Sắc Xuân Dụ Hoặc Quấn Quýt Không Rời
-
2: Càng Hét To Càng Kích Thích
Khúc Yểu Sa không nhẫn nhịn thêm một giây phút nào nữa, ngay tức khắc cô quay người lại, đem đôi mắt đã ngấn lệ trừng về phía mẹ mình.
"Con không muốn lấy chồng! Con biết, con biết mẹ đang nghĩ gì! Mẹ đang coi con là công cụ kiếm tiền!"
Vừa nói hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má trắng hồng của cô.
"Nhưng mà mẹ ơi, mẹ phải hiểu cho con chứ! Bây giờ là thời đại nào rồi mà mẹ vẫn còn đắn đo, ràng buộc con về việc cưới xin như vậy chứ?"
"Con xin mẹ! Mẹ đừng ép con như vậy!"
"Con có thể vừa học vừa vào trong công ty mẹ làm cũng được, miễn sao mẹ đừng ép con phải đi lấy chồng!"
Khúc Yểu Sa biết giờ cô có khóc hay cãi nhau tay đôi với bà ta thì bà ta cũng không chịu buông tha cho cô, muốn cô phải lấy chồng sớm, có như vậy công ty mỹ phẩm do bà ta đứng tên mới có thể nổi trội trên thị trường trong nước và ngoài quốc tế.
"Một là lấy chồng, hai là lấy chồng, ba là không lấy cũng phải lấy! Mày không có sự lựa chọn nào khác."
Những câu nói thoát ra khỏi cửa miệng của bà ta càng khiến cho Khúc Yểu Sa thêm phần tức tối.
Nếu như cô còn ở đây giây phút nào thì thứ cô nghe được chỉ là hai chữ "lấy chồng" chứ không phải là câu nói khác.
Bà ta liếc nhìn cô một cái, chép miệng lên tiếng nhắc nhở cô thêm lần nữa.
"Cơ hội chỉ có một thôi, con gái ạ! Con lựa chọn cho tốt vào, đừng đi lệch hướng mà mẹ đã định sẵn, sau này khổ lại than khóc trách mẹ tại sao không ngăn mình lại."
Khúc Yểu Sa cong môi nở một nụ cười đầy thách thức, đem hết lòng can đảm có trong người mình bộc phát ra, lời nói chắc nịch cãi cùn lại với mẹ mình.
"Mẹ muốn con lấy chồng đúng không?"
Vừa gật đầu, Khúc Yểu Sa vừa nói.
"Được thôi! Con đồng ý nghe theo lời mẹ."
Đã bị ép đến bước đường cùng, vậy tại sao Khúc Yểu Sa cô đây lại không cược một ván bài định mệnh?
"Nếu như đối tượng mẹ đã thay con tìm thì chi bằng đến khi hôn lễ tổ chức, mẹ cũng thay con mặc váy cưới bước lên thánh đường cùng chàng rể quý của mẹ nhá."
Hạ Tình Nhu bị cô gái trước mặt trọc đến phát điên, khuôn mặt có chút nếp nhăn cau lại đầy u ám.
"Mày có giỏi thì nhắc lại lần nữa cho tao nghe!"
Khúc Yểu Sa phủi tay, phớt lờ sự thách thức của đối phương.
"Tính con không muốn nói nhiều, mẹ nghe được thì nghe, không nghe được thì nên thu xếp thời gian đi lấy rái tai đi, hoặc là đầu tư thêm chút tiền đến bệnh viện khám lại thính giác của mình đi."
"Phản rồi! Tạo phản rồi! Mày có quay lại không thì bảo!"
Cô hất mái tóc của mình ra phía sau, trề môi một cái, trong lòng thầm chửi rủa.
Tôi đi cho bà vừa lòng!
Khúc Yểu Sa không bận tâm đến lời nói của bà ta nữa, tức giận mà rời khỏi căn nhà to rộng này.
Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cửa nhà bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Điều cuối cùng mà Khúc Yểu Sa nghe thấy là một giọng nói đanh thép của người mẹ.
"Đưa nó lên phòng, thay cho nó một bộ đồ ngủ thật gợi cảm vào, sau đó đưa nó đến khách sạn Nghĩa Đa, tầng sáu phòng số năm."
Dường như còn thiếu điều gì đó, Hạ Tình Nhu liếc mắt ra lệnh cho nữ hầu đứng bên cạnh.
"Chuẩn bị ly rượu vang ta đã dặn chưa? Thuốc kichd dục chuẩn bị đến đâu rồi? Nhớ phải cho uống trước mười một giờ đêm, đã rõ chưa?"
Sau khi nghe xong câu nói đó, ý thức của Khúc Yểu Sa dần ngừng lại, khóe mắt vẫn còn vương đọng giọt lệ cay đắt.
Đâu ai có biết được, người mẹ dã tâm kia lại chính là mẹ kế của Khúc Yểu Sa, người một tay nuôi cô suốt mười lăm năm qua đến khi trưởng thành lại xem cô như một món đồ trao đổi tiền bạc.
Thì ra cô đã rơi vào mưu kế của bà ta, một mưu kế hèn hạ.
Đem đưa con riêng của chồng làm vật trao đổi tiền bạc.
Khúc Yểu Sa không biết người kia đã trả cho mẹ kế mình bao nhiêu, và không biết người đàn ông đêm nay đến đây có địa vị như thế nào, xấu hay đẹp, già hay trẻ, dáng người vừa vừa hay là tên bụng phệ hói đầu nào đó.
Điều cấp bách ngay lúc này là cô phải trốn thoát khỏi đây.
Nhưng trên người mặc bộ đồ hở hang như này, tẩu thoát làm sao được?
Trên giường có một tấm trải ngắn, Khúc Yểu Sa vội quấy nó lên người mình.
Nhưng chưa quấn được kín người thì cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra, một thân ảnh của người đàn ông thoắt ẩn thoát hiện bước vào, ngay sau đó bên tai cô truyền đến tiếng nấc cửa chèn vào khuôn.
Hắn ta đã khoá cửa, tiếng bước chân đang dẫn tiến tới.
"Anh...!này...!anh đừng lại đây..."
Khúc Yểu Sa sợ sệt mà lùi lại phía sau, hai tay run rẩy theo phản xạ mà ôm gọn lấy người, che đi những nơi nhạy cảm nhất trên người mình.
Đúng là bộ đồ thiếu vải mà, bảo sao đàn ông chết mê chết mệt đến thế.
Bao nhiêu chỗ nhạy cảm đều được phơi bày dưới lớp vải mỏng manh, thử hỏi sao dục vọng của cánh đàn ông không trỗi dậy được.
Người đàn ông vừa đến không bận tâm đến lời cảnh cáo của cô, anh ta vừa tiến lại gần tay vừa đưa lên nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ.
Trong căn phòng chỉ có mỗi một bóng đèn ngủ, ánh sáng ấy không đủ chiếu rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Nhưng khi nghe giọng nói của hắn ta, Khúc Yểu Sa như một phần đoán ra rằng anh ta vẫn còn trẻ.
"Cô không có quyền ra lệnh cô tôi!"
Khúc Yểu Sa giật thót tim lại, chợt nhận ra giọng nói này có chút quen tai, hình như cô đã gặp người đàn ông này ở đâu đó rồi.
"Anh...!anh là ai cơ chứ?"
Khúc Yểu Sa ngờ vực mà hỏi lại, cả cơ thể cô cố cuộn tròn trong tấm chăn trải nhỏ bé.
"Cô không cần biết tôi là ai..."
Vừa nói anh ta vừa cởi từng cúc áo ra, chẳng mấy chốc chiếc áo khoác tuột khỏi người của anh ta để lại áo sơ mi, chiếc quần âu đen dài cùng với chiếc thắt lưng hơi loé sáng.
"Hãy ngoan ngoãn nhắm mắt mà hưởng thụ, còn mọi việc do tôi điều khiển!"
Lời nói vừa dứt cũng là lúc người đàn ông tiến lại phía bên giường.
Anh ta bò về phía cô gái, vươn tay ra bắt lấy cổ chân cô mà kéo ngược về phía anh ta.
"A! Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh đừng có làm bậy! Tôi la lên đó!"
Người đàn ông đó cười lớn, bàn tay đang nắm chặt cổ chân cô bỗng dùng lực siết chặt lại.
Ngay sau đó cơ thể áp lực của anh ta đè lên cơ thể yếu mềm của cô, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay cô cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại anh ta giằng lấy tấm chăn nhỏ khỏi cơ thể cô vứt sang một bên.
"Cô la?" Vừa hỏi hắn ta cười nhạt một cái: "Vậy thì càng tốt! Tôi rất muốn nghe thử xem tần số âm thanh của phụ nữ nó hấp dẫn như thế nào..."
Nói một đoạn, người đàn ông đưa tay lên vuốt ve lấy đôi môi mỏng của Khúc Yểu Sa, sau đó miết mạnh môi dưới của cô một cái.
"Đêm nay cô hét to thoả mái! Phòng này cách âm cực tốt.
Càng hét to càng tốt, tôi rất thích nghe.
Làm tình càng hét to thì càng kích thích!"
Khúc Yểu Sa không chịu nhượng bộ, máu phẫn nộ trào trực trong người, cô tức giận mà dùng sức đập đầu một cái thật mạnh vào lồng ngực anh ta một cái, giọng gằn lên đủ để cho hai người nghe.
"Anh im đi! Anh thì biết cái gì cơ chứ?"
Cô gái cố gắng vùng vẫy dưới thân của anh ta, ánh mắt căm hận trừng về vẻ mặt đắc ý đang ẩn hiện dưới bóng tối bao trùm.
"Anh xuyên tạc một vừa hai phải thôi!"
Khúc Yểu Sa cố gắng giãy giụa thoát khỏi cái kìm đang giam giữ lấy hai cổ tay mình, nhưng cành giãy giụa bao nhiêu thì cổ tay cô truyền đến cơn đau bấy nhiêu.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Khúc Yểu Sa nhấc một chân lên, ánh mắt liếc nhìn gương mặt của người đàn ông đang chìm trong bóng tối mờ ảo, ngay sau đó cô dùng lực thúc mạnh vào nơi hạ bộ của hắn ta.
Nhưng không hiểu sao bản thân mình hành động lại thất bại, không biết người đàn ông này tinh thông đến đâu mà nhanh như chớp bắt lấy bụng đùi non mềm của cô gái, ngón cái của hắn ta bấm nhẹ vào da thịt mềm mại như bông gò của cô.
"A...!đau....!đau...!anh đang làm tôi đau đó..."
Khúc Yểu Sa khẽ kêu lên, ngón tay cái của anh ta được cắt tỉa móng gọn gàng nhưng dùng lực mạnh vẫn để lại trên làn da cô một vết bầm tím đỏ.
"Anh vũ phu như vậy sao?"
Khúc Yểu Sa uất ức nằm im dưới thân của anh ta, ánh mắt bắt đầu ngấn lệ.
"Tôi không biết ai là người thuê anh đến làm dịch vụ này, nhưng tôi nói cho anh biết anh mà làm điều gì bất trái với tôi, anh cứ xác định là ăn cơm tù và ngồi bóc vài cuốn lịch đi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook