Sắc Dịch Huân Tâm
-
Chương 63
Chúng tới tới một quán ăn nhỏ, quán ăn này ở gần trường học Tạ Sơ, tôi vô tình phát hiện ra.
Sau khi Tạ Sơ đi, tôi lái xe tới trường trung học của cậu ấy không chỉ một lần. Trước kia tôi thường đón đưa cậu ấy đi học, sau này cậu ấy xuất ngoại, tôi vẫn theo thói quen lái xe tới trường cậu ấy, cũng không biết bản thân mang tâm trạng gì, nhìn nhóm người ra ngoài sau khi tan học, tôi ngẩn người ngồi trong xe, thường chờ tới khi nắng chiều dần chìm xuống.
Cho đến người trong trường đi sạch, tôi mới hút điếu thuốc, lái xe về nhà.
Mà đợi đến tối, người thì biết đói. Tiệm này rất tốt, cho dù sau đó tôi không đến trường Tạ Sơ nữa, tôi vẫn thường tới quán ăn này.
Rõ ràng Tạ Sơ cũng không nghĩ đến tôi sẽ dẫn cậu ấy tới đây, tôi đoán có lẽ cậu ấy cho rằng tôi sẽ đặt một bữa tối dưới nến các loại.
Tôi đi vào trong tiệm, kéo ghế ra gọi thức ăn, rót nửa chén trà, động tác vô cùng thuần thục.
Tạ Sơ nhìn tiệm này, sau khi ngắm nhìn bốn phía lại quay người lại, tôi phát hiện đôi mắt cậu ấy sáng lên, lại không thể nhìn rõ, vì cậu ấy nhanh chóng rũ mắt xuống, chuyên tâm nhìn thực đơn.
Cho đến khi giọng chủ quán vang lên, tôi mới phản ứng được đây là quán ăn trước kia Tạ Sơ thường tới, ông chủ còn nhận ra cậu ấy.
Cậu ấy và ông chủ qua lại mấy câu mới chọn món ăn đặc trưng của quán.
Đến lúc ông chủ rời đi, Tạ Sơ hỏi tôi: “Sao anh phát hiện ra tiệm này?”
Sao tôi có thể nói mình thường tới đây được, vì vậy tôi chỉ có thể qua loa, nói mình vô tình phát hiện ra. Tạ Sơ từ chối cho ý kiến, cậu ấy chỉ nói cá ở quán này rất ngon, trước kia cậu ấy thường gọi.
Tôi nghe vậy thì thuận miệng đáp: “Thường gọi, em tới ăn với ai?”
Vừa nói cậu này xong tôi lập tức hối hận, Tạ Sơ ngồi đối diện nửa cười nửa không nói: “Một vài người thường chơi cùng.”
Sau khi ăn xong, Tạ Sơ muốn đi dạo xung quanh một chút, vừa nghe cậu ấy nói thế, tôi cũng cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt, buổi tối gió đêm ngập hương hoa, mang theo hương vị năm tháng, tôi gật đầu đồng ý. Tôi ăn cơm xong thì hơi nóng nên cởi áo khoác ngoài ra vắt trên tay. Tạ Sơ vốn đang đi phía trước, đột nhiên, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, chìa tay nói: “Đưa áo cho em.”
Tôi có hơi mơ hồ nhưng vẫn đưa áo cho cậu ấy.
Tạ Sơ nhận lấy, rất tự nhiên, tay phải cậu ấy cầm quần áo của tôi, tay trái nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay mập mờ quấn quýt một vòng, nắm ngón tay lướt qua kẽ ngón tay, đan lên mu bàn tay tôi.
Nói thật, tôi lăn lộn trên giường nhiều lần như vậy, đừng nói nắm tay, mấy việc nên làm cũng làm xong rồi, nắm tay thật sự không có gì mà kích động, nhưng tôi thấy không ổn, chỉ là nắm tay, tôi cũng không nhịn cười được, thật sự không khống chế được biểu cảm của mình, lúc Tạ Sơ nhìn qua, tôi chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc.
Tạ Sơ dẫn tôi vào trường học trước kia của cậu ấy, cậu ấy nói đã lâu mình chưa về thăm.
Bọn tôi leo tường vào, tôi mặc quần tây không tiện, nhưng vẫn qua được, ngược lại Tạ Sơ đã không còn là cậu thiếu niên cần đạp lên lưng tôi để leo qua nữa, động tác của cậu ấy rất sắc bén.
Lén lén lút lút, Tạ Sơ đưa tôi vào rừng cây nhỏ trong trường.
Tôi không nhịn được biểu cảm đầy kinh nghiệm: “Tiểu Sơ, lần đầu tiên đã muốn dẫn anh trai chui vào rừng cây hả.”
Tạ Sơ nghe được lời của tôi, vừa tức vừa buồn cười nói: “Bên trong có một cái hồ, em muốn đưa anh đi nhìn một chút.”
Nghe được cậu ấy chỉ muốn dẫn tôi đi ngắm phong cảnh, tôi không khỏi có chút mất mát. Nhưng đến lúc thấy hồ nước đó, tôi lại không cảm thấy đáng tiếc.
Nước hồ trong vắt, ánh trăng trong hồ rất nhạt. Giữa hồ còn có một núi giả lớn, Tạ Sơ nắm lấy tay tôi, kéo tôi tới trước hòn núi giả.
Cậu ấy sờ lên một tảng đá: “Bọn họ đều nói đây là đá ước nguyện.”
Tôi nhìn mấy thứ linh tinh được khắc trên hòn đá này, lại tiến lên mấy bước quan sát xung quanh tảng đó, vừa đi vừa nhìn, còn không biết lãng mạn nói: “Học sinh mấy đứa cứ thích tin mấy thứ này, thật ngốc, còn làm một khối đá xinh đẹp nhà người ta…”
Lời của tôi dừng lại, vì tôi nhìn thấy tên tôi được khắc lên trên, còn khắc rất sâu.
Tôi đây bị coi như nguyện vọng để khắc lên rồi, không cần đoán cũng biết là ai làm, còn không phải cái người đưa tôi tới đây nhìn sao.
Tôi nuốt nước miếng, nuốt mấy lời không chút lãng mạn sau đó vào lòng, tôi quay đầu nhìn về phía Tạ Sơ đang xấu hổ đỏ mặt, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Ừ, đá ước nguyện rất tốt, anh cảm thấy thật sự rất lãng mạn.”
“Ngậm miệng…”
“Aizzz, Tiểu Sơ, anh thật lòng mà.”
“…”
“Em đừng đi mà!”
“…”
“Tiểu Sơ, em khắc bao nhiêu lần mới khắc được sâu như vậy.”
“…”
“Lúc em ở tuổi đó tin những thứ này là chuyện rất bình thường, không có gì phải xấu hổ, ha ha ha.”
“Đàm Dã!”
“Ừm? Em không muốn đánh anh đó chứ… ưm…”
Nhánh cây vang lên tiếng xào xạc, tôi thu lại ý cười bên miệng, từ từ nhắm mắt.
Cảm nhận nhiệt độ trên môi, tôi ôm chặt Tạ Sơ đang xấu hổ vào lòng, chủ động đáp lại.
Sau khi Tạ Sơ đi, tôi lái xe tới trường trung học của cậu ấy không chỉ một lần. Trước kia tôi thường đón đưa cậu ấy đi học, sau này cậu ấy xuất ngoại, tôi vẫn theo thói quen lái xe tới trường cậu ấy, cũng không biết bản thân mang tâm trạng gì, nhìn nhóm người ra ngoài sau khi tan học, tôi ngẩn người ngồi trong xe, thường chờ tới khi nắng chiều dần chìm xuống.
Cho đến người trong trường đi sạch, tôi mới hút điếu thuốc, lái xe về nhà.
Mà đợi đến tối, người thì biết đói. Tiệm này rất tốt, cho dù sau đó tôi không đến trường Tạ Sơ nữa, tôi vẫn thường tới quán ăn này.
Rõ ràng Tạ Sơ cũng không nghĩ đến tôi sẽ dẫn cậu ấy tới đây, tôi đoán có lẽ cậu ấy cho rằng tôi sẽ đặt một bữa tối dưới nến các loại.
Tôi đi vào trong tiệm, kéo ghế ra gọi thức ăn, rót nửa chén trà, động tác vô cùng thuần thục.
Tạ Sơ nhìn tiệm này, sau khi ngắm nhìn bốn phía lại quay người lại, tôi phát hiện đôi mắt cậu ấy sáng lên, lại không thể nhìn rõ, vì cậu ấy nhanh chóng rũ mắt xuống, chuyên tâm nhìn thực đơn.
Cho đến khi giọng chủ quán vang lên, tôi mới phản ứng được đây là quán ăn trước kia Tạ Sơ thường tới, ông chủ còn nhận ra cậu ấy.
Cậu ấy và ông chủ qua lại mấy câu mới chọn món ăn đặc trưng của quán.
Đến lúc ông chủ rời đi, Tạ Sơ hỏi tôi: “Sao anh phát hiện ra tiệm này?”
Sao tôi có thể nói mình thường tới đây được, vì vậy tôi chỉ có thể qua loa, nói mình vô tình phát hiện ra. Tạ Sơ từ chối cho ý kiến, cậu ấy chỉ nói cá ở quán này rất ngon, trước kia cậu ấy thường gọi.
Tôi nghe vậy thì thuận miệng đáp: “Thường gọi, em tới ăn với ai?”
Vừa nói cậu này xong tôi lập tức hối hận, Tạ Sơ ngồi đối diện nửa cười nửa không nói: “Một vài người thường chơi cùng.”
Sau khi ăn xong, Tạ Sơ muốn đi dạo xung quanh một chút, vừa nghe cậu ấy nói thế, tôi cũng cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt, buổi tối gió đêm ngập hương hoa, mang theo hương vị năm tháng, tôi gật đầu đồng ý. Tôi ăn cơm xong thì hơi nóng nên cởi áo khoác ngoài ra vắt trên tay. Tạ Sơ vốn đang đi phía trước, đột nhiên, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, chìa tay nói: “Đưa áo cho em.”
Tôi có hơi mơ hồ nhưng vẫn đưa áo cho cậu ấy.
Tạ Sơ nhận lấy, rất tự nhiên, tay phải cậu ấy cầm quần áo của tôi, tay trái nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay mập mờ quấn quýt một vòng, nắm ngón tay lướt qua kẽ ngón tay, đan lên mu bàn tay tôi.
Nói thật, tôi lăn lộn trên giường nhiều lần như vậy, đừng nói nắm tay, mấy việc nên làm cũng làm xong rồi, nắm tay thật sự không có gì mà kích động, nhưng tôi thấy không ổn, chỉ là nắm tay, tôi cũng không nhịn cười được, thật sự không khống chế được biểu cảm của mình, lúc Tạ Sơ nhìn qua, tôi chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc.
Tạ Sơ dẫn tôi vào trường học trước kia của cậu ấy, cậu ấy nói đã lâu mình chưa về thăm.
Bọn tôi leo tường vào, tôi mặc quần tây không tiện, nhưng vẫn qua được, ngược lại Tạ Sơ đã không còn là cậu thiếu niên cần đạp lên lưng tôi để leo qua nữa, động tác của cậu ấy rất sắc bén.
Lén lén lút lút, Tạ Sơ đưa tôi vào rừng cây nhỏ trong trường.
Tôi không nhịn được biểu cảm đầy kinh nghiệm: “Tiểu Sơ, lần đầu tiên đã muốn dẫn anh trai chui vào rừng cây hả.”
Tạ Sơ nghe được lời của tôi, vừa tức vừa buồn cười nói: “Bên trong có một cái hồ, em muốn đưa anh đi nhìn một chút.”
Nghe được cậu ấy chỉ muốn dẫn tôi đi ngắm phong cảnh, tôi không khỏi có chút mất mát. Nhưng đến lúc thấy hồ nước đó, tôi lại không cảm thấy đáng tiếc.
Nước hồ trong vắt, ánh trăng trong hồ rất nhạt. Giữa hồ còn có một núi giả lớn, Tạ Sơ nắm lấy tay tôi, kéo tôi tới trước hòn núi giả.
Cậu ấy sờ lên một tảng đá: “Bọn họ đều nói đây là đá ước nguyện.”
Tôi nhìn mấy thứ linh tinh được khắc trên hòn đá này, lại tiến lên mấy bước quan sát xung quanh tảng đó, vừa đi vừa nhìn, còn không biết lãng mạn nói: “Học sinh mấy đứa cứ thích tin mấy thứ này, thật ngốc, còn làm một khối đá xinh đẹp nhà người ta…”
Lời của tôi dừng lại, vì tôi nhìn thấy tên tôi được khắc lên trên, còn khắc rất sâu.
Tôi đây bị coi như nguyện vọng để khắc lên rồi, không cần đoán cũng biết là ai làm, còn không phải cái người đưa tôi tới đây nhìn sao.
Tôi nuốt nước miếng, nuốt mấy lời không chút lãng mạn sau đó vào lòng, tôi quay đầu nhìn về phía Tạ Sơ đang xấu hổ đỏ mặt, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Ừ, đá ước nguyện rất tốt, anh cảm thấy thật sự rất lãng mạn.”
“Ngậm miệng…”
“Aizzz, Tiểu Sơ, anh thật lòng mà.”
“…”
“Em đừng đi mà!”
“…”
“Tiểu Sơ, em khắc bao nhiêu lần mới khắc được sâu như vậy.”
“…”
“Lúc em ở tuổi đó tin những thứ này là chuyện rất bình thường, không có gì phải xấu hổ, ha ha ha.”
“Đàm Dã!”
“Ừm? Em không muốn đánh anh đó chứ… ưm…”
Nhánh cây vang lên tiếng xào xạc, tôi thu lại ý cười bên miệng, từ từ nhắm mắt.
Cảm nhận nhiệt độ trên môi, tôi ôm chặt Tạ Sơ đang xấu hổ vào lòng, chủ động đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook