Sắc Thu Ôm Tinh Hà
Chương 36: C36: Cô hôn lên tai thẩm tấn

Trans: Khánh Khánh

Thu Tuỳ cố gắng hết sức để giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh nhất có thể, không có bất kỳ thăng trầm nào, như thể cô đang nói về một vấn đề cực kỳ bình thường, hoàn toàn không trộn lẫn tâm tư gì.

Tuy nhiên, sau khi chạm vào mắt Thẩm Tấn, cô mới biết mình đã bất cẩn.

Máy điều hòa trong phòng khách sạn bật hết công suất, Thẩm Tấn mặc một chiếc áo choàng tắm trông khá mỏng manh, Thu Tuỳ không biết tại sao lúc nào gõ cửa, luôn đụng phải Thẩm Tấn vừa tắm xong. Cho dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tuấn tú bước ra từ phòng tắm của Thẩm Tấn, Thu Tuỳ cũng tạm thời không thể cưỡng lại bộ dạng nửa kín nửa hở của anh.

Thẩm Tấn trên mặt có băng dán, vết bầm ở khóe miệng vẫn còn đó, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ mê hoặc trên khuôn mặt, mà ngược lại thật thần kỳ tăng thêm vài phần cảm giác yếu ớt.

Trên ngực còn có mấy vết thương do áo choàng tắm lộ ra, cả người giống như một nam tử xinh đẹp nhu nhược mong manh yếu đuối.

Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Phối hợp với những gì cô vừa nói, Thu Tuỳ mím môi dưới.

Nếu có người thứ ba trong phòng thì rất dễ bị hiểu lầm——

Hiểu lầm cô là tên cặn bã tàn nhẫn đoạt lấy người đàn ông đẹp trai mong manh trước mặt này.

Thẩm Tấn trầm tư nhìn cô một lát, sau đó khóe môi hơi cong lên.

Giọng điệu của anh không rõ ràng: "Cởi quần áo? Đi ngủ? Cô muốn làm gì?"

Thu Tùy:.....

Cô chớp mắt, bình tĩnh giải thích: "Tôi bôi thuốc cho anh, Thẩm Tấn, xin anh phối hợp một chút."

Thẩm Tấn không khách khí nhướng mày, cười nửa miệng nói: "Được, tôi có thể phối hợp với cô, nên làm tư thế gì?"

Thu Tuỳ:......

Trong đời cô chưa bao giờ cạn lời đến thế.

Rõ ràng cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Tấn là cùng một nội dung.

Nhưng tại sao! Nghe! Chính là! Không! Cùng! Chủ đề!!!

Thu Tùy cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu, cô bàng hoàng cảm thấy câu Chú Đại Bi mà cô vừa niệm cách đây không lâu giờ đã được thay thế bằng bốn chữ——

Làm tư thế gì?

Anh ta có thể có tư thế gì?!!!

Thu Tùy nhắm mắt lại, nhịn xuống xúc động muốn chửi thề, bình tĩnh nói: "Nằm xuống, hoặc là quay lưng về phía tôi, nếu không làm sao bôi thuốc cho anh?"

Thẩm Tấn dùng ánh mắt khó dò nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Được."

Anh kéo áo choàng tắm xuống mấy centimet, để lộ vết thương rõ ràng trên lưng, chậm rãi thoải mái đi về phía giường.

Anh không nằm hoàn toàn trên giường, chỉ nghiêng nửa người sang một bên, uốn cong khuỷu tay, đỡ đầu và nhìn về phía Thu Tuỳ.


Thu Tuỳ dừng lại, suýt nữa đứng hình tại chỗ.

Không vì bất cứ điều gì khác.

Chủ yếu là bởi vì... tư thế của Thẩm Tấn... có chút quá mê hoặc...

Có người cho rằng anh là phiên bản giới tính nam của Bao Tự nhưng thực sự không hề cường điệu chút nào.

Thu Tùy mím môi dưới, kiềm chế tại chỗ muốn niệm Chú Đại Bi, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đi tới, ngồi khoanh chân trên giường, khoảng cách giữa cô và Thẩm Tấn rất gần.

Gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác tươi mát như cây tuyết tùng trên cơ thể Thẩm Tấn, gần đến mức khi cô cúi đầu xuống, cô có thể nhìn thấy Thẩm Tấn đang chống tay lên đầu nhìn cô.

Thu Tuỳ không thấy rõ cảm xúc lóe lên trong mắt Thẩm Tấn, cũng không dám luôn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tấn.

Cô rõ ràng cảm thấy tim mình lỡ nhịp.

Thu Tùy nghiến răng nghiến lợi, tránh ánh mắt của Thẩm Tấn, cúi đầu lục lọi túi nhựa tìm hộp thuốc.

Trong túi nhựa có rất nhiều hộp thuốc, Thu Tùy mất một lúc để tìm chúng.

Thẩm Tấn có lẽ không kiên nhẫn, ở bên cạnh nhẹ tặc lưỡi, cô nghe thấy Thẩm Tấn ngáp dài: "Sao cô còn chưa lên?"

Thu Tuỳ dừng lại hành động tìm hộp thuốc, gần như mất kiểm soát bóp hộp thuốc trên tay.

Thực sự đừng trách cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Mấu chốt là trong tình huống này, Thẩm Tấn khỏa thân nằm bên cạnh cô, nằm trong tư thế không thể diễn tả được, thúc giục cô hỏi cô tại sao vẫn chưa lên...

Bên tai Thu Tuỳ, không có vẻ như anh đang nóng lòng muốn hỏi cô tại sao cô chưa bôi thuốc lên, mà dường như anh đang thúc giục cô hỏi tại sao cô vẫn chưa lên đè anh.

Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Nó chỉ là...

Tại sao còn không đè Thẩm Tấn?

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, thầm niệm vài lần Chú Đại Bi trong đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ không thể giải thích được xuất hiện trong đầu.

Sắc mặt cô bình tĩnh lấy ra lọ thuốc đang tìm, thanh âm thong dong nói: "Nóng vội làm gì? Bây giờ bôi thuốc ngay, anh kiên nhẫn một chút, sẽ hơi đau nhưng đừng khóc nhé. "

Thu Tuỳ nói xong, liền không chút khách khí nhúng tăm bông vào nước thuốc rồi bôi lên vết thương.

Đây thực ra là lần đầu tiên cô nhìn thấy vết thương trên lưng Thẩm Tấn, Thu Tuỳ không biết vết thương nghiêm trọng đến mức nào, nhưng nhìn qua là một mảng xanh tím, còn có vết máu rõ ràng.

Bàn tay cầm tăm bông của Thu Tuỳ dừng lại, lực xuống tay ngày càng không chút lưu tình.

Hướng dẫn của bác sĩ trên hộp thuốc ghi rõ phải bôi đều và mạnh, nếu không sẽ không thể khử trùng và thúc đẩy quá trình phục hồi.

Thẩm Tấn nhẹ nhàng hừ một tiếng, khàn giọng nói: "Cô không thể nhẹ nhàng một chút sao?"

"Không", Thu Tuỳ tiếp tục bôi thuốc mà không thay đổi vẻ mặt, "Đau lắm không? Muốn khóc sao?"


Cô ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Thẩm Tấn, nói từng chữ một: "Khóc cũng vô dụng."

Thu Tuỳ nhớ tới lời nói của Thẩm Tấn cách đây không lâu, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói, đem hết những lời lúc trước làm cô nghẹn chết mà nói ra.

"Vậy khóc đi."

"Anh có thể khóc lớn tiếng một chút."

"Khóc càng thảm càng tốt."

"Dù có khóc to thế nào, vẫn cần bôi thuốc."

"Hôm nay khóc xong, ngày mai lại có thể tiếp tục khóc."

"Nhăn mày một chút liền xem như tôi thua."

"Nếu anh cần, tôi cũng có thể chụp ảnh để ghi lại khoảnh khắc đầy nước mắt của anh."

Giọng nói của cô lên xuống, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, có thể nghe thấy một chút tức giận qua hàm răng nghiến chặt.

Thẩm Tấn giật mình, không biết có phải nghe thấy vẻ không hài lòng trong giọng nói của cô hay không, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.

Một lúc sau, anh ngước mắt lên, nói từng chữ một: "Bây giờ tôi như thế này..."

Thẩm Tấn dừng một chút, mí mắt hơi rũ xuống, cúi đầu nhìn bộ phận lộ ra ngoài của mình, lười biếng hỏi: "Cô lại muốn chụp ảnh à?"

Thu Tuỳ dừng lại khi định tiếp tục bôi thuốc.

Lần thứ hai trong đời cô không nói nên lời.

Thẩm Tấn dường như luôn có thể tìm ra sai sót trong lời nói của cô một cách chính xác.

Loại hành vi này có thể gọi là đánh chỗ nào trúng chỗ nấy.

Thu Tuỳ cảm thấy thật sự rất đau đầu, tuân theo nguyên tắc nếu mình không làm người khác khó xử thì cũng không buồn giải thích, vì vậy cô nhúng một ít thuốc vào đó rồi bôi lên, không nhìn lại vẻ mặt Thẩm Tấn: "Được, nếu anh không muốn bị tôi chụp ảnh thì quên đi."

Như thể nút tạm dừng bị nhấn đột ngột, chỉ để lại cảnh cô hạ mắt xuống và cẩn thận bôi thuốc cho Thẩm Tấn, có thể nghe thấy tiếng kim rơi lặng lẽ, Thu Tuỳ thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của điều hòa không khí trong phòng hoạt động.

Cô tập trung bôi thuốc, không hề cảm thấy xấu hổ, khoảnh khắc im lặng khiến thần kinh của cô thư giãn rất nhiều.

Cô không biết đã qua bao lâu, cô mới nghe thấy Thẩm Tấn cười uể oải.

Động tác của Thu Tùy dừng lại, vô thức quay đầu lại.

Thẩm Tấn không dùng tay đỡ đầu nữa, anh nằm trên giường, cánh tay trái uể oải đặt trên ga trải giường, cánh tay phải co lại tựa lên gối, đầu tùy ý tựa vào cánh tay phải đang cong lại.

Anh dường như đang có tâm trạng vui vẻ, không kêu la đau đớn hay yêu cầu cô nhẹ tay mà chỉ quay đầu lại nhìn cô, ngọn đèn cạnh giường chiếu lên một nửa bóng dáng trên khuôn mặt anh, đôi môi mỏng mang theo màu đỏ tự nhiên, nhếch lên một hình cung nhỏ xíu.

"Tôi rất sẵn lòng", Thẩm Tấn nheo mắt đầy ẩn ý, ​​nhướn mày, "Chỉ cần chụp một bức ảnh đẹp là được."


Thu Tuỳ: "..."

Đây là lần thứ ba trong đời cô không nói nên lời như vậy.

Thu Tuỳ: "Anh đang làm khó tôi đấy."

Thẩm Tấn:?

Thu Tuỳ: "Bây giờ tôi muốn chụp một bức ảnh thật đẹp cho anh, thì tôi cũng phải dành thời gian để gỡ băng dán trên mặt anh ra, thật sự rất phiền phức."

Thẩm Tấn: "..."

Thu Tuỳ: "Cho nên anh yên tâm, tôi sẽ không chụp ảnh đâu."

Cô ném chiếc tăm bông vào thùng rác gần đó, thu gom thuốc mỡ, cho vào túi nhựa rồi vào phòng tắm lau chùi.

Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Khi cô đi ra, Thẩm Tấn đã ngủ trên giường.

Thu Tùy chớp mắt, theo bản năng động tác nhẹ nhàng hơn, ánh mắt vô thức rơi vào trên mặt Thẩm Tấn.

Người đàn ông này hẳn là vô tình ngủ quên, hơi thở đều đều, nửa mặt nghiêng sang một bên, áo choàng tắm buông lỏng lẻo ở thắt lưng, lưng không hề che đậy, vết thương trên đó hiện rõ, nước thuốc và thuốc mỡ dường như đã thấm, tỏa ra một mùi thơm dược liệu rất nhẹ, hòa với mùi hương sảng khoái của gỗ tuyết tùng, rất dễ chịu.

Thu Tuỳ mím môi dưới, sau đó rón rén tới kéo chăn bông quanh eo Thẩm Tấn lên tới vai.

Không biết có phải vì Thẩm Tấn ngủ quên hay không, Thu Tùy mới thả lỏng, bước chân đang muốn rời đi của cô vô thức dừng lại.

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Thẩm Tấn.

Từ khi gặp lại Thẩm Tấn, cô đã nhìn thấy được nhiều khía cạnh của Thẩm Tấn.

Một người tự phụ lạnh nhạt, kiêu ngạo xa cách, ánh mắt sắc bén, thiếu kiên nhẫn, cách đây vài ngày còn ở trong trạng thái chật vật xấu hổ.

Tuy nhiên, anh không còn là Thẩm Tấn quen thuộc ở trường trung học nữa.

Bất quá, lúc này Thẩm Tấn không biết là do ngủ quên hay bị thương, khí chất của anh yếu ớt hơn một chút, bộ dáng lúc này hiếm có mang theo chút ngoan ngoãn.

Giống như chàng trai mà cô quen ở trường trung học, một chàng trai loá mắt và tuỳ ý trước mặt người khác, nhưng trước mặt cô lại là Thẩm Tấn nhu mì và ôn hòa.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cũng dần trùng với hình ảnh Thẩm Tấn trước đây, ký ức của Thu Tuỳ dâng trào, cô chợt nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhận ra rằng mình thích Thẩm Tấn.

Nói cách khác, đó là khoảnh khắc lần đầu tiên cô hôn Thẩm Tấn.

Ngay từ năm thứ hai trung học, cô và Thẩm Tấn đã vô tình quen nhau vì học cùng lớp, khi sắp kết thúc năm thứ hai, Thẩm Tấn đã quen với việc dù mua cái gì cũng phải hỏi cô một câu, cho cô đưa ra lựa chọn.

Ngày hôm đó là sau khi khai giảng năm thứ ba trung học không lâu, vào tháng 9, đầu thu.

Sau buổi lễ khai giảng, Thẩm Tấn kéo cô đến một trung tâm mua sắm lớn gần trường để mua văn phòng phẩm.

Khi đó, Thu Tuỳ đã quen làm cố vấn cho Thẩm Tấn trong việc lựa chọn các mặt hàng khác nhau, cô nhớ cửa hàng văn phòng phẩm nằm ở tầng một của khu mua sắm, tình cờ có một sân khấu lớn ở trung tâm tầng một. Thỉnh thoảng có nhiều nhân viên tiếp thị khác nhau đứng trên sân khấu, cầm micro và sản phẩm với âm lượng lớn.

Thật trùng hợp, sân khấu lớn lại đối diện với cửa hàng văn phòng phẩm.

Suốt buổi chiều, các diễn viên trên sân khấu ca hát nhảy múa hăng say, giọng người dẫn chương trình trên loa phóng thanh chói tai, vang vọng khắp khu thương mại.

Thu Tuỳ vô cùng ấn tượng, Thẩm Tấn ngày đó mặc một bộ đồng phục học sinh bình thường, nhưng cũng không ngăn cản anh trong đám đông mặc đồng phục giống nhau, chỉ cần liếc qua cũng bị chú ý tới.

Thiếu niên Thẩm Tấn cao gầy, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan tuấn tú, dung mạo vô cùng ưa nhìn, lông mày tự nhiên lộ ra thần thái cao ngạo vốn chỉ có ở những người trẻ tuổi ở độ tuổi đó, bất kể đứng ở vị trí nào, anh cũng luôn tỏa sáng bằng ánh sáng của chính mình.


Cũng giống như ngày đó.

Thu Tuỳ nhớ tới Thẩm Tấn đang đứng trước tủ chọn sách.

Cho dù đang do dự hay đã quyết định mua thứ gì, anh sẽ theo bản năng trò chuyện vài câu với Thu Tuỳ.

Ngày hôm đó cũng vậy, Thu Tuỳ nhớ tới, Thẩm Tấn dùng khuỷu tay chạm vào cô, quơ quơ mấy cuốn sách trước mặt cô.

Thu Tuỳ không còn nhớ ngày hôm đó mình đã chọn cuốn sách nào hay đã nói những gì.

Cô chỉ nhớ rõ mình đã nói gì đó với Thẩm Tấn, nhưng những lời đó nhanh chóng bị tiếng hò reo ầm ĩ của người bên ngoài che lấp.

Thẩm Tấn không nghe rõ, hoang mang nghiêng đầu, lộ ra một ánh mắt khó hiểu.

Thu Tuỳ mím môi dưới, cô thấp hơn Thẩm Tấn một cái đầu, thanh âm trời sinh ôn nhu dịu dàng, ở nơi công cộng không thể nào cao giọng nói chuyện với Thẩm Tấn được.

Cô thở dài, đưa tay nắm lấy tay vịn của tủ sách cao hơn mình một chút, muốn kiễng chân lên, lặp lại câu nói đó.

Tuy nhiên, vừa mới nắm lấy tay vịn, cô liền nhìn thấy Thẩm Tấn nhếch môi dưới.

Chàng trai mang vẻ ngoài vô tư lại kiêu ngạo cười khẽ một tiếng, sau đó tự nhiên cúi xuống trước mặt cô, áp tai vào môi cô.

Bây giờ nghĩ lại, Thu Tuỳ đều không nhớ được tên cửa hàng, cuối cùng Thẩm Tấn chọn cuốn sách nào, hay anh đã nói gì.

Cô chỉ nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó.

Trái tim dường như lỡ một nhịp.

Giống như được làm quen với Thẩm Tấn một lần nữa.

Một lần nữa được làm quen với thiếu niên trong mắt mọi người luôn mang vẻ vô tư kiêu ngạo.

Rõ ràng anh không dễ gần, nhưng ở trước mặt cô lại khác.

Mọi thứ đều có để lại dấu vết.

Sau đó cho đến khi chia tay, cho dù khoảng cách giữa họ lúc gần lúc xa, vẫn giống như ngày đó.

Thu Tuỳ không bao giờ cần phải nhón chân, bởi vì Thẩm Tấn sẽ luôn cúi xuống trước cô.

Cũng vào lúc đó, những cảm xúc khó tả lặng lẽ nảy mầm trong lòng Thu Tuỳ.

Cô rõ ràng nhận thấy mình không kiềm chế được khóe môi cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khoái cảm vô cùng vi diệu không thể giải thích được, nhưng Thu Tuỳ lại sững sờ một lúc rồi nhanh chóng định thần lại.

Thu Tùy chớp mắt, kề môi sát vào tai Thẩm Tấn, chuẩn bị nói.

Một người không biết từ đâu hoảng hốt chạy tới, khi chạy qua vô tình đụng phải vai Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn vốn đang cúi người xuống, trong tay cầm một cuốn sách, không vịn vào bất kỳ nơi nào để chống đỡ, khi bị một lực bất ngờ từ phía sau đẩy, Thẩm Tấn gần như theo bản năng lảo đảo về phía Thu Tùy.

Quá trình ở giữa giống như nhấn nút tăng tốc gấp đôi, nó hiện lên rồi biến mất, mơ hồ chỉ còn lại khoảng trắng, tốc độ nhanh đến mức Thu Tuỳ không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra ở giữa.

Cô chỉ nhớ kết quả cuối cùng là gì.

Tựa như đột nhiên, ở nơi ánh mắt cô hướng đến, Thẩm Tấn cùng tai anh đột nhiên thấp xuống vài centimet, môi cô cũng trùng hợp nâng lên chạm vào chúng.

Mọi chuyện sau đó diễn ra trôi chảy, giống như một thước phim quay chậm trong một bộ phim cũ, chỉ kéo dài vài giây nhưng mỗi giây đều đáng để thưởng thức——

Cô hôn lên tai Thẩm Tấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương