Sắc Vi Xử Xử Khai Hệ Liệt
-
Chương 5-1
Biên tập: Yukichan
Đầu mùa xuân, dường như có mùi hương ngọt ngào của đóa hoa nở rộ trong làn gió nhẹ. Thời gian nghỉ trưa, Lữ Quang Khiết tại phòng phòng khám bệnh đưa khoản tiền lương đầu tiên cho Tương Bách, lại thấy vẻ mặt khó xử trên mặt Tương Bách.
“Làm sao vậy? Có cái gì nói với tôi cũng được, chúng ta lúc này còn cái gì mà không thể nói?”
“Cái, cái kia…” Tương Bách khó mở lời: “Lữ học trưởng có thể cho tôi vay tiền?” Hai người đã ở chung với nhau khoảng thời gian mấy năm nhưng hắn chưa từng có mượn tiền của Lữ Quang Khiết.
“Bao nhiêu đây chưa đủ cho cậu dùng sao?” Lữ Quang Khiết kinh ngạc, con số kia cũng đã gần mười lăm vạn rồi.
“Bởi, bởi vì…” Tương Bách không tiện mở lời, bởi vì gần đây cậu nuôi thêm một nam nhân khác trong nhà.
“Loại chuyện này, nên dừng lại đúng lúc, con người hắn như vậy, cậu cho hắn nhiều, hắn cũng sẽ chê ít, chờ cậu thực sự không thể tiếp tục nữa, cậu xem hắn còn có thể hay không tiếp tục nói những lời ngọt ngào với cậu.” Đại khái Lữ Quang Khiết nhận thấy Tương Bách nhiều lần không tiện mở lời, Lữ Quang Khiết rất bất mãn Tương Bách cùng với Hoặc Dĩ Tường phát triển quan hệ như vậy, nghe nói, sau đó Tương Bách lại cho phép nam nhân lỗ mạng kia ở chung nhà trọ vối cậu. “Cậu nhanh chóng thức tỉnh đi!”
Tương Bách hoàn toàn đã bị nam nhân kia khống chế, không chỉ đưa tiền cho cậu ta, gần đây thậm chí còn khoa trương tới nỗi mỗi ngày khi tan ca liền cấp tốc về nhà vì nam nhân kia mà nấu cơm giặt quần áo.
“Cậu ấy không có đòi tiền tôi, cho tới bây giờ cũng không có.” Tương Bách nhẹ giọng phản bác. Hoắc Dĩ Tường cùng Tương Bách ở nhà trọ phía sau, trước giờ chưa từng tự lấy tiền của Tương Bách, mọi lần đều là Tương Bách chủ động đưa cho, Hoặc Dĩ Tường sau khi nhận chỉ cười cười, chưa bao giờ tranh cãi về con số, nhanh chóng bỏ vào túi quần.
“Chỉ, chỉ là, tôi mong trong tay cậu ấy có dư một chút, có thể mua được quần áo tốt, mời được chuyên gia tạo hình tốt, nâng cấp bản thân tốt một chút, chắc chắn có thể được phát hiện, rõ ràng ngoại hình cùng khí chất đều rất tốt, hẳn là rất được hoan nghênh.
“Cái gì mà được phát hiện, được hoan nghênh hay không thành công?” Lữ Quang Khiết hoàn toàn không hiểu được ngụ ý, liền ngắt lời Tương Bách: “Hắn ta căn bản là lừa gạt cậu, chẳng qua là nhờ vào khuôn mặt đẹp đẽ để gạt tiền như những gã trai bao đê tiện khác mà thôi”.
“Đừng tùy tiện mà nói xấu cậu ấy có được không.”
“Tôi nói chính là sự thực, không phải sao?”
Hai người mặc áo trắng của nha sĩ đứng ở phòng khám bệnh mà cãi nhau, nhưng kỳ thực dưới tình huống thông thường, Tương Bách rất ít khi cùng Lữ học trưởng bất đồng ý kiến.
“Cậu ấy…mới không phải.” Tương Bách tiếp tục nói: “Ngày hôm trước tôi còn thấy cậu ấy cùng người đại diện gọi điện thoại, nói vào phòng thu chụp hình. Hơn nữa cậu ấy ban ngày đầu bề bộn công việc, buổi tối mười hai giờ sẽ đi ngủ.” Nếu cậu ấy là trai bao thì hẳn là buổi tối phải bề bộn nhiều việc mới đúng.
“Ai…” Lữ Quang Khiết nặng nề mà thở dài: “Gặp được cậu như thế này, hắn đương nhiên không cần phô trương phong tao, câu tam đáp tứ.”
Lúc này, cửa phòng khám bệnh được mở rộng, không phải bệnh nhân hay y tá tới, là Hoắc Dĩ Tường. Hoắc Dĩ Tường hôm nay không mặc quá sặc sỡ, chỉ đơn giản áo len màu xám hở cổ cùng quần jean tối màu, chính là trang phục thường ngày tự nhiên dễ phối hợp, nhưng vẫn như cũ phi thường chói mắt, mang theo cơm trưa, là cơm cho Tương Bách.
“Tình yêu, ăn cơm.” Hoắc Dĩ Tường ngọt ngào cười vẫy tay ra hiệu với Tương Bách.
Tương Bách lập tức quay đầy lại ngọt ngào trả lời: “Hảo.”
Hai người cùng nhau bước đi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau mà thì thầm vài câu, đến băng ghế bên ngoài phòng khám bệnh để ngồi xuống ăn cơm trưa. Đôi tình nhân bên cạnh những khóm hoa dựa vào nhau dáng vẻ vô cùng thân thiết khiến Lữ Quang Khiết rất đau đầu, Lữ Quang Khiết thực sự cho rằng, Tương Bách qua đơn thuần hiền lành, như thế bị người ta lừa tiền lừa tình cũng không biết.
“Ăn ngon không? Tôi học anh đấy.” Hoắc Dĩ Tường bắt chước cách làm của Tương Bách, làm một món cá chiên tiện lợi khác cậu. Mọi người ở thành phố dường như đều thích mang thứ tiện lợi đi làm.
“Hảo, hảo, ăn a.” Tương Bách vui vẻ cười toe tóe. Khi cả hai đều đang vui vẻ đến choáng váng, sớm đã không để ý mùi vị của thức ăn, chỉ biết là do Hoắc Dĩ Tường làm, dù cho là khổ sáp hay hoàng liên, nếm tới là biết ngọt như mật.
“Tôi còn sợ anh không thích.” Hôm nay, Khải Ốc không có hội nghị quan trọng, Hoắc Dĩ Tường cả buổi an nhàn, một lúc sau thì hăng hái tới, vì Tương Bách làm một bữa trưa đơn giản, chợt có ý nghĩ muốn làm Tương Bách nhận được kinh hỉ thật lớn.
“Tôi rất thích…rất thích” hai gò má Tương Bách ửng đỏ khiến thần sắc có điểm giống thiếu nữ.
“Ai…chuyện của tôi, anh đều nói với Lữ học trưởng?” Trên thực tế, ban nãy Hoắc Dĩ Tường đã nghe hết nội dung lời đối thoại của bọn họ.
Hoắc Dĩ Tường nghĩ muốn hỏi vị nha sĩ đơn thuần này, lúc Hoắc Dĩ Tường bị người khác coi thường thì người này đối với Hoắc Dĩ Tường thực có hay không thay đổi tình cảm.
“Nói. Học trửơng anh ta cũng rất ủng hộ cậu, mong muốn cậu nhanh chóng được phát hiện.” Tương Bách cũng không nói cho thanh niên biết Lữ Quang Khiết rất ghét cậu ấy.
“Có đúng không?” Hoắc Dĩ Tường nghĩ như vậy, ôn nhu nói với nam nhân tựa như một loại thuốc làm cho an tâm. Anh ấy thực sự rất thiện lương, luôn luôn nỗ lực không thương tổn bất luận kẻ nào.
“Ân. Được rồi, khi nào hết giờ làm, chúng ta cùng đến cửa hàng trang sức Thanh Mộc kia.” Tương Bách một bên thu dọn hộp thức ăn, một bên vẻ mặt cười cười với Hoắc Dĩ Tường mà nói.
“Ôi chao? Đi tới nơi đó để là gì?” Hoắc Dĩ Tường kinh ngạc. Không hiểu bọn họ đến cửa hàng cao cấp như thế để làm cái gì.
“Cái kia, đây là lương tại phòng khám, tôi vừa nhận được, ban nãy, Lữ học trưởng đưa cho tôi. Sau này đã có tiền mua đồng hồ đeo tay cao cấp cho cậu rồi.” Tương Bách vui vẻ nói ra quyết định của bản thân.
“Đồng hồ đeo tay cao cấp, tôi…” Hoắc Dĩ Tường sờ sờ gáy, nghĩ đến bất kể là nhãn hiệu gì, cậu đều đã sở hữu hơn mười cái rồi, thực sự không cần đến. Hơn nữa, cậu nhớ tuần trước cả hai cùng đi chợ đêm đã mua được mấy cái vòng đeo tay bằng bạc rất đẹp, còn hơn đeo đồng hồ cao cấp.
“Làm sao vậy? Hiện tại đang tuyển chọn người mẫu mới, không phải là rất chú trọng đến phong cách của người dự thi sao? Mang đồng hồ đeo tay cao cấp không phải sẽ cảm thấy sang trọng, chững chạc hơn sao.” Tương Bách chăm chú nhìn đôi mắt đen của thanh niên, từ từ mà giải thích lý do mua đồng hồ đeo tay cao cấp. “Tôi đều đã hỏi qua, chúng ta cùng nhau đi mua, tôi không muốn trang phục tham gia của cậu thua kém những thí sinh khác.”
“Thật là…” Hoắc Dĩ Tường xấu hổ trả lời, không biết làm sao từ chối việc làm ngốc nghếch của vị tiểu nha sĩ này, một chút cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của anh ta. Trải qua thời gian sống chung gần đây, Hoắc Dĩ Tường không hề vì ham thích đùa dai mà ở cùng một chỗ với anh ta. Bởi vì anh ấy đem lại cho Hoắc Dĩ Tường cảm giác an ổn hạnh phúc mà người khác không thể mang đến, Hoắc Dĩ Tường không muốn khiến người tốt như vậy bị Hoắc Dĩ Tường làm tổn thương.
Hết thời gian nghỉ trưa, hai người tạm thời tách biệt, Hoắc Dĩ Tường không thể kiềm chế nghi vấn trong lòng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo trắng của nam nhân: “Ai, bác sĩ Tương, anh trước đây cũng như thế vì Đường Tư mà mua đồng hồ sao?”
Hoắc Dĩ Tường về sau mới biết, quan hệ bên trong giữa người mẫu nổi tiếng Đường Tư cùng Tương Bách chính là đồng học tốt ở cao trung lai cùng quê. Hoắc Dĩ Tường đoán, là người đồng tính luyến ái, nam nhân đầu tiên mà Tương Bách thích có lẽ là Đường Tư, sở dĩ đối với nghề người mẫu này có chút ảo tưởng, cũng bởi vì quan hệ với Đường Tư.
“Không có a.” Tương Bách vẻ mặt bình tĩnh, thoải mái mà trả lời rất nhanh, cười nhạt bắt đầu nói về cái người Đường Tư này. “Đường Tư cho tới bây giờ đều không thích đeo đồng hồ phiền toái gì đó, hơn nữa, tôi vì sao lại mua đồng hồ cho hắn, như vậy rất đắt.”
Nghe câu trả lời đó, khóe miệng Hoắc Dĩ Tường để lộ ra nét cười rất rộng.
“Cậu cười cái gì?” Tương Bách không hiểu lý do Hoắc Dĩ Tường mỉm cười.
“Cười cái gì, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy rất vui, cần phải cười. Như vậy, tôi về làm việc đây, nhờ anh, tôi sẽ gặp vận may.”
“Ừ… cố gắng lên.”
Đầu mùa xuân, dường như có mùi hương ngọt ngào của đóa hoa nở rộ trong làn gió nhẹ. Thời gian nghỉ trưa, Lữ Quang Khiết tại phòng phòng khám bệnh đưa khoản tiền lương đầu tiên cho Tương Bách, lại thấy vẻ mặt khó xử trên mặt Tương Bách.
“Làm sao vậy? Có cái gì nói với tôi cũng được, chúng ta lúc này còn cái gì mà không thể nói?”
“Cái, cái kia…” Tương Bách khó mở lời: “Lữ học trưởng có thể cho tôi vay tiền?” Hai người đã ở chung với nhau khoảng thời gian mấy năm nhưng hắn chưa từng có mượn tiền của Lữ Quang Khiết.
“Bao nhiêu đây chưa đủ cho cậu dùng sao?” Lữ Quang Khiết kinh ngạc, con số kia cũng đã gần mười lăm vạn rồi.
“Bởi, bởi vì…” Tương Bách không tiện mở lời, bởi vì gần đây cậu nuôi thêm một nam nhân khác trong nhà.
“Loại chuyện này, nên dừng lại đúng lúc, con người hắn như vậy, cậu cho hắn nhiều, hắn cũng sẽ chê ít, chờ cậu thực sự không thể tiếp tục nữa, cậu xem hắn còn có thể hay không tiếp tục nói những lời ngọt ngào với cậu.” Đại khái Lữ Quang Khiết nhận thấy Tương Bách nhiều lần không tiện mở lời, Lữ Quang Khiết rất bất mãn Tương Bách cùng với Hoặc Dĩ Tường phát triển quan hệ như vậy, nghe nói, sau đó Tương Bách lại cho phép nam nhân lỗ mạng kia ở chung nhà trọ vối cậu. “Cậu nhanh chóng thức tỉnh đi!”
Tương Bách hoàn toàn đã bị nam nhân kia khống chế, không chỉ đưa tiền cho cậu ta, gần đây thậm chí còn khoa trương tới nỗi mỗi ngày khi tan ca liền cấp tốc về nhà vì nam nhân kia mà nấu cơm giặt quần áo.
“Cậu ấy không có đòi tiền tôi, cho tới bây giờ cũng không có.” Tương Bách nhẹ giọng phản bác. Hoắc Dĩ Tường cùng Tương Bách ở nhà trọ phía sau, trước giờ chưa từng tự lấy tiền của Tương Bách, mọi lần đều là Tương Bách chủ động đưa cho, Hoặc Dĩ Tường sau khi nhận chỉ cười cười, chưa bao giờ tranh cãi về con số, nhanh chóng bỏ vào túi quần.
“Chỉ, chỉ là, tôi mong trong tay cậu ấy có dư một chút, có thể mua được quần áo tốt, mời được chuyên gia tạo hình tốt, nâng cấp bản thân tốt một chút, chắc chắn có thể được phát hiện, rõ ràng ngoại hình cùng khí chất đều rất tốt, hẳn là rất được hoan nghênh.
“Cái gì mà được phát hiện, được hoan nghênh hay không thành công?” Lữ Quang Khiết hoàn toàn không hiểu được ngụ ý, liền ngắt lời Tương Bách: “Hắn ta căn bản là lừa gạt cậu, chẳng qua là nhờ vào khuôn mặt đẹp đẽ để gạt tiền như những gã trai bao đê tiện khác mà thôi”.
“Đừng tùy tiện mà nói xấu cậu ấy có được không.”
“Tôi nói chính là sự thực, không phải sao?”
Hai người mặc áo trắng của nha sĩ đứng ở phòng khám bệnh mà cãi nhau, nhưng kỳ thực dưới tình huống thông thường, Tương Bách rất ít khi cùng Lữ học trưởng bất đồng ý kiến.
“Cậu ấy…mới không phải.” Tương Bách tiếp tục nói: “Ngày hôm trước tôi còn thấy cậu ấy cùng người đại diện gọi điện thoại, nói vào phòng thu chụp hình. Hơn nữa cậu ấy ban ngày đầu bề bộn công việc, buổi tối mười hai giờ sẽ đi ngủ.” Nếu cậu ấy là trai bao thì hẳn là buổi tối phải bề bộn nhiều việc mới đúng.
“Ai…” Lữ Quang Khiết nặng nề mà thở dài: “Gặp được cậu như thế này, hắn đương nhiên không cần phô trương phong tao, câu tam đáp tứ.”
Lúc này, cửa phòng khám bệnh được mở rộng, không phải bệnh nhân hay y tá tới, là Hoắc Dĩ Tường. Hoắc Dĩ Tường hôm nay không mặc quá sặc sỡ, chỉ đơn giản áo len màu xám hở cổ cùng quần jean tối màu, chính là trang phục thường ngày tự nhiên dễ phối hợp, nhưng vẫn như cũ phi thường chói mắt, mang theo cơm trưa, là cơm cho Tương Bách.
“Tình yêu, ăn cơm.” Hoắc Dĩ Tường ngọt ngào cười vẫy tay ra hiệu với Tương Bách.
Tương Bách lập tức quay đầy lại ngọt ngào trả lời: “Hảo.”
Hai người cùng nhau bước đi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau mà thì thầm vài câu, đến băng ghế bên ngoài phòng khám bệnh để ngồi xuống ăn cơm trưa. Đôi tình nhân bên cạnh những khóm hoa dựa vào nhau dáng vẻ vô cùng thân thiết khiến Lữ Quang Khiết rất đau đầu, Lữ Quang Khiết thực sự cho rằng, Tương Bách qua đơn thuần hiền lành, như thế bị người ta lừa tiền lừa tình cũng không biết.
“Ăn ngon không? Tôi học anh đấy.” Hoắc Dĩ Tường bắt chước cách làm của Tương Bách, làm một món cá chiên tiện lợi khác cậu. Mọi người ở thành phố dường như đều thích mang thứ tiện lợi đi làm.
“Hảo, hảo, ăn a.” Tương Bách vui vẻ cười toe tóe. Khi cả hai đều đang vui vẻ đến choáng váng, sớm đã không để ý mùi vị của thức ăn, chỉ biết là do Hoắc Dĩ Tường làm, dù cho là khổ sáp hay hoàng liên, nếm tới là biết ngọt như mật.
“Tôi còn sợ anh không thích.” Hôm nay, Khải Ốc không có hội nghị quan trọng, Hoắc Dĩ Tường cả buổi an nhàn, một lúc sau thì hăng hái tới, vì Tương Bách làm một bữa trưa đơn giản, chợt có ý nghĩ muốn làm Tương Bách nhận được kinh hỉ thật lớn.
“Tôi rất thích…rất thích” hai gò má Tương Bách ửng đỏ khiến thần sắc có điểm giống thiếu nữ.
“Ai…chuyện của tôi, anh đều nói với Lữ học trưởng?” Trên thực tế, ban nãy Hoắc Dĩ Tường đã nghe hết nội dung lời đối thoại của bọn họ.
Hoắc Dĩ Tường nghĩ muốn hỏi vị nha sĩ đơn thuần này, lúc Hoắc Dĩ Tường bị người khác coi thường thì người này đối với Hoắc Dĩ Tường thực có hay không thay đổi tình cảm.
“Nói. Học trửơng anh ta cũng rất ủng hộ cậu, mong muốn cậu nhanh chóng được phát hiện.” Tương Bách cũng không nói cho thanh niên biết Lữ Quang Khiết rất ghét cậu ấy.
“Có đúng không?” Hoắc Dĩ Tường nghĩ như vậy, ôn nhu nói với nam nhân tựa như một loại thuốc làm cho an tâm. Anh ấy thực sự rất thiện lương, luôn luôn nỗ lực không thương tổn bất luận kẻ nào.
“Ân. Được rồi, khi nào hết giờ làm, chúng ta cùng đến cửa hàng trang sức Thanh Mộc kia.” Tương Bách một bên thu dọn hộp thức ăn, một bên vẻ mặt cười cười với Hoắc Dĩ Tường mà nói.
“Ôi chao? Đi tới nơi đó để là gì?” Hoắc Dĩ Tường kinh ngạc. Không hiểu bọn họ đến cửa hàng cao cấp như thế để làm cái gì.
“Cái kia, đây là lương tại phòng khám, tôi vừa nhận được, ban nãy, Lữ học trưởng đưa cho tôi. Sau này đã có tiền mua đồng hồ đeo tay cao cấp cho cậu rồi.” Tương Bách vui vẻ nói ra quyết định của bản thân.
“Đồng hồ đeo tay cao cấp, tôi…” Hoắc Dĩ Tường sờ sờ gáy, nghĩ đến bất kể là nhãn hiệu gì, cậu đều đã sở hữu hơn mười cái rồi, thực sự không cần đến. Hơn nữa, cậu nhớ tuần trước cả hai cùng đi chợ đêm đã mua được mấy cái vòng đeo tay bằng bạc rất đẹp, còn hơn đeo đồng hồ cao cấp.
“Làm sao vậy? Hiện tại đang tuyển chọn người mẫu mới, không phải là rất chú trọng đến phong cách của người dự thi sao? Mang đồng hồ đeo tay cao cấp không phải sẽ cảm thấy sang trọng, chững chạc hơn sao.” Tương Bách chăm chú nhìn đôi mắt đen của thanh niên, từ từ mà giải thích lý do mua đồng hồ đeo tay cao cấp. “Tôi đều đã hỏi qua, chúng ta cùng nhau đi mua, tôi không muốn trang phục tham gia của cậu thua kém những thí sinh khác.”
“Thật là…” Hoắc Dĩ Tường xấu hổ trả lời, không biết làm sao từ chối việc làm ngốc nghếch của vị tiểu nha sĩ này, một chút cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của anh ta. Trải qua thời gian sống chung gần đây, Hoắc Dĩ Tường không hề vì ham thích đùa dai mà ở cùng một chỗ với anh ta. Bởi vì anh ấy đem lại cho Hoắc Dĩ Tường cảm giác an ổn hạnh phúc mà người khác không thể mang đến, Hoắc Dĩ Tường không muốn khiến người tốt như vậy bị Hoắc Dĩ Tường làm tổn thương.
Hết thời gian nghỉ trưa, hai người tạm thời tách biệt, Hoắc Dĩ Tường không thể kiềm chế nghi vấn trong lòng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo trắng của nam nhân: “Ai, bác sĩ Tương, anh trước đây cũng như thế vì Đường Tư mà mua đồng hồ sao?”
Hoắc Dĩ Tường về sau mới biết, quan hệ bên trong giữa người mẫu nổi tiếng Đường Tư cùng Tương Bách chính là đồng học tốt ở cao trung lai cùng quê. Hoắc Dĩ Tường đoán, là người đồng tính luyến ái, nam nhân đầu tiên mà Tương Bách thích có lẽ là Đường Tư, sở dĩ đối với nghề người mẫu này có chút ảo tưởng, cũng bởi vì quan hệ với Đường Tư.
“Không có a.” Tương Bách vẻ mặt bình tĩnh, thoải mái mà trả lời rất nhanh, cười nhạt bắt đầu nói về cái người Đường Tư này. “Đường Tư cho tới bây giờ đều không thích đeo đồng hồ phiền toái gì đó, hơn nữa, tôi vì sao lại mua đồng hồ cho hắn, như vậy rất đắt.”
Nghe câu trả lời đó, khóe miệng Hoắc Dĩ Tường để lộ ra nét cười rất rộng.
“Cậu cười cái gì?” Tương Bách không hiểu lý do Hoắc Dĩ Tường mỉm cười.
“Cười cái gì, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy rất vui, cần phải cười. Như vậy, tôi về làm việc đây, nhờ anh, tôi sẽ gặp vận may.”
“Ừ… cố gắng lên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook