Sắc Nước Hương Trời
-
Chương 7
Sau khi Quách Bá Ngôn rời đi thì phái tới một thị vệ gọi là Đậu Nghĩa, ngũ quan đoan chính, trầm tĩnh ổn trọng, chịu trách nhiệm bảo hộ hai mẹ con Lâm thị hồi kinh.
Lâm thị không có nói cho nữ nhi biết, bảo Đậu Nghĩa đổi lại quần áo, tạm thời giả trang thành gia đinh nhà mình. Ý tứ của Quách Bá Ngôn Lâm thị đã hiểu, nhưng tối hôm qua Lâm thị yêu cầu làm Quốc Công phu nhân, thật ra có hai mục đích. Tận đáy lòng Lâm thị hi vọng Quách Bá Ngôn ghét nàng si tâm vọng tưởng, trong cơn tức giận chán ghét nàng, không dây dưa hai mẹ con các nàng nữa, nhưng hiển nhiên, ham muốn của Quách Bá Ngôn đối với nàng đã vượt qua lý trí của một Quốc Công gia.
Con đường thứ nhất đã bị ngăn chặn, hiện tại, hi vọng thoát khỏi Quách Bá Ngôn của Lâm thị đành phải gửi gắm lên người Thái phu nhân Vệ Quốc Công phủ. Đừng nói đường đường Quốc Công gia, cho dù là quan nhỏ như hạt vừng bình thường, có mấy ai sẽ lấy quả phụ làm kế thất hay đâu? Quách Bá Ngôn bị dục vọng làm cho mê muội đầu óc, Thái phu nhân nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp xoá bỏ ý niệm trong đầu Quách Bá Ngôn, đến lúc đó nàng sẽ lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, có lẽ có thể thuyết phục Quách Bá Ngôn bỏ qua cho nàng.
Ôm loại ý niệm này, Lâm thị đương nhiên sẽ không tiết lộ cho nữ nhi biết, cuối cùng nếu thật không tránh khỏi, trước khi tái giá, nàng lại nói cho nữ nhi biết cũng không muộn.
"Nương, lỡ như cậu không thích chúng ta trở về thì làm sao bây giờ?"
Lần này đi về phía bắc, cả nhà đi bằng đường thủy, Tống Gia Ninh nằm sấp cạnh cửa sổ, vừa hào hứng thưởng thức phong cảnh rải rác ven bờ, vừa vô tình hỏi mẫu thân. Hai đời, ấn tượng cuối cùng của nàng đối với cậu chính là lúc mẫu thân mắc bệnh qua đời, ngày cậu đến phúng viếng. Cậu quỳ gối trước mộ mẫu thân, khóc đến thương tâm, nói rất nhiều lời cậu có lỗi với mẫu thân, sau đó còn hỏi nàng có muốn theo cậu đi kinh thành hay không.
Tống Gia Ninh biết mợ không thích mình, lúc ấy nhị thúc nhị thẩm lại cố hết sức giữ nàng lại, Tống Gia Ninh liền không đồng ý. Khi đó Tống Gia Ninh còn cho rằng cậu thích nàng, mà khi nàng nhận rõ bộ mặt thật của một nhà nhị thúc, viết thư hồi kinh xin giúp đỡ, cậu thậm chí ngay cả một chữ cũng không tự tay viết, tất cả đều là nét chữ của mợ, mấy năm sau cậu cũng không đến Giang Nam thăm cháu ngoại gái là nàng đây, Tống Gia Ninh liền hoàn toàn chặt đứt ý muốn dựa vào cậu.
Lúc làm tiểu thiếp cho Quách Kiêu, Quách Kiêu đã từng hỏi nàng có muốn biết tình hình gần đây của nhà cậu nàng hay không, Tống Gia Ninh lắc đầu cự tuyệt, bọn họ không nhận người cháu ngoại gái này, nàng cần gì phải hỏi thăm? Người ta sống tốt hay xấu, cũng không quan hệ với nàng.
"Sẽ không đâu, An An chúng ta nhu thuận hiểu chuyện, cậu thích nhất con đó." Lâm thị gọi nữ nhi đến bên cạnh, dịu dàng dỗ dành nói. Nàng là nói thật, huynh trưởng rất thích người cháu ngoại gái này, hàng năm đều tặng một đống quà tặng tới đây, nhưng huynh trưởng có một khuyết điểm là sợ vợ, vừa vặn chị dâu lại không chào đón nàng, huynh trưởng mới không dám công khai đối tốt với các nàng.
Tống Gia Ninh dẩu dẩu miệng nhỏ, nghĩ đến cậu mợ sắp không nhớ nổi dáng vẻ, nghĩ đến Quách Kiêu và Đoan Tuệ công chúa ở kinh thành, nàng lo lắng ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Lềnh bềnh trên sông hơn một tháng, cuối tháng tư, thuyền chở khách rốt cuộc cũng đến bến tàu Thông Châu.
Bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, Lâm thị đội mũ che mặt, cũng giúp nữ nhi đội mũ lên, hai mẹ con tay trong tay xuống thuyền.
"Muội muội!" Có người cất giọng kêu, giọng nói vui mừng của phụ nhân.
Lâm thị nghe vậy, ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ phía xa xa anh trai và chị dâu đang bước nhanh đi về phía bên này. Huynh trưởng cười đến chân thành, Lâm thị cũng không thấy kỳ lạ, nhưng, chị dâu Liễu thị sao cũng cười thân thiết như vậy? Trước kia gặp mặt, Liễu thị ngay cả nét mặt hoà nhã cũng không cho nàng, chỉ ước gì không có cô em chồng này.
"Muội muội, các muội rốt cuộc cũng đến rồi, ta với đại ca muội từ sau khi nhận được thư muội liền bắt đầu ngóng trông, ngóng trông hết một tháng rồi đó." Đi đến bên cạnh, Liễu thị hưng phấn nói, nhìn Lâm thị một cái, nàng ta khoa trương khen ngợi một trận, hết khen ngợi lại sờ sờ đầu nhỏ của Tống Gia Ninh, lại tiếp tục khen Tống Gia Ninh: "Gia Ninh càng ngày càng đáng yêu, nếu gầy lại một chút, nhất định sẽ đẹp hơn mẫu thân."
Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua nữ nhân xa lạ nhiệt tình này, đây chính là người mợ trong trí nhớ của nàng hay sao?
Hai mẹ con đều không kịp phản ứng, Lâm Chính Đạo ở bên cạnh nhìn muội muội ở đối diện vẫn xinh đẹp như trước, vui mừng sau bao năm xa cách dần dần bị sự lo lắng ép xuống. Cuối tháng ba, cùng với thư nhà của muội muội đến Lâm gia, còn có một gã sai vặt bên cạnh Vệ Quốc Công, gã sai vặt này nói, Quốc Công gia coi trọng muội muội, bảo phu thê bọn họ hầu hạ cho tốt, không cho phép có bất kỳ sơ suất nào, còn khuyên bảo bọn họ quản miệng cho chặt, trước khi Quốc Công gia hồi kinh, không thể truyền ra nửa chữ.
Muội muội và Vệ Quốc Công không minh bạch, Lâm Chính Đạo lo lắng cực kỳ, trong khi đó thê tử Liễu thị lại vô cùng vui vẻ, đã xem muội muội thành con đường quý tộc quyền quý để cho nàng ta kết giao, cho nên đã thay đổi sắc mặt chán ghét đối với muội muội ngày xưa, bám sát hắn đến bến tàu đón người.
Thê tử bợ đít nịnh bợ, kiến phong sử đà [1], Lâm Chính Đạo không thích điểm này, nhưng năm đó là hắn nhìn trúng thê tử dung mạo xinh đẹp thông tuệ, trông mong cưới trở về, hôm nay con cái cũng lớn khôn, có một số việc, hắn chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Trước kia muội muội ở Giang Nam, hai cô tẩu[2] một năm gặp mặt không được mấy lần, nhìn thê tử cố tình nịnh bợ muội muội, hắn thật sự rất vui mừng, duy nhất không bỏ xuống được, chính là giữa muội muội và Vệ Quốc Công rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
*[1]Kiến phong sử đà: thấy gió đến thì bẻ lái thuyền tránh gió. Đại ý: ứng phó, lấp liếm cho qua chuyện
[2]Cô tẩu: em chồng chị dâu*
Rời khỏi bến tàu, Lâm Chính Đạo cưỡi ngựa, hai cô tẩu Lâm thị mang theo Tống Gia Ninh lên xe ngựa.
Liễu thị quả thật là bợ đít nịnh bợ, nhưng nàng ta phần lớn thời gian đều có chừng mực. Lâm, Liễu hai nhà đều là phú thương kinh thành, luận địa vị là lực lượng ngang nhau, nhớ năm đó nàng ta và Lâm thị đều là hai đóa hoa nổi danh trong giới thương hộ kinh thành, chỉ có điều Lâm thị am hiểu thi từ ca phú, được người ca tụng U Lan thanh cao, Liễu thị chí ở kinh thương gẩy bàn tính vang bành bạch, bị người ta gọi đùa cọp cái. Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, Liễu thị bị đùa cợt trêu ghẹo, nàng ta tự nhiên nhìn Lâm thị được nâng thành tiên nữ không vừa mắt, sống chung với nhau khó tránh khỏi có va chạm.
Nhưng Liễu thị lòng cũng không xấu, sau khi Lâm thị thủ tiết, nàng ta đã từng khuyên trượng phu đón cô em chồng trở về, không biết làm sao cô em chồng lại một lòng muốn ở lại Tống gia, nàng ta cũng không tiện nói cái gì. Thủ tiết khổ, nhưng thanh danh tốt, nàng ta làm chị dâu nếu khuyên giải quá nhiều, truyền đi đám hàng xóm láng giềng bọn họ nhất định sẽ quở trách nàng có chủ tâm hãm hại em chồng, khiến cho trong ngoài không được lòng người.
Hôm nay cô em chồng đã tự mình trở về, còn trèo lên Vệ Quốc Công quyền quý số một số hai kinh thành, Liễu thị vui mừng ngay cả chút khúc mắc trước khi xuất giá cũng ném ra sau đầu, thầm nghĩ phải mau hỏi cô em chồng cho rõ ràng. Nhưng có một số việc không thể hỏi trước mặt trẻ con, trên đường hồi kinh, Liễu thị liền chỉ hỏi thăm tình huống hai mẹ con ở Tống gia.
Lâm thị ôn hoà nhã nhặn giải thích, ngươi hỏi một câu ta đáp một câu, cô tẩu trò chuyện coi như không tệ.
Tống Gia Ninh ngồi ở bên cạnh mẫu thân, vụng trộm nhìn mợ, thấy đôi mắt mợ lóe sáng, lúc an ủi mẫu thân vẻ mặt ngữ khí cũng rất chân thành, nàng càng ngày càng hồ đồ, cảm thấy nàng giống như con nhím phòng bị mợ, kết quả gặp mặt, mợ lại trở thành một luồng gió xuân, đối đãi hai mẹ con các nàng chu đáo nhiệt tình, làm cho người ta không biết phải làm thế nào.
"Gia Ninh nhìn lén mợ làm cái gì? nghĩ mợ thế nào cứ việc nói thẳng." Phát hiện cháu ngoại gái lén nhìn mình mấy lấn, sợ hãi giống như con thỏ nhát gan, Liễu thị vui vẻ, thân mật kéo cháu ngoại gái đến ngồi cạnh mình, ôm Tống Gia Ninh sờ đỉnh đầu, vui vẻ nói:
"Gương mặt của Gia Ninh chúng ta, vừa nhìn chính là có phúc khí, ta nói này, cô nương béo chút mới xinh đẹp, ốm tong teo sẽ làm người đau lòng."
Tống Gia Ninh mắt to đảo một vòng, rốt cuộc chú ý tới đôi má phúng phính như trăng rằm của mợ, hồng hào trong trẻo vẻ mặt hưng phấn, quả nhiên là mỹ nhân hàm súc thú vị bất đồng với mẫu thân.
Có mợ như vậy, nên lúc xe ngựa đến Lâm trạch, Tống Gia Ninh thấy biểu ca dáng người tròn vo so với biểu tỷ của nàng còn béo hơn, nàng liền chỉ có một chút xíu giật mình, rất nhanh liền tiếp thu biểu ca biểu tỷ đều là các bé mập.
Biểu ca Lâm Vạn Sơn, năm nay mười bốn tuổi, béo ơi là béo, nhưng béo rất hào phóng, khi gọi biểu muội cười đến mức đôi mắt híp thành một đường ngang, hòa ái dễ gần. Biểu tỷ Lâm Tú Tú năm nay mười hai, vóc dáng cao hơn Tống Gia Ninh nửa cái đầu, người cũng mập một vòng, mặt trái xoan mắt xếch, càng nhìn càng lộ ra vài phần uy phong khí khái hào hùng, cực giống Liễu thị.
"Cô, dọc đường ngồi thuyền rất vất vả đúng không? Nhìn người gầy quá." vô cùng tự nhiên kéo tiểu biểu muội đứng qua bên cạnh vịn vai, Lâm Tú Tú thân thân mật quan tâm cô mình.
Lâm thị và Liễu thị không quá hợp nhau, nhưng nàng thật tình thích nhi nữ dưới gối huynh trưởng, cười nói: "Vẫn khỏe vẫn khỏe, Tú Tú lớn thật nhanh, đã thành đại cô nương rồi."
Lâm Tú Tú hào phóng cười cười.
Liễu thị khuyến khích nói: "Hai đứa dẫn Gia Ninh đi dạo hoa viên đi, không cho phép khi dễ Gia Ninh."
"Tỷ muội chúng ta vừa gặp mặt, con đây khi dễ nàng làm chi? Nương chỉ toàn quan tâm bậy bạ không." Lâm Tú Tú hừ một tiếng, vội vàng nắm bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh rời đi trước khi mẫu thân quở trách nàng. Tống Gia Ninh choáng váng, theo bản năng quay đầu lại tìm nương mình, Lâm thị hiểu lầm nữ nhi sợ người lạ, cười dỗ dành nói: "Đi đi, hoa viên nhà cậu cũng lớn."
Tống Gia Ninh đành phải ngoan ngoãn đi theo biểu ca biểu tỷ bồi dưỡng cảm tình.
Lâm thị được anh trai và chị dâu mời đến thượng phòng nhà chính, an bài tâm phúc ở bên ngoài trông coi, bọn họ bắt đầu thảo luận chính sự.
Lâm Chính Đạo là ca ca ruột, nhưng loại chuyện này hắn không thích hợp chủ động, Liễu thị liền nhỏ giọng hỏi Lâm thị: "Ngươi và Vệ Quốc Công..."
Lâm thị sáng tỏ thông suốt, trách không được chị dâu thay đổi thái độ, thì ra là Quách Bá Ngôn đã đến chào hỏi.
Mỗi người đều có tính nết của mỗi người, Lâm thị không thích chị dâu đanh đá với huynh trưởng, nhưng cũng kính nể bản lãnh quản gia nhìn sổ sách của chị dâu, hôm nay nàng mang theo con gái hồi kinh, anh trai và chị dâu chính là chỗ dựa của nàng, có một số việc nhất định phải dặn dò huynh tẩu rõ ràng, liền nói tình hình nàng và Quách Bá Ngôn gặp nhau, kể cả Quách Bá Ngôn ỷ thế hiếp người, kể cả nàng yêu cầu cưới hỏi đàng hoàng, chỉ che giấu tâm tư nàng không muốn gả cho Quách Bá Ngôn.
Liễu thị hít một hơi thật sâu, nhìn cô em chồng có bề ngoài mỏng manh đang nhìn mình, giống như người xa lạ.
Lâm Chính Đạo đau lòng muội muội, thở dài: "Trách ca ca không có bản lãnh, không bảo vệ được ngươi."
Lâm thị một chút cũng không trách huynh trưởng, thương nhân có chút gia tài, cho dù ở quan trường có chút quan hệ, thì làm sao đấu lại được Vệ Quốc Công?
Liễu thị nhìn nhìn hai huynh muội bọn họ, nhịn một lát mới nói: "Bây giờ nói những thứ kia cũng không có tác dụng gì, không phải ta muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng Quốc Công gia tốn nhiều khí lực như vậy, còn chào hỏi chúng ta, hiển nhiên đối với muội muội là đã xác định rõ ràng. Ta nói nè, nếu như không thay đổi được, vậy thì thanh thản ổn định gả đi, Quốc Công gia nguyện ý lấy muội muội làm kế thất, đủ thấy hắn cũng có chút thật tình đối với muội muội, ở chung lâu rồi, chưa hẳn không phải nhân duyên tốt."
Lâm Chính Đạo không có lạc quan như vậy: "Quốc Công gia nguyện ý, Thái phu nhân có thể đồng ý sao? Chỉ sợ Quốc Công gia thuyết phục không được Thái phu nhân, lại không bỏ được muội muội, bức bách muội muội đi làm thiếp thì sao."
Liễu thị nghĩ thầm, một quả phụ có thể làm thiếp cho Quốc Công gia cũng không mất mát gì, nhưng lời này nàng ta không nói. Thấy trượng phu vẻ mặt u sầu cô em chồng thì nhíu mày lo lắng, Liễu thị thức thời trấn an nói: "Mà thôi mà thôi, hết thảy đợi Quốc Công gia hồi kinh rồi nói, để hắn đi theo chu toàn với mẹ già của hắn, chúng ta chỉ để ý tùy cơ ứng biến thôi. Muội muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, trước an tâm ở lại đây, dưỡng tốt thân thể đã, nhìn ngươi gầy quá..."
Lâm thị gật gật đầu, đứng dậy thành tâm cúi đầu với Liễu thị: "Cho chị dâu thêm phiền toái."
Liễu thị liền vội vàng tiến lên đỡ, chăm chú nhìn dung mạo và tư thái như tiên nữ của cô em chồng, ngược lại có thể hiểu được ý nghĩ của Vệ Quốc Công.
Quả phụ xinh đẹp như vậy, dùng danh nghĩa chính thất lấy về nhà hàng đêm sủng ái, ai dám nói Quách Bá Ngôn hắn thua thiệt?
Bố trí ổn thoả cho em chồng và cháu ngoại gái, Liễu thị cố ý phái người lưu ý tin tức của Vệ Quốc Công phủ, từ tháng tư bắt đầu trông mong, liên tục chờ đến cuối tháng tám, cuối cùng trông được Quách Bá Ngôn hồi kinh!
Lâm thị không có nói cho nữ nhi biết, bảo Đậu Nghĩa đổi lại quần áo, tạm thời giả trang thành gia đinh nhà mình. Ý tứ của Quách Bá Ngôn Lâm thị đã hiểu, nhưng tối hôm qua Lâm thị yêu cầu làm Quốc Công phu nhân, thật ra có hai mục đích. Tận đáy lòng Lâm thị hi vọng Quách Bá Ngôn ghét nàng si tâm vọng tưởng, trong cơn tức giận chán ghét nàng, không dây dưa hai mẹ con các nàng nữa, nhưng hiển nhiên, ham muốn của Quách Bá Ngôn đối với nàng đã vượt qua lý trí của một Quốc Công gia.
Con đường thứ nhất đã bị ngăn chặn, hiện tại, hi vọng thoát khỏi Quách Bá Ngôn của Lâm thị đành phải gửi gắm lên người Thái phu nhân Vệ Quốc Công phủ. Đừng nói đường đường Quốc Công gia, cho dù là quan nhỏ như hạt vừng bình thường, có mấy ai sẽ lấy quả phụ làm kế thất hay đâu? Quách Bá Ngôn bị dục vọng làm cho mê muội đầu óc, Thái phu nhân nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp xoá bỏ ý niệm trong đầu Quách Bá Ngôn, đến lúc đó nàng sẽ lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, có lẽ có thể thuyết phục Quách Bá Ngôn bỏ qua cho nàng.
Ôm loại ý niệm này, Lâm thị đương nhiên sẽ không tiết lộ cho nữ nhi biết, cuối cùng nếu thật không tránh khỏi, trước khi tái giá, nàng lại nói cho nữ nhi biết cũng không muộn.
"Nương, lỡ như cậu không thích chúng ta trở về thì làm sao bây giờ?"
Lần này đi về phía bắc, cả nhà đi bằng đường thủy, Tống Gia Ninh nằm sấp cạnh cửa sổ, vừa hào hứng thưởng thức phong cảnh rải rác ven bờ, vừa vô tình hỏi mẫu thân. Hai đời, ấn tượng cuối cùng của nàng đối với cậu chính là lúc mẫu thân mắc bệnh qua đời, ngày cậu đến phúng viếng. Cậu quỳ gối trước mộ mẫu thân, khóc đến thương tâm, nói rất nhiều lời cậu có lỗi với mẫu thân, sau đó còn hỏi nàng có muốn theo cậu đi kinh thành hay không.
Tống Gia Ninh biết mợ không thích mình, lúc ấy nhị thúc nhị thẩm lại cố hết sức giữ nàng lại, Tống Gia Ninh liền không đồng ý. Khi đó Tống Gia Ninh còn cho rằng cậu thích nàng, mà khi nàng nhận rõ bộ mặt thật của một nhà nhị thúc, viết thư hồi kinh xin giúp đỡ, cậu thậm chí ngay cả một chữ cũng không tự tay viết, tất cả đều là nét chữ của mợ, mấy năm sau cậu cũng không đến Giang Nam thăm cháu ngoại gái là nàng đây, Tống Gia Ninh liền hoàn toàn chặt đứt ý muốn dựa vào cậu.
Lúc làm tiểu thiếp cho Quách Kiêu, Quách Kiêu đã từng hỏi nàng có muốn biết tình hình gần đây của nhà cậu nàng hay không, Tống Gia Ninh lắc đầu cự tuyệt, bọn họ không nhận người cháu ngoại gái này, nàng cần gì phải hỏi thăm? Người ta sống tốt hay xấu, cũng không quan hệ với nàng.
"Sẽ không đâu, An An chúng ta nhu thuận hiểu chuyện, cậu thích nhất con đó." Lâm thị gọi nữ nhi đến bên cạnh, dịu dàng dỗ dành nói. Nàng là nói thật, huynh trưởng rất thích người cháu ngoại gái này, hàng năm đều tặng một đống quà tặng tới đây, nhưng huynh trưởng có một khuyết điểm là sợ vợ, vừa vặn chị dâu lại không chào đón nàng, huynh trưởng mới không dám công khai đối tốt với các nàng.
Tống Gia Ninh dẩu dẩu miệng nhỏ, nghĩ đến cậu mợ sắp không nhớ nổi dáng vẻ, nghĩ đến Quách Kiêu và Đoan Tuệ công chúa ở kinh thành, nàng lo lắng ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Lềnh bềnh trên sông hơn một tháng, cuối tháng tư, thuyền chở khách rốt cuộc cũng đến bến tàu Thông Châu.
Bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, Lâm thị đội mũ che mặt, cũng giúp nữ nhi đội mũ lên, hai mẹ con tay trong tay xuống thuyền.
"Muội muội!" Có người cất giọng kêu, giọng nói vui mừng của phụ nhân.
Lâm thị nghe vậy, ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ phía xa xa anh trai và chị dâu đang bước nhanh đi về phía bên này. Huynh trưởng cười đến chân thành, Lâm thị cũng không thấy kỳ lạ, nhưng, chị dâu Liễu thị sao cũng cười thân thiết như vậy? Trước kia gặp mặt, Liễu thị ngay cả nét mặt hoà nhã cũng không cho nàng, chỉ ước gì không có cô em chồng này.
"Muội muội, các muội rốt cuộc cũng đến rồi, ta với đại ca muội từ sau khi nhận được thư muội liền bắt đầu ngóng trông, ngóng trông hết một tháng rồi đó." Đi đến bên cạnh, Liễu thị hưng phấn nói, nhìn Lâm thị một cái, nàng ta khoa trương khen ngợi một trận, hết khen ngợi lại sờ sờ đầu nhỏ của Tống Gia Ninh, lại tiếp tục khen Tống Gia Ninh: "Gia Ninh càng ngày càng đáng yêu, nếu gầy lại một chút, nhất định sẽ đẹp hơn mẫu thân."
Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua nữ nhân xa lạ nhiệt tình này, đây chính là người mợ trong trí nhớ của nàng hay sao?
Hai mẹ con đều không kịp phản ứng, Lâm Chính Đạo ở bên cạnh nhìn muội muội ở đối diện vẫn xinh đẹp như trước, vui mừng sau bao năm xa cách dần dần bị sự lo lắng ép xuống. Cuối tháng ba, cùng với thư nhà của muội muội đến Lâm gia, còn có một gã sai vặt bên cạnh Vệ Quốc Công, gã sai vặt này nói, Quốc Công gia coi trọng muội muội, bảo phu thê bọn họ hầu hạ cho tốt, không cho phép có bất kỳ sơ suất nào, còn khuyên bảo bọn họ quản miệng cho chặt, trước khi Quốc Công gia hồi kinh, không thể truyền ra nửa chữ.
Muội muội và Vệ Quốc Công không minh bạch, Lâm Chính Đạo lo lắng cực kỳ, trong khi đó thê tử Liễu thị lại vô cùng vui vẻ, đã xem muội muội thành con đường quý tộc quyền quý để cho nàng ta kết giao, cho nên đã thay đổi sắc mặt chán ghét đối với muội muội ngày xưa, bám sát hắn đến bến tàu đón người.
Thê tử bợ đít nịnh bợ, kiến phong sử đà [1], Lâm Chính Đạo không thích điểm này, nhưng năm đó là hắn nhìn trúng thê tử dung mạo xinh đẹp thông tuệ, trông mong cưới trở về, hôm nay con cái cũng lớn khôn, có một số việc, hắn chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Trước kia muội muội ở Giang Nam, hai cô tẩu[2] một năm gặp mặt không được mấy lần, nhìn thê tử cố tình nịnh bợ muội muội, hắn thật sự rất vui mừng, duy nhất không bỏ xuống được, chính là giữa muội muội và Vệ Quốc Công rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
*[1]Kiến phong sử đà: thấy gió đến thì bẻ lái thuyền tránh gió. Đại ý: ứng phó, lấp liếm cho qua chuyện
[2]Cô tẩu: em chồng chị dâu*
Rời khỏi bến tàu, Lâm Chính Đạo cưỡi ngựa, hai cô tẩu Lâm thị mang theo Tống Gia Ninh lên xe ngựa.
Liễu thị quả thật là bợ đít nịnh bợ, nhưng nàng ta phần lớn thời gian đều có chừng mực. Lâm, Liễu hai nhà đều là phú thương kinh thành, luận địa vị là lực lượng ngang nhau, nhớ năm đó nàng ta và Lâm thị đều là hai đóa hoa nổi danh trong giới thương hộ kinh thành, chỉ có điều Lâm thị am hiểu thi từ ca phú, được người ca tụng U Lan thanh cao, Liễu thị chí ở kinh thương gẩy bàn tính vang bành bạch, bị người ta gọi đùa cọp cái. Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, Liễu thị bị đùa cợt trêu ghẹo, nàng ta tự nhiên nhìn Lâm thị được nâng thành tiên nữ không vừa mắt, sống chung với nhau khó tránh khỏi có va chạm.
Nhưng Liễu thị lòng cũng không xấu, sau khi Lâm thị thủ tiết, nàng ta đã từng khuyên trượng phu đón cô em chồng trở về, không biết làm sao cô em chồng lại một lòng muốn ở lại Tống gia, nàng ta cũng không tiện nói cái gì. Thủ tiết khổ, nhưng thanh danh tốt, nàng ta làm chị dâu nếu khuyên giải quá nhiều, truyền đi đám hàng xóm láng giềng bọn họ nhất định sẽ quở trách nàng có chủ tâm hãm hại em chồng, khiến cho trong ngoài không được lòng người.
Hôm nay cô em chồng đã tự mình trở về, còn trèo lên Vệ Quốc Công quyền quý số một số hai kinh thành, Liễu thị vui mừng ngay cả chút khúc mắc trước khi xuất giá cũng ném ra sau đầu, thầm nghĩ phải mau hỏi cô em chồng cho rõ ràng. Nhưng có một số việc không thể hỏi trước mặt trẻ con, trên đường hồi kinh, Liễu thị liền chỉ hỏi thăm tình huống hai mẹ con ở Tống gia.
Lâm thị ôn hoà nhã nhặn giải thích, ngươi hỏi một câu ta đáp một câu, cô tẩu trò chuyện coi như không tệ.
Tống Gia Ninh ngồi ở bên cạnh mẫu thân, vụng trộm nhìn mợ, thấy đôi mắt mợ lóe sáng, lúc an ủi mẫu thân vẻ mặt ngữ khí cũng rất chân thành, nàng càng ngày càng hồ đồ, cảm thấy nàng giống như con nhím phòng bị mợ, kết quả gặp mặt, mợ lại trở thành một luồng gió xuân, đối đãi hai mẹ con các nàng chu đáo nhiệt tình, làm cho người ta không biết phải làm thế nào.
"Gia Ninh nhìn lén mợ làm cái gì? nghĩ mợ thế nào cứ việc nói thẳng." Phát hiện cháu ngoại gái lén nhìn mình mấy lấn, sợ hãi giống như con thỏ nhát gan, Liễu thị vui vẻ, thân mật kéo cháu ngoại gái đến ngồi cạnh mình, ôm Tống Gia Ninh sờ đỉnh đầu, vui vẻ nói:
"Gương mặt của Gia Ninh chúng ta, vừa nhìn chính là có phúc khí, ta nói này, cô nương béo chút mới xinh đẹp, ốm tong teo sẽ làm người đau lòng."
Tống Gia Ninh mắt to đảo một vòng, rốt cuộc chú ý tới đôi má phúng phính như trăng rằm của mợ, hồng hào trong trẻo vẻ mặt hưng phấn, quả nhiên là mỹ nhân hàm súc thú vị bất đồng với mẫu thân.
Có mợ như vậy, nên lúc xe ngựa đến Lâm trạch, Tống Gia Ninh thấy biểu ca dáng người tròn vo so với biểu tỷ của nàng còn béo hơn, nàng liền chỉ có một chút xíu giật mình, rất nhanh liền tiếp thu biểu ca biểu tỷ đều là các bé mập.
Biểu ca Lâm Vạn Sơn, năm nay mười bốn tuổi, béo ơi là béo, nhưng béo rất hào phóng, khi gọi biểu muội cười đến mức đôi mắt híp thành một đường ngang, hòa ái dễ gần. Biểu tỷ Lâm Tú Tú năm nay mười hai, vóc dáng cao hơn Tống Gia Ninh nửa cái đầu, người cũng mập một vòng, mặt trái xoan mắt xếch, càng nhìn càng lộ ra vài phần uy phong khí khái hào hùng, cực giống Liễu thị.
"Cô, dọc đường ngồi thuyền rất vất vả đúng không? Nhìn người gầy quá." vô cùng tự nhiên kéo tiểu biểu muội đứng qua bên cạnh vịn vai, Lâm Tú Tú thân thân mật quan tâm cô mình.
Lâm thị và Liễu thị không quá hợp nhau, nhưng nàng thật tình thích nhi nữ dưới gối huynh trưởng, cười nói: "Vẫn khỏe vẫn khỏe, Tú Tú lớn thật nhanh, đã thành đại cô nương rồi."
Lâm Tú Tú hào phóng cười cười.
Liễu thị khuyến khích nói: "Hai đứa dẫn Gia Ninh đi dạo hoa viên đi, không cho phép khi dễ Gia Ninh."
"Tỷ muội chúng ta vừa gặp mặt, con đây khi dễ nàng làm chi? Nương chỉ toàn quan tâm bậy bạ không." Lâm Tú Tú hừ một tiếng, vội vàng nắm bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh rời đi trước khi mẫu thân quở trách nàng. Tống Gia Ninh choáng váng, theo bản năng quay đầu lại tìm nương mình, Lâm thị hiểu lầm nữ nhi sợ người lạ, cười dỗ dành nói: "Đi đi, hoa viên nhà cậu cũng lớn."
Tống Gia Ninh đành phải ngoan ngoãn đi theo biểu ca biểu tỷ bồi dưỡng cảm tình.
Lâm thị được anh trai và chị dâu mời đến thượng phòng nhà chính, an bài tâm phúc ở bên ngoài trông coi, bọn họ bắt đầu thảo luận chính sự.
Lâm Chính Đạo là ca ca ruột, nhưng loại chuyện này hắn không thích hợp chủ động, Liễu thị liền nhỏ giọng hỏi Lâm thị: "Ngươi và Vệ Quốc Công..."
Lâm thị sáng tỏ thông suốt, trách không được chị dâu thay đổi thái độ, thì ra là Quách Bá Ngôn đã đến chào hỏi.
Mỗi người đều có tính nết của mỗi người, Lâm thị không thích chị dâu đanh đá với huynh trưởng, nhưng cũng kính nể bản lãnh quản gia nhìn sổ sách của chị dâu, hôm nay nàng mang theo con gái hồi kinh, anh trai và chị dâu chính là chỗ dựa của nàng, có một số việc nhất định phải dặn dò huynh tẩu rõ ràng, liền nói tình hình nàng và Quách Bá Ngôn gặp nhau, kể cả Quách Bá Ngôn ỷ thế hiếp người, kể cả nàng yêu cầu cưới hỏi đàng hoàng, chỉ che giấu tâm tư nàng không muốn gả cho Quách Bá Ngôn.
Liễu thị hít một hơi thật sâu, nhìn cô em chồng có bề ngoài mỏng manh đang nhìn mình, giống như người xa lạ.
Lâm Chính Đạo đau lòng muội muội, thở dài: "Trách ca ca không có bản lãnh, không bảo vệ được ngươi."
Lâm thị một chút cũng không trách huynh trưởng, thương nhân có chút gia tài, cho dù ở quan trường có chút quan hệ, thì làm sao đấu lại được Vệ Quốc Công?
Liễu thị nhìn nhìn hai huynh muội bọn họ, nhịn một lát mới nói: "Bây giờ nói những thứ kia cũng không có tác dụng gì, không phải ta muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng Quốc Công gia tốn nhiều khí lực như vậy, còn chào hỏi chúng ta, hiển nhiên đối với muội muội là đã xác định rõ ràng. Ta nói nè, nếu như không thay đổi được, vậy thì thanh thản ổn định gả đi, Quốc Công gia nguyện ý lấy muội muội làm kế thất, đủ thấy hắn cũng có chút thật tình đối với muội muội, ở chung lâu rồi, chưa hẳn không phải nhân duyên tốt."
Lâm Chính Đạo không có lạc quan như vậy: "Quốc Công gia nguyện ý, Thái phu nhân có thể đồng ý sao? Chỉ sợ Quốc Công gia thuyết phục không được Thái phu nhân, lại không bỏ được muội muội, bức bách muội muội đi làm thiếp thì sao."
Liễu thị nghĩ thầm, một quả phụ có thể làm thiếp cho Quốc Công gia cũng không mất mát gì, nhưng lời này nàng ta không nói. Thấy trượng phu vẻ mặt u sầu cô em chồng thì nhíu mày lo lắng, Liễu thị thức thời trấn an nói: "Mà thôi mà thôi, hết thảy đợi Quốc Công gia hồi kinh rồi nói, để hắn đi theo chu toàn với mẹ già của hắn, chúng ta chỉ để ý tùy cơ ứng biến thôi. Muội muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, trước an tâm ở lại đây, dưỡng tốt thân thể đã, nhìn ngươi gầy quá..."
Lâm thị gật gật đầu, đứng dậy thành tâm cúi đầu với Liễu thị: "Cho chị dâu thêm phiền toái."
Liễu thị liền vội vàng tiến lên đỡ, chăm chú nhìn dung mạo và tư thái như tiên nữ của cô em chồng, ngược lại có thể hiểu được ý nghĩ của Vệ Quốc Công.
Quả phụ xinh đẹp như vậy, dùng danh nghĩa chính thất lấy về nhà hàng đêm sủng ái, ai dám nói Quách Bá Ngôn hắn thua thiệt?
Bố trí ổn thoả cho em chồng và cháu ngoại gái, Liễu thị cố ý phái người lưu ý tin tức của Vệ Quốc Công phủ, từ tháng tư bắt đầu trông mong, liên tục chờ đến cuối tháng tám, cuối cùng trông được Quách Bá Ngôn hồi kinh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook