Bé con mới đây đã tròn bốn tháng tuổi, hai người mẹ của nó cũng vừa đám cưới cách đây một tháng. Cục bông nhỏ càng lớn càng bám Khánh Vân vô cùng, hễ cô ấy đi làm thì thôi, chứ vừa gặp mặt là con bé đều đòi ẵm. Kim Duyên thiết nghĩ chả biết nó có phải là do mình sinh ra không nữa. Con gái rõ ràng là bú sữa của nàng để lớn, vậy mà sau khi no nê lại tìm Khánh Vân, coi nàng như không khí. Con bé phản bội này, tức ghê.

Hôm nay gia đình nhỏ qua nhà ông bà nội bé Dâu ở mấy hôm, Khánh Vân từ hồi nàng có thai tới giờ ít khi gần tía má, nhớ lắm rồi. Mà bất ngờ ghê, sáng sớm cặp đôi vừa về đã thấy Mâu Thủy ngồi chiễm chệ ở trước nhà ăn bánh uống trà, cứ như nhà của mình không bằng.

- Ủa bà cô già, xuống hồi nào không báo?

Kim Duyên xách túi đồ vào trong, dường như nàng vẫn chưa thể dịu dàng với bà chị là mấy, sau lưng là Khánh Vân đang bế con và vác chiếc balo.

- Mắc gì phải báo cho đồ con nít như em?

Chị giám đốc bĩu môi, đảo mắt, nhìn kiểu gì thì Kim Duyên vẫn không giống đã có con chút nào, càng làm chị nổi hứng muốn chọc ghẹo.

- Coi chừng tui.

Nàng gầm gừ trong cổ họng, đặt túi đồ một cái ành trước mặt bà cô khó ưa như dằn mặt.

- Chị Thủy xuống đây để kiếm cái bà lắm chuyện kia chứ gì? Giờ bả đi làm rồi chắc chiều mới về á.

Khỏi cần hỏi Khánh Vân cũng biết tỏng mục đích của người chị thân thương, cô kéo ghế cho vợ ngồi rồi cười một cái. Không lí nào người ta lại cứ hai tuần lại cất công chạy từ Sài Gòn về Cần Thơ, còn kết thân với hai bác bên kia luôn rồi đấy.

- Nói ai lắm chuyện? Chị vả cưng bây giờ.

Mâu Thủy liếc nhỏ em một cái, muốn nói gì cũng được nhưng mà đừng có nói xấu cục vàng của người ta à.

- Rồi rồi xin lỗi.

Khánh Vân giả lả cười rồi ôm con ngồi xuống bên cạnh Kim Duyên.

- A cục cưng, lại đây dì bồng cái nào.

Trông thấy em bé đáng yêu, Mâu Thủy ngay lập tức thay đổi thái độ vui vẻ dang tay muốn đón bé vào lòng.

- Ư ư~


Nhưng đời không như là mơ, con bé có mẹ Vân rồi thì còn lâu mới chịu để người khác bế. Lập tức cái miệng của nó mếu lên, mắt long lanh nhìn Khánh Vân như tỏ ý không chịu.

- Ơ mẹ đây, mẹ ẵm bé mà.

Khánh Vân thấy bé con sắp khóc tới nơi, tay cũng thu lại ôm gọn cục bông vào lòng vỗ nhẹ mông nó vài cái. Nhõng nhẽo thế này, y hệt mẹ Duyên của nó à.

- Có thật là con em đẻ không Kim Duyên?

Mâu Thủy sờ cái mũi đứa bé rồi gãi gãi cằm, đôi mày có hơi nhíu lại khi ngắm nghía dung nhan của em bé nhỏ.

- Chị hỏi khùng điên gì vậy? Đương nhiên là con của tui rồi.

Kim Duyên ngay lập tức tỏ thái độ với câu hỏi hết sức tào lao của chị ấy, còn lườm người ta mấy cái sắc lẹm đến muốn cháy khét mặt.

- Hồi đó còn thấy nó giống em chút chút, giờ nó y hệt Khánh Vân luôn, không sai một li.

Nói đoạn Mâu Thủy kéo mặt Khánh Vân sát xuống, tỉ mỉ so sánh hai gương mặt rồi gật gật hài lòng. Trong lòng nghĩ bé con thật may mắn khi sở hữu nét đẹp giống cô em mình, chứ mà giống cô nàng trẻ con kia thì thật là... ghét.

Biểu cảm thỏa mãn đó như là cố tình chọc giận Kim Duyên vậy, làm nàng mặt mũi hầm hầm hận không thể đá chị ta ra đường. Cái đồ bà cô già đáng ghét, tui rủa chị ế suốt đời.

- Mà tía má em đi đâu rồi chị?

Khánh Vân ngó quanh, cả nhà im lặng quá, con gái về mà không ai ra đón hết vậy.

- À chú thím đi ăn đám cưới rồi, chắc sáng mai mới về.

Nói rồi chị lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho Khánh Vân:

- Chìa khóa nhà, à thím Ba có mua mực với tôm ở dưới bếp, còn dặn cưng nhớ nấu gì đó ngon ngon cho Kim Duyên ăn, bỏ đói con dâu má đi rồi biết cảnh, à nhớ lau dọn nhà, giặt đồ rồi phơi quần áo luôn nha. Hết!

Nghe lời nhắn nhủ từ má yêu để lại, có một đứa con gái dấu yêu chỉ muốn lập tức rời khỏi nhà. Khánh Vân ôm tim, thật sai lầm khi về nhà mà, ở bên đó được tía má vợ cưng bao nhiêu, về đây lại "bị" hai phụ huynh hành bấy nhiêu. Rốt cuộc con ruột trong cái nhà này là ai? Khánh Vân không biết nữa, khổ quá.

- Chồng ngoan vào nấu cơm đi, em ẵm con cho nha.


Kim Duyên đúng là được nước làm tới, cười cười vuốt đầu chồng mình rồi bế lấy con. Là tía má dặn vậy chứ nàng có biết cái gì đâu.

.

Tối hôm đó trăng thanh gió mát, cặp vợ chồng trẻ sau khi ăn cơm xong thì ôm nhau ngồi trước nhà. Khánh Vân cả ngày bận bịu làm công chuyện nhà mà rã cả người, giờ cô mới hiểu cảm giác của những người phụ nữ nội trợ là như thế nào. Cái lưng như muốn gãy làm đôi sau khi giặt thau đồ, quét nhà quét sân, lau dọn từ trên xuống dưới rồi còn tưới vườn nữa. Rồi cô ôm lấy Kim Duyên cùng con gái vào lòng, hóa ra những bữa không có ai ở nhà, vợ cô cũng phải cực nhọc như thế, thậm chí là hơn vì còn phải chăm con nữa.

Càng nghĩ càng thương Kim Duyên, ở độ tuổi còn trẻ như vậy đáng ra nàng phải đang được bay nhảy khắp nơi. Nhưng nàng lại chọn sinh cho cô một đứa con, cùng cô xây dựng một mái ấm, còn từng vì cô mà khóc hết nước mắt.

- Vợ, chị thật thương em, yêu em nhất trên đời.

Khánh Vân mềm mỏng hôn lên tóc nàng rồi cọ cọ gương mặt vào hõm cổ thơm tho hít lấy hít để, cô trân trọng nàng như một điều quý giá nhất thế gian. Không, là vô giá chứ.

- Chị sao vậy? Sến súa thấy ghét.

Nàng ôm lấy mặt Khánh Vân cười chọc cô, chẳng biết mấy nay cô học đâu ra cái kiểu nói chuyện đó, nổi cả da gà.

- Nè chị thương em như vậy mà em dám nói chị sến, hừm, phải phạt.

Đôi mắt Khánh Vân híp lại không hài lòng nhìn nàng, chồm người tới dí sát mặt vào rồi nhe răng cắn lên vành tai nhạy cảm.

Hành động đó của Khánh Vân không biết gây bao nhiêu sát thương, ngay tức thì cả người Kim Duyên một trận run rẩy. Nàng đỏ mặt đẩy cô ra, có con ở đây mà làm cái gì đâu không.

Bắt được biểu hiện thẹn thùng của vợ mình, Khánh Vân đắc ý cười rồi đột ngột bế nàng lên làm Kim Duyên giật mình phải ôm chặt con trong tay.

- Vợ, lâu rồi...

Cô cúi đầu ghé sát vào tai nàng phả từng hơi nóng ấm, bao nhiêu tóc gáy của bé cưng trong lòng đều dựng cả lên.

- Được rồi, nhưng dỗ con ngủ trước đã.


Kim Duyên gật đầu xoa xoa má cô, thật ra đã lâu ngày chưa sinh hoạt vợ chồng, nàng cũng có chút nhớ nhớ.

.

- Nè không có cắn mẹ.

Cục bột đang bú sữa, do đang ở giai đoạn mọc răng nên bé cứ day nghiến ngực của Kim Duyên làm nàng phải nhăn mặt. Khánh Vân không hài lòng liền nhắc nhở bé con.

- Do con ngứa răng mà, không sao.

Kim Duyên mỉm cười vỗ vỗ mông công chúa nhỏ, mặc dù có hơi đau xíu nhưng nàng chịu được.

- Thương vợ chị quá à.

Khánh Vân bĩu môi hôn lên má nàng, bảo vật của cô dù bị xước mẻ xíu thôi cũng đủ khiến cô đau lòng rồi, vậy mà còn bị cục bột nhỏ cắn nữa chứ. Hư quá đi, lớn lên phải phạt nó mới được.

- Ngoan~ chờ em xíu.

Nàng vỗ đầu Khánh Vân để xoa dịu cơn nóng trong cô, nhịn xíu đi trời ạ. Đừng có mà cơ hội, Kim Duyên biết hết đấy. Giả bộ nói thương người ta rồi hôn hôn các kiểu, còn cái tay thì đã mon men lên bầu ngực bên kia xoa vuốt.

Một lát sau thì bé con cũng ngủ, Kim Duyên kéo áo lại rồi đặt nó vào nôi. Giờ thì quay sang Khánh Vân, coi cái mặt biến thái đó kìa, ghét!

- Chị càng lúc càng thiếu liêm sỉ.
1

Khánh Vân chờ giây phút này lâu rồi, cô cười khì khì kéo nàng ngồi lên đùi mình. Hai ánh mắt chạm nhau, hai con tim hòa chung một nhịp. Cô cúi xuống ấn môi mình lên cánh anh đào thơm tho của Kim Duyên, ôm ghì đầu nàng như tham lam muốn ngấu nghiến món ngon này đến từng giây phút cuối cùng.

- Ưm~

Tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi cổ họng khi mà Kim Duyên cảm nhận được bàn tay ấm nóng đang mò vào áo thun của mình.

Biết hôm nay cô sẽ đòi hỏi, Kim Duyên chẳng thèm mặc đồ lót cả vì như vậy sẽ thoải mái, còn tạo điều kiện cho con sói già này làm chuyện bậy bạ. Mà nàng nào đâu có kháng cự, ngược lại còn rất hưởng ứng.

Khánh Vân được bật đèn xanh liền gồ ga, áp cả thân người mình lên trên nàng, hai bàn tay mò vào xoa bóp vùng đồi núi phổng phao bên trong. Kim Duyên mắt nhắm, ngửa cổ rên rỉ từng cơn nhỏ nhẹ. Quần áo cũng dần rơi xuống giường, chăn nệm nhăn nhúm.

Ánh đèn mờ đi, một đêm triền miên cứ như thế lại bắt đầu.

.


- Ưm hưm~ chồng... nhanh xíu...

Hai mắt Kim Duyên nhắm chặt, bàn tay nắm lấy nệm giường bấu víu như chiếc phao cứu sinh, lúc này hơi thở của nàng thật hỗn loạn, ham muốn lại càng tràn trề sau những ngày ít va chạm.

Bên dưới Khánh Vân không ngừng ra vào, ngón tay linh hoạt điểm chuẩn xác từng ngóc ngách mẫm cảm nhất khiến người phía dưới phải khóc thét. Cả hai thân ảnh nóng bỏng quấn lấy nhau rất lâu, rất cuồng nhiệt dường như không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Cho đến khi tiếng khóc em bé phát ra từ trong chiếc nôi vang lên, đánh động đến hai con người trên giường.

- Ư~ con khóc... ha~ chị... chờ xíu...

Đang sướng mà nghe con khóc, Kim Duyên giật mình, tay đập đập lên vai Khánh Vân muốn ngồi dậy.

- Hừ! Ranh con.

Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó cũng tiếc nuối rút hai ngón tay khỏi động hoa của nàng rồi ngồi dậy.

Nàng lật đật bật dậy, đến bên chiếc nôi ẵm con lên dỗ dành. Hình như bé đầy tã rồi nên khó chịu đây mà.

- Vân thay tã cho con nè.

Kim Duyên đưa con bé đến cô rồi mở đèn, mở tủ lấy tã mới để thay cho bé, còn nàng tìm khăn giấy để lau sạch bên dưới của mình.

Dù có không cam tâm nhưng lệnh vợ hơn lệnh trời mà, cô cắn răng chăm chỉ thay cho con bé để nó thoải mái. Xong xuôi đi ra vứt tã cũ rồi quay trở lại phòng. Lúc này Kim Duyên đã ôm bé con trong lòng, nhắm mắt thiu thiu ngủ.

Khánh Vân mò tới, khều khều nàng đòi hỏi, cô còn chưa xong mà vợ bỏ đi ngủ, vô tâm.

- Thôi hết hứng rồi, bữa khác đi.

Bùm! Khánh Vân như bị rơi xuống một cái hố thật sâu, cô đau khổ ôm gối khóc không ra nước mắt. Bé con dám phá đám mẹ, nhất định phải ghi sổ để sau này tính với con một thể.

Vậy là cả đêm hôm đó có một người chồng đáng thương chỉ dám ngậm ngùi ôm vợ ngủ mặc dù cơn ham muốn vẫn còn, tất nhiên là không ngủ ngon rồi. Còn hai mẹ con kia thì ôm nhau đánh một giấc thật sảng khoái. Độc ác!!!

• HẾT TRUYỆN •

Mình xin kết thúc chiếc fic này tại đây và xin chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ con Cá non nớt này. Yêuuu! 🙆‍♀️❤

Hẹn gặp lại vào thứ 7. 😉

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương