Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn
C12: 12. Đừng Động Vào Em Yêu Của Vân

Trên đường về nhà, có một tên đàn ông cứ bám theo Kim Duyên từ nãy đến giờ làm nàng khó chịu muốn chết. Là vị khách hàng hôm đó, hắn ta tên là Minh Trí, suốt hai tuần nay cứ tìm cớ tiếp cận nàng suốt. Mặc dù Kim Duyên có mấy lần từ chối hẹn riêng với hắn ta, cố tình né tránh mỗi lần hắn tới cửa hàng tìm nàng nhưng mà tên này dai như đĩa ấy.

Không lẽ giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà nàng phải đánh hắn chứ. Cuối cùng, Kim Duyên đứng lại, quay sang gắt gỏng:

- Anh đừng có bám theo tui nữa coi.

- Nhưng anh thật sự thích Duyên mà.

Hắn ta trơ trẽn nói, còn cố tình đứng sát lại gần nàng.

- Tui không có thích anh!

Kim Duyên càng cau có, hai tay cuộn thành nắm đấm rồi nhưng vẫn cố kìm lại để không đánh người. Thích cái con khỉ, biến cho khuất mắt giùm cái.

- Cho anh cơ hội đi mà Duyên.

Dù bị xua đuổi nhưng tên đàn ông vẫn mặt dày, hắn chồm tới chạm lên vai nàng kéo lại, giọng nói đầy nài nỉ.

- Cho anh xuống ruộng bây giờ á.

Hai mắt Kim Duyên long lên sòng sọc, nàng hét lên tức tối. Trước giờ nàng ghét nhất là bị động chạm cơ thể, ngoài Khánh Vân ra thì kẻ nào đụng vào nàng đều đáng bị đánh.

Với một người con gái có cá tính mạnh mẽ như Kim Duyên đây thì tên Minh Trí này đúng là chọc phải ổ kiến lửa rồi. Hắn vừa buông tay ra liền bị nàng tát thẳng một bạt tai, đau điếng, còn chưa kịp mở miệng than thì bàn chân đã bị một cảm giác nhức nhói lên.

Kim Duyên sau khi đạp chân hắn ta thì vội bỏ chạy, dù gì cũng là thân con gái, nhỡ đâu hắn nổi điên lên đánh lại nàng thì chết dở. Dù có hung dữ thiệt đó nhưng vẫn phải giữ cái mạng này trước đã.

.


- By ơi~

Mới nãy tâm trạng còn gắt gỏng, vậy mà vừa trông thấy chị người yêu, lòng Kim Duyên lập tức nhẹ nhõm, hai chân thoăn thoắt chạy đến chỗ cô ấy.

- Em về sớm vậy?

Khánh Vân dừng công việc tỉa cây, buông cái kéo xuống rồi xoay lại với nàng.

- Dạ tại bé nhớ chị á.

Cái miệng của đứa nhỏ này càng ngày càng dẻo nha, nhưng mà Khánh Vân thích.

- Ngồi chờ chị xíu.

Cô nựng hai cái má của nàng cho nó hồng hồng lên mới thôi, yêu chết. Xong rồi quay lại tỉa nốt mấy cái lá cây, nhanh còn về ăn cơm nữa, đói lắm rồi.

Thế là Kim Duyên ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đôi mắt chăm chú quan sát cô làm việc. Khánh Vân của nàng trong lúc tập trung thật là cuốn hút làm sao, coi đôi bàn tay đó kìa, vừa trắng vừa thon dài, thích ghê. Khánh Vân chăm chú làm công việc nhưng lâu lâu cũng ngó sang em yêu, đều thấy nàng tròn mắt nhìn mình như em bé chờ mẹ, buồn cười gì đâu á.

Hình như trời nóng quá hay sao mà nàng thấy Khánh Vân đổ mồ hôi rồi. Nghĩ một hồi, Kim Duyên chợt nhớ mình có cái quạt cầm tay trong túi, nàng lấy nó ra rồi tiến lại chỗ cô ấy. Đang nóng nực tự nhiên có gió thổi tới làm Khánh Vân dễ chịu hẳn ra, cô mỉm cười cưng chiều nhìn nàng đang quạt mát cho mình. Cứ như vậy hoài, hỏi sao người ta không yêu cho được.

- Xong rồi mình về thôi.

Cuối cùng đã xong việc, Khánh Vân vươn vai một cái rồi dọn dẹp một số đồ sau đó cùng nàng ra ngoài.

Trên đường về, cái miệng nhỏ của Kim Duyên như mọi hôm vẫn líu lo đủ thứ chuyện. Câu chuyện không buồn cười chứ qua cái miệng đáng yêu của nàng liền khiến Khánh Vân cười thành tiếng, chẳng biết sao nữa. Đương nhiên là không quên kể cô nghe chuyện về thằng cha Minh Trí, cái con đĩa dai nhách cứ bám theo nàng.


- Cái thằng đó láo vậy ta, dám theo đuổi bé Duyên của chị hả.

Nghe xong, cơ mặt Khánh Vân lập tức đanh lại, cô ôm eo nàng kéo sát lại gần mình. Rốt cuộc là cái thằng ất ơ nào dám bén mảng lại gần người yêu của cô, chắc muốn ăn đòn rồi.

- Chị qua cửa hàng của em đi, hôm nào cha nội đó cũng ghé hết á.

- Ừm mai chị qua, để chị xử nó.

Khánh Vân xoa xoa đầu nàng, đôi mắt đầy suy tư, là đang nghĩ cách làm sao để xử lí cái đuôi kia.

- Đúng rồi, chị đấm nó cho em.

Kim Duyên nắc nẻ cười, còn khua tay múa chân đủ kiểu làm như ta đây mạnh lắm vậy đó.

- Hung dữ quá cô ơi.

Nhìn bé người yêu loi nhoi của mình, cô chỉ biết cười trừ rồi nắm tay nàng cho bớt làm loạn. Được cái dữ dằn chứ sức lực có hơn ai đâu mà sung thấy sợ à.

.

Đúng như đã hẹn, hôm sau Khánh Vân đã có mặt ở cửa hàng của Kim Duyên từ sớm để chờ "kẻ địch" xuất hiện. Đến rồi, trước mắt Khánh Vân là tên con trai mặt mũi cũng ưa nhìn, ăn mặc gọn gàng, tay cầm theo bó hoa to tướng. Sau khi nói gì đó vào tai bạn nhân viên nữ, hắn ta cười cười đứng chờ phía ngoài.

Ngồi tựa vào chiếc ghế trong góc nhà, ánh mắt Khánh Vân chán ghét nhìn tên ngu ngốc kia, môi khẽ nhếch lên một cái cười khinh bỉ. Với kinh nghiệm sống 28 năm, loại người nào cũng gặp qua rồi, Khánh Vân có thể kết luận rằng tên này không phải người tốt. Cái dáng dấp đó, cái mặt trắng trẻo đó chỉ để lừa tình mấy cô gái ngây thơ mà thôi.


Khánh Vân móc điện thoại ra, lén chụp lại một tấm ảnh rồi gửi đi. Chỉ một lát sau, cô liền nhận được kết quả ưng ý từ bà cô nhiều chuyện Hương Ly. Tên này là cháu trai của ông Hai Thanh ở xóm khác, nhà kinh doanh đồ gỗ nên cũng rất giàu có. Hắn ỷ vào gia thế của mình mà chuyên đi dụ dỗ các cô gái nhẹ dạ cả tin, xem con gái người ta như món đồ chơi vậy đó, đáng khinh.

Chậc, hôm nay còn dám mò tới tận đây để cưa cẩm bé Duyên của cô. Đúng là điếc không sợ súng.

- Sao anh cứ phiền tui hoài vậy?

Một lát sau Kim Duyên cũng chịu bước ra với thái độ khó coi như mọi khi gặp hắn, mà Khánh Vân ngồi đây chỉ thấy buồn cười thôi.

- Anh nghiêm túc theo đuổi em, cho dù bây giờ có ghét anh thì anh cũng làm cho em phải thích anh thôi.

Hắn nói với thái độ tự tin quá mức, bản mặt nghênh nghênh lên nhìn mà phát bực quá đi.

Kim Duyên nghiêng đầu, biểu cảm khó coi nhìn hắn. Tên điên này ảo tưởng hả trời, hay là chưa uống thuốc. Cái mặt của hắn chắc trét cả trăm lớp xi măng mới có thể dày như vậy được, hôm qua bị đánh còn chưa chừa.

Nghe hắn nói mà Khánh Vân ngứa hết cả hai lỗ tai, cô đứng dậy, chậm rãi đi tới đứng trước mặt hắn rồi đẩy nhẹ Kim Duyên ra sau mình.

- Không muốn ông Hai biết chuyện mày thua bài bị người ta siết xe thì cút ngay.

Khánh Vân tiến lại gần, ghé sát tai Minh Trí mà nói rõ từng chữ. Cô cố tình nói nhỏ không cho người khác nghe coi như là giữ cho hắn một phần sĩ diện, khôn hồn thì đừng có đến đây nữa.

Tên Minh Trí ngạc nhiên tột độ, trân trân hai mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Rõ ràng là hắn đã bị dọa cho sợ rồi. Mặc dù không biết Khánh Vân là ai nhưng mà cô ấy lại nắm được điểm yếu của hắn, nếu day dưa nữa không chừng rước họa vào thân.

Mọi người ở xung quanh đấy không biết họ đã nói gì với nhau, chỉ thấy tên Minh Trí lườm Khánh Vân một cái rồi vứt bó hoa, cong giò bỏ chạy. Cô cười nhạt trước độ nhát gan của hắn, sau đó quay lại giơ ngón cái với nàng.

Kim Duyên vui mừng vì trút được gánh nặng, nàng liền kéo cô vào trong để tiện nói chuyện.

- Nãy chị nói gì mà làm thằng chả sợ chạy đi luôn dạ?

Nàng rót cho cô một ly nước rồi ngồi xuống bên cạnh, nói cái gì mà bí bí ẩn ẩn làm người ta tò mò ghê gớm.

- Chị hẹn nó ra đánh tay đôi mà nó nhát như cấy á.


Khánh Vân hất mặt tự tin đáp rồi bĩu môi ra vẻ khinh thường "đối thủ", mà hắn ta nhát thiệt chứ bộ.

- Xạo quá đi, chị đời nào đánh lộn đâu.

Nói dối không chớp mắt luôn chứ. Kim Duyên trề môi không tin, ngón tay chọt chọt lên má chị người yêu đang ra oai của mình. Khánh Vân của nàng thì nàng hiểu rõ hơn ai hết, cô ấy có học võ nhưng rất ghét đánh nhau, thậm chí còn chưa từng to tiếng với ai nữa kìa.

- Ừm nhưng ai đụng đến bé Duyên chị sẽ đánh cho mềm mình.

Cô nói chắc nịch rồi kéo nàng vào vòng tay mình. Lời này là Khánh Vân nói thật, chỉ cần động đến một cọng tóc của Kim Duyên là đồng nghĩa với việc chọc cô sôi máu rồi.

Kim Duyên nghe người yêu mình nói chỉ biết cười khoái chí, nắm lấy bàn tay xinh đẹp của cô mà nghịch ngợm. Để im cho nàng chơi một chút thì Khánh Vân cảm thấy có gì đó không ổn, tự nhiên Kim Duyên ngậm ngón tay cô à.

- Chị không muốn làm chuyện mất nết với em đâu nha bé.

Hai má Khánh Vân ửng đỏ, rút bàn tay lại có chút đề phòng với bé yêu của mình.

- Còn bày đặt ngại nữa.

Kim Duyên áp hai lòng bàn tay lên mặt cô, xoa nựng cặp má mềm mại đó một cách thích thú. Trên giường thì ăn người ta không nhả một miếng xương, giờ còn ngại ngùng đồ.

- Ra làm việc đi kìa, tối nay chị chở bé đi ăn kem.

Nắm lấy bàn tay tinh nghịch của nàng, cô hôn lên một cái rồi mới đứng dậy.

- Mua bánh tráng cho bé nữa nha.

- Ừm em muốn gì chị cũng chiều.

- Chị By là nhất~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương