gì Sean trải qua ít nhất đã chứng minh Thượng Đế ngẫu nhiên cũng sẽ điên lên một lần, làm cho một linh hồn sống lại trong thân xác của một người khác.
"Có tính toán gì không? Sau khi cậu về nước ấy?" Jill lại ngẩng mặt lên, tươi cười, kỳ thật anh ta đã sớm chuẩn bị tinh thần buông tay khỏi đoạn tình cảm ấy, Jill cảm thấy rằng thay vì rối rắm với việc Sean có phải là Vincent không, thì chuyện Sean bây giờ có thể sống được hạnh phúc hay không càng đáng giá để anh ta quan tâm.
"Tôi muốn xuất ngũ, sau đó học đại học, mạch học."
Jill cười nhạo, "Như vậy cậu cần thông qua kỳ thi ACT, tuy rằng tôi cảm thấy với năng lực của cậu thì nó chỉ là một món điểm tâm. Sau này cho dù cậu đi đâu, nhất định cũng phải nói cho tôi biết."
"Chờ nhập học tôi cũng sắp ba mươi tuổi .......... Trời ạ, tuổi này còn là sinh viên?" Sean cảm thấy buồn cười.
"Cuộc đời con người ta cho dù bắt đầu từ thời điểm nào cũng không muộn, hơn nữa tôi đoán rằng trong vòng một năm không chừng cậu đã có đủ tư cách tốt nghiệp."
"Bất quá, cũng có thể tôi sẽ đi làm nhân viên sửa chữa máy tính."
"Nhớ thi lấy giấy phép."
"Mở quán bar?"
"Được thôi, tôi sẽ nhập cổ."
Lúc đó, Hawkins đã lăn bánh xe trở lại.
Jill nhìn y một cái, sau đó cúi đầu hôn lên trán Sean, "Gặp lại sau, Sean."
"Jill!"
"Chuyện gì?" Đi đến gần cửa, Jill quay đầu lại.
"Tôi thích nụ cười của anh."
"Aha, trước kia Vincent nói tôi cười giống một tên cáo già."
"Đó là vì cậu ta không đủ hiểu biết anh." Sean xua xua bàn tay trái, anh cảm ơn Thượng Đế đã cho anh một cơ hội sống lần thứ hai, khiến anh quen biết rất nhiều người mới, cũng thực sự hiểu được người bạn cũ mà trước đây anh chưa bao giờ hiểu.
Đợi cho tiếng bước chân của Jill biến mất, Sean quay đầu lại, có chút buồn cười: "Tôi cảm thấy bệnh của anh vốn là ra vẻ hình thức vậy thôi, cứ luôn ở cạnh tôi, anh không thấy nhàm chán sao?"
Hawkins lắc đầu, chậm rãi nói: "Lúc này tôi sẽ đi Miami, chỗ mẹ của tôi, cậu đi cùng với tôi đi."
"Tôi có một ít chuyện riêng phải xử lý, thật lâu rồi tôi không có về nhà ."
"Nhưng cha mẹ cậu đều đã mất." Hawkins nhìn sâu vào trong mắt Sean, muốn nắm lấy thứ tình tự mà y nhìn không hiểu trong mắt anh, "Cậu trở về đó rồi thậm chí còn không có ai ở bên để chăm sóc cho cậu.”
Lúc này Sean mới nhớ ra, khi “mình” bị chấn thương đầu tại bộ đội đặc chủng, chỉ có một người phụ nữ tên là Mercy gọi điện đến hỏi thăm tình hình của anh, mà Jack cũng đã nói, cha của “Sean” đã qua đời từ lúc “anh” mới học trung học, mẹ “anh” cũng đã qua đời một năm trước vì ung thư phổi.
“Sean” quả thật không có thân nhân.
"Tôi muốn trở về để ý qua phòng ở do cha mẹ tôi để lại, thăm bác Mercy và cô em họ Tracy, con bé đã nói chờ tôi trở về Washington, nó sẽ mời tôi tham gia hôn lễ của nó."
"Nghe ra.......... Cậu chưa về nước đã khẩn cấp nghĩ đến phải thoát khỏi tôi.”
Lời của Hawkins khiến Sean hơi hơi sửng sốt, anh quả thật có ý định chấm dứt quan hệ của mình cùng Hawkins, nhưng không phải bằng phương thức kịch liệt, mà chậm rãi, dần dần để thời gian xóa nhòa tất cả.
"Chúng ta có vô số thời gian."
"Cậu phải gọi điện thoại cho tôi." Hawkins dùng một loại ngữ khí pha chút mang mệnh lệnh, nói.
"Rõ, Sir." Sean bật cười.
"Nếu về nước trong vòng một tuần còn chưa nhận được điện thoại của cậu tôi sẽ đi tìm cậu." Hawkins nói.
"Tôi sẽ gọi cho anh."
"Tôi biết địa chỉ nhà cậu, Sean. Còn cả bác Mercy, tất cả những người cậu quen biết, tôi đều có thể tra được."
Sean thở dài, "Nghe, lời của anh khiến tôi có cảm giác anh là kẻ theo dõi điên cuồng."
"Tôi chỉ muốn nói với cậu, cho dù cậu ở bất cứ nơi nào, tôi đều có thể tìm được cậu."
Sean ngẩng đầu, khẽ hôn lên mặt Hawkins.
"Hawkins, sau này anh vẫn sẽ ở lại EOD sao? Sẽ không thử đi đơn vị nào khác?"
"Chỉ có ở EOD mới có thể chính diện giao phong với Montero James, không phải sao?"
Sean nở nụ cười.
Đây là lần cuối cùng anh hỏi Hawkins vấn đề này, có lẽ Hawkins sẽ vĩnh viễn không hiểu được dụng ý của anh khi hỏi y vấn đề này là gì.
"Khi tôi không ở bên cạnh anh, anh cũng phải nhớ rõ điểm mấu chốt của mình." Sean nắm chặt tay y, ánh mắt Hawkins trở nên ôn hòa, ngón tay y đan cài vào với ngón tay anh.
Ngày hôm sau, Sean được đưa ra khỏi bệnh viện, chỉ cần Hawkins theo tiễn.
"Nhớ rõ lời cậu đã hứa." Hawkins ôm lấy anh trước khi Sean lên xe.
Cổ họng Sean có chút nghẹn ngào, anh gượng gạo siết chặt vòng tay: "Hẹn gặp lại, Hawkins."
Anh cũng đã từng hứa với tôi, tôi tin rằng đến nay anh vẫn còn nhớ rõ.......... Nhưng nhớ rõ và thực hiện được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
***
Sau nhiều giờ ngồi máy bay, Sean về tới cố thổ Washington.
Chuyến bay mệt mỏi cũng không giảm bớt được cảm giác hưng phấn khi về đến quê hương của anh.
Xuống máy bay, một sĩ binh chờ sẵn, chào anh, sau đó giúp anh đẩy xe lăn ra thông đạo.
Bác Mercy cùng Tracy và vị hôn phu của cô đã đợi anh ở đó.
"A —— con trai ta!" Mercy ôm chặt Sean, chặt đến mức anh cơ hồ không thở nổi, sau đó hôn anh thật nồng nhiệt lên hai má, "Con không biết bác đã lo lắng cho con biết bao nhiêu!"
Tracy đi tới, giúp Sean đẩy xe lăn và nói: "Anh không biết đâu Sean, khi mẹ biết anh xin được điều đến Baghdad bà đã vô cùng tức giận, tuy rằng làm bộ đội đặc chủng cũng không thoải mái.......... Nhưng khi biết EOD là gì, bà muốn nổi điên lên! Bà vẫn luôn lải nhải rằng anh muốn đi chịu chết, tốt nhất vĩnh viễn không cần về nhà. Bất quá không đến một tuần, bà liền mỗi ngày đều ngồi trước TV xem tin tức, lật báo chí, vừa nghe thấy vụ nổ bom tập kích nào đó liền lập tức lo rối lên."
Sean ngẩng đầu lên nhìn về phía bác Mercy, trong lòng thực sự cảm động. Kỳ thật đối với người phụ nữ này, anh không có những cảm tình mà thân nhân cần có, bởi vì anh chiếm cứ thân thể của Sean nhưng không Sean trí nhớ, anh không rõ người phụ nữ này đối với “mình” có bao nhiêu yêu thương. Nhưng hiện tại, có người nói với anh người phụ nữ này là bác của anh, là một người thân vô cùng quan tâm đến anh.
"Ta nghe được tin con bị thương.......... Thật sự sợ tới mức không biết phải làm gì nữa, ta đi giáo đường cầu nguyện, đi thăm mộ cha mẹ con, khẩn cầu họ phù hộ con.......... Chúa ơi, sau đó bọn họ nói cho ta biết, con không sao hết, có thể về nhà, Sean thân yêu.......... Ta chỉ xin con đừng khiến ta lo âu như thế nữa!"
Sean nắm tay bà, "Bác Mercy, bác yên tâm, con sẽ không lại đi đến những nơi nguy hiểm nữa."
"Sean, anh đã sẵn sàng tham dự hôn lễ của em sao?" Tracy hỏi, vị hôn phu của cô mỉm cười nhìn anh.
"Đương nhiên, chỉ cần em không ngại anh trai của em ngồi trên xe lăn đến tham dự." Trên thực tế hôn lễ của cô được tổ chức tại nửa tháng sau, lúc đó tuy cánh tay anh chưa thể dỡ thạch cao nhưng anh đã có thể rời khỏi xe lăn.
Sean cùng mọi người về đến căn hộ cũ của cha mẹ anh. Những ngày “anh” không ở nhà, căn hộ đều do một tay bác Mercy dọn dẹp.
Lúc họ đi vào, phòng khách không nhiễm một hạt bụi, phòng riêng của “Sean” cũng được trải ga giường mới tinh, tất cả bài trí đều thực ấm áp, khi anh ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại, hít một hơi, ngửi thấy mùi hồng trà thơm ngát bay ra từ trong bếp.
"Suy nghĩ gì vậy?" Vị hôn phu của Tracy ngồi ở bên kia sô pha lên tiếng hỏi.
"Nghĩ về tiếng bom nổ, tiếng viên đạn bay ra khỏi nòng và tiếng xe tăng nghiến trên mặt đường rốt cục đã rời xa tôi." Sean bỗng nhiên hiểu được, có lẽ đây mới là cuộc sống mà anh hằng mong muốn.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại vang lên, Tracy kêu: "Sean, có điện thoại của anh!"
"Điện thoại của anh?" Sean được đỡ lên xe lăn, thầm suy nghĩ mình vừa mới trở về, sao lại có người gọi điện thoại về nhà đâu?
"Hi, tôi là Sean."
"Cậu đã về đến nhà ." Giọng nói mang theo phong cách độc đáo, lạnh lẽo nhưng không lãnh khốc, chỉ có Hawkins.
"Hawkins?" Sean sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại được, "Anh thật sự tìm được số điện thoại nhà riêng của tôi?"
"Cậu có khỏe không?"
Vừa về đến nhà một lúc liền nghe thấy thanh âm của y, Sean cảm thấy một chút vui sướng, nhưng là đồng thời lại có một ít khổ sáp. Kỳ thật nếu y không gọi điện thoại, Sean tin rằng mình có thể đem tình cảm của anh dành cho y đặt vào một nơi anh sẽ không bao giờ đụng đến, sau đó chậm rãi quên.
"Tôi tốt lắm, anh thế nào? Khi nào thì đi Miami?"
"Tôi cũng sắp lên máy bay."
"Hmm."
"Tôi sợ khi đang ở trên máy bay thì cậu gọi đến."
Sean bật cười, Hawkins không biết anh căn bản không có ý định gọi điện thoại cho y.
"Hy vọng anh có một kỳ nghỉ vui vẻ ở Miami cùng mẹ của mình."
Lúc này, tiếng bác Mercy vọng ra từ phòng bếp, "Sean, trà chiều đã chuẩn bị xong rồi! Còn có bánh trứng nóng hổi và bánh quy bơ, con phải ăn hết tất cả số bánh này!"
"Sean, tôi nhớ cậu."
Sean hít một hơi, dùng giọng ôn nhu nói: "Anh có thể tự chơi phi hành kì* để phân tán loại tâm tình này." (*Một loại chơi cờ, ta không biết là cờ gì. TT^TT)
"Vì sao tôi phải phân tán loại tâm tình này? Những lúc nhớ đến cậu tôi cảm thấy rất vui vẻ."
Nụ cười mỉm nở trên môi Sean khiến Tracy đi ra từ trong bếp với tách trà trên tay phải nhướng mày. Kỳ thật Hawkins nói câu nói kia chỉ đơn thuần muốn bày tỏ cảm giác của mình mà thôi, y tuyệt đối không ý thức được đó là một câu tán tỉnh ngọt ngào.
"Tốt, có điều tôi phải đi uống trà chiều, lần sau lại tán gẫu."
".......... Gặp lại sau."
Chờ Sean trở về bàn, Tracy giễu cợt anh, "Sean, cuộc gọi đó đến từ một cô bé xinh đẹp phải không?"
"Đó là đàn ông, anh ta ít nói ít cười, kiêu ngạo tự phụ, tuy nhiên dáng người có thể khiến nam giới hâm mộ, diện mạo khiến cho nữ giới hét chói tai."
"Cái gì? Đàn ông?" Tracy tỏ ra không thể tin nổi.
Thế nhưng những gì Sean trải qua ít nhất đã chứng minh Thượng Đế ngẫu nhiên cũng sẽ điên lên một lần, làm cho một linh hồn sống lại trong thân xác của một người khác.
"Có tính toán gì không? Sau khi cậu về nước ấy?" Jill lại ngẩng mặt lên, tươi cười, kỳ thật anh ta đã sớm chuẩn bị tinh thần buông tay khỏi đoạn tình cảm ấy, Jill cảm thấy rằng thay vì rối rắm với việc Sean có phải là Vincent không, thì chuyện Sean bây giờ có thể sống được hạnh phúc hay không càng đáng giá để anh ta quan tâm.
"Tôi muốn xuất ngũ, sau đó học đại học, mạch học."
Jill cười nhạo, "Như vậy cậu cần thông qua kỳ thi ACT, tuy rằng tôi cảm thấy với năng lực của cậu thì nó chỉ là một món điểm tâm. Sau này cho dù cậu đi đâu, nhất định cũng phải nói cho tôi biết."
"Chờ nhập học tôi cũng sắp ba mươi tuổi .......... Trời ạ, tuổi này còn là sinh viên?" Sean cảm thấy buồn cười.
"Cuộc đời con người ta cho dù bắt đầu từ thời điểm nào cũng không muộn, hơn nữa tôi đoán rằng trong vòng một năm không chừng cậu đã có đủ tư cách tốt nghiệp."
"Bất quá, cũng có thể tôi sẽ đi làm nhân viên sửa chữa máy tính."
"Nhớ thi lấy giấy phép."
"Mở quán bar?"
"Được thôi, tôi sẽ nhập cổ."
Lúc đó, Hawkins đã lăn bánh xe trở lại.
Jill nhìn y một cái, sau đó cúi đầu hôn lên trán Sean, "Gặp lại sau, Sean."
"Jill!"
"Chuyện gì?" Đi đến gần cửa, Jill quay đầu lại.
"Tôi thích nụ cười của anh."
"Aha, trước kia Vincent nói tôi cười giống một tên cáo già."
"Đó là vì cậu ta không đủ hiểu biết anh." Sean xua xua bàn tay trái, anh cảm ơn Thượng Đế đã cho anh một cơ hội sống lần thứ hai, khiến anh quen biết rất nhiều người mới, cũng thực sự hiểu được người bạn cũ mà trước đây anh chưa bao giờ hiểu.
Đợi cho tiếng bước chân của Jill biến mất, Sean quay đầu lại, có chút buồn cười: "Tôi cảm thấy bệnh của anh vốn là ra vẻ hình thức vậy thôi, cứ luôn ở cạnh tôi, anh không thấy nhàm chán sao?"
Hawkins lắc đầu, chậm rãi nói: "Lúc này tôi sẽ đi Miami, chỗ mẹ của tôi, cậu đi cùng với tôi đi."
"Tôi có một ít chuyện riêng phải xử lý, thật lâu rồi tôi không có về nhà ."
"Nhưng cha mẹ cậu đều đã mất." Hawkins nhìn sâu vào trong mắt Sean, muốn nắm lấy thứ tình tự mà y nhìn không hiểu trong mắt anh, "Cậu trở về đó rồi thậm chí còn không có ai ở bên để chăm sóc cho cậu.”
Lúc này Sean mới nhớ ra, khi “mình” bị chấn thương đầu tại bộ đội đặc chủng, chỉ có một người phụ nữ tên là Mercy gọi điện đến hỏi thăm tình hình của anh, mà Jack cũng đã nói, cha của “Sean” đã qua đời từ lúc “anh” mới học trung học, mẹ “anh” cũng đã qua đời một năm trước vì ung thư phổi.
“Sean” quả thật không có thân nhân.
"Tôi muốn trở về để ý qua phòng ở do cha mẹ tôi để lại, thăm bác Mercy và cô em họ Tracy, con bé đã nói chờ tôi trở về Washington, nó sẽ mời tôi tham gia hôn lễ của nó."
"Nghe ra.......... Cậu chưa về nước đã khẩn cấp nghĩ đến phải thoát khỏi tôi.”
Lời của Hawkins khiến Sean hơi hơi sửng sốt, anh quả thật có ý định chấm dứt quan hệ của mình cùng Hawkins, nhưng không phải bằng phương thức kịch liệt, mà chậm rãi, dần dần để thời gian xóa nhòa tất cả.
"Chúng ta có vô số thời gian."
"Cậu phải gọi điện thoại cho tôi." Hawkins dùng một loại ngữ khí pha chút mang mệnh lệnh, nói.
"Rõ, Sir." Sean bật cười.
"Nếu về nước trong vòng một tuần còn chưa nhận được điện thoại của cậu tôi sẽ đi tìm cậu." Hawkins nói.
"Tôi sẽ gọi cho anh."
"Tôi biết địa chỉ nhà cậu, Sean. Còn cả bác Mercy, tất cả những người cậu quen biết, tôi đều có thể tra được."
Sean thở dài, "Nghe, lời của anh khiến tôi có cảm giác anh là kẻ theo dõi điên cuồng."
"Tôi chỉ muốn nói với cậu, cho dù cậu ở bất cứ nơi nào, tôi đều có thể tìm được cậu."
Sean ngẩng đầu, khẽ hôn lên mặt Hawkins.
"Hawkins, sau này anh vẫn sẽ ở lại EOD sao? Sẽ không thử đi đơn vị nào khác?"
"Chỉ có ở EOD mới có thể chính diện giao phong với Montero James, không phải sao?"
Sean nở nụ cười.
Đây là lần cuối cùng anh hỏi Hawkins vấn đề này, có lẽ Hawkins sẽ vĩnh viễn không hiểu được dụng ý của anh khi hỏi y vấn đề này là gì.
"Khi tôi không ở bên cạnh anh, anh cũng phải nhớ rõ điểm mấu chốt của mình." Sean nắm chặt tay y, ánh mắt Hawkins trở nên ôn hòa, ngón tay y đan cài vào với ngón tay anh.
Ngày hôm sau, Sean được đưa ra khỏi bệnh viện, chỉ cần Hawkins theo tiễn.
"Nhớ rõ lời cậu đã hứa." Hawkins ôm lấy anh trước khi Sean lên xe.
Cổ họng Sean có chút nghẹn ngào, anh gượng gạo siết chặt vòng tay: "Hẹn gặp lại, Hawkins."
Anh cũng đã từng hứa với tôi, tôi tin rằng đến nay anh vẫn còn nhớ rõ.......... Nhưng nhớ rõ và thực hiện được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
***
Sau nhiều giờ ngồi máy bay, Sean về tới cố thổ Washington.
Chuyến bay mệt mỏi cũng không giảm bớt được cảm giác hưng phấn khi về đến quê hương của anh.
Xuống máy bay, một sĩ binh chờ sẵn, chào anh, sau đó giúp anh đẩy xe lăn ra thông đạo.
Bác Mercy cùng Tracy và vị hôn phu của cô đã đợi anh ở đó.
"A —— con trai ta!" Mercy ôm chặt Sean, chặt đến mức anh cơ hồ không thở nổi, sau đó hôn anh thật nồng nhiệt lên hai má, "Con không biết bác đã lo lắng cho con biết bao nhiêu!"
Tracy đi tới, giúp Sean đẩy xe lăn và nói: "Anh không biết đâu Sean, khi mẹ biết anh xin được điều đến Baghdad bà đã vô cùng tức giận, tuy rằng làm bộ đội đặc chủng cũng không thoải mái.......... Nhưng khi biết EOD là gì, bà muốn nổi điên lên! Bà vẫn luôn lải nhải rằng anh muốn đi chịu chết, tốt nhất vĩnh viễn không cần về nhà. Bất quá không đến một tuần, bà liền mỗi ngày đều ngồi trước TV xem tin tức, lật báo chí, vừa nghe thấy vụ nổ bom tập kích nào đó liền lập tức lo rối lên."
Sean ngẩng đầu lên nhìn về phía bác Mercy, trong lòng thực sự cảm động. Kỳ thật đối với người phụ nữ này, anh không có những cảm tình mà thân nhân cần có, bởi vì anh chiếm cứ thân thể của Sean nhưng không Sean trí nhớ, anh không rõ người phụ nữ này đối với “mình” có bao nhiêu yêu thương. Nhưng hiện tại, có người nói với anh người phụ nữ này là bác của anh, là một người thân vô cùng quan tâm đến anh.
"Ta nghe được tin con bị thương.......... Thật sự sợ tới mức không biết phải làm gì nữa, ta đi giáo đường cầu nguyện, đi thăm mộ cha mẹ con, khẩn cầu họ phù hộ con.......... Chúa ơi, sau đó bọn họ nói cho ta biết, con không sao hết, có thể về nhà, Sean thân yêu.......... Ta chỉ xin con đừng khiến ta lo âu như thế nữa!"
Sean nắm tay bà, "Bác Mercy, bác yên tâm, con sẽ không lại đi đến những nơi nguy hiểm nữa."
"Sean, anh đã sẵn sàng tham dự hôn lễ của em sao?" Tracy hỏi, vị hôn phu của cô mỉm cười nhìn anh.
"Đương nhiên, chỉ cần em không ngại anh trai của em ngồi trên xe lăn đến tham dự." Trên thực tế hôn lễ của cô được tổ chức tại nửa tháng sau, lúc đó tuy cánh tay anh chưa thể dỡ thạch cao nhưng anh đã có thể rời khỏi xe lăn.
Sean cùng mọi người về đến căn hộ cũ của cha mẹ anh. Những ngày “anh” không ở nhà, căn hộ đều do một tay bác Mercy dọn dẹp.
Lúc họ đi vào, phòng khách không nhiễm một hạt bụi, phòng riêng của “Sean” cũng được trải ga giường mới tinh, tất cả bài trí đều thực ấm áp, khi anh ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại, hít một hơi, ngửi thấy mùi hồng trà thơm ngát bay ra từ trong bếp.
"Suy nghĩ gì vậy?" Vị hôn phu của Tracy ngồi ở bên kia sô pha lên tiếng hỏi.
"Nghĩ về tiếng bom nổ, tiếng viên đạn bay ra khỏi nòng và tiếng xe tăng nghiến trên mặt đường rốt cục đã rời xa tôi." Sean bỗng nhiên hiểu được, có lẽ đây mới là cuộc sống mà anh hằng mong muốn.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại vang lên, Tracy kêu: "Sean, có điện thoại của anh!"
"Điện thoại của anh?" Sean được đỡ lên xe lăn, thầm suy nghĩ mình vừa mới trở về, sao lại có người gọi điện thoại về nhà đâu?
"Hi, tôi là Sean."
"Cậu đã về đến nhà ." Giọng nói mang theo phong cách độc đáo, lạnh lẽo nhưng không lãnh khốc, chỉ có Hawkins.
"Hawkins?" Sean sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại được, "Anh thật sự tìm được số điện thoại nhà riêng của tôi?"
"Cậu có khỏe không?"
Vừa về đến nhà một lúc liền nghe thấy thanh âm của y, Sean cảm thấy một chút vui sướng, nhưng là đồng thời lại có một ít khổ sáp. Kỳ thật nếu y không gọi điện thoại, Sean tin rằng mình có thể đem tình cảm của anh dành cho y đặt vào một nơi anh sẽ không bao giờ đụng đến, sau đó chậm rãi quên.
"Tôi tốt lắm, anh thế nào? Khi nào thì đi Miami?"
"Tôi cũng sắp lên máy bay."
"Hmm."
"Tôi sợ khi đang ở trên máy bay thì cậu gọi đến."
Sean bật cười, Hawkins không biết anh căn bản không có ý định gọi điện thoại cho y.
"Hy vọng anh có một kỳ nghỉ vui vẻ ở Miami cùng mẹ của mình."
Lúc này, tiếng bác Mercy vọng ra từ phòng bếp, "Sean, trà chiều đã chuẩn bị xong rồi! Còn có bánh trứng nóng hổi và bánh quy bơ, con phải ăn hết tất cả số bánh này!"
"Sean, tôi nhớ cậu."
Sean hít một hơi, dùng giọng ôn nhu nói: "Anh có thể tự chơi phi hành kì* để phân tán loại tâm tình này." (*Một loại chơi cờ, ta không biết là cờ gì. TT^TT)
"Vì sao tôi phải phân tán loại tâm tình này? Những lúc nhớ đến cậu tôi cảm thấy rất vui vẻ."
Nụ cười mỉm nở trên môi Sean khiến Tracy đi ra từ trong bếp với tách trà trên tay phải nhướng mày. Kỳ thật Hawkins nói câu nói kia chỉ đơn thuần muốn bày tỏ cảm giác của mình mà thôi, y tuyệt đối không ý thức được đó là một câu tán tỉnh ngọt ngào.
"Tốt, có điều tôi phải đi uống trà chiều, lần sau lại tán gẫu."
".......... Gặp lại sau."
Chờ Sean trở về bàn, Tracy giễu cợt anh, "Sean, cuộc gọi đó đến từ một cô bé xinh đẹp phải không?"
"Đó là đàn ông, anh ta ít nói ít cười, kiêu ngạo tự phụ, tuy nhiên dáng người có thể khiến nam giới hâm mộ, diện mạo khiến cho nữ giới hét chói tai."
"Cái gì? Đàn ông?" Tracy tỏ ra không thể tin nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook