Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn
-
C22: 22. Ra Điều Kiện
Kim Duyên sau một đêm được Khánh Vân ủ ấm kỹ càng, đến sáng nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh, thân nhiệt ổn định, đầu cũng không còn nhức nữa. Cả người nàng tràn đầy năng lượng nên cũng thức dậy thật sớm, mới 5 giờ sáng đã quậy người bên cạnh la oai oái.
- Bé con đừng có phá chị nữa mà.
Khánh Vân lầm rầm trong miệng, đang ngủ mà thấy có gì đó nhột nhột trong áo, không cần mở mắt cũng biết là em bé nhà mình.
- Chị By dậy ẵm Duyên đi tắm.
Bàn tay nàng vẫn đặt trên bụng cô xoa xoa, lém lỉnh trườn lên nói nhỏ vào tai cô.
- Hông~ em tự đi đi.
Đang ngủ ngon mà bị phá, Khánh Vân không cam lòng rời khỏi giường, cô đẩy tay nàng ra rồi xoay mặt sang hướng khác.
- By, bé bị đau, không đi được.
Kim Duyên bị người yêu làm ngơ, ngay tức khắc giở giọng làm nũng, lắc lắc vai cô gọi dậy.
- Hả? Đau ở đâu? Chị xem nào.
Vừa nghe em yêu bị đau, liền có người lật đật bật dậy như cái lò xo, cầm tay cầm chân nàng lên kiểm tra kỹ lưỡng.
Thấy chị người yêu cuống quýt lo cho mình, Kim Duyên chỉ cười hì hì rồi bật dậy đu lên người cô. Khánh Vân híp mắt nhìn cái mặt hí hửng của nàng, biết mình đã bị lừa, nhưng cô chỉ cười một cái cưng chiều rồi ôm nàng xuống giường.
Cả hai tắm rửa thay quần áo xong thì vẫn còn sớm, đôi trẻ tranh thủ nấu bữa sáng cho cả nhà. Trong lúc Khánh Vân nấu nước sôi trụng mì thì Kim Duyên ở bên cạnh cắt rau, một khung cảnh đáng yêu nhìn thôi cũng đủ thấy ấm áp. Món mì xào qua bàn tay khéo léo của hai cô gái thoáng chốc đã xong, vừa hay mọi người trong nhà cũng thức dậy.
- Chị Vân hay thật, từ ngày yêu chị, hai của em nấu ăn giỏi hẳn.
Đăng Khôi ngồi xuống ghế, nhìn dĩa thức ăn đẹp mắt ngon miệng không khỏi cảm thán, còn phải mang ơn Khánh Vân vì đã thành công thay đổi chị hai của mình.
- Im lặng ăn đi.
Nghe thằng nhỏ nói mà Kim Duyên tức á, tại nói đúng quá mà, nàng còn làm gì được ngoài việc dùng quyền lực của chị lớn để hâm dọa nó.
- Duyên khỏe chưa con?
Thím Út sờ sờ lên trán nàng rồi hỏi han, mới hôm qua còn nằm một đống mà nay đã tươi tỉnh ra rồi.
- Dạ con khỏe rồi má.
Nàng gật gật đầu, bây giờ chạy mười vòng sân còn được.
2
- Có người yêu chăm kỹ thế không khỏe sao được bà ha?
Chú Út bật cười rồi nhìn qua Khánh Vân bằng một ánh mắt hài lòng, phải công nhận chỉ có cô ấy mới chiều được con gái nhà này. Vậy mà hơn tháng trước còn làm khó làm dễ tụi nhỏ, nghĩ lại thấy thật có lỗi.
- Dạ đúng rồi á tía, chị Vân thương con lắm luôn.
Kim Duyên cười tít cả mắt, ôm lấy cánh tay Khánh Vân dụi dụi rồi mặc kệ người lớn mà ngước lên hôn chụt chụt lên má cô. Người yêu của nàng là đáng yêu nhất.
- Cái miệng dầu mỡ không.
Một bên má của Khánh Vân sau mấy cái hôn của nàng bị làm cho bóng loáng lên, vậy mà cũng để người ta hôn cho đã rồi mới lấy khăn giấy ra lau mặt.
Cả nhà mới sáng sớm đã được Kim Duyên với Khánh Vân làm cho rộn rã lên, không khí gia đình ấm cúng tràn ngập căn bếp. Hai người lớn miệng cười mà trong lòng cũng bắt đầu dấy lên những suy tư, gia đình hai bên đã chấp nhận cho đôi trẻ yêu nhau nhưng còn người ngoài thì sao? Điều đáng lo sợ nhất là điều ra tiếng vào của lối xóm, không biết họ có dị nghị bọn trẻ?
Cứ tưởng buổi sáng của cả nhà sẽ trôi qua trong yên bình, nhưng chưa kịp vui thì "mưa gió" lại kéo tới. Ông nội Kim Duyên sau vụ của Đức Duy có phần áy náy nên tạm thời đã không nhắc tới, tuy nhiên sau khi nghe chú Út thay đổi quyết định thì tức giận, sáng nay liền sang hỏi chuyện.
- Tía à con suy nghĩ kỹ rồi, chuyện hạnh phúc cả đời của Kim Duyên người lớn chúng ta không nên xen vào, thời gian qua con đã thấy hai đứa nó ở bên nhau rất vui vẻ.
Lần nói chuyện này chú Út rất mềm dẻo nhưng cũng kiên định, hoàn toàn đứng về phía con gái của mình mà khuyên giải ông nội.
- Cha con anh đều chống đối tôi? Cái nhà này còn ra thể thống gì nữa?
Từng nếp nhăn xuất hiện trên trán biểu hiện sự khó chịu của ông nội, ông gõ nhẹ cây gậy xuống sàn nhưng một cách kiềm chế cơn tức giận.
- Thưa tía, con không chống đối tía, chỉ mong tía hiểu, Khánh Vân nó là người tốt lại chăm chỉ thật thà, con tin nó đem lại được hạnh phúc cho bé Duyên.
Chú Út kiên nhẫn thuyết phục, thời gian đã cho chú câu trả lời rằng Kim Duyên chọn Khánh Vân là hoàn toàn sáng suốt.
Người lớn nói chuyện, hai người nhỏ cũng ở phía sau nghe ngóng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau đầy căng thẳng. Kim Duyên xoa xoa tay Khánh Vân thể hiện sự lo lắng của mình, nàng biết ông nội là người có tiếng nói nhất trong nhà, nếu không thuyết phục được ông thì chuyện của họ sẽ khó thành.
Khánh Vân biết chứ, cô vừa nín thở nghe cuộc nói chuyện vừa nắm tay nàng trấn an. Sẽ ổn thôi, cô tin chắc cả hai sẽ vượt qua.
- Hai đứa con gái lấy nhau thì làm sao sinh con đẻ cái? Ngược đời.
Ông nội vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, mặc dù trải qua ít nhiều chuyện bản thân ông cũng hiểu hai đứa nhỏ yêu nhau nhiều thế nào. Tuy nhiên với cương vị là người quyết định mọi chuyện trong nhà, ông vẫn chưa thể xuống nước, dễ dàng thay đổi như vậy thì còn đâu là tôn nghiêm.
- Thưa ông, thưa chú thím, cho con nói một câu được không ạ?
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Khánh Vân mới dám lấy dũng khí lên tiếng.
- Nói.
Thật may, ông nội vẫn còn một chút thương tình.
- Dạ tụi con không cần phải sinh con cũng được, Kim Duyên là để con thương chứ không phải để làm nghĩa vụ đẻ con, nếu cưới nhau về chỉ để có con thì đã không tồn tại hai chữ "tình yêu" rồi.
Khánh Vân vẫn giữ chặt tay nàng, cô cúi đầu nói với tất cả lòng chân thành. Hôm nay dù có thể nào cô vẫn phải đối diện, nhất định bảo vệ hạnh phúc cho cả hai.
- Ây~
Ông nói sau khi nghe cô nói xong thì không vội đáp lại, chỉ đơn giản là hít một hơi thật sâu rồi suy nghĩ gì đó. Dường như ông đã âm thầm chấp nhận sự đuối lý trước Khánh Vân. Không sai, tuy ông nội là người có phần quá cứng nhắc nhưng khi chung sống cùng bà của Kim Duyên cũng chưa từng xem thường vị trí của vợ mình, chẳng qua ông quá coi trọng cái tôi mà thôi.
- Nếu ông muốn hai đứa có con thì vẫn được chứ.
Bỗng Khánh Hoàng từ ngoài sân bước vào, phong thái tràn đầy tự tin đối diện với ông nội. Đáng ra anh giờ này phải đi làm nhưng vừa hay ông nội sang đây, sợ ông lại làm lớn chuyện nên mới đi theo.
- Sao? Có thể à?
Ông nội vuốt nhẹ cán của cái gậy, vẻ mặt có chút nghi ngờ, chút mong chờ hỏi lại.
- Được mà ông, chỉ cần ông hứa nếu hai đứa nó có con được thì ông phải đồng ý cho tụi nhỏ cưới nhau.
Khánh Vân cùng Kim Duyên nghe ông anh nói liền trố mắt nhìn nhau, tụi này còn chưa nghĩ đến chuyện đó mà ông lanh vậy. Nhưng rồi hai người con gái cũng nhìn nhau cười cười, đặt hết niềm tin vào anh trai lanh lợi.
- Được, nhưng đừng có đem Kim Duyên ra làm bậy.
Rốt cuộc với lý lẽ của Khánh Vân cộng thêm thằng cháu gần gũi mình nhất, ông nội mới nhẫn nhịn một lần gật đầu. Nhưng có chút nghi hoặc, tụi nhỏ mà làm bậy làm bạ thì cái nhà này tan hoang mất, với lại Kim Duyên dù bướng cũng là cháu ông, phải lo chứ.
- Trời ơi có làm bậy bạ gì đâu, đứa bé chắc chắn là con của hai đứa nó.
Khánh Hoàng vỗ tay cái bốp, gương mặt hớn hở như bắt được vàng rồi nhìn người lớn khẳng định chắc nịch.
- Thằng cháu ông nó định giở trò gì nữa đây?
Thím Út nghi hoặc nói nhỏ vào tai chồng mình, trong số con cháu ở nhà ngoài Kim Duyên ra thì còn có Khánh Hoàng là dám chống đối ông nội. Hai anh em mà hợp lại không chừng có khi làm ông nổi trận lôi đình mất.
- Bà yên tâm, nó linh tinh vậy chứ tài lắm.
Nghe chồng nói thế thím Út phần nào yên lòng, dẫu sao Khánh Hoàng cũng rất thương Kim Duyên kia mà.
.
Thuyết phục ông nội xong, Khánh Hoàng đi với Khánh Vân cùng Kim Duyên qua nhà cô để nói chuyện với chú thím Ba. Điều duy nhất bọn họ có thể làm là cho Khánh Vân và Kim Duyên lên Sài Gòn làm phẫu thuật ghép tủy, cách này vừa nhanh vừa đảm bảo đứa con sinh sẽ hoàn toàn mang dòng máu của hai người.
- Chị đã hẹn được bạn làm ở bệnh viện phụ sản ở Sài Gòn, hai đứa chuẩn bị tuần sau lên đó khám rồi tiến hành phẫu thuật.
Mâu Thủy nghe được tin tốt hết sức vui mừng, ngay lập tức đã tận dụng mối quan hệ để hẹn trước cho đôi trẻ một bác sĩ thật giỏi.
- Em cảm ơn chị, cả đời không quên ơn.
Khánh Vân nhào qua ôm lấy chị mà nịnh bợ, đúng là giám đốc của công ty lớn có khác, búng tay một cái là muốn gì đều có ngay.
- Thôi ghê quá đi ra.
- Ráng lên nha con.
Thím Ba mỉm cười xoa nhẹ đầu con gái, chỉ mong là chuyện lần này thành công.
- Dạ.
Chắc chắn rồi, Khánh Vân sẽ cố gắng hết sức vì tình yêu của mình. Cả nhà ai nấy đều vui vẻ nói cười, chỉ có Kim Duyên là từ nãy giờ vẫn ngồi trầm tư, mặt cúi xuống ngẫm nghĩ gì đó.
Nhận thấy biểu hiện lạ của bé yêu, Khánh Vân không khỏi lo lắng. Lẽ nào nàng không muốn cùng cô có con?
- Em sao vậy? Nếu em không muốn thì thôi mình không làm nha?
Cô ôm lấy vai nàng ân cần hỏi, chuyện này còn tùy vào quyết định của Kim Duyên nữa, nếu nàng không thích thì cô sẽ không làm.
- Dạ không, em suy nghĩ một số chuyện thôi, em vui lắm.
Kim Duyên vội lắc đầu khi trong thấy biểu hiện lo âu của người yêu, đương nhiên là nàng rất muốn sinh con cho cô rồi. Chỉ là chuyện này đột ngột quá, có chút choáng váng khiến nàng hơi bối rối một chút.
- Chị cũng vui lắm, chị sẽ chăm sóc cho em và con mình thật tốt.
Khánh Vân ôm nàng vào lòng, hạnh phúc hôn lên mái tóc vươn mùi thơm mà cô yêu thích. Nghĩ đến viễn cảnh sau này, Kim Duyên ẵm trên tay một đứa trẻ đáng yêu rồi cô sẽ ôm lấy hai mẹ con thật thương yêu, mãn nguyện làm sao.
- Cô Duyên có em bé hả nội?
Thằng bé Đậu ngồi hóng hớt người lớn nói chuyện, chữ hiểu chữ không nhưng cũng hiểu nôm na là hai cô xinh đẹp của nó sắp có con.
- Phải rồi, Đậu sắp có em rồi đó.
Chú Ba dịu dàng xoa đầu cháu trai.
- Thích quá! Con sẽ làm thật nhiều đồ chơi cho em, a~ ba khi nào cô Duyên sinh em ra ba chở con đi thăm em nha?
Thế là hai mắt thằng nhỏ sáng rỡ, trong đầu suy nghĩ đủ trò để sau này cùng em bé chơi, còn nắm tay ba mình đòi hỏi.
- Rồi rồi, ba sẽ chở Đậu về chơi với em thường xuyên.
Khánh Minh phì cười với thái độ thích thú của con trai, lại càng vui mừng khi em gái có được hạnh phúc của riêng mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook