Sắc Đỏ Của Hòa Bình
C13: Bên trong tòa lâu đài

Trong lúc Rill và Eris đang tiến về phía tòa lâu đài thì Linux, Shel và những người khác đang bị giam giữ trong những song sắt. Hai tên lính mở cửa bước vào, một tên chỉ tay.

- Ngươi! Đi với ta.

Mọi người đưa mắt nhìn Shel. Linux ngăn lại.

- Các ngươi muốn gì?

Shel bám lấy vai Linux, khẽ lắc đầu.

- Không sao đâu. Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.

Mọi người nhìn theo Shel, không hiểu vì sao anh lại bị dẫn đi. Một vài giờ trôi qua nhưng Shel vẫn không quay lại, điều đó khiến Linux lo lắng. Cô đứng ngồi không yên, biết rằng nếu ở lại đây quá lâu sẽ không hay, nhưng việc thoát ra lúc này cũng không mấy khả thi. Nhìn quanh, mọi người ai nấy đều đã tìm cho mình một góc nhỏ và tranh thủ chợp mắt một lúc. Linux đưa đôi mắt ra khỏi những song sắt. Xem xét mọi thứ, lối ra chỉ có một, muốn thoát ra thì phải qua được hai tên lính gác. Làm sao để xử hai tên này mà không gây ra sự náo động chứ?

- Tôi cần đi giải quyết một chút.

Một tên lính nói và bỏ đi. Tên lính còn lại ngáp ngắn, ngáp dài nhìn Linux và mọi người trong sự ngao ngán.

- Có lẽ chợp mắt một chút cũng không sao - Suy nghĩ và hắn ngồi xuống tựa lưng vào thành tường, nhắm hờ đôi mắt. Linux biết đó là cơ hội. Cô nhìn những chiếc giá nến dọc theo cầu thang lên của lối đi, suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng nhanh chóng quyết định.

- Này mọi người!

Cô thì thào, mọi người đưa mắt nhìn cô.

- Chúng ta cần ra khỏi đây.

Linux nói và đưa tay tháo một chiếc vòng ra, đưa cho chàng trai bên cạnh.

- Cậu có thể dùng nó đánh đổ cái giá nến đó không?

Linux chỉ tay về cái giá nến phía lối ra. Chàng trai nhìn theo, mọi người cũng thế. Tất cả bọn họ trao cho Linux một ánh mắt khác thường.

- Cô đùa à? Với góc độ này để ném chiếc vòng trúng cái giá nến đã khó, chứ đừng nói là đánh đổ được nó.

Chàng trai nói. Linux nhìn lại cái giá nên lần nữa, cô cũng nghĩ đó là một điều quá khó nhưng cô vẫn đánh liều nhờ mọi người vì nghĩ sẽ có cơ hội, xem ra thì kế hoạch này không thể thực hiện.


- Nếu như có đánh đổ được cái giá nến đó đi chăng nữa thì chúng ta làm sao có thể thoát ra khỏi đây.

Ren đứng lên bước lại cầm lấy chiếc vòng trên tay chàng trai kia. Linux nhìn anh.

- Có thể! Tôi cần một ít thời gian để có thể mở khóa, chỉ cần anh có thể làm được điều tôi nói.

Ren nhìn cái giá nến, nắm chặt chiếc vòng trong tay.

- Này! Cậu chắc chứ? Nếu như thất bại thì sao?

Chàng trai kia nắm lấy tay Ren nói.

- Thế thì đã sao chứ, không cá cược thì làm sao biết kết quả, thà thử một lần còn hơn.

Mọi người nhìn Ren đổ mồ hôi. Sự liều lĩnh này liệu có mang đến kết quả tốt đẹp. Hơn nữa chẳng có gì chắc chắn rằng Linux có thể mở được cái ổ khóa. Linux nhìn Ren mỉm cười.

- Đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt đó, chưa chắc là tôi làm được.

- Tôi tin tưởng ở anh!

Linux nói, cô đặt niềm tin tuyệt đối nơi Ren, và anh cũng có thể cảm nhận được điều đó. Lần đầu tiên anh cảm nhận được một niềm tin vững chắc đến như vậy, dành cho anh.

- Đợi tôi một chút nhé! Khi nào tôi ra hiệu thì chúng ta bắt đầu.

Linux nói thêm, cô tiếp tục tháo thêm một chiếc vòng tay nữa, nhanh chóng bẻ gãy nó và đưa lên miệng cắn dẹp một đầu.

- Khá chuyên nghiệp đó. Tôi tin ở cô.

Ren nháy mắt, Linux nhìn anh khẽ gật đầu. Lời nói chắc nịch.

- Chúng ta sẽ làm được thôi!

Ren đưa tay ra khỏi song sắt, canh một cách chuẩn sát và phóng mạnh chiếc vòng. Chiếc vòng theo một góc xiên bay qua khe hở hẹp và trúng cái giá nến gây một tiếng động không hề nhỏ, những cây nến rơi khỏi giá, chiếc vòng cũng rơi xuống những bậc thang tạo thành một chuỗi âm thanh vang vọng, xa dần và.. xa dần.


- Ai đấy!

Tên lính giật mình la lên. Hắn chợp lấy ngọn đuốc ngay trên tường, nhìn vào ngục, thấy mọi người vẫn ngồi im lặng, mắt nhắm dường như đã ngủ. Như thế hắn mới yên tâm mà bỏ đi xem xét tình hình. Ngay lập tức, Linux bật dậy đưa tay ra phía ngoài dùng chiếc vòng đã được bẻ ban nãy để mở khóa. Cô đun cái đầu dẹp vào lỗ khóa, mọi người hồi hợp trông đợi.. mồ hôi trên tráng mỗi lúc một nhiều hơn vì sự căng thẳng, nó khó hơn Linux nghĩ, cô bị mắc kẹt và thời gian mở cái khóa dường như đã quá dự định.

- Nếu không thể thì tốt nhất cô nên dừng lại trước khi tên lính gác quay lại.

Một người nào đó lên tiếng, nhưng nó không đánh mất lòng kiên nhẫn của Linux, cô vẫn đang dồn hết sự tập trung vào nhiệm vụ của mình. Một bàn tay đưa đến định kéo Linux lên, ngăn chặn việc làm vô ích của cô nhưng Ren đã bắt lấy.

- Hãy tin tưởng ở cô ấy!

Anh nói, cũng như chính lúc Linux đặt niềm tin nơi anh. Và bây giờ anh lại đặt niềm tin tuyệt đối ở nơi cô. Không cần biết khả năng của Linux tới đâu, nhưng anh tin rằng để có thể cùng đạt được mục đích nào đó, thì cần có sự cộng hưởng và niềm tin tưởng lẫn nhau của cùng một đồng đội. Có những niềm tin chỉ đơn thuần là lòng tin tưởng.. và sự tin tưởng lẫn nhau trong cùng một đồng đội sẽ là nền móng vững chắc, để nó dễ dàng biến thành sức mạnh vượt ra ngoài tầm với một cách thần kì.

- Rắc!

Một âm thanh nhỏ vang lên, mọi người nhìn cô một cách mừng rỡ - Cô ấy làm được rồi.

Linux nhanh chóng tháo ổ khóa, Ren giúp cô kéo sợi xích to nặng. Mở cửa và mọi người cùng nhau thoát ra. Ngay lúc đó thì tên lính kia cũng quay trở lại. Họ nhanh chóng nép sát vào bước tường phía sau lối vào. Bước chân mỗi lúc một lớn dần cũng như ánh đèn đuốc mỗi lúc một sáng.

Chờ tới khi hắn vừa ló mặt, Ren một kiếm xuyên qua giữa cổ họng tên lính khiến hắn không kịp hét lên tiếng nào, mọi người luồng qua hai bên, chạy xuống bên dưới trước, chỉ còn lại Ren và Linux. Tên lính lúc này vẫn còn thoi thóp, mắt hắn trợn to nhìn Linux, khóe miệng rỉ máu, tay với tới phía trước như cố gắng níu lấy một thứ gì đó, ú ớ vài tiếng rồi buông xuôi. Hắn chết trong khi mắt vẫn còn trợn to nhìn chằm chằm vào cô. Linux cảm thấy ám ảnh với hình đó, cô vẫn chưa thực sự quen với những cảnh tượng như thế này, sắc mặt cô dần tái đi.. suy cho cùng thì tên lính này cũng chỉ là một gã tay sai, chết như vậy liệu có đáng?

Ren rút kiếm ra, đưa tay nắm lấy khuỷu tay Linux kéo đi.

- Đi thôi! Mọi người đang đợi, cô còn đứng đó làm gì?

Linux im lặng, chỉ biết chạy theo Ren. Lúc này chỉ còn cố gắng đẩy mọi thứ ra khỏi tâm trí để có thể tập trung vào việc cùng mọi người tìm lối thoát ra.

Linux dường như thông thuộc lối đi trong lâu đài, mọi linh cảm của cô dường như chính xác. Mọi người đều ngạc nhiên với khả năng của cô. Chính cô cũng phải ngạc nhiên với chính mình. Linux chợt đứng lại.

- Có chuyện gì thế? - Ren hỏi.

- Tôi không thể để Shel lại được.


Linux nói. Nhưng bây giờ cùng nhau quay lại thì sợ rằng khó có thể trốn thoát. Thế nên Linux quyết định quay lại một mình. Cô tin với khả năng của mình thì có thể quay lại và trở ra một cách dễ dàng. Mọi người cũng tin ở điều đó nên đã đồng ý để Linux đi. Nhưng Ren thì lại không cho phép điều đó.

- Tôi sẽ đi cùng cô!

Anh nói, chần chờ trong chốc lát rồi cả hai cũng cùng quay ngược trở lại. Linux bị phân vân giữa hai ngã rẽ. Thật kì lạ, mới lúc nãy đây mọi thứ còn hiện rõ trong đầu cô nhưng bây giờ chúng lại biến mất một cách nhanh chóng. Linux cố nhớ lại nhưng không thể. Trước mắt cô lúc này mọi thứ trở nên lạ lẫm, không còn thân thuộc như vừa nãy nữa.

- Này sao thế?

Ren hỏi khi thấy vẻ thất thường của Linux. Cô nhìn anh, không muốn làm Ren lo lắng với tình trạng hiện tại.

- Không, tôi chỉ là..

Chưa kịp nói hết câu thì bất chợt một vài tên quân lính xuất hiện ở đầu con đường. Ren rút kiếm ra.

- Nhanh chân chạy qua lối đó và thoát ra khỏi đây, tôi sẽ chặn chúng lại.

Anh chỉ tay qua một ngã rẽ trên con đường.

- Nhưng..

- Nhanh lên! Đừng nhiều lời.

Ren hét lên và lao đến những tên lính. Linux không còn lựa chọn nào khác. Cô cũng lao đi, chạy nhanh hết sức có thể. Mọi thứ dồn dập như thúc ép lấy trái tim cô, đến mức không thể thở. Nhưng cô vẫn không dừng lại, không có thời gian suy nghĩ hay chần chờ, cô cứ rẽ bất cứ con đường nào mà cô trông thấy. Mọi thứ nghiêng ngã, điên đảo trong đầu cô - Tại sao chứ? Tại sao mình không thể xác định được chúng nữa? Những con đường này..

Linux cố gắng tìm lại những trực giác ban đầu, nhưng càng cố gắng thì cô lại càng thấy đau đầu hơn. Cô đưa tay ôm lấy đầu - Chuyện gì thế này?

Trước mắt cô, mọi thứ trở nên mờ ảo, uốn lượn, như bị lôi kéo vào một vòng xoáy nào đó.. một bàn tay bắt lấy vai Linux. Cô quay lại, chưa kịp nhìn thấy người đó thì đã ngất đi.

Shel đưa tay đỡ lấy Linux.

- Thật là.. cô khiến tôi phải bận tâm nhiều đấy.

Shel suy nghĩ, anh ôm Linux trên tay và tiếp tục tìm đường trở ra. Có tiếng người đang tới gần. Shel nép sát người vào vách tường. Ánh nến rọi bóng xuống giúp Shel có thể đoán biết được tình hình.

- Hai tên, sẽ nhanh thôi - Shel cầm sẵn thanh gươm, vừa bước ra đã trố mắt nhìn vì kinh ngạc.

- Là.. là hai người à?


- Mọi người đâu cả rồi?

Eris hỏi.

- Không biết! Có lẽ là họ đã thoát ra rồi.

- Linux sao thế?

Rill hỏi, Shel bước lại gần anh.

- À! Giao lại cho cậu đấy.

Không để cho Rill kịp phản ứng Shel đã đặt Linux lên tay anh.

- Bây giờ chúng ta phải tìm lối ra cái đã. Cái tòa lâu đài quái quỷ này, lối đi gì mà nhiều thế không biết.

Shel nói.

- Tôi biết lối ra.

Linux lên tiếng, mọi người nhìn cô.

- Cô tỉnh rồi sao?

Shel hỏi. Linux bước xuống khỏi tay Rill cố gắng bước đi từng bước. Rill nắm lấy khuỷu tay cô.

- Cô ổn chứ?

- Tôi không sao. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây nếu để quân lính phát hiện ra thì không hay đâu.

Linux bước đi trước.

- Này không phải là hướng đó.

Shel gọi, cô quay lại nhìn.

- Chúng ta cần quay lại giúp Ren! Anh ta còn mắc kẹt trong đó.

Dựa vào linh cảm của Linux, họ quay lại và cùng Ren thoát ra ngoài một cách dễ dàng. Mọi chuyện ổn thỏa, Eris khẽ vẫy đôi bàn tay ra hiệu cho mọi người. Hiểu ý, mọi người cùng nhau rút về. Tưởng chừng mọi việc êm xuôi nhưng ra khỏi tòa lâu đài chẳng được bao xa thì một đoàn quân lính truy đuổi theo phía sau. Vì trời quá tối nên cả nhóm đã bị phân tán ra khắp nơi, quân lính cũng chia nhau ra truy đuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương