Lặng lẽ dõi ánh mắt theo tấm lưng của Thẫm Mộng Quân cho đến khi khuất bóng hẳn phía sau cánh cửa nhà vệ sinh.
Bấy giờ cơ thể Mộc Nhiên mới được thả lỏng, tỉ mỉ cô quan sát lại xung quanh căn phòng này một lượt.

Nơi này thật sự rất rộng nhưng hầu như đâu đâu cô cũng thấy vết tích của phụ nữ để lại, từ số phấn son trên bàn trang điểm, đến quần áo giày dép được đặt cẩn thận trong tủ kính.

Lần nữa ánh mắt Mộc Nhiên dán chặt lên cô gái trên bức ảnh cưới, lòng bỗng nhiên cảm thấy thật ngưỡng mộ người con gái này.
Tuy không biết rõ những chuyện đã xảy ra giữ cô gái này và Thẫm Mộng Quân ra sao, nhưng nhìn vào cách anh nâng niu những thứ có liên quan đến cô ấy như thế chắc hẳn anh yêu cô gái này rất nhiều.
Lòng bỗng nhiên lạnh lẽo đến cô quạnh.


Mộc Nhiên tự hỏi liệu bao giờ cô mới tìm thấy được một người yêu mình nhiều đến như thế?
Suy tư mơ mộng thoáng xẹt ngang qua trong tâm trí Mộc Nhiên, nhưng rồi thực rại lại kéo cô về một cách phủ phàn.
Mộc Nhiên không kiềm được lòng mà cười chua chát, cô còn đủ tư cách để tơ tưởng về một tình yêu hão huyền như thế nữa sao?
Bước chân mệt nhọc Mộc Nhiên định ngồi xuống bộ sofa trong phòng nhưng nhớ đến lời của Thẫm Mộng Quân khi nảy nên rồi lại thôi.
Đành ngồi gọn ở một góc tường, Mộc Nhiên lại bắt đầu lăn tăn với những suy nghĩ vu vơ, không biết từ lúc nào trong vô thức nước mắt của cô lại thành dòng mà trào ra.
Cô lại nhớ về họ, nhớ về cái người mà mình gọi là cha và cũng là cái người đã nhẫn tâm cùng người mẹ kế trẻ tuổi kia đem bán cô đi.

Không biết bây giờ họ có sống tốt hơn được chút nào từ món hời mà cô mang lại hay không? Không biết khi thiếu vắng một đứa ôsin như cô liệu nhà cửa có được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ và ngăn nắp hay không? Không biết bà ta có còn đi đánh bài, ông ta có còn rượu chè sáng tối mà quên luôn đường về nhà?
Trời dạo này trở lạnh có lẽ cũng đã gần vào đông rồi không biết có ai sẽ nhuốm lửa sưởi ấm cho hai người họ?
Nơi này thật sự cách nơi cô ở xa quá!
Cô chẳng có cách nào để về!
Dẫu biết rằng họ đối với cô rất tệ nhưng trớ trêu thay trên thế giới này họ lại chính là người thân duy nhất cô.

Biết làm sao được cô đâu có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra.

Có trách thì trách số cô đen đuổi.


Kiếp trước có lẽ là cô đã tạo quá nhiều nghiệp, kiếp này cô sống chắc là để trả.
Càng nghĩ sự tủi thân trong lòng Mộc Nhiên ngày càng lớn, nhịn không được mà òa lên khóc nhưng rồi lại sợ người nào đó nghe thấy mà khó chịu, nén vào trong lòng ngực, hai tay bó gối, đầu gục xuống, co ro tấm thân gầy nghẹn lòng cay đắng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh cũng đã ngừng, Mộc Nhiên theo thói quen mà ý thức được, cô vội ngước mặt lên, bàn tay loạng choạng có phần hơi run rẫy mà lau đi số nước mắt trên khuôn mặt mình.
Hai tay chống dưới sàn, cố sức cô đứng lên, hai tay bấu chặt vào nhau, cái đầu nhỏ vẫn như thường lệ mà chúi xuống đất.
Tiếng vặn cửa vang lên, Mộc Nhiên lại bắt đầu run rẫy.
Giống như bị ai đó làm cho mất hứng, Thẫm Mộng Quân chau mày, bước chân hướng thẳng đến chỗ của Mộc Nhiên, anh đứng cách cô một khoảng cẩn thận quan sát gì đó rồi lạnh giọng:"Khóc lóc cái gì? Oan ức lắm sao?"
Mộc Nhiên đầu cũng chẳng dám ngẩng lên mà lắc lắc.
Có vẻ không hài lòng, Thẫm Mộng Quân liền hừ lạnh, tay vươn tới bóp chặt lấy cằm Mộc Nhiên, buộc cô ngẩng cao đầu đối diện với ánh mắt đầy khinh bỉ của mình:"Không phải lúc ở dưới thân tôi còn rên rĩ đầy sung sướng sao? Bây giờ câm rồi?"
Biết bản thân bị châm chọc, nhưng vốn dĩ Mộc Nhiên chẳng thể phản bát, anh và cô từ trước đến nay dường như cũng rất ít nói chuyện nói với nhau, có nói cũng chỉ là đôi ba câu, còn lại đều là cảnh tượng cô nằm dưới thân anh hèn mọn mà cầu xin, hèn mọn rên rĩ khi bị khích tình đạt đến cao trào mà sung sướng.
Nghĩ lại cô đúng là loại phụ nữ hèn hạ đáng khinh, hèn hạ đến mức biết bản thân mình bị sỉ nhục mà vẫn rên lên đầy sung sướng dưới thân của người ta.

Cô nghĩ nếu ngày hôm đó người đàn ông này không mua cô về đây.

Liệu rằng cô còn sẽ nằm dưới thân bao nhiêu thằng đàn ông mà rên rĩ?
Dục vọng đúng là một cái khái niệm thật đáng khinh!
Mộc Nhiên cười, không hiểu sao nhìn nụ cười của cô, cánh tay đang xiết chặt cằm của Thẫm Mộng Quân bỗng nhiên nới lỏng.

Nụ cười của cô trông cứ quỷ dị làm sao dường như nó mang đến vẻ chết chóc đáng sợ, kết hợp với ánh mắt đó, cô như muốn nói rằng cô uất ức, cô rất uất ức, uất ức đến ghim hận, hận anh đã cướp đi sự thuần khiết của cô, hận anh đã xem cô như một món đồ chơi mà tùy ý mang ra "chơi" đùa, hận anh đã cướp đi tất cả của đời cô.
Thẫm Mộng Quân anh chính là một con ác quỷ, một con ác quỷ nhẫn tâm đến tàn độc!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương